Nhật Kí Thần Linh

Chương 48

- Ai ui~ Kinh! Thế nhưng đây là siêu cấp vận động viên Nguyễn Trọng Lăng sao?

- Anh ấy vừa rồi mới thật sự là So… Hot~

- Ha ha ha ha ha….~

Một đám thằng con trai túm năm tụm ba nơi ghế đá cười lên ha hả. Lăng chính bản thân mình cũng vừa bực mình vừa buồn cười. Đoạn lời nói, giọng điệu chết tiệt trên đúng là của một cậu bạn học cùng lớp với Lăng hiện tại.

Một tên khuôn mặt hốc hác đeo kính, cả người đã cao lại còn gầy teo dân xứ Nghệ, rất hay ra vẻ ưỡn ẹo đàn bà khi mở lời nói đùa. Nổi tiếng với cái kiểu lời lẽ chế giễu chê cười, nói bậy nói bạ, văng tục chửi bậy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Tất nhiên những đánh giá vui trên đó là từ tương lai mọi người đưa ra cho cậu ta. Có điều hiện tại cũng đã và đang manh nha khởi mầm rồi.

- Thôi đi Linh! Cẩn thận tí nữa Lăng nó cho chú không còn thằng dân nào mà chạy đấy!!! Hơ hơ hơ…~

Lên tiếng lúc này là một cậu bạn đang ngồi trên ghế đá, khuôn mặt hơi giống kiểu mặt vuông chữ điền người ta thường kể. Thân hình tương đối thấp lùn. Tên này lại trái ngược với cậu bạn tên Linh vừa nói ở trên, trăm phần trăm một tên tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi, rất thích vừa nói chêm chọc đá xoáy vừa làm dáng vẻ mặt lạnh như tiền.

Một sở thích khác của cậu ta là thích nói kể chuyện cười,thế nhưng than ôi rất nhiều khi mọi người đều không thể hiểu được cậu ta đang nói cái thứ gì chứ nói chi là cảm thấy buồn cười nữa. Ấy vậy mà cậu bạn này luôn có thể vừa nói xong liền tự mình cười bù. Ừ? Có vẻ như câu văn cậu ta vừa nói ở trên cũng là một lần nói kể chuyện cười đấy! Cái này có vẻ như… cũng buồn cười đúng không???

- Ha ha ha! Ừ! Dần nó lại kể chuyện cười rồi. Mọi người cười lên đi cho em nó vui!!!

Linh vẻ mặt bĩu môi, nhõng nhẽo nhìn đểu đáp trả. Anh Dần nhà ta vì vậy không khỏi tức xạm mặt lại. Cái thằng Linh ba xu này!!!

- Vô vị!

Một cậu bạn khá là… đẹp trai khác thánh phán. Anh ấy có mái tóc đen phiên bồng thời thượng, một cái gọng kính đen tràn đầy thư sinh khí chất. Dáng người cao lớn trắng trẻo. Nói chung là thuộc hạng hot boy của lớp Lăng. Ừ! Ai bản người giang hồ từ tiểu học đã xưng cậu ta là Tuấn soái ca đây~ Từ lần đầu tiên anh em đi half life đế chế với nhau là cậu ta liền giới thiệu ra như vậy rồi. Biệt danh cũng thực sự là đủ bá đạo!!!

- Chúng mày có thôi … ngay đi không hả!!!

- Không biết nhân vật chính bây giờ là chú… Lăng nhà ta à???

- Chúng mày cứ bô bô hết lên như thế thì còn ra thể thống cái gì nữa. Lo mà chuẩn bị tìm cách chạy dân đê! Tý nữa anh vác lạc đà Palmyran sang chém chết hết dân của chúng mày bây giờ~

Không cam chịu làm thằng vô danh tiểu tốt, ngồi bên cạnh Tuấn soái ca, một cậu bạn cũng tên là Tuấn nhưng người gầy như que củi, mặt lủi như hột xoài, tóc xoăn như thằng đầu hói, người gặp người kêu Tuấn đại gia (lão này rất có tiền, một con SH mới tinh, một quả Apple sáng lòi mắt đám bạn dân quê như Lăng ngay ngày đầu đi học). Lão hiện tại đang bắt chước giọng quan ngày xưa liên miên phát biểu. Mọi người vừa nghe xong lại là một thôi một hồi chê bai các loại. Ai bảo cái thằng cu này chơi game chẳng ra sao nhưng cứ được cái tinh tướng dạy đời đâu.

- Lạy thánh! Con lạy các thánh! Các thánh tha cho con nhờ~ Có thể không lại nói chuyện game ghiếc được không?

Lăng tất nhiên là sẽ không chỉ biết ngồi im chịu đòn. Đá đá xoáy gì gì đó hắn cũng không phải không biết.

- Ai ui~ Đúng là Thánh Lăng nhà ta có khác!

- Thế nào?

- Mấy hôm nay đi chơi với em tóc vàng kia xong liền không thèm nhận mặt anh em chúng em rồi hả???

Được! Tên Linh ba xu kia lại bắt đầu phát huy địa đồ đại pháo bắn loạn xị ngậu lên rồi. Cái mũ cao này nó cũng hơi to to à nhà. Tuy rằng an hem trong lòng thằng nào cũng biết bản thân mỗi đứa đều là cái loại trọng sắc khinh bạn. Thế nhưng là thua trận nhưng không thua khí thế. Trong lòng nghĩ một đằng trên miệng tất nhiên phải nói một nẻo mới được.

