- Giường thật là êm!
Lăng vẻ mặt thỏa thuê mãn nguyện tự nhủ.
Cũng chỉ có trải qua thời gian dài dằng dặc sinh hoạt ở nơi bốn phía không người và đồng thời không có lấy bất cứ thứ gì, người ta mới có thể hiểu được sinh hoạt và được sống cùng cộng đồng trong xã hội là đáng quý đến người nào.
Hai cánh tay gối nhẹ lên đầu. Cậu chàng không khỏi hít thật sâu. Nghỉ ngơi lấy một hồi tại đây. Hưởng thụ lấy cái cảm giác yên bình nhưng khiến người ta an tâm vào lúc này. Một cảm giác vô cùng khác với thời điểm trước đây khi yên tĩnh sinh sống ở một nơi bốn phương tám hướng đều là một màu trắng xóa lạ hoặc!
Có lẽ là thời gian luôn có thể rèn giũa lấy con người. Lăng hiện tại đã trở về trong thế giới bình thường vậy mà hiếm thấy không có muốn vội vàng gặp mặt Erica và Liliana như khi trước đây từng suy nghĩ.
Dù rằng vẫn rất nhớ hai người bọn họ. Thế nhưng trải qua nhiều chuyện cùng với thời gian dài một mình sinh sống, một mình suy ngẫm… Sức chịu đựng cũng như sự nhẫn nại của cậu chàng dường như cũng đã tăng cao một cách lạ thường.
- Lộc cộc …lộc cộc…~
Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ. Một tiếng âm thanh quen thuộc vang lên thình lình đánh thức cậu chàng.
Lăng quay đầu nhìn sang.
- À há! Không nghĩ tới người quen gặp mặt đầu tiên thế nhưng lại sẽ là mày?
Lăng cười hì hì, vẫy vẫy tay ra dấu.
Nơi xa xa cửa phòng, Ngựa Giáp Sắt thấy vậy vẻ mặt hí hửng mừng, vừa kêu vừa chạy vội lấy về phía cậu. Bốn vó chân gõ bôm bốp lên sàn nhà vang vọng không ngừng. Vừa đến nơi, Ngựa Giáp Sắt liền bắt đầu thè lưỡi ra liếm mặt để tỏ vẻ thân mật.
- Há! Tốt tốt! Tốt rồi mà! Tao cũng nhớ mày lắm đó!
- Không cần phải hoan nghênh tao nhiệt liệt như vậy đâu.
- Ha ha… Được rồi! Thôi!Thôi mà!... Khà khà khà…~
Cố gắng lấy tay đẩy đi ra thái độ quá đỗi nhiệt tình của Ngựa Giáp Sắt. Trong thâm tâm thế nhưng thật ra rất vui mừng. Không nghĩ tới lần gặp mặt này trí tuệ của Ngựa Giáp Sắt đã lại tăng nhanh tới như vậy. Biểu hiện từ vẻ mặt, hành động biến hóa hóa các kiểu của nó giờ đã giống y như một sinh vật sống thực thụ.
Nhớ lại thì… Có vẻ như từ sau khi đánh bại Thủy Tinh, cậu cũng đã quên chưa cho gọi Ngựa Giáp Sắt trở về không gian trong quyền năng Tuyệt Mật Bảo Tàng.
Thời gian đáng lý ra theo Sơn Tinh từng nói mới vừa trôi qua có một ngày ở thế giới thực… Chẳng lẽ cũng bởi vì để Ngựa Giáp Sắt tự do sinh sống ở bên ngoài từng đó thời gian thì trí tuệ của nó cũng đã như vậy phát triển???
Dù cho xu hướng càng ngày càng rời xa một con Ngựa Giáp Sắt hùng dũng oai vệ nên có. Càng ngày càng giống một con cún con. Có điều… như vậy cũng không quá tồi. Chỉ cần sự trung thành của nó không thay đổi. Chiến đấu vẫn như trước dũng mãnh. Khi bình thường dù có là oai vệ mạnh mẽ Ngựa Giáp Sắt hay là cún con quấn quýt lấy chủ… Chỉ cần nó càng ngày càng trở nên thông minh linh hoạt là được.
