Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 119 - Chương 1766: Cần! Cần Quá Ấy Chứ

. Chương 1765: Hắn chẳng liên quan gì đến chúng ta hết
Nhậm Bình Sinh và Vô Hy tiến vào cấm địa.

Tới trước bia đá, Vô Hy khẽ nói: “Hóa ra ở đây có một Kiếm Tông!”

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy: “Ngươi không biết?”

Vô Hy gật đầu: “Ta đã tới nơi này bao giờ đâu!”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ngươi đang đùa ta đấy à?”

Vô Hy nói: “Đây là cấm địa của Thiên Ma tộc, lão tổ từng hạ tử lệnh cấm tất cả mọi người trong Thiên Ma tộc không được bước vào nơi này.”

Nhậm Bình Sinh hỏi: “Tại sao?”

Vô Hy nói: “Không biết nữa! Có một vài tiền bối ở Thiên Ma tộc chúng ta không tuân thủ tử lệnh này, bọn họ tự ý bước vào cấm địa. Tuy nhiên những người đó đều không thể ra ngoài.”

Nhậm Bình Sinh nhìn bia đá rồi hỏi: “Kiếm Tông?”

Nói đến đây, sắc mặt hắn ta bèn sầm lại.

Bởi lẽ Diệp Huyền là kiếm tu!

Kiếm Tông liệu có liên quan đến Diệp Huyền không đây?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nhậm Bình Sinh trở nên vô cùng khó coi.

Có vẻ Vô Hy biết hắn ta đang nghĩ gì, bèn nói: “Chắc là hắn không liên quan gì đến Kiếm Tông đâu!”

Nhậm Bình Sinh nhìn Vô Hy: “Sao ngươi lại cho rằng như vậy?”

Vô Hy khẽ nói: “Bởi vì rõ ràng cái tên Diệp Huyền kia không biết cấm địa! Hơn nữa ta đã từng điều tra hắn, đây là lần đầu tiên hắn tới Ngũ Duy, cũng chưa từng tới Thiên Ma tộc chúng ta bao giờ. Do vậy hắn không thể có liên quan đến Kiếm Tông.”

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải lấy được thư ốc.”

Vô Hy gật đầu.

Thực ra, hắn ta không muốn đối đầu với Diệp Huyền. Thế nhưng, thư ốc kia rất quan trọng đối với Thiên Ma tộc của hắn ta. Đó là vật quan trọng bảo vệ Thiên Ma tộc trong cuộc chiến với Ngũ Duy Kiếp!

Ngũ Duy Kiếp vô cùng đáng sợ, nếu như không có thư ốc thì cuối cùng e là Thiên Ma tộc sẽ chẳng còn mấy ai sống sót.

Chỉ vì sinh tồn mà thôi!

Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh bỗng nói: “Chúng ta đi thôi!”

Vô Hy gật đầu.

Hai người đang định đi vào Kiếm Tông thì đúng lúc này, một bạch phát lão giả bỗng xuất hiện trước mặt hai người bọn họ.

Trông thấy bạch phát lão giả ấy, hai mắt Nhậm Bình Sinh bèn híp lại. Trong mắt hắn ta là vẻ kiêng dè.

Hắn ta đã từng giao thủ với bạch phát lão giả nên biết lão giả mạnh đến độ nào!

Vô Hy liếc nhìn bạch phát lão giả, nói: “Không biết các hạ là…”

Đúng lúc đó, thanh kiếm bên trong bao kiếm của bạch phát lão giả bèn bay lên.

Vụt!

Một đường kiếm quang bay về phía Vô Hy!

Kiếm nhanh vô cùng, khiến Vô Hy và Nhậm Bình Sinh không khỏi tái mặt!

Vô Hy giơ tay đỡ.

Uỳnh!

Hắn ta lập tức lùi mạnh về phía sau. Gần như cùng lúc đó, Nhậm Bình Sinh cũng phải đối mặt với một đường kiếm quang, hắn ta cũng bị đánh bay về phía sau!

Khoảnh khắc ấy, trông sắc mặt của hai người họ khó coi vô cùng.

Thực lực của bạch phát lão giả này mạnh hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Nhậm Bình Sinh nhìn bạch phát lão giả, nói: “Các hạ, hai người chúng ta không có ý đối địch với các hạ!”

Bạch phát lão giả liếc nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hy: “Đến tìm hắn sao?”

Nghe vậy, Nhậm Bình Sinh bèn gật đầu: “Đúng vậy! Các hạ, hai người chúng ta chỉ tìm Diệp Huyền, chúng ta…”

“Hỗn xược!”

Bạch phát lão giả đột nhiên quát lên, giây tiếp theo một đường kiếm quang lập tức xuất hiện trước mặt Nhậm Bình Sinh.

Đôi đồng tử của Nhậm Bình Sinh co lại, một cây thương bỗng xuất hiện trong tay hắn ta. Hắn ta lập tức đâm thương về phía trước.

Uỳnh!

Nhậm Bình Sinh lập tức lùi mạnh về phía sau. Không chỉ có vậy, đường kiếm quang kia đã chém vỡ cây trường thương của hắn ta. Mà lúc ấy, một mảng hắc quang bỗng nhiên bao trọn lấy đường kiếm quang kia.

Uỳnh!

Trong màn hắc quang ấy, một tiếng nổ vang lên.

Ở phía xa xa, bạch phát lão giả quay đầu nhìn Vô Hy. Vô Hy trầm giọng nói: “Các hạ quen Diệp Huyền?”

Bạch phát lão giả nhìn hắn ta: “Các ngươi đúng là to gan thật!”

Nói đoạn, hắn ta đột nhiên chắp hai tay lại. Chỉ trong chớp mắt, một thanh kiếm hư ảo đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta.

Khoảnh khắc thanh kiếm này xuất hiện, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy bèn tái mặt.

Bạch phát lão giả đột nhiên hét lên: “Trảm!”

Hắn ta vừa dứt lời thì thanh kiếm trên đỉnh đầu xé gió bay đi.

Vụt!

Không gian xung quanh như cuộn trào.

Kiếm của bạch phát lão giả như muốn hủy diệt cả đất trời!

Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Liên thủ!”

Dứt lời, hắn ta và Vô Hy bèn xông ra ngoài.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa bỗng vang lên. Trên không trung, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy liên tiếp lùi về phía sau cả ngàn trượng.

Sau khi hai người dừng lại, sắc mặt bọn họ đã trở nên nghiêm trọng vô cùng.

Bạch phát lão giả lại định ra tay một lần nữa. Đúng lúc ấy, ở phía xa có một giọng nói truyền đến: “Đủ rồi!”

Nghe thấy giọng nói ấy, bạch phát lão giả bèn do dự rồi lùi sang một bên.

Vô Hy và Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Kiếm Tông. Ở trước đại điện của Kiếm Tông có một nữ tử, trên mặt nữ tử đó là một nụ cười.

Vô Hy trầm giọng nói: “Các hạ là?”

Nữ tử mỉm cười: “Các ngươi muốn giết Diệp Huyền?”

Vô Hy nhìn nàng và nói: “Các hạ muốn bảo vệ hắn?”

Nữ tử lắc đầu: “Không không! Chúng ta không bảo vệ hắn, hắn chẳng liên quan gì đến chúng ta hết!”
Chương 1766: Cần! Cần quá ấy chứ Chương 1766: Cần! Cần quá ấy chứ
Nghe vậy, Vô Hy và Nhậm Bình Sinh sững sờ.

Lúc này, nữ tử lại nói: “Hiện giờ đang bảo hắn làm giúp ta một chuyện, xong chuyện thì hắn sẽ rời đi. Tới khi ấy các ngươi có thể đi giết hắn!”

Nhậm Bình Sinh và Vô Hy nhìn nhau, trong mắt hai người chứa đựng vẻ nghi hoặc.

Ở phía dưới, bạch phát lão giả liếc nhìn tiểu thư nhà mình, hắn ta không dám nói chuyện.

Nữ tử đột nhiên mỉm cười: “Thật là, chúng ta chẳng có quan hệ gì với hắn cả! Các ngươi ra ngoài đi! Đợi hắn làm xong chuyện cho ta thì hắn sẽ lập tức rời khỏi đây. Đến lúc ấy thì các ngươi có thể đi giết hắn.”

Vô Hy do dự một lát rồi nói: “Chi bằng bây giờ các hạ giao hắn cho hai người chúng ta đi?”

Nữ tử híp mắt: “Các ngươi có tin ta cho các ngươi đi đời không?”

Nghe vậy, Vô Hy và Nhậm Bình Sinh bèn sầm mặt lại.

Nữ nhân này trở mặt nhanh thế không biết?

Nhậm Bình Sinh muốn nói gì đó nhưng Vô Hy đã lên tiếng trước: “Chúng ta đi!”

Nói đoạn, hắn ta không cho Nhậm Bình Sinh cơ hội mà quay người biến mất.

Thấy Vô Hy rời đi, Nhậm Bình Sinh cũng chỉ đành rời đi theo.

Không có Vô Hy thì đừng nói là nữ tử thần bí vừa xuất hiện này, đến cả bạch phát lão giả kia hắn ta cũng không thể đánh được!

Sau khi hai người rời đi, bạch phát lão giả bèn nhìn nữ tử thần bí kia: “Tiểu thư…”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ta biết ngươi muốn nói gì, thế nhưng ta phải nói với ngươi rằng chuyện của hắn thì hắn phải tự giải quyết.”

Bạch phát lão giả nói: “Nếu hắn không giải quyết được thì sao?”

Nữ tử thần bí mỉm cười, quay người rời đi.

Ở phía dưới, bạch phát lão giả bèn nở một nụ cười nhẹ.



Tại Kiếm Chủng, lúc này Diệp Huyền vẫn đang giao lưu với các kiếm tu. Mới đầu hắn chỉ nghe, sau đó có chỗ nào không hiểu thì hắn sẽ hỏi. Nhưng sau đó thì hắn bắt đầu giao lưu với những kiếm tu này.

Dẫu sao thì hắn cũng là Phàm kiếm, tạo hóa kiếm đạo cũng không thấp.

Trong quá trình đó, kiến thức kiếm đạo của Diệp Huyền cũng tăng lên rất nhiều!

Không chỉ có vậy, hắn còn được tiếp xúc với nhiều loại hình kiếm đạo, mở rộng kiến thức kiếm đạo của mình.

Khoảng thời gian ấy Diệp Huyền hăng say học hỏi đến mức quên cả mình.



Tại lối vào cấm địa của Thiên Ma tộc.

Nhậm Bình Sinh nhìn chằm chằm Vô Hy: “Tại sao ngươi lại rút lui?”

Vô Hy khẽ nói: “Ngươi có đánh lại được nữ tử thần bí kia không?”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc.

Vô Hy lại nói: “Thực lực của nữ nhân đó sâu không lường được!”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc: “Chẳng lẽ chúng ta cứ từ bỏ như vậy?”

Vô Hy nói: “Nàng ta đã nói rồi đó, nàng ta và Diệp Huyền không có quan hệ gì cả còn gì?”

Nhậm Bình Sinh trầm mặc.

Vô Hy nói: “Nữ nhân này có lẽ đang lợi dụng Diệp Huyền! Tóm lại là chúng ta cứ đợi Diệp Huyền ra ngoài đi! Đương nhiên, nếu Đạo Chủ có thể tìm được cường giả tương trợ thì chúng ta cũng có thể vào đó làm một trận! Nếu như không có cường giả tương trợ, chỉ với hai người chúng ta thì không thể địch lại đối phương đâu!”

Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Không thể tin nữ nhân đó được!”

Vô Hy nhìn hắn ta: “Ngươi muốn làm gì?”

Nhậm Bình Sinh chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Nữ nhân này cùng lắm cũng chỉ ở mức Chủ Tể cảnh thôi, chúng ta chỉ cần tìm thêm hai cường giả Chủ Tể cảnh, bốn người liên thủ là thể nào cũng kìm hãm được hai người đi.

Vô Hy lắc đầu: “Không dễ tìm đâu!”

Nhậm Bình Sinh bỗng mở mắt: “Để ta tìm!”

Nghe vậy, Vô Hy bèn ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Nhậm Bình Sinh trầm mặc một lát rồi nói: “Còn một chuyện nữa, tại sao chúng ta không để Diệp Huyền tự phải ra ngoài nhỉ?”

Vô Hy nhíu mày: “Để hắn tự ra ngoài?”

Nói đến đây, hình như Vô Hy nhớ ra điều gì đó. Hắn ta sững sờ: “Ý ngươi là nhắm vào Vạn Duy thư viện?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Ta đi tìm người giúp đỡ, nếu nữ tử thần bí và bạch phát lão giả đó thực sự không giúp đỡ Diệp Huyền thì tốt, còn nếu giúp đỡ hắn thì chúng ta sẽ phải đấu một trận với họ rồi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Vô Hy ở lại, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng, không biết đang nghĩ gì.



Ở Kiếm Chủng, nữ tử thần bí bước tới nơi này. Nàng liếc nhìn Diệp Huyền đang giao lưu cùng các kiếm tu ở phía xa xa, trên mặt là nụ cười nhẹ.

Diệp Huyền đã học ở đây được mấy ngày rồi. Mấy ngày nay, hắn đều không nghỉ ngơi.

Cứ thế, vài ngày nữa trôi qua. Hôm ấy, hắn bỗng ngồi xuống, một lát sau cả người hắn đã nhập định.

Những vị kiếm tu kia thì vẫn chưa biến mất, bọn họ đều đang nhìn hắn.

Nữ tử thần bí cũng không rời đi, nàng nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa, không biết đang nghĩ gì.

Thời gian dần dần trôi qua, khoảng ba ngày sau, Diệp Huyền bỗng mở mắt. Ánh mắt hắn sáng vô cùng.

Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ tử thần bí kia bèn nhếch khóe miệng.

Lúc này, Diệp Huyền đã đứng dậy.

Uỳnh!

Một luồng kiếm ý cực lớn đột nhiên cuộn trào bên trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, siết chặt hai tay, một thanh kiếm hư ảo đột nhiên ngưng tụ lại trên đỉnh đầu hắn, kiếm ý bay vụt lên trời.

Lúc này, nữ tử thần bí đã đi tới bên cạnh Diệp Huyền, quan sát hắn và nói: “Ngươi thấy thế nào?”

Diệp Huyền lại hít sâu một hơi, sau đó nói: “Ta thấy rất tốt!”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Ngươi vẫn cần một quá trình hấp thụ triệt để nữa, có điều quá trình này không cần phải vội, cứ từ từ!”

Diệp Huyền gật đầu, đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, không gian trước mặt bỗng rung chuyển. Chỉ một lát sau, hắn bèn chau mày.

Nử tử thần bí hỏi: “Sao thế?”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “Hộ Đạo giả và Thiên Ma tộc đang nhắm vào các bạn của ta!”

Nói đoạn, hắn nhìn nữ tử thần bí và nói: “Tuyết tỷ, ta phải trở về đây!”

Nữ tử thần bí chớp mắt, khẽ mỉm cười: “Có cần giúp đỡ không?”

Diệp Huyền vội nói: “Cần! Cần quá ấy chứ!”
Chương 1767: Do hắn Chương 1767: Do hắn
Nghe Diệp Huyền nói vậy, nữ tử thần bí bèn mỉm cười: “Ta đùa với ngươi đấy!”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí nói: “Ngươi phải đi rồi đó! Ta cũng phải đi đây!”

Diệp Huyền chau mày: “Tuyết tỷ định đi đâu?”

Nữ tử thần bí liếc nhìn xung quanh, đoạn gật đầu: “Cũng nên rời khỏi rồi!”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tuyết tỷ muốn đi nơi nào?”

Nữ tử thần bí cười: “Nên trở về rồi!”

Diệp Huyền trầm mặc nói: “Về đâu?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Sao ngươi hỏi lắm thế?”

Diệp Huyền cười tươi rói: “Ta chỉ tò mò thôi mà!”

Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Nhiều lúc tò mò sẽ hại chết con người ta đấy!”

Diệp Huyền nói: “Tuyết tỷ, sau này chúng ta còn gặp mặt chứ?”

Nữ tử thần bí mỉm cười: “Có! Đương nhiên còn!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tại sao?”

Nữ tử thần bí đáp: “Ngươi xem, ngươi lại hỏi nữa rồi!”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử thần bí liếc nhìn hắn, khẽ nói: “Chăm sóc bản thân cho tốt, tu luyện cho nghiêm túc! Sau này chúng ta sẽ kề vai chiến đấu!”

Diệp Huyền gật đầu, trong lòng lại thấy hơi không nỡ!

Không biết vì sao nhưng mặc dù hắn và nữ tử thần bí quen biết chưa lâu nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác đối phương sẽ không làm hại hắn!

Một cảm giác vô cùng kì lạ!

Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên liếc nhìn những kiếm tu phía sau lưng Diệp Huyền: “Tặng ngươi một món quà!”

Diệp Huyền hỏi: “Quà gì thế?”

Nữ tử thần bí nhếch miệng cười, nụ cười của nàng xấu xa vô cùng.



Vô Biên Địa Hạ thành, bên trong tiệm cầm đồ.

Phía sau quầy hàng, Tiểu Đạo nằm bò ra ngủ say sưa. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu dậy, khẽ chau mày.

Lúc này, một nam tử trung niên bước vào tiệm cầm đồ.

Người tới chính là Vô Hy, tộc trưởng Thiên Ma tộc!

Vô Hy liếc nhìn Tiểu Đạo, nói: “Tiểu Đạo cô nương!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Có chuyện gì?”

Vô Hy trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có biết lai lịch thực sự của Diệp Huyền không?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Biết!”

Vô Hy khẽ hành lễ, sau đó nói: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải đáp thắc mắc!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Câu hỏi này đắt lắm đấy.”

Vô Hy do dự trong chốc lát rồi nói: “Tiểu Đạo cô nương muốn gì nữa?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải ta muốn gì mà là xem ngươi có gì!”

Vô Hy lấy một cái nhẫn ra rồi đặt lên quầy hàng. Tiểu Đạo liếc nhìn một cái rồi lắc đầu.

Vô Hy trầm mặc trong chốc lát, lại lấy một cái nhẫn khác đặt lên quầy hàng. Thế nhưng Tiểu Đạo vẫn lắc đầu.

Vô Hy chau mày: “Đắt vậy sao?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Cũng tạm!”

Vô Hy trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có thể bán một ân tình không?”

Tiểu Đạo nhìn Vô Hy: “ân tình của ngươi không đáng tiền!”

Rất thẳng thắn!

Nghe vậy, sắc mặt Vô Hy lập tức trở nên khó coi.

Nàng chẳng nể mặt hắn ta gì cả!

Tiểu Đạo mỉm cười: “Vô Hy tộc trưởng, nếu không còn chuyện gì nữa thì mời ngươi đi cho!”

Vô Hy than thầm một tiếng: “Tiểu Đạo cô nương, theo như ta được biết thì ngươi và Diệp Huyền có biết nhau, lần này chúng ta…”

Tiểu Đạo đột nhiên ngắt lời hắn ta: “Ta biết mục đích của người và Đạo Chủ. Lần này các ngươi tới đây là để giết Diệp Huyền. Ta có thể nói rõ với các ngươi, mặc dù ta và Diệp Huyền thân thiết nhưng ta sẽ không vi phạm nguyên tắc của mình, tức là sẽ không ra tay giúp hắn!”

Vô Hy trầm giọng nói: “Rốt cuộc nữ tử váy trắng phía sau lưng hắn là ai”

Nghe vậy, Tiểu Đạo bèn lắc đầu cười: “Câu hỏi này còn đắt hơn cả câu hỏi trước đó, ngươi chắc chắn muốn hỏi không?”

Vô Hy khẽ lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương, thứ ngươi cần Thiên Ma tộc chúng ta không có.”

Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Được rồi! Ta tặng cho ngươi một câu miễn phí. Hiện giờ, ngay tại đây, ngươi hãy trở về Thiên Ma thành của ngươi đi.”

Vô Hy chau mày: “Tại sao?”

Tiểu Đạo lắc đầu than thở: “Ngươi xem, ta cho ngươi đi mà ngươi lại không cam tâm. Nếu đã không cam tâm thì cứ thế rời đi đi, cần gì phải hỏi ta nữa?”

Vô Hy trầm mặc.

Tiểu Đạo cũng không nói thêm gì nữa mà lấy một cuốn cổ tịch ra bắt đầu đọc.

Bên trong tiệm cầm đồ, Vô Hy trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Làm phiền rồi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Tiểu Đạo lắc đầu, không biết đang nghĩ gì.



Vạn Duy thư viện.

Lúc này, Vạn Duy thư viện đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí nhờ sự lãnh đạo của phu tử và Trương Văn Tú. Không chỉ có vậy, dưới sự kêu gọi của phu tử, rất nhiều những đạo sư học viện đã từng rời đi đều quay trở lại thư viện. Hiện giờ Vạn Duy thư viện có thể nói đã quay lại những ngày tháng như xưa.

Ở một tiểu viện nọ, phu tử và Trương Văn Tú ngồi đối diện nhau.

Phu tử nhấc chén trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó nói: “Dạo này ta cứ có sự cảm không lành, e là sắp có chuyện gì xấu xảy ra.”

Trương Văn Tú nhìn phu tử: “Do hắn?”

Nữ phu tử gật đầu: “Từ lúc chúng ta đi theo hắn, vận mệnh của thư viện và vận mệnh của chúng ta với vận mệnh của hắn đã không thể tách rời!”

Trương Văn Tú trầm mặc.

Nữ phu tử mỉm cười: “Khoảng thời gian này ta đã điều ra được rất nhiều chyện”

Trương Văn Tú nhìn nữ phu tử, nữ phu tử nói: “Đây là thời đại hỗn loạn, các cường giả siêu cấp đến từ nhiều thời đại khác nhau đều tề tựu tại thời đại này. Đây chắc chắn không phải một chuyện tốt!”

Trương Văn Tú nói: “Binh tới tướng chặn, nước tới đất chặn!”

Nữ phu tử mỉm cười: “Ngươi cũng lạc quan quá nhỉ!”

Trương Văn Tú đang tính nói gì đó thì đúng lúc ấy, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Trên bầu trời của Vạn Duy thư viện, một cỗ áp lực vô hình bỗng nhiên bao trùm lấy.

