Chương 1962. Ngươi không sợ ta gây bất lợi cho ngươi sao?
Chương 1962. Ngươi không sợ ta gây bất lợi cho ngươi sao?
Chương 1962: Ngươi không sợ ta gây bất lợi cho ngươi sao?
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền liền thay đổi sắc mặt, thực lực của những âm hồn này cực kỳ cường đại, khi còn sống thấp nhất cũng là Chủ Tể cảnh!
Hắn muốn lấy Trấn Hồn Kiếm ra, đúng lúc này, Thiên Đạo đột nhiên lắc đầu cười.
Nàng phất nhẹ tay áo, trong phút chốc, tất cả âm hồn đã bị cố định lại tại chỗ cũ, không thể nào nhúc nhích!
Diệp Huyền sửng sốt.
Những âm hồn kia cũng sửng sốt.
Thiên Đạo nhìn về phía Diệp Huyền: "Biết đây là cái gì không?"
Diệp Huyền lắc đầu.
Thiên Đạo cười nói: "Đây gọi là Không Gian Định Cách, một kiểu vận dụng không gian, muốn học không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Muốn!"
Thiên Đạo cười ha ha: "Chờ ngươi tu luyện xong Ngũ Hành Tuyệt Thể, ta sẽ dạy ngươi!"
Nói xong, nàng nhìn về phía âm hồn nam tử trung niên kia: "Năm đó khi các ngươi còn sống đều không phải là đối thủ của ta, huống chi là bây giờ?"
Nam tử trung niên gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi sẽ bị báo ứng!"
Thiên Đạo cười nói: "Người tội ác tày trời cũng dám nói ra hai chữ báo ứng? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?"
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Thiên Đạo một cách đầy thù hận: "Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!"
Thiên Đạo chớp mắt: "Ta lại sợ quá cơ!"
Diệp Huyền: "..."
Nam tử trung niên nhìn chòng chọc vào Thiên Đạo, nếu như ánh mắt có thể giết người thì Thiên Đạo đã chết mấy trăm lần rồi!
Thiên Đạo nhìn thoáng qua những âm hồn kia, lắc đầu: "Nếu như không phải không có thời gian thì ta thực sự không muốn ngươi được giải thoát! Những người như các ngươi nên chịu khổ đời đời kiếp kiếp.”
Nói xong, nàng vung tay phải lên, trong phút chốc, toàn bộ âm hồn đều bị một luồng sức mạnh thần bí bao vây, một khắc sau đó, những âm hồn kia xông về phía Diệp Huyền!
Diệp Huyền đang muốn né tránh thì Thiên Đạo đột nhiên nói: "Hấp thu bọn họ, hơn nữa để Trấn Hồn Kiếm của ngươi chính thức dung hợp cùng với ngươi, nếu thành công, Trấn Hồn Kiếm của ngươi sẽ trở thành đệ nhị kiếm từ trước đến nay trong Ngũ Duy vũ trụ!"
Diệp Huyền theo bản năng hỏi: "Đệ nhất kiếm là gì?"
Khóe miệng Thiên Đạo khẽ nhếch lên: "Thiên Đạo Kiếm của ta? Ngươi có muốn không? Nếu muốn thì ta có thể đưa cho ngươi.”
Diệp Huyền hỏi: "Có miễn phí không?"
Thiên Đạo gật đầu: "Miễn phí."
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao lại miễn phí cho ta?"
Thiên Đạo chớp mắt: "Bởi vì ta đang tính kế ngươi, ha ha..."
Diệp Huyền: "..."
Hấp thu!
Diệp Huyền bắt đầu điên cuồng hấp thu những âm hồn chi lực kia, không chỉ có hắn mà Trấn Hồn Kiếm cũng đang hấp thu!
Bây giờ hắn và Trấn Hồn Kiếm đã chính thức trở thành một thể.
Trấn Hồn Kiếm chính là hắn!
