Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 253 - Chương 1943. Võ Thánh

Chương 1943. Võ Thánh Chương 1943. Võ Thánh

Chương 1943: Võ Thánh

Tiểu Đạo nhìn chằm chằm huyền bào nam tử: “Thế mà ngươi còn muốn giết hắn ta!”

Huyền bào nam tử liếc nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Nói một cách chính xác thì chúng ta chỉ muốn có được thư ốc và Giới Ngục tháp, thế nhưng chúng ta biết, hắn sẽ không chủ động giao hai thứ này ra. Còn về tại sao chúng ta phải làm như vậy, hơn nữa còn vẫn muốn đối phó với đối phương khi đã biết hắn có vô số chỗ dựa…”

Nói đoạn, hắn ta nhìn Tiểu Đạo: “Sinh tồn!”

Tiểu Đạo chau mày: “Thượng giới các ngươi không thể sinh tồn được nữa à?”

Huyền bào nam tử nói: “Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn đối đầu với Lục Duy. Thế nhưng vẫn luôn không thể tiến vào Lục Duy. Mà khi không thể tiến vào Lục Duy thì ngay cả chúng ta cũng phải đối mặt với Ngũ Duy Kiếp.”

Diệp Huyền hỏi: “Ngày xưa tại sao các ngươi lại bị đuổi xuống?”

Huyền bào nam tử nhìn hắn, mỉm cười: “Bởi vì chúng ta muốn thay đổi chế độ của bên trên!”

Diệp Huyền chau mày: “Chế độ đó không tốt ư?”

Huyền bào nam tử lắc đầu: “Chế độ đó đúng thật là có thể bảo vệ vũ trụ, thế nhưng chư vị có từng nghĩ tới những người ở những tầng lớp thấp hơn hay không? Có rất nhiều người từ khi sinh ra đã bị định đoạt sẵn số phận. Bọn họ không thể tu luyện, không thể sử dụng linh khí. Bọn họ chỉ có thể làm một người bình thường. Có thể nói, từ khi sinh ra, cuộc đời của bọn họ đã định sẵn, bọn họ không thể tu luyện! Thế nhưng người khác lại có thể tu luyện. Liên Hợp Điện và những thế lực lớn mạnh là những người có thể tu luyện, hơn nữa người của bọn họ từ khi sinh ra đã có rất nhiều tài nguyên để tu luyện rồi!”

Nói đoạn, hắn ta mỉm cười rồi tiếp tục: “Lục Duy, tài nguyên tu luyện ở nơi đó đều nằm trong tay một vài thế lực kia. Cùng là người như nhau thế nhưng sinh ra lại quyết định tất cả. Nỗ lực? Thiên phú? Nói thật lòng thì có vài người phấn đấu cả đời để theo đuổi một thứ gì đó, có một vài người ngay từ khi sinh ra đã sở hữu thứ đó rồi! Ngươi thấy có công bằng không?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi nhắc đến vấn đề sinh ra thì ta phải nói thêm đôi câu! Được sinh ra không phải là điều chúng ta có thể tự quyết định, thế nhưng cuộc đời của chúng ta lại do chúng ta quyết định. Xuất thân của ngươi không tốt? Thế tại sao ngươi không cố gắng lên? Nếu xuất thân không tốt lại không muốn cố gắng thì mới thực sự xong đời! Hơn nữa, thứ lỗi ta nói thẳng, từ xưa đến nay có biết bao nhiêu cường giả có xuất thân kém chứ.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn huyền bào nam tử: “Chế độ của Lục Duy vũ trụ mặc dù không công bằng với rất nhiều người, thế nhưng nếu không có chế độ đó thì Lục Duy vũ trụ không bị phá hủy thì cũng rơi vào tình cảnh linh khí suy yếu, bên bờ diệt vong! Đương nhiên, đối với những người phía dưới mà nói thì đúng thật là không công bằng. Bởi lẽ bọn họ sinh ra ở thế giới đó nhưng lại không được hưởng linh khí ở thế giới đó, không thể tu luyện, không thể nghịch thiên cải mệnh, không thể tạo một cuộc đời riêng thuộc về mình…”

Nói đến đây, nàng ngừng lại rồi lắc đầu: “Không có đúng với sai, cũng không có gì là công bằng thật sự và tuyệt đối.”