Nữ phu tử nói: “Xem trực giác của ta này…”

Trương Văn Tú khẽ nhón chân, cả người hóa thành một đường thương mang rồi phóng vụt đi.
Chương 1768: Gọi bảo kê Chương 1768: Gọi bảo kê
Hiện giờ thực lực của Trương Văn Tú đã vượt qua nữ phu tử, bởi lẽ trong tay nàng có cây thương đã được cải tạo, ngoài ra còn có huyết mạch chi lực!

Trên bầu trời, Trương Văn Tú bỗng nhiên dừng lại vì lúc này, nàng cảm nhận được luồng uy lực kia đang mạnh hơn gấp nhiều lần.

Ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, cây thương trong tay đâm mạnh về phía trước.

Vụt!

Một đường thương mang xé rách nền trời!

Ầm ầm!

Luồng uy lực vô hình kia bị thương chém vỡ. Mà đúng lúc đó, một tàn ảnh bỗng nhiên xông về phía Trương Văn Tú.

Ầm!

Trương Văn Tú rơi xuống. Khi nàng rơi xuống mặt đất, cả mặt đất bỗng nứt vỡ và biến thành một cái hố đen.

Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên lơ lửng trên không trung. Người này chính là Nhậm Bình Sinh, Đạo Chủ của Thiên Đạo thành.

Nhậm Bình Sinh nhìn Trương Văn Tú: “Ngươi cũng thú vị đấy!”

Trương Văn Tú nhìn đối phương: “Ngươi là ai?”

Nhậm Sinh Bình nói: “Đạo Chủ!”

Trương Văn Tú chau mày: “Hộ Đạo giả?”

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Đúng vậy!”

Trương Văn Tú mỉm cười: “Mục đích thật sự của các ngươi là Diệp Huyền đúng không?”

Nhậm Bình Sinh đáp: “Đúng vậy!”

Trương Văn Tú mỉm cười: “Tại sao các ngươi không trực tiếp đi tìm hắn?”

Nhậm Bình Sinh khẽ nói: “Hắn không ra ngoài!”

Trương Văn Tú khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.”

Rất rõ ràng, đối phương muốn lợi dụng Vạn Duy thư viện để ép Diệp Huyền xuất hiện.

Chỉ là cái tên này lại chạy đi đâu rồi?

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Vạn Duy thư viện phía dưới, trong mắt hắn ta là vẻ phức tạp.

Đây là thư viện mà tiên tri đã tạo nên!

Về tiên tri, Nhậm Bình Sinh vẫn khá tôn kính. Năm ấy người đó đã tới Thiên Đạo tinh vực, mặc dù suýt chút nữa thì hủy diệt Thiên Đạo tinh vực nhưng hắn ta vẫn không thể hận tiên tri được.

Bởi hắn ta là một người xứng đáng được bái phục!

Đúng lúc ấy, Vô Hy đột nhiên xuất hiện, nhìn phía dưới rồi nói: “Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện à?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Hắn sẽ xuất hiện thôi.”

Nói đoạn, hắn ta bèn siết chặt tay phải, sau đó đẩy tay về phía trước.

Uỳnh!

Một luồng uy lực vô hình lập tức cuồn cuộn trên nền trời.

Trông thấy luồng uy lực ấy, sắc mặt Trương Văn Tú lập tức trầm xuống. Nếu như để luồng uy lực này giáng xuống thì chắc cả Vạn Duy thư viện sẽ bị san bằng.

Quá mạnh!

Trương Văn Tú nhíu mày, nắm chặt thương và xông lên trời. Một đường thương mang tỏa ra.

Uỳnh uỳnh!

Cả bầu trời như đang rung chuyển!

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh nhìn trường thương trong tay Trương Văn Tú, khẽ nói: “Thương tốt đấy, thế nhưng như vậy thôi thì chưa đủ!”

Nói đoạn, hắn ta bèn đánh một quyền.

Ầm!

Một quyền ấn cực lực cuộn trào trên nền trời.

Ở phía dưới, Trương Văn Tú híp mắt, lại đâm cây thương trong tay về phía trước.

Vụt!

Cây thương xé gió bay đi.

Rất nhanh sau đó, cây thương đã va chạm với quyền ấn.

Ầm ầm!

Cây trường thương của Trương Văn Tú run rẩy kịch liệt, sau đó nứt toác. Nó rơi xuống khỏi không trung. Tuy nhiên quyền ấn của đối phương cũng xuất hiện rất nhiều vết nứt, trông như mạng nhện.

Ở phía dưới, Trương Văn Tú giơ tay phải lên và tiếp lấy cây trường thương của nàng. Thế nhưng khi vừa mới tiếp được cây thương thì mặt nàng đã biến sắc.

Uỳnh!

Không gian xung quanh nàng bỗng nhiên nổ tung. Cùng lúc đó, khóe miệng nàng bắt đầu rướm máu.

Nàng đã trọng thương!

Trương Văn Tú ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh trên không trung, sắc mặt nghiêm nghị vô cùng.

Người này không phải kẻ mà nàng có thể đối địch được!

Trên bầu trời, Nhậm Bình Sinh liếc nhìn nàng. Hắn ta đang định ra tay lần nữa thì đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên: “Các ngươi đang tìm ta à?”

Người tới chính là Diệp Huyền.

Trương Văn Tú nhìn hắn, nàng lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng thầm thở phào. Cuối cùng thì cái tên này cũng xuất hiện rồi.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Trương Văn Tú, khẽ lau vệt máu bên khóe miệng ràng rồi lấy suối sinh mệnh ra đưa cho nàng: “Đả thương nữ nhân của ta, để ta tiêu diệt các ngươi! Diệp Huyền ta chắc chắn sẽ diệt hết sạch Hộ Đạo giả!”

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền mà không nói chuyện.

Lúc này, Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền và nói: “Ngươi đã khác!”

Diệp Huyền quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, mỉm cười: “Đẹp trai hơn đúng không?”

Nhậm Bình Sinh nói: “Diệp Huyền, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ta có thể không giết ngươi, thế nhưng ngươi phải giao tiểu tháp và Vạn Duy thư ốc ra. Chỉ cần giao nộp hai món đồ ấy là hai người chúng ta sẽ lập tức trở Về Thiên Đạo tinh vực!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh lại nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, ngươi đừng có để lỡ!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Nhậm Bình Sinh nhìn hắn: “Thế thì hiện giờ ngươi có thể gọi A La phía sau lưng ngươi ra! Hoặc là…”

Nói đoạn, hắn ta khẽ mỉm cười: “Hoắc là gọi nữ tử váy trắng phía sau ngươi ra.”

Nghe Nhậm Bình Sinh nói vậy, Trương Văn Tú bên cạnh Diệp Huyền lập tức sầm mặt lại.

Sao Nhậm Bình Sinh dám nói như vậy?

Rất đơn giản!

Đối phương tự tin!

Bọn họ tới đây tìm Diệp Huyền, rất rõ ràng là đã chuẩn bị trước.

Nghĩ tới đây, Trương Văn Tú bèn quay đầu nhìn Diệp Huyền, trong mắt là vẻ lo lắng.

Diệp Huyền thì không thèm quan tâm đến Nhậm Bình Sinh mà chỉ quay đầu nhìn sang phía bên cạnh, đoạn mỉm cười: “Tiểu Đạo cô nương!”

Diệp Huyền vừa dứt lời thì không gian trước mắt hắn bỗng có một nữ tử xuất hiện.

Người tới chính là Tiểu Đạo.
Chương 1769: Đạo Chủ đời trước Chương 1769: Đạo Chủ đời trước
Trông thấy Tiểu Đạo, sắc mặt Nhậm Bình Sinh và Vô Hy lập tức trở nên khó coi.

Nếu như Tiểu Đạo giúp Diệp Huyền thì chuyện này sẽ trở nên vô cùng phiền phức.

Hình như Tiểu Đạo biết Nhậm Bình Sinh và Vô Hy đang nghĩ gì, nàng bèn mỉm cười: “Hai vị đừng nghĩ nhiều, lần này ta tới chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt, chỉ vậy mà thôi. Các ngươi cứ đánh trận của các ngươi, ta xem việc của ta.”

Nhậm Bình Sinh nhìn Tiểu Đạo, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn về phía Vô Hy và nói: “Vô Hy tiền bối, ngày trước công ơn giúp đỡ của ngươi Diệp Huyền ta vẫn luôn ghi nhớ. Hiện giờ nếu ngươi rời đi thì Diệp Huyền ta và Thiên Ma tộc các ngươi vẫn có thể làm bạn bè.”

Vô Hy nhìn Diệp Huyền: “Diệp tiểu hữu, nếu ngươi bằng lòng giao Giới Ngục tháp và thư ốc ra thì Thiên Ma tộc chúng ta sẽ không đối địch với ngươi.”

Diệp Huyền mỉm cười, xòe lòng bàn tay ra. Vạn Duy thư ốc bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, hắn liếc nhìn hai người kia và nói: “Nó đây, các ngươi tới mà lấy!”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, Nhậm Bình Sinh bèn híp mắt lại.

Khoảnh khắc ấy, hắn ta không khỏi đề cao cảnh giác.

Đúng lúc đó, hắn ta bỗng nói: “Cùng ra tay đi!”

Nhậm Bình Sinh vừa dứt lời thì cả hắn ta và Vô Hy cùng biến mất.

Hai người liên thủ.

Rất rõ ràng, hai người họ muốn giết chết Diệp Huyền chỉ bằng một đòn.

Đúng lúc đó, một bạch phát lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Phía sau lưng lão giả ấy có hai đường kiếm quang bay vụt lên trời.

Ầm ầm!

Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời!

Rầm!

Chỉ trong chốc lát, Nhậm Bình Sinh và Vô Hy đã lùi mạnh về phía sau cả trăm trượng!

Trông thấy bạch phát lão giả, hai người vừa dừng lại bỗng sầm mặt lại. Người này chính là kiếm tu lão giả ở cấm địa thần bí.

Ở phía xa xa, Tiểu Đạo liếc nhìn bạch phát lão giả, không biết đang nghĩ gì.

Bạch phát lão giả nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hy, trong mắt hắn ta là vẻ khinh miệt: “Đúng là hạ đẳng, các ngươi dám vọng tưởng đến việc giết thiếu chủ của ta ư?”

Thiếu chủ?

Lão giả vừa dứt lời, tất cả mọi người bèn ngỡ ngàng.

Diệp Huyền cũng sững sờ, nhìn bạch phát lão giả: “Cổ lão! Thiếu chứ?”

Cổ Lão nhìn về phía hắn, hắn ta do dự một lát rồi nói: “Ngươi là đệ đệ của tiểu thư, theo lí mà nói thì phải gọi ngươi là thiếu chủ!”

Diệp Huyền chớp mắt, như vậy cũng được cơ á?

Cổ lão không nhìn Diệp Huyền nữa mà ngẩng đầu nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hy, đoạn chép miệng: “Lũ kiến các ngươi mà cũng đòi giết thiếu chủ, đúng là hoang tưởng!”

Cổ lão nói xong bén nhón chân bật lên.

Uỳnh!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một đường kiếm quang vụt lên trời.

Trên không trung, sắc mặt Nhậm Bình Sinh và Vô Hy khó coi vô cùng. Thực lực của lão giả này không phải mạnh bình thường thôi đâu.

Mà hắn ta lại gọi Diệp Huyền là thiếu chủ?

Vô Hy không khỏi có một dự cảm chẳng lành, thế nhưng giờ khắc này hắn ta đã không còn đường lui.

Hắn ta không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, bởi lẽ kiếm quang đã tới.

Lúc này, Nhậm Bình Sinh lại nói: “Ngươi giữ chân người này đi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông về phía Diệp Huyền.

Sắc mặt Vô Hy lập tức thay đổi, hắn ta giữ chân lão già này á?

Có thể giữ chân được lão già này sao?

Vô Hy không dám lơ là dù chỉ một chút, hắn ta gào lên một tiếng, chắp hai tay lại, một Thiên Ma Cự Tượng cực lớn xuất hiện ngay phía sau hắn ta. Giây tiếp theo, Thiên Ma Cự Tượng bèn xông về phía kiếm quang.

Uỳnh!

Một tiếng nổ cực lớn vang lên giữa trời. Mà lúc này, Nhậm Bình Sinh đã tới phía trên đỉnh đầu Diệp Huyền. Diệp Huyền đang định ra tay thì một đường kiếm quang đã chém đến trước mặt Nhậm Bình Sinh.

Rầm!

Nhậm Bình Sinh trở lại chỗ cũ!

Trên bầu trời không biết đã xuất hiện một vết chém đen nhẻm từ lúc nào. Vết chém đó do kiếm mà ra.

Nhậm Bình Sinh nhìn Cổ lão, sắc mặt hắn ta khó coi vô cùng.

Thực lực của lão già này đúng là quá kinh khủng!

Nhậm Bình Sinh và Vô Hy đều tái mặt. Chỉ một người thôi thì không thể giữ chân lão giả kiếm tu này được!

Nhậm Bình Sinh đột nhiên quay người nhìn về phía hư không: “Sư tôn!”

Trên không trung, một lão giả đột nhiên xuất hiện.

Tiểu Đạo nhìn về phía lão giả ấy, khẽ chau mày: “Ngươi là Đạo Chủ đời trước, Mạc Hư Tử.”

Mạc Hư Tử nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, năm đó từ biệt, giờ trông ngươi vẫn rất có phong độ!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ngươi không tiếp tục bế quan mà còn ra đây xem náo nhiệt hả?”

Mạc Hư Tử lắc đầu: “Đời này không thể đạt được Độn Nhất trong truyền thuyết đâu.”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía bạch phát lão giả: “Để ta giữ chân người này.”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Ở phía dưới, Cổ lão híp mắt, hắn ta phất tay phải: “Thiên Nhân Hợp Nhất!”

Dứt lời, trên đỉnh đầu Cổ lão bèn có một thanh kiếm xuất hiện. Giây tiếp theo, hắn ta nhập làm một với thanh kiếm.

Uỳnh!

Một âm thanh cực lớn vang lên.

Uỳnh!

Trên bầu trời, Mạc Hư Tử đột nhiên lùi lại về hư không!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt mấy người Nhậm Bình Sinh lập tức trở nên khó coi!

Mạc Hư Tử nhìn Cổ lão ở phía dưới: “Kiếm tu lợi hại thật đấy.”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Vô Hy: “Liên thủ với ta!”

Ở phía dưới, Cổ lão khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Thiếu chủ cẩn thận!”

Nói đoạn, hắn ta đột nhiên lấy bọc kiếm sau lưng xuống, sau đó vỗ lên bọc kiếm đó.
Chương 1770: Không còn đường lui nữa! Chương 1770: Không còn đường lui nữa!
Ầm!

Chỉ trong chớp mắt, những tiếng nổ lớn vang lên. Nhậm Bình Sinh thì lại xuất hiện phía trên đỉnh đầu Diệp Huyền. Hắn ta đánh một chưởng thật mạnh xuống, Diệp Huyền nghiêng người, dùng kiếm đỡ.

Ầm!

Lại một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền lùi mãi về phía sau khoảng trăm trượng, Nhậm Bình Sinh cũng phải lùi mãi về phía sau.

Sau khi dừng lại, Nhậm Bình Sinh ngơ ngác, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Sao có thể… kiếm của ngươi…”

Lúc này hắn ta phát hiện thực lực của Diệp Huyền đã mạnh hơn trước rất nhiều!

Trước kia khi đối mặt với hắn ta, Diệp Huyền còn chẳng thể đánh lại. Ấy thế mà bây giờ hắn đã có thể giao thủ ngang hàng với hắn ta!

Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi?

Hắn quá là yêu nghiệt!

Nhậm Bình Sinh đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyền bỗng nhiên lấy một cái khiên ra.

Tu Di Thuẫn!

Diệp Huyền nhìn Nhậm Bình Sinh: “Đến đi!”

Nói đoạn, hắn lập tức xông về phía đối phương.

Nhậm Bình Sinh khẽ híp mắt, phất tay một cái. Ở phía xa, Diệp Huyền giơ Tu Di Thuẫn lên đỡ.

Rầm!

Cả người hắn lùi mạnh về phía sau!

Thế nhưng hắn đã đỡ được sức mạnh của Nhậm Bình Sinh. Dẫu sao thì hắn không chỉ có Tu Di Thuẫn mà còn có cả Chúc Long giáp nữa!

Nhậm Bình Sinh đang định ra tay một lần nữa thì lúc này, hắn ta bỗng quay đầu nhìn lên trời. Ở đó, Cổ lão đã ngăn chặn được Vô Hy và Mạc Hư Tử.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Nhậm Bình Sinh lập tức trở nên khó coi. Hắn biết, Mạc Hư Tử và Vô Hy không kiên trì được bao lâu nữa!

Nghĩ tới đây, Nhậm Bình Sinh bèn nhìn về phía Diệp Huyền, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì cùng chết đi!”

Dứt lời, hắn ta đột nhiên đánh một chưởng lên bầu trời.

Uỳnh!

Bầu trời lập tức xuất hiện một cái hố sâu hoắm. Mà trong cái hố ấy bỗng xuất hiện một Truyền Tống Trận. Rất nhanh sau đó, một luồng khí tức cực lớn truyền ra từ cái hố đen đó.

Thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi chau mày. Đối phương đang chuẩn bị gọi hết các cường giả ở Thiên Đạo tinh vực tới đấy à?

Thế thì thành đánh hội đồng rồi!

Diệp Huyền trầm mặc trong giây lát rồi xòe bàn tay ra, một lá Truyền Tống Phù xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Diệp Huyền siết nát lá phù đó.

Rầm!

Phía sau Diệp Huyền, một Truyền Tống Trận đột nhiên xuất hiện. Rất nhanh sau đó, một luồng khí tức cực kì lớn đã xuất hiện, cùng với đó, một lão giả bước ra.

Người này chính là tông chủ Thái Nhất tông – Nguyên Nhất!

Trông thấy Diệp Huyền, Nguyên Nhất bèn gật đầu: “Diệp tiểu hữu!”

Diệp Huyền nói: “Nguyên Nhất tiền bối, ta cần Thái Nhất tông hỗ trợ!”

Nguyên Nhất liếc nhìn Nhậm Bình Sinh trên trời, hắn ta chau mày: “Đạo Chủ!”

Nhậm Bình Sinh nhìn về phía Nguyên Nhất: “Thái Nhất tông!”

Nguyên Nhất trầm mặc.

Nhậm Bình Sinh trầm giọng nói: “Nguyên Nhất tông chủ, chuyện này không liên quan đến các ngươi, các ngươi đừng nhúng tay vào!”

Nguyên Nhất mỉm cười: “Đùa hả!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xòe lòng bàn tay ra, Lệnh Tiễn của hắn ta bèn biến mất. Chỉ một lát sau, từng luồng khí tức lớn mạnh truyền đến từ Truyền Tống Trận của Diệp Huyền!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Nhậm Bình Sinh bèn híp mắt lại: “Thái Nhất tông các ngươi làm vậy chỉ vì Diệp Huyền, có đáng không?”

Nguyên Nhất lắc đầu: “Làm người phải giữ chữ tín!”

Hắn ta vừa dứt lời thì rất nhiều cường giả của Thái Nhất tông bèn xuất hiện.

Có thể nói, cường giả của Thái Nhất tông là vô cùng nhiều!

Mà lúc này, các cường giả của Thiên Đạo tinh vực cũng đồng loạt xuất hiện. Với đội hình này thì số lượng người bên Thái Nhất tông vẫn không bằng Thiên Đạo tinh vực được.

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Nguyên Nhất: “Nguyên Nhất tông chủ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Hiện giờ ngươi hãy đưa Thái Nhất tông rời đi, ta có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra!”

Nguyên Nhất trầm mặc.

Lúc này, Diệp Huyền đang định lên tiếng thì lại thấy Nguyên Nhất bật cười: “Hiện giờ rời đi thì ta làm gì còn mặt mũi nữa!”

Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Nếu đã vậy thì Thái Nhất tông của ngươi tuẫn táng cùng Diệp Huyền luôn đi!”

Nhậm Bình Sinh vừa dứt lời thì quay sang nhìn Diệp Huyền: “Giết!”

Trên bầu trời, vô số cường giả của của Thiên Đạo tinh vực lập tức lao xuống.

Sắc mặt Nguyên Nhất trở nên hung dữ: “Giết!”

Nói đoạn, hắn ta bèn nhón chân phải và xông lên. Phía sau hắn ta, vô số cường giả của Thái Nhất tông cũng bắt đầu hành động.

Diệp Huyền quay đầu nhìn Cổ lão ở phía không xa. Lúc này, Cổ lão đã xử đẹp Mạc Hư Tử và Vô Hy. Thế nhưng hắn ta muốn chém chết hai người này vẫn khá khó.

Thái Nhất tông không phải đối thủ của Thiên Đạo tinh vực!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này đã có cường giả của Thái Nhất tông ngã xuống.

Nhậm Bình Sinh ở trên cao đột nhiên lao xuống. Mục tiêu của hắn ta chính là Diệp Huyền. Mà bên cạnh hắn ta là hai cường giả siêu cấp của Thiên Đạo tinh vực.

Rất rõ ràng, hắn ta muốn nhanh chóng giải quyết Diệp Huyền.

Đúng lúc ấy, bầu trời phía xa xa bỗng nứt vỡ, một đội cường giả vác đao xông tới…

Đại Hoang quốc!



Trông thấy cường giả của Đại Hoang quốc, Diệp Huyền bèn sững sờ.

A La tới rồi sao?

Thế nhưng hắn có nhìn thấy A La đâu!

Một trăm người của Đại Hoang quốc xuất hiện, cục diện trận chiến lập tức thay đổi!

Một trăm cường giả mang đao này quá mạnh luôn!

Mỗi một người gần như có thể đấu lại mười người!

Trông thấy một trăm người đó xuất hiện, sắc mặt Nhậm Bình Sinh lập tức trở nên khó coi!

Chuyện hắn ta lo lắng cuối cùng đã xảy ra!

Đại Hoang quốc nhúng tay vào chuyện này, điều này có nghĩa là A La đã công khai đứng về phía Diệp Huyền.

Không còn đường lui nữa!
Chương 1771: Chẳng bị làm sao cả Chương 1771: Chẳng bị làm sao cả
Nhậm Bình Sinh quay đầu nhìn Vô Hy ở phía không xa: “Gọi người của ngươi đến đi!”

