Chương 1897. Ngay cả ngươi cũng đi nương nhờ bọn họ
Chương 1897. Ngay cả ngươi cũng đi nương nhờ bọn họ
Chương 1897: Ngay cả ngươi cũng đi nương nhờ bọn họ
Thần Công trầm mặc một lát, nói: "Theo như ta điều tra, phía sau hắn chủ yếu là dựa vào nữ tử váy trắng kia, nữ tử váy trắng đã rời đi rồi, nếu các ngươi có thể ngăn cản Tiểu Đạo và Kiếm Tông kia thì giết hắn cũng không phải là việc gì khó đối với chúng ta!"
Kiếm Tông!
Hư ảnh đột nhiên hỏi: "Chắc chắn là không còn gì khác sao?"
Thần Công gật đầu: "Hết rồi! Chúng ta cũng đã hiểu kha khá về cường giả của giới này, lúc trước nên ra tay thì đều đã ra tay, không ra tay không phải vì không đủ thực lực mà là không có! Cho nên địch nhân lớn nhất của chúng ta bây giờ là Kiếm Tông, Tiểu Đạo và A La!"
Nói xong, hắn ta dừng một chút rồi lại nói: "Vu tộc và Thiên tộc cũng không thể khinh thường, hai tộc này nhất định là có tuyệt chiêu cuối cùng!"
Hư ảnh đột nhiên nói: "Đi theo ta!"
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Thần Công và Vô Thiên liếc nhau một cái, sau đó hai người cũng đi theo.
Hư ảnh mang theo hai người đi tới vào một khu vực tinh không rồi mở lòng bàn tay ra, ở trong lòng bàn tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một hắc bàn, ngay sau đó, hắc bàn kia bay ra, rồi một trụ sáng màu đen đột nhiên từ trong hắc bàn phóng lên trời, lọt vào sâu trong tinh không.
Một lát sau, Thần Công nhìn về phía hư ảnh: "Thượng Sứ đang làm gì vậy?"
Thượng Sứ khẽ nói: "Cầu xin sự giúp đỡ!"
Thần Công đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, cột sáng kia đột nhiên biến mất.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Thần Công nhíu mày.
Thượng Sứ đột nhiên nói: "Sẽ có người đi đối phó với Tiểu Đạo và Kiếm Tông! Nhưng còn lại thì chúng ta phải tự mình giải quyết!"
Thần Công nhíu mày: "Có được không vậy? Kiếm Tông kia cũng không hề đơn giản!"
Thượng Sứ lạnh nhạt nói: "Nếu không đơn giản thì còn có thể lợi hại hơn bên trên sao?"
Thần Công khẽ gật đầu, sau đó hắn ta nhìn về phía Vô Thiên, Thượng Sứ kia cũng nhìn về phía Vô Thiên: "Ám Chủ các ngươi và vị Thượng Chủ kia có thể ra tay?"
Vô Thiên trầm mặc.
Thượng Sứ không hề thay đổi sắc mặt: "Chúng ta đã giúp các ngươi giữ chân Thiên Đạo, đây là một cơ hội đối với Âm Ám giới của các ngươi, nếu bỏ lỡ cơ hội này, các ngươi muốn trở mình sẽ khó như lên trời!"
Vô Thiên đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, không gian trước mặt hắn ta đột nhiên run rẩy.
Vô Thiên hơi ngây người, một lát sau, hắn ta nhìn về phía thượng sử: "Cần một chút thời gian!"
Thượng Sứ nói: "Bao lâu?"
Vô Thiên trầm giọng nói: "Ba ngay!"
Thượng Sứ gật đầu: "Ba ngày sau gặp lại!"
Nói xong, hắn ta xoay người biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi Thượng Sứ rời đi, Vô Thiên đột nhiên nhìn về phía Thần Công: "Ngươi có tin hắn ta không?"
Thần Công không hề thay đổi sắc mặt: "Dù sao mục đích của bọn họ cũng là Diệp Huyền kia, không phải sao?"
Vô Thiên gật đầu: "Không có xung đột gì với chúng ta hết!"
Thần Công trầm giọng nói: "Đối thủ của chúng ta và các ngươi đều là Thiên Đạo!"
Vô Thiên nhẹ giọng nói: "Chuẩn bị một chút đi! Ba ngày sau gặp lại!"
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Thần Công đứng trầm tư tại chỗ, không biết là đang suy nghĩ gì.
