Chương 2776. Nực cười
Chương 2776. Nực cười
Chương 2776: Nực cười
Ách Nạn Chi Môn trầm mặc một hồi. Chỉ trong chốc lát, nó bỗng rung lên. Rất nhanh sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, Ách Nạn Chi Môn bèn biến thành một nữ tử đương thì!
Xét về tướng mạo thì nữ tử này khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nàng mặc một chiếc váy dài màu đỏ như màu máu, trông quỷ dị vô cùng. Không chỉ có vậy, tóc nàng cũng là màu đỏ.
Cả người toàn màu đỏ!
Giữa trán nữ tử có hai đường kiếm quang nho nhỏ!
Khoảnh khắc nữ tử xuất hiện, sắc mặt Vãn Quân, Thánh Quân và Thiên Mẫu lập tức trở nên trầm trọng.
Mà lúc này, Thánh Quân và Thiên Mẫu cũng biết người thần bí ngày xưa tìm đến bọn họ là ai rồi!
Chính là nữ tử trước mắt này!
Diệp Huyền quan sát nữ tử: “Ách Nạn Chi Môn, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Ách Nạn Chi Môn nhìn hắn mà không nói chuyện.
Nàng muốn tát chết cái tên Diệp Huyền này!
Diệp Huyền nói: “Ách Nạn Giới ở đâu thế?”
Ách Nạn Chi Môn chẳng tỏ vẻ gì cả: “Sao nào, ngươi muốn đến đó?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta muốn đưa đại ca ta tới Ách Nạn Giới!”
Ách Nạn Chi Môn: “…”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ớ, sao sắc mặt ngươi khó coi thế kia?”
Ách Nạn Chi Môn nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Chẳng phải ngươi thấy mình rất lợi hại hay sao? Nào! Xuất kiếm!”
Diệp Huyền cũng không phí lời nữa, hắn bèn xuất kiếm!
Hắn cũng muốn xem xem hiện giờ chênh lệch giữa mình và Ách Nạn Chi Môn là bao nhiêu!
Đường kiếm này là Sinh Tử Nhất Kiếm của hắn!
Mà đường kiếm này đã nhập phàm!
Thấy đường kiếm này của Diệp Huyền, sắc mặt hai người Thánh Quân lập tức trở nên nghiêm trọng.
Không thể không nói, đường kiếm này rất kinh khủng. Đường kiếm ấy đã vượt qua tất cả!
Đối mặt với đường kiếm ấy, ánh mắt Ách Nạn Chi Môn lóe lên vẻ u ám, nàng đánh một quyền!
Uỳnh!
Trên một quyền của nàng có lôi quang lóe sáng!
Uỳnh uỳnh!
Dưới một quyền ấy, cả người Diệp Huyền và thanh kiếm của hắn bị bắn về phía sau cả vạn trượng!
Cả đất trời như bị hủy diệt!
Dưới một quyền ấy, thế giới này cũng không thể chịu nổi!
Ách Nạn Chi Môn đang định ra tay lần nữa thì ở phía xa xa, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Từ từ đã!”
Ách Nạn Chi Môn nhìn hắn: “Làm gì!”
Diệp Huyền lau máu tươi bên khóe miệng, sau đó hắn nói: “Cao thủ tỉ thí, có chừng mực thôi!”
Vãn Quân: “…”
Thiên Mẫu ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười lạnh lùng: “Có chừng mực hả? Ngươi đánh không lại thì ngươi cứ nói, gì mà chừng mực chứ! Đúng là không biết xấu hổ!”
Thánh Quân liếc nhìn Thiên Mẫu: “Ngươi hiếm khi mắng người!”
Thiên Mẫu trầm mặc.
Phải nói là từ trước đến nay nàng chưa từng mắng mỏ ai, nhưng trông thấy Diệp Huyền là nàng không nhịn được muốn chửi hắn!
Quá vô liêm sỉ!
Quá không biết xấu hổ!
Không phải vô sỉ vừa thôi đâu!