Ở phía xa xa, Vô Hy đang giao thủ với Cổ lão bỗng dừng lại. Hắn ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi phất tay phải. Không gian phía sau hắn ta bèn nứt vỡ. Rất nhanh sau đó, vô số cường giả của Thiên Ma tộc đã có mặt.

Chỉ một lát, cả Vạn Duy thư viện đã biến thành một chiến trường!

Trên bầu trời, Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyền ở phía dưới: “Diệp Huyền, ta hỏi một lần cuối cùng, ngươi có chịu giao hay không? Nếu ngươi không giao thì hôm nay sẽ có vô số người ở đây chết vì ngươi!”

Ở phía dưới, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Uỳnh!

Bỗng nhiên có vô số kiếm ý tỏa ra từ người hắn.

Dần dần, không gian xung quanh người hắn bắt đầu cuộn trào.

Trên không trung, Nhậm Bình Sinh híp mắt lại. Vẻ mặt hắn ta dần trở nên hung dữ: “Nếu ngươi đã muốn chết thì để ta thành toàn cho ngươi”!

Nói đoạn, thân thể hắn ta dần trở nên hư ảo, xung quanh bỗng có một ngọn lửa màu máu xuất hiện.

Cùng với sự xuất hiện của ngọn lửa màu máu đó, nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên tăng mạnh, càng lúc càng trở nên oi bức, cả đất trời như thể sắp bị thiêu cháy vậy.

Lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Huyền: “Nghiệp Hỏa, đây là Nghiệp Hỏa do Thiên Đạo tạo ra để bảo vệ trật tự thời gian. Nghiệp Hỏa là khắc tinh của linh hồn, không được lơ là!”

Diệp Huyền liếc nhìn phía xa xa, ban nãy người lên tiếng là Nguyên Nhất!

Hắn khẽ gật đầu, chầm chậm siết chặt Thiên Tru Kiếm. Nhậm Bình Sinh trên trời hét lên: “Chết đi!”

Dứt lời, ngọn lửa xung quanh hắn ta lập tức cuộn trào.

Phừng phừng phừng phừng….

Không gian nơi ngọn lửa đi qua đều bị thiêu rụi!

Những cường giả quanh đó đồng loạt tản ra để tránh khỏi ngọn lửa, bởi lẽ ngọn lửa này thực sự quá mạnh! Bản thân ngọn lửa đã rất mạnh rồi, đã thế còn được cường giả Chủ Tế cảnh thôi động nữa nên uy lực của nó gần như có thể hủy diệt cả đất trời.

Rất rõ ràng, lần này Nhậm Bình Sinh quyết tâm phải giết bằng được Diệp Huyền!

Ở phía dưới, Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại. Mà lúc này, Trương Văn Tú bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.

Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, Trương Văn Tú nói: “Có chuyện gì à?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi muốn chết với ta à?”

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Có ngăn được không?”

Diệp Huyền nhếch khóe miệng, hắn nhón chân phải, cả ngươi bay vụt lên. Sau khi bay lên không trung, ý cười trong mắt hắn càng nồng đượm hơn. Tu Di Thuẫn của hắn đột nhiên biến mất, không chỉ Tu Di Thuẫn biến mất mà cả Chúc Long giáp cũng không thấy đâu nữa. Lúc này, Diệp Huyền chỉ còn lại nhục thân!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Nhậm Bình Sinh không khỏi chau mày.

Diệp Huyền đang định làm gì không biết?

Đúng lúc ấy, một luồng tử khí cực mạnh xuất hiện xung quanh Diệp Huyền. Khi luồng tử khí này xuất hiện, ngọn lửa của Nhậm Bình Sinh đã bao trùm lấy hắn!

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thế nhưng rất nhanh sau đó, mọi người lại sững sờ!

Bởi lẽ bên trong ngọn lửa đó, Diệp Huyền chẳng hề hấn gì cả. Không những thế, hắn còn đang cười!

Thấy vậy, đôi đồng tử của Nhậm Bình Sinh bèn co lại: “Sao có thể?”

Bên trong ngọn lửa, Diệp Huyền nở một nụ cười nhàn nhạt.

Bất tử chi thân!

Khi đối mặt với đòn tấn công mạnh nhất của Nhậm Bình Sinh, Diệp Huyền không dám lơ là dù chỉ một chút nào mà sử dụng luôn bất tử chi thân.

Thực ra ngay từ đầu hắn đã lo lắng vô cùng, bởi lẽ hắn không chắc chắn liệu bất tử chi thân của mình có ngăn được Nghiệp Hỏa không. Dẫu sao thì uy lực của Nghiệp Hỏa cũng rất mạnh!

Có điều, may mà bất tử chi thân của hắn rất mạnh, hiện giờ Nghiệp Hỏa ở trên người hắn mà hắn chẳng cảm nhận được gì!

Diệp Huyền đột nhiên giơ kiếm chém về phía trước.

Uỳnh!

Nghiệp Hỏa trực tiếp bị hắn đẩy lùi. Cùng lúc đó, hắn xông thẳng về phía Nhậm Bình Sinh rồi chém mạnh kiếm xuống.

Nhậm Bình Sinh nghiến răng nghiến lợi: “Để ta xem xem rốt cuộc ngươi yêu nghiệt đến mức độ nào!”

Nói đoạn, hắn ta cũng xông lên, tốc độ nhanh vô cùng. Kiếm của Diệp Huyền còn chưa chém đến đỉnh đầu hắn ta thì một chưởng của hắn ta đã nhắm thẳng vào bụng của Diệp Huyền.

Uỳnh!

Diệp Huyền lùi mạnh về phía sau, thế nhưng hắn chẳng bị làm sao cả!

Không chỉ có vậy, bàn tay vừa xuất chưởng của Nhậm Bình Sinh còn xuất hiện một luồng hắc khí. Đó chính là tử khí, mà tử khí này đang cắn nuốt tay của hắn ta!

Nhậm Bình Sinh nhíu mày, Diệp Huyền không sao ư?

Ở phía xa xa, Diệp Huyền cũng hơi ngạc nhiên. Nói một cách nghiêm khắc thì đây là lần đầu tiên hắn sử dụng bất tử chi thân. Mới đầu hắn còn hoài nghi về bất tử chi thân của mình, nhưng hiện giờ thì không!

Trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã trở nên vô địch rồi!

Đương nhiên, bây giờ hắn cũng nhận ra một điều rằng trong các cường giả Chủ Tể cảnh cũng có người yếu, có người mạnh. Ví dụ như A La, thực lực của A La chắc chắn ăn đứt Nhậm Bình Sinh, bởi trực giác nói cho hắn biết bất tử chi thân của hắn vô dụng trước A La.

Diệp Huyền không nghĩ ngợi gì nhiều mà trực tiếp xông về phía Nhậm Bình Sinh. Lúc này, hắn chính là vô địch!

Trông thấy Diệp Huyền xông tới, Nhậm Bình Sinh bèn híp mắt. Hắn ta mở lòng bàn tay, Nghiệp Hỏa lại ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn ta. Giây tiếp theo, hắn ta bèn biến mất. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bao trùm lấy Diệp Huyền.

Uỳnh uỳnh!

Sức mạnh thiêu đốt trực tiếp nghiền nát không gian xung quanh Diệp Huyền. Tuy nhiên Diệp Huyền lại chẳng bị gì cả, ngọn lửa kia chẳng thể thiêu đốt hắn.

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Nhậm Bình Sinh càng lúc càng khó coi. Hắn ta biết nhục thân của Diệp Huyền rất mạnh, đã đạt đến trình độ bất diệt. Thế nhưng lúc này nhục thân của hắn không còn mạnh nữa mà đã vô địch luổn rồi!

Nghiệp Hỏa không thể làm gì được hắn?

Nhục thân gì thế này?

Nhậm Bình Sinh không khỏi nghi hoặc.

Đúng lúc ấy, Diệp Huyền lại xông về phía hắn ta. Hắn xuất kiếm, kèm theo đó là Ác Ma Chi Dực, tốc độ của hắn nhanh vô cùng!
Chương 1772: Kiếm Tông Chương 1772: Kiếm Tông
Nhậm Bình Sinh không né tránh mà đánh một chưởng vào bụng của Diệp Huyền. Tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn cả đối phương, một chưởng nữa được đánh lên đầu của Diệp Huyền. Diệp Huyền lại bay ngược về phía sau. Có điều, trong lúc ấy hắn đã kịp chém lên đầu Nhậm Bình Sinh.

Vụt!

âm thanh sắc nhọn vang lên.

Trên đầu của Nhậm Bình Sinh xuất hiện một vết chém do kiếm. Nhục thân của hắn ta không mạnh bằng Diệp Huyền, hơn nữa kiếm của Diệp Huyền còn là Thiên Tru Kiếm phiên bản đã tăng cường sức mạnh!

Tuy nhiên, Diệp Huyền vừa ăn một đòn của hắn ta nhưng lại chẳng bị gì cả!

Nhậm Bình Sinh lau máu trên trán, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền. Hắn ta đang định ra tay tiếp thì đúng lúc ấy, phía xa xa bỗng truyền đến tiếng kiếm bay vun vút. Hắn ta quay đầu nhìn, đúng lúc trông thấy Mạc Hư Tử bị Cổ lão chém. Lúc này, trên người Mạc Hư Tử đầy vết thương, mà Mạc Hư Tử còn đỡ, bởi trông Vô Hy còn thảm bại hơn cả hắn ta. Thiên Ma Pháp Thân của hắn ta đã bị chém vụn, không chỉ có vậy, Vô Hy còn mất một cánh tay.

Lúc này, hai người bọn họ làm sao ngăn được Cổ Lão nữa!

Cổ lão quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, ánh mắt hắn ta lạnh lùng vô cùng. Bao kiếm sau lưng hắn ta lại rục rịch, một thanh kiếm đột nhiên bay vụt lên.

Vút!

Một đường kiếm quang bay thẳng đến chỗ Nhậm Bình Sinh. Sắc mặt Nhậm Bình Sinh lập tức thay đổi, hắn ta phất tay phải, một ngọn lửa trực tiếp bao trọn lấy kiếm quang.

Rầm!

Kiếm quang biến thành hư vô dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa!

Cổ lão đang định ra tay tiếp thì Nhậm Bình Sinh bỗng ngẩng đầu: “Còn không chịu ra tay đi?”

Ngay sau đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một khe nứt, tiếp đó, một luồng khí tức âm u lập tức tràn xuống. Rất nhanh sau đó, một tàn ảnh đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Cổ lão.

Cổ lão rút kiếm chém.

Uỳnh!

Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời!

Ầm ầm!

Cùng với một tiếng nổ vang lên, Cổ lão và tàn ảnh kia đồng loạt lùi về phía sau.

Khi tàn ảnh kia dừng lại, mọi người mới trông thấy diện mạo thật sự của hắn ta. Là một nam tử, toàn thân hắn ta mờ ảo, xung quanh người là những luồng hắc khí kì dị.

Diệp Huyền nhìn nam tử ấy mà chau mày, ai nữa đây?

Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn bèn quay đầu nhìn Tiểu Đạo phía không xa. Tiểu Đạo mỉm cười: “Hắn ta tên là Thiên Hoa Thánh Quân, là cường giả của Thiên Đạo tinh vực, cùng một thời đại với Lâm Lang, và cũng là một trong những người sáng lập ra Hộ Đạo giả. Năm ấy có ba người sáng lập Hộ Đạo giả, à không, nói một cách nghiêm khắc thì hai người còn lại là tùy tùng của Lâm Lang.”

Thiên Hoa Thánh Quân liếc nhìn Tiểu Đạo, ánh mắt tràn ngập sát ý, thế nhưng hắn ta lại không dám để lộ ra. Bởi lẽ mọi người ai cũng phải kiêng dè Tiểu Đạo!

Diệp Huyền bỗng mỉm cười: “Nếu như ta đoán không nhầm thì Thiên Ma tộc cũng là loại lão quái vật này, đúng không?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Đoán đúng rồi!”

Đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nhìn về phía Vô Hy, hắn ta quát: “Vô Hy, ngươi còn che giấu thực lực nữa sao? Diệp Huyền mà không chết thì chúng ta xong đời đấy!”

Vô Hy liếc nhìn Diệp Huyền, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn ta không ngờ Thiên Ma tộc và Hộ Đạo giả đã liên thủ rồi mà vẫn không thể giết chết Diệp Huyền!

Hắn ta không nghĩ nhiều nữa mà ngẩng đầu nhìn trời cao, đoạn chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Xin mời lão tổ!”

Dứt lời, Vô Hy bèn siết chặt một lá phù lục.

Uỳnh!

Không gian trên đầu hắn ta lập tức nứt ra. Rất nhanh sau đó, một luồng khí tức cực lớn xuất hiện, cùng với đó là một bạch phát lão giả choàng hắc bào. Khi lão giả ấy bước ra, cả đất trời dường như trở nên mờ ảo.

Diệp Huyền nghiêm mặt, quay đầu nhìn Tiểu Đạo. Tiểu Đạo mỉm cười: “Vô Đạo Ma Đế, lão tổ đời thứ hai của Thiên Ma tộc, rất mạnh đó nha!”

Vô Đạo Ma Đế liếc nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương vẫn giữ phong độ nhỉ!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ta không tham gia vào chuyện của các ngươi đâu, chỉ đứng hóng thôi!”

Vô Đạo Ma Đế trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu, không đám nhiều lời.

Khi hắn ta còn là một thiếu niên đã biết Tiểu Đạo thâm sâu khó lường, giờ thì nàng vẫn như vậy.

Vô Đạo Ma Đế thu hồi tâm tư, sau đó quay đầu nhìn Thiên Hoa Thánh Quân: “Không ngờ chúng ta lại liên thủ.”

Thiên Hoa Thánh Quân nói: “Không cần nhiều lời nữa! Ngươi lên hay là ta lên?”

Vô Đạo Ma Đế nhìn Diệp Huyền: “Người này không đơn giản đâu, cả hai chúng ta đều không được lơ là! Chúng ta cùng nhau ra tay, đừng để cho hắn bất cứ cơ hội nào!”

Thiên Hoa thánh Quân nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”

Nói đoạn, tất cả các cường giả trên không trung đều xông đến.

Diệp Huyền ở phía dưới không khỏi híp mắt lại, chơi lớn quá ha!

Đúng lúc đó, Cổ lão bỗng xuất hiện ngay trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta nhìn đám cường giả trên trời, cười lạnh lùng: “Bắt nạt Kiếm Tông ta không có ai sao?”

Dứt lời, hắn ta bèn xòe tay, một tấm lệnh bài bay lên trời. Ngay sau đó, lệnh bài trực tiếp biến mất.

Tại một tinh vực không biết tên nào đó, vô số đường kiếm quang bỗng nhiên xuyên qua không gian…

Ở phía không xa, Tiểu Đạo khẽ nói: “Đệ nhất thế lực ở Ngũ Duy… mà lại hiện thân bằng cách này sao?”

Cổ lão đã gọi thêm người!

Không thể không nói, Diệp Huyền thấy hơi hoang mang, bởi lẽ hắn không biết Cổ lão sẽ gọi người.

Gọi ai giờ?

Tuyết tỷ hả?

Diệp Huyền lắc đầu, thấy không có khả năng này lắm.

Bởi lẽ Tuyết tỷ đã rời đi rồi!

Hắn biết, nàng đã thực sự rời đi.

Nếu không phải Tuyết tỷ thì chỉ có thể là gọi người của Kiếm Tông thôi!

Kiếm Tông!

Thế lực thần bí này cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Chương 1773: Chúng ta chẳng sợ Thiên Đạo Chương 1773: Chúng ta chẳng sợ Thiên Đạo
Đúng lúc mấy người Nhậm Bình Sinh còn cách Diệp Huyền khoảng mười mấy trượng thì không gian bỗng nứt vỡ, ba đường kiếm quang bay đến như những tia chớp. Rất nhanh sau đó, ba vị kiếm tu đã xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Ba nam tử!

Nam tử đi đầu mặc bạch y, hông đeo bội kiếm. Sau khi hắn ta xuất hiện thì chẳng nói chẳng rằng, lập tức rút kiếm chém về phía trước.

Trông thấy tư thế ấy, mí mắt Diệp Huyền không khỏi nhảy lên!

Bạt Kiếm Thuật!

Kiếm kĩ mà bạch y nam tử này thi triển là Bạt Kiếm Thuật, giống y hệt kiếm kĩ của thanh sam nam tử năm đó!

Uỳnh!

Tiếng kiếm vang lên ngút trời.

Uỳnh!

Ma Đạo Đại Đế đi đầu trực tiếp bị chém bay về phía sau cả ngàn trượng. Cùng lúc đó, Thiên Hoa Thánh Quân cũng phải lùi lại trước đường kiếm quang ấy. Không chỉ có vậy, khoảnh khắc hai người này lùi lại, đường kiếm quang kia bỗng bay ngược lên trời. Chỉ trong chốc lát, có hàng chục cái đầu nhuốm đầy máu rơi xuống, Cả đất trời như được nhuộm trong màu máu!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Thiên Hoa Thánh Quân và Vô Đạo Ma Đế sững sờ.

Miểu sát?

Chỉ một khoảng thời gian cực ngắn mà hai tộc của bọn họ đã tổn thất hàng chục cường giả siêu cấp. Như thế thì nguyên khí của hai tộc bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!

Không chỉ Thiên Hoa Thánh Quân và Vô Đạo Ma Đế mà tất cả các cường giả đề ngỡ ngàng!

Trong đó có cả Diệp Huyền!

Ba vị kiếm tu này vừa xuất hiện, thực lực của bọn họ còn hơn cả Cổ lão!

Kiếm Tông có nhiều cường giả siêu cấp như vậy sao?

Ở phía xa xa, Tiểu Đạo quan sát ba vị kiếm tu, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, Cổ lão đi tới trước mặt ba vị kiếm tu đó. Hắn ta khẽ hành lễ: “Lục sư huynh, Lý sư huynh, Trần sư huynh!”

Bạch y nam tử đi đầu khẽ mỉm cười: “Lâu rồi không gặp, tiểu thư vẫn khỏe chứ?”

Cổ lão đáp: “Tiểu thư đã rời đi rồi!”

Bạch y nam tử khẽ chau mày: “Rời đi? Nàng ta gặp nguy hiểm gì à?”

Cổ lão lắc đầu: “Không phải gặp nguy hiểm mà là…”

Nói đoạn, hắn ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền.

Thấy vậy, bạch y nam tử và hai người còn lại bèn nhìn Diệp Huyền. Khi trông thấy hắn, bọn họ bèn sững sờ.

Lúc này, bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta túm lấy tay đối phương, Diệp Huyền còn chưa kịp phản ứng thì đầu ngón tay hắn đã có một giọt máu xuất hiện. Giọt máu ấy phiêu diêu trong không trung, trông cứ như một ngọn lửa!

Một lát sau, bạch y nam tử lại nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ.

Hắn ta quay đầu nhìn Cổ lão, Cổ lão gật đầu.

Thấy vậy, bạch y nam tử lại nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt hắn ta dịu dàng hơn rất nhiều, còn mỉm cười: “Kiếm đạo của ngươi đã Nhập Phàm rồi phải không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạch y nam tử khẽ mỉm cười: “Không tồi.”

Nói đoạn, hắn ta quay người nhìn lên trời cao. Vô Đạo Ma Đế nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng vô cùng: “Các hạ là ai!”

Bạch y nam tử mỉm cười: “Ngươi không cần phải biết ta là ai, ngươi chỉ cần biết động vào người của Kiếm Tông ta thì ắt sẽ phải chịu hậu quả!”

Dứt lời, hắn ta bèn xông lên.

Thấy vậy, sắc mặt Vô Đạo Ma Đế bèn thay đổi. Hắn ta gào lên: “Thiên Ma Thần Thân!”

Dứt lời, phía sau hắn ta, một pho tượng Thiên Ma cực lớn bỗng xuất hiện. Sau khi cự tượng ấy xuất hiện, cả đất trời như tối sầm lại. Hai mắt cự tượng nhuốm màu máu, một cỗ uy lực vô hình cuộn trào. Khoảnh khắc ấy, chúng sinh cảm giác như đã đến ngày tận thế.

Lúc này, Thiên Ma cự tượng ấy đánh một chưởng xuống.

Một chưởng này như thể khiến cả đất trời tan nát vậy.

Đối diện với bạch y nam tử, Vô Đạo Ma Đế không dám sơ suất.

Đúng lúc đó, một đường kiếm quang đột nhiên chém lên tay của Thiên Ma cự tượng.

Uỳnh!

Dưới ánh mắt của tất cả các cường giả, cự tượng kia nứt vỡ. Ngay sau đó, một đường kiếm quang xuyên qua thân thể nó và đâm thẳng vào lồng ngực Vô Đạo Ma Đế.

Phập!

A!

Tiếng kiếm đâm và một tiếng kêu thảm cùng lúc vang lên. Ngay sau đó, Thiên Ma cự tượng dần trở nên mờ ảo, cả Vô Đạo Ma Đế cũng vậy!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Thiên Hoa Thánh Quân và những người khác đều tái mặt!

Một kiếm!

Bạch y nam tử đã xử Vô Đạo Ma Đế chỉ bằng một kiếm thôi đấy!

Rốt cuộc hắn ta là ai?

Trên không trung, Vô Đạo Ma Đế nhìn chằm chằm bạch y nam tử: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạch y nam tử khẽ mỉm cười, nâng kiếm tiếp tục đâm về phía trước.

Phập!

Đầu của Vô Đạo Ma Đế lìa khỏi cổ, máu chảy thành sông.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền vội lấy Trấn Hồn Kiếm của hắn ra. Trấn Hồn Kiếm trực tiếp hấp thụ linh hồn của Vô Đạo Ma Đế. Với thanh kiếm này mà nói thì linh hồn mạnh thế quả là một món hời!

Bạch y nam tử quay đầu nhìn Thiên Hoa Thánh Quân. Thiên Hoa Thánh Quân trầm giọng nói: “Các hạ, Hộ Đạo giả chúng ta phụng thiên thừa vận, được Thiên Đạo phù trợ, nếu các hạ…”

Bạch y nam tử lắc đầu: “Chúng ta chẳng sợ Thiên Đạo gì cả!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xông lên.