Lăng mới sẽ không quan tâm tính cách nó trở nên lệch lạc đâu! Hoặc là nói cậu càng thích hơn thái độ thân thiết của nó hiện tại. Đó mới là Ngựa Giáp Sắt của cậu không phải sao?
Ngày sau đoán chừng cũng nên cho nó nhiều nhiều thời gian sinh sống ở bên ngoài như lúc này mới được. Lăng trong lòng không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Phải biết Ngựa Giáp Sắt hiện tại hầu như cũng đã trở thành biểu tượng cho sức mạnh của cậu trước mắt người đời rồi. Chăm chút cho nó nhiều hơn dĩ nhiên đã trở thành một việc cậu nhất định phải làm trong danh sách. Và hiển nhiên, Ngựa Giáp Sắt sức mạnh cũng rất xứng đáng giành được những điều này.
- Kétttt…!!
- Có ma! Black, mày không nên xông thẳng và chạy loạn trong phòng như thế chứ. Như vậy là rất làm ồn đó có biết không? Nhanh lên đi ra đây nào! Chủ nhân của mày còn đang cần nghỉ ngơi ở bên trong đó. Hiện tại…
Giọng nói quanh quẩn quen thuộc của Liliana vang lên nơi cửa phòng.
- Hey! Liliana~ Chúng ta lại gặp mặt!
- Tôi thật không nghĩ tới cô sẽ vẫn còn ở lại nơi đây đấy! Có điều như vậy cũng thật tuyệt!!!
Lăng vẻ mặt cười tươi lên tiếng bắt chuyện. Tất nhiên, cậu ta lúc này vẫn còn nằm nguyên trên giường.
- Choang!
Khay nước trên tay Liliana rơi thẳng xuống nền nhà. Cùng với vẻ mặt ngu ngơ, cô ấy hoàn toàn bị giật nảy mình.
- Hic! Chẳng lẽ tôi có gì đó lạ lắm hay sao?
Lăng ngạc nhiên hỏi.
Vừa nói thậm chí còn quay đầu sang hỏi dò lấy Ngựa Giáp Sắt kế bên.
Tiếc rằng đáp lại cậu chỉ là một cái liếm môi che kín mặt của Ngựa Giáp Sắt. Có lẽ nó còn đang cho rằng cậu có như vậy yêu cầu. Lăng vì vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười!
Trong thâm tâm cậu chàng lúc này thật ra cũng hơi sợ! Chỉ cho là việc bản thân cậu bị giam lại quá lâu ở nơi không gian quỷ quái lúc trước bây giờ để lại di chứng. Mà những di chứng này thì một… khối sắt như Ngựa Giáp Sắt dĩ nhiên sẽ không thể hiểu lấy.
Người ta không phải vẫn thường đã nói sao: Một ngày trên trời bằng mười năm dưới mặt đất.
Tuy rằng không biết nơi quỷ quái mà cậu vừa mới trải qua nên xếp vào trên trời hay dưới đất. Thế nhưng dù sao cũng đã từng thật sự trải qua không biết bao nhiêu năm tháng ở nơi đó. Lăng thật đúng là sợ lắm á!!!
"Chết tiệt thật!
Đáng lẽ ra trước đó cậu phải nên chạy đi soi gương kiểm tra bản thân ngay mới phải!!! Thật đúng không nên tiếp tục nằm ỳ ra giường lười biếng hoặc là nằm suy nghĩ lung tung rồi mất thời giờ đùa cợt với con ngựa ngốc nghếch này."
