Chương 2950: Đó chính là ta
Chương 2950: Đó chính là ta
Lúc này, Diệp Huyền rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan!
Hắn không chắc mình có thể làm được!
Chủ của Vũ Trụ Thần Đình?
Đó là hắn nói bừa thôi!
Không làm thì sao?
Hắn cảm giác tiểu nữ hài sẽ đâm đao vào đầu hắn!
Một khi tiểu nữ hài đứng về phía Vũ Trụ Thần Đình thì bọn họ sẽ không có một chút phần thắng nào hết!
Một lát sau, Diệp Huyền hít một hơi thật sâu rồi bước về phía mười hai bức tượng kia.
Mẹ kiếp, dù sao cũng không còn đường lui nữa!
Cứ thử đi, may ra còn cơ hội sống. Không thử thì chẳng có cơ hội gì cả!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Huyền đi tới trước mặt mười hai bức tượng.
Hắn nhìn mười hai bức tượng đó rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại. Đúng lúc ấy, một làn gió nhè nhẹ bỗng thổi tới, trong làn gió ấy, Diệp Huyền cảm giác hắn nghe được mười hai giọng nói quen thuộc: "Thần Chủ, ngươi trở lại rồi!"
Nghe thấy câu nói ấy, cả người Diệp Huyền khẽ run lên. Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn xuất hiện những mảnh kí ức vụn vỡ.
Dần dần, Diệp Huyền bỗng ngẩn ngơ, dường như hắn trông thấy cả kiếp trước.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Huyền!
Rốt cuộc hắn có phải người sáng lập ra Vũ Trụ Thần Đình hay không!
Thực ra các cường giả Vũ Trụ Thần Đình đều không tin.
Người sáng lập Vũ Trụ Thần Đình đã biến mất bao lâu rồi?
Quá lâu rồi!
Dù người sáng lập Vũ Trụ Thần Đình có chuyển thế trùng sinh thì cũng không thể là Diệp Huyền được!
Bởi vì hắn có ách thể!
Một người mang ách thể thì sao có thể là người sáng lập ra Vũ Trụ Thần Đình?
Đồ nhìn Diệp Huyền, không biết nàng đang nghĩ gì.
Có vẻ nàng biết được một chút gì đó, song nàng không chắc!
Bởi lẽ trước đó nàng vẫn luôn điều tra chuyện này!
Vẫn là câu nói đó, nàng không dám chắc chắn!
Ở một bên khác, Mục Tiểu Đao cũng đang nhìn Diệp Huyền. Vẻ mặt nàng bình tĩnh vô cùng! Thực ra nàng không cho rằng Diệp Huyền chính là người sáng lập Vũ Trụ Thần Đình!
Quá giả dối!
Thế nhưng nếu Diệp Huyền không phải người sáng lập Vũ Trụ Thần Đình thì tiểu nữ hài sẽ không thể đi theo hắn!
Đương nhiên, điều này không quan trọng, quan trọng là nếu tiện nhân này mà là người sáng lập Vũ Trụ Thần Đình thật thì phải làm thế nào?
Không ai biết phải làm thế nào!
Đúng lúc ấy, tay phải Diệp Huyền khẽ run lên.
Khoảnh khắc ấy, hắn trông thấy rất nhiều cảnh tượng.
Trên một hòn đảo nhỏ, một nam tử tựa vào một cái cây lớn, cúi đầu đọc sách.
Cách nam tử không xa có một tiểu nữ hài cầm chủy thủ. Tiểu nữ hài này mặc hắc y, trong tay nắm chủy thủ. Lúc này nàng đang vung chủy thủ vào khoảng không, mỗi một lần vung đều mang theo hàn mang âm u.
Nàng luyện tập rất nghiêm túc!
Thỉnh thoảng nàng lại nhìn nam tử đang đọc sách dưới cây phía không xa!
Mỗi lần nàng nhìn nam tử, nam tử cũng nhìn nàng, sau đó khẽ mỉm cười, ý bảo nàng luyện tập rất được!
Thế là tiểu nữ hài lại luyện tập nghiêm túc hơn nữa!
Dưới bóng cây, nam tử thu hồi ánh mắt. Hắn nhìn tiểu nữ hài mặc y phục màu trắng bên cạnh mình. Tiểu nữ hài này tựa bên chân hắn, nàng cũng đang đọc sách, sách giống y hệt của nam tử.