Trên bầu trời, Thiên Hoa Thánh Quân tái mặt, lập tức ra đòn: “Thiên Thánh Quyền!”

Dứt lời, cơ thể hắn ta bèn thẳng tắp, sau đó đánh một quyền về phía trước.

Uỳnh!

Một bàn tay hư ảo cực kì lớn xuất hiện rồi ập xuống. Uy lực của một quyền này lớn hơn rất nhiều so với đòn tấn công trước đó của Vô Đạo Ma Đế!

Rất nhanh sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, quyền của Thiên Hoa Thánh Quân va chạm với một đường kiếm quang.
Chương 1774: Hoá ra nàng đã tới Chương 1774: Hoá ra nàng đã tới
Rầm!

Kiếm quang rung lên kịch liệt, nó dừng lại một lát, nhưng chỉ một lát mà thôi. Sau đó, kiếm quang lại xông lên và đánh tan quyền của Thiên Hoa Thánh Quân. Cùng lúc đó, kiếm quang cũng xuyên qua lồng ngực hắn ta.

Phập!

Máu tươi tuôn ra như suối!

Trông thấy cảnh tượng ấy, các cường giả của Thiên Đạo thành trong đó có Nhậm Bình Sinh đều tái mét mặt!

Thiên Hoa Thánh Quân nhìn bạch y nam tử, máu tươi tràn ra khỏi miệng hắn ta: “Kiếm của các hạ mạnh thật!”

Dứt lời, cơ thể hắn ta bèn trở nên hư ảo. Cùng lúc đó, Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền lại xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta.

Uỳnh!

Trấn Hồn Kiếm còn chưa kịp đâm vào đầu Thiên Hoa Thánh Quân thì linh hồn của hắn ta đã bị hút hết sạch, khí tức của Trấn Hồn Kiếm lại tăng lên!

Bạch y nam tử nhìn Trấn Hồn Kiếm, trong mắt là vẻ ngạc nhiên: “Kiếm tốt!”

Trấn Hồn Kiếm khẽ rung lên như muốn nói gì đó.

Bạch y nam tử quay đầu nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Tiền bối là người của Kiếm Tông sao?”

Bạch y nam tử gật đầu, cười bảo: “Kiếm Tông, Lục Vân Tiên!”

Diệp Huyền khẽ hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã ra tay tương trợ!”

Lục Vân Tiên mỉm cười: “Người nhà cả, không cần khách khí!”

Người nhà?

Diệp Huyền sững sờ.

Lúc này, Lục Vân Tiên lại nói: “Chẳng lẽ không phải người nhà sao?”

Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Hình như ta chưa từng gia nhập Kiếm Tông!”

Lục Vân Tiên mỉm cười: “Thế nhưng ngươi lại học kiếm kĩ của Kiếm Tông, đúng chứ?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Lục Vân Tiên nói: “Không cần phải đắn đo chuyện này nữa!”

Nói đoạn, hắn ta quay người nhìn mấy người Nhậm Bình Sinh. Thấy Lục Vân Tiên nhìn mình, mấy người Nhậm Bình Sinh bèn tái mặt.

Lúc này, Vô Hy xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nói: “Diệp Huyền tiểu hữu, có thể cho Thiên Ma tộc chúng ta một cơ hội không?”

Lục Vân Tiên liếc nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu cười: “Không thể!”

Vô Hy trầm giọng nói: “Nếu như ta chết thì ngươi có thể bỏ qua cho Thiên Ma tộc không?”

Diệp Huyền nhìn hắn ta: “Không thể!”

Nghe vậy, sắc mặt Vô Hy dần trở nên hung dữ. Một luồng khí tức cuộn trào bên trong cơ thể hắn ta. Cùng lúc đó, cả người hắn ta bỗng bùng cháy!

Tự bạo!

Hắn ta biết, nếu mình muốn giết vị kiếm tu trước mặt Diệp Huyền này thì chỉ có một cơ hội, mà cơ hội này chính là tự bạo!

Hắn ta dứt khoát chọn cách này, bởi hắn ta biết mình mà không đi theo cách này thì cũng phải chết mà thôi. Nếu chọn tự bạo thì có lẽ hắn ta còn kéo được một cái đệm lưng đi theo mình!

Tuy nhiên, hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của bạch y nam tử!

Khoảnh khắc Vô Hy tự bạo, một thanh kiếm bỗng đâm vào trán hắn ta. Cùng lúc đó, sức mạnh bên trong cơ thể Vô Hy lập tức bị thanh kiếm trấn áp.

Vô Hy điên cuồng gào lên, muốn giải phóng sức mạnh bên trong cơ thể nhưng lại không thể làm được, sức mạnh trong đó đã bị trấn áp, không thể giải phóng ra ngoài!

Khoảng khắc ấy, hắn ta tuyệt vọng!

Vô Hy nhìn Diệp Huyền: “Mong ngươi bỏ qua cho người của Thiên Ma tộc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ta bại trận thì ngươi có bỏ qua cho ta không? Ngươi có bỏ qua cho Vạn Duy thư viện của ta không?”

Vô Hy còn muốn nói gì đó nhưng Diệp Huyền lại cướp lời hắn ta: “Ngươi đã chọn làm kẻ địch của ta, nếu đã là kẻ địch của ta thì ngươi phải gánh chịu hậu quả!”

Nói đoạn, hắn bỗng giơ kiếm lên.

Phập!

Đầu của Vô Hy lìa khỏi cổ.

Nhậm Bình Sinh bỗng nói: “Rút!”

Rút!

Hắn ta vừa dứt lời thì các cường giả của Thiên Đạo tinh vực đồng loạt rời đi.

Diệp Huyền nhìn Nhậm Bình Sinh. Nhậm Bình Sinh chạy nhanh nhất, hắn ta trực tiếp tiến vào Truyền Tống Trận. Mà ngay lúc đó, Diệp Huyền nhanh chóng ra tay, thế nhưng bạch y nam tử bên cạnh hắn còn ra tay nhanh hơn.

Phập!

Một thanh kiếm đột nhiên đâm thẳng vào giữa hai đầu mày của Nhậm Bình Sinh!

Uỳnh!

Nhậm Bình Sinh lập tức bị tiêu diệt!

Bạch y nam tử búng ngón tay, một thanh kiếm quét ngang nền trời, vô số cái đầu nhuốm máu rơi xuống.

Trông thấy cảnh tượng ấy, tất cả các cường giả đều kinh hãi. Thực lực của bạch y nam tử này quá mạnh rồi!

Chỉ một lát sau, khắp mặt đất chất đầy những cái đầu nhuốm máu, máu tươi chảy thành suối.

Hôi tanh vô cùng!

Có điều, vẫn có rất nhiều người chạy trốn được. Bạch y nam tử cũng không truy đuổi, hắn ta chỉ quay người nhìn về phía chân trời. Ở nơi đó có một nữ tử đang đứng.

Diệp Huyền cũng nhìn về nơi đó. Trông thấy nữ tử ấy, hắn sững sờ.

Nữ tử này không phải ai khác mà chính là A La!

Hóa ra nàng đã tới!

Diệp Huyền bỗng thấy lòng mình ấm áp.

Bạch y nam tử tên Lục Vân Tiên nhìn A La. Giây tiếp theo, hắn ta đột nhiên rút kiếm, một đường kiếm quang lập tức bay về phía A La!

Ở phía xa xa, A La đột nhiên rút kiếm chém lên cổ họng mình. Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn tái mặt!

Trong khoảng khắc A La đặt ngang kiếm trên cổ họng, trong lòng Diệp Huyền vô cùng kinh hãi, hắn đang muốn ngăn cản lại nhưng mà đã không kịp rồi.

Bụp!

Đạo kiếm quang của bạch y nam tử kia biến mất một cách im hơi lặng tiếng, cùng lúc đó, cổ họng của hắn ta đột nhiên nứt ra, máu tươi bắn ra tung tóe.

Trong lòng Diệp Huyền hoảng hốt tột độ, hắn nhìn về phía bạch y nam tử, bạch y nam tử liên tục lui ra sau, lần lui lại này ước chừng ngàn trượng.
Chương 1775: Tới để báo thù Chương 1775: Tới để báo thù
Sau khi bạch y nam tử dừng lại, hắn ta nhẹ nhàng sờ vào cổ họng mình, sau đó nhìn về phía A La ở xa xa, A La nhìn về phía Diệp Huyền: "Đi đây!"

Nói xong, nàng xoay người biến mất không thấy bóng.

Một trăm cường giả mặc áo bào trắng mang đao cũng rời đi ngay theo sau đó.

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía bạch y nam tử, bạch y nam tử cười nói: "Không sao cả, nàng đã hạ thủ lưu tình rồi!"

Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền buông lỏng, đồng thời có chút khiếp sợ.

Không thể nghi ngờ gì nữa, thực lực của A La ở trên bạch y nam tử.

A La rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Trong lòng Diệp Huyền không rõ.

Lúc này, bạch y nam tử đột nhiên cười nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta cũng nên rời đi rồi!"

Diệp Huyền nhìn về phía bạch y nam tử: "Cái này, sư huynh, ngươi muốn đi sao?"

Bạch y nam tử gật đầu: "Ba sư huynh đệ chúng ta còn có trách nhiệm quan trọng trên người, không nên ở lại đây lâu dài."

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: "Sư huynh, các ngươi đang ở đâu?"

Bạch y nam tử cười nói: "Một nơi rất xa, sau này chúng ta còn gặp lại!"

Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía Cổ lão: "Cổ sư đệ, chăm sóc tiểu sư đệ cho thật tốt."

Vừa dứt lời, ba người hóa thành ba đạo kiếm quang phóng lên trời, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.

Đi rồi!

Diệp Huyền trầm mặc.

Kiếm Tông!

Vốn dĩ hắn cho rằng Kiếm Tông có thể đã sa sút, nhưng bây giờ xem ra Kiếm Tông này không chỉ không sa sút mà còn phát triển cực mạnh!

Bốc đại một vài người đi ra đều có thể đánh Chủ Tể cảnh...

Đúng lúc này, Trương Văn Tú đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Huyền: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Diệt cỏ tận gốc!"

Trương Văn Tú muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Văn Tú, chúng ta không thể có bất kỳ sự nhân từ nào.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đạo ở xa xa: "Tiểu Đạo cô nương, ta cần mượn Truyền Tống Trận của ngươi.”

Hắn muốn đến Thiên Đạo tinh vực, nhất định phải mượn Truyền Tống Trận của Tiểu Đạo, nếu không thì dựa vào thực lực của hắn, sợ là ít nhất cũng phải mười năm mới có thể tới nơi.

Tiểu Đạo im lặng.

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Đạo cô nương, không phải là ngươi muốn ngăn cản ta đấy chứ?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Ta không ngăn cản bọn họ tới tìm ngươi, tất nhiên sẽ không ngăn cản ngươi đi tìm bọn họ."

Nói xong, nàng nhẹ nhàng vung bàn tay ngọc lên, một Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Ngươi muốn làm thế nào?"

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu cô nương, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu."

Diệp Huyền im lặng.

Tiểu Đạo lại nói: "Có thời gian thì đến tiệm cầm đồ chơi!"

Nói xong, nàng đã biến mất.

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Trương Văn Tú: "Ở đây chờ ta trở về!"

Trương Văn Tú nói: "Ngươi sẽ trở về sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Nhất định!"

Nói xong, hắn và Cổ lão lập tức tiến vào trong Truyền Tống Trận, rất nhanh sau đó cả hai người đã biến mất không thấy bóng.

Lúc này, phu tử xuất hiện bên cạnh Trương Văn Tú, nàng nhìn vào nơi Diệp Huyền và Cổ lão biến mất, nói khẽ: "Hắn sẽ không chịu để yên đâu."

Trương Văn Tú gật đầu, trong mắt nàng có một tia lo lắng.



Vô Biên Địa Hạ thành, trong tiệm cầm đồ.

Tiểu Đạo ngồi ở phía sau quầy, nàng lật xem một quyển cổ tịch, nhìn một lát lại khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng."

Nói xong, nàng khép cổ tịch lại.

Lúc này, có một nữ tử xuất hiện trong tiệm cầm đồ.

Độc cước nữ tử!

Tiểu Đạo nhìn về phía nàng: "Sao ngươi lại tới đây nữa rồi?"

Độc cước nữ tử nói: "Kiếm Tông?"

Tiểu Đạo cười nói: "Ngươi muốn biết Kiếm tông này?"

Độc cước nữ tử im lặng.

Tiểu Đạo cười, sau đó đưa cổ tịch trong tay cho đối phương, sau khi độc cước nữ tử nhìn một lúc, lông mày liền nhíu thật sâu.

Tiểu Đạo cầm lấy cổ tịch, sau đó nói: "Bất ngờ sao?"

Độc cước nữ tử trầm mặc.

Tiểu Đạo đột nhiên hỏi: "Nói đi, ngươi ở đây lâu như vậy rồi mà không chán sao?"

Độc cước nữ tử lạnh nhạt nói: "Không phải ngươi cũng vậy sao?"

Tiểu Đạo cười nói: "Có chút nhàm chán!"

Độc cước nữ tử đột nhiên xoay người rời đi, khi đi tới cửa, nàng đột nhiên quay lại nhìn về phía Tiểu Đạo: "Kiếm Tông là thế lực cường đại số một kia sao?"

Tiểu Đạo gật đầu: “Phải!"

Độc cước nữ tử trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Mạnh cỡ nào?”

Tiểu Đạo cười bảo: "Ngươi đoán xem!"

Độc cước nữ tử nhìn thoáng qua Tiểu Đạo: "Nhàm chán!"

Nói xong, nàng xoay người biến mất không thấy bóng.

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo xoay người đi đến sau quầy, nàng nhìn thoáng qua cổ tịch trên quầy, sắc mặt âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lát hòa, nàng đứng dậy rời đi.



Thiên Đạo tinh vực.

Diệp Huyền và Cổ lão đi tới Thiên Đạo tinh vực, trên bầu trời Thiên Đạo thành, Diệp Huyền nhìn xuống phía dưới, mặt không chút thay đổi.

Giờ phút này, Thiên Đạo thành đã cảm nhận được uy hiếp, rất nhiều cường giả ở đây đều tập trung lại.

Nhưng giờ phút này, cường giả của Thiên Đạo thành đã lác đác không có mấy.

Trong đám người ở phía dưới, Diệp Huyền đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, chính là Thiên Hàm và Thiên Nhạn.

Giờ phút này, hai nữ tử cũng đang nhìn hắn.

Các nàng tất nhiên đã biết chuyện giữa Diệp Huyền và Thiên Đạo thành, Thiên Ma tộc. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn tới là để báo thù. Hai nàng đều không ngờ tới, sự tình lại phát triển đến mức như bây giờ.

Phía chân trời, Diệp Huyền thu hồi lại ánh mắt, nói: "Giết!"

Cổ lão gật đầu, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang bay vụt xuống.

Nhìn thấy Cổ lão bay vụt xuống, một lão giả ở phía dưới đột nhiên rống giận: "Chống địch!"

Lời vừa dứt, rất nhiều cường giả của Thiên Đạo thành đã phóng lên trời.
Chương 1776: Quả thật không phải chuyện xấu Chương 1776: Quả thật không phải chuyện xấu
Thiên Hàm và Thiên Nhạn cũng chuẩn bị ra tay. Đúng lúc này, Diệp Huyền xuất hiện trước mặt hai nàng, Thiên Hàm nhìn hắn: "Có thể buông tha cho Thiên Đạo thành không?"

Giờ phút này, toàn bộ cường giả của Thiên Đạo thành đều đang điên cuồng tàn sát.

Toàn bộ Thiên Đạo thành không có ai là đối thủ của Cổ lão!

Đây chính là siêu cường giả Chủ Tể cảnh, đừng nói những người này, nếu đánh tay tôi, cho dù là Thiên Hoa Thánh Quân xuất hiện cũng không đánh lại được Cổ lão.

Mà hôm nay, trong Thiên Đạo thành đã không có cường giả Chủ Tể cảnh nữa, ngay cả Luân Hồi cảnh cũng ít.

Nghe được lời của Thiên Hàm, Diệp Huyền lắc đầu: "Không thể!"

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Hàm ngay lập tức trầm xuống.

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ngươi muốn cứu Thiên Đạo thành?"

Thiên Hàm nhìn về phía hắn: "Ngươi có ý gì?"

Diệp Huyền nhìn nàng, nói: "Ngươi là thành chủ của Thiên Đạo thành này!"

Thiên Hàm nhíu mày: "Ngươi có ý gì?"

Thiên Nhạn đột nhiên nói: "Hắn muốn khống chế Thiên Đạo tinh vực!"

Diệp Huyền nhìn về phía Thiên Nhạn, Thiên Nhạn lạnh nhạt nói: "Nếu không muốn hắn hủy diệt Thiên Đạo thành thì chỉ có một khả năng, đó chính là Thiên Đạo thành đổi chủ nhân, đổi một chủ nhân nghe lời hắn."

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Đúng chứ?"

Diệp Huyền cười nói: "Đúng!"

Thật ra, Thiên Nhạn là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn vẫn không chọn Thiên Nhạn, bởi vì tâm tư của Thiên Nhạn quá sâu.

Đương nhiên, nguyên nhân chân chính vẫn là bởi vì hắn có hảo cảm với Thiên Hàm hơn.

Lúc này, Thiên Hàm đột nhiên nói: "Chỉ cần ta đồng ý làm thành chủ của Thiên Đạo thành này, ngươi sẽ ngừng giết chóc?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng!"

Thiên Hàm nói: "Bọn họ sẽ không phục ta!"

Diệp Huyền cười nói: "Ai không phục, ta sẽ giết người đó!"

Thiên Hàm nhìn hắn một lát sau đó nàng nói: "Được! Ta làm thành chủ của Thiên Đạo thành này!"

Diệp Huyền gật đầu, quay đầu nhìn về phía Cổ lão cách đó không xa: "Cổ lão, được rồi!"

Ở phía xa xa, Cổ lão liền dừng lại.

Trong sân, rất nhiều cường giả của Thiên Đạo thành nhìn Cổ lão, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua những người đó, sau đó nói: "Từ giờ phút này trở đi, Thiên Hàm chính là thành chủ của Thiên Đạo thành, có ai không phục không?"

Trong sân, không ai dám trả lời.

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Thiên Hàm: "Sau này nếu trong thành có người dám không phục ngươi, ngươi phải nói cho ta biết ngay, ta giết giúp ngươi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thiên Hàm im lặng.

Nàng biết mình không thể tách khỏi Diệp Huyền.

Bởi vì trong Thiên Đạo thành này nhất định có rất nhiều người không phục nàng, nếu như không có Diệp Huyền trấn áp, nàng coi như không thể làm được cái chức vị thành chủ này.

Đơn giản mà nói, nếu nàng muốn cứu Thiên Đạo thành thì nhất định phải làm thành chủ, mà nàng làm thành chủ thì chỉ có thể nghe lời Diệp Huyền, bởi vì không chịu sự khống chế của hắn thì không thể yên ổn mà làm chức vị thành chủ của Thiên Đạo thành này.

Đúng lúc này, Thiên Nhạn đột nhiên nói: "Đây đã là kết cục tốt nhất rồi!"

Thiên Hàm nhìn về phía Thiên Nhạn, Thiên Nhạn nhẹ giọng nói: "Nếu lúc trước tỷ tỷ không kết phần thiện duyên kia với hắn thì hôm nay Thiên Đạo thành nhất định sẽ bị đồ sát."

Thiên Hàm trầm mặc.

Thiên Nhạn nhẹ giọng nói: "Đổi một góc nhìn khác, thật ra đối với Thiên gia chúng ta mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu! Thế lực của người đứng sau Diệp Huyền mạnh như vậy, chúng ta có hắn làm chỗ dựa, đây là một chuyện tốt đối với Thiên gia chúng ta!"

Thiên Hàm trầm giọng nói: "Vừa rồi hắn nhìn ngươi một cái, thật ra hắn hẳn là chọn ngươi!"

Thiên Nhãn lắc đầu: "Hắn sẽ không chọn ta!"

Thiên Hàm hỏi: "Vì sao?"

Thiên Nhạn nhẹ giọng nói: "Tâm tư của ta sâu, sâu hơn tỷ tỷ ngươi ."

Nghe vậy, Thiên Hàm hiểu ra.

Lúc này, Thiên Nhạn lại nói: "Hắn đang lợi dụng chúng ta, chúng ta cũng có thể lợi dụng hắn để làm cho Thiên gia lớn mạnh, đương nhiên, nếu Thiên gia ta không có thực lực vượt qua hắn, địa vị chủ thứ giữa chúng ta với hắn sẽ mãi mãi là ‘hắn là chủ chúng ta là thứ’."

Nói xong, nàng hơi dừng lại: "Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện xấu gì!"

Thiên Hàm gật đầu: "Quả thật không phải là chuyện xấu gì!"

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: "Thiên Ma tộc cũng sẽ thần phục sao?"

Thiên Nhạn không nói gì.

Rất nhanh sau đó Diệp Huyền và Cổ lão đã đi tới Thiên Ma thành, giờ phút này Thiên Ma thành tập trung rất nhiều cường giả của Thiên Ma tộc. Ngoài ra, trên bầu trời Thiên Ma thành còn có một hắc trận khổng lồ, trận kia giống như kim bàn treo trên bầu trời Thiên Ma thành, mà ở trên tường thành Thiên Ma thành còn có rất nhiều cường giả của Thiên Ma tộc, có thể nói tất cả cường giả Thiên Ma tộc đều tới.

Mà dẫn đầu là Lâm Ma.

Đúng lúc này, Diệp Huyền và Cổ lão xuất hiện trước mặt Lâm Ma.

Diệp Huyền nhìn Lâm Ma, Lâm Ma cười nói: "Diệp Huyền! Ngươi tới để báo thù!"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng!"

Lâm Ma cười nói: "Ta biết chuyện của Thiên Đạo thành."

Diệp Huyền cười nói: "Ngươi lựa chọn như thế nào?"

Lâm Ma nhìn Diệp Huyền, cười bảo: “Ngươi phải thất vọng rồi! Ta là Thiên Ma tộc, thà chết chứ không chịu hàng!”

Diệp Huyền gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Cổ lão: “Đồ thành, giết sạch toàn bộ võ giả!”

