Chương 2830: Ta không đùa
Chương 2830: Ta không đùa
Ở phía không xa, Đồ không nhìn Diệp Huyền nữa mà chuyển qua Lâm Sơn phía không xa, hai mắt nàng đỏ ngầu: "Chết đi!"
Dứt lời, nàng đột nhiên hoá thành một đường kiếm quang rồi xông lên!
Lần này nàng không dùng quyền nữa!
Bởi vì kiếm của nàng còn mạnh hơn!
Khoảnh khắc ấy, nàng chỉ muốn giết người!
Trông thấy đường kiếm ấy, sắc mặt Lâm Sơn ở phía xa xa lập tức thay đổi!
Đường kiếm này mạnh quá!
Lâm Sơn lại xông đi.
Ở một bên khác, Mộ Niệm Niệm cũng nhếch miệng đầy hung dữ, nàng cầm kiếm xông đi...
Cả hai người đều phẫn nộ vô cùng!
Vừa mới ra tay thì hai nữ tử đã trấn áp tất cả!
Trực tiếp trấn áp!
Nhất là trong lúc điên lên, sức chiến đấu của hai nữ tử còn bùng phát mạnh hơn!
Ở bên cạnh, tiểu tháp bên trong cơ thể Diệp Huyền chầm chậm bay ra. Khi trông thấy nữ tử thần bí, tiểu tháp lập tức sợ chết khiếp: "Đậu má... cứu mạng!"
Nói đoạn, nó bèn quay người chạy đi.
Nữ tử thần bí: "..."
Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên giơ tay phải lên, tiểu tháp lập tức bị nàng túm lấy.
Tiểu tháp cầu xin: "Ta..."
Nữ tử thần bí phẫn nộ nói: "Ngươi gì mà ngươi, mau đưa tử khí cho hắn!"
Tiểu tháp do dự một lát rồi nói: "Tiểu chủ không sao rồi."
Nghe vậy, nữ tử thần bí nhìn về phía Diệp Huyền. Quả nhiên, lúc này vết thương trên người Diệp Huyền đang dần hồi phục.
Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử thần bí lập tức thở phào một hơi!
Thực ra nếu như chỉ dựa vào Bất Tử Huyết Mạch thì Diệp Huyền đã chết rồi!
Thứ cuối cùng cứu hắn không chỉ có Bất Tử Huyết Mạch mà còn có tử khí!
Lúc này, tiểu tháp khẽ nói: "Phong Ma Huyết Mạch của tiểu chủ..."
Nữ tử thần bí nhìn Diệp Huyền, lúc này cả người Diệp Huyền đỏ như máu, hơn nữa Phong Ma Huyết Mạch của hắn còn càng lúc càng mạnh!
Sở dĩ hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại là bởi Phong Ma Huyết Mạch!
Nữ tử thần bí trầm mặc một hồi, sau đó nàng đặt tay phải lên vai Diệp Huyền. Một luồng sức mạnh thần bí tiến vào cơ thể hắn. Mà lúc này, Phong Ma Huyết Mạch bỗng nhiên sôi trào!
Phản kháng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử thần bí thu tay lại.
Nàng không dám cưỡng chế, bởi vì lúc này Diệp Huyền quá suy nhược!
Hình như nữ tử thần bí nhớ tới điều gì đó, nàng bèn nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Huyền: "Kiếm Linh, ta cần ngươi giúp đỡ!"
Kiếm Linh trầm mặc một hồi rồi khẽ rung lên.
Nữ tử thần bí lại đặt tay phải lên Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, một luồng sức mạnh lại đi vào cơ thể hắn.
Phong Ma Huyết Mạch lại phản kháng, hơn nữa còn kịch liệt hơn lần trước!
Khó tính thật đấy!
Đúng lúc ấy, Kiếm Linh đột nhiên hoá thành một đường huyết quang và nhập vào Diệp Huyền!
Uỳnh!
Cơ thể Diệp Huyền khựng lại, dần dần Phong Ma Huyết Mạch bên trong cơ thể hắn dần bình tĩnh lại!
Mà lúc này Diệp Huyền cũng khôi phục như bình thường!
Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử thần bí bèn nở nụ cười.
Đúng lúc ấy, trận chiến phía xa xa đã kết thúc!
Bên cạnh Mộ Niệm Niệm và Đồ có mười mấy cỗ thi thể, chỉ còn lại Lâm Sơn là còn sống.
Có điều lúc này Lâm Sơn cũng nửa sống nửa chết. Trước ngực hắn ta cắm một thanh kiếm, cũng không biết là kiếm của Niệm Niệm hay là của Đồ.
Lâm Sơn nhìn chằm chằm hai nữ tử, đang định nói gì đó thì lúc này, Mộ Niệm Niệm đột nhiên phất tay.
Vụt!
Đầu của Lâm Sơn lập tức bay đi!
Mộ Niệm Niệm quay người bước đến bên cạnh Diệp Huyền. Khi trông thấy Diệp Huyền đứt một cánh tay, sắc mặt của nàng lập tức trở nên u ám.
Hai mắt Đồ thì đỏ ngầu, trong mắt không giấu nổi sát ý.
Đúng lúc ấy, Diệp Huyền chầm chậm mở mắt ra. Khi trông thấy nữ tử thần bí đầu tiên, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, vội vàng nhảy sang bên cạnh: "Đậu má... ngươi đuổi đến tận đây để giết ta!"
Không thể không nói, lúc này Diệp Huyền thật sự thót cả tim!
Mẹ kiếp!
Hắn lại gặp phải nữ nhân này ở đây!
Nữ nhân này đuổi theo hắn bao lâu vậy? Thù hận lớn vậy sao?
Nữ tử thần bí sựng người.
Lúc này, Diệp Huyền nhìn Đồ và Mộ Niệm Niệm. Lúc trông thấy hai nữ tử, hắn kinh ngạc không thôi: "Niệm tỷ! Thanh Nhi!"
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười, nàng bước đến bên cạnh Diệp Huyền, khẽ vỗ vào đầu hắn, đoạn mỉm cười: "Giờ ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Huyền ngoác miệng cười: "Đỡ hơn nhiều lắm rồi!"
Nói đoạn, hắn bèn nhìn sang Đồ: "Thanh Nhi, ngươi cũng tới hả!"
Đồ khẽ gật đầu, sắc mặt thâm trầm: "Ta tới trễ rồi!"
Diệp Huyền bị bắt nạt như thế này, Đồ không khỏi áy náy!
Diệp Huyền ngoác miệng cười: "Còn sống là tốt!"
Sống là tốt!
Thực ra khi Diệp Huyền tiến hẳn vào trạng thái điên cuồng đã không còn nghĩ đến việc còn sống nữa rồi!
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ muốn giết người!
Hình như nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng nhiên nhìn về phía nữ tử thần bí rồi xoè tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn: "Niệm tỷ, Thanh Nhi, chúng ta liên thủ lại chắc chắn có thể giết yêu nữ này!"
Mộ Niệm Niệm: "..."
Đồ: "..."
Nữ tử thần bí khẽ cúi đầu, không biết nàng đang nghĩ gì.
Diệp Huyền nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai, hắn nhìn Niệm Niệm: "Niệm tỷ, chuyện gì thế?"
Mộ Niệm Niệm do dự một lát rồi nói: "Nếu như ta nói nàng ta chính là mẹ ruột của ngươi thì ngươi có tin không?"
Diệp Huyền chớp mắt: "Niệm tỷ... đùa vậy không vui chút nào!"
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: "Ta không đùa!"