Chương 2966: Kêu ta giết đấy nhé
Chương 2966: Kêu ta giết đấy nhé
Chương 2966: Kêu ta giết đấy nhé
Diệp Huyền có hơi khó hiểu: "Có đặc biệt bằng huyết mạch của ta không?"
Võ Kha lắc đầu: "Còn lâu mới bằng."
Diệp Huyền càng khó hiểu hơn: "Vậy tại sao bọn họ không chịu gả ngươi cho ta?"
Võ Kha lườm hắn một cái: "Bọn họ cũng không biết huyết mạch của ngươi lợi hại!"
Nói rồi, nàng lại liếc mắt nhìn Thanh Nhi ở bên cạnh: "Càng không biết sự đáng sợ của vị tiền bối này."
Diệp Huyền gật đầu.
Thật ra, chủ yếu vẫn là vì không thể giết người mà thôi, nếu để Thanh Nhi giết thêm vài người nữa thì chắc hẳn người của Võ tộc sẽ sợ ngay.
Lúc này, Thanh Nhi chợt quay phắt đầu nhìn qua, ngay sau đó, không gian nơi ấy nứt ra và một lão giả bước ra ngoài.
Võ Kha trầm giọng nói: "Nam Ly tộc!"
Nam Ly tộc.
Lão giả mặc một bộ trường bào rộng rãi, hai tay giấu trong tay áo, sau khi xuất hiện, ánh mắt của hắn ta rơi lên người Võ Kha: "Tiểu nữ oa, nghe nói ngươi thà rằng bị đuổi khỏi Võ tộc chứ cũng không muốn gả vào Nam Ly tộc ta?"
Võ Kha cười đáp: "Nam Ly Mộc trưởng lão, tại sao còn phải cưỡng cầu nhỉ?"
Lão giả tên là Nam Ly Mộc lắc đầu: "Không phải cưỡng cầu mà là lão phu cảm thấy tiểu nữ oa ngươi khó tránh khỏi đã quá coi thường Nam Ly tộc ta rồi. Bây giờ không còn là vấn đề có liên hôn hay không nữa mà là vấn đề mặt mũi."
Vấn đề mặt mũi.
Võ Kha cười nói: "Vậy Nam Ly tộc ngươi muốn làm thế nào đây?"
Nam Ly Mộc nhìn nàng: "Ta cảm thấy ngươi mãi mãi biến mất khỏi thế gian này là cách tốt nhất."
Nghe vậy, Diệp Huyền chợt nhíu mày lại.
Lúc này, Thanh Nhi nhìn về phía hắn: "Có thể giết tên này được không?"
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì Nam Ly Mộc kia lại nhìn về phía Thanh Nhi, cười bảo: "Giết lão phu á? Khẩu khí của các hạ cũng lớn thật đấy! Tới đi, lão phu đứng yên tại chỗ, ngươi qua giết thử đi xem nào!"
Thanh Nhi gật đầu: "Được thôi!"
Vừa dứt lời, một thanh kiếm đã đâm thủng mi gian của Nam Ly Mộc.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại!
Cho dù là Diệp Huyền và Võ Kha cũng không thể nhìn thấy Thanh Nhi đã xuất kiếm kiểu gì.
Trực tiếp miểu sát luôn.
Trong không trung, cả người Nam Ly Mộc ngây ra như phỗng.
Mình đã chết rồi sao?
Thanh Nhi nhìn về phía Diệp Huyền với vẻ hơi vô tội: "Hắn ta kêu ta giết đấy nhé."
Diệp Huyền: "..."
Trong không trung, Nam Ly Mộc đột nhiên xòe bàn tay ra, ngay sau đó, một Truyền Âm Thạch bay lên sau đó biến mất ở tận cùng tinh không.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Thanh Nhi với vẻ mặt dữ tợn: "Cho dù ngươi là ai thì tất cả những kẻ có liên quan đến ngươi đều phải chết không có chỗ chôn!"