Khi nghe thấy lời của Diệp Huyền, Cổ lão lập tức lao xuống phía dưới, kiếm quang rải xuống như mưa.

Ầm!

Trong nháy mắt, hơn mười cái đầu ngay lập tức bay ra ngoài.

Đúng lúc này, Châm Bàn đại trận trên bầu trời Thiên Ma thành đột nhiên chuyển động, rất nhanh sau đó liền bộc phát ra một chùm sáng khổng lồ từ trong đó, đánh thẳng vào Cổ lão ở phía chân trời.

Chân trời, khuôn mặt của Cổ lão không hề thay đổi, hắn ta cũng chỉ xuống phía dưới một chút, bên trong bao kiếm phía sau hắn ta có một thanh kiếm đột nhiên bay ra, tức khắc chém lên trên chùm sáng kia.
Chương 1777: Cướp sạch Chương 1777: Cướp sạch
Ầm!

Sau tiếng nổ lớn vang vọng, chùm hắc quang kia trực tiếp vỡ vụn, cùng lúc đó, Cổ lão lại chém xuống một kiếm.

Vù!

Nhát kiếm này xuyên qua không trung, trực tiếp chém lên Châm Bàn đại trận, toàn bộ Châm Bàn đại trận sụp đổ tan tành trong nháy mắt!

Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của rất nhiều cường giả Thiên Ma tộc ở phía dưới ngay lập tức trở nên khó coi.

Lúc này, Lâm Ma đối diện Diệp Huyền đột nhiên tung người nhảy lên, đánh một chưởng về phía hắn.

Cùng lúc đó, Thiên Ma tộc còn có hai vị cường giả siêu cấp đồng loạt ra tay.

Hiển nhiên, bọn họ muốn giải quyết Diệp Huyền trước.

Khuôn mặt của hắn không chút thay đổi, khi ba người Lâm Ma đột nhiên xông lên trước mặt hắn, hắn đột nhiên rút kiếm.

Ầm!

Sau khi chém xuống một nhát kiếm quang, Lâm Ma bị chém bay ra ngoài trong nháy mắt, cùng lúc đó, hai cái đầu chảy máu đầm đìa rơi xuống dưới chân Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của Cổ lão ở phía xa xa hơi thả lỏng một chút, hắn ta xoay người đâm ra một kiếm.

Vút!

Kiếm quang bắn ra, ở phía xa xa có một cái đầu bay ra ngoài.

Mặc dù Cổ lão cường đại, nhưng những cường giả Thiên Ma tộc kia cũng không lùi bước, một đám cường giả không ngừng xông về phía Cổ lão.

Tử chiến!

Giờ khắc này, tất cả cường giả của Thiên Ma tộc lựa chọn tử chiến!

Phía dưới, Lâm Ma nhìn Diệp Huyền với sắc mặt dữ tợn: "Diệp Huyền! Ngươi..."

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Đồng tử Lâm Ma chợt co rụt lại, hai tay hắn ta đan chặt vào nhau, sau đó chặn ở phía trước.

Ầm!

Kiếm quang vỡ vụn, Lâm Ma lùi xa ra ngoài mấy trăm trượng trong nháy mắt, mà hắn ta vừa dừng lại thì hai tay đã lập tức bị nát tan!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của hắn ta trầm xuống, chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, đang muốn nói chuyện thì một đạo kiếm quang với một tốc độ kinh người chợt lóe qua cổ họng hắn ta.

Vút!

Một dòng máu tươi phun ra từ cổ họng Lâm Ma, hắn ta trợn tròn hai mắt, ngừng thở.

Diệp Huyền xoay người nhìn về phía xa xa, giờ phút này ở phía chân trời, từng cái đầu máu chảy đầm đìa không ngừng rơi xuống theo dòng máu tươi.

Đồ sát!

Với thực lực của Cổ lão, bây giờ trong Thiên Ma tộc căn bản không có một người nào có thể ngăn cản hắn ta.

Không chỉ không ai có thể ngăn cản Cổ lão mà cũng không ai có thể ngăn cản Diệp Huyền!

Tuy rằng sức chiến đấu của Diệp Huyền không cường đại như Cổ lão, nhưng mà năng lực phòng ngự của hắn còn khủng bố hơn Cổ lão, sức mạnh bình thường căn bản không đả thương được hắn!

Bên trong Thiên Ma thành, một đám cường giả của Thiên Ma tộc không ngừng chết đi, ngay từ đầu, những cường giả của Thiên Ma tộc này đều lựa chọn tử chiến, nhưng lúc sau, một vài cường giả của Thiên Ma tộc đã bắt đầu chạy trốn!

Bởi vì thực lực của Diệp Huyền và Cổ lão thật sự quá mạnh!

Ước chừng một canh giờ sau, Cổ lão và Diệp Huyền ngừng lại, giờ phút này, khắp Thiên Ma thành đều là thi thể, trong thành tràn ngập mùi máu tươi khó ngửi.

Có thể nói cường giả đỉnh cấp trong Thiên Ma thành trên cơ bản đều đã bị giết sạch.

Trước mặt cách Diệp Huyền không xa, thanh Trấn Hồn Kiếm lẳng lặng lơ lửng, Trấn Hồn Kiếm đang điên cuồng cắn nuốt linh hồn bốn phía.

Nhìn Trấn Hồn Kiếm trước mắt, Diệp Huyền cười bảo: "Cổ lão, kiếm này thế nào?"

Cổ lão nhìn thoáng qua Trấn Hồn Kiếm: "Rất tốt!"

Diệp Huyền gật đầu: "Quả thật không tệ!"

Trấn Hồn Kiếm đi theo hắn đến bây giờ đã sớm vượt qua cấp bậc ban đầu của nó, có thể nói, nếu tiếp tục cắn nuốt như vậy, sợ là ngay cả Thiên Tru Kiếm cũng không thể sánh bằng.

Bởi vì nó sẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn!

Lúc này, Cổ lão nhìn lướt qua xung quanh: "Sau này sẽ không còn Thiên Ma tộc nữa.”

Diệp Huyền gật đầu: "Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, hắn và Cổ lão xoay người rời đi.

Mà đúng lúc này, trên bầu trời Thiên Ma thành đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen, trong vòng xoáy màu đen đột nhiên hiện ra một hư ảnh.

Diệp Huyền và Cổ lão xoay người, Cổ lão nhìn hư ảnh kia, hai mắt nheo lại, bao kiếm sau lưng hắn ta rung rung, chuẩn bị hành động.

Diệp Huyền nhìn hư ảnh kia, sắc mặt không hề thay đổi: "Thiên Ma tộc?"

Hư ảnh kia nói: "Ngươi được lắm Diệp Huyền, làm việc rất tuyệt tình."

Diệp Huyền cười nói: "Tuyệt tình sao? Ta cảm thấy mình đã đủ nhân từ rồi!"

Hư ảnh kia cười lạnh, nói: "Hay cho một câu nhân từ! Diệp Huyền, ta sẽ nhớ kỹ mối thù hôm nay!"

Nói xong, hư ảnh kia dần dần mờ ảo.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Cổ lão, giết hắn ta!"

Giọng nói của hắn vừa xuất hiện, Cổ lão đã đột nhiên biến mất tại chỗ, một nhát kiếm quang lập tức chém về phía hư ảnh kia, mà lúc này, hư ảnh kia đột nhiên đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Kiếm quang vỡ vụn!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền nhíu mày. Cổ lão cũng nhíu mày, hắn ta đang muốn xuất thủ một lần nữa nhưng lúc này hư ảnh kia đã hoàn toàn mờ ảo.

Biến mất rồi!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Lúc này, Cổ lão nói: "Người này không đơn giản, thiếu chủ phải vô cùng cẩn thận!"

Diệp Huyền gật đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó biến mất tại chỗ.

Hắn không lập tức rời đi mà bắt đầu cướp đoạt bảo vật trong Thiên Ma tộc.

Tất nhiên bảo vật của Thiên Ma tộc này không có bất kỳ lực hấp dẫn nào đối với hắn, nhưng lại có tác dụng lớn đối với người bên cạnh hắn.

Sở dĩ hắn thu phục Thiên Đạo thành chính là muốn phát triển thế lực của bản thân!

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đã cướp sạch toàn bộ Thiên Đạo thành!

Mà giờ phút này, Thiên Ma thành đã trở thành một tòa thành trống không, bởi vì những người may mắn sống sót hầu như đều đã chạy trốn.

Chuyện Diệp Huyền tàn sát Thiên Ma tộc cũng bị truyền đi rất nhanh, đương nhiên, người bị truyền đi nhiều hơn vẫn là kiếm tu phía sau hắn. Mấy vị kia vừa xuất hiện đã chém giết mấy vị cường giả kiếm tu Chủ Tể cảnh của Thiên Đạo thành và Thiên Ma tộc!

Kiếm Tông!

Thế lực thần bí này dần dần hiện lên trong mắt người đời.


Chương 1778: Cảm thấy mình là vô địch rồi sao Chương 1778: Cảm thấy mình là vô địch rồi sao
Sau khi Diệp Huyền và Cổ lão rời khỏi Thiên Ma thành, hai người đi tới Thiên Đạo thành.

Trong một gian đại điện, hắn triệu tập Thiên Hàm và Thiên Nhạn.

Diệp Huyền nhìn Thiên Hàm: "Có khó khăn gì không?"

Thiên Hàm trầm giọng nói: "Lúc đầu thì có, nhưng sau khi ngươi tàn sát Thiên Ma thành, những âm thanh phản đối kia đều không thấy đâu nữa."

Diệp Huyền gật đầu: "Nếu ngươi có yêu cầu gì cứ việc liên hệ với ta! Còn nữa, đừng nhân từ, nếu không sẽ hại chính mình!"

Thiên Hàm trầm mặc.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Thiên Nhạn, Thiên Nhạn cũng không sợ hãi, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào hắn.

Diệp Huyền nói: "Giúp đỡ tỷ tỷ của ngươi, ngươi hiểu ý của ta không?"

Thiên Nhạn trầm mặc.

Diệp Huyền lại nói: "Có yêu cầu gì cứ liên hệ trực tiếp với ta."

Thiên Nhạn nói: "Ngươi muốn chúng ta làm gì?"

Diệp Huyền nói: "Khi nào ta có yêu cầu gì thì sẽ liên lạc với các ngươi!"

Nói xong, hắn dẫn theo Cổ lão rời đi.

Trong điện, Thiên Hàm khẽ thở dài, lúc này, Thiên Nhạn đột nhiên nói: "Tỷ, tỷ nên bày tỏ thái độ với hắn!"

Thiên Hàm nhìn về phía Thiên Nhạn, Thiên Nhạn nhẹ nhàng nói: "Hắn sẽ không nhân từ với chúng ta lần thứ hai đâu."

Thiên Hàm trầm mặc.



Diệp Huyền và Cổ lão trở về Vạn Duy thư viện, sau khi trở lại thư viện, hắn lấy ra Vạn Duy thư ốc và Giới Ngục tháp.

Ở bên cạnh hắn là nữ phu tử và Trương Văn Tú, còn có Cổ lão.

Nữ phu tử nhìn Vạn Duy thư ốc trong tay Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: "Ngươi chắc chắn muốn mở thư ốc sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Bây giờ Hộ Đạo giả và Thiên Ma tộc đều đã bị diệt, hẳn là không có người đến đánh ta rồi!"

Nữ phu tử nói: "Lỡ như có thì sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Đây không phải là chuyện tốt sao? Đúng lúc có thể xem ta còn có bao nhiêu kẻ thù.”

Nữ phu tử gật đầu: "Cũng đúng!"

Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại, hắn thúc giục Giới Ngục tháp, rất nhanh, Giới Ngục tháp đã biến nhỏ, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng tiến vào trong Vạn Duy thư ốc kia.

Ầm ầm!

Một luồng ánh sáng đột nhiên phóng thẳng lên trời từ trong Vạn Duy thư ốc, luồng ánh sáng này lập tức tiến vào trong tinh không vô tận.

Giờ khắc này, rất nhiều ánh mắt từ các tinh vực đều nhìn về phía này.

Vô Biên Địa Hạ thành, một độc cước nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lông mày hơi nhíu lại, ngay sau đó, nàng đã biến mất.

Hư Vô Duy Độ.

Trong nghĩa địa vô tận kia, thủ mộ lão nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, một lát sau, lông mày hắn ta nhíu rất chặt.

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo nằm sấp trên quầy đột nhiên ngẩng đầu, nàng nhíu mày: "Muốn chết rồi sao?"

Vạn Duy thư viện, nhìn thấy Vạn Duy thư ốc và Giới Ngục tháp tạo ra động tĩnh lớn như vậy, mí mắt Diệp Huyền hơi giật, động tĩnh này cũng quá lớn rồi!

Trong sân, mọi người nhìn về phía tòa thư ốc kia, đúng lúc này, trên Vạn Duy thư viện đột nhiên xuất hiện rất nhiều luồng khí tức cường đại, những luồng khí tức này không rõ ràng, bản thể của chúng vẫn chưa xuất hiện, liền ẩn nấp ở trong tinh không.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền khẽ nhíu mày, vẫn có rất nhiều cường giả đang đánh chủ ý lên Vạn Duy thư ốc!

Tất cả đều không sợ chết sao?

Hai mắt của Diệp Huyền híp lại, cách hắn không xa, bao kiếm sau lưng Cổ lão bắt đầu rung động, có thể chuẩn bị xuất kiếm bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, thư ốc kia đột nhiên rung động kịch liệt, mà cùng lúc đó, những luồng khí tức cường đại xung quanh cũng càng ngày càng nhiều, trong đó có mấy luồng khí tức thấp nhất đều là Chủ Tể cảnh!

Giờ khắc này, Diệp Huyền đã có chút khiếp sợ rồi.

Ở phía chân trời, thư ốc kia đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, bên trong luồng ánh sáng trắng này là một cánh cửa, ở trên cánh cửa kia có một cái tháp ấn nho nhỏ lõm xuống, lúc này, Giới Ngục tháp chậm rãi bay về phía vết lõm đó.

Giờ khắc này, ánh mắt của mọi người trong thiên địa đều tập trung ở trên Vạn Duy thư ốc kia.

Mà khí tức cường đại ở xung quanh thiên địa càng ngày càng nhiều, hơn nữa, còn đang tăng trưởng với một tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Diệp Huyền có chút nặng nề, hắn thật không ngờ lại có nhiều cường giả xuất hiện như vậy.

Không phải đó là một tòa thư ốc thôi sao?

Đúng lúc này, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền cách đó không xa, người tới chính là Tiểu Đạo.

Tiểu Đạo nhìn hắn, cười nói: "Cảm thấy mình là vô địch rồi sao?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Bây giờ ngươi có hai cách, thứ nhất, gọi nữ tử váy trắng, cách thứ hai, gọi tất cả cường giả Kiếm Tông tới đây.”

Diệp Huyền nhíu mày: "Nghiêm trọng như vậy sao?"

Thần sắc Tiểu Đạo đột nhiên trở nên lạnh như băng: "Ta thấy ngươi bị điên rồi!"

Diệp Huyền do dự, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu? Hơn nữa, bây giờ chắc là ta có thể tự bảo vệ mình!"

Tiểu Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cổ lão, sau đó, nàng đánh ra một quyền.

Cổ lão biến sắc, hắn ta rút mạnh kiếm ra chém.

Ầm ầm!

Sau khi vang lên một tiếng nổ, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Cổ lão bị đẩy lùi tận mấy vạn trượng trong nháy mắt, hắn ta vừa dừng lại thì một luồng sức mạnh thần bí đã lập tức giam cầm hắn ta, làm cho hắn ta không thể nhúc nhích.

Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyền: "Nào, ngươi nói cho ta biết, bây giờ ngươi tự bảo vệ mình như thế nào!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, nếu ngươi không ra tay..."

Tiểu Đạo đột nhiên rống giận: "Ngu xuẩn! Chỗ dựa lớn nhất của ngươi bây giờ chính là lão giả kiếm tu này, mà bây giờ trong sân, người có thể đánh thắng hắn ta đã có không dưới mười người! Ta không ra tay thì ngươi đã an toàn rồi sao?"
Chương 1779: Đi rèn luyện thôi Chương 1779: Đi rèn luyện thôi
Mười người!

Diệp Huyền nhíu mày, đang định nói thì Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Một khi có người giữ chân hắn ta, ta hỏi ngươi, Diệp Huyền ngươi có thể đánh được mấy người?"

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo hít sâu một hơi: "Đừng tưởng rằng thực lực của ngươi đã tăng lền nhiều, sau lưng xuất hiện một thế lực thần bí thì ngươi liền cảm thấy bản thân mình là vô địch.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong đầu Diệp Huyền: "Đừng mở!"

Giọng nói của A La!

Diệp Huyền không chút do dự, tay phải hắn đánh ra một chiêu, Giới Ngục tháp và Vạn Duy thư ốc lập tức trở lại trong tay hắn.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, nữ phu tử và Trương Văn Tú trong sân lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra vừa rồi các nàng cũng rất hoảng hốt!

Bởi vì cường giả trên Vạn Duy thư viện càng ngày càng nhiều!

Hơn nữa, những cường giả này rất cường đại!

Trong đó cường giả Chủ Tể cảnh đã không dưới mười vị!

Diệp Huyền cũng thật không ngờ còn có nhiều cường giả như vậy, hơn nữa, trong đó lại có nhiều cường giả Chủ Tể cảnh đến thế.

Điều này không bình thường!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, những cường giả Chủ Tể cảnh này từ đâu tới?

Vốn dĩ hắn cho rằng sau khi giết chết Thiên Ma tộc thì có thể trấn áp được những thế lực kia, nhưng bây giờ xem ra, hắn không thể trấn áp được những thế lực kia!

Như lời Tiểu Đạo nói, mình có chút tự kiêu rồi.

Hoặc là hắn đánh giá thấp tầm quan trọng của Vạn Duy thư ốc.

Đúng lúc này, những luồng khí tức cường đại ở phía chân trời dần dần biến mất.

Diệp Huyền nhìn lướt qua phía chân trời, sau đó xoay người rời đi.

Bây giờ chỉ cần hắn không mở thư ốc thì những thế lực này cũng sẽ không gây phiền toái cho hắn, nhưng chỉ cần hắn mở ra, những thế lực và những cường giả này nhất định sẽ xuất thủ.

Như lời Tiểu Đạo nói, trừ phi gọi nữ tử váy trắng hoặc cường giả Kiếm Tông tới!

Chỉ chốc lát sau, Vạn Duy thư viện trở lại bình thường.

Trong sân, Diệp Huyền nhìn tiểu tháp và Vạn Duy thư ốc trước mặt, trầm mặc không nói.

Bây giờ thứ này thật sự là củ khoai lang nóng bỏng tay!

Trương Văn Tú và nữ phu tử đột nhiên đi tới trước mặt hắn, nữ phu tử nói: "Ta cảm thấy có thể là thời cơ chưa tới!"

Diệp Huyền và Trương Văn Tú cùng nhìn về phía nữ phu tử, nữ phu tử nhẹ giọng nói: "Nếu thư ốc này đã vào tay ngươi vậy nhất định là ý của tiên sinh, mà hiện tại không thể mở ra, chắc là thời cơ chưa tới!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Khi nào thời cơ mới đến?"

Nữ phu tử lắc đầu: "Không biết!"

Diệp Huyền thấp giọng thở dài.

Nữ phu tử lại nói: "Ngươi cũng không cần phải lo lắng, bây giờ chỉ cần ngươi không mở thư ốc thì những thế lực và cường giả kia sẽ không dám tùy tiện động thủ với ngươi! Nhưng nếu ngươi mở ra, bọn họ sẽ bất chấp tất cả!"

Diệp Huyền gật đầu: "Người bình thường thì ta không lo lắng lắm, thứ khiến ta lo lắng chính là Vô Biên Địa Hạ thành và Hư Vô Duy Độ, còn có Tiểu Đạo!"

Trực giác nói cho hắn biết, có thể Tiểu Đạo cũng có ý với thư ốc kia!

Nữ phu tử nói: "Không cần biết là như thế nào, trước hết ngươi đừng động đến thư ốc này!"

Diệp Huyền cười, sau đó nói: "Các ngươi cũng cẩn thận một chút, ta trở về Phù Văn tông một chuyến!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi, dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên hắn xoay người nhìn về phía hai người Trương Văn Tú: "Hai người các ngươi nhất định phải đạt tới Luân Hồi cảnh!"

Trương Văn Tú lắc đầu: "Không đơn giản như vậy đâu!"

Lòng bàn tay Diệp Huyền mở ra, một quyển cổ tịch xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa quyển cổ tịch kia đến trước mặt hai nàng: "Đây là tỷ tỷ ta để lại cho ta, chắc là sẽ giúp được các ngươi rất nhiều!"

Trương Văn Tú tiếp nhận quyển cổ tịch kia, nàng nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên nặng nề trong nháy mắt: "Ngươi, cái này..."

Diệp Huyền nói: "Mau chóng đạt tới Luân Hồi cảnh!"

Sức chiến đầu của Trương Văn Tú và nữ phu tử đều không hề yếu, nếu các nàng đạt tới Luân Hồi cảnh, cộng thêm ngoại vật thì hoàn toàn có thể đối đầu với Chủ Tể cảnh.

Sau khi Diệp Huyền rời Vạn Duy thư viện, Trương Văn Tú và nữ phu tử lập tức bế quan.

Mà vì có thể khiến cho hai nàng an tâm bứt phá lên Luân Hồi cảnh, Diệp Huyền đã để Cổ lão ở lại trong thư viện, còn hắn thì trở về Phù Văn tông.

Vừa mới trở lại Phù Văn tông, một nhát kiếm quang đột nhiên chém về phía hắn.

Hai mắt Diệp Huyền híp lại, đột nhiên rút kiếm, đâm một nhát vào đạo kiếm quang kia.

Ầm ầm!

Kiếm quang nổ tung, nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm đột nhiên chém vào giữa lông mày hắn với một góc độ quỷ dị.

Hai mắt Diệp Huyền híp lại, nghiêng người lách đi, cổ tay hắn xoay một cái, kiếm trong tay chém ngang.

Đùng!

Diệp Huyền cảm thấy kiếm của mình bị cái gì đó ngăn trở, ngay sau đó, một đạo kiếm quang đã đi tới trước cổ họng hắn, hắn không chọn ngăn cản một kiếm này mà chọn đâm ra một kiếm.

