Chương 3056: Để hắn tự đi
Chương 3056: Để hắn tự đi
Vài ngày sau.
Trong thế giới ở tầng thứ chín, Diệp Huyền vẫn đang chăm chỉ luyện tập Bạt Kiếm Thuật!
Lúc này, hắn tu luyện càng lúc càng hăng hái!
Bởi lẽ hắn nhận ra rằng Bạt Kiếm Thuật quả thực vô cùng kinh khủng!
Nhất là sau khi thực hiện xếp chồng, khoảnh khắc sức mạnh bùng phát ấy thực sự có thể hủy diệt đất trời!
Mà hiện giờ hắn đã có thể xếp chồng mười sáu đường Bạt Kiếm Thuật!
Mười sáu đường Bạt Kiếm Thuật chồng lên nhau!
Hiện giờ Bạt Kiếm Thuật của Diệp Huyền đã thực sự thay đổi về chất!
Hắn chém kiếm xuống đủ để miểu sát một cường giả Diệt Thần cảnh...
Thế nhưng đây không phải mục đích của Diệp Huyền!
Mục đích của hắn là áp chế được cường giả Ý cảnh!
Mà muốn áp chế được cường giả Ý cảnh thì bắt buộc phải có năng lực hủy diệt thời gian, song hiện giờ Bạt Kiếm Thuật của hắn vẫn chưa thể tàn phá Thời Gian Duy Độ!
Vẫn chưa đủ!
Tiếp tục tu luyện!
Dù sao thì cũng có hồng hoang tử khí của Tiểu Bạch, dù mệt đến cỡ nào hắn cũng có thể nhanh chóng lấy lại thể lực!
Thời gian trôi qua từng chút một!
Trong lúc đó, thanh sam nam tử không hề rời đi mà đứng bên cạnh chỉ điểm, hơn nữa còn đích thân thị phạm.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Hắn nằm trên mặt đất, hoàn toàn thả lỏng.
Hắn đã hết sức rồi!
Đường kiếm vừa rồi là hai mươi chín đường Bạt Kiếm Thuật xếp chồng lên nhau!
Mà khi chém đường kiếm ấy, Diệp Huyền cảm giác sức mạnh toàn thân mình như bị rút sạch, một chút lực cũng không còn!
Thanh sam nam tử đi đến trước mặt hắn và mỉm cười: "Thấy đến cực hạn hay chưa?"
Diệp Huyền gật đầu: "Chắc là đến cực hạn của ta rồi đấy!"
Thanh sam nam tử lại lắc đầu: "Vẫn chưa đâu!"
Diệp Huyền sững sờ.
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi còn có thể làm tốt hơn nữa!"
Diệp Huyền hỏi: "Còn có thể làm tốt hơn nữa ư?"
Thanh sam nam tử gật đầu: "Cực hạn! Cực hạn là gì? Cực hạn được ép mà ra! Ngươi cần phải ép chính mình!"
Diệp Huyền trầm mặc. Một lát sau, hắn ngồi dậy, tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, hắn đã có thể xếp chồng ba mươi đường Bạt Kiếm Thuật!
Nhiều hơn một đường rồi!
Sau khi rút kiếm ba mươi lần, Diệp Huyền lại nằm xuống. Hiện giờ cảm giác của hắn còn bất ổn hơn ba ngày trước. Ba ngày trước, hắn cảm giác sức mạnh toàn thân mình như bị rút sạch, còn bây giờ hắn cảm giác toàn thân mình như bị tê liệt.
Ngoài đôi mắt còn có thể cử động ra thì những nơi khác đều như chết lặng!
Thanh sam nam tử lại xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Huyền yếu ớt nói: "Không ổn rồi!"
Thanh sam nam tử cười nói: "Ba ngày trước ngươi cũng nói đã đến cực hạn của mình!"
Diệp Huyền cười khổ: "Lần này là đến cực hạn của ta thật đấy! Nếu như cảnh giới đột phá thì chắc ta có thể tiến bộ thêm!"
