Chương 1969. Trói buộc
Chương 1969. Trói buộc
Chương 1969: Trói buộc
Thiên Đạo đưa Diệp Huyền đi vào trong một tinh không, hai người đi một cách chậm rãi.
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Thiên Đạo cô nương, ngươi tên là Mạc Niệm Niệm?"
Thiên Đạo gật đầu: "Đây là do ta tự mình đặt đấy, nghe hay không?"
Diệp Huyền hơi khó hiểu: "Vì sao lại lấy một cái tên như vậy?"
Thiên Đạo cười nói: "Nhớ mãi không quên, tất có hồi báo, không quên sơ tâm, nói dễ hơn làm."
Diệp Huyền trầm mặc.
Thiên Đạo cười nói: "Nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi gọi ta là Thiên Đạo!"
Diệp Huyền có chút khó hiểu: "Vì sao?"
Thiên Đạo cười tinh nghịch: "Dùng lời của nhân loại mà nói thì Niệm Niệm là khuê danh, là nhũ danh, chỉ có người thân cận nhất mới có thể gọi."
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi có người thân không?"
Thiên Đạo gật đầu: "Có, còn có rất nhiều!"
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Đang ở đâu?"
Thiên Đạo cười nói: "Lát nữa ta sẽ đưa ngươi đến gặp!"
Diệp Huyền gật đầu: "Được!"
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Thiên Đạo ngừng lại, trước mặt nàng và Diệp Huyền là một tinh cầu tĩnh mịch, tinh cầu kia không có bất kỳ sinh mệnh thể nào, đã bị tiêu diệt không biết bao nhiêu lâu rồi!
Thiên Đạo cười nói: "Có một vài nhân loại rất mạnh đã từng ở chỗ này, sau đó bọn họ đã biến mất khỏi tinh cầu này!"
Diệp Huyền: "..."
Thiên Đạo nhẹ giọng nói: "Chờ sau khi ta tỉnh lại, ta liền nhốt bọn họ nhốt ở chỗ này để cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, bọn họ không phải thích đánh nhau sao? Ta để cho bọn họ chém giết một cách thoải mái! Ta nói với họ rằng chỉ có một người có thể sống sót đến cuối cùng! Bọn họ không phục, muốn liên thủ đánh ta, đúng, lúc ấy bọn họ liền hô cái gì mà Thiên Đạo bất nhân, muốn nghịch thiên đi lên. Khẩu hiệu nghịch thiên hình như là do nhóm người này hô lên trước.”
Diệp Huyền hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thiên Đạo chớp mắt, sau đó cười nói: "Ta chém một kiếm xuống, toàn bộ bọn họ đều chết! Hì hì..."
Diệp Huyền: "..."
Thiên Đạo nhìn tinh cầu tĩnh mịch trước mặt, cười nói: "Ta giết bọn họ, nhưng vẫn giữ lại linh hồn của bọn họ, sau đó trấn áp toàn bộ bọn họ ở tinh cầu này, ta cảm thấy cứ tiêu diệt bọn họ một cách triệt để như vậy thì quá nhẹ tay với bọn họ rồi! Họ nên trả một cái giá đau đớn cho hành động của mình! Cho nên, ta trấn áp linh hồn của bọn họ ở tinh cầu này, để bọn họ làm bạn với tinh cầu đã bị hủy diệt này.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói: "Ngươi có cảm thấy ta tàn nhẫn không?"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi rất để ý đến ý kiến của ta sao?"
Thiên Đạo mỉm cười: "Chỉ là hỏi một chút thôi!"
Nói xong, nàng mở lòng bàn tay ra: "Nào!"
Vừa dứt lời.
Vù!
Một tiếng kiếm minh đột nhiên vang lên từ tinh cầu tĩnh mịch kia, ngay sau đó có một luồng kiếm quang đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền và Thiên Đạo, luồng kiếm quang kia giống như một ngôi sao băng cắt ngang qua tinh không, cuối cùng rơi vào tay của Thiên Đạo.
