.
Ninh quốc.
Trong Giới Ngục tháp, không biết qua bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên hít một hơi thật sâu, một cỗ khí tức gợn sóng vô hình từ trong cơ thể chấn động, thế nhanh rất nhanh liền biến mất.
Sảng khoái!
Hiện hắn cảm thấy, toàn thân sảng khoái vô cùng!
Như nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên mở lòng bàn tay, một sợi kiếm quang lóe lên, Linh Tú kiếm đã xuất hiện trong tay.
Mà hiện tại, Linh Tú kiếm đã từ trung phẩm đạt tới thượng phẩm Chân kiếm!
Thượng phẩm Chân kiếm, có thể nói là bình cảnh của Linh Tú kiếm hiện tại. Muốn tăng lần nữa, hẳn khó như lên trời! Bởi hiện tại, không chỉ cần thôn phệ kiếm, mà còn bản thân Linh Tú kiếm thuế biến lần nữa, nếu nó không thể thuế biến, có thôn phệ nhiều Chân kiếm hơn cũng vô dụng!
Như lại nghĩ tới điều gì, hắn đột nhiên gỡ kiếm hạp, trong kiếm hạp, chính là thanh Thiên kiếm kia!
Không thể không nói, giữa Linh Tú kiếm cùng thanh Thiên kiếm này còn chênh lệch nhất định! Nếu như hắn thôn phệ thanh Thiên kiếm này, không chỉ bản thân hắn bị cắn trả, mà Linh Tú kiếm cũng sẽ bị phản thôn phệ!
Đáng tiếc, độ dung hợp của hắn cùng thanh Thiên kiếm này không cao. Chớ thấy hắn có thể thôi động mà nhầm, kỳ thực hắn không phát huy được uy lực chân chính của nó, nếu không, với thực lực hiện tại của hắn, lại thêm Thiên kiếm phát huy toàn lực, chém Vạn Pháp cảnh như giết gà cũng không lạ!
Hắn từng nghĩ thu phục kiếm này, thế nhưng kiếm này hết sức cao ngạo, căn bản không thể thuần phục hắn!
Có điều, mặc dù cao ngạo, nhưng kiếm này cũng rất giữ chữ tín, bởi sau khi rời Giới Ngục tháp, nó vốn có thể trốn, nhưng lại không chọn chạy trốn, mà chọn lưu lại!
Thiên kiếm, kỳ thực đã có ý thức tự chủ, thậm chí có khả năng chạm tới cái gọi là “Đạo”.
Ngược lại, đối với hắn mà nói, thanh Thiên kiếm này không chạy, khẳng định là chuyện tốt, còn có thể thu phục hay không, hắn cũng không quá cưỡng ép.
Có thể, là may mắn, không thể, cũng là mệnh!
Một hồi sau, Diệp Huyền thu kiếm hạp, rời Giới Ngục tháp.
Vừa rời Giới Ngục tháp, cửa điện đột nhiên bị mở ra, Khương Cửu vội chạy vào, chạy tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn thẳng:
Khương quốc gặp chuyện!
Diệp Huyền nhíu mày:
Chuyện gì?
Khương Cửu gằn giọng nói:
Có một số người thần bí xông vào thủ phủ Khương quốc, nơi bọn hắn đi qua, không để lại bất kỳ người nào còn sống, Lưỡng Giới thành đã bị huyết tẩy!
Nói tới đây, Khương Cửu nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Bị huyết tẩy!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đi, đi xem một chút!
Chỉ một chốc, hai người ngồi vân thuyền rời Ninh quốc, Ninh quốc cùng Khương quốc cũng không xa, chưa tới một canh giời, hai người đã tới Lưỡng Giới thành.
Diệp Huyền cùng Khương Cửu vừa vào thành, một mùi máu tươi tanh nồng đã đập thẳng vào mặt, khiến người cồn cào khó chịu không thôi!
Diệp Huyền sầm mặt lại, cùng Khương Cửu vào thành, mặt đất dưới chân đều là máu, máu như kết thành từng dòng suối nhỏ không ngừng chảy ra.
Hai người dọc theo đường lớn đi lên, khắp nơi đều là thi thẻ, có người già, có trẻ nhỏ, mà những người này, đều có một đặc điểm giống nhau, trước ngực có một lỗ máu!
Khương Cửu đi tới trước một cỗ thi thể, tra xét một hồi, sau mới quay đầu nhìn Diệp Huyền:
Trái tim đã bị móc mất!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi, nói:
Kiểm tra xem có người còn sống hay không!
Nói xong, hai người tiếp tục đi tới!
Mà càng đi về trước, hai người càng thêm kinh hãi, bởi thi thể ở đây thực sự quá nhiều! Hai bên đường đều là thi thể, nhìn một cái đã thấy giật cả mình.
Khương Cửu từng là Nguyên soái Khương quốc, giết không ít người, thế nhưng chuyện huyết tẩy một thành như này, nàng thực sự chưa từng làm!
Mà hiện tại, lại có người lại đồ sát cả một thành như vậy, hơn nữa người già trẻ nhỏ cũng không tha!
Khương Cửu nắm chắc kim đao trong tay, sắc mặt có chút dữ tợn, những cỗ thi thể trước mắt này, đều là bách tính Khương quốc a!
Rất nhanh, hai người tới phủ thành chủ, mà giờ khắc này, phủ thành chủ đã hoàn toàn yên tĩnh, thi thể chất khắp nơi, không khí nồng đậm mùi máu.
Đại môn phủ thành chủ, Diệp Huyền dừng lại, lắc đầu:
Không có người sống! Không đúng…
Nói xong, hắn đột nhiên quay người, trước mặt chừng chục trượng, có một tên nam tử mặc huyết y, tay phải người này dẫn theo một tiểu nữ hài, thần sắc tiểu nữ hài đầy hoảng sợ, hai tay nhỏ ôm chặt lấy tay nam tử, không ngừng khóc lóc cầu khẩu.
Huyết y nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Huyết tông làm việc, người không phận sự, cút xa một chút.
Huyết tông!
Khương Cửu nhìn chằm chằm vào huyết y nam tử, tay phải nắm chặt đao, đao trong tay đang rung động!
Diệp Huyền chậm rãi đi tới trước mặt huyết y nam tử, thấy Diệp Huyền, tiểu nữ hài liền như gặp được cứu tinh, hai tay nhỏ vươn thẳng tới Diệp Huyền, cầu khẩn nói:
Ca, ca ca, cứu, cứu… ta, ta sợ…
Diệp Huyền lấy một tấm kim tạp:
Huynh đệ, trong thẻ có trăm vạn cực phẩm linh thạch, ta đổi một mạng của nha đầu này, được không?
Trăm vạn cực phẩm linh thạch!
Trong cái thời linh khí mong manh này, trăm vạn cực phẩm linh thạch, đã là số tài sản không nhỏ!
Huyết y nam tử nhìn qua kim tạp trong tay Diệp Huyền, sau đó nhìn Diệp Huyền, hai mắt trợn lên:
Trăm vạn cực phẩm linh thạch, đổi lấy tính mệnh đê tiện của thứ sâu kiến này?
Dhn nói khẽ:
Ngươi không lỗ, không phải sao?
Huyết y nam tử nhìn Diệp Huyền:
Cho ta một lý do!
Diệp Huyền yên lặng, Linh Tú kiếm trong cơ thể hắn đang dục động, lúc nào cũng có thể chém ra một kiếm.
Thế nhưng hắn lại không dám động thủ, bởi tay phải huyết y nam tử đang gắt gao bắt lấy gáy tiểu nữ hài, hơn nữa, thực lực người này không yếu, chí ít cũng đạt tới Thần Hợp cảnh đỉnh phong, hơn nữa, nhìn khí tức, còn có thể thấy không phải Thần Hợp cảnh đỉnh phong bình thường!
Nếu hắn xuất thủ, tất có thể giết được nam tử trước mắt, nhưng lại không thể nắm chắc, cứu được tiểu nữ hài trước khi huyết y nam tử đánh xuống.
Huyết y nam tử đánh giá nhìn Diệp Huyền, cười lạnh:
Thấy khí tức ngươi không yếu, hẳn cũng không phải người thường! Đương nhiên, cũng không quan trọng. Ta chỉ muốn biết, đến cùng là vì nguyên nhân gì, khiến ngươi nỡ bỏ một trăm vạn linh thạch để cứu lấy tính mệnh đê tiện của sâu kiến không giá trị này?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ngươi cầm linh thạch, ta dẫn người đi, không phải tốt sao?
Huyết y nam tử nhếch miệng cười một tiếng:
Ta chỉ muốn biết lý do, không được sao?
Diệp Huyền trầm ngâm một hồi, nói khẽ:
Không có lý do, chỉ là động lòng trắc ẩn, chỉ thế thôi!
Lòng trắc ẩn?
Huyết y nam tử hơi nhếch miệng:
Được được! Có điều, một trăm vạn linh thạch có vẻ không xứng với lòng trắc ẩn của một vị cường giả như ngươi a! Ta muốn năm trăm vạn cực phẩm linh thạch!
Năm trăm vạn cực phẩm linh thạch!
Khương Cửu ở bên gắt gao nhìn huyết y nam tử, sát ý trong mắt đã ngưng như thực chất.
Diệp Huyền yên lặng, không nói.
Lúc này, huyết y nam tử lại nhếch miệng cười một tiếng:
Không muốn?
Thanh âm vừa ra, tay phải hắn liền dùng sức, nháy mắt, tiểu nữ hài liền trợn mắt, thần sắc thống khổ, há hốc miệng không ngừng phát ra âm thanh khàn khàn!
Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Khương Cửu run lên lẩy bẩy!
Diệp Huyền đột nhiên bấm tay điểm một cái, một tấm kim tạp bay tới trước mặt huyết y nam tử, người sau tiếp thẻ, trong thẻ, vừa vặn có năm trăm vạn cực phẩm linh thạch!
Huyết y nam tử thu kim tạp, tay phải đột nhiên dùng sức.
Xoạt xoạt!
Cổ tiểu nữ hài lập tức bị cắt đứt!
Huyết y nam tử ném thi thể tiểu nữ hài tới trước mặt Diệp Huyền, nhếch miệng cười một tiếng:
Ta cũng không nói, giao người sống hay người chết, ngươi thấy sao?
Hai tay Diệp Huyền rung lên kịch liệt, hắn trầm mặc một hồi, nói khẽ:
Vì sao?
Phóng tác: xonevictory
Chương 345: Chí Ác Nhất Kiếm