Chương 1959. Cường giả chân chính trong lòng Thiên Đạo
Chương 1959. Cường giả chân chính trong lòng Thiên Đạo
Chương 1959: Cường giả chân chính trong lòng Thiên Đạo
Diệp Huyền gật đầu: "Hiểu rồi!"
Thiên Đạo cười nói: "Đi, đưa ngươi đến một nơi!"
Nói xong, nàng lập tức biến mất tại chỗ cùng với hắn.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi vào trong một khu rừng rậm.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua xung quanh, rừng rậm trước mắt này rộng đến mức không thấy điểm cuối, hơn nữa, khu rừng rậm này còn tản ra một luồng khí tức nguyên thủy, làm cho người ta thoáng có cảm giác bị áp bách.
Thiên Đạo khẽ cười nói: "Khu rừng rậm này tồn tại từ thời đại Thiên Đạo, ta vẫn luôn bảo hộ, nếu không, sợ là chúng nó cũng biến mất!"
Nói xong, nàng đi vào bên trong.
Diệp Huyền đi theo Thiên Đạo, trong rừng rậm, thỉnh thoảng có tiếng chim hót.
Hắn phát hiện linh khí trong khu rừng rậm này vô cùng dồi dào, nhiều hơn bên ngoài ít nhất là chục lần!
Nếu như xuất hiện ở bên ngoài nhất định sẽ có rất nhiều người điên cuồng.
Nhưng hẳn là cũng không có bao nhiêu người dám đánh chủ ý vào nơi này, đây chính là nơi được Thiên Đạo che chở!
Hắn cũng kiêng kỵ nữ nhân này.
Thiên Đạo cười nói: "Nơi đây chắc là tịnh thổ cuối cùng của vũ trụ này!"
Diệp Huyền hỏi: "Thiên Đạo cô nương, với thực lực của ngươi hẳn là có thể rời khỏi vũ trụ này đúng không?"
Thiên Đạo gật đầu: "Chỉ cần ta muốn thì lúc nào cũng có thể rời đi. Lục Duy vũ trụ đã từng mời ta rồi! Bọn họ mời ta đến Lục Duy, ta không cần phải làm gì cả mà còn có đãi ngộ rất tốt!"
Diệp Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: "Vậy tại sao ngươi không đi?"
Thiên Đạo nhìn thoáng qua hắn, cười nói: "Nơi này là nhà."
Nhà!
Diệp Huyền trầm mặc.
Đối với hắn thì muội muội ở đâu, nơi đó chính là nhà.
Thiên Đạo đột nhiên dừng lại, ở trước mặt nàng cách đó không xa có một cây non xanh biếc.
Thiên Đạo cười nói: "Cây non này là Sinh Mệnh Chi Tâm của vũ trụ này, bây giờ đưa nó cho ngươi!"
Nói xong, nàng búng ngón tay, Sinh Mệnh Chi Tâm kia lập tức tiến vào giữa lông mày Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt toàn thân hắn bị một luồng ánh sáng xanh bao bọc lấy, giờ khắc này, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng nhiều vô cùng vô tận.
Nguồn năng lượng này rất ấm áp, vô cùng thoải mái.
Thiên Đạo cười nói: " Sinh Mệnh Chi Tâm này có một công năng đặc biệt, đó chính là chữa trị, năng lực chữa trị của nó chỉ kém tử khí trên người ngươi có một chút thôi, nhưng nó có một năng lực mà tử khí của ngươi không có, đó chính là có thể dung hợp với thân thể của ngươi một cách hoàn mỹ, làm cho nhục thân của ngươi biến thành sinh mệnh thể, nói một cách đơn giản có nghĩa là ngày sau ngươi giao thủ với người, chỉ cần không phải bị đối phương đánh cho trọng thương và miểu sát thì nó đều có thể khiến cho thân thể của ngươi tự chữa trị."
Nghe vậy, Diệp Huyền ngay lập tức trở nênn vô cùng hưng phấn.
Tự chữa trị?
Điều này cực kỳ quan trọng!
Sau này đánh nhau với người khác, chỉ cần đối phương không có năng lực miểu sát hắn, vậy thì cho dù hắn muốn chết cũng khó!
Ai có thể đánh chết hắn?
Lúc này, Thiên Đạo lại nói: "Ngươi hấp thu nó vào trong cơ thể trước đã, đợi đến khi tất cả sức mạnh thuộc tính đều tập hợp lại, chúng ta sẽ bắt đầu tu luyện Ngũ Hành Tuyệt Thể, việc mà ngươi phải làm bây giờ là thu thập những năng lượng thuộc tính này."
Diệp Huyền gật đầu, hai mắt từ từ nhắm lại, bắt đầu chuyên tâm hấp thu năng lượng của Sinh Mệnh Chi Tâm.
Cứ như vậy, ước chừng khoảng ba canh giờ sau, hắn mở hai mắt ra, mà giờ khắc này, trên người hắn có thêm một tầng ánh sáng màu xanh lục.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện lại đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh, hắn phát hiện, linh khí ở xung quanh lại bắt đầu dần dần tiêu tán.
Hắn nhìn về phía Thiên Đạo, có chút khó hiểu: "Đây là?"
Thiên Đạo cười nói: " Sinh Mệnh Chi Tâm là trung tâm của nơi này, bây giờ nó đã bị ngươi hấp thu, linh khí nơi này sẽ dần dần tiêu tán, sau đó sẽ trở nên giống như bên ngoài!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thiên Đạo cô nương... ngươi..."
Thiên Đạo ngắt lời hắn: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao lại đưa nó cho ngươi sao?"
Diệp Huyền gật đầu.
Thiên Đạo chớp mắt: "Bởi vì ta đang có mưu đồ xấu xa với ngươi đó!"
Diệp Huyền: "..."
Thiên Đạo mỉm cười: "Đi thôi!"
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nàng, trong lòng có chút phức tạp.
…
Chỉ chốc lát sau, Thiên Đạo đưa hắn đi vào trong một tinh không.
Hai người đứng ở trong tinh không, khi đứng ở trong tinh không mênh mông này, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên một cảm giác thật nhỏ bé.
Nhân loại rất cường đại, nhưng thật sự quá nhỏ bé so với vũ trụ vô tận này.
Thiên Đạo đột nhiên cười nói: "Ngươi nhìn tinh không này đẹp biết bao."
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, Thiên Đạo mặc một chiếc váy dài màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, mái tóc dài của nàng xõa vai, trên mặt mang theo ý cười.
Giờ khắc này, bầu trời đầy sao ở trước mặt nàng trông hơi nhạt nhòa.
Thiên Đạo nhẹ nhàng vén tóc bên tai, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không nhìn thấy ánh sáng, nhưng ánh sáng vẫn luôn ở đó."
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: "Ta vẫn còn nhớ rõ ngươi đã từng nói thế giới này cường giả vi tôn, nắm đấm chính là đạo lý, thật ra ngươi nói cũng không sai, thế giới của cường giả vi tôn, cho dù ngươi có lý nhưng ngươi không có nắm đấm thì cũng không có tác dụng gì.
Nhưng người có thực lực không nên bắt nạt người thành thật, không nên ức hiếp những người an phận kia. Trong lòng ta, cường giả chân chính nên sẵn sàng giảng đạo lý với người yếu hơn hắn ta.”