Chương 2774. Không sợ chết nữa
Chương 2774. Không sợ chết nữa
Chương 2774: Không sợ chết nữa
Vãn Quân ngồi xuống bên cạnh rồi khẽ nói: “Phụ thân ta là gia chủ đời trước của Thiên gia, khi ấy ta là thiếu chủ Thiên gia. Có một hôm phụ thân và nhị thúc, rồi cả gia chủ Thiên gia - Thiên Lâm tới Kiếm Uyên của Minh Hà tinh vực. Mười ngày sau, nhị thúc của ta trở lại! Thế nhưng phụ thân ta thì đã chết.
Nhị thúc nói phụ thân ta gặp nguy hiểm ở Kiếm Uyên nhưng ta không tin! Ta muốn dùng sức mạnh của gia tộc để điều tra, thế nhưng nhị thúc lại được một vài trưởng lão ủng hộ lên làm gia chủ! Mà sau khi hắn ta trở thành gia chủ, hắn ta lập tức trừ khử những trưởng lão đã ủng hộ ta, đồng thời dùng mưu kế hòng muốn giết ta. Song đã bị Thiên Sư của Thiên gia ngăn cản…”
Nói đoạn, nàng bèn phì cười: “Sau đó ta đã bị gia tộc nhốt ở Táng Sơn, thời gian gần một ngàn năm! Trong khoảng thời gian ta bị nhốt, gần như những người bên phe phụ thân ta đều bị giết hết! Hiện giờ chỉ còn một mình ta!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Chắc nhị thúc ngươi đã giết phụ thân ngươi rồi!”
Vãn Quân nhìn Diệp Huyền: “Không phải chắc mà chính là do hắn ta giết! Tất cả mọi người trong Thiên gia đều biết là do hắn ta làm!”
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày: “Thế tại sao Thiên gia không có hành động gì? Hơn nữa còn cho hắn ta trở thành gia chủ!”
Vãn Quân lắc đầu: “Bởi vì sau khi phụ thân ta chết, Thiên gia chỉ có một người duy nhất có thể gánh vác trách nhiệm, đó chính là nhị húc. Hắn ta cũng là cường giả mạnh nhất trong Thiên gia. Nếu như Thiên gia xử lí hắn ta thì thể nào Thiên gia cũng chia năm xẻ bảy! Chúng trưởng lão trong Thiên gia đều chỉ lo đến đại cuộc nên đành phải hi sinh nhà chúng ta để bảo vệ Thiên gia!”
Nói đến đây, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên dữ tợn: “Đáng thương thay, hàng trăm người trong nhà ta đều bị tiêu diệt.”
Diệp Huyền thở dài một hơi. Kiểu gia tộc như thế này đúng là còn phức tạp hơn cả nhà đế vương.
Vãn Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay nàng siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Mối thù này mà không báo thì ta thề không làm người!”
Nói đến đây, nàng bèn quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Xin lỗi, ban đầu ta đã dụ ngươi cứu ta, khiến ngươi bị cuốn vào vũng nước đục này, liên luỵ đến ngươi rồi!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, hai người bỗng quay lại. Phía trước cách hai người không xa có hai người khác đang đi tới!
Là Thánh Quân và Thiên Mẫu!
Thánh Quân nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đã có được vũ trụ pháp tắc!”
Diệp Huyền cạn lời.
Mẹ kiếp, hiểu lầm lớn rồi!
Bạch giáp nữ tử vừa mới rời đi thì phong ấn nơi này bèn biến mất. Rất rõ ràng, hai tên này cho rằng hắn đã có được vũ trụ pháp tắc!
Lúc này, Thánh Quân lại nói: “Các hạ, chúng ta không muốn đối địch với ngươi. Chỉ cần ngươi chịu giao vũ trụ pháp tắc ra thì Thiên gia ta tuyệt đối sẽ không đối địch với các hạ!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ta nói ta không có vũ trụ pháp tắc đó thì ngươi có tin không?”