Vù!

Nhát kiếm này đâm hụt!

Diệp Huyền nhìn về phía đối diện, nơi đó có một tiểu nữ hài đang đứng.

Tiểu Thất!

Tiểu Thất lẳng lặng đứng, trong tay cầm một thanh kiếm mang theo vỏ.

Tiểu Thất nhìn hắn: "Nhục thân cường đại, thật sự có thể muốn làm gì thì làm!"

Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ không dám lấy mạng đổi mạng như Diệp Huyền!

Nhưng không còn cách nào khác, nhục thân của Diệp Huyền quá cường đại, chém xuống một nhát kiếm, tốc độ kiếm của nàng còn nhanh hơn hắn nhưng vẫn vô dụng, bởi vì kiếm của nàng không giết được hắn!

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Thất, ngươi đã mạnh hơn trước rất nhiều!"

Tiểu Thất gật đầu: "Ngươi cũng vậy!"

Diệp Huyền nhìn thoáng qua xung quanh: "Tiểu An và Vạn Lý đâu?"

Tiểu Thất nói: "Các nàng đi rồi!"

Đi rồi?

Diệp Huyền nhíu mày: "Đi đâu?"

Tiểu Thất nói: "Đi rèn luyện rồi!"
Chương 1780: Kẻ thù mạnh mẽ Chương 1780: Kẻ thù mạnh mẽ
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên nói: "Ngươi đừng lo lắng quá mức, hai người các nàng đều đã đạt tới Nhân Quả cảnh, sức chiến đấu cũng không tầm thường, người bình thường khó có thể làm các nàng bị thương!"

Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn vẫn hiểu rõ thực lực của An Lan Tú và Liên Vạn Lý.

Với sức chiến đấu của hai nàng, chỉ cần không gặp phải Chủ Tể cảnh thì sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào!

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất: "Ngươi đang đợi ta sao?"

Tiểu Thất gật đầu: "Muốn đánh với ngươi một trận!"

Diệp Huyền cười nói: "Được!"

Tiểu Thất nhìn hắn: "Cẩn thận!"

Nói xong, người của nàng đột nhiên biến mất, một đạo kiếm quang trong nháy mắt đã phóng đến trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền giơ ngang kiếm chặn lại.

Ầm ầm!

Cả người hắn lẫn kiếm liên tục lui xa mấy trượng, cùng lúc đó, mấy đạo tàn ảnh kiếm quang lóe ra từ bên người Diệp Huyền, hắn mạnh mẽ xuất kiếm.

Ầm ầm ầm ầm!

Một lần nữa, hắn lại phải lùi xa hơn mười trượng, vừa mới dừng lại thì một đạo kiếm quang sáng như tuyết đột nhiên rơi thằng xuống đỉnh đầu hắn.

Diệp Huyền đâm ra một kiếm!

Mạnh mẽ chống lại!

Nhát kiếm này trực tiếp đâm vào kiếm quang, kiếm quang nổ tung, một thanh kiếm đâm thẳng vào kiếm của Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Không gian xung quanh Diệp Huyền nứt ra ngay lập tức, đúng lúc này, Tiểu Thất trên đỉnh đầu hắn đột nhiên biến mất một cách quỷ dị.

Hai mắt Diệp Huyền híp lại, chặn ngang kiếm.

Ầm ầm!

Một luồng sức mạnh to lớn quét qua kiếm của hắn, trong nháy mắt, Diệp Huyền một lần nữa lui hơn mười trượng.

Tiểu Thất đối diện hắn lại biến mất một cách quỷ dị, mà đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém mạnh.

Ầm ầm!

Một mảnh kiếm quang đột nhiên nổ tung trước mặt hắn, một tàn ảnh liên tục lui về sau.

Người lui về sau chính là Tiểu Thất!

Tiểu Thất vừa dừng lại, Diệp Huyền đã đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cùng lúc đó, một thanh kiếm đã đi tới giữa lông mày của nàng, hai mắt nàng híp lại, chắn ngang kiếm, nhưng sắc mặt của nàng thay đổi rất nhanh, chân phải giậm mạnh một cái, cả người lui nhanh về phía sau mấy chục trượng.

Sau khi Tiểu Thất dừng lại, nàng cúi đầu nhìn về phía cổ tay phải của mình, giờ phút này cổ tay phải nàng đã có một vết kiếm nhỏ.

Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyền: "Một kiếm vừa rồi của ngươi là giả!"

Diệp Huyền gật đầu: "Huyễn kiếm! Thật thật giả giả, hư hư thực thực, biến ảo khôn lường!"

Tiểu Thất nói: "Vừa học được?"

Diệp Huyền gật đầu: "Muốn học không?"

Tiểu Thất lắc đầu: "Nào, tiếp một chiêu của ta!"

Nói xong, hai tay nàng cầm kiếm dựng thẳng ở giữa lông mày, ngay sau đó, nàng đột nhiên biến mất tại chỗ.

Giữa sân, một đạo kiếm quang xé toạc không gian!

Xa xa, hai mắt Diệp Huyền híp lại, hắn không lựa chọn lui bước mà bước về phía trước một bước, mạnh mẽ rút kiếm ra chém.

Rút kiếm định sinh tử!

Chém xuống một kiếm, đạo kiếm quang của Tiểu Thất bị hắn chặn đứng, nhưng vẫn chưa biến mất.

Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên hét lên một tiếng, hai tay nàng cầm kiếm xoay mạnh.

Ầm ầm!

Diệp Huyền điên cuồng lui về phía sau, mà đúng lúc này, chân phải hắn giậm mạnh một cái, tay phải cầm kiếm chĩa về phía trước.

Ầm ầm!

Kiếm quang nổ tung, Tiểu Thất lập tức bị đánh lui ra ngoài mấy chục trượng!

Sau khi Tiểu Thất dừng lại, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Sau này lại đánh tiếp!"

Diệp Huyền gật đầu, cười nói: "Được!"

Tiểu Thất thu hồi kiếm, nhẹ giọng nói: "Ta phải đi rồi!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Ngươi muốn đi đâu?"

Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói: "Một nơi mà ta cũng không biết!"

Diệp Huyền còn muốn hỏi nhưng Tiểu Thất đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Đi rồi!

Diệp Huyền im lặng đứng tại chỗ.

Tiểu Thất này đi đâu rồi?

Không nghĩ nhiều nữa, hắn xoay người trở lại Phù Văn tông.

Bên trong Phù Văn tông, Diệp Huyền nhìn thấy tông chủ Thẩm Tinh Hà của Phù Văn tông.

Thẩm Tinh Hà nhìn hắn với sắc mặt phức tạp, thiếu niên trước mắt này đã cường đại hơn nhiều so với lúc trước rồi.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một cái nạp giới và đưa cho Thẩm Tinh Hà.

Thẩm Tinh Hà nhìn về phía hắn: "Đây là?"

Diệp Huyền cười nói: "Đây là một vài thứ ta lấy được từ Thiên Ma thành, hẳn là sẽ có lợi ích rất lớn đối với đệ tử của Phù Văn tông chúng ta và chư vị trưởng lão."

Thẩm Tinh Hà nhìn thoáng qua nạp giới, lập tức thay đổi sắc mặt!

Bên trong nạp giới cũng không phải là những thứ bình thường!

Thẩm Tinh Hà nhìn về phía Diệp Huyền: "Cái này..."

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Gửi cho đệ tử của Phù Văn tông đi! Về phần bố trí như thế nào, Thẩm lão ngươi tự xem mà làm. Cũng đừng từ chối, bây giờ Phù Văn tông của chúng ta cần phải trở nên mạnh mẽ."

Trở nên mạnh mẽ hơn!

Phù Văn tông bây giờ vẫn còn kém xa những thế lực cổ xưa kia!

Nếu như chống lại thế lực cấp bậc như Thiên Đạo thành, sợ là ngay cả sức đánh trả mà Phù Văn tông cũng không có!

Thẩm Tinh Hà thu hồi nạp giới, nói: "Tiếp theo ngươi định thế nào?"

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Trở nên mạnh hơn!"

Bây giờ hắn chỉ mới miễn cưỡng có thể liều mạng với cường giả Chủ Tể cảnh, nhưng hắn không chắc sẽ chiến thắng cường giả Chủ Tể cảnh!

Lần này chuyện mở thư ốc khiến cho hắn biết được tuy rằng Hộ Đạo giả và Thiên Ma tộc đã bị hắn diệt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là nguy cơ đã kết thúc!

Hơn nữa, khi Tuyết tỷ rời đi cũng đã nói với hắn, về sau hy vọng hắn có thể sóng vai tác chiến cùng với các nàng!

Các nàng!

Hắn biết, Tuyết tỷ nói là Kiếm Tông!

Cũng chính là Kiếm Tông, Kiếm Tông chắc chắn có kẻ thù!

Mà Kiếm Tông cường đại như thế vẫn còn có kẻ thù, có thể tưởng tượng ra được địch nhân kia phải mạnh đến cỡ nào!

Ngoài ra, còn có Ngũ Duy Kiếp!
Chương 1781: Đồ mù chữ Chương 1781: Đồ mù chữ
Ngũ Duy Kiếp khiến cho tất cả các thế lực bây giờ đều kiêng kỵ, nếu Ngũ Duy Kiếp tới, mình nên làm như thế nào?

Đúng lúc này, giọng nói của tầng thứ chín đột nhiên vang lên: "Dẫn ngươi đi tới một nơi."

Diệp Huyền hỏi: "Nơi nào!"

Tầng thứ chín nói: "Nơi ta từng ở!"

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó hỏi: "Đó là ở đâu?"

Tầng chín nói: "Hư Vô Duy Độ."

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.

Đúng lúc này, bên trong Giới Ngục tháp, trong tầng thứ bảy, Đệ Cửu đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở hai mắt, nhưng rất nhanh lại nhắm lại, một giọng nói rất nhỏ vang lên từ trong tháp.

"Điện không đủ, xin vui lòng sạc điện, điện không đủ, xin vui lòng sạc điện..."

Hư Vô Duy Độ!

Sắc mặt của Diệp Huyền ở giữa sân trở nên u ám.

Hắn tất nhiên biết một chút về chỗ này, nơi đây vô cùng nguy hiểm.

Nhưng hắn thật không ngờ tầng thứ chín lại đến từ nơi đó!

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, ngươi thật sự đến từ Hư Vô Duy Độ sao?"

Tầng thứ chín nói: "Ta lừa ngươi thì có lợi ích gì?"

Diệp Huyền cười nói: "Không có, chỉ là ta cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, thật không ngờ ngươi lại đến từ nơi đó!"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát rồi nói: "Không có gì đáng để kinh ngạc cả! Nơi đó..."

Diệp Huyền lẳng lặng nghe, cũng muốn tìm hiểu thêm một chút Hư Vô Duy Độ, nhưng tầng thứ chín lại không nói gì nữa.

Hắn do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối, nơi đó nguy hiểm!"

Tầng thứ chín nói: "Nguy hiểm!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đó rốt cuộc là một nơi như thế nào?"

Tầng thứ chín trầm mặc.

Diệp Huyền nói: "Tiền bối, ta cảm thấy không có gì để giấu diếm cả, đúng không?"

Tầng chín nói: "Ngươi phải đi hỏi Tiểu Đạo!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"

Tầng chín nói: "Ta sợ chết!"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: "Không phải ta không nói mà là ta không thể nói ra lai lịch và bí mật của nơi đó, ta không thể tiếp nhận được nhân quả trong đó, nhưng Tiểu Đạo có thể tiếp nhận, ngươi đi hỏi nàng ta đi, nàng ta không sợ chết!"

Diệp Huyền lại hỏi: "Vậy tiền bối có biết lai lịch của Tiểu Đạo cô nương không?"

Tầng thứ chín nói: "Không biết!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi: "Tiền bối, vậy rốt cuộc ngươi biết cái gì?"

Tầng thứ chín thấp giọng thở dài: "Ta cũng không biết phải làm sao! Biết nhưng không thể nói, không biết nhưng lại không dám hỏi, Ôi!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiền bối, ngươi bảo ta đến Hư Vô Duy Độ để làm gì?"

Tầng thứ chín nói: "Đi nhặt lợi ích!"

Sắc mặt Diệp Huyền tối tăm: "Chúng ta đã thân nhau như vậy rồi, ngươi đừng có lừa gạt ta!"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát, nói: "Ngươi phải nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh, nơi đó là thích hợp nhất."

Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"

Tầng thứ chín nói: "Bởi vì nơi đó có hai thứ, Phần Mộ và Luân Hồi Tỉnh. Có hai thứ này thì ngươi có thể đạt tới Luân Hồi cảnh tốt hơn. Mà lúc trước Tiểu Đạo nói nơi đó là thế lực đứng thứ nhất trong thời điểm hiện tại chính là bởi vì bọn họ có hai thứ này, đương nhiên là không chỉ có hai thứ này, nói tóm lại ngươi đi thì sẽ biết.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Không phải nói rất nguy hiểm sao?"

Tầng thứ chín nói: "Rất nguy hiểm, nhưng mà ngươi thì khác! Ngay cả Thiên Tuyển Chi Tử cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi còn sợ cái gì nữa?"

Diệp Huyền: "..."

Tầng thứ chín nói: "Đương nhiên ta cũng không lừa gạt ngươi, ta bảo ngươi đi cũng là có chút tư tâm, bởi vì ta muốn trở về nhìn một chút, tiện thể làm một số việc luôn. Về phần có đi hay không thì phải xem ngươi rồi.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, nói: "Tiền bối, nếu ta đi, thật sự có thể mượn lực của hai thứ kia để nhanh chóng đạt tới Luân Hồi cảnh sao?"

Tầng thứ chín nói: "Có thể! Đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi có thể mượn được!"

Diệp Huyền suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Liều thử một phen!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, hắn đã tới Vô Biên Địa Hạ thành.

Bên trong tiệm cầm đồ!

Diệp Huyền đi vào, Tiểu Đạo vẫn ở đó, nàng liếc nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Diệp Huyền cười hihi: "Xin chào Tiểu Đạo cô nương!"

Tiểu Đạo không hề thay đổi sắc mặt, cũng không nói lời nào.

Diệp Huyền đi tới trước quầy: "Tiểu Đạo cô nương, không phải ngươi vẫn còn tức giận đấy chứ?"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Ta giận cái gì?"

Diệp Huyền nói: "Chuyện thư ốc đó!"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Ta không hề tức giận một chút nào! Dù sao thì cũng là ngươi chết chứ không phải ta chết!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ta đã đánh giá thấp sự hấp dẫn của thư ốc đối với bọn họ rồi, chỉ là ta muốn biết vì sao những cường giả siêu cấp kia đều để ý đến thư ốc như vậy? Tiên tri thực sự giống như thần ở trong trái tim của họ sao? Tại sao họ nghĩ rằng một thư ốc mà tiên tri để lại có thể chống lại được Ngũ Duy kiếp?"

Sau khi Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyền một lát rồi nói: "Ngươi không chỉ đánh giá thấp thư ốc, mà còn đánh giá thấp tiên tri."

Diệp Huyền hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Tiểu Đạo khép lại cổ tịch trên quầy, nói: "Tiên tri có rất nhiều tác phẩm, lần lượt là [Thời Gian], [Không Gian], [Nhân Gian], [Vô Gian], [Vật Vhất], [Quá Khứ], [Hiện Tại], [Tương lai]..."

Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Nếu như dùng cấp bậc để đánh giá về những tác phẩm này thì giá trị của mỗi quyển đều vượt xa bất kỳ thần vật nào trên thế gian này, cho dù là Phàm kiếm cũng không đáng một xu khi ở trước mặt những tác phẩm này!"

Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày: "Lợi hại như vậy sao?"

Trong mắt Tiểu Đạo hiện lên một tia phức tạp: "Chúng ta đang theo đuổi trường sinh, theo đuổi đỉnh cao của võ thuật, mà hắn ta thì đang theo đuổi chân lý.”

"Chân lý?"

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Ý của ngươi là sao?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Đồ mù chữ!"

Diệp Huyền: "..."
Chương 1782: Ta thích nơi này Chương 1782: Ta thích nơi này
Tiểu Đạo lại nói: "Ngươi chỉ cần hiểu một điều, đó chính là sự hiểu biết của hắn ta về thế giới và vũ trụ này đã vượt qua tất cả mọi người trên thế gian! Sự cường đại của hắn ta chính là ở điểm này.”

Nói xong, nàng nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm thấy ta lợi hại không?"

Diệp Huyền vội vàng gật đầu: "Ngươi lợi hại, ngươi lợi hại!"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Nhưng ta cảm thấy hắn ta lợi hại."

Nghe vậy, Diệp Huyền liền hiểu ra.

Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Lần này tới làm gì?"

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương, ta muốn hỏi thăm ngươi một chút về Hư Vô Duy Độ."

Nghe vậy, Tiểu Đạo khẽ nhíu mày: "Diệp Huyền, có phải ngươi ảo tưởng quá không còn nhận ra chính mình nữa rồi không?"

Diệp Huyền vội vàng nói: "Là tầng thứ chín bảo ta đi mà!"

Tầng thứ chín đột nhiên nói: "Đậu má... Sao ngươi lại như vậy..."

Tiểu Đạo nhìn về phía bụng của Diệp Huyền: "Ngươi bảo hắn đên Hư Vô Duy Độ?"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát, nói: "Hắn đã đạt tới Nhân Quả cảnh đỉnh phong, muốn đạt tới Luân Hồi cảnh, nếu như không mượn được Phần Mộ và Luân Hồi Tỉnh thì đúng ra phải cần ít nhất khoảng mấy chục năm nữa!"

Tiểu Đạo lạnh lùng nói: "Ngươi từ chỗ đó đi ra, chẳng lẽ không biết nơi đó nguy hiểm sao?"

Tầng thứ chín nói: "Nếu là người khác đi vào chắc chắn sẽ chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng hắn thì không giống như vậy."

Tiểu Đạo im lặng.

Tầng thứ chín lại nói: "Tiểu Đạo cô nương, ta cảm thấy có thể để cho hắn đi thử xem sao."

Tiểu Đạo lắc đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: "Tự mình đưa ra quyết định đi!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rất nguy hiểm sao?"

Tiểu Đạo gật đầu: "Rất nguy hiểm!"

Diệp Huyền lại hỏi: "Nguy hiểm như thế nào?"

Tiểu Đạo cười nói: "Chắc chắn sẽ là nơi nguy hiểm nhất mà ngươi từng gặp phải."

Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"

Tiểu Đạo lắc đầu, không nói gì nữa.

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy hơi sợ hãi, vội vàng hỏi: "Tiểu Đạo cô nương hãy nói nhiều thêm một chút đi!"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Đề nghị của ta là đừng đi, đương nhiên nếu ngươi muốn đạt tới Luân Hồi cảnh thì nơi đó quả thật là lựa chọn tốt nhất của ngươi hiện tại, nhưng cơ hội cao cũng có nghĩa là rủi ro cao. Vì vậy, ngươi tự xem sao mà làm.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua hắn: "Biết hư ảnh cuối cùng xuất hiện ở Thiên Ma thành là ai không?"

Diệp Huyền lắc đầu.

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Đó là một vị tộc trưởng của Thiên Ma tộc, một vị cường giả Chủ Tể cảnh cổ xưa, ngươi diệt Thiên Ma tộc thì hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương cảm thấy ta nên đi đến Hư Vô Duy Độ?"

Tiểu Đạo cười nói: "Cái này phải xem lựa chọn của ngươi, ta không nói gì cả."

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một cơn lốc truyền đến từ phía sau hắn.

Diệp Huyền dừng bước, xoay người, một cái túi màu đen rơi xuống trước mặt hắn, hắn nhìn về phía Tiểu Đạo: "Đây là?"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Tặng cho ngươi đấy.”

Nói xong, nàng đi tới trước mặt Diệp Huyền: "Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì đừng có mở ra.”

Nghe vậy, Diệp Huyền ngây người, sau đó cung kính lễ: "Đa tạ!"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Đi đi!"

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Đạo cô nương, còn có thần vật gì hộ mệnh không? Ví dụ như Vận Mệnh chi châm gì đó chẳng hạn, ta cảm thấy cái này rất tốt! Ta..."

Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Cút!"

Diệp Huyền: "..."

Một lát sau, Diệp Huyền rời khỏi tiệm cầm đồ, lúc rời đi trông vô cùng vui vẻ.

Bên trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu cười, nàng lấy ra một quyển cổ tịch để đọc, trang đầu của cổ tịch có hai chữ: Không Gian.



Sau khi Diệp Huyền rời khỏi tiệm cầm đồ, hắn dừng lại ở đường phố, bởi vì cách trước mặt hắn không xa có một độc cước nữ tử!

Nguy hiểm!

Đây là cảm giác của hắn lúc này!

Độc cước nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói lời nào.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiền bối có việc gì không?"

Độc cước nữ tử bay tới trước mặt hắn và nhìn hắn: "Có thể đừng về đây nữa được không?"

Giọng nói lạnh như băng, vô cùng lạnh lẽo.

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó nghiêm mặt nói: "Tiền bối, ta thích nơi này!"

Độc cước nữ tử nhìn hắn, Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta..."

Độc cước nữ tử đột nhiên nói: "Giúp ta một việc!"

Diệp Huyền chớp mắt, sau đó vội vàng nói: "Tiền bối cứ nói!"

Độc cước nữ tử trước mắt này không hề tầm thường, nếu có thể kết thiện duyên với đối phương vậy thì chắc chắn là một chuyện tốt.

Độc cước nữ tử nhìn Diệp Huyền: "Ngứa tay.”

Diệp Huyền sửng sốt.

Lúc này, độc cước nữ tử giơ một quyền đấm vào mặt hắn.

Diệp Huyền căn bản không kịp phản ứng liền bị đánh một quyền vào mặt.

Bốp!

Cả người hắn bay ngược ra sau, bay xa khoảng mấy trăm trượng.

Xung quanh có một vài cường giả đi ra, nhưng khi nhìn thấy độc cước nữ tử thì những người này liền biến mất không còn một dấu vết nào trong nháy mắt.

Vô Biên Địa Hạ thành này có hai người tuyệt đối không thể chọc vào, một người là Tiểu Đạo, người còn lại chính là độc cước nữ tử này.