Trấn Hồn Kiếm khác với Thiên Tru Kiếm, trên đường tới đây, Trấn Hồn Kiếm trưởng thành cùng với hắn, hắn có rất nhiều cộng hưởng với nó!
Mà Thiên Tru Kiếm vừa xuất hiện chính là thần khí, vẫn thiếu đi một chút ăn ý với hắn.
Nhưng hắn và Thiên Tru Kiếm cũng đang dần dần dung hợp.
Trong sân, những âm hồn kia căn bản không có lực phản kháng, chỉ có thể bị Diệp Huyền hấp thu.
Thực lực của Thiên Đạo quá kinh khủng!
Diệp Huyền thật sự có chút kiêng kỵ đối với nữ nhân này!
Bởi vì hắn hoàn toàn không hiểu nàng sẽ làm gì!
Mục đích của nàng là gì?
Hắn không biết!
Hắn đã không thể nhìn thấu ý đồ của nàng!
Một nữ tử bí ẩn!
Giữa sân, sau khi Thiên Đạo nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nàng ngồi một bên, hai tay chống cằm tỳ lên đầu gối mình, nàng cứ nhìn Diệp Huyền như vậy, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một ngày sau, Diệp Huyền đã hấp thu toàn bộ âm hồn!
Mà Trấn Hồn Kiếm của hắn lập tức lao ra khỏi cơ thể, phóng lên trời, lao thẳng vào trong tinh không, trong khoảnh khắc, toàn bộ tinh không lập tức hình thành một tử vực!
Tử vực do tử khí ngưng tụ mà thành!
Phía dưới, hai mắt Diệp Huyền từ từ nhắm lại, hắn mở lòng bàn tay ra, Trấn Hồn Kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh sáng đen lọt vào trong tay hắn, mà luồng tử khí trong tinh không vẫn chưa tan!
Hắn nhìn về phía Thiên Đạo: "Ta cảm thấy trong cơ thể ta đều là tử khí!"
Thiên Đạo cười nói: "Có thể áp chế không?"
Diệp Huyền gật đầu: "Có Trấn Hồn Kiếm, có thể áp chế!"
Lòng bàn tay Thiên Đạo mở ra, Trấn Hồn Kiếm xuất hiện trong tay nàng.
Nàng nhìn thanh kiếm trong tay và mỉm cười, sau đó đưa kiếm cho Diệp Huyền: "Kiếm này hấp thu rất nhiều linh hồn ác nhân, trong kiếm có rất nhiều ác niệm... Ngươi cầm ác kiếm này thì phải dùng để trảm ác nhân!"
Trảm ác nhân!
Diệp Huyền gật đầu: "Ta chỉ giết người nên giết!"
Thiên Đạo cười nói: "Yên tâm, ta không kêu ngươi phải thay đổi gì cả, bản tính của ngươi rất tốt, không cần thay đổi gì hết, hơn nữa, ta cũng rất gai mắt với cái gọi là nhân sĩ chính nghĩa, bởi vì rất nhiều người thích lấy danh nghĩa chính nghĩa làm chuyện tàn ác. Hơn nữa, nhiều người thích áp đặt cái gọi là tiêu chuẩn công lý của họ lên người khác. Vì vậy, làm tốt việc của mình là được rồi.”
Diệp Huyền nhìn thoáng qua nàng: "Ngươi không sợ ta gây bất lợi cho ngươi sao?"
Thiên Đạo chớp mắt: "Ngươi sẽ làm như vậy sao?"
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo cười nói: "Trừ phi ngươi gọi người tới, nếu không thì trong thời gian ngắn, chắc chắn không thể đánh lại ta!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Rốt cuộc ngươi đã đạt tới trình độ nào rồi?"
Thiên Đạo cười một cách tinh nghịch: "Ngươi đoán xem!"
Diệp Huyền lắc đầu, ta đoán cái quái gì cơ chứ!