Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 35 - Chương 459: Tiểu Ám? Tiểu Bạc?

. Coi như Trận Đạo phong có là đầm rồng hang hổ, Diệp Huyền hắn cũng phải xông pha một phen!
Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới Trận Đạo phong, Trận Đạo phong rất quạnh quẽ, cơ bản không có mấy người!

Không đúng, là không có người!

Có gì đó quái lạ!

Diệp Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn tới chủ điện, cũng chính là Trận Đạo điện.

Trước điện, Diệp Huyền hơi thi lễ:
Vãn bối, cần kiến Cố sư thúc!
Không ai đáp!

Diệp Huyền hơi do dự, lại thi lễ:
Vãn bối, cần kiến Cố sư thúc!
Lúc này, một thanh âm từ trong điện vang lên:
Vào đi!
Nữ?

Diệp Huyền ngây người, bởi thanh âm này cực cao.

Do dự một chút, Diệp Huyền đi vào, vừa mới bước vào, một mùi thơm gay mũi lập tức đập thẳng vào mặt.

Mùi thơm này, quá nồng!

Diệp Huyền không nhịn được mà nhăn mũi, hắn ngẩng đầu nhìn lại, các không xa, có một nữ tử đang ngồi, nữ tử mặt một bộ tố y bạch sắc, có chút giống đồ tang. Mà trước mặt nàng có một cái giá, trên giá là một khối vái trắng, hiện nàng đang thêu gì đó lên vải!

Bên cạnh, có một bộ băng quan!

Cả tòa đại điện, rất âm lãnh.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó tới cách nữ tử mấy trượng, hơi thi lễ:
Bái kiến Cố sư thúc!
Nữ tử không nói.

Diệp Huyền có chút im lặng, nữ tử này, có gì đó không đúng. Hắn do dự chút, lại nói:
Cố sư thúc…
Nữ tử vẫn không nói.

Diệp Huyền cười khổ, chuyện này là sao.

Một hồi sau, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Cố sư thúc, sư chất đang chế tạo một kiện Thiên giai Kiếm hạp, cần một bộ trận pháp… Chiến sư thúc nói với ta, về trận đạo, ngoại trừ hắn ra, Cố sư thúc là lợi hại nhất, mà hắn lại bận, nên hy vọng ta tới tìm sư thúc, mời nài hỗ trợ bố trí trận pháp!
Nữ tử đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn Diệp Huyền, mà giờ này, Diệp Huyền cũng nhìn thấy gương mặt của nữ tử!

Gương mặt không chút biểu tình, tựa như một khối hàn băng vạn năm!

Người sống chớ tới gần!

Vừa nhìn thấy, Diệp Huyền lập tức nghĩ tới mấy chữ!

Nữ tử nhìn Diệp Huyền:
Hắn đệ nhất?
Diệp Huyền gật nhẹ.

Nữ tử nói:
Vậy ngươi còn tới tìm ta làm gì?
Diệp Huyền vội nói:
Nhưng sư phụ ta nói, tính trên Trận Đạo, tại Thương Kiếm tông, không, là cả Thanh Thương giới, là sư thúc ngài đệ nhất.
Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền:
Tiểu sư muội thực sự nói thế sao?
Diệp Huyền vội nói:
Không thể giả được! Nếu không, sư chất cũng không tới tìm sư thúc ngài!
Nữ tử nói:
Ta không rảnh!
Không rảnh!

Diệp Huyền ngây người, hắn hơi do dự, sau đó đi tới bên cạnh nữ tử, cười hắc hắc:
Sư thúc, sư tôn ta nói, nếu Kiếm hạp này không có trận pháp của ngài gia trì, vậy cũng chỉ có thể tạo thành một kiện tàn thứ phẩm! Ngài giúp sư chất ta đi mà, ta, ta biết nấu cơm, để ta nấu cơm cho ngài!
Nữ tử ngừng lại, nhìn Diệp Huyền, cứ thế nhìn chằm chằm.

Diệp Huyền bị nhìn tới tê cả da đầu, có điều, da mặt hắn dày, không sợ bị nhìn, lại nói:

Cố sư thúc, ngài giúp sư chất đi! Ta…

Ra ngoài!

Nữ tử đột nhiên nói.

Diệp Huyền nghiêm mặt:
Không!
Nữ tử hơi ngẩn ra, sau đó nhìn Diệp Huyền:
Ta nói ngươi ra ngoài!
Diệp Huyền không chút biểu tình:
Ta không ra!
Nữ tử nhìn Diệp Huyền hồi lâu, sau một khắc, tay phải vung lên, một mảnh kiếm quang chém ra.

Oanh!

Không có gì bất ngờ, Diệp Huyền bị chấn bay ra ngoài điện, nhưng rất nhanh đã lại quay vào.

Diệp Huyền an vị trong đại điện:
Nếu Cố sư thúc không giúp ta, ta, ta sẽ không đi!
Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, không nói, tiếp tục làm việc của bản thân.

Diệp Huyền ngồi chừng mấy canh giờ, sắc trời gần tối, hắn đột nhiên quay người chạy ra ngoài, nhưng không lâu lắm lại quay trở lại, mà lần này, hắn mang tới một bàn đồ ăn thơm phức.

Diệp Huyền đi tới trước mặt nữ tử, cười hắc hắc:
Cố sư thúc, tới ăn cơm tối!
Nữ tử không nói!

Diệp Huyền bưng đồ ăn tới trước mặt nữ tử:
Cố sư thúc, cái này là Vịt quay, sư chất ta phải làm mất cả một canh giờ mới được! Ngài xem, da này rất non, rất tươi! Cố sư thúc, mau nếm tử!
Nữ tử vẫn không nói.

Diệp Huyền cũng không nhụt trí, tự mình ăn.

Sau khi ăn xong, tới đêm, hắn cũng không rời đi, ngủ lì trong đại điện. Nữ tử đuổi hắn đi, hắn lại vụng trộm chạy vào, thậm chí coi đây như nhà của mình.

Ngày thứ ba, Diệp Huyền bưng một nồi canh cá tới:
Cố sư thúc, dùng thử một chút? Cá mới bắt lên, rất tươi ngon!
Nữ tử không nói.

Diệp Huyền bất đắc dĩ, chuẩn bị đi ra, đúng lúc này, nữ tử đột nhiên nói:
Chờ một chút!
Diệp Huyền ngây người, sau đó vội bưng nồi canh cá tới trước mặt nữ tử, nữ tử nhìn qua canh cá, Diệp Huyền vội cầm đũa đưa tới cho nữ tử.

Nữ tử cầm đũa gắp nhẹ, sau đó khẽ gật đầu:
Không tệ!
Nghe vậy, Diệp Huyền lập tức mừng rỡ!

Không có nữ nhân nào mà lão tử không chinh phục được!



Từ khi nữ tử ăn miếng thứ nhất, hắn biết, nhất định sẽ có miếng thứ hai.

Quả nhiên, lần thứ hai hắn đưa đồ tới, nữ tử lại nếm mấy miếng.

Tục ngữ nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, từ khi nữ tử mở miệng ăn đồ, nàng cũng không đuổi Diệp Huyền đi.