Thánh Quân nhìn hắn: “Ngươi thấy ta sẽ tin sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ta đưa vũ trụ pháp tắc cho ngươi thì ngươi sẽ tha cho ta thật sao?”
Thánh Quân gật đầu: “Sẽ!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Ngươi thấy ta sẽ tin sao?”
Thánh Quân híp mắt lại: “Ta biết phía sau ngươi có người, thế nhưng ngươi biết mình đang phải đối mặt với ai không? Là Thiên gia! Ngươi có biết Thiên gia không?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn Vãn Quân, Vãn Quân chỉ nói: “Thiên gia là đệ nhất thế gia tại Minh Hà tinh vực, là thế lực nhất đẳng, thiên kì dựng lên là vạn giới thần phục!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Thiên Mẫu bỗng bảo: “Cần gì phải phí lời với hắn? Ở Minh Hà tinh cực thì Thiên gia chúng ta có sợ ai chứ? Nếu như sau lưng hắn còn có người thì tiêu diệt luôn cả kẻ đó là xong!”
Dứt lời, nàng bỗng nhiên biến mất.
Vụt!
Không gian lập tức nứt vỡ!
Lúc này, bốn phía đã khôi phục bình thường. Bởi lẽ phong ấn chi lực của vũ trụ pháp tắc đã hoàn toàn biến mất!
Thực lực của Thiên Mẫu hơn Vãn Quân, nàng ra tay là sử dụng luôn sát chiêu!
Không hề nương tay một chút nào!
Rất rõ ràng, nàng muốn giết Diệp Huyền bằng một đòn tấn công, bởi lẽ cường giả cấp bậc như nàng hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc ra tay trước để chiếm tiên cơ! Nếu đã muốn giết người thì chắc chắn phải dốc hết toàn lực!
Khoảnh khắc Thiên Mẫu ra tay, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Khoảnh khắc ấy, đầu Diệp Huyền bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo!
Giữa hắn và Thiên Mẫu chênh lệch ba đại cảnh giới!
Ba đại cảnh giới!
Đừng nói đến hắn lúc này, đến cả khi có nhục thân Thần cảnh thì chắc chắn hắn cũng không phải đối thủ của Thiên Mẫu. Dù có Huyết Mạch Bất Tử cũng chưa chắc đã đối đầu được với nàng.
Cảnh giới chênh lệch quá lớn!
Hơn nữa cường giả có thể đi đến trình độ này như nàng thì chắc chắn phải là yêu nghiệt của yêu nghiệt rồi. Hắn muốn vượt ba đại cảnh giới để chiến với đối phương ư?
Đó là điều không thể!
Giữa lúc sinh tử!
Khoảnh khắc Thiên Mẫu ra tay, Diệp Huyền nhận ra hắn không có bất cứ phần thắng nào!
Hắn chỉ có chết!
Tuyệt cảnh!
Khác với lúc chiến đấu với Vãn Quân, lần này mới là tuyệt cảnh thực sự. Bởi lẽ Thiên Mẫu chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội sống sót!
Cái chết!
Diệp Huyền lại cảm nhận được cái chết. Mà cái chết này còn thật hơn cả khi nhục thân hắn tan vỡ!
Bởi lẽ hắn biết, nữ nhân trước mắt này sẽ không cho hắn cơ hội nào. Đòn tấn công này mà không đỡ được là thần hồn của Diệp Huyền hắn tan nát luôn!
Chết!
Nếu chắc chắn phải chết thì cần gì phải nghĩ nhiều như vậy?
Chết là hết!
Diệp Huyền đột nhiên bật cười!
Khoảnh khắc ấy, hắn thả lỏng toàn thân và chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như vậy.
Chết không đáng sợ, thứ đáng sợ thực sự là khoảnh khắc phải đối mặt với cái chết.
Đương nhiên, thẳng thừng đối mặt với cái chết không có nghĩa là bó tay chịu trói, mặc người xâu xé.
Thẳng thắn đối diện với cái chết là không sợ cái chết!
Mà lần này thì Diệp Huyền thực sự không sợ chết!
Hắn bước lên phía trước một bước rồi vung kiếm lên chém!