Oke! Bảo bối Ngựa Giáp Sắt của cậu ta rất nhanh liền từ oai vệ dũng mãnh chiến binh đã giảm cấp số xuống thành chú ngựa ngu ngốc.
Kẻ nào đó cũng thật là vô tình~ Đó là nếu như Ngựa Giáp Sắt có thể lên tiếng phản kháng!
Có điều hiển nhiên điều đó là không thể nào. Và chủ nhân của nó sau khi vấn đổ mọi tội lỗi lên trên đầu của nó xong, bản thân chính hắn ta cũng là đang buồn bực thấu. Tự mình giận mình!
- Không! Không phải! Chỉ là… là…! A! Tôi không biết á!!!
Phía đối diện nơi cửa ra vào, Liliana mới nói lắp bắp được vài câu trả lời liền đột nhiên hét toáng lên. Mặt đỏ rầm rầm và quay người chạy thẳng mất hút. Chỉ để lại đó Lăng vẻ mặt ngây ngô không hiểu cùng với Ngựa Giáp Sắt một mặt khờ khạo như thường.
Hai chủ tớ cứ như thể ngồi và đứng trong lặng lẽ bi thương không thôi.
Cuộc gặp mặt buổi sáng đầu tiên của Lăng cũng chính là kết thúc như vậy đó! Một cuộc gặp mặt không thể nào khiến người ta hài lòng.
- Ai! Mặc kệ nó!!!
- Trước hết đánh răng rửa mặt và quan trọng nhất là soi gương tự kiểm tra bản thân cái đã!
Trong đầu vẫn còn lo lắng lấy bản thân muốn biến thành người ngoài hành tinh, Lăng cũng bất chấp không có chạy đi tìm Liliana hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện mà là quyết định bản thân tự đi tìm kiếm lấy câu trả lời.
Vội vội vàng vàng vùng người dậy chạy vào trong phòng vệ sinh. Chạy theo sau dĩ nhiên là một bước không rời Ngựa Giáp Sắt. Nguyễn Trọng Lăng hiện tại cũng không có nhiều thời gian để mà quan tâm tới nó. Nơi này thế nhưng còn ở trong nhà. Vì vậy cậu liền cứ như vậy để đó tùy tiện nó đi thôi.
15 phút sau…
- Kì quái! Kiểm tra khắp từ đầu tới cuối khắp toàn thân cũng không có thấy thứ gì thay đổi mà???
- Tại sao Liliana khi đó vừa nhìn thấy mình đã như là thấy quỷ vừa mới sống lại vậy???
- Haizzz! Lòng của con gái quả nhiên như kim châm đáy biển. Nam nhân như chúng ta quả quyết không hiểu!
Lăng thầm than.
- Hí luật luật… Hí luật luật!!!
Ngựa Giáp Sắt vẻ mặt vui cười ủng hộ.
- Hừ hừ…~ Mày thì ủng hộ cái gì quỷ!
- Đã có ai nói xác nhận mày là con cái hay con đực chưa đâu.
Vô lương chủ nhân rất là qua cầu rút ván khinh bỉ lấy tiểu đệ theo đuôi của mình.
Cũng thật là tội nghiệp cho chú Ngựa Giáp Sắt của chúng ta quá! Một bước sa chân thành thiên cổ hận! Đây chính là cái gọi đi với nhầm người đó à nha.
Chỉ là đối với Ngựa Giáp Sắt vẻ mặt ngây ngô như không có chuyện gì. Lăng chẳng mấy chốc cũng liền cảm thấy không thú vị. Không muốn tiếp tục trêu chọc nó thêm nữa.
Nói chung vẫn là người với người giao lưu dễ dàng và ăn ý hơn!
Người với thú cái gì gì đấy! Không thích á!!!
Tiếc là kẻ duy nhất có thể giao lưu bình thường với cậu vào lúc này là Liliana vẫn còn đang đóng cửa nhốt mình trong phòng ngủ còn không có đi ra.
