Một tiếng thở nhẹ như than tiếc, như buồn như không, giống như là bất đắc dĩ, lại giống như chuyện vốn nên như thế.
Giọng của Rùa thần văng vẳng vang lên.
- Người phàm a!...
- Chàng trai trẻ! Có những chuyện vẫn là không nên hỏi nhiều thì hơn…
- … Để trả công cậu đưa ta đến đây, để ta được hiểu biết thêm nhiều điều cũng như sau đó công sức đưa ta trở về, trước đó ta đã trả lời rất nhiều câu hỏi rồi.
- Hiện tại ta sẽ trả lời câu hỏi cuối cùng. Sau khi ta trở về thanh gươm này cũng sẽ biến mất. Bởi lẽ nó cũng không phải thật sự là gươm thần. Chỉ bởi vì lịch sử giao cho nó trọng trách như thế.
- Nó chỉ có tồn tại ở trong thế giới của ta mới là Gươm thần thực sự với quyền năng chân chính. Nơi này chỉ là hóa thạch lịch sử, chỉ là thanh sắt han rỉ mà thôi. Hiện tại ta có thể dùng nó làm môi giới để triệu hồi sức mạnh của Gươm thần trong thế giới thần thoại nhập vào nó, biến thứ tầm thường thành thứ thần kì. Có điều bản chất của nó là sẽ không thay đổi, sau khi ta rời đi thần lực biến mất nó cũng sẽ tan biến thành cát bụi.
- Tất cả những thứ rườm rà này đều bởi vì không có thần linh nào muốn tự mình giết chết chính mình cả. Như vậy là phủ định sự tồn tại của bản thân, là mình cản bước tiến bộ của chính mình.
- Hiện tại ta đã giải thích xong. Ngươi có thể bắt đầu.
Rùa thần giọng thăm thẳm nói chuyện. Lần đầu tiên Lăng cảm giác được cái gì là thần. Đối với người phàm họ hoàn toàn có thể hành động làm việc tùy theo sở thích. Nếu coi ngươi là sâu kiến ngươi chính là sâu kiến, coi ngươi là người thì lúc đó ngươi mới có thể là người. Có lẽ trong mắt họ chỉ có thần và thần là ngang hàng nhau mà thôi.
Những chuyện Rùa thần nói cho Lăng biết có lẽ cũng là chính ông ta muốn nói để giải buồn, để tự tiêu khiển.
Thần linh!
Là để cho con người kính sợ mà cúng bái.
Chẳng có ông thần nào là hiền lành cả.
Cho dù ông thần ấy trong hình dạng của một con rùa vô hại cũng là như vậy.
Theo lời Rùa thần, Lăng cầm lên thanh kiếm tỏa ra ánh sáng trắng sau khi được Rùa thần làm phép.
- Có thể ngài không quan tâm. Có điều…
- Xin lỗi ngài nếu tôi có đi quá giới hạn.
Có chút ngập ngùng nhưng Lăng vẫn là lên tiếng tạ lỗi. Trong lòng có thể muốn đồ thần diệt ma, có điều khi còn yếu đuối cũng không thể mang theo cái nguyện vọng ấy mà xử sự được.
- Tốt rồi… Tham lam là nguyên tội của con người.
- Hãy nhớ lấy điều đó… Chúc ngươi may mắn! Hi vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
- Giờ thì ra tay đi!
Rùa thần thản nhiên nói chuyện, đã mất hẳn vẻ hiền hòa lúc ban đầu. Lăng cũng không có biểu hiện thêm gì. Cậu nâng kiếm cao cao lên, nói một tiếng đắc tội rồi chém xuống.
…
Rùa thân thân ảnh tan biến dần dần vào trong không khí. Giống như ông, thanh kiếm trong tay Lăng ánh sáng cũng trở nên nhạt dần. Ánh sáng biến mất, Lăng hơi nhẹ nắm tay. Thanh gươm rung nhẹ rồi tan thành cát bụi không để lại chút vết tích gì.
Lăng lập tức cảm giác được Rùa thần có chút lắc lắc đầu cười cợt. Cậu hơi có chút xấu hổ, tuy nhiên rất nhanh liền hồi phục trở lại.
Người xưa cũng đã có câu nói rồi thôi.
Tham lam!
Mới là động lực thúc dục con người tiến lên. Cũng chỉ có tham lam mới khiến Lăng bỏ công bỏ sức mày mò dịch thuật đám sách vở của ông nội để rồi mới khiến Rùa thần xuất hiện ở nơi này.
Có lẽ ở trong mắt của thần linh tham lam là tật xấu của con người, là điều ngu xuẩn lắm. Có điều đối với bản thân con người mà nói… Không thể không có sự tham lam, không thể không có cái “tật xấu” để làm động lực tiến bộ này.
Chỉ cần kiểm soát nó là tốt rồi.
Rùa thần dường như đã biến mất.
Ý nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Lăng. Cũng chính vì ý nghĩ này xuất hiện, cậu giờ thản nhiên nhìn mọi chuyện diễn ra.
