Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1346 - Chương 3037: Giết Không?

Chương 3037: Giết không? Chương 3037: Giết không?

Thanh sam nam tử lại lắc đầu cười: "Mấy người này vô tội, đừng lấy đồ của bọn họ, hiểu chưa?"

Tiểu gia hỏa màu trắng do dự một lát rồi xòe tay ra, một vài luồng tử khí xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Rất rõ ràng, nàng muốn dùng tử khí để đổi!

Thanh sam nam tử nhìn mọi người xung quanh: "Đây là hồng hoang tử khí, có tác dụng rất lớn đối với chư vị. Nếu như các ngươi bằng lòng đổi thì chúng ta sẽ đổi với các ngươi. Nếu như không muốn đổi thì ta sẽ trả lại đồ cho các ngươi!"

Đổi!

Tất cả mọi người đều đổi!

Đây là hồng hoang tử khí đấy!

Không những có lợi với bọn họ mà quan trọng nhất là đây là một thứ vô cùng tốt!

Ban đầu bọn họ định tới để bán đồ nhưng lại không dễ để bán. Mà hồng hoang tử khí này lại khác, có nó thì sẽ rất dễ để mua những thứ đồ khác.

Bởi thứ đồ này đều có tác dụng với bọn họ!

Không lâu sau, trên gương mặt mấy người bán hàng kia đều xuất hiện nụ cười hài lòng, bởi lẽ thanh sam nam tử cho bọn họ rất nhiều hồng hoang tử khí, hơn xa so với giá của những thần vật của bọn họ!

Lúc này, một nam tử trung niên khẽ hành lễ với thanh sam nam tử: "Đa tạ Dương tông chủ!"

Những người bán hàng khác cũng thi nhau hành lễ!

Thực ra dù thanh sam nam tử không cho bọn họ tử khí thì bọn họ cũng không dám nói gì, song hắn ta đã cho bọn họ!

Hơn nữa còn cho rất nhiều!

Mọi người thực sự rất cảm động!

Thanh sam nam tử vỗ vai Diệp Huyền, cười nói: "Đây là con trai ta!"

Ý của hắn ta đã rất rõ ràng!

Mọi người liếc nhìn Diệp Huyền, một lão giả trong đó hành lễ: "Chúng ta hiểu rồi!"

Lúc này, Diệp Huyền cũng hành lễ.

Cha hắn có vốn liếng để mấy người này kính trọng, song hắn thì không.

Nếu đã không có thì tốt nhất hắn nên khiêm tốn một chút!

Lúc này, lão giả đi đầu kia khẽ mỉm cười: "Tiểu hữu, tại hạ là Tiết Hồ ở Nam Tinh đại lục. Sau này nếu tiểu hữu cần gì thì cứ nói một tiếng, nếu trong khả năng của ta thì ta nhất định sẽ không chối từ!"

Những người còn lại cũng thi nhau giới thiệu.

Đây là đang kết thiện duyên đấy!

Đôi khi quen biết thôi cũng là một thiện duyên!

Một lát sau, mấy người bán hàng kia bèn rời đi!

Bọn họ hiểu rõ rằng hiện giờ chuyện giữa vị Dương tông chủ này và Vô Biên thành, dù là bên nào thì bọn họ cũng không thể đắc tội. Cách tốt nhất là mau rời đi, đề phòng rước họa vào thân!

Không lâu sau, đường phố vắng tanh.

Thanh sam nam tử ngẩng đầu nhìn bạch phát lão giả bị ghim trên tường phía xa xa. Bạch phát lão giả vẫn chưa chết nhưng hắn ta cũng chỉ còn chút hơi tàn.

Cảm giác thanh sam nam tử đang nhìn mình, bạch phát lão giả run rẩy nói: "Các hạ, mong ngươi hạ thủ lưu tình!"

Cứng đầu?

Hắn ta cũng muốn cứng đầu, nhưng thực lực không cho phép?

Sống nhiều năm như vậy, giờ lại chết như thế này nên đương nhiên hắn ta không cam lòng!

