Nhật Kí Thần Linh

Chương 45

Lăng không muốn mở miệng nói chuyện có điều ở nơi này cũng không chỉ có riêng một mình cậu mà thôi.

Một phía khác trên giường, mặc dù lúc ban đầu rất tức giận vì những hành động quá đáng của Lăng có điều Erica cảm xúc vẫn rất nhanh liền bình ổn trở lại. Đã trở về với một Erica tự tin kiêu ngạo như lúc bình thường.

- Ta kêu gọi sức mạnh của sư tử!!!

Bước chân xuống giường, Erica tay lập tức tạo thành hình chữ thập trước ngực, miệng kêu lên như lẩm bẩm thứ thần chú gì đó. Lăng nghe vậy cũng không khỏi hơi tò mò ghé mắt nhìn sang. Chỉ thấy lúc này nơi Erica chéo tay trước ngực, trong không khí đột nhiên hiện lên một vòng hình tròn đồ án bùa chú màu đỏ kì quái. Bên trong vẽ thật nhiều thật nhiều loại kí tự mà Lăng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Đồ án hình tròn ấy vừa xuất hiện liền rất nhanh di chuyển lên phía trên đỉnh đầu của cô nàng.

Ánh sáng đỏ lóe lên chiếu sáng toàn thân Erica, xuất hiện trong khoảnh khắc liền biến mất. Sau khi ánh sáng tản đi, Erica một lần nữa hiện ra trong một bộ đồ quần áo mới. Trên người là một chiếc áo đầm màu đỏ thẫm hở rộng hai bên vai. Bên dưới là một chiếc quần kaki màu đen dài bó sát. Bộ váy đỏ lễ phục lúc trước đó bị Lăng trên giường xé rách đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nói vậy đoán chừng đây là một kiểu làm phép hoặc một câu thần chú dạng phép thuật gì gì đó có thể giúp người ta thay đổi trang phục đi. Hẳn là giống như thủy thủ mặt trăng trong phim hoạt hình hay kêu kêu gọi gọi vài tiếng liền biến hình thay quần áo đại loại vậy.

Gặp được kết quả như thế Lăng cũng chỉ bĩu bĩu môi rồi quay đầu đi. Trong lòng tuy rằng hơi có chút đố kị đối phương lắm chiêu nhiều trò có điều cảm giác đó đến nhanh đi còn nhanh hơn. Cậu chàng quyết định không nên quan tâm đối phương bất kì thứ gì thêm nữa. Không đâu bỗng hiến ân cần. Tóm lại cô ta tiếp cận cậu mà không có mục đích gì mới là lạ. Trừ khi cậu rõ ràng tất cả mọi chuyện nếu không nhất định không muốn có tí gì dính líu đến cô ta.

Phía bên kia, Erica thay đổi trang phục xong, ánh mắt nhìn về phía Lăng trong khoảnh khắc mang theo một chút gì đó rất phức tạp, có điều cực nhanh liền qua.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Erica vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc lên tiếng.

- Vương… Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra xin người hãy tin tưởng một điều. Em… Erica Blandelli luôn sẽ là kỵ sĩ trung thành nhất của người! Không một ai có thể thay đổi được điều đó. Có thể lúc này người còn chưa tin nhưng em nhất định sẽ thật nhanh chứng minh cho người xem. Hiện tại…

- Em xin phép được rời đi trước…

Nói tới đây cô nàng giọng không khỏi biến chuyển.

- Ha hả…~ Có điều anh yêu cũng đừng quá lo lắng. Rất nhanh em sẽ lại trở về bên anh yêu thôi. Ngày hôm nay em tới đây vốn là có ý định từ biệt anh yêu. Hiện tại có lẽ cũng đã đến lúc rồi…

- …….

Ai đó vẫn đang lặng thinh.

- Xin Vương bảo trọng!

Tâm lý man mác buồn, Erica tự biên tự diễn nói một hồi. Cuối cùng vẻ mặt hơi có chút chần chừ liền rất nhanh quay người rời đi.

- Cạch!