Đột nhiên, ánh mắt cậu tối sầm lại.
Tất cả quay trở về hắc ám.
Cũng chính vì mất đi ý thức, Lăng không thấy được giây phút cuối cùng, ánh mắt Rùa thần đột ngột trợn thật to dường như có chuyện không thể tưởng tượng nổi đang diễn ra. Trong tầm mắt của ông thình lình chính là cơ thể Lăng nhuộm tràn khí đỏ. Người phàm không nhìn thấy nhưng Rùa thần lại rõ ràng có sức mạnh nguyền rủa vô cùng mạnh mẽ đang tràn vào cơ thể cậu nhóc.
Tất nhiên điều quan trọng nhất chính là đối với thần linh thì kính sợ cũng được, cảm ơn cũng được, tín nhiệm cũng được, thậm chí sợ hãi, nguyền rủa… vv cũng chỉ là một dạng biểu hiện của nguyện lực, của tín ngưỡng mà thôi. Nhất là nguyền rủa lực đang tràn vào cơ thể của Lăng đã đạt tới cấp độ tối thiểu của một vị thần.
Nói đúng là con người cũng có thể dùng công pháp, thuật pháp… thu nạp những thứ nguyên lực trên nhưng chỉ có đến khi chúng chất lượng đạt cấp độ của nguyện lực của thần linh thì họ mới trở thành thần được. Và chất lượng đó rất khố đạt được, khó đến nỗi phàm nhân chẳng bao giờ có thể trở thành thần.
Những nhân vật trong lịch sử sinh ra trở thành thần thật ra ở thế giới này cũng lần lượt chết đi cả rồi. Chỉ là ở thế giới thần thoại họ lại một lần nữa được sinh ra, lịch trình lại cuộc đời của chính mình như một cuốn nhật kí được viết lại. Đó mới là thần linh.
Rùa thần cũng vậy. Ở thế giới này nó có thể chỉ là một con rùa đi ngang qua bị Lê Lợi tiện tay dùng để chắp vá cho vào lời nói chuyện của mình. Sau đó chẳng mấy thời gian con rùa đó cũng sẽ chết. Nhưng ngược lại nhờ chuyện này truyền lưu, được thần thánh hóa mà Rùa thần được hình thành, được sống lại trong một thế giới thần thoại, lặp đi lặp lại kể về câu chuyện trả gươm rùa thần. Vị Rùa thần này cũng nhờ đó mà thu được tín ngưỡng, nguyện lực, có cái thứ gọi là thần tính, bất tử, và vĩnh hằng tồn tại.
Có điều lúc này nó thấy gì nào?
Nó thấy một kẻ phàm nhân sống sờ sờ lại có thể đạt được cấp độ nguyện lực đó của thần linh khi còn sống. Đạt được một cách không hiểu ra sao!
Này đây chẳng lẽ là kĩ thuật của các thần linh nước ngoài. Thần linh Việt Nam đảm bảo không làm được như vậy.
Haizzz! Cũng thật là bi ai nha.
Lần sau nếu gặp lại đoán chừng phải thay đổi thái độ với đối phương rồi. Dù sao lúc này có lẽ cậu ta cũng đã thành thần.
Thần và thần là có quyền nói chuyện ngang hàng. Chỉ cần cậu ta không trở nên quá mạnh mà khinh thường nó là được. Dù sao một vị thần xuất hiện trong thế giới thực tế phát triển tất nhiên sẽ mạnh hơn vị thần nho nhỏ trong thế giới thần thoại truyền thuyết như nó. Thật không hiểu đám thần linh phương tây nghĩ như thế nào mà lại tạo dựng ra cái thứ nghi thức này.
Rùa thần than thở thẫn thờ. Cũng may khi trước mình cũng không làm gì có hại cho đối phương, hơn nữa còn giúp đỡ là đằng khác. Có lẽ sau này nhờ vậy mà có thêm một đường ra cũng không biết chừng.
Và thế là đối với người trần mắt thịt mà nói một khoảnh khắc thôi có thể rất nhanh nhưng trong mắt thần linh chỉ bấy nhiêu cũng đủ họ suy nghĩ ngàn vạn.
Rùa thần đi rồi.
Mang theo tâm tình thấp thỏm rời đi. Đoán chừng khi hai người gặp lại nhau sẽ là mở đầu cho một câu chuyện khác, có thể ở thế giới này hay ở một thế giới khác.
Ai biết được???
Ít nhất lúc này Lăng không có nghĩ nhiều như vậy.
Cậu hiện tại không tài nào mở ra được mắt của mình. Dù rằng hai bên tai vẫn có thể nghe được âm thanh. Khả năng cơ thể không thể động đậy được. Cảm giác…
Dường như đang tan rã vậy!
Có lẽ chỉ có linh hồn là hoàn hảo mà thôi.
Thật yên tĩnh!
Lăng bình tĩnh chờ đợi.
Thần cũng gặp qua rồi thì còn có gì phải lo lắng đâu.
Cứ như vậy thôi!
…
Kết thúc chương 7.