Mà Diệp Huyền, mỗi ngày đều làm mấy món khác nhau, hơn nữa, đều là món ăn hàng ngày, mặc dù không xa hoa như tiệm cơm, nhưng lại rất thích hợp để ăn cơm.

Cứ như vậy, lại qua mấy ngày.

Thời gian hạn định mà Chiến Thiết nói đã càng ít, có điều, trong thời gian này Diệp Huyền cũng không nhắc lại chuyện trận pháp.

Thời gian trôi qua, đảo mắt tới thời gian hạn định của Chiến Thiết.

Giữa trưa, nữ tử ăn xong, Diệp Huyền đang muốn rời đi, đúng lúc này, nữ tử đột nhiên nói:
Ngày mai ta ra ngoài, chẳng biết lúc nào sẽ trở về, không cần tới nữa
Diệp Huyền ngây người, sau đó gật đầu, cười nói:
Tốt!
Lúc này, nữ tử đột nhiên nói:
Vì sao ngươi không nhắc lại chuyện trận pháp lúc trước?
Diệp Huyền dừng bước, hắn cười khổ:
Thật lòng mà nói, ta đương nhiên hy vọng sư thúc giúp ta một tay, ta cũng không dối sư thúc, mấy ngày xum xoe, cũng đều là vì chuyện trận pháp. Có điều, ta cũng không bắt buộc. Chỉ cần ta đã nỗ lực, còn có được hay không, cũng không cần gấp, không để lại tiếc nuối là được!
Hắn nố thực, đối với hắn mà nói, hắn đương nhiên hy vọng nữ tử này bố trí trận pháp cho hắn, nhưng nếu thực sự không được, hắn cũng không cưỡng ép!

Nhân sinh có nhiều chuyện, không nhất định được tận như nhân ý, thế nhưng chỉ cần đã cố gắng, phấn đấu, dù không kết quả, cũng không quan trọng!

Trong lòng không để lại tiếc nuối là được!

Nói xong, Diệp Huyền cười hắc hắc:
Cố sư thúc, nếu ngày sau muốn ăn cơm, có thể tới Vân Kiếm phong chúng ta…
Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đi rất tiêu sái.

Phóng tác: xonevictory
Chương 459: Tiểu Ám? Tiểu Bạc? Nữ tử không chút biểu tình, tiếp tục gắp đồ ăn.
Diệp Huyền cũng không về Vân Kiếm phong, mà đi nghe ngóng tình huống hiện tại.

Hộ giới mình cùng Thương Kiếm tông vẫn đang đấu!

Dưới chân núi, mỗi ngày đều có quan tài mới, không chỉ thế, một vài sản nghiệp của Thương Kiếm tông, cũng vô thanh vô tức biến mất.

Mà đệ tử Thương Kiếm tông, cũng dồn dập trở về.

Chỉ có vị đại sư huynh kia, là vẫn chưa về.

Trừ đó ra, còn một việc nữa, chính là linh khí nhiều nơi ở Trung Thổ Thần Châu, cũng đang dần biến mất.

Mặc dù tốc độ rất thong thả, hơn nữa đều là những nơi vắng vẻ, nhưng vẫn bị người để ý phát hiện.

Rất nhiều thế lực, đã ngửi được mùi nguy cơ.

Còn Thanh châu, cục diện hiện tại của Thanh châu đã không thể tả được nữa, có điều còn may, bất kể là Đại Vân đế quốc hay Ninh quốc, còn bình yên vô sự.

Bởi Ma tông cùng Quỷ tông không xuất thủ với hai quốc gia này, không chỉ không ra tay, nhiều khi còn âm thầm bảo hộ.

Mà tu sĩ Trung Thổ Thần Châu, cũng vì kiêng kỵ hắn, cũng không dám động thủ với Ninh quốc cùng Đại Vân đế quốc.

Còn đám người Mạc Vân Khởi, đang âm thầm khổ tu.

Với Diệp Huyền mà nói, chỉ cần những người này không sao, đã đủ.

Có điều, hắn cũng biết, Thanh châu sẽ càng ngày càng khó để sinh tồn.

Mà hắn, cũng đã có dự định.

Chỉ một chốc, Diệp Huyền tới Đúc Khí phong, hắn tìm Chiến Thiết cười khổ:
Chiến sư thúc, ngài cứ tùy tiện bố trí trận pháp cho ta đi!
Chiến Thiết nhìn qua Diệp Huyền:
Hửm?
Diệp Huyền nhún vai:
Bất đắc dĩ, Cố sư thúc tương đối bận rộn, không thể tới giúp. Nàng…
Đúng lúc này, một nữ tử từ trong mật thất bước ra.

Người tới, chính là Cố sư thúc!

Thấy nữ tử, Diệp Huyền lập tức ngây người.

Nữ tử tới trước mặt Diệp Huyền:
Nếu sau này rảnh rỗi, tới chỗ ta nhiều một chút, ngươi hiểu!
Nói xong, nàng quay người nhìn qua Chiến Thiết:
Đối với Trận đạo, ngươi hoàn toàn không biết gì hết!
Nói xong, nàng không dừng lại, trực tiếp rời đi.

Tại chỗ, Chiến Thiết nhìn qua Diệp Huyền:
Ngươi nói gì với nàng!
Diệp Huyền vội lắc đầu nói:
Ta, ta không hề nói gì hết!
Chiến Thiết cả giận:
Ngươi không nói, sau nàng vừa tới đã trào phúng ta?
Diệp Huyền lộ vẻ vô tội:
Ta cũng không biết! Ta thực sự không biết!
Chiến Thiết trừng mắt nhìn Diệp Huyền:
Tiểu Kỳ thực là, thu cái thứ gì không biết!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền: “…”

Thời gian kế tiếp, Diệp Huyền liền chờ!

Chờ Thiên giai Kiếm hạp xuất thế!

Thiên giai Kiếm hạp!

Nếu có Kiếm hạp này, phi kiếm của hắn sẽ lần nữa phát huy tác dụng! Thiên kiếm, lại thêm Thiên giai Kiếm hạp, hơn nữa còn là Thiên giai thượng phẩm, nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn.

Diệp Huyền ngồi dưới đài, có chút nhàm chán, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên thầm nói:
Đại thần lầu ra, tới tâm sự chút!
Từ lần phát hiện đạo tắc là đạo tắc của tầng thứ ba, vị đại thần này không nói thêm nửa lời.

Không ai trả lời!

Diệp Huyền cũng không thèm để ý, lại nói:
Đại thần, ngươi thử nói xem, có phải ngươi làm chuyện hư hỏng gì đó, nên mới bị giam trong này?
Ầm ầm!

Đột nhiên, lầu hai rung lên, Diệp Huyền lập tức cảm thấy hoa mắt váng đầu, vội nói:
Đừng a! Có gì cũng có thể nói mà!
Một hồi sau, từ lầu hai truyền ra một thanh âm:
Nếu không có nàng, ngươi đã chết sớm!
Nữ tử thần bí!