Mọi người trầm mặc.

Công bằng?

Công bằng phải do tự mình đạt lấy!

Không có năng lực thì ngươi còn nghĩ gì đến công bằng nữa!

Huyền bào nam tử mỉm cười: “Tiểu Đạo cô nương nói rất đúng, chúng ta và Lục Duy vũ trụ không có đúng cũng không có sai, chỉ có bất đồng về lập trường mà thôi! Giống như chúng ta và các ngươi ấy! Chúng ta tới cướp thư ốc chỉ bởi chúng ta muốn sinh tồn.”

Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu: “Các ngươi đừng nói một cách đường đường chính chính như vậy! Cướp chính là cướp, kể cả có xuất phát từ mục đích gì thì vẫn là cướp! Ví dụ như ta, nếu như ta không có thê tử thì ta có thể đi cướp thê tử của ngươi không? Nếu không cướp thì ta sẽ cô đơn cả đời, thế nên ta tới cướp thê tử của ngươi chẳng có gì sai cả, chỉ là lập trường của ta và ngươi không giống nhau mà thôi!”

Nghe Diệp Huyền nói vậy, A Mục và mọi người bèn lắc đầu cười.

Ví dụ hay đáo để!

Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyền, mặc dù Diệp Huyền nói rất dung tục nhưng mà lại rất có lí!

Vẫn phải có đúng có sai!

Huyền bào nam tử nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Dù thế nào thì chúng ta cũng phải có được thư ốc!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng! Làm người xấu thì phải làm cho triệt để! Đừng có lập lờ! Chỉ là ta có một điều không hiểu, đó chính là các ngươi muốn thư ốc để làm gì? Thư ốc này có thể giúp các ngươi đối phó với Lục Duy sao?”

Huyền bào nam tử gật đầu: “Có thể! Ta không biết rốt cuộc tiên tri là ai, cũng không biết lai lịch của hắn ta như thế nào. Thế nhưng ta biết, Lục Duy có một món chí bảo nằm trong thư ốc đó, nó được tiên tri mang về từ Lục Duy!”

Diệp Huyền chau mày: “Chí bảo? Chí bảo gì cơ?”

Huyền bào nam tử chau mày: “Điều này không thể nói với ngươi.”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, ở phía xa bỗng truyền tới một tiếng kiếm minh!

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn. Ở đó có một đường kiếm quang bay vụt lên trời, ngay sau đó có một nữ tử bước ra từ đường kiếm quang đó.

A La!

A La mặc một bộ ngân giáp, bên hông mang trường kiếm. Lúc này trông ngoại hình của nàng có chút thay đổi, không còn dáng vẻ tiểu nữ hài như ngày trước nữa. Hiện giờ trông nàng giống một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi hơn.

Sau khi A La xuất hiện, các cường giả Đại Hoang quốc lập tức hoan hô, tiếng hô của bọn họ vang vọng đất trời!

Trong lòng bọn họ, A La như một tín ngưỡng vậy!

Tất cả mọi người ở Đại Hoang quốc đều nhìn về phía A La. Ánh mắt bọn họ chan chứa vẻ cuồng nhiệt và sự hưng phấn!

A La bước tới trước mấy người Diệp Huyền và nhìn thẳng về phía huyền bào nam tử.

Huyền bào nam tử đánh giá nàng một hồi rồi mỉm cười: “Đúng là người ưu tú nhất của Hàn Võ kỷ, rất lợi hại!”

Nói đoạn, hắn ta bèn xòe lòng bàn tay ra, sau đó làm thế mời: “Mời!”

Dứt lời, một luồng sức mạnh vô hình lập tức bao trùm khắp không gian xung quanh.

Trừ A La ra thì mọi người đều xuất hiện cách đó ngàn trượng!

Phá Hư cảnh đỉnh phong!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức sầm lại.

Đúng lúc đó, Tiểu Đạo bên cạnh hắn bỗng lên tiếng: “Võ Chi Cực Thánh… đây là một vị Võ Thánh…”
Bình Luận (0)
Comment