Cửa phòng đóng lại. Cô gái ấy đã đi rồi~

- ……..!!!

Thở dài thườn thượt đầy phiền muộn, Lăng liền cứ như vậy ngả người nằm ì ra giường. Trong đầu không ngừng bồi hồi về những chuyện vừa mới xảy ra. Sau đó một hồi lại nghĩ đến cả những chuyện diễn ra trước kia. Một đám ý nghĩ linh tinh tán loạn không ngừng xung kích trong đầu khiến cậu cả người mệt mỏi.

- Mặc kệ nó! Ngủ trước đi đã. Mọi chuyện rồi cũng sẽ đâu vào đấy thôi~

Tự mình an ủi mình. Cậu chàng bắt đầu cố gắng nhắm mắt lại. Ép buộc bản thân không tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa. Thậm chí cậu còn bắt đầu đếm cừu để chuyển di suy nghĩ.

1 con cừu, 2 con cừu, 3 con cừu…

101 con cừu, 102 con cừu…

1889 con cừu…

19999 con cừu…

Thật lâu sau đó Lăng cuối cùng cũng lấy được toại nguyện. Ngủ vùi từ lúc nào không hay.

Mọi chuyện liền như vậy tạm thời gác lại.

Bên ngoài… Trái đất vẫn quay dù cho đã không có một ai ~



Chiều tà…

- Ê cu! Chiều nay lại bỏ học à em?

Sơn một tay đặt cặp sách của mình lên bàn học, một bên mở miệng hỏi thăm.

Đối tượng?

Này tất nhiên là anh chàng Nguyễn Trong Lăng của chúng ta rồi. Ai bảo hắn ta đếm cừu quá nhiều đến nỗi mệt lả rồi ngủ quên béng mất tiêu. Buổi học chiều cũng vì vậy bị cậu ta bùng luôn. Thậm chí bữa cơm buổi trưa cũng không cả thèm ăn nữa. Cậu chàng bụng lúc này thật sự là đang réo lên ầm ầm rồi.

- Không đi! Chiều nay mệt mệt nên nghỉ ở nhà.

Tinh thần không quá thoải mái, Lăng miệng thẳng thừng đáp lại.

- Á thằng này ngon…! Mày sắp thành chuyên gia nghỉ học của sinh viên khóa này rồi đấy.

- À mà chiều nay nghe nói cả em tóc vàng lẫn em tóc đen của mày đều không đi học. Chắc không phải là hai em ấy chiều nay đều đến đây chơi với mày đấy chứ?

Nói tới đoạn cuối cùng Sơn vẻ mặt không khỏi mập mờ mập mờ dò hỏi.

- Mày đi chết đi thằng lỏi! Đầu óc toàn nghĩ cái gì bậy bạ không đâu!!!

Nhớ tới buổi sáng mình xém chút… “hành quyết” em tóc vàng mà đối phương vừa nói trên chiếc giường này. Lăng lập tức quả quyết phản bác.

- Mà tóc đen là ai? Ừ?... Linh chiều nay cũng không đi học à?

Nói nói, Lăng vẻ mặt có chút ấp úng dò hỏi.

- Thì còn má nào vào đây nữa~ Nói tới anh cũng phục chú mày thật đấy. Nghe bọn lớp mày kể hôm qua mày buổi sáng ngồi nghịch với em tóc vàng. Buổi chiều ngồi ve vãn với em tóc đen… Chẹp chẹp! Thật không nghĩ tới…

Giọng điệu đối phương nói chuyện càng ngày càng kì kì quái quái! Có điều…

- Không nghĩ tới gì?

Bạn bè quen thuộc nhau lâu lắm rồi, dù sao thì kiếp trước sống cùng đối phương thời gian cũng không ngắn, Lăng cũng không quá quan trọng việc bị Sơn trêu chọc. Vì vậy cậu chàng cũng rất phối hợp mở miệng hỏi ngược lại.