Đừng hỏi tại sao cậu lại biết!
Bởi lẽ cả cái gian phòng trong khách sạn này cũng chỉ có duy nhất một căn phòng của cô nàng đang ở lại là bị khóa trái cửa từ bên trong mà thôi.
Ừ? Phải rồi! Nơi mà cậu và Ngựa Giáp Sắt đang ở hiện nay cũng chính là gian phòng ở khách sạn Hilton mà Erica trước đó từng thuê ở lại đó!
Nói chung lúc trước cậu đột nhiên hôn mê đi. Chẳng lẽ cậu còn có thể trông mong vào hai cô gái xinh tươi vác mình trở về cái phòng trọ ở chung của cậu cùng tên bạn cùng trường??? Nghĩ thôi cũng đã biết là chuyện không thể!
Còn Erica và Adriana bây giờ ở đâu ấy mà?
Lăng ánh mắt không khỏi nhìn về phía lời nhắn cậu vừa mới tìm được ở ngay nơi tủ trước đầu giường chỗ mình từng nằm nghỉ.
Trên đó có viết một đoạn rất dài dòng như sau:
“Thân ái của em! Rất đáng tiếc khi không thể gặp mặt anh ngay lúc anh vừa mới tỉnh giấc á! Nếu làm được như vậy đoán chừng sẽ rất lãng mạng u!
Em đã từng lừa lấy Lily để được ngủ cùng anh cả đêm và chờ đợi anh yêu mở mắt. Sau đó chúng ta có thể cùng nhau liên hoan để mừng lấy chiến thắng!
Có lẽ em cũng sẽ nhân cơ hội đó trao thân của mình luôn cho anh yêu cũng không biết chừng á~
Đó sẽ là một kỉ niệm thật tuyệt vời cho đêm đầu tiên (hì hì..~)
Tiếc là anh yêu quá ham ngủ rồi!
Dù rằng trong lúc ngủ mơ thân ái của em cũng thật là đáng yêu như vậy!”
- Tin được cô mới có quỷ!!!
Lăng bĩu môi thầm nghĩ. Có điều cậu vẫn như cũ kiên trì đọc tiếp xuống dưới.
“Thời gian là thứ đáng giá quý trọng nhất trên đời. Cũng chính vì vậy em không thể không lên đường rời đi xử lý hậu quả sau trận đấu mà anh và hầu tước Voban tạo ra!
Nó có thể sẽ làm mất vài ngày. Trong khoảng thời gian em không ở bên anh này, Lily sẽ thay thế em chăm sóc anh! Cô ấy là một người “tẻ nhạt” nhưng cũng rất là hữu dụng đối với anh đó. Vì thế nên anh yêu nên trân quý người ta, có biết không!!!
(Nói nhỏ cho anh biết một điều bí mật. Lily thật ra có thói quen yêu thích được người khác mạnh bạo cô ấy!!! Bởi thế anh yêu có thể thử đối với Lily làm ra những điều biến thái mà anh yêu vẫn thường mong muốn ồ! Cô ấy sẽ không giận dữ anh mà có khi còn mừng thầm đó! Hì hì…~)
Dù sao thì, có Lily ở bên cạnh anh em cũng sẽ rất yên tâm. Cũng đừng lo lắng cho em. Anh chỉ cần làm những điều anh muốn là được rồi. Và đừng quên luôn ghi nhớ rằng: Erica em mới phải là vợ cả! là người anh yêu nhất đó có biết không???
Nhớ kĩ lấy đó! Anh yêu mà dám quên điều này thì sẽ biết tay của em!!!
Gửi anh! Erica- người mà anh yêu yêu thương nhất nhất!!!”
- Cũng thật là đủ dài dòng!
Đọc xong tin nhắn để lại, Lăng không khỏi bĩu môi oán thầm!
Có điều nghĩ lại thì… Chẳng lẽ Liliana trước đó cũng là bởi vì từng nhìn thấy đoạn tin nhắn lại này của Erica nên mới có thái độ lạ thường như thế với cậu???
