Nhật Kí Thần Linh

Chương 147

Chia tay Salvatore Doni cùng với phụ tá của anh ta Andrea, Lăng mang theo cùng với đang hai mắt sùng bái khi nhìn về phía cậu- Liliana lại một lần nữa quay trở về với chuyến du lịch của hai người trước đó. Có điều lần này địa điểm đã không còn là ven hồ Como như trước nữa. Lần này hai người bọn họ lựa chọn thế nhưng đi tới quận Navigli- một nơi hội tụ của những dãy quán bar sôi động và vô số nhà hàng chạy dọc theo con kênh cổ xưa trong thành phố.

Cũng chính đến tận giờ phút này, vẫn luôn làm rất tốt trong vai trò người hướng dẫn viên du lịch tận tuỵ- Liliana mới không khỏi lộ ra cô ấy là như thế nào khác biệt so với người bình thường.

Ngoại trừ máy móc lặp đi lặp lại những lời ghi chú đề nghị được ghi bên trên giấy về địa điểm nên đến du lịch cô nàng trước đó yêu cầu người vội vàng tập hợp lại, đối với thực tế địa điểm ghi ở bên trên hoàn cảnh và cách thức hoạt động cũng như đặc điểm, những điều cần lưu ý ra làm sao vân vân, Liliana thật ra hoàn toàn mù tịt!!!

Mà nếu đúng hơn mà nói... Đó chính là trong cả cuộc đi chơi ngày hôm nay ngoại trừ lúc đầu còn hay dính tới danh lam thắng cảnh cùng văn hoá nghệ thuật cái gì a, Liliana luôn có thể nói ra thật nhiều đến. Thế nhưng hễ động tới ăn uống chơi bời chụp ảnh lấy ảnh và vân vân, cô nàng rõ ràng đã trở thành người mới không thể mới được hơn.

Đặc biệt buồn cười đó là lúc hai người đi vào một vài quán bar trẻ nhộn nhịp, cái biểu hiện vừa phấn khích, phản cảm, xấu hổ lại có cả mong ngóng muốn thử vân vân... Một đám cảm xúc xoắn xuýt hỗn tạp biểu hiện trên khuôn mặt Liliana~ Nhìn tốt thú vị! Thật rất khiến người ta tò mò và ngóng trông!

Và Lăng hiển nhiên cũng là 1 người như thế đấy!!!

Sự việc cứ như vậy tiến triển rất thuận lợi khi Lăng sử dụng ra nụ cười vô hại của mình khi nói muốn tâm tình, muốn cùng nhau trao đổi bí mật và vân vân đối với Liliana.

Kết quả...

Dĩ nhiên thật thành công!!!

Nhất là khi cậu chàng còn ra vẻ giả vờ giả vịt tự bộc lộ bí mật trước. Bí mật kể lại rằng cậu là như thế nào tâm tình hoang manh lo sợ khi lần đầu tiên đi tắm ao suýt chút nữa thì bị chết đuối khi xưa.

Dĩ nhiên, đó là nếu như theo cách tính của cậu ta, đặc biệt tâm tình cái gì cũng có thể coi rằng bí mật để trao đổi chẳng hạn?

Dù sao thì Liliana quả thật cứ như vậy tin! Hơn nữa còn một bộ vẻ mặt cảm động muốn sắp khóc~

Vương của cô!!! Vương của cô thậm chí ngay cả bí mật về nỗi sợ hãi ám ảnh rất sâu trong thâm tâm bao nhiêu năm qua vậy nhưng đều kể ra chia xẻ với cô!!!

(Nó đang lừa đấy! Xin en đừng có tin!!! Ai đó đang hét lên)

Nhìn vẻ mặt vẫn còn đang mang theo sợ hãi, thân hình run lẩy bẩy không ngớt dường như đang nhớ lại ác mộng của nhà vua...

(Thằng đó đang cố nín cười đấy!!! Tác giọng khinh bỉ bộc lộ)

Nói tóm lại Liliana thì chính là như vậy cảm động sau khi nghe lời kể chuyện sâu lắng mà trầm thống hồi ức của Lăng.