Ở phía xa xa, Diệp Huyền bò dậy, mà lúc này, độc cước nữ tử kia xoay người rời đi.

Diệp Huyền giận dữ nói: "Sao ngươi lại như vậy?"

Độc cước nữ tử xoay người nhìn về phía hắn: "Đấu tay đôi không?"

Diệp Huyền: "..."

Tầng thứ chín đột nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi có thể chịu được không? Đánh với nàng ta đi!"

Diệp Huyền nói: "Tiền bối, ngươi ra giúp sao?"

Tầng thứ chín nói: "Có liên quan gì đến ta sao?"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, độc cước nữ tử kia xoay người rời đi.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó vẫn lựa chọn không xông lên.

Một quyền vừa rồi làm cho hắn biết được thực lực của nữ tử trước mắt này chắc chắn trên cả Cổ lão!

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Huyền xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới Hư Vô Duy Độ...
Chương 1783: Thời đại đó rất mạnh Chương 1783: Thời đại đó rất mạnh
Hư Vô Duy Độ!

Không thể không nói, Diệp Huyền vẫn có chút kiêng kỵ với nơi này.

Nhưng bây giờ hắn phải liều thôi, nếu không thì với tốc độ bình thường, hắn phải mất ít nhất mấy chục năm mới đạt tới Luân Hồi cảnh!

Trong khoảng thời gian mấy chục năm, Ngũ Duy Kiếp đã qua rồi!

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tiền bối, bây giờ ngươi có thể tiết lộ một chút về chuyện Hư Vô Duy Độ này không?"

Tầng thứ chín trầm mặc một lát, nói: "Ngươi đi vào là biết."

Diệp Huyền cạn lời.

Tên này cũng sợ chết quá rồi!

Hắn lắc đầu, đúng lúc đang muốn đi vào thì một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Thủ mộ lão nhân!

Nhìn thấy người này, mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, lão giả này không phải người bình thường!

Thủ mộ lão nhân nhìn Diệp Huyền: "Làm gì?"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương bảo ta tới!"

Tầng thứ chín: "..."

Thủ mộ lão nhân lắc đầu: "Trở về đi!"

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Không cho vào sao?"

Thủ mộ lão nhân nói: "Nếu là người khác thì không cho vào, nhưng nếu ngươi muốn vào, ta có thể cho ngươi vào, chỉ là nơi này thật sự rất nguy hiểm đối với ngươi, không thích hợp cho ngươi của hiện tại tiến vào."

Diệp Huyền nhíu mày: "Vậy khi nào mới thích hợp để cho ta đi vào?"

Thủ mộ lão nhân trầm mặc.

Lúc này, giọng nói của tầng thứ chín đột nhiên vang lên từ giữa sân: "Để cho hắn đi vào đi! Vận khí của hắn nghịch thiên, chắc là không sao đâu.”

Thủ mộ lão nhân nhìn thoáng qua phần bụng của Diệp Huyền, sau đó nói: "Chắc chắn?"

Tầng chín nói: "Ngươi hỏi hắn!"

Diệp Huyền: "..."

Thủ mộ lão nhân nhìn về phía Diệp Huyền: "Xác định muốn đi vào không?"

Diệp Huyền suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Đi vào!"

Thủ mộ lão nhân khẽ gật đầu: "Vậy thì đi vào đi!"

Nói xong, hắn ta và Diệp Huyền lập tức biến mất tại chỗ.

Một lát sau, Diệp Huyền phát hiện mình đã tới một khu nghĩa địa.

Bầu trời ở đây âm u, gió lạnh thổi khắp nơi, lạnh đến thấu xương, liếc mắt một cái là thấy có rất nhiều mộ địa.

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía thủ mộ lão nhân: "Tiền bối, rốt cuộc nơi này là nơi nào?"

Thủ mộ lão nhân nhìn thoáng qua hắn, lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó vội vàng đuổi theo: "Tiền bối?"

Thủ mộ lão nhân nói: "Ta chỉ là một người canh mộ."

Diệp Huyền trầm mặc.

Rõ ràng đối phương cũng không muốn nói với hắn.

Lúc này, thủ mộ lão nhân kia lại nói: "Ngươi đi về phía bên phải, cách đây ngàn dặm có một cái giếng khô, đó chính là Luân Hồi Tỉnh."

Diệp Huyền còn muốn hỏi cái gì đó, thủ mộ lão nhân lại đột nhiên biến mất một cách im lặng.

Diệp Huyền nhíu mày, đi rồi sao?

Tầng thứ chín nói: "Đi đi!"

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.

Hắn không đi, mà là lập tức rời khỏi Hư Vô Duy Độ.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền đã đi tới tiệm cầm đồ Thiên Đạo, hắn lại tìm được Tiểu Đạo một lần nữa, Tiểu Đạo nhìn về phía hắn: "Làm sao vậy?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rốt cuộc đó là một nơi như thế nào?"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Ngươi đã từng đi rồi sao?"

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo trầm mặc một lát, sau đó nói: "Hắn ta không dám nói cho ngươi biết?"

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo khẽ gật đầu: "Vậy để cho ta nói cho ngươi biết! Nơi đó gọi là Thần Ma Mộ Địa!"

Thần Ma Mộ Địa!

Diệp Huyền nhíu mày: "Thần? Ma?"

Tiểu Đạo ngồi xuống, sau đó nói: "Trước thời đại cổ, chính là thời đại Thần Ma, mà trên thời đại Thần Ma, còn có một thời đại nữa chính là thời đại Thiên Đạo."

Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: "Thời đại Thần Ma là một vài Thần và Ma chân chính."

Diệp Huyền có chút kinh ngạc: "Thần và Ma chân chính? Có Thần?"

Tiểu Đạo nhìn hắn: "Có! Ngươi có biết tại sao lại có nhiều cường giả siêu cấp như vậy không? Bởi vì thời đại càng sớm, linh khí lại càng dồi dào, ở thời đại Thần Ma, linh khí của thời đại kia ít nhất phải dồi dào hơn gấp ngàn lần so với hiện tại, tu luyện ở trong môi trường như thế, cho dù là một con heo cũng có thể đạt tới Luân Hồi cảnh.”

Dồi dào gấp ngàn lần!

Sắc mặt của Diệp Huyền hơi thay đổi, nếu như thật sự dồi dào hơn gấp ngàn lần, vậy thì cũng quá khủng bố rồi!

Dưới môi trường khác nhau như vậy thì chắc chắn là người tu luyện cũng không giống nhau!

Gấp cả nghìn lần đấy!

Điều này không thể dùng từ khủng bố để hình dung được nữa rồi!

Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: "Người của thời đại đó, bọn họ được trời phú, hưởng hết lộc trời ban! Tu luyện ở trong môi trường như vậy, ngươi không thể tưởng tượng ra được tốc độ tu luyện của bọn họ đâu. Cũng bởi vì như thế, cường giả ở thời đại kia cực kỳ mạnh..."

Nói tới đây, nàng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Đừng hỏi ta cái gì mà bọn họ với nữ tử váy trắng ai mạnh hơn, ta không muốn đánh chết ngươi!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Đạo tiếp tục nói: "Ở thời đại đó, một vài sinh linh cường đại sau khi đạt tới cực hạn, từ một mức độ nào đó mà nói, xem như đã là bất chết bất diệt rồi. Đương nhiên không thể bất tử bất diệt trên ý nghĩa thật sự.”

Diệp Huyền nhíu mày: "Có ý gì?"

Tiểu Đạo cười nói: "Nói một cách đơn giản thì là có một số người ở thời đại đó, khi tuổi thọ của bọn họ sắp hết, bọn họ có thể dùng một phương thức khác để sinh tồn."

Diệp Huyền hỏi: "Cách nào?"

Tiểu Đạo chớp chớp mắt: "Ngươi biết nhiều như vậy để làm gì?"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Đạo lại nói: "Tóm lại, người ở thời đại đó thật sự rất mạnh, mạnh đến mức Chủ Tể cảnh đi như chó chạy ngoài đất."
Chương 1784: Ngươi tự hỏi hắn đi Chương 1784: Ngươi tự hỏi hắn đi
Diệp Huyền hỏi: "Độn Nhất cảnh thì sao?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Thời đại kia không có Độn Nhất cảnh, trên Chủ Tể cảnh còn có hai cảnh giới..."

Nói đến đây, nàng dừng một chút, sau đó nói: "Mà tính tới thời điểm hiện tại thì Độn Nhất cảnh là cảnh giới cao nhất."

Diệp Huyền lại hỏi: "Bây giờ có ai đã đạt tới Độn Nhất cảnh rồi?"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Vấn đề này cần phải đưa tiền!"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu Đạo lắc đầu, tiếp tục nói: "Thật ra môi trường thật sự rất quan trọng, môi trường bất đồng tạo nên nhân sinh khác nhau."

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: "Tiểu Đạo cô nương, thời đại của bọn họ mạnh như vậy, vì sao bây giờ đã biến mất hết rồi? Ngũ Duy Kiếp sao?"

Tiểu Đạo gật đầu: "Đúng!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Người thời đại đó cường đại như vậy, bọn họ cũng không cách nào ngăn cản Ngũ Duy Kiếp?"

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: "Nếu có thể ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ không đến mức chôn mình tập thể."

Diệp Huyền kinh ngạc: "Chôn mình tập thể?"

Tiểu Đạo gật đầu: "Trước khi Ngũ Duy Kiếp tới, bọn họ đã tính toán rồi! Lúc ấy, bọn họ tập trung tất cả các thần sư và vu sư cường đại thời ấy lại, những người này đo lường tính toán Ngũ Duy Kiếp và tương lai, bọn họ phát hiện, kiếp số kia căn bản không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản, vì thế, lúc ấy bọn họ dùng một loại bí pháp tập thể phong ấn chính mình, để cho mọi người ở trong trạng thái giả chết, dùng phương thức này để tránh né Ngũ Duy Kiếp, sau đó chờ đợi thời cơ sống lại.”

Diệp Huyền hỏi: "Chờ thời cơ sống lại?"

Tiểu Đạo gật đầu.

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Tiểu Đạo cô nương, vừa rồi ngươi nói bọn họ có thể đo lường tính toán tương lai?"

Tiểu Đạo cười nói: "Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không?"

Diệp Huyền gật đầu.

Tiểu Đạo mỉm cười: "Bọn họ quả thật có thể tính toán tương lai, hơn nữa, còn rất lợi hại! Nếu không phải như vậy, lúc ấy hẳn là toàn bộ bọn họ đều đã chết.”

Diệp Huyền lắc đầu: "Tính toán tương lai, quá huyền bí rồi!"

Tiểu Đạo cười nói: "Đừng không tin, văn minh võ đạo ở thời đại đó của người ta mạnh hơn rất nhiều so với hiện tại. Đương nhiên, cái gọi là tính toán tương lai của bọn họ cũng chỉ có thể sờ được quỹ tích đại khái của tương lai, còn muốn tính toán được chi tiết thì chắc chắn là không thể. Nhưng cho dù như vậy, cũng đã coi là cực kỳ lợi hại rồi.”

Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tiền bối, vừa rồi ngươi nói bọn họ chờ đợi thời cơ sống lại?"

Tiểu Đạo gật đầu: "Đúng!"

Diệp Huyền hỏi: "Chờ đợi thời cơ gì?"

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Chờ đợi một người có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp xuất hiện."

Diệp Huyền ngây người, sau đó cười khà khà: "Không phải là ta chứ!"

Mí mắt của Tiểu Đạo khẽ nhảy lên, nàng nhìn về phía hắn: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể không?"

Diệp Huyền cười cười: "Đùa một chút thôi mà!"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Người ở thời đại Thần Ma rất mạnh, nếu bọn họ tỉnh lại cùng lúc, ta không biết là chuyện xấu hay chuyện tốt. Bởi vì trước mắt thì thời đại này đã đủ loạn rồi. Nếu bọn họ lựa chọn tỉnh lại ở thời đại này, vậy thật sự là loạn càng thêm loạn!"

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Tiểu Đạo cô nương, vì sao ngươi lại biết rõ ràng về chuyện của một thời đại thần bí như vậy?"

Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyền: "Bởi vì khi thời đại Thần Ma tự phong ấn tập thể thì ta có mặt.”

Diệp Huyền chớp mắt: "Ngươi có mặt?"

Tiểu Đạo cười nói: "Đúng vậy! Ta nhìn bọn họ tự phong ấn tập thể!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Tiểu Đạo cô nương, ngươi không sợ Ngũ Duy Kiếp sao?"

Tiểu Đạo nhếch miệng cười: "Ngươi đoán xem!"

Khóe miệng Diệp Huyền khẽ giật, hắn muốn đánh người, nhưng thật sự là đánh không lại!

Một lát sau, hắn lại hỏi: "Tiểu Đạo cô nương, rốt cuộc ngươi là ai?"

Nụ cười trên mặt Tiểu Đạo càng thêm xán lạn: "Ngươi đoán xem!"

Diệp Huyền: "..."

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, Tiểu Đạo che miệng cười, sau đó nói: "Ngươi đừng đoán ta là ai! Dù sao thì ngươi cũng không đoán ra được đâu!"

Diệp Huyền gật gật đầu: "Tiểu Đạo cô nương, ta sẽ không hỏi những câu hỏi mà ngươi nhất định sẽ không trả lời nữa! Hỏi hai câu mà ngươi có thể trả lời! Người của thời đại Thần Ma, bọn họ lựa chọn sẽ tỉnh lại trong thời đại này sao?"

Tiểu Đạo trầm mặc.

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, chờ đợi đáp án.

Lúc này, Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Nếu như bọn họ tỉnh lại ở thời đại này, vậy có nghĩa là bọn họ cảm thấy thời đại này có người có thể ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, đây là chuyện tốt, nhưng khi bọn họ tỉnh lại cũng có nghĩa là thế giới này sẽ càng loạn thêm."

Diệp Huyền gật gật đầu: "Hiểu rồi.”

Tiểu Đạo nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi tuyệt đối đừng cảm thấy mình vô địch, hoặc là cảm thấy mình dựa được vào núi lớn, có thể làm gì thì làm. Thế giới này, không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”

Diệp Huyền trầm mặc.

Lúc này, Tiểu Đạo cười nói: "Thật ra ngươi cũng đừng nghĩ đáng sợ như vậy, bây giờ bọn họ đều đang ngủ say, nếu ngươi đi cũng không nguy hiểm như vậy đâu."

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Tầng thứ chín đến từ Hư Vô Duy Độ, nói cách khác, hắn ta đến từ thời đại Thần Ma trong truyền thuyết?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Hắn ta không phải đến từ thời đại Thần Ma, hắn ta khá là đặc biệt."

Diệp Huyền hỏi: "Đặc biệt như thế nào?"

Tiểu Đạo cười nói: "Ngươi tự đi hỏi hắn ta đi!"

Diệp Huyền lắc đầu, xoay người rời đi.

Tên này chắc chắn sẽ không nói đâu!

Khi đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía Tiểu Đạo: "Thế giới này có nhân vật đến từ thời đại Thiên Đạo không?"

Tiểu Đạo gật đầu: "Có! Hơn nữa ngươi còn từng tiếp xúc qua!"

Nghe vậy, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người.
Chương 1785: Xem bói cho ta đi Chương 1785: Xem bói cho ta đi
Đã từng tiếp xúc?

Diệp Huyền có chút sững sờ.

Mà lúc này, Tiểu Đạo đã không muốn nói gì nữa.

Diệp Huyền rời đi.

Nhìn hắn rời đi, trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu: "Cái tên này..."

Lúc này, độc cước nữ tử xuất hiện trong tiệm cầm đồ.

Nàng nhìn Tiểu Đạo nói: "Ngươi thật sự để cho hắn đi sao?"

Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: "Nếu không thì sao?"

Độc cước nữ tử trầm mặc.

Tiểu Đạo nhìn về phía độc cước nữ tử, cười nói: "Thật ra ngươi cũng rất muốn xem hắn có thành công hay không, không phải sao?"

Độc cước nữ tử trầm mặc một lát, nói: "Rốt cuộc ngươi đang mưu tính cái gì?"

Nghe vậy, hai mắt của Tiểu Đạo híp lại.



Sau khi rời khỏi tiệm cầm đồ, Diệp Huyền lại đi tới Hư Vô Duy Độ một lần nữa.

Trong nghĩa địa, hắn đi chậm rãi.

Lúc này, tầng thứ chín đột nhiên hỏi: "Nghĩ gì đó?"

Diệp Huyền nhẹ giọng nói: "Tiền bối, ngươi nói xem Tiểu Đạo cô nương rốt cuộc là ai?"

Tầng thứ chín nói: "Nàng ta rất thần bí, có lẽ chỉ có Thiên Đạo trong truyền thuyết mới biết được thân phận thật sự của nàng ta!"

Diệp Huyền nói: "Nàng ta làm nhiều việc như vậy, nhất định là đang mưu đồ cái gì đó."

Tầng thứ chín nói: "Thư ốc của ngươi!"

Diệp Huyền nhíu mày: "Vậy tại sao nàng ra không lập tức lấy đi từ chỗ của ta?"

Tầng thứ chín thấp giọng thở dài: "Người khác không biết sự đáng sợ của ngươi, nhưng chắc chắn nàng ta biết! Phía sau ngươi không chỉ có nữ tử váy trắng mà còn là thiếu chủ của Ngũ Duy đệ nhất thế lực kia, cho dù là nàng ta, sợ là cũng không dám dùng sức mạnh với ngươi!"

Diệp Huyền: "..."

Tầng thứ chín lại nói: "Ngươi cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, dù sao bây giờ nàng ta cũng không có ác ý với ngươi, không phải sao?"

Diệp Huyền gật đầu: "Việc cấp bách bây giờ của ngươi là đạt tới Luân Hồi cảnh!"

Nói xong, hắn bước nhanh hơn.

Trên đường đi, bốn phía đều im lặng.

Hắn không ngừng quan sát những mộ địa xung quanh, giữa những mộ địa này cũng có sự khác biệt, có lớn, có nhỏ, hơn nữa xung quanh một số mộ địa còn có phù văn thần bí.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi: "Tiền bối, ngươi cũng đã từng nằm ở trong mộ địa sao?"

Tầng thứ chín cười nói: "Ta đi ra ngoài từ nơi này, nhưng không phải ở thời đại Thần Ma."

Diệp Huyền chớp mắt: "Sao lại nói như thế?"

Tầng chín nói: "Ngươi đó, lòng hiếu kỳ của ngươi quá lớn rồi đó!"

Diệp Huyền cười nói: "Có thể nói một chút được không?"

Tầng thứ chín nói: "Sau này ngươi sẽ biết."

Diệp Huyền không nói gì.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, ở nơi cách hắn mấy trượng có một ngôi mộ đột nhiên rung động.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyền hơi giật, cái quỷ gì vậy?

Hắn trầm giọng nói: "Tiền bối?"

Tầng thứ chín nói: "Ta cũng không biết là cái gì, hay là chúng ta cùng đến nhìn một chút xem sao?"

Diệp Huyền không nói gì, lòng hiếu kỳ của cái tên này cũng lớn như vậy!

Hắn suy nghĩ rồi vẫn quyết định đến nhìn một chút.

Đúng lúc này, đất của ngôi mộ đột nhiên tản ra hai bên, ngay sau đó, một quan tài màu đỏ như máu xuất hiện trước mặt hắn.

Quan tài này khiến Diệp Huyền có chút sợ hãi trong lòng, đây sợ không phải là thứ gì tốt lành!

Lúc này, tầng thứ chín lại nói: "Ngươi sợ cái gì! Ngươi có Chúc Long giáp, Tu Di Thuẫn, bất tử chi thân, bất hủ chi thân, cho dù là Chủ Tể cảnh cũng đừng hòng dễ dàng giết ngươi!"

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, cũng đúng đó chứ!

Vì vậy, hắn đã từ bỏ việc chuồn đi và tiếp tục nhìn vào quan tài.

Sợ cái gì?

Nắp quan tài kia đột nhiên di chuyển về phía bên phải, dần dần, một bàn tay trắng nõn như ngọc thò ra ngoài từ trong quan tài kia.

Nữ nhân!

Mí mắt Diệp Huyền nhảy lên, không phải lại là một nữ cường siêu cấp đấy chứ?

Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, hắn phát hiện, nữ cường giả không phải là nhiều bình thường thôi đâu!

Lúc này, một nữ tử dần dần bay lên từ trong quan tài, toàn thân nữ tử mặc một bộ váy trắng như tuyết, đầu bạc trắng, tóc rất dài, dài chạm đến mông. Tay áo của nàng có dạng hình quạt, ở trong tay trái của nàng nắm một cây pháp trượng quái dị, trên đỉnh cây pháp trượng này có một quả cầu trắng như tuyết.

Hai mắt nữ tử nhắm lại, nhưng ngũ quan của nàng rất tinh xảo, khuynh quốc khuynh thành.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua nữ tử này, nói trong lòng: "Tiền bối, có thể cảm nhận được khí tức của nàng ta không?"

Tầng thứ chín nói: "Không thể!"

Diệp Huyền còn muốn nói gì đó.

Nhưng vào lúc này, nữ tử kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.

Khóe mắt Diệp Huyền khẽ nhảy, hắn gật đầu: "Xin chào các hạ."

Lúc này, nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn không một tiếng động.

Sắc mặt Diệp Huyền khẽ biến, tay trái hắn cầm chặt Thiên Tru Kiếm, nhưng cũng may, nữ tử cũng không có ý định ra tay.

Lúc này, nữ tử đột nhiên mở miệng: "Ngươi..."

Giọng nói như tiếng chim oanh hót, rất là dễ nghe.

Diệp Huyền chớp mắt: "Ta làm sao cơ?"

Nữ tử nhìn hắn: "Không phải Vị Diện Chi Tử nhưng còn hơn cả Vị Diện Chi Tử!”

Diệp Huyền nhíu mày: " Vị Diện Chi Tử?"

Nữ tử cười nói: "Xem bói không? Kiểu miễn phí ấy!"

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó nói: "Ngươi có phải là thần sư trong truyền thuyết không?"

Nữ tử lắc đầu: "Ta là vu sư!"

Diệp Huyền đánh giá nữ tử một lượt, vu sư mà mặc đồ trắng như vậy?

Nữ tử lại hỏi: "Có xem bói không?"

Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Tại sao lại xem bói cho ta?"

