Chương 1967. Tự tìm đường chết
Chương 1967. Tự tìm đường chết
Chương 1967: Tự tìm đường chết
A La!
Thiên Đạo bật cười, sau đó nói: "A La mạnh hơn Võ Thánh kia một chút, nhưng bây giờ nàng ta vẫn không đánh lại ta, bởi vì ta sống lâu hơn nàng ta!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?"
Thiên Đạo chớp mắt: "Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo: "Nghe lời nói dối trước đi!"
Thiên Đạo ngẩng đầu nhìn trời với vẻ vô cùng ngạo nghễ: "Cửu Thiên Thập Địa, ta là mạnh nhất, thiên hạ vô địch, tuyệt thế vô song..."
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Dừng lại, ta muốn nghe lời nói thật!"
Thiên Đạo nhìn về phía hắn: "Lời nói thật?"
Diệp Huyền gật đầu.
Thiên Đạo nhìn hắn: “Chỉ cần ta muốn thì vũ trụ hiện tại có thể biến mất ngay lập tức.”
Diệp Huyền: "..."
Thiên Đạo cười nói: "Nói đùa với ngươi đó, ta không lợi hại như vậy đâu, hơn nữa ta cũng không thích đánh nhau."
Nói xong, nàng vỗ nhẹ vào người của Diệp Huyền: "Một quyền vừa rồi là để cho ngươi hiểu được, Ngũ Hành Tuyệt Thể của ngươi không phải vô địch, cũng không có công pháp và nhục thân nào là vô địch, trong những kẻ mạnh chắc chắn sẽ có kẻ mạnh hơn, làm người thì phải khiêm tốn một chút, nhất định sẽ không sai đâu. Khi nữ tử váy trắng còn ở đây, ngươi nhìn xem ta khiêm tốn như thế nào, ta không hề ra ngoài, cho nên ta sống rất tốt!"
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo: "Bởi vì nàng ấy nên ngươi mới không ra ngoài sao?"
Thiên Đạo cười nói: "Đúng rồi! Nàng ta lợi hại như vậy, hơn nữa lại còn không nói lý, nếu ta đi ra, lỡ như nàng ta thấy ta chướng mắt rồi cho ta một kiếm, vậy chẳng phải là ta chết quá oan uổng rồi sao!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Ngươi cũng không đánh lại được nàng ta sao?"
Thiên Đạo gật đầu: "Không đánh lại, nàng ta vô cùng lợi hại! Tu vi kiếm đạo của nàng ta đã vượt qua phạm trù nhận thức của ta, thật ra không chỉ tu vi kiếm đạo của nàng ta lợi hại, mà nhận thức của nàng ta về sức mạnh cũng rất lợi hại.”
Nói xong, nàng dừng một chút, rồi lại nói: "Nàng ta sinh kiếm là vì chấp niệm, chấp niệm của nàng ta đã vượt qua kiếm, có thể nói không phải nàng ta ỷ lại vào kiếm, mà là kiếm ỷ lại vào nàng ta, một kiếm tu, tu đến trình độ kiếm không thể rời khỏi nàng ta, thậm chí là ỷ lại vào nàng ta, ngươi nói xem có lợi hại hay không!"
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Thiên Đạo, biểu cảm có chút kỳ lạ: "Hình như ngươi rất khâm phục nàng ấy!"
Thiên Đạo khẽ gật đầu: "Rất khâm phục, nhưng mà tính tình của nàng ta không được tốt cho lắm, có chút nóng nảy. Ta nói cho ngươi biết, nàng ta đã nhiều lần muốn hủy diệt vũ trụ, nữ tử này ở vũ trụ này là may mắn của vũ trụ này, nhưng cũng là bất hạnh của vũ trụ này.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Nếu nàng ấy thật sự muốn hủy diệt vũ trụ thì phải làm sao bây giờ?"
Thiên Đạo lườm hắn một cái: "Có thể làm sao? Đánh cũng không thể đánh lại, chỉ có thể chịu chết.”
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi sẽ vì vũ trụ này mà liều mạng với nàng ấy sao?"
