Chương 1923. Càng chiến càng mạnh
Chương 1923. Càng chiến càng mạnh
Chương 1923: Càng chiến càng mạnh
Nam tử hư ảo nhìn Thiên Đạo, không biết đang nghĩ gì.
Thiên Đạo lại nói tiếp: “Với cả hiện giờ A La sắp đột phá rồi, nữ nhân đó mà đột phá thì mấy người như ngươi nàng ta chỉ cần giải quyết bằng một đường kiếm thôi! Đừng nói ngươi, đến cả Thượng Chủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta! Ngoài ra, Tiểu Đạo ấy, các ngươi có biết nàng ta không? Nàng ta cũng cực kì lợi hại.
Nói một câu thật lòng, ta còn phải kiêng dè nàng ta ba phần nữa là! Còn các ngươi, các ngươi đã thành công chọc giận nàng ta rồi đấy, để nàng ta đứng hẳn về bên Diệp Huyền!”
Nói đoạn, Thiên Đạo lại thở dài một hơi: “Tổng kết lại là, quan sát các ngươi lâu như vậy rồi, các ngươi thực sự ngu ngốc lắm! Ta không nhìn nổi nữa rồi!”
Nam tử hư ảo bỗng gằn giọng nói: “Ngươi đang sỉ nhục chúng ta đấy sao?”
Thiên Đạo bỗng nhìn về phía nam tử hư ảo. Ngay sau đó, một bàn tay vô hình bỗng bóp chặt lấy cổ hắn ta. Nam tử hư ảo trợn tròn mắt, trong mắt hắn ta là vẻ không thể tin được!
Hắn ta không thể phản kháng!
Thiên Đạo nhìn nam tử hư ảo: “Ta đang sỉ nhục các ngươi ư? Ta đang có lòng tốt nhắc nhở các ngươi thì có! Ta cho các ngươi hay, nhân loại các ngươi có rất nhiều tật xấu, đó chính là rõ ràng mình rất ngu xuẩn nhưng lại không biết mình ngu xuẩn, chẳng biết tự lượng sức mình một chút nào! Như bây giờ ấy, rõ ràng ngươi biết ngươi không phải là đối thủ của ta nhưng ngươi vẫn cãi ta, lại còn tỏ vẻ hung dữ, ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía lão giả gầy gò kia. Sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, hắn ta nói: “Ta… ta không nói gì hết.”
Thiên Đạo thu hồi tầm mắt, lại nhìn nam tử hư ảo: “Điều ngu xuẩn nhất là ngay từ đầu các ngươi lại đi nhốt ta. Càng ngu hơn là các ngươi lại chỉ làm một trận pháp và phái một Thượng Sứ tới.
Chậc chậc, cho ta hỏi cái, mấy tên ở thượng giới ăn cái gì mà lớn được thế? Não của bọn chúng đâu mất rồi? Bọn chúng sống được cả vạn năm mà chỉ có một xíu trí thông minh vậy sao. Ta nuôi một con heo, cho nó sống vạn năm mà nó cũng không ngu đến mức độ như vậy, ngươi có tin không?”
Nam tử hư ảo: “…”
Thiên Đạo nói rất hăng, nàng lại tiếp tục: “Thực ra, ta vẫn hiểu suy nghĩ của các ngươi. Với các ngươi, các ngươi là người của thượng giới, chúng ta là người của hạ giới, các ngươi có tính ưu việt trời sinh. Trong mắt các ngươi, chắc chắn chúng ta chỉ như con kiến mà thôi, chỉ có thể để mặc các ngươi chà đạp. Nhưng mà sau vài chuyện thất bại, chẳng lẽ các ngươi còn không chịu nhận ra?”
Nói đoạn, nàng bèn chỉ về Diệp Huyền phía dưới: “Cái tên đó không dễ chọc vào đâu! Sau lưng người ta có người đấy! Các ngươi ngu xuẩn như vậy, đừng có mà coi thường hắn nữa! Đã vậy còn đòi đi cướp thư ốc của hắn?”
Nam tử hư ảo chỉ nhìn Thiên Đạo chứ không dám lên tiếng, cũng chẳng dám động đậy!
Nữ nhân trước mắt này có thể giết hắn ta trong tích tắc!