Liliana thân yêu của chúng ta cũng từ đó liền dễ dàng như vậy thì bắt đầu kể cho Vương của cô ấy nghe về những điều bí mật thầm kín chưa từng nói với ai trong lòng của mình.

(Thật là tốt lừa gạt a!!! Các độc giả đã không đành lòng nhìn thẳng kết cục...!)

Lăng khi ấy kích văn động a! Kích động muốn bay a bay!!! Chúng ta muốn bay lên đỉnh E Vờ Rét:v luôn!

Lăng cũng là say~

Không nghĩ tới thành công lại thật sự đến trong tầm tay!!!

Lăng cả người run rẩy đến lợi hại, thế nhưng vẫn cố nhịn lấy vui vê cùng kích động trong lòng. Hai đôi tai vểnh vểnh lên thật cao a cao!!!

Cốt chỉ để nghe xem xem có thể tìm được thứ gì hay ho không từ trong lời kể của cô nàng.

Bí mật cái gì mà... Thích nhất rồi!!!

Tiếc rằng sự việc thế nhưng một lần nữa không có diễn ra giống như cậu chờ mong~

5 phút...

10 phút...

15 phút...

Đợi chờ chưa được đến phút thứ hai mươi, Lăng cũng đã sắp muốn điên lên luôn rồi. Cậu... cậu ấy nghe được những cái gì với cái gì nào???

Lần đầu tiên đến trường các bạn học xung quanh cùng cô giáo tốt kì quái a!!!

Lại còn có một cậu con trai rút ra kẹo mút tăng cho cô nàng a... Sau đó bị cô nàng nghiêm túc răn dạy lại, hai người ăn chung một chiếc kẹo que là như thế nào sẽ lây bệnh truyền nhiễm vân vân và vân vân!!!

Cậu con trai kia cứ như vậy bị dọa phát khóc đi luôn á! Cũng nữa không dám trao đi kẹo que luôn? Và hiển nhiên Liliana lúc đó... dĩ nhiên cũng bị hù khóc theo! Nha! Trẻ con khóc thật là đánh sợ!!! Cô nàng vẻ mặt hoang mang nói đến.

Liliana từ đầu tới cuối dùng 5 phút đồng hồ đầu tiên để lắp bắp miêu tả ra cái bí mật lần đầu tiên khóc nhè trong cuộc đời mình. Nghe nghe mà Nguyễn Trọng Lăng suýt chút nữa khóc theo đi vì thất vọng luôn!

Cái này câu chuyện được miêu tả dưới lời kể của Liliana tốt... Tốt đặc biệt!!! Đặc biệt đến bạn chỉ nghe qua một lần thôi cũng nữa không muốn nghe cô ấy kể chuyện lần thứ hai. (Trình độ tốt nát bét!!!)

Đáng tiếc đối mặt Liliana hiện nay thế nhưng một "vĩnh viễn không chịu nói khuất phục nam nhân tốt", Nguyễn Trọng Lăng thì cố nén không khoẻ tiếp tục mang theo chờ mong tâm tình mà nghe tiếp.

Cái gì mà... Lần thứ nhất nguyền rủa người khác a. Lý do bởi vì đối phương nói mình là ngây ngốc và quê mùa đấy vân vân.

Cái gì mà... Lần thứ nhất học tập phép thuật liền làm vỡ bình hoa đồ cổ ông nội yêu thích nhất. Sau đó còn đi đổ lỗi cho con mèo đã chết hồi năm ngoái vân vân. Nghe Lăng muốn..... luôn!!!

Rồi thì lần đầu tiên đánh nhau xé rách áo của bạn nữ đối diện a! Hơn nữa còn bị đối phương lừa gạt đòi đền tiền làm mất hết tiền tiết kiệm á.

Lần đầu tiên ngủ gật trong buổi đi nghe kinh thánh ở nhà thờ buổi sáng sớm. Nguyên do vì buổi tối hôm trước vừa mới học tập vu nữ thời xưa làm bù nhìn rơm rồi châm kim để yểm bùa người. Lần đầu tiên nấu ăn lại làm nổ bình ga. Lần đầu tiên nói dối. Lần đầu tiên đi mua nội y ở cửa hàng đông người vân vân và vân vân!!!