- Còn có thể không nghĩ tới cái gì nữa! Tất nhiên là không nghĩ tới anh mày đây đẹp trai ngời ngời, eo tiền lúc nào cũng rủng ra rủng rỉnh như vậy mà lại chẳng có bóng hồng nào biết hàng tự nhảy xổ vào. Để anh mày đây đến lúc này vẫn còn cô đơn lẻ bóng. Nghĩ người mà tủi lấy thân. Hức hức!!!

Đang mặt mày ra vẻ mếu máo Sơn vẻ mặt ngoắt cái liền biến thành cực kì bỉ ổi, nói:

- Có khi anh tới bái chú mày làm thầy luôn ấy nhỉ. Chú không biết chứ bây giờ các anh em trong trường trong lớp trong hội các kiểu các thể loại đều phục chú sát đất.

- Nói chung mọi người đều nhanh bầu chú mày thành đệ nhất tình thánh của trường ta rồi!!!

Gặp Lăng vẫn đang chú ý lắng nghe, thái độ vậy mà lại phối hợp bản thân mình như vậy, Sơn vẻ mặt không khỏi vô cùng khoa trương nói chuyện.

- Đệ nhất tình thánh? Thật hay giả?

Lăng cũng không khỏi vui vẻ hỏi ngược lại lần hai.

- Móa! Vậy còn hỏi. Tất nhiên là… “Giả” rồi!

- Bà mẹ nó! Cái thằng lỏi chết dẫm như mày thì Tình thánh tình thúng cái con khỉ gì!!!

- Đi nấu cơm đê!!! Anh đói lắm rồi đây này!!!

Sơn cười mắng một tiếng liền tức khắc chuyển đổi chủ đề. Còn cái chuyện tình thánh tình thúng kia tất nhiên là bị cậu chàng ném lên chín tầng trời luôn rồi. Tin được mới có quỷ đâu!!!

- Thôi khỏi! Bữa nay ngủ quên cơm trưa cũng không cả ăn. Giờ anh cũng đang đói lắm rồi. Sức lực đâu mà nấu cơm nấu nước cho chú mày nữa. Tốt nay ăn cơm ngoài thôi.

- Đi! Đi thôi! Anh đây cũng chỉ đợi mỗi mày về là liền đi ăn cơm luôn thôi đó.

Lăng vừa nói chuyện vừa chuyển người dậy đến lấy một ít tiền trong chỗ đặt tiền chung của hai người. Tiền chung này vốn là cả hai mỗi người góp một nửa dùng để tiêu trong những trường hợp hai người hoạt động cùng nhau hay như để mua sắm đồ dùng sinh hoạt, mua thức ăn của phòng trọ hằng ngày… v v. Giống như hiện tại cả hai cùng đi ra ăn ngoài tất nhiên là dùng tiền chung chi trả cho tiện rồi. Lăng hiện tại cũng không có dư tiền để khao đối phương cơm không phải. Cậu đang nghèo kiết cả xác ra rồi đây.

- Móa! Lại không chịu nấu cơm!!! Cái thằng lười này~

- Nếu thế trưa ngày mai anh cũng không nấu cơm đâu. Chú cứ liều liệu mà xử lý~

Đối với đề nghị của Lăng cậu bạn cùng phòng cũng không có lên tiếng phản đối có điều ngược lại lập tức tăng cường thêm yêu cầu.

- Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!!!

- Đi nhanh đi! Cái thằng cờ hó này!!!

Dù sao trưa ngày mai Lăng cũng định ăn cơm ở gần trường chứ không về phòng. Đối phương không nấu cơm cũng không quan hệ. Còn chuyện đối phương chê cậu lười…

Móa! Hai thằng ai còn không biết ai nha! Bình thường thằng lỏi này còn lười nấu cơm hơn cậu không biết bao nhiêu lần ấy chứ. Ít nhất thì kiếp trước chính là như thế đấy!!!

Hừ hừ! Lần sau đến lượt chú mày không chịu nấu cơm liền sẽ biết tay anh. Lăng trong lòng không khỏi âm thầm tự nhủ.

Hai người cứ như vậy rất nhanh rời đi khỏi phòng.



Kết thúc chương 45.
Bình Luận (0)
Comment