Thanh sam nam tử lắc đầu: "Không liên quan gì đến cảnh giới hết, cái này liên quan đến tâm cảnh! Hiện giờ ngươi đang hoàn toàn phủ định chính mình!"
Diệp Huyền nghi hoặc nói: "Ta vẫn chưa đạt đến cực hạn ư?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Ngươi thấy sao?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Giờ mà thi triển kiếm thì ta sẽ biến thành phế nhân mất. Loại kiếm kĩ này chẳng khác gì tự sát..."
Thanh sam nam tử lắc đầu: "Những vấn đề khác thì ngươi không cần nghĩ tới, hiện giờ ngươi phải nghĩ nếu đạt được cực hạn của mình, dù ngươi chỉ ra tay một lần thì lần ra tay đó cũng phải là cực hạn!"
Diệp Huyền gật đầu.
Thanh sam nam tử nhìn Tiểu Bạch: "Trị thương cho hắn!"
Tiểu Bạch lại huơ móng vuốt, một đường tử khí bao trùm lấy Diệp Huyền. Rất nhanh sau đó, cơ thể hắn trở lại bình thường.
Khi Diệp Huyền chuẩn bị ra tay thì thanh sam nam tử đột nhiên bảo: "Ngươi không phát hiện ra có gì khác à?"
Diệp Huyền sững sờ, sau đó hỏi: "Có gì khác?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Nhục thân!"
Diệp Huyền liếc nhìn cơ thể mình, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc: "Vẫn là Duy Độ nhục thân mà!"
Thanh sam nam tử lắc đầu: "Cái đồ ngốc nhà ngươi, ngươi không nhận ra sức mạnh nhục thân của ngươi tăng lên rồi sao?"
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi sững người!
Đúng ha!
Hắn quên mất sức mạnh nhục thân của mình!
Tại sao hắn có thể rút kiếm ba mươi lần trong chốc lát như thế?
Chủ yếu là bởi sức mạnh nhục thân của hắn đã tăng lên. Hơn nữa giờ nhục thân của hắn không phải mạnh bình thường thôi đâu mà là mạnh hơn trước kia rất rất nhiều!
Thanh sam nam tử tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này, mỗi lần ngươi đột phá giới hạn, nhục thân của ngươi cũng sẽ đột phá theo! Hiện giờ sức mạnh nhục thân của ngươi ít nhất phải gấp đôi ngày xưa! Mà sức mạnh nhục thân của ngươi vẫn có thể mạnh hơn nữa, Bạt Kiếm Thuật cũng vậy!"
Diệp Huyền hít một hơi thật sâu: "Tiếp tục thôi!"
Nói đoạn, hắn tiếp tục rút kiếm!
Thanh sam nam tử sang bên cạnh ngồi xuống. Nhìn Diệp Huyền phía xa xa, hắn ta khẽ mỉm cười.
Thực ra hắn ta rất ngưỡng mộ Diệp Huyền.
Phải biết rằng năm xưa hắn ta làm gì có đãi ngộ như vậy!
Nghĩ tới người nào đó, nụ cười trên gương mặt thanh sam nam tử dần biến mất.
Lại một tháng nữa trôi qua!
Diệp Huyền đã có thể xếp chồng bốn mươi hai đường Bạt Kiếm Thuật!
Bốn mươi hai đường Bạt Kiếm Thuật!
Hiện giờ mỗi lần hắn vung kiếm lên là không gian trong phạm vi chục vạn dặm sẽ biến thành hư vô!
Nhị Nha ở bên cạnh đột nhiên nói: "Dương ca, còn bao lâu nữa thì chúng ta đi?"
Thanh sam nam tử mỉm cười: "Sắp rồi!"
Sắp rồi!
Nhị Nha nhìn Diệp Huyền phía xa xa: "Không đưa Tiểu Huyền Tử theo thật à?"
Thanh sam nam tử nhìn Diệp Huyền. Một lát sau, hắn ta khẽ nói: "Con đường của hắn thì cứ để hắn tự đi, theo ta không phải giúp hắn mà là hại hắn đó..."