Diệp Huyền biết, người mà đại thần lầu hai nói, nhất định là nữ tử thần bí.

Hắn có chút nhớ nữ tử thần bí! Cho tới nay, nữ tử thần bí đã giúp hắn rất nhiều.

Lúc này, đại thần lầu hai đột nhiên nói:
Tìm đạo tắc!
Tìm đạo tắc!

Diệp Huyền vội nói:
Tìm tìm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm đạo tắc của tầng hai.
Hắn phát hiện, đạo tắc này, còn hữu dụng hơn Thiên giai linh khí. Đặc biệt là Không Gian đạo tắc, nếu không có Không Gian đạo tắc, hắn muốn đạt tới Ngự Pháp cảnh, chí ít cần hai tới ba năm! Có Không Gian đạo tắc, hắn có thể lĩnh ngộ không gian chi lực, như vậy mới có thể đạt tới Ngự Pháp cảnh trong thời gian ngắn như thế!

Đương nhiên, cũng không thiếu công lao của kiếm trủng…

Kỳ thực, hắn còn muốn tới thôn phệ thêm! Trong kiếm trủng, có rất nhiều kiếm có phẩm chất cao!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Đại thần lầu hai, đã quen lâu như vậy, còn không biết xưng hô thế nào?
Lầu hai không đáp.

Diệp Huyền lắc đầu, cái tên này, thực sự khó ở!

Không biết, tầng chín giam giữ cái gì!

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ, hắn cảm ứng tầng chín một chút, nhưng lại không thể cảm ứng được bất cứ điều gì! Hiện tại, hắn nhiều nhất chỉ cảm ứng được tầng ba, tầng bốn trở lên đã không thể cảm ứng được!

Đúng lúc này, đại thần lầu hai đột nhiên nói:
Nếu nàng không trở về, vậy ngươi chờ chết đi! Chờ chết! Chờ chết! Chờ chết! Chờ chết...
Một lần, nói tới mấy chục lần chờ chết!

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ sợ cái rắm, cùng lắm thì hắn tự sát, cùng lắm là đồng quy vu tận, tất cả cùng xong đời!

Đúng lúc này, Chiến Thiết đột nhiên nói:
Tới đây!
Diệp Huyền vội đứng lên, sau đó cùng Chiến Thiết vào trong mật thất, vừa tới nơi, Diệp Huyền lập tức cảm nhận được một cỗ kiếm khí cường đại.

Nơi bắt nguồn, chính là Vạn Khí đỉnh kia!

Thành công!

Diệp Huyền có chút hưng phấn.

Chiến Thiết đột nhiên nói:
Máu!
Diệp Huyền vội gật đầu, bấm tay điểm một cái, một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay bay ra, cuối cùng vững vàng rơi vào trong Vạn Khí đỉnh.

Rất nhanh, Vạn Khí đỉnh rung lên kịch liệt, kim quang lóe ra.

Diệp Huyền càng hưng phấn, nhìn cảnh này, tuyệt đối là bảo bối tốt!

Qua hồi lâu, Chiến Thiết lại nói:
Máu!
Diệp Huyền vội lấy thêm một giọt tinh huyết, cứ như vậy, chừng qua một hồi, Vạn Khí đỉnh rung lên, nhưng sau một khắc, lại khôi phục bình tĩnh.

Không có bất cứ động tĩnh!

Cách không xa, Chiến Thiết không chút biểu tình.

Diệp Huyền ngây người, nói:
Có chuyện gì vậy?
Chiến Thiết lãnh đạm nói:
Có chuyện gì, thất bại!
Thất bại!

Diệp Huyền nhảy dựng lên:
Cái gì? Thất bại? Có lầm hay không?
Chiến Thiết khiêu khích nhìn Diệp Huyền:
Không vui, tới đánh ra a!
Diệp Huyền: “…”

Nghe chiến chiết, Diệp Huyền thầm thở nhẹ.

Bởi hắn biết, rất có thể đã thành công!

Quả nhiên, Chiến Thiết tới trước Vạn Khí đỉnh, tay phải vung lên, nắp đỉnh bay ra, tiếp đó một kiện Kiếm hạp xuất hiện.

Kiếm hạp có chút rộng, toàn thân hiện ám kim sắc, quanh thân tản ra ánh sáng vàng nhạt.

Đơn giản, nhưng lại đại khí!

Diệp Huyền vừa thấy, lập tức nghĩ!

Thích!

Hắn vội tới trước Vạn Khí đỉnh, Chiến Thiết ở bên đột nhiên nói:
Máu!
Diệp Huyền vội bấm tay điểm, một giọt tinh huyết bay vào trong Kiếm hạp, kiếp hạp khẽ rung lên, rất nhanh, giữa hắn và Kiếm hạp đã tạo thành liên hệ!

Kiếm hạp bay tới trước mắt Diệp Huyền, mà lúc này, một thanh kiếm từ trong Vạn Khí đỉnh bay ra.

Kiếm rộng chừng một ngón, dài bốn thước, không có chuôi, chỉ có thân kiếm. Trừ đó ra, thân kiếm cũng rất mỏng, thực sự là kiếm mỏng nhất mà Diệp Huyền từng thấy?
Đây là?
Diệp Huyền nhìn Chiến Thiết.

Chiến Thiết lãnh đạm:
Phi kiếm, cùng một bộ với Kiếm hạp, cũng là Thiên giai, có điều chỉ là Thiên giai hạ phẩm. Trong kiếm, cũng khắc trận pháp, hai bộ trận pháp cùng động, uy lực càng thêm lớn.
Diệp Huyền khẽ vẫy ray, phi kiếm lập tức bay tới trong tay, vừa chạm vào kiếm, Diệp Huyền lập tức tán thán!

Quá mỏng!

Mỏng tới mức như không có trọng lượng!
Đặt tên đi!
Chiến Thiết đột nhiên nói.

Đặt tên!

Diệp Huyền vội gật đầu:
Được!
Hắn vò đầu nửa ngày:
Kiếm hạp này có màu ám kim, vậy gọi là Tiểu Ám, còn kiếm này mỏng như vậy, gọi là Tiểu Bạc!
Phóng tác: xonevictory
Chương 460: Nhiệm Vụ! Chiến Thiết có chút trợn mắt hốc mồm: Ngươi nghiêm túc sao?
Diệp Huyền gật đầu:
Nghiêm túc đó!
Chiến Thiết đột nhiên phẫn nộ:
Cút, mau cút!
Diệp Huyền cười hắc hắc, đi tới trước mắt Chiến Thiết, cười nói:
Sư thúc, hai thứ này là do ngài chế tạo, đương nhiên phải do ngài đặt tên mới đúng!
Chiến Thiết nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nói:
Kiếm hạp này tạo bởi ám kim đặc biệt, mà lại do Thương Kiếm tông ta tạo ra, vậy gọi là Ám Thương đi! Còn kiếm này, mảnh còn hơn cánh ve, tựa như vô hình, vậy gọi Kinh Hồng!
Diệp Huyền vội nói:
Thật tốt, Ám Thương cùng Kinh Hồng, sư thúc đặt tên thật tốt!
Chiến Thiết lãnh đạm nói:
Chớ làm nhục chúng nó!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền vội thi lễ thật sâu, chờ Chiến Thiết vào phòng, hắn mới quay người rời đi.

