Nhật Kí Thần Linh

Chương 217

Thời gian quay ngược trở lại trước đó một ít phút, khi mà Lăng trong thân hình rồng tây phương thậm chí còn chưa từng xuất hiện trên bầu trời. Từ một nơi nào đó trên mảnh đất có lịch sử tồn tại lâu đời Napoli này, bất chợt tụ lại một lượng ma lực cực kì rộng lớn, trông giống như dung nham đang sôi trào vận động. Một nguồn ma lực có sắc xanh chảy lênh láng trên nền đất, bên trong ẩn chứa một loại thuật thức nào đó không tưởng nổi đang được khởi động.

Và rồi đột nhiên, từ bên dưới trong nền đất, một luồng thuật lực sôi trào bắn đi lên trên không trung. Như một vụ phun trào núi lửa chỉ có những người trong giới phép thuật mới có thể nhận ra được. Chỉ là bởi vì tất cả quá trình này diễn ra quá nhanh, hơn nữa thời gian ngay tại chính giữa nửa đêm tại một chỗ hẻo lánh nơi, bởi vậy mà còn không kịp có người khác có thể phát hiện.

……..

Con người—pháp sư và vô vàn những thực thể khác, trong đó có một loại thực thể đầy mạnh mẽ, thông minh và khôn ngoan, với cái tên Dị Thần.

Điều gì đã sinh ra những tồn tại siêu nhiên này?

Không có ai biết được chính xác sự thật đằng sau nó. Cho tới sau nhiều năm suy nghĩ, con người chỉ có thể tự đưa ra những giả thuyết để tự mình đặt câu hỏi tự mình trả lời. Và một số trong những vị thần được đặt cho những cái tên mà ngay cả bản thân bọn họ đôi khi cũng có thể không biết (anh hùng bên trong các câu chuyện truyền thuyết), đối với câu hỏi ở trên ngay cả chính bọn họ có lẽ cũng không biết đáp án cho câu trả lời.

Trước khi Dị Thần được biết đến, họ đã phiêu du khắp địa cầu, đã là một thực thể độc lập riêng lẻ. Dù cho họ có thể cũng không biết rõ chính mình được sinh ra như thế nào.

- Vì lý do gì mà ta đã được đưa tới thế giới này?

- Cho dù có tự hỏi bao nhiêu lần, ta cũng không tìm được câu trả lời. Ta nên buồn hay vui về chuyện này, ta không hề biết.

Vị thần vừa mới hiện thân vừa tự hỏi chính mình với một cách đầy thơ văn cùng một nụ cười gượng. Một nụ cười cho ta cảm giác người đó đang buồn bã, thất vọng. Nhưng không biết rằng, một phần trong chính nụ cười đó cũng là sự háo hức, vui thú. Không lo nghĩ! Nụ cười muốn tìm ra mục đích chính mình tồn tại, cố gắng tìm kiếm phần hoàn hảo của bản thân— cho tới phiền não vì những thứ mơ hồ kể trên câu hỏi trước đó, không phải là phẩm chất của một người đã trở thành một vị anh hùng thời xưa cũ như anh cần suy nghĩ.

Nói vậy thôi chứ, bản chất cơ bản nhất của một vị thần vẫn là thần thoại cùng truyền thuyết của họ. Ngoài ra, giữa các vùng đất có người tin vào cùng một câu chuyện thần thoại truyền thuyết tương tự, và những chuyện kỳ quái xảy ra trên những vùng đất đó. Chắc hẳn chúng phải có mối liên hệ nào đó với nhau, cũng như cùng với vị thần mà thần thoại truyền thuyết đó sinh thành!

Liếc nhìn quang cảnh hiện ra trước mắt. Tuy mảnh đất này đang chìm trong bóng tối của màn đêm, nhưng với đôi mắt của thần linh thì đây chả hề gì.

Núi? Có lẽ là một ngọn núi lửa, xung quanh không có quá nhiều cây cối. Có thể bởi vì trong đất chứa quá nhiều hàm lượng kim loại nặng, và khắp nơi đâu đâu cũng thấy những tảng đá dung nham nằm lỏm chỏm. —Ngọn Vesuvius.

Không hề biết cái tên mà con người đã đặt cho ngọn núi, anh tiếp tục quan sát vùng đất trước mắt mình.

Nơi anh đang đứng ở khoảng lưng chừng của ngọn núi, từ đây anh có thể đứng nhìn thấy đại dương, cũng như một thành phố của con người cách đó không quá xa. Và với đôi mắt của một cung thủ tài ba vào hàng không thể tưởng tượng nổi siêu cấp thiện xạ, khoảng cách như vầy chả thấm gì nếu anh muốn quan sát tỉ mỉ mọi thứ ở nơi đó đang diễn ra.

- …..Ồ. Có chuyện thú vị rồi đây!

Ở một góc của thành phố gần bờ biển chợt xảy ra vụ nổ năng lượng ma thuật làm anh không khỏi chú ý.