Kiếm quang tản đi, một thanh kiếm lơ lửng trong tay nàng.
Kiếm dài chừng ba thước, rộng bằng hai ngón tay, bóng loáng như gương, giống như được chế tạo bằng ngọc thạch, ở mặt sau kiếm có một chữ “Thiên”, mà ở chính diện kiếm có một chữ “Đạo”.
Thiên Đạo Kiếm!
Thiên Đạo đưa kiếm cho Diệp Huyền: "Tặng cho ngươi!"
Diệp Huyền nhìn nàng: "Tặng miễn phí cho ta sao?"
Thiên Đạo cười nói: "Nếu không thì sao?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Vì sao?"
Thiên Đạo đặt Thiên Đạo Kiếm ở trong tay hắn, cười nói: "Bởi vì ta đang tính kế ngươi, ngươi cũng đừng cảm thấy xấu hổ, ta làm tất cả đều có mục đích hết, bao gồm cả việc dạy ngươi Ngũ Hành Tuyệt Thể, trợ giúp ngươi tu luyện, tặng kiếm cho ngươi, những thứ này đều là có mục đích."
Có mục đích!
Diệp Huyền lắc đầu cười, nữ nhân này...
Giờ khắc này, trong lòng hắn có chút phức tạp.
Thiên Đạo nhìn thoáng qua Thiên Đạo Kiếm, sau đó nói: "Sở dĩ kiếm này được gọi là Thiên Đạo Kiếm là bởi vì bên trong có pháp tắc do ta thiết lập, cũng chính là Thiên Đạo pháp tắc, có thể nói như này, ở vũ trụ này, ngươi có được kiếm này thì có thể phá vỡ hết tất cả pháp tắc, bất luận là pháp tắc nào của thế giới này đều không có hiệu quả đối với ngươi.
Ngoài ra, ngươi còn có thể dùng kiếm này để chữa trị, ví dụ như sau khi không gian bị nghiền nát, ngươi có thể dùng kiếm này để chữa lại. Nói một cách đơn giản là khi cầm thanh kiếm này, ngươi nói rằng ngươi là Thiên Đạo cũng được.”
Diệp Huyền nhìn về phía Thiên Đạo: "Cái này sợ là không được đâu?"
Thiên Đạo cười nói: "Có thể, lực sát thương của thanh kiếm này thật ra cũng chỉ như vậy, nhưng nó có một vài năng lực đặc biệt mà Thiên Tru Kiếm và Trấn Hồn Kiếm của ngươi không có!
Đơn giản nhất chính là khi ngươi cầm lấy kiếm này, có thể gọi sức mạnh của trời đất. Vũ trụ này sẽ tương trợ ngươi, nhưng đừng có dùng sức mạnh của trời đất này một cách bừa bãi, bởi vì sẽ có sự tiêu hao không nhỏ đối với thiên địa này.
Ngoài ra, như ta vừa nói, trong này có Thiên Đạo pháp tắc, mà Thiên Đạo pháp tắc này cũng không phải là chỉ có một hai loại mà có rất nhiều loại. Sau này ngươi từ từ mà trải nghiệm lợi ích trong đó đi!"
Diệp Huyền trầm mặc một lát, hắn cất Thiên Đạo Kiếm đi, sau đó nói: "Đa tạ!"
Thiên Đạo cười nói: "Không cần cảm ơn, đi, đưa ngươi đến chỗ cuối cùng."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Diệp Huyền đuổi theo.
Trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: "Ngoại trừ nhân tộc, ngươi còn trấn áp các tộc nữa khác sao?"
Thiên Đạo gật đầu: "Rất nhiều, thật ra bất kể là tộc nào cũng đều có người tốt người xấu, cho dù là nhân tộc cũng có rất nhiều người tốt.”
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền: "Có biết tại sao ta lại đọc nhiều sách như vậy không?"
Diệp Huyền khẽ nói: "Ham học hỏi?"
Thiên Đạo cười nói: "Đây là một phần nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác đó chính là trói buộc!"