Diệp Huyền trực tiếp về Vân Kiếm phong, hậu sơn, Diệp Huyền cõng Kiếm hạp, đứng tại chỗ, đột nhiên một đạo kiếm quay từ sau lưng bắn ra, sau một khắc, một phiến lá trên cây cổ thụ cách chừng trăm trượng rơi xuống.

Kiếm chém ra, vô hình vô tích!

Giờ phút này, hắn đã có chút rung động, Kiếm hạp cộng phi kiếm, tốc độ còn nhanh hơn trước cả chục lần!

Trước đó, phi kiếm của hắn có thể uy hiếp được Ngự Pháp cảnh, nhưng với Ngự Pháp cảnh chân chính, lại không có mấy tác dụng. Mà hiện tại, tốc độ cùng uy lực phi kiếm này, đã hoàn toàn có thể uy hiếp được Ngự Pháp cảnh chân chính!

Hiện tại, dù không cần đánh lén, hắn cũng có thể chiến một trận với Chân Ngự Pháp cảnh.

Đúng lúc này, một lão giả xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, lão giả nhìn Diệp Huyền:
Tới Thương Kiếm điện!
Nói xong, lão quay người biến mất.

Diệp Huyền thu phi kiếm cùng Kiếm hạp, sau đó đi thẳng tới Thương Kiếm điện.

Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới trong điện, trong điện, hắn còn thấy hai người khác, một trong đó, chính là Nam Cung Ngạn.

Mà một người khác, là một nam tử chừng hai mốt tuổi, mặc một bộ áo dài đen, thân thể thẳng tắp, trong tay cầm một thanh kiếm!

Nhìn thấy Diệp Huyền tới, hai người đều nhìn Diệp Huyền, Nam Cung Ngạn mỉm cười:
An huynh tới, tới, ta giới thiệu một chút!
Nói xong, hắn đưa tay chỉ sang nam tử bên cạnh:
Thương Càng sư huynh!
Diệp Huyền nhìn người gọi là Thương Càng, thi lễ:
Bái kiến Thương Càng sư huynh!
Thấy thế, Thương Càng nhìn qua Diệp Huyền, cũng hoàn lễ:
Đều là đồng môn, ngày sau nên chiếu cố lẫn nhau, nếu có việc cần, cứ nói một tiếng là được!
Diệp Huyền cười nói:
Nhất định!
Ba người nhìn nhau cười một tiếng.

Diệp Huyền hiểu rõ, trong Thương Kiếm tông nhất định cũng có tranh đấu, đặc biệt là trong thế hệ trẻ, mà mục đích hắn tới Thương Kiếm tông, không phải là vị trí tông chủ. Cho nên, với hắn mà nói, có thể giữ được mối quan hệ hữu hảo với mọi người, thì phải tận lực giữ lấy!

Hắn tin tưởng, người cực phẩm như Lam Vũ, sẽ rất hiếm!

Ba người hàn huynh một hồi, Trần Bắc Hàn đột nhiên đi tới, nhìn ba người nói chuyện hòa hợp, Trần Bắc Hàn cũng âm thầm gật đầu, sau đó nhìn qua Diệp Huyền, ánh mắt hiện vẻ tán thưởng.

Người trẻ có tài, lại không tự ngạo, thực sự khó được!

Trần Bắc Hàn đưa mắt nhìn ba người:
Gọi ba người các ngươi tới đây, chính là có nhiệm vụ cần các ngươi làm!
Nói xong, hắn ngồi lên chủ vị, lại nói:
Chuyện giữa Thương Kiếm tông ta cùng Hộ Giới minh thế nào, các ngươi cũng rõ. Nhiệm vụ lần này, là để ba người các ngươi đại biểu Thương Kiếm tông, tới Vạn Thú sơn mạch, Thiên Âm tông, cùng với Cổ Vu tộc!
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Đi để làm gì?
Trần Bắc Hàn cười nói:
Tìm bọn hắn thương nghị chuyện kết minh!
Kết minh!

Ba người Diệp Huyền có chút khiếp sợ, chuyện kết minh là đại sự, lại để ba người bọn hắn đi?

Trần Bắc Hàn không nói thêm, phất tay:
Hiện tại lập tức xuất phát.
Ba người Diệp Huyền đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay người ra khỏi đại điện.

Bên ngoài, Nam Cung Ngạn trầm giọng nói:
Vì sao lại phái ba người chúng ta đi? Là để rèn luyện sao?
Thương Càng nói khẽ:

Nếu ta đoán không sai, ngoài việc để chúng ta rèn luyện, cũng là muốn để ba thế lực kia, thấy được thế hệ trẻ Thương Kiếm tông ta!

Vì sao?

Nam Cung Ngạn có chút không hiểu.

Thương Càng cười nói:
Một tông môn, thứ quan trọng nhất là nội tình cùng truyền thừa. Nếu không có người kế tục, tông môn này dù có nội tình mạnh cỡ nào, cũng sớm muộn phải xuống dốc. Tông môn để ba chúng ta đi, rõ ràng là muốn để các thế lực kia thấy, Thương Kiếm tông ta, có người kế tục!
Nghe vậy, Nam Cung Ngạn cùng Diệp Huyền liền hiểu!

Lần này ra ngoài, khẳng định có nguy hiểm, mà nguy hiểm này cũng chính là đẻ rèn luyện. Nhiệm vụ lần này, kỳ thực là để các thế lực thấy thế hệ trẻ Thương Kiếm tông đạt tới mức nào, bởi nội tình Thương Kiếm tông, không cần nhìn cũng đã thấy!

Không nói đâu xa, chỉ riêng bảy vị Kiếm tiên lộ ra ngoài, đã đủ nói lên hết thảy.

Lúc này, Thương Càng đột nhiên nói:
Ba chúng ta, trách nhiệm trọng đại!
Diệp Huyền cùng Nam Cung Ngạn khẽ gật, nếu ba bọn hắn không thể khiến người ta hài lòng, việc kết minh sẽ không thể thành công!

Thương Càng đột nhiên nói:
Ta nghĩ, ba chúng ta nên tách ra!
Nam Cung Ngạn hỏi:
Vì sao?
Thương Càng trầm giọng nói:
Thứ nhất, như vậy sẽ nhanh hơn, ba người vừa hay đi ba nơi. Thứ hai, ba người mà đi cùng, sẽ tạo thành mục tiêu lớn, lần này ra ngoài, Hộ Giới minh nhất định không bỏ qua.
Nói tới đây, hắn cười đắng:
Coi như một người nào đó gặp chuyện, ít nhất còn có hai hy vọng khác!
Diệp Huyền cười nói:
Thương Càng sư huynh chớ bi quan, Hộ Giới minh này cũng không có gì đáng sợ.
Thương Càng lắc đầu:
Đó là do ngươi chưa hiểu bọn hắn, tóm lại, tuyệt không thể khinh thị, Hộ Giới minh có thể sừng sững không ngã, đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.
Diệp Huyền khẽ gật, điều này cũng đúng, mặc dù hắn đã gặp Lục tôn chủ, nhưng chỉnh thể Hộ Giới minh thế nào, hắn cũng chưa từng thấy qua.