Ừ? Rất có thể là như vậy à nha! Phải biết cho dù gặp mặt Liliana chưa được bao lâu. Thế nhưng tính cách của đối phương cậu cũng lần mò ra được một hai phần. Nếu như Erica rời đi từ rất sớm mà nói… Việc tin nhắn để lại của cô ấy bị Liliana nhìn thấy cũng chẳng có gì lạ kì. Thậm chí có khi đó chính là Erica cố ý làm ra như thế cũng không biết chừng.
Nguyên nhân hiển nhiên cũng chính là để Liliana xấu hổ gặp mặt cậu.
Và điều đó hiện tại có vẻ như thật sự rất thành công??? Lắc lắc đầu, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Có lẽ cậu nên đi trực tiếp nói chuyện với cô ấy một chút. Lăng trong lòng không khỏi tự nhủ. Bước chân… nhanh chóng đi lại tới gần nơi căn phòng mà Liliana đang giam mình.
Cái gì mà mạnh bạo nha! Lại còn nói mình có những yêu thích biến thái nữa??? Cô nàng kia cũng thật là…! Toàn đưa ra những ý tưởng thật kì quái thôi không. Dù cho nó cũng rất mê người!
Nghĩ tới cảnh Liliana mặt đỏ tía tai xấu xấu hổ hổ lên tiếng kêu chủ nhân chủ nhân vân vân và vân vân… Ặc! Lăng, mày sa đọa rồi!!! Lăng của ngày xưa sẽ không bao giờ như thế đó!
Tự ngu tự nhạc trong chốc lát. Bước chân của cậu chàng chẳng mấy thì đã tới trước cửa phòng của Liliana rồi. Vứt sạch đi những ý nghĩ kì quái kia. Cậu cứ như vậy đưa tay ra gõ cửa.
- Cốc cốc cốc…!
- Liliana, cô có ở trong đấy không? Chúng ta có thể nói chuyện một chút được chứ?
Cậu chàng ra vẻ lịch sự khi lên tiếng.
Thế nhưng đối đáp lại chỉ là một sự im lặng dường như vĩnh hằng…
- Liliana cô đang nghe tôi nói không vậy??? Những lời Erica để lại trong tin nhắn chỉ là vui đùa mà thôi.
- Cô đừng quá bận tâm về nó nhé. Erica chỉ là muốn trêu chọc cô một chút thôi. Thật ra tính cách của cô ấy cũng không đến nỗi quá xấu!
Thật ra tuy gặp mặt số lần không nhiều thế nhưng Lăng vẫn nhận ra rằng Liliana tuy có vẻ ngoài lạnh lùng và cách nói chuyện ngay thẳng dễ làm mếch lòng người khác. Cô ấy trong thâm tâm vẫn là một người luôn nhiệt tình với lợi ích chung và đặc biệt rất dễ xấu hổ.
Đoán chừng là tin nhắn để lại của Erica đã làm cho cô ấy ngại ngùng không dám đối mặt với cậu đi?
Lăng hiển nhiên là không muốn chứng kiến điều đó xảy ra!
Dù sao mà nói… mỗi khi ở bên Liliana, cậu luôn có một cảm giác dễ chịu và nhẹ nhàng hơn nhiều khi phải đối mặt với Erica vậy.
Tuy rằng lời nói sau đó có hơi phiến diện. Thế nhưng sống cùng một cô gái quá đỗi thông minh và cường thế … Dù cho cô ấy rất quyến rũ và hấp dẫn, các chàng trai đôi khi vẫn sẽ có cảm giác mệt nhoài và uể oải khi mọi thứ xung quanh dường như đều thoát khỏi sự kiểm soát của bản thân mình.
Erica hiển nhiên là điển hình cho trường hợp đó! Trong khi Liliana trái ngược lại hoàn toàn.