…
Trên chiến trường cổ, Ác Ma Nhạn đứng trên đỉnh núi, ở bên cạnh nàng là Thần Đế.
Thần Đế đột nhiên nhẹ giọng nói: "Bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua!"
Ác Ma Nhạn nói: "Chúng ta không thể ra tay được nữa!"
Thần Đế nhìn về phía Ác Ma Nhạn, Ác Ma Nhạn nhẹ giọng nói: "Sự việc càng ngày càng phức tạp!"
Thần Đế trầm giọng nói: "Sao lại nói như thế?"
Trong mắt Ác Ma Nhạn hiện lên một tia phức tạp: "Ngươi không phát hiện ra sao? Có thế lực bên ngoài đang nhúng tay vào chuyện của vũ trụ này! Mà mục đích của đối phương chính là Diệp Huyền! Nếu như ta không đoán sai thì hẳn là đối phương cũng muốn thư ốc kia! Mà thực lực của chúng ta quá chênh lệch so với đối phương, bởi vậy nếu chúng ta tiếp tục nhắm vào Diệp Huyền thì chỉ biến thành bia đỡ đạn của người khác.”
Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: "Còn nữa, lúc trước những Chính Thần như Thần Công và Ám Âm sinh linh bị ai phong ấn? Thiên Đạo! Mà bây giờ, Thiên Đạo không có bất kỳ ý định gì nhúng tay vào!"
Thần Đế trầm giọng nói: "Chúng ta tiếp tục đi theo Thần Công sẽ trở thành kẻ địch của Thiên Đạo!"
Ác Ma Nhạn gật đầu: "Bây giờ chỉ có một lựa chọn tốt nhất đối với chúng ta đó chính là ở yên một chỗ quan sát diễn biến!"
Nói xong, nàng thấp giọng thở dài: "Lúc trước nhằm vào Diệp Huyền thật sự là một lựa chọn sai lầm! Hy vọng vẫn kịp để bù đắp sai lầm này!"
Vu tộc.
Diệp Linh còn đang canh giữ trước phần mộ kia, nàng đang chờ Diệp Huyền đi ra ngoài, nhưng trong phần mộ không có một chút động tĩnh nào cả!
Đúng lúc này, không gian trước mặt nàng đột nhiên rung chuyển, Diệp Linh nhíu mày, nhìn về phía phần mộ kia, sau đó nàng lập tức mừng rỡ như điên!
A Mục và A Thiến đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Linh, A Mục nhìn về phía phần mộ kia, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Hắn vẫn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta!"
Diệp Linh nhìn về phía A Mục: "Sắp ra ngoài rồi sao?"
A Mục gật đầu: "Chắc là sắp rồi!"
Nghe vậy, Diệp Linh khẽ gật đầu.
A Mục nhìn về phía A Thiến, hai nàng liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nặng nề.
Diệp Linh đột nhiên nói: "Bọn họ sẽ không bỏ qua, đúng không?"
A Mục gật đầu: "Nếu bọn họ ra tay một lần nữa, vậy chứng minh bọn họ đã có biện pháp đối phó với Kiếm Tông!"
Nói xong, sắc mặt của nàng dần dần trở nên nghiêm trọng: "Xem ra lại là một trận chiến nhất định phải đánh!"
…
Tiệm cầm đồ Thiên Đạo.
Ngày hôm đó, một hắc bào lão già đột nhiên đi vào trong tiệm cầm đồ, tóc của hắn ta bạc phơ, tay trái cầm một cây gậy đầu rồng, chân phải hơi khập khiễng, thỉnh thoảng còn ho khan, trông giống một lão nhân gần đất xa trời.
Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn về phía hắc bào lão già, hai mắt nàng híp lại ngay lập tức: "Là ngươi!"
Hắc bào lão giả khẽ cười nói: "Nhiều năm như vậy không gặp rồi, phong thái của Tiểu Đạo cô nương vẫn như trước, mà lão già ta lại bước nửa chân vào quan tài rồi!"
Tiểu Đạo nhìn đối phương: "Ngay cả ngươi cũng đi nương nhờ bọn họ!"
Hắc bào lão giả nhẹ giọng nói: "Vì có thể sống thêm một khoảng thời gian, Tiểu Đạo cô nương, mấy ngày tới, ngươi và lão già ở trong tiệm cầm đồ này, ai trong số chúng ta cũng không được ra tay, ngươi thấy thế nào?"