Hộ Giới minh, vẫn là một điều bí ẩn!

Thương Càng đột nhiên nói:
Ta từng rèn luyện ở Vạn Thú sơn mạch, cho nên lần này ta sẽ tới Vạn Thú sơn mạch, còn các ngươi!
Nam Cung Ngạn nói:
Ta đi Thiên Âm tông, tỷ ta ở Thiên Âm tông, qua bên đó vừa hai gặp nàng!
Diệp Huyền cười nói:
Vậy ta đi Cổ Vu tộc!
Thương Càng trầm giọng nói:
An huynh, Cổ Vu tộc tương đối thần bí, cũng tương đối quá dị, hay là, để ta đổi với ngươi?
Diệp Huyền cười nói:
Không sao, ta vốn tốt tính, vừa hay đối ứng với tính quái dị của bọn hắn!
Thương Càng cười nói:
Hai vị sư đệ, bảo trọng! Nhớ kỹ. Tùy thời dùng Truyền Âm thạch liên hệ. Hôm nay ba chúng ta cùng rời tông, ngày khác nhất định có thể cùng trở về!
Nói xong, hắn quay người ngự kiếm phóng đi.

Kiếm hoàng!

Thương Càng này cũng là Kiếm hoàng!

Phóng tác: xonevictory
Chương 461: Ngươi Thấy, Ba Chúng Ta Có Thể Giết Được Hắn? Nam Cung Ngạn đột nhiên nói: Thương Càng sư huynh làm vậy, cũng là vì nghĩ cho ta!
Diệp Huyền nhìn Nam Cung Ngạn, Nam Cung Ngạn khẽ cười:
Cổ Vu tộc, Vạn Thú sơn mạch, Thiên Âm tông, trong đó, Thiên Âm tông hơi yếu, cho nên yêu cầu của bọn hắn cũng sẽ thấp hơn, nếu để ta đi Vạn Thú sơn mạch hoặc Cổ Vu tộc, ta còn chưa thành tựu Kiếm hoàng, sợ là đối phương sẽ không cả thèm nhìn ta!
Diệp Huyền vỗ nhẹ vai Nam Cung Ngạn:
Là một Kiếm tu, tâm tính là quan trọng nhất, chớ có tự ti. Thương Càng sư huynh có hảo ý, điểm này, quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác!
Nam Cung Ngạn cười nói:
Cũng đúng!
Diệp Huyền cười:
Hẹn ngày gặp lại!
Nói xong, hắn quay người ngự kiếm bay đi, chỉ một chốc đã biến mất.

Nam Cung Ngạn đứng tại chỗ, lắc đầu thở dài:
Phải nỗ lực hơn!
Nói xong, hắn cũng phóng lên, chớp mắt đã biến mất.

Ba người rời đi, Trần Bắc Hàn đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn qua hướng ba người đi, không biết đang nghĩ gì.

Cuối chân trời, Diệp Huyền ngự kiếm vun vút, giờ phút này, hắn bay qua một đám mây, những nơi bay qua, tầng mây liền bị xé nứt.

Ngự kiếm phi thiên địa!

Đây là mộng tưởng của hắn, giời, đã thành hiện thực.

Tiếc nuối duy nhất là không có muội muội ở đây, nếu như Diệp Linh ở đây, nhất định Diệp Linh sẽ rất vui vẻ.

Diệp Linh!

Diệp Huyền âm thầm quyết định, chờ làm xong chuyện này, hắn sẽ tới Huyền môn một chuyến!

Một hồi sua, Diệp Huyền thu lại suy nghĩ, lấy ra một quyển trục, bên trong ghi lại vị trí cùng tư liệu liên quan tới Cổ Vu tộc!

Cổ Vu tộc là một thế lực thần bí. Trung Thổ Thần Châu có thế lực công khai, như Thương Kiếm tông, Vạn Thú sơn mạch, cũng có thể lực ẩn trong bóng tối, những thế lực này, rất ít người biết, nhưng không có nghĩa là bọn hắn không mạnh!

Mà Cổ Vu tộc này, rất mạnh!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, nhìn không xa:
Ra đi! Ta đã phát hiện ngươi!
Không có trả lời!

Một khắc đồng hồ sau, Diệp Huyền lại ngự kiếm tiến lên…

Qua nửa canh giờ, Diệp Huyền đều dừng lại, nói một câu.

Chừng hai canh giời sau, Diệp Huyền lại ngừng lại, sau đó chắp tay sau lưng:
Ra đi! Ta đã phát hiện các ngươi!
Lúc này, ba lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Huyền: “…”

Người cầm đầu, chính mà Mạc Tu, Mạc Tu gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Sao ngươi có thể phát hiện chúng ta!
Diệp Huyền: “…”

Sao có thể phát hiện?

Diệp Huyền sạm mặt lại, chẳng lẽ nói là hắn đoán?

Từ khi rời Thương Kiếm tông, hắn đã biết, Hộ Giới minh nhất định không bỏ qua cơ hội này. Nhưng hắn cũng rõ, nếu một vị Ngự Pháp cảnh chân chính theo dõi hắn, hắn cũng khó mà phát hiện được đối phương.

Thế nên, mỗi khi đi một đoạn, hắn đều hỏi thử một câu.

Không nghĩ tới, lại thực sự đi ra.

Mạc Tu!

Diệp Huyền không chút biểu tình:
Hộ Giới minh cách ngươi đúng là âm hồn bất tán!
Mạc Tu lạnh lùng:
Diệp Huyền, ngươi thực sự cho rằng Thương Kiếm tông có thể giữ được ngươi?
Diệp Huyền cười nói:
Nếu không, ngươi tìm giúp ta một thế lực có thể bảo đảm ta?
Mạc Tu gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Đầu hàng, thần phục Hộ Giới minh ta!
Diệp Huyền lập tức ngây người!

Muốn hắn thuần phục Hộ Giới minh?

Diệp Huyền kinh ngạc:
Ngươi nói nghiêm túc?
Mạc Tu nhìn Diệp Huyền:
Đương nhiên, với thiên phú của ngươi, nếu nguyện gia nhập Hộ Giới minh, Hộ Giới minh nhất định sẽ trọng điểm bồi dưỡng ngươi!
Diệp Huyền yên lặng, tựa như có chút do dự.