Tinh tú sức mạnh của đất và nước, dưới dạng ánh sáng màu xanh lục bảo ngọc đang bắn lên trời cao. Như một vụ phun trào núi lửa!

Anh bất chợt nghĩ ngợi, và cuối cùng cũng nhận ra lý do anh hiện thân tại nơi này. Tinh tú sức mạnh của đất và nước, đặc biệt là tinh tú sức mạnh tự nhiên từ đất. Một sự đặc trưng cho loài rắn hay rồng của nữ thần đất mẹ, tinh lực thuộc về Nữ hoàng của đại địa.

Lúc này anh đang đứng trên cái gì? Một ngọn núi với lửa, đất và kim loại. Đầy đủ những yếu tố quan trọng nhất để gọi ra anh!

Anh là ai? Một người anh hùng.

Thép trong tay, và ngọn lửa cháy bừng bừng trong tim!

Ngọn lửa ấy tôi luyện nên kim loại thành sức mạnh đặc trưng của thép, sức mạnh dùng để bảo hộ vùng đất này! Thứ mà mọi người dân bình thường vẫn thường luôn nghĩ đến từ ngàn xưa trong câu chuyện mà bọn họ có thể tưởng tượng.

Người anh hùng nhất định sẽ cầm lên trong tay đã trải qua tôi luyện trong ngọn lửa vũ khí, đứng lên phản kháng chống lại các loại tà ác quái vật cùng thế lực. Chiến thắng chúng và bảo hộ cho nhân dân! Đó là cách mà anh đã được sinh ra, và cũng là sứ mệnh mỗi khi anh tồn tại hay xuất hiện!

- Tinh tú sức mạnh của đất và nước đang hoà quyện cùng nhau.

- Tinh tú sức mạnh của thép đã trải qua tôi rèn, giờ hiện thân ra phải chăng là tuân theo số mệnh của chúng ta, nhất định trở thành đối thủ.

- Nhân dân chính đang kêu gọi ta?

- Nếu đúng vậy,.... thì tiếp theo, sẽ là nó!

Anh vận thánh lực trong người. Luồng năng lượng màu xanh lục bảo đã phản ứng với nguồn thánh lực có bản chất chất thép từ một người anh hùng như anh, tái tạo hóa thành một cơ thể sống khổng lồ. Phần mình cơ thể đồ sộ, cái cổ cùng đuôi có đặc điểm chiều dài của một con mãng xà. Chiều dài của nó vượt qua con thủy xà mà anh đã từng đánh bại trong thần thoại của mình. Con quái vật từng khiến cho nhân dân phải ngước nhìn lên trời cao, than khóc trong nỗi sợ rùng mình cho đến khi anh tới. Còn có sau đó là đôi cánh dơi khổng lồ mọc ra từ phía lưng. Từ thân, xuất hiện bốn cái chân ngắn, trông nó tựa như một con thằn lằn khổng lồ. Cái đầu là của một con cá sấu, và bên trong cái miệng đang mở to, có thể nhìn thấy vô số những chiếc sắc nhọn—Đó chính là sự kết thúc hoàn tất cho quá trình chào đời của một con rồng.

Trên bầu trời của thành phố biển Napoli, một con rồng khổng lồ bởi vậy chợt xuất hiện, lại lạ kì im ắng không có phát ra bất kì một tiếng gầm gào nào. Một con rồng biểu hiện kì lạ không giống với bất kì một con rồng bình thường nào khác mà anh từng biết! Và giờ nó đang giang rộng đôi cánh, và rồi chậm rãi bay lòng vòng xung quanh không trung thành phố ven biển giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Tuy rằng mục tiêu lần này có chút lạ kì, thế nhưng sự xuất hiện của nó vẫn làm cho vị thần mỉm cười hài lòng.

Một tạo vật linh tú, một sự kết hợp hoàn mỹ của đất và nước tinh tú sức mạnh. Một sự hoà quyện tinh lực của cả vùng đất cùng biển cả xung quanh nơi đây mà hình thành. Một đối thủ sở hữu lấy một thân phận xứng tầm giờ đã xuất hiện. Đối với một người anh hùng cũng như một người chiến thần, đây không phải là một dịp đáng để ăn mừng hay sao?

Dẫu có thế nào, miễn là vẫn còn tồn tại kẻ thù, thì anh nhất định phải đánh bại chúng. Cứ như vậy làm là được! Miễn là vẫn còn có khó khăn trở ngại cần phải vượt qua, thì anh nhất định phải hoàn toàn vượt qua. Cứ như vậy là anh vui lòng.

Tốt hơn nên có một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang gặp hoạn nạn, và đối phương đang cần anh đến cứu giúp giống như những gì trong của anh câu chuyện thần thoại truyền thuyết đã ghi vậy thì tuyệt. Nhưng quan trọng nhất nói chung vẫn là đối thủ. Bởi vì nếu thiếu kẻ địch, sẽ không có cái gọi là hoạn nạn người cần được cứu giúp. Nếu không có như vậy, thì làm sao anh hùng mới sinh ra được!