- Liliana, cô vẫn đang nghe tôi nói đấy chứ?
- Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
Trong đầu hơi có chút suy nghĩ viển vông, Lăng vẫn tiếp tục kiên trì bền bỉ với hành động gõ cửa của mình.
Bên trong gian phòng, Liliana cả người giờ đang ôm chặt lấy gối bông. Mặt đỏ rầm rầm như muốn bốc khói. Trong đầu thì lộn tung tùng phèo lên thật nhiều âm thanh suy nghĩ đang nổ vang.
- A! Làm thế nào bây giờ???
- Điện hạ lại muốn nói chuyện riêng với mình?
- Ngài ấy sẽ không không bị con quỷ cái đó lời nói đầu độc đó chứ?
- Sẽ không… sẽ không muốn "mạnh bạo" với mình chứ???
- Đáng chết Erica!!! Ai mà… ai mà mong ngóng những chuyện … chuyện xấu hổ đó cơ chứ!!!!
Càng nghĩ, Liliana đầu liền càng vùi sâu vào trong gối bông chặt hơn.
- Chết tiệt! Đáng nhẽ ra trước đó mình nên xé xác văng đi tờ giấy ấy mới phải!!!
Đột nhiên cảnh tượng cô và đức vua mới của mình ôm và hôn nhau sâu trong màn nước hiển hiện lên. Liliana thoáng cái liền như bị đòn đánh mạnh vào đầu. Cả người bỗng chốc liền hoa mày chóng mặt muốn… xấu hổ ngất xỉu!
Trước đó lúc bắt gặp Nguyễn Trọng Lăng đột nhiên tỉnh giấc cũng chính là cảnh tượng này đột nhiên hiện đi ra làm cô liên tưởng tới một loạt cảnh tượng mạnh bạo khác làm Lilian đáng yêu của chúng ta không khỏi hối hoảng chạy vội đi.
Thật giống như…
- Lily! Anh yêu em! Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi chúng ta gặp mặt.
Trong bức tranh tưởng tượng ấy, đức vua của cô mặc một bộ quần áo thật hoa lệ của những công tước châu Âu thời xưa. Một đôi mắt thâm tình nhìn về phía cô nàng. Giọng nói ngọt ngào và êm ái giống như bơ sữa đường của buổi sáng.
- Anh yêu! Em cũng vậy!!!
Đây là lời nói tâm tình mà cô gái- nhân vật nữ chính trong khung cảnh tưởng tượng đáp lại.
- Liliana!!!
Đối phương thâm tình hô lên.
- Điện hạ!!!
Nữ nhân vật chính cũng thâm tình lên tiếng đáp.
Khuôn mặt của hai người dần dần kề sát vào với nhau. Đôi môi chạm lấy đôi môi.
- AAAAA! Mới không muốn như vậy đấy!!!
Trong thực tế, Liliana hai tay vung vẩy phá hủy lấy khung cảnh tưởng tượng vừa hiện ra trong đầu cô. Vẻ mặt xấu hổ muốn chết luôn!
Cô ấy đã chui sâu vào trong chăn và che kín mặt mày lại.
Cũng không biết bao giờ mới chịu lần nữa chui ra.
Kết quả là Lăng ở bên ngoài không ngừng gõ cửa gõ cửa! Trong khi ở bên trong, Liliana trốn mình như ốc sên chui vào trong vỏ ốc không chịu nói chuyện.
Thế nhưng hai bên tai vẫn đang không ngừng vểnh lên nghe nghe tiếng nói của cậu chàng ở bên ngoài.. Trong đầu thì không ngừng tưởng tượng về những khung cảnh xấu hổ khác.
Thời gian buổi sáng cứ như vậy trôi qua ở trong lúc gọi gọi nghe nghe ấy.
Một thoáng liền đã trôi qua đến chín giờ sáng.
…
Kết thúc chương 130.