Tiếc là anh Lăng nhà ta chưa có cơ hội kịp phản bác thì các loại muối các loại dấm đã tưới, đã xát lên người hắn ta rồi. Điển hình như:

- Mẹ nó! Thật đấy~ Thế còn em Vũ Trần Linh thì mần răng bây giờ.

Một cậu bạn tên Lâm, mặt như con ngựa đã bắt đầu chém mạnh.

- Thì bở rồi, giờ chỉ cần tìm cách ăn tất chứ sao! Tao mà có em Erika như Lăng ấy…. Chẹp chẹp chẹp~

Một tên tuy không mặt ngựa nhưng da đen như da trâu tên Đông tiếp tục liên hoàn chưởng.

- Chúng mày chẳng hiểu cái quái gì cả! Phải biết rằng gái tây với gái ta nó khác nhau nhiều lắm. Phải biết….^&%!!#$^%^^&*[email protected]^&*#!^

Tốt rồi! Phần hội thoại sau tất nhiên là một loại giao lưu sâu xa khó hiểu, nói có sách mách có chứng của một cậu bạn tên là Hiếu. Một tên trăm phần trăm thâm niên tìm hiểu JAV thành công vì cái gì.

Tóm lại anh bạn Lăng đáng thương của chúng ta liền vừa mở miệng nói một câu liền bị đám bạn xấu bên cạnh cho đánh bại. Bại triệt triệt để để mém dám nói thêm gì nữa. Mà cũng chỉ có như vậy thì đám bạn xấu này mới có thể thôi không tiếp tục đâm sâu vào vấn đề này. Hắn nếu lại càng giãy dục, càng phản bác thì chỉ càng làm đám vô pháp vô thiên này nói quá đáng hơn thôi.

Haizzz! Cũng may Vũ Trần Linh được phân vào học ở ca 2 từ 9h30 đến giữa trưa. Hai người bọn họ cũng vì vậy sẽ không ngay lập tức gặp mặt.

Đó cũng coi như là một tin tức tốt đi! Có lẽ vậy~

Nói tới đây không thể không nói một chút lịch học thể dục trong trường của Lăng. Bởi vì sân bãi eo hẹp chỉ có thể đủ cho một nửa lớp học tập sử dụng một lúc bởi vậy nhà trường không thể không chia cắt các lớp thành hai ban. Một buổi sáng học thể dục giống như hôm nay cũng liền chỉ một lớp của Lăng đi học thể dục nhưng lại chia ra thành hai ca từ 7h15 tới 9h15 một ca và từ 9h30 tới gần trưa là ca thứ hai.

Cũng bởi vì thế cho nên các anh bạn sinh viên của chúng ta liền có đầy đủ nguyên nhân để mà tụ họp lại với nhau đi chơi game. Cũng coi như là tiết kiệm thời gian trống từ 9h15 đến trưa này. Dù sao cứ như vậy đi về cũng quá chán ngán không phải.

Hôm nay cũng sẽ giống như thường lệ là một bữa tụ hội rủ nhau đi chơi đế chế như mọi khi. Các anh em giờ cũng đã làm nóng hết cả người rồi. Cơ hội thể hiện trước mặt các bạn độc giả ngay trong tầm tay hôm nay!!! Ha ha ha ha…~



Thời gian thấm thoắt trôi qua, một buổi thể dục môn bóng rổ nhàm chán không có gì lạ. Giáo viên giảng dạy kỳ cựu (nghe đồn dạy mấy bài thể dục này tới 15 năm thâm niên rồi) lải nhải hết bài này tới bài khác về lịch sử của trường, về sự yêu nghề tha thiết, về bóng rổ tinh thần, về tương lai sáng láng… Nói chung là nghe mà các anh em buồn ngủ. Có lẽ cũng chỉ có đám sinh viên quyết tâm muốn đoạt học bổng mới chịu chăm chú lắng nghe đi. Có lẽ vậy~

Sau 15 phút đồng hồ oanh tạc giáo dục tư tưởng cộng thêm 30 phút đồng hồ giáo dục kĩ thuật mới, luật lệ mới cuối cùng các thánh nhà chúng ta có thể thỏa thích đi ra chơi bóng tự do rồi.

Kết quả không nói cũng biết. Đa số các vị đại ca này đều chỉ biết bóng đá mà mém biết chơi bóng rổ, trừ vài tên chịu khó ra mày mò tập luyện bóng ra tất cả đều vô dưới bóng cậy ngồi chơi hết. Chủ đề tán gẫu tất nhiên lại quay trở về các quân nước nào trong đế chế mạnh, thằng nào bình thường hay cho dân vào góc xây dựng, hôm trước bắn háp lai thằng nào bị cho giao găm vào chặt đầu, súng bắn xuyên táo các kiểu. Sau một hồi lâu huyên náo các loại Fifa, đột kích, dota, cũng ùn ùn lên sàn. Nói chung là tán thiên phét địa không biết trời đâu đất đâu.

Anh bạn Lăng của chúng ta hiển nhiên cũng là một người trong số đó. Kiếp trước đoạn thời gian này hắn cũng trải qua rồi. Thế nhưng một lần nữa đích thân cảm nhận lại là một cảm giác khác.

Một cảm giác tươi mới bồng bột tràn đầy nhựa sống sôi trào trong lòng.

Đời người chỉ cần vui vẻ thì có thể ngại ngùng chi???

Sau đó… 9h15 cuối cùng cũng đển rồi!



Kết thúc chương 48.
Bình Luận (0)
Comment