Nói rồi, cơ thể của hắn ta bắt đầu dần dần trở nên hư ảo!
Diệp Huyền ở bên cạnh đến cạn lời mất.
Tên này chết thì chết quách đi, còn bày đặt gọi người tới nữa!
Võ Kha ở bên cạnh cũng lắc đầu.
Nam Ly tộc này đúng là vênh váo ngang ngược quen rồi, không coi ai ra gì hết.
Không lâu sau, lão giả hoàn toàn biến mất.
Sau khi hắn ta biết mất, Diệp Huyền có hơi cạn lời. Bây giờ hắn cảm thấy tuổi tác với trí thông minh hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau cả. Người sống lâu rồi không có nghĩa là trí thông minh cũng cao, đặc biệt là mấy người cao cao tại thượng kia.
Có vài người càng sống càng ngu dốt.
Lúc này, tộc trưởng Võ tộc lại xuất hiện ở đó, hắn ta lạnh lùng nhìn Võ Kha: "Bây giờ ngươi suy nghĩ lại thì vẫn còn kịp đấy, bằng không, lát nữa ngươi sẽ phải chết mà không có chỗ chôn."
Võ Kha lắc đầu cười: "Phụ thân, ta rất thất vọng về ngươi, đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn chưa tỉnh táo nổi."
Tộc trưởng Võ tộc tức giận nói: "Đồ ngu! Ngươi có biết thực lực của Nam Ly tộc không? Nam Ly tộc không chỉ có ba vị Diệt Phàm cảnh mà còn có mười mấy vị Phá Phàm cảnh, ngoại trừ vậy ra, sau lưng bọn họ còn có vũ trụ pháp tắc chí cao vô thượng nữa!"
Nói xong, hắn ta liếc mắt nhìn Thanh Nhi ở bên cạnh: "Ta thừa nhận nàng ta rất mạnh nhưng nàng ta có mạnh đến đâu cũng có thể mạnh bằng vũ trụ pháp tắc được sao?"
Diệp Huyền: "..."
Thanh Nhi liếc mắt nhìn tộc trưởng Võ tộc mà không nói gì cả.
Võ Kha lắc đầu, thầm thở dài một tiếng.
Vũ trụ pháp tắc?
Vũ trụ pháp tắc mà gia tộc của mình kính trọng như thần thậm chí còn không thể đỡ được nổi một nhát kiếm của nữ tử này.
Lúc này, tộc trưởng Võ tộc lại nói: "Cường giả của Nam Ly tộc đang trên đường tới đây rồi, bây giờ ngươi thay đổi ý định vẫn còn kịp đấy."
Võ Kha liếc mắt nhìn hắn ta, cũng không còn nói thêm gì nữa vì nàng cảm thấy cho dù mình có nói gì cũng vô dụng cả thôi.
Nói nữ tử váy trắng đã từng miểu sát vũ trụ pháp tắc sao?
Nàng biết phụ thân mình hoàn toàn không tin đâu.
Thật ra, cho dù là nàng cũng sẽ không tin, nếu nhưng không gặp được nữ tử váy trắng thì nàng cũng sẽ không tin trên đời còn có cường giả đáng sợ như vậy!
Đúng lúc này, phía chân trời xa xăm chợt nứt ra, ngay sau đó, có một luồng khí tức cực kỳ lớn mạnh truyền tới từ khoảng không gian đó, rất nhanh, đã có một nam tử trung niên bước ra ngoài.
Trong nháy mắt nam tử trung niên này xuất hiện, vậy mà không gian xung quanh lại lăn tăn gợn sóng.
Ánh mắt của hắn ta rơi thẳng lên người nữ tử váy trắng: "Chính ngươi đã giết người của Nam Ly tộc ta?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Nam tử trung niên chậm rãi bước về phía nàng, cười bảo: "Ngươi cảm thấy mình mạnh lắm sao?"
Nữ tử váy trắng gật đầu.
Nam tử trung niên dừng bước chân, cười nói: "Nào, ta nhường ngươi ba đường kiếm đấy!"