Đặc biệt sao một đám lần đầu tiên tổng thống kê? Nghe nghe lòng của Lăng lạnh thật lạnh đấy!!!

Đối phương hồi nhỏ rốt cuộc có bao nhiêu khác với bình thường? Làm sao trải qua toàn là cái gì với cái gì không à???

Răn dạy bạn học cho phát khóc?

Liliana! Chúng ta còn có thể muốn hay không vui vẻ làm bạn bè???

Lần đầu tiên nguyền rủa!

Lần đầu tiên yểm bùa bằng bù nhìn rơm và kim châm?

Liliana! Chúng ta còn có thể hay không cùng nhau khoái trá an toàn chơi đùa rồi???

Lần đầu tiên học tập phép thuật làm vỡ bình hoa liền đổ lỗi cho một con mèo đã chết từ năm trước? Lần đầu tiên đánh nhau liền xé rách quần áo của bạn nữ đối địch??? Lần đầu tiên nấu ăn liền làm nổ bình ga? Còn cộng thêm cả xấu hổ đến phát run khi đi mua nội y ở cửa hàng???

Liliana!!! Em tốt... nguy hiểm nha!!! Chúng ta có thể hay không còn có thể bình thường nói chuyện???

Hơn nữa ai nói cho cậu biết cái mớ bí mật này nghe thì có thể làm được cái gì đó à???

Lại nhìn về phía Liliana còn đang chìm đắm trong khung cảnh của hồi ức năm xưa. Mỗi một câu chuyện kể lại đều chỉ được có vài câu. Kiểu như:

Cái bình hoa kia bị vỡ nát á! Ông nội rất tức giận a! Không không!!! Đó là do con mèo đen đã chết vân vân. Cứ như vậy cô ấy liền kết thúc một câu chuyện~

Rồi thì còn có cả như: Cái con quỷ cái mặc áo đỏ thật đáng ghét! Cô mới là đồ ngây ngốc quê mùa!!! Tôi không cố ý xé rách áo! Không không! Đây là toàn bộ tiền của tôi rồi! Cô đừng có quá phận!!! Đánh ghét! Tôi nguyền rủa cô buổi tối ngủ không ngon! Đó chính là toàn bộ câu chuyện thứ hai!

Karen không ở nhà? Quần áo ướt hết rồi phải đi mua đồ thôi. Có ai đó rình mò ở phía sau! Tốt... tốt đánh sợ! Tốt... Tốt kích thích!!! Nội y này tốt... tốt xấu hổ a...! Đáng ghét Karen lại trêu cợt tôi!!!

Được rồi! Lăng không thể không thú thật là trí tưởng tượng của cậu đã và đang tăng lên cao hơi quá đáng! Thế nhưng đối với nói được dăn ba câu lại lắp bắp cùng với trong mơ mơ màng màng liền tự nhiên đỏ mặt của Liliana... Nghe 15 phút cô ấy kể chuyện quả thật một sự dày vò đối với con người. Hơn nữa những câu chuyện này toàn là cái gì với cái gì thôi không đâu.

Cậu... Cũng đã không còn đủ kiên nhẫn để mà ngồi nghe tiếp đấy!!!

Đó còn chưa kể tới ánh mắt kì quái của những người xung nhìn về phía họ khi mà Liliana thi thoảng lại đột nhiên hét toáng lên mỗi khi cô ấy tưởng tượng đến chuyện gì.

- Ngừng! Ngừng lại thôi Liliana!!! Chúng ta có thể ngừng trao đổi bí mật của nhau ở đây là được rồi.

"Tôi cũng nữa không ngồi nghe nổi rồi~" Lăng trong lòng không khỏi âm thầm bổ sung thêm. Cậu thực sự đã không muốn tiếp tục ngồi đây nghe Liliana kể chuyện thêm nữa! Ý nghĩ này thật sự quá tồi tệ!!!

- Thế nhưng thưa điện hạ...

- Không không Liliana! Chúng ta là trao đổi mà! Trao đổi cô hiểu chứ! Trao đổi là cần có sự công bằng. Sẽ thật không tốt nếu tôi chỉ kể một câu chuyện lại có thể nghe được nhiều chuyện của cô như vậy!