Nữ tử cười nói: "Mệnh cách của ngươi rất cứng, ta chưa bao giờ thấy một người nào có mệnh cách cứng như vậy."

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi bói cho ta đi!"

Nữ tử gật đầu, cầm pháp trượng nhẹ nhàng đâm vào giữa hai hàng lông mày của Diệp Huyền.
Chương 1786: Vào trong đi
Ầm ầm!

Một luồng ánh sáng trắng đột nhiên bao phủ lấy hắn, Diệp Huyền nhíu mày. Lúc này, nữ tử kia hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt của nàng xuyên thủng tinh không, rất nhanh đã đi tới Tứ Duy vũ trụ.

Trong một khoảng tinh không chưa xác định, một nữ tử mặc váy trắng đột nhiên ngừng lại, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng, không chứa một chút tình cảm nào.

Hư Vô Duy Độ, nữ tử nhìn nữ tử váy trắng, từng đạo phù văn màu đỏ kỳ quái thần bí nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh đầu nữ tử váy trắng.

Xem bói cho nữ tử váy trắng!

Nữ tử váy trắng cứ nhìn nữ tử như vậy, không nói lời nào, cũng không phản kháng.

Một lát sau, phù văn màu đỏ như máu đột nhiên biến mất không một dấu vết, nhìn thấy một màn này, nữ tử đột nhiên mở hai mắt, trong hai mắt nàng là hai tròng mắt đỏ như máu.

Nữ tử có chút khó có thể tin, nói: "Ngươi không có mệnh cách!"

Lòng bàn tay của nữ tử váy trắng mở ra, một đạo kiếm quang đột nhiên phóng lên trời, ngay sau đó, đạo kiếm quang này lập tức xuyên qua tinh hà, đi tới Hư Vô Duy Độ.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của nữ tử trước mặt Diệp Huyền đại biến.

Giờ khắc này, khuôn mặt của nàng tràn ngập hoảng sợ, dường như nghĩ đến cái gì đó, nàng đột nhiên nhào vào lòng Diệp Huyền: "Cứu ta!"

Diệp Huyền: "..."

Giờ phút này hắn có chút bất ngờ, cứu nàng?

Nhưng hắn cũng hiểu ra rất nhanh!

Bởi vì có một đạo kiếm quang đã xuất hiện trong tầm mắt hắn!

Kiếm quang của nữ tử váy trắng!

Nàng lại xuất kiếm!

Diệp Huyền biết nữ nhân trước mắt này nhất định đã trêu chọc nữ tử váy trắng rồi.

Có cứu không?

Lúc Diệp Huyền đang do dự thì luồng kiếm quang kia đã đi tới phía sau nữ tử.

Diệp Huyền không nghĩ nhiều, hắn kéo nữ tử ra phía sau.

Lúc này, luồng kiếm quang kia ngừng lại, sau đó dần dần biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, nữ tử trong lòng Diệp Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: "Đa tạ!"

Diệp Huyền nhìn nữ tử: "Vì sao phải trêu chọc nàng ta?"

Nữ tử lắc đầu, sắc mặt có chút phức tạp: "Ta đã xem mệnh cách của ngươi rồi, mệnh cách của ngươi có liên kết với nàng ta, sau đó ta thuận theo điểm này mà suy diễn lên người nàng ta."

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói: "Lại có người cường đại như vậy, thật đáng sợ!"

Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử: "Ngươi là người của thời đại Thần Ma sao?"

Nữ tử gật đầu.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi: "Thời đại Thần Ma có người cường đại hơn nàng ta không?"

Nữ tử nhìn về phía hắn, nàng suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Ta không biết thực lực thật sự của nàng ta."

Nghe vậy, Diệp Huyền liền hiểu ra.

Nữ tử nhìn về phía hắn: "Ngươi khá yếu ớt!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi…

Nữ tử đột nhiên nói: "Ta là A Mục, Vu tộc đại tế ti."

"Đại tế ti?"

Diệp Huyền ngây người, sau đó nói: "Địa vị rất cao sao?"

A Mục không trả lời, hai mắt nàng từ từ nhắm lại, tay trái bấm ngón tay, dường như tính gì đó, một lát sau, nàng nhẹ giọng nói: "Ngũ Duy Kiếp sắp tới rồi!"

Ngũ Duy Kiếp!

Diệp Huyền nói: "Có phải các ngươi sắp tỉnh lại không?"

A Mục nhìn về phía hắn, có chút tò mò: "Ngươi tới đây làm gì?"

Diệp Huyền nói: "Ta tới tìm Luân Hồi Tỉnh và Phần Mộ."

A Mục Đại nhíu mày: "Phần Mộ? Luân Hồi Tỉnh?"

Diệp Huyền gật đầu.

A Mục nhẹ giọng nói: "Ta dẫn ngươi đi tới Phần Mộ."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng đuổi theo, hắn đi đến bên cạnh A Mục, sau đó nói: "A Mục cô nương, Phần Mộ có nguy hiểm không?"

A Mục nói: "Ngươi đi một mình, có nguy hiểm."

Diệp Huyền hỏi: "Rốt cuộc Phần Mộ là cái gì?"

A Mục nhẹ giọng nói: "Phần Mộ có nghĩa là chết, chết có nghĩa là luân hồi."

Diệp Huyền còn muốn hỏi tiếp cái gì đó, A Mục đột nhiên bước nhanh hơn, rất nhanh sau đó nàng đã đưa hắn đi tới một khu rừng rậm, trong rừng rậm có một ngôi mộ khổng lồ, ở bốn phía của ngôi mộ trải rộng các loại phù văn màu đỏ như máu, mà trước mộ kia có một tấm bia mộ không có chữ.

Diệp Huyền nhìn về phía A Mục, A Mục nói: "Đi vào đi! Bên trong có thể giúp ngươi lĩnh hội luân hồi!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Có nguy hiểm không?"

A Mục gật đầu: "Có!"

Diệp Huyền: "..."

A Mục nhìn về phía hắn: "Vào đi!"

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Nguy hiểm này..."

A Mục nói: "Không sao đâu."

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó đi về phía ngôi mộ kia, khi hắn đi tới trước ngôi mộ kia, một luồng sức mạnh to lớn đột nhiên cuốn ra từ trong phần mộ ấy.

Cảnh này khiến hai mắt của Diệp Huyền híp lại, mạnh mẽ rút kiếm ra chém.

Ầm ầm!

Khi nhát kiếm này vừa hạ xuống, luồng sức mạnh kia lập tức bị hắn chém nát, nhưng mà lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nhiên có một nắm tay đánh vào ngực hắn!

Sắc mặt Diệp Huyền thanh đổi, ngay sau đó, cả người hắn trực tiếp lui xa ra ngoài mấy trăm trượng.

Hắn vừa dừng lại, Chúc Long giáp trước ngực trực tiếp nứt ra, không chỉ như thế, cơ thể dưới Chúc Long ciáp cũng nứt ra thành mạng nhện trong nháy mắt.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía ngôi mộ, có một nam tử trung niên đang đứng ở lối vào.

Nam tử trung niên đột nhiên biến mất, hai mắt Diệp Huyền híp lại, hắn lôi Tu Di Thuẫn ra, sau đó chắn phía trước.

Nam tử trung niên đánh một quyền vào Tu Di Thuẫn.

Ầm ầm!

Diệp Huyền mang theo khiên bay ra ngoài trong nháy mắt, trong khoảnh khắc bay ra ngoài, tấm khiên kia lập tức nứt ra thành rất nhiều mảnh.
Chương 1787: Đưa ta theo với Chương 1787: Đưa ta theo với
Sau khi Diệp Huyền dừng lại, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Tu Di Thuẫn bị vỡ trong nháy mắt!

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trung niên cách đó không xa, nam tử trung niên mặc một bộ hắc bào, trên hắc bào có hoa văn hai con hắc long, mà đỉnh đầu hắn ta có một cái sừng màu đen.

Nam tử trung niên không quan tâm tới hắn, mà là nhìn về phía A Mục cách đó không xa, trong mắt hắn ta có một tia kiêng kỵ.

A Mục lui đến bên cạnh Diệp Huyền, dùng cánh tay huých nhẹ vào bả vai Diệp Huyền: "Không sao chứ?"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Mạnh quá!"

A Mục gật đầu: "Hắn ta là Thiên Long của Thiên tộc."

Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía A Mục: "Thiên Long? Yêu thú?"

A Mục gật đầu: "Đúng vậy!"

Long!

Diệp Huyền trầm mặc, chẳng trách đối phương lại có sức mạnh to lớn như vậy!

Hắn trầm giọng nói: "Ngươi đã từng đánh với hắn ta chưa?"

A Mục quay đầu nhìn hắn: "Ta không biết đánh nhau!"

Không biết đánh nhau!

Diệp Huyền ngẩn người, sau đó nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"

A Mục chớp mắt: "Đại tế ti không biết đánh nhau!"

Diệp Huyền nhìn nàng, hắn đã xác định được một cách nhanh chóng!

Nữ tử này có thể thực sự không biết đánh nhau!

Đại tế ti không biết đánh nhau sao?

Vậy làm thế nào để sống sót?

Đúng lúc này, nam tử trung niên cách đó không xa đột nhiên nói: "Đại tế ti ở Vu tộc có thân phận tôn quý, mặc dù không biết đánh nhau, nhưng một câu nói của các nàng có thể khiến cho toàn bộ cường giả của Vu tộc vì các nàng mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng."

Diệp Huyền nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên chầm chậm đi về phía hắn và A Mục.

A Mục lập tức trốn sau lưng Diệp Huyền, khóe miệng Diệp Huyền khẽ giật: "A Mục cô nương, ngươi không gọi vài người ra giúp đỡ sao?"

A Mục lắc đầu: "Đều đang ngủ say, ta gọi không dậy."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Có thể ta sẽ không đánh lại được!"

A Mục do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi gọi nữ nhân vừa rồi đến, nàng ta đánh lại được!"

Diệp Huyền không nói gì, chính hắn cũng muốn gọi là nữ tử váy trắng lắm đây!

Vấn đề là hắn không hề biết nàng ở đâu!

Đúng lúc này, nam tử trung niên kia đột nhiên cười nói: "Thì ra là đại tế ti tỉnh lại trước!"

A Mục nhìn về phía nam tử trung niên: "Người bên cạnh ta cũng không đơn giản, nếu ngươi làm hắn bị thương, Thiên tộc ngươi sẽ phải chịu tai họa ngập đầu!"

Nam tử trung niên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta đánh giá đối phương một lượt rồi cười nhạo: "Buồn cười!"

Nói xong, hắn ta đánh ra một quyền!

Ầm ầm!

Một đạo quyền ấn này tựa như sóng thần quét qua sân, uy áp cường đại kia trực tiếp làm cho không gian bốn phía trở nên sôi trào, mà thân là đối tượng bị đạo quyền ấn này nhắm vào, Diệp Huyền ngay lập tức có một cảm giác hít thở không thông.

Sức mạnh của nhục thân thật mạnh mẽ!

Diệp Huyền lập tức thu Tu Di Thuẫn và Chúc Long giáp lại, rất nhanh sau đó xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều tử khí.

Ầm ầm!

Một luồng khí tức cường đại đột nhiên cuốn ra từ trong cơ thể hắn, mà lúc này đạo quyền ấn kia ngay lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn không né tránh, để mặc cho một quyền kia đánh vào người.

Ầm ầm!

Diệp Huyền liên tiếp lui lại hơn mười trượng, mà sau khi hắn dừng lại, trên người lại không hề bị sao cả!

Bất tử chi thân!

Nhìn thấy cảnh này, nam tử trung niên ở xa xa kia nhíu mày: "Nhục thân của ngươi..."

Hắn ta vừa nói đến đây, Diệp Huyền ở đằng xa đột nhiên tung người nhảy lên, hai tay hắn cầm Thiên Tru Kiếm chém mạnh xuống phía dưới.

Nam tử trung niên cũng không né tránh, đánh ra một quyền!

Ầm ầm!

Đạo kiếm quang kia bị buộc phải dừng lại trong nháy mắt, mà lúc này, một thanh kiếm trực tiếp chém lên đỉnh đầu của nam tử trung niên.

Ầm ầm!

Thiên Tru Kiếm run lên kịch liệt, Diệp Huyền lui về vị trí cũ.

Hắn nhìn Thiên Tru Kiếm trong tay, kiếm và cả cánh tay phải của hắn đều rung động.

Nhục thân của đối phương còn mạnh hơn cả bất hủ chi thân của hắn!

Chẳng lẽ là bất diệt kim thân?

Dường như biết được suy nghĩ của Diệp Huyền, tầng thứ chín đột nhiên nói: "Không phải bất diệt kim thân, hắn ta cùng lắm cũng là bất hủ. Nhưng hắn ta là Thiên Long tộc, mặc dù thân thể cũng là bất hủ, nhưng hàm lượng bất hủ mạnh hơn gấp mấy lần so với bất hủ của nhân loại. Dù sao, người ta cũng là Long tộc, ở phương diện nhục thân chắc chắn có ưu thế lớn.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Làm sao để đánh chết hắn ta?"

Tầng thứ chín nói: "Lời khuyên của ta là trốn!"

Diệp Huyền sa sầm mặt mày: "Trốn? Ta có trốn thoát không?"

Tầng thứ chín nói: "Thử xem!"

Diệp Huyền không suy nghĩ nhiều mà chuẩn bị chuồn đi, mà lúc này, A Mục đột nhiên bắt lấy cánh tay phải của hắn: "Có phải ngươi muốn trốn không? Đưa ta theo với!"

Diệp Huyền: "..."

Lúc này, nam tử trung niên ở xa đột nhiên cười nói: "Chạy? Nhân loại, ở trước mặt Thiên Long tộc ta mà ngươi còn muốn chạy? Có phải ngươi suy nghĩ nhiều rồi không?"

Nói xong, hắn ta đột nhiên gầm lên giận dữ.

Ầm ầm!

Một tiếng rồng ngâm to lớn tựa như cuồng phong cuốn tới từ trong sân, tiếng rồng ngâm này đi qua chỗ nào là không gian ở chỗ đó lại nổ tung ngay lập tức!

Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Diệp Huyền hơi giật, hắn không né tránh, mà tung người nhảy lên, hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra.

Vù!

Kiếm quang xé rách qua từ giữa sân, rất nhanh sau đó Diệp Huyền đã chém một kiếm vào giữa tiếng rồng ngâm.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa đột nhiên vang vọng từ giữa sân!

Diệp Huyền ngừng lại, tiếng rồng ngâm kia bị một kiếm này của hắn chém nát, nhưng nam tử trung niên kia lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó đánh một quyền vào cổ họng hắn.
Chương 1788: Mau giết hắn ta Chương 1788: Mau giết hắn ta
Ầm ầm!

Diệp Huyền liên tiếp lui lại mấy chục trượng!

Sau khi hắn dừng lại, nam tử trung niên kia lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn ta lại đánh một quyền về phía Diệp Huyền.

Lúc này, hắn ta đánh một quyền vào đầu đối phương.

Diệp Huyền cũng không dùng đầu mình để đỡ một quyền này mà nghiêng đầu né tránh, lập tức tránh được một quyền. Ngay sau đó, hắn dùng kiếm chém mạnh một nhát, nhát kiếm này chém vào bụng của nam tử trung niên!

Nhưng hắn lại có cảm giác Thiên Tru Kiếm trảm vào một khối huyền thiết cứng rắn!

Lúc này, nam tử trung niên lại tiếp tục đánh một quyền vào đầu hắn!

Diệp Huyền không né tránh một quyền này mà trực tiếp dùng Thiên Tru Kiếm cắt về phía cổ họng của nam tử trung niên.

Ầm ầm!

Vù!

Sau khi vang lên một tiếng trầm đục và một tiếng cắt, Diệp Huyền liên tục lui về sau hơn mười trượng, mà nam tử trung niên kia cũng lui xa hơn mười trượng.

Sau khi Diệp Huyền dừng lại, hắn nhìn về phía nhục thân của mình, trên người hắn có mấy đạo quyền ấn, nhưng lại không cảm thấy đau, nhục thân cũng còn nguyên vẹn không bị sứt mẻ miếng nào, không hề bị tổn thương!

Đương nhiên, tử khí trên người hắn đang dần dần trở nên ít đi!

Hắn biết sợ là không bao lâu nữa bất tử chi thân sẽ biến mất!

Ở phía xa xa, sau khi nam tử trung niên kia dừng lại, hắn ta nhìn bụng mình một cái, ở bụng và ở phía sau hắn ta có hai vết kiếm khá là sâu, vẫn chưa làm rách da của hắn ta nhưng lại lưu lại một dấu vết!

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền ở phía xa xa: "Nhục thân của ngươi lúc này hẳn là do một bí pháp nào đó tạo ra, ta muốn nhìn xem bí pháp này của ngươi có thể duy trì tình trạng này cho ngươi trong bao lâu!"

Nói xong, hắn ta đột nhiên tung người nhảy lên, đánh một quyền về phía Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Sau khi quyền này rơi xuống, không gian xung quanh Diệp Huyền bị bóp méo ngay lập tức.

Phía dưới, hai mắt của hắn híp lại, chân phải giậm mạnh một cái, cả người hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Ầm ầm!

Phía chân trời, một mảnh kiếm quang mạnh mẽ bộc phát.

Diệp Huyền rơi xuống đất, hắn vừa rơi xuống đất, nam tử trung niên kia đột nhiên đánh một quyền vào trước ngực hắn.

Bụp!

Toàn thân Diệp Huyền run lên, lại lui về sau hơn mười trượng.

Mà lúc này, nam tử trung niên kia lại xuất hiện trước mặt hắn, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đâm ra một kiếm.

Hai mắt của nam tử trung niên kia híp lại, hắn ta mạnh mẽ chắp hai tay lại, vừa hợp lại đã kẹp được Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền ngay lập tức. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên buông Thiên Tru Kiếm ra, đầu mạnh đập về phía trước, cú đập này trực tiếp đập lên trán của nam tử trung niên kia.

Bốp!

Nam tử trung niên lui về sau mấy trượng, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta, hắn cầm kiếm chém mạnh, nhát kiếm này chĩa vào cổ họng của nam tử trung niên.

Nam tử trung niên cũng không né tránh, để mặc cho kiếm của Diệp Huyền chém vào cổ họng hắn ta.

Vút!

Thiên Tru Kiếm vẫn không thể chém vào cổ họng của nam tử trung niên, cùng lúc đó, nam tử trung niên đột nhiên một quyền đánh vào cổ họng Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Diệp Huyền liên tiếp lui lại hơn mười trượng, nhưng vẫn chẳng sao cả!

Nhưng sắc mặt của hắn có chút khó coi, bởi vì sở dĩ bây giờ nhục thân có thể đối đầu với nam tử trung niên này là nhờ Tử Nhân Kinh, mà giờ phút này hắn đã cảm giác được một cách rõ ràng rằng tử khí quanh thân mình đang biến mất từng chút một.

Nhiều nhất là một khắc đồng hồ sau, bất tử chi thân của hắn sẽ biến mất.

Vào lúc đó, hắn sẽ không thể chống lại nam tử trung niên này.

Hoặc là chạy, hoặc là tốc chiến tốc thắng!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trung niên, nam tử trung niên sờ cổ họng.

Giờ phút này hắn ta đã cảm nhận được sự đau đớn, bởi vì kiếm của Diệp Huyền không phải là kiếm bình thường.

Hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại.

Trốn?

Hắn không muốn trốn!

Đột nhiên, hắn mở to hai mắt.

Ầm ầm!

Một đạo huyết mang đột nhiên cuốn ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, toàn bộ chân trời biến thành một màu đỏ như máu!

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt A Mục ở phía xa xa hiện lên một tia kinh ngạc: "Huyết mạch chi lực thật cường đại!"

Đối diện với Diệp Huyền, nam tử trung niên kia nhíu mày: "Huyết mạch chi lực!"

Đúng lúc này, Thiên Tru Kiếm trong tay Diệp Huyền đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, ngay sau đó, hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Vù!

Một luồng kiếm quang màu đỏ như máu chợt lóe qua sân!

Kiếm quang đi qua, không gian lập tức bị vỡ tan tành!

Nam tử trung niên ở phía xa xa kia đột nhiên đánh ra một quyền!

Một quyền này trực tiếp đánh vào Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền.

Mà lần này, Diệp Huyền không bị đánh bay như trước, ngược lại, Thiên Tru Kiếm của hắn đã đâm ngay vào nắm đấm của nam tử trung niên.

Sắc mặt của nam tử trung niên khẽ biến, tay trái của hắn ta đánh ra một quyền cực mạnh, mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên thu kiếm, sau đó hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Ầm ầm!

Một mảnh kiếm quang màu đỏ như máu bao trùm tất cả.

Ầm ầm!

Nam tử trung niên trực tiếp bị một mảnh kiếm quang này chém lui, mà khi hắn ta dừng lại, nắm tay phải của hắn ta đã nứt ra, máu tươi tràn ra ngoài!

Nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, mà lúc này, lại có một đạo kiếm quang nữa chém thẳng tới, hai tay hắn ta mạnh mẽ chắn phía trước.

Ầm ầm!

Nam tử trung niên lại bị đẩy lùi, mà hắn ta còn chưa dừng lại thì Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt hắn ta...

Bụp bụp bụp!

Giữa sân, nam tử trung niên liên tiếp lui ra sau, giờ phút này nhục thân của hắn ta đã không ngăn được Thiên Tru Kiếm của Diệp Huyền.

Ước chừng một khắc sau, nam tử trung niên lui về sau đột nhiên ngừng lại, hắn ta đột nhiên rống giận, một tiếng rồng ngâm vang lên, nhưng mà tiếng rồng ngâm này lập tức bị một nhát kiếm của Diệp Huyền chém nát!

Mà đúng lúc này, nam tử trung niên kia đột nhiên gào lên giận dữ một lần nữa, ngay sau đó, thân thể của hắn ta biến ảo một hồi, trong khoảnh khắc, một con rồng to lớn dài tới mấy trăm trượng xuất hiện ở phía chân trời.

Lúc này, A Mục ở cách đó không xa đột nhiên hưng phấn nói: "Mau giết hắn ta đi, uống máu rồng, gặm gân rồng, rất ngon đó!"

Diệp Huyền: "..."
Chương 1789: Lấy danh Vu Thần
Bình Luận (0)
Comment