Thiên Đạo lắc đầu: "Ta sẽ trốn, trốn thật xa.”
Diệp Huyền hơi khó hiểu: "Vì sao? Không phải ngươi muốn bảo vệ vũ trụ này sao?"
Thiên Đạo thấp giọng thở dài: “Đại ca à, muốn bảo vệ vũ trụ này thì cũng phải xem tình hình chứ. Nếu như là thượng giới hoặc Âm Linh tộc, ta nhất định sẽ chơi đùa với bọn họ một chút, bởi vì có hy vọng, tỷ lệ thắng bại năm mươi năm mươi.
Nhưng nếu nàng ta muốn hủy diệt vũ trụ, vậy không phải năm mươi năm mươi, mà là chúng ta hoàn toàn không có phần thắng, dưới tình huống như vậy, ta liều mạng với nàng ta, ngoại trừ tặng đầu người ra thì không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Con người có thể có dã tâm, nhưng làm bất cứ điều gì cũng phải có biết tự lượng sức mình, đừng làm những điều vượt quá phạm vi khả năng của bản thân, bởi vì một khi đã làm chuyện vượt quá phạm vi năng lực của mình, thường không chỉ hại chết chính mình, mà còn làm liên lụy đến những người xung quanh.”
Diệp Huyền giơ ngón tay cái lên với Thiên Đạo, hắn rất ít khi bội phục người khác, nhưng không thể không nói, hắn phải bội phục nữ nhân trước mắt này.
Nữ nhân trước mắt này thật sự có chút đáng sợ!
Nàng thật sự không hề bảo thủ một chút nào!
Hơn nữa, nội tâm dám đối mặt với bất kỳ vấn đề gì, không đánh lại cũng không khiến nàng cảm thấy mất mặt, không đánh lại thì ta không động vào ngươi, nếu mà đánh lại được thì ta sẽ đánh chết ngươi... Nếu ta không đánh lại ngươi, ngươi còn muốn đánh ta vậy ta sẽ bỏ chạy...
Quan trọng nhất là hắn không cảm nhận được một chút kiêu ngạo nào ở trên người Thiên Đạo này!
Rất nhiều cường giả đều có thói kiêu ngạo, cả Tiểu Đạo và A La đều có, nhưng Thiên Đạo này không có, đối với bất cứ chuyện gì nàng cũng đều rất bình tĩnh, tựa như chuyện nàng nói mình không đánh lại nữ tử váy trắng cũng nói rất bình tĩnh, không hề cảm thấy như vậy là một chuyện rất mất mặt...
Ta không bằng ngươi, nhưng ta không cảm thấy xấu hổ.
Cường giả không hề đáng sợ, đáng sợ chính là một siêu cấp cường giả có một trái tim khiêm tốn, khiêm nhường.
Giờ khắc này hắn đang suy nghĩ, những Chính Thần ở thời đại Thiên Đạo kia bi ai đến cỡ nào.
Đối địch với nữ nhân này, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Lúc này, Thiên Đạo đột nhiên nói: "Cường độ nhục thân của ngươi bây giờ rất mạnh, có thể nói, cho dù A La và Tiểu Đạo liên thủ lại với nhau cũng không phá được phòng ngự nhục thân của ngươi, đương nhiên, không có nghĩa là hai người bọn họ không đánh lại ngươi, bởi vì bây giờ ngươi chỉ có nhục thân mạnh, còn ở phương diện võ đạo, vẫn có sự chênh lệch không nhỏ so với các nàng.
Nhưng đây cũng điều bình thường, dù sao A La cũng là cường giả lâu năm, kiếm đạo của nàng ta có thành tựu và kinh nghiệm chiến đấu, cho dù là ở Lục Duy cũng chắc chắn là cấp bậc đứng đầu.
Về phần Tiểu Đạo, gia thế của nàng ta rất không đơn giản, kiến thức uyên bác, hơn nữa còn có rất nhiều bảo bối, không chừng trên người nàng ta có bảo vật gì đó có thể phá vỡ nhục thân của ngươi. Nhưng mà cũng may hai người bọn họ có quan hệ rất tốt với ngươi!"