- Có điều như thế là không đúng! Mà không đúng đều là cần phải sửa lại đấy!!! Hiện tại cô cũng không cần kể thêm bí mật hay bất cứ chuyện gì nữa rồi. Xin hãy đợi cho tôi khi nào cũng kể cho cô nghe đầy đủ tần ấy câu chuyên chúng ta sẽ lại bàn bạc lại có được hay không?

Lăng mang theo vẻ mặt thành khẩn giải thích. Khả năng...

- Vâng thưa điện hạ! Liliana đã biết rõ.

- Có điều ngài không cần phải cẩn thậm như vậy đâu. Bởi thật ra thì tôi chỉ muốn hỏi vậy sau đó chúng ta tiếp theo sẽ đi nơi nào thôi mà...

- Từ hồi còn rất nhỏ... cô giáo cũng đã nói tôi không có năng khiếu trong việc kể chuyện.

Liliana vẻ mặt trầm thấp u oán đáp lại.

Lăng: "......"

Không khí tốt xấu hổ!!!

Thời gian cũng đã đi tới 5h30 chiều...

...

Một câu nói cùng với một vẻ mặt của ai đó làm cuộc nói chuyện tốt không được tự nhiên.

Đối với việc bản thân ý định bị thông minh Liliana đơn giản liền nhìn xuyên qua... Lăng cũng không biết tâm tình của mình vào thời điểm đó tư vị nó nên miêu tả như thế nào.

Đơn giản cũng chỉ có thể thầm than một câu:

Trên đời nào có lấy tất thắng tướng quân! Dù cho có thắng được bao nhiêu trận đi chăng nữa, chung quy lại mà nói, cũng chỉ là chữ tất thắng kia số lượng còn chưa đủ nhiều mà thôi. Luôn luôn coi thường trí thông minh của Liliana đấy! Rồi sẽ có ngày phải ngồi khóc thét cho mà coi á!!!

Dĩ nhiên! Lăng cũng sẽ không để cho một chút xấu hổ ấy làm nhụt ý chí chiến đấu! Lại càng là sẽ không bởi vậy mà quên đi bản thân còn đang trong lúc đi du lịch đây này!!! Làm sao có thể vì một chuyên nhỏ như vậy mà mất vui.

Cậu ta rất nhanh liền suy nghĩ đi ra cách để lấy lại hình tượng bừng bừng phấn chấn của mình trong lòng cô nàng! Cậu...

Quyết định muốn đi mua xe motor để dạo chơi tại Milan!!!

Còn có gì tuyệt vời hơn khi mang theo xinh xắn động lòng người Liliana ôm chặt lấy eo của bản thân. Bộ ngực ép chặt lấy lưng và vân vân! Tóc theo gió tung bay! Chúng ta cùng ngau ngồi trên xe motor đi dạo khắp nơi trong thành phố thời thượng này. Thành phố mà từng ngôi nhà từng con phố đều đẹp và phong cách hơn cả trong tranh vẽ.

Chỉ mới nghĩ đến đây thôi Lăng liền cực kì hào hứng rồi. Kết quả của nó bởi vậy diễn biến thành Lăng kéo lấy tay Liliana vội vàng thanh toán tiền rồi nhanh chân rời khỏi quan bar. Đi tìm chiếc motor phong cách ở trong suy nghĩ của cậu ấy~

Hai người chính như thế tay lôi kéo tay nhau chay trên những con phố dài vào buổi hoàng hôn! Liliana... Thế nhưng lạ kì không có yêu cầu muốn thoát ra đi đôi tay của ai đó. Chỉ nhẹ nhàng đỏ mặt cười khi nghe kế hoạch lái xe đi khắp Milan của nhà vua.

Trời chiều đỏ ửng trên con kênh cổ xưa ở Milan! Trên mặt nước, bóng dáng của hai người như nghiêng lại tới thật gần. Gió thu đang thổi se se lạnh~ Một ngày đang dần trôi qua ở thành phố Milan này!!!

...

Kết thúc chương 147.
Bình Luận (0)
Comment