Lúc này, Mạc Tu lại nói:
Ngươi xem, khi cái giá phải trả tới mức nhất định, Thương Kiếm tông nhất định sẽ vứt bỏ ngươi, khi đó, Diệp Huyền ngươi sẽ cùng đường mạt lộ.
Diệp Huyền nghĩ một hồi, nói:
Việc này can hệ trọng đại, ta cần suy nghĩ một chút, cho ta mấy ngày, được chứ?
Mạc Tu híp mắt:
Ngươi muốn kéo dài thời gian?
Diệp Huyền cười nói:
Nói thật, ta không tin Hộ Giới minh các ngươi lắm, cho nên, ta muốn nghĩ kỹ. Đương nhiên, giờ ngươi động thủ cũng được, xem ngươi có thể giết được ta hay không!
Mạc Tu cười lạnh:
Ngươi tự tin vậy sao?
Diệp Huyền giang tay:
Thử xem?
Mạc Tu cười nói:
Thử thì thử!
Thanh âm vừa dứt, lão đột nhiên cách không đánh một chưởng, nháy mắt, không gian trước mặt Diệp Huyền khẽ động, một cỗ lực lượng cường đại từ trong không gian đánh ra, sau đó ép tới Diệp Huyền!

Không gian chi lực!

Diệp Huyền đứng trên không, tay phải đột nhiên nắm lại:
Tù!
Thanh âm vừa hạ, không gian trước mặt lập tức ổn định lại, cùng lúc đó, không gian chi lực mà Mạc Tu tạo ra, cũng bị giam cầm lại, có điều không biến mất, cứ thế khuấy động trong không gian!

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Tu nhíu mày:
Ngự Pháp cảnh! Không đúng, chỉ Ngự Pháp cảnh căn bản không thể phá được không gian chi lực của ta!
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

Kỳ thực, ta đã đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính!

Rắm chó!

Mạc Tu đột nhiên cả giận nói:
Diệp Huyền, ngươi cho rằng lão phu là kẻ ngu ngốc? Ngươi hiện tại, xa xa không đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính! Sở dĩ ngươi có thể chưởng khống không gian chi lực, nhất định là có nguyên nhân khác!
Diệp Huyền cười nói:
Không sai, hiện tại ta chưa đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, có điều, nếu đã đạt tới Ngự Pháp cảnh, vậy còn cách Ngự Pháp cảnh chân chính xa sao?
Nghe vậy, Mạc Tu lập tức trầm xuống.

Tốc độ trưởng thành của Diệp Huyền này, thực sự quá mức kinh khủng!

Ngự Pháp cảnh!

Hiện tại, lão cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể chém được Diệp Huyền.

Mà nếu để Diệp Huyền đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, với chiến lực yêu nghiệt của Diệp Huyền, sợ là có thể đánh ngang tay lão!

Mạc Tu yên lặng một chút, nói:
Cho ngươi hai ngày để cân nhắc, Diệp Huyền, ngươi là người thông minh, nên biết làm thế nào mới có lợi nhất!
Nói xong, ba người quay người rời đi

Diệp Huyền cười nhẹ, sau đó ngự kiếm bay đi.

Một bên khác, một lão giả bên cạnh Mạc Tu đột nhiên nói:
Hắn sẽ không quy hàng Hộ Giới minh ta!
Mạc Tu lãnh đạm nói:
Ta biết!
Lão giả có chút không hiểu, Mạc Tu lại nói:
Ngươi cảm thấy, ba chúng ta có thể giết được hắn?
Lão giả trầm giọng nói:
Nếu Thương Kiếm tông không nhúng tay, ba người chúng ta hợp lại, nhất định có thể giết hắn!
Mạc Tu lãnh đạm nói:
Vậy ngươi cảm thấy, bọn hắn sẽ không nhúng tay?
Lão giả trầm mặc.

Bởi, khẳng định Thương Kiếm tông sẽ nhúng tay!

Mạc Tu chậm rãi híp mắt:
Lúc trước, tôn chủ nên tự ra tay!
Tốc độ phát triển của Diệp Huyền thực sự khiến hắn cảm thấy sợ! Đặc biệt là hiện tại, Diệp Huyền gia nhập Thương Kiếm tông, hai bên kết hợp, chẳng khác nào hổ thêm cánh!

Lão giả kia lại thấp giọng thở dài:
Nữ tử thần bí kia, thực sự quá khủng bố! Một kiếm đã phá nát bố trí của chủ thượng ở Thanh Thương giới, thực lực như vậy, tôn chủ kiêng kỵ cũng là điều dễ hiểu!
Mạc Tu lắc đầu:
Nếu đã kiêng kỵ, vậy không nên kết thành địch. Diệp Huyền này vốn không có xung đột với chúng ta, nhưng giờ lại thành thù sinh tử, chuyện này vốn không phải hành động sáng suốt!
Lão giả thấp giọng thở dài:
Ai biết hắn lại yêu nghiệt tới vậy? Giờ nói lại, cũng không có bất cứ ý nghĩa nào. Điều chúng ta cần nghĩ, là làm thế nào để diệt trừ người này, diệt trừ Thương Kiếm tông. Thương Kiếm tông dám công nhiên khiêu khích Hộ Giới minh, nếu không diệt, uy nghiêm Hộ Giới minh ta sẽ bị ảnh hưởng!
Thương Kiếm tông!

Ánh mắt Mạc Tu dần lạnh xuống:
Bọn hắn tự tìm đường chết!
Nói xong, ba người biến mất.



Phóng tác: xonevictory
Chương 462: Bởi Vì, Bọn Hắn Không Dám! Nửa ngày sau, Diệp Huyền tới trước một dãy núi, Cổ Vu tộc kia ở sâu trong dãy núi này.
Hắn cũng không biết nhiều về Cổ Vu tộc, có điều, có thể khiến Thương Kiếm tông coi trọng, vậy hẳn cũng không yếu.

Diệp Huyền tiến vào dãy núi, lòng thầm đề phòng, bởi hắn phát hiện, trong núi có rất nhiều chướng khí!

Một số có thể thấy rõ, một số lại vô hình!

Thế nhưng hắn lại phát hiện, dù hắn không dùng kiếm ý hộ thể, cũng không có vấn đề gì!

Khí độc vừa ngấm vào cơ thể, lập tức biến mất vô tung.

Hỗn Độn chi khí!

Khí độc vừa nhập thể, lập tức bị Hỗn Độn chi khí tịnh hóa!

Nhận thấy điểm này, Diệp Huyền thầm mừng rỡ, bởi hắn không nghĩ tới, Hỗn Độn chi khí lại có hiệu quả này!

Như vậy cũng có nghĩa, Diệp Huyền hắn đã thành bách độc bất xâm!

Đồ tốt!

Diệp Huyền cười hắc hắc, tiếp tục đi tới, chỉ một chốc đã tới sâu trong sơn mạch, trong này, đâu đâu cũng có thể các khỏa đại thụ che trời, một số cực cao, cao vút như mây, che khuất bầu trời.

Không biết đã đi bao lâu, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, trước mặt hắn có thứ gì đó đang ngọ nguậy!

Không chỉ trên mặt đất, cây cối bốn phía cũng có thứ gì đó đang ngọ nguậy!

Diệp Huyền mở kiếm nhãn nhìn, lập tức rợn cả tóc gáy!

Trước mặt, xung quanh… lít nha lít nhít những con rắn, mà hiện tại, chúng đều đang đưa mắt nhìn hắn!

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tại hạ Diệp Huyền, phụng Tông chủ chi mệnh, tới cầu kiến tộc trưởng Cổ Vu tộc!
Không ai trả lời, nhưng độc xà bốn phía đang dần bò tới chỗ hắn.