Máu sôi lên trong phấn khích, anh ta xông thẳng tới, nhưng lại lẹ ngừng bước chân.

- À, phải rồi! Chắc ta phải nói ra danh tính trước chứ nhỉ.

Và vì anh hùng là tượng trưng cho lòng dũng cảm, cũng là anh hùng trong lòng của các cô gái trẻ có sắc đẹp tuyệt mỹ- cái này là điều cần thiết hiển nhiên.

Nói chung nếu mà không thể để người dân biết trước được danh tính của anh, hay hoặc là danh tính của anh chả để lại tí ấn tượng âm thanh vang vọng sâu đậm gì cho trần thế phàm nhân… Dù cho anh có hoàn thành nào đó vĩ đại hành động đi chăng nữa, thiếu đi người dân tiếng hoan hô vui mừng cảm tạ cùng thiếu nữ xinh đẹp thân thể báo đáp cảm ơn, như vậy sẽ tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng của một người anh hùng chính gốc như anh. Dù sao... nếu như không có thể được hưởng trải qua những việc đó phần thưởng xứng đáng cho một người anh hùng việc làm, hay không được truyền tụng giai thoại anh hùng anh hùng, vậy còn gọi gì là anh hùng? Anh hùng vô danh cũng là phải để cho người khác biết anh hùng dù vô danh đó cũng đã từng tồn tại qua đó a!

Kết quả là sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, và kết luận rằng đây chưa phải là thời điểm chín mùi để làm ra mấy cái việc hành động để khiến nhân dân ca tụng là vĩ đại đó, anh không thể không chậm lại bước chân và từ từ suy ngẫm xem có cách nào để hoàn thành những yêu cầu “chính đáng” của mình.

Cho tới chuyện con rồng khổng lồ trên bầu trời kia đột nhiên hành động kì quái, vừa định phun lửa liền dừng lại sặc sụa ra khói. Hay như sau đó nó bỗng dưng dừng lại tại một chỗ trên không trung một đoạn khoảnh khắc thời gian, cuối cùng càng là trực tiếp bay đáp xuống một nơi nào đó trên mặt đất. Từ đầu đến cuối người anh hùng của chúng ta đều không mấy quan tâm.

Chỉ mãi cho đến khi một người thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ra bên cạnh đã hoá thành hình dạng con người con rồng khổng lồ, anh ấy một đôi con mắt mới không khỏi sáng ngời lên vậy.

- Ồ! Ngay cả bị tà ác quái vật bắt cóc đi thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp cũng đã có rồi sao!

- Như vậy ta đây cũng đã đến lúc hành động chứ nhỉ? Tin tưởng rằng vũ dũng cùng sự tích anh hùng của ta, rồi sẽ được cô gái mà ta sắp giải cứu ra khỏi tà ác nanh vuốt quái vật kia nhất định sẽ lưu truyền lại!

Và cứ như vậy, bước chân của anh không khỏi đi nhanh như bay đến chỗ con mồi. Trên hai tay không biết từ bao giờ xuất hiện một thanh cung đang không ngừng toả ra ánh sáng màu vàng. Một cây cung có chứa thần kì sức mạnh. Một mũi tên vàng óng ánh cũng theo đó hiện lên trong tay của anh. Cho tới cài tên. Dây cung kéo căng, và… Vútttt một tiếng! Mũi tên rời dây cung tất nhiên bắt trúng vị trí trí mạng của đối thủ. Hành động từ đầu đến cuối lưu loát trôi chảy như ăn cơm uống nước thể hiện một sự điêu luyện trong bản lĩnh.

Hoàn thành mục đích một cách có vẻ quá dễ dàng khiến anh không khỏi có chút nhíu nhíu mày hối hận. Nó có phải là quá đơn giản cho một cuộc giải cứu vĩ đại của một người anh hùng? Tiếc thay! Nếu như có thể được làm lại mà nói, anh nghĩ mình sẽ lại bớt đi phân nửa sức lực mũi tên vừa mới bắn ra.

Quả nhiên! Đối thủ quá mức vô dụng cái gì hoàn toàn không có làm nổi bật lên được khí khái anh hùng của anh mà.

Hoá thân thành một tia chớp hướng về vị trí nơi con rồng ấy giờ ngã xuống cùng người thiếu nữ đang hành động kì quái chạy qua đỡ lấy nó. Bất kể ra sao, dù cho cuộc đi săn lần này có thất bại đi chăng nữa, ít nhất thì… anh cũng cần truyền bá ra danh tiếng của mình đã không phải sao?

Người anh hùng chính là ở như vậy bên trong suy nghĩ cùng tình cảnh đăng tràng. Cho tới đối thủ của anh, vị vua biến hoá thành rồng giờ đã nằm im trên đùi cô thiếu nữ trẻ mà không biết rõ sống chết tình hình.

Chỉ có điều mọi sự có phải hay không đến đây liền đã thực sự quyết định rồi? Không ai có thể biết rõ.

Tobe continued…

………

Kết thúc chương 217.
Bình Luận (0)
Comment