Ách Nạn Chi Môn ở bên cạnh nhìn Diệp Huyền: “Chẳng phải ngươi muốn nhập phàm sao? Có cần ta giúp ngươi không?”
Nói đoạn, nàng bèn chầm chậm siết chặt tay lại, trên quyền của nàng là huyết lôi ngưng tụ!
Diệp Huyền liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn.
Mẹ kiếp, cái cửa này không phải muốn giúp hắn nhập phàm mà là muốn đánh chết hắn!
Ách Nạn Chi Môn nhếch miệng tỏ vẻ trào phúng: “Không dám hả?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chẳng phải ngươi thấy mình rất giỏi đánh nhau hay sao?”
Ách Nạn Chi Môn nhướng mày: “Không phục à? Không phục thì đánh!”
Diệp Huyền đang định nói thì đúng lúc ấy, trên bầu trời Đại Hoang sơn mạch, kiếm tu đột nhiên quay đầu nhìn Ách Nạn Chi Môn: “Ngươi thấy ngươi rất mạnh?”
Lời kiếm tu nói chỉ có Ách Nạn Chi Môn có thể nghe thấy!
Khi nghe thấy lời của kiếm tu, sắc mặt Ách Nạn Chi Môn bèn thay đổi. Ngay sau đó, nàng bèn hóa thành một đường lôi quang và trở lại bên trong Giới Ngục tháp!
Mọi người: “…”
Ách Nạn Chi Môn đột nhiên biến mất, mấy người Diệp Huyền bèn ngỡ ngàng!
Cái cửa này mới nãy to mồm lắm cơ mà?
Sao đột nhiên lại chạy thế này?
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Đại Hoang sơn mạch, chẳng lẽ là do kiếm tu?
Hắn biết, Ách Nạn Chi Môn chỉ sợ vị kiếm tu đó!
Đúng lúc ấy, một luồng khí tức đột nhiên xộc lên bầu trời!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Vãn Quân lập tức thay đổi, nàng bèn kéo lấy tay Diệp Huyền: “Đi thôi!”
Nói đoạn, nàng định đưa Diệp Huyền đi luôn. Đúng lúc ấy, Thánh Quân và Thiên Mẫu bèn chắn trước hai người.
Thánh Quân nhìn Diệp Huyền và Vãn Quân: “Giờ muốn đi sao? Muộn rồi!”
Thánh Quân vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu hai người, không gian bỗng nhiên nứt vỡ. Ngay sau đó, một nam tử trung niên bước ra.
Cùng với sự xuất hiện của nam tử đó, cả đất trời như sôi sục cả lên!
Vãn Quân nhìn chằm chằm nam tử trung niên vừa mới bước ra, trong mắt nàng tràn ngập sát ý!
Thiên Chủ của Thiên gia – Thiên Lâm!
Một trong những cường giả chí cao của Minh Hà tinh vực!
Ánh mắt Thiên Lâm rơi trên người Diệp Huyền: “Vũ trụ pháp tắc đang trên người ngươi!”
Rất rõ ràng, hắn ta đến vì vũ trụ pháp tắc!
Diệp Huyền lắc đầu: “Không ở trên người ta!”
Thiên Lâm khẽ cười: “Thực ra ta rất tò mò về lai lịch của ngươi đấy, bởi vì trước khi đến đây ta đã từng điều tra. Cả Minh Hà tinh vực không ai biết ngươi, theo lí mà nói thì một tên yêu nghiệt như ngươi phải nổi danh thiên hạ từ lâu mới phải! Thế nhưng ngươi cứ như rơi từ trên trời xuống vậy. Với lai lịch của ngươi, ta chẳng tra được gì cả! Nếu như ta đoán không nhầm thì có lẽ ngươi đến từ nơi khác!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta nói ta đến từ Ách Nạn Giới thì ngươi có tin không?”
Thiên Lâm nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Muốn dùng Ách Nạn Giới để chèn ép ta?”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Chúng ta không phí lời nữa! Nếu như ngươi đến vì vũ trụ pháp tắc thì ta cho ngươi hay, vũ trụ pháp tắc không ở trên người ta.”