Thấy thế, Diệp Huyền nhíu mày lại, một khắc sau lại mở tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, sau đó, một cỗ kiếm ý cường đại từ trong cơ thể trào ra!

Ác Niệm kiếm ý!

Ác Niệm kiếm ý vừa hiện, độc xà bốn phía lập tức thối lui, thế nhưng, vẫn có một số lao tới.

Diệp Huyền không chút biểu tình, huy kiếm chém tới.

Xùy!

Một mảnh kiếm quang lóe lên, vô số độc xà đứt thành hai đoạn.

Mà lúc này, một tiếng hét phẫn nộ từ xa truyền tới:
Lớn mật!
Thanh âm này vừa hiện, một nhánh mây hắc sắc đột nhiên bắn tới, trên dây mây, lại có một đầu độc xà.

Diệp Huyền không chút biểu tình, lại chém một kiếm.

Oanh!

Dây mây lập tức bị đánh bay!

Mà lúc này, một tên nam tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nam tử mặc một bộ áo ngắn, bên dưới mặc quần đen, những nơi để trần ra đều vẽ các họa tiết quỷ dị.

Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Ngươi là ai?
Diệp Huyền ôm quyền:
Thương Kiếm tông Diệp Huyền, phụng mệnh Tông chủ tới cầu kiến tộc trưởng Cổ Vu tộc!
Thương Kiếm tông!

Nam tử nhíu mày:
Ngươi là người Thương Kiếm tông!
Diệp Huyền gật đầu.

Nam tử chỉ đám hắc xà bị chém đứt trên mặt đất:
Vì sao ngươi giết hắc xà của ta?
Diệp Huyền nói:

Không phải ta muốn giết bọn nó, mà là bọn nó muốn giết ta!

Rắm chó!

Nam tử cả giận nói:
Là ngươi tự tiện xông vào Cổ Vu tộc ta, nên chúng nó mới vây công ngươi, nếu ngươi không tự tiện xông vào, sao chúng nó có thể ra tay với ngươi!
Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Vị huynh đệ này, khi ta tới, ta đã cảm nhận được ngươi đang ẩn thân, cho nên ta đã chủ động báo chân thân của mình, vốn hy vọng ngươi có thể đi ra. Đáng tiếc, ngươi không ra, không chỉ không ra, còn không để hắc xà của ngươi tránh đường. Theo ta nghĩ, hẳn là ngươi cố ý để hắc xà của ngươi công kích ta, đáng tiếc, ngươi đánh giá thấp ta, đúng không?
Nghe vậy, sắc mặt nam tử lập tức trở nên khó coi, hắn gắt gao nhìn Diệp Huyền.
Ta chỉ biết, ngươi không những tự tiện xông vào Cổ Vu tộc, còn giết hắc xà của ta, ngươi đáng chết, ngươi…
Đúng lúc này, thanh âm nam tử ngưng bặt lại, bởi một thanh kiếm đã kề sát mi tâm hắn.

Sắc mặt nam tử từ giận dữ biến thành hoảng sợ!

Diệp Huyền quay đầu nhìn sang bên:
Thế nào, đây là đạo đãi khách của Cổ Vu tộc?
Rất nhanh, một lão giả từ bên đó xuất hiện, lão giả nhìn qua Diệp Huyền:
Các hạ vừa tới đã động thủ, nhìn thế nào cũng không giống là khách!
Diệp Huyền thu kiếm, cười nói:
Ta động thủ, thực ra là muốn tốt cho hắn!
Lão giả lãnh đạm nói:
Phải không? Vì sao lại là tốt cho hắn? Nói thử nghe xem!
Diệp Huyền cười nói:
Ra ngoài, cường giả vi tôn, hẳn là các hạ cũng hiểu. Mà vị huynh đệ này, biết rõ không đánh lại ta, lại dám nhiều lần khiêu khích, nói thật, nếu ở bên ngoài, với tính cách này của hắn, sợ là không sống nổi mấy ngày, ngươi thấy đúng không?
Nam tử kia lập tức cả giận:
Ngươi cho rằng ngươi…
Lúc này, kiếm của Diệp Huyền lần nữa áp tới, chỉ thẳng mi tâm nam tử, thanh âm nam tử lại ngừng lại.

Diệp Huyền nhìn qua:
Thấy bản thân yếu không? Nếu ta muốn giết ngươi, tiện tay ấn tới là được. Yếu, không sao, bởi vì chỉ cần cố gắng, ai cũng có thể trở nên mạnh! Có điều, yếu mà còn muốn phách lối, vậy chính là ngu xuẩn!
Nam tử gắt gao nhìn Diệp Huyền, cười lạnh:
Ngươi dám giết ta sao? Ngươi không dám! Ngươi…
Lúc này, Diệp Huyền đẩy tay tới.

Xùy!

Mi tâm nam tử lập tức bị Diệp Huyền xuyên thủng!

Nam tử trợn mắt, tràn đầy vẻ không thể tin nổi!

Diệp Huyền mỉm cười:
Ta dám! Không lừa ngươi!
Không chỉ nam tử đầy khiếp sợ, mà ngay cả lão giả bên kia cũng không thể tin nổi.

Rõ ràng, lão cũng không ngờ tới, Diệp Huyền lại hạ sát thủ!

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Ngươi dám giết hắn!
Diệp Huyền cười nói:
Hắn nghĩ rằng ta không dám, ta chỉ muốn chứng minh, ta dám!
Lão giả trở nên dữ tợn:
Đây là Cổ Vu tộc, không phải Thương Kiếm tông các ngươi!
Diệp Huyền cười nói:
Ta đã cho hắn hai cơ hội, đáng tiếc, hắn không biết trân quý, người như thế, chết đỡ chật đất! Còn ngươi, nếu không phục, tới đi!
Nói xong, một cỗ đại thế cường đại từ cơ thể hắn trào ta!

Kiếm hoàng chi thế!

Nhìn thấy Kiếm hoàng chi thế, lão giả lập tức biến sắc. Có chút khó thể tin được mà nhìn Diệp Huyền:
Ngươi, ngươi là Kiếm hoàng!
Diệp Huyền không chút biểu tình:
Thông báo cho ta một tiếng, Diệp Huyền, đại biểu Thương Kiếm tông, cầu kiến tộc trưởng Cổ Vu tộc!
Lão giả có chút khó coi, Diệp Huyền lập tức lạnh giọng:
Còn không mau đi?
Lão giả liếc Diệp Huyền thật sâu, sau đó quay người rời đi.

Diệp Huyền lại nhìn nam tử trên đất, người này còn chưa tắt thở, hiện đang oán độc nhìn hắn.

Diệp Huyền cười nói:
Ngươi cho rằng Cổ Vu tộc sẽ báo thù cho ngươi? Không, bọn hắn sẽ không! Bởi vì, bọn hắn không dám!
Phách lối!

Không thể không nói, Diệp Huyền đủ phách lối!

Thế nhưng, lần này hắn cố ý phách lối như vậy!