Lúc này, nàng bỗng nói: "Dạo này lão nhị hơi khác!"
Nam tử mỉm cười: "Khác chỗ nào?"
Bạch quần tiểu nữ hài buông cuốn sách xuống, nàng quay đầu nhìn nam tử: "Nàng không an phận!"
Nam tử khẽ xoa đầu nàng, đang định nói gì đó thì một giọng nói bỗng nhiên truyền tới: "Đạo Nhất, ngươi lại nói xấu ta!"
Ở phía không xa, một tiểu nữ hài mặc váy đen đi tới. Tiểu nữ hài này khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tóc rất dài tùy tiện thả phía sau lưng, xong không hề rối!
Trông tiểu nữ hài rất xinh đẹp, mày kiếm mắt phượng, bên trong đôi con ngươi là vẻ trưởng thành và lạnh lùng chẳng phù hợp với độ tuổi của nàng.
Phía sau tiểu nữ hài vẫn là tiểu nữ hài mặc y phục màu đỏ kia. Nàng đi theo hắc quần tiểu nữ hài, khi nhìn thấy nam tử dưới bóng cây thì nàng nở nụ cười, định đi qua đó nhưng có vẻ nàng nhớ đến điều gì đó nên lại liếc nhìn hắc quần tiểu nữ hài và dừng bước.
Hắc quần tiểu nữ hài ( tiểu nữ hài mặc váy đen ) nhìn nam tử dưới cây, nàng quay đầu nhìn hắc y tiểu nữ hài đang tu luyện phía xa xa: "Ngươi không hợp làm sát thủ!"
Hắc y tiểu nữ hài nhìn hắc quần tiểu nữ hài, hắc quần tiểu nữ hài thu hồi ánh mắt. Hắc y tiểu nữ hài không khỏi nhíu mày, ngay sau đó nàng bỗng biến mất. Khi xuất hiện lại lần nữa thì nàng đã ở ngay trước mặt hắc quần tiểu nữ hài. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa động thủ thì cổ họng đã bị hắc quần tiểu nữ hài túm lấy.
Hắc quần tiểu nữ hài cứ nhấc hắc y tiểu nữ hài lên như vậy. Nàng nhìn hắc y tiểu nữ hài bằng ánh mắt lạnh lùng: "Luyện thêm một vạn năm nữa thì ngươi cũng không phải đối thủ của ta!"
Nói đoạn, nàng đang định ném tiểu nữ hài qua một bên thì lại nhớ đến điều gì đó, cuối cùng không làm vậy nữa mà đặt tiểu nữ hài kia xuống, sau đó đi về phía nam tử dưới bóng cây.
Hắc y tiểu nữ hài nhìn cây chủy thủ trong tay, nàng hơi thất vọng.
Hồng quần tiểu nữ hài ( tiểu nữ hài mặc váy đỏ) nhìn hắc y tiểu nữ hài, nàng không lên tiếng mà đi theo hắc quần tiểu nữ hài.
Hắc quần tiểu nữ hài đi đến cái cây, nàng liếc nhìn Đạo Nhất, vẻ mặt thản nhiên: "Đạo Nhất, nếu ngươi bất mãn với ta thì cứ nói thẳng với ta. Nếu không được nữa thì chúng ta đánh một trận! Đừng có nói xấu ta trước mặt chủ nhân mãi thế!"
Đạo Nhất liếc nhìn hắc quần tiểu nữ hài, nàng không lên tiếng.
Hắc quần tiểu nữ hài nhìn Đạo Nhất bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nhìn nam tử.
Nam tử chỉ vào phía trước: "Ngồi đi!"
Hắc quần tiểu nữ hài nghe lời, ngồi xuống trước mặt nam tử.
Nam tử lại nhìn hồng quần tiểu nữ hài, hắn mỉm cười: "Ách Nạn, ngươi cũng ngồi đi!"
Hồng quần tiểu nữ hài vội gật đầu, nàng ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh nam tử.
Nam tử nhìn hắc quần tiểu nữ hài: "A Mệnh, tình tình ngươi vẫn thô bạo như vậy!"
Hắc quần tiểu nữ hài hơi cúi đầu: "Đó chính là ta!"
Nam tử lắc đầu: "Ngươi lui xuống đi!"