Nhiều khi một người sống càng lâu thì càng sợ chết!

Thanh sam nam tử ngẩng đầu nhìn về phía đó, hắn ta mỉm cười: "Thành chủ Vô Biên thành, giờ vẫn không xuất hiện sao?"

Lúc này, một nữ tử đột nhiên bước tới từ phía xa xa!

Nữ tử này không lớn tuổi, trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc y phục có hoa văn, tết tóc đuôi sam, trông đáng yêu vô cùng.

Diệp Huyền nhíu mày, đây là thành chủ của Vô Biên thành ư?

Nữ tử bước đến trước mặt thanh sam nam tử, nàng khẽ mỉm cười: "Xin tự giới thiệu, tại hạ là thành chủ Vô Biên thành – Hoa Nhất Y!"

Thanh sam nam tử đang định nói gì đó thì lúc này, Hoa Nhất Y bỗng nhìn về phía Diệp Huyền, nàng cười nói: "Vị công tử này, gặp được nhau là có duyên, ta có một món đồ thích hợp với công tử đấy!"

Nói đoạn, nàng bèn xòe tay ra, trong lòng bàn tay nàng có một tiểu ấn to bằng bàn tay.

Diệp Huyền liếc nhìn tiểu ấn, hắn cười: "Cô nương, đây là chuyện giữa cha ta và các ngươi, không liên quan gì đến ta hết, ngươi nói chuyện với cha ta ấy!"

Hoa Nhất Y chớp mắt: "Tên thứ đồ này là Thời Không Ấn, bên trong nó có một thời không rất đặc biệt. Một ngày ở trong này tương đương với mười ngày ở thế giới bên ngoài. Nếu như công tử dùng nó để tu luyện thì vừa hay luôn!"

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền lập tức trở nên nghiêm nghị!

Một ngày bên trong tương đương với mười ngày bên ngoài?

Hơn kém nhau mười lần?

Hắn thấy hơi động lòng rồi!

Lúc này, A Mệnh đột nhiên trầm giọng nói: "Thời Không Ấn!"

Hoa Nhất Y quay đầu liếc nhìn A Mệnh, nàng cười: "Rất rõ ràng, năm xưa Diệp Thần đã nói về thứ này với cô nương!"

A Mệnh nhìn Diệp Huyền: "Có thể lấy!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thật sự thần kì vậy sao?"

A Mệnh gật đầu: "Thứ đồ này không thuộc vũ trụ này mà tới từ nới khác. Năm xưa chủ nhân có từng nhắc đến nó vài lần, hắn ta không ngớt lời khen ngợi thứ đồ này. Hắn ta cũng từng nghĩ đến việc mô phỏng lại nó, có điều vẫn chưa kịp tiến hành thì dị duy nhân đã tới rồi!"

Nói đoạn, nàng bèn giật lấy Thời Không Ấn: "Ta bảo quản giúp ngươi!"

Diệp Huyền trợn mắt há mồm, đậu má, hóa ra ngươi là người như vậy đó hả A Mệnh...

Thấy A Mệnh lấy thứ đồ kia đi, nụ cười trên gương mặt Hoa Nhất Y tươi rói. Nàng quay đầu nhìn thanh sam nam tử, khẽ hành lễ: "Dương tông chủ, chuyện hôm nay là do ta tham lam mà thành, mong Dương công tử trách phạt!"

Diệp Huyền nhìn Hoa Nhất Y, nữ nhân này lợi hại đấy!

Mới đầu xuất hiện đã tặng quà nhận sai, còn chẳng thèm kiếm cớ, hơn nữa còn chủ động chịu phạt!

Đây là một nữ nhân lợi hại!

Thanh sam nam tử đột nhiên nhìn Diệp Huyền: "Giết không?"

Giết không?

Nghe vậy, Diệp Huyền sững sờ.

Trên gương mặt Hoa Nhất Y vẫn là nụ cười, thế nhưng sâu trong đôi mắt nàng thoáng hiện vẻ phòng bị!
Bình Luận (0)
Comment