Đương nhiên, sở dĩ giết nam tử này, bởi hắn vừa tới đây, kẻ này đã động sát tâm với hắn.

Như hắn nói, hắn vừa tới, nam tử kia đã phát hiện, nhưng đối phương không ngăn độc xà, rõ ràng, muốn dùng hắn để nuôi dưỡng độc xà, đáng tiếc, đối phương đã đoán sai thực lực của hắn.

Nể mặt Cổ Vu tộc, hắn đã cho đối phương hai cơ hội, đáng tiếc, đối phương lại nghĩ rằng hắn sợ!

Trên đời này có một số người, ngươi lui một bước, hắn sẽ không nghĩ rằng ngươi đang khoan dung, ngược lại, sẽ cảm thấy ngươi sợ hắn, sau đó sẽ được một tấc lại tiến thêm một thước!

Đối với loại người này, gặp bao nhiêu, Diệp Huyền hắn sẽ giết bấy nhiêu!

Cho ngươi lợi, ngươi cũng không thể tùy tiện!

Phóng tác: xonevictory
Chương 463: Chúng Ta Tiếp Tục Tâm Sự! Rất nhanh, lão giả trước đó lại tới, lão nhìn qua Diệp Huyền: Tộc trưởng muốn gặp ngươi!
Diệp Huyền gật đầu:
Làm phiền dẫn đường!
Lão giả nhìn qua thi thể nam tử trên đất, khí tức nam tử đã ngày càng yếu, tay hắn vươn hướng lão giả, như muốn nói điều gì.

Lão giả thấp giọng thở dài:
Ngươi hẳn nên bảo trì tôn trọng với cường giả!
Nói xong, lão dẫn Diệp Huyền vào sâu trong sơn mạch.

Nam tử trợn mắt, trợn thật to, chết không nhắm mắt!

Dưới dự dẫn đường của lão giả, Diệp Huyền tới một cái thôn nhỏ, thôn này không giống thôn bình thường, nhà cửa ở đây được xây dựng trên các cây lớn, mà hai bên thôn, có bày một số quầy hàng, ngoại trừ có tạp hóa, còn có kỳ trân dị bảo, thậm chí, còn có cả Thiên giai bảo vật!

Có chút kỳ lạ!

Lão giả dẫn Diệp Huyền tới trước một cây lớn, tòa nhà trên cây này rất lớn, lớn hơn xung quanh rất nhiều, hơn nữa, trên nóc nhà còn có một đôi sừng lớn, cùng với phù văn quỷ dị.

Lão giả thi lễ:
Tộc trưởng, người đã tới!
Trong nhà, một thanh âm vang lên:
Vào đi!
Bên trong nhà rất đơn giản, chỉ có mấy cái ghế dựa, cùng với một cái bàn gỗ.

Mà trước mặt hắn, có một nữ tử, nữ tử này nhìn ngoài rất trẻ, mặc một bộ y phục kết thành từ lá cây, diệp sam chỉ dài tới đầu gối, lộ ra hai chân trắng noãn như ngọc, mà trong tay nàng, cầm chắc một nhánh mộc trượng!

Khí tức nữ tử này, thâm trầm như biển!

Cường giả!

Hắn lập tức cảm nhận được!

Nữ tử đánh giá nhìn Diệp Huyền, sau một khắc, một cỗ uy áp cường đại ép tới.

Nháy mắt, thân thể Diệp Huyền như bị đại sơn đè xuống!

Oanh!

Một cỗ Kiếm hoàng chi thế từ trong cơ thể hắn trào ra, cỗ Kiếm hoàng chi thế này mạnh mẽ chặn lại uy áp của nữ tử, thế nhưng rất nhanh, nữ tử bước lên một bước, một bước này, trực tiếp khiến uy áp của nàng tản ra tăng lên gấp bội!

Xoạt xoạt!

Nháy mắt, xương cốt toàn thân Diệp Huyền vang lên tiếng xoạt xoạt rung động! Mà hai chân hắn, đã chậm rãi cong xuống, lúc nào cũng có thể quỳ!

Kiếm hoàng chi thế không ngăn được!

Sắc mặt Diệp Huyền đã có chút dữ tợn, sau một khắc, chân phải đột nhiên giẫm lên một bước!

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại từ trong cơ thể trào ra, cỗ lực lượng này cộng thêm Kiếm hoàng chi thế, lại thành công ngăn chặn uy áp của nữ tử!

Đại địa chi lực!

Đối mặt với loại cường giả này, Diệp Huyền hắn không dám giấu diếm, trực tiếp phóng xuất đại địa chi lực!

Trước mặt Diệp Huyền, nữ tử kia nhìn qua Diệp Huyền:
Kiếm hoàng chi thế, còn có đại địa chi lực… ngươi chính là Diệp Huyền bị Hộ Giới minh truy nã sao?
Diệp Huyền gật đầu:
Là ta!
Nữ tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn thẳng tới:
Ngươi giết người Cổ Vu tộc ta!
Diệp Huyền nghiêm mặt:
Thiên địa chứng giám, hắn ra tay trước!
Nữ tử nhìn thẳng Diệp Huyền:
Ngươi cho rằng, ta không dám giết ngươi?
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Thứ ta mạo muội hỏi một câu, Cổ Vu tộc mạnh, hay là Hộ Giới minh mạnh hơn?
Nữ tử nhếch miệng:
Ngươi muốn nói với ta, Hộ Giới minh đều không dám giết ngươi, nên Cổ Vu tộc ta cũng không dám, đúng không?
Diệp Huyền lắc đầu:
Tộc trưởng hiểu lầm! Lần này ta tới Cổ Vu tộc, không hề có ác ý. Còn vị tộc nhân kia của ngài, ta đã tha cho hắn hai lần, đáng tiếc, hắn không biết trân quý. Nếu như tộc trưởng rất để tâm tới chuyện này, ta cũng không thể làm gì khác!
Nữ tử ngồi lên ghế, nhìn qua Diệp Huyền:
Về nói cho Trần Bắc Hàn, Cổ Vu tộc ta, không kết minh với Thương Kiếm tông ngươi!
Diệp Huyền gật đầu:
Được!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nữ tử lập tức ngây người.

Cái tên này, không thèm quan tâm?

Diệp Huyền hắn đương nhiên không quan tâm, không phải vì hắn không quan tâm Thương Kiếm tông, mà là hắn biết rõ, hai thế lực có kết minh hay không, không phải đệ tử như hắn có thể quyết định. Hắn tới đây, cũng như Thương Càng nói, chính là để Cổ Vu tộc nhìn thấy thế hệ trẻ Thương Kiếm tông!

Chỉ thế thôi!

Còn kết minh hay không, đó là chuyện tông chủ Thương Kiếm tông quan tâm!

Diệp Huyền dứt khoát rời đi, hắn trực tiếp rời nhà trên cây, muốn ngự kiếm đi, mà lúc này, tộc trưởng Cổ Vu tộc đột nhiên nói:
Ngươi có biết, hiện Thương Kiếm tông đang đối mặt với cục diện gì không?
Diệp Huyền dừng bước, lắc đầu:
Không quