Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1355 - Chương 3046: Hơi Ngứa Mắt

Chương 3046: Hơi ngứa mắt Chương 3046: Hơi ngứa mắt

Nữ tử rời đi, không gian xung quanh cũng dần trở nên hư ảo. Rất nhanh sau đó, Diệp Huyền và Nhị Nha trở lại thạch điện.

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Không thể không nói, tinh thần chi pháp rất thú vị.

Mặc dù Nhị Nha phá được Tinh Thần Thể của đối phương, thế nhưng Tinh Thần Thể đó cũng chống đỡ được một quyền kinh khủng kia của Nhị Nha!

Phải biết rằng đường quyền đó của Nhị Nha ít nhất phải chứa bảy phần sức mạnh của nàng!

Đương nhiên, hắn cũng muốn tìm hiểu về tinh thần chi pháp. Tinh thần chi lực tương đương với huyền khí, có thể nói nó là một loại tu hành chi đạo khác.

Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: "Ngươi thấy hứng thú với cái đó hả?"

Diệp Huyền gật đầu.

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Thấy hứng thú là được."

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Đối đầu với dị duy nhân, trong tình huống mọi người đều tinh thông Thời Gian Duy Độ thì vẫn phải dựa vào sức chiến đấu của mình, đúng chứ?"

Thanh sam nam tử gật đầu: "Đúng vậy! Nếu như không tinh thông Thời Gian Duy Độ thì sẽ bị áp chế ngay, đến sức đánh trả cũng không có! Song nếu tinh thông Thời Gian Duy Độ thì hai bên phải so sánh sức chiến đấu cá nhân."

Diệp Huyền lại hỏi: "Võ đạo văn minh của Dị Duy tộc vượt xa thế giới này sao?"

A Mệnh đột nhiên nói: "Không hề."

Diệp Huyền nhìn A Mệnh, A Mệnh trầm giọng nói: "Bọn họ chỉ giỏi kiểm soát thời gian hơn chúng ta thôi. Nếu như ngươi cũng có thể kiểm soát Thời Gian Duy Độ thì ngươi sẽ không chênh lệch quá lớn so với bọn họ đâu! Đây cũng là nguyên nhân tại sao cường giả nơi đây lại không lo lắng về dị duy nhân như vậy!"

Diệp Huyền khẽ nói: "Ta hiểu rồi!"

Lúc này, một nam tử đột nhiên xuất hiện trên thạch đài. Nam tử liếc nhìn mọi người, sau đó xòe tay ra. Trong lòng bàn tay hắn ta là một thanh kiếm.

Kiếm tu!

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền lập tức thấy hưng phấn!

Thanh kiếm trong tay nam tử dài khoảng ba thước, là một thanh kiếm cực kì bình thường. Trên người nam tử cũng không có chút kiếm đạo khí tức nào!

Đúng lúc ấy, nam tử bỗng nhiên nhếch miệng nói: "Đi!"

Hắn ta vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu mọi người đã có một thanh kiếm xuất hiện!

Trừ thanh sam nam tử ra!

Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt các cường giả bên trong điện lập tức trở nên nghiêm nghị!

Kể cả ánh mắt Hoa Nhất Y cũng mang theo vẻ nghiêm trọng. Khoảnh khắc kiếm xuất hiện, nàng mới kịp phản ứng, nếu như đối phương rắp tâm giết người...

Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng càng nghiêm trọng hơn.

Lúc này, nam tử lại nói: "Tới!"

Chỉ trong chốc lát, mấy chục thanh kiếm bỗng hóa thành những đường kiếm quang và hội tụ trong tay hắn ta, tạo thành một thanh kiếm!

Nam tử cười nói: "Chào đón chư vị đạo hữu tới bàn luận kiếm đạo!"

Nói đoạn, hắn ta còn cố ý nhìn về phía thanh sam nam tử, sau đó lui xuống.

Diệp Huyền khẽ huých tay phải vào cánh tay thanh sam nam tử: "Hình như mục tiêu của hắn ta là ngươi đấy!"

Thanh sam nam tử mỉm cười, hắn ta không đáp lời.

Diệp Huyền lại hỏi: "Cha này, ban nãy tại sao trên đầu ngươi không có kiếm vậy?"

Thanh sam nam tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Có thể là do ta quá mạnh!"

Nói đoạn, hắn ta lại liếc nhìn Diệp Huyền, thở dài một hơi: "Ngươi vẫn luôn nói ngươi rất khổ, rất thê thảm. Thực ra ngươi biết không, cha ngươi rất ngưỡng mộ ngươi, thật đấy!"

Diệp Huyền thấy hơi khó hiểu: "Ngưỡng mộ ta gì chứ?"

Thanh sam nam tử nghiêm túc nói: "Ngưỡng mộ ngươi yếu, bởi vì yếu nên ngươi thấy gì cũng lợi hại. Không giống như ta, giờ nhìn ai ta cũng thấy yếu..."

Nói đoạn, hắn ta lại thở dài: "Ôi, vô địch đúng là khiến người ta phiền não, thật sự phiền não! Ta mà yếu giống như ngươi thì tốt biết bao! Cuộc sống yếu kém một đi không trở lại, quá là đau khổ! Con trai à, cha rất đau khổ đó..."

Diệp Huyền: "..."

Nhìn gương mặt đầy vẻ "đau khổ" của thanh sam nam tử, Diệp Huyền suýt chút nữa đã không nhịn được mà động thủ!

Hắn thực sự không chịu được nữa rồi!

Song lí trí nói cho hắn biết mình không đánh lại được thanh sam nam tử!

Nhịn!

Bắt buộc phải nhịn!

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu, sau đó tựa lưng vào ghế, không nói gì nữa.

Hắn bỗng thấy hơi hối hận vì đã tới tìm người cha này!

Ngày nào cũng phải nhìn lão này ra vẻ mà lại không thể phản bác, hắn ức chế quá đi mất!

Quá ức chế!

Hắn muốn đưa cả A Mệnh đi nữa!

Lúc này, kiếm tu nam tử ban nãy bỗng đi đến trước mặt mọi người, hắn ta liếc nhìn thanh sam nam tử, đoạn cười nói: "Vị huynh đài này, kiếm kĩ ban nãy của ta không mạnh sao?"

Thanh sam nam tử hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Cũng được!"

Nụ cười của kiếm tu nam tử bỗng trở nên thâm sâu: "Cũng được?"

Thanh sam nam tử mỉm cười: "Cũng được!"

Kiếm tu nam tử lắc đầu cười: "Trong mắt các hạ, vô song kiếm kĩ của ta chỉ xem là cũng được... thú vị đấy! Thật sự thú vị!"

Thanh sam nam tử cười nói: "Ngươi có chuyện gì sao?"

Kiếm tu nam tử nhìn chằm chằm hắn ta: "Ta thấy các hạ cũng là một kiếm tu, tại sao không lên đài tỉ thí chút nhỉ?"

Thanh sam nam tử nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Ta chỉ biết giết người!"

Diệp Huyền: "..."

Kiếm tu nam tử sững sờ, sau đó bật cười ha ha: "Các hạ nói như kiểu không ai biết giết người vậy!"

Thanh sam nam tử cười nói: "Ngươi tới gây sự đấy hả?"

Kiếm tu nam tử mỉm cười: "Đâu có! Chỉ là thấy hơi ngứa mắt các hạ mà thôi!"

Diệp Huyền: "..."
Bình Luận (0)
Comment