Thiên Đạo bỗng thở dài: “Các ngươi thế này thì còn lâu mới sống được nếu ở trong mấy cuốn cổ tịch võ hiệp!”
Lão giả bỗng nói: “Các hạ cũng muốn Diệp Huyền chết?”
Thiên Đạo nhìn lão giả, cười: “Xem các ngươi hỏi kìa… hỏi đến mức khiến ta ngại đấy! Thế nên các ngươi vẫn nên chết đi thì hơn!”
Nói đoạn, nàng bèn phất tay.
Lão giả kia lập tức biến mất.
Biến mất!
Thấy vậy, nam tử hư ảo bèn sợ hãi vô cùng!
Thực lực gì thế này?
Rốt cuộc nữ nhân này mạnh đến mức độ nào?
Thiên Đạo đang định lên tiếng thì đúng lúc đó, một đường huyết hồng kiếm ý bỗng bay tới. Chỉ trong chốc lát, bầu trời bỗng biến thành một biển máu, khiến người ta sợ hãi vô cùng!
Đôi mắt Thiên Đạo thoáng vẻ kì lạ. Nàng nhìn Diệp Huyền, lúc này huyết hồng kiếm ý xung quanh người Diệp Huyền đang càng lúc càng mạnh. Không chỉ có vậy, sức chiến đấu của hắn cũng tăng lên với tộc độ vô cùng nhanh!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Thiên Đạo bèn chớp mắt, sau đó nàng nhìn về phía nam tử hư ảo: “Ngươi nhìn xem, huyết mạch chi lực của hắn sắp đột phá rồi đấy!”
Nam tử: “…”
Phía dưới, Diệp Huyền đang ở trong trạng thái càng giết càng điên, hắn cũng sắp sửa đột phá, lúc này trông chẳng khác gì một sát thần.
Phong Ma huyết mạch, càng điên lại càng mạnh!
Thiên Đạo bỗng đi tới trước mặt nam tử hư ảo kia: “Sau khi ngươi đi lên nhất định phải nói với người của thượng giới thật rõ ràng rằng đừng có phái mấy kẻ ngu xuẩn tới nữa! Nhất là phải bảo bọn họ đánh giá lại tên kia đi, tốt nhất là lặp lại những lời ta vừa nói với bọn họ!
Lời khuyên cuối cùng dành cho ngươi là ta khuyên các ngươi nên cử tất cả lực lượng, phá vỡ luôn bức tường giữa thượng giới và hạ giới, sau đó tập hợp tất cả lực lượng đi tiêu diệt hắn, đoạt lấy thư ốc, bước lên con đường đại đạo tươi đẹp!
Các ngươi phải cố gắng lên, các ngươi làm được mà!
Đánh chết Diệp Huyền, cướp lấy thư ốc, các ngươi hoàn toàn có thể làm được!”
Nói đoạn, nàng siết chặt nắm đấm, ra hiệu cố lên: “Cố lên nhé!”
Nam tử hư ảo: “…”
Thiên Đạo thả nam tử hư ảo đi, nam tử hư ảo bèn nhìn nàng chằm chằm, sau đó biến mất.
Khi rời đi, ánh mắt hắn ta tràn đầy vẻ kiêng kị.
So với Diệp Huyền thì hắn ta cảm giác nữ nhân này còn đáng sợ hơn!
Nữ nhân này giết người không thấy máu!
Nam tử hư ảo biến mất, Thiên Đạo chớp mắt, sau đó nhếch khóe miệng: “Cái đám chày gỗ này!”
Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền đang điên cuồng tàn sát bên dưới, nói: “Huyết mạch này cũng thú vị đấy!”
…
Trước cái tháp màu đen trải đầy thi thể, máu chảy thành sông.
Diệp Huyền đã giết không biết bao nhiêu Âm Ám sinh linh, có điều, đám sinh linh ấy vẫn không chịu đầu hàng!
Bởi lẽ bọn họ đã không có đường lui!
Trừ phi bọn họ từ bỏ Âm Ám giới!
Mà do nhục thân và Thái Cực Thuẫn của Diệp Huyền cực mạnh nên không một sinh linh nào có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Bào mòn!
Bọn họ chỉ có thể bào mòn sức lực của Diệp Huyền!
Thế nhưng được huyết mạch chi lực hỗ trợ nên Diệp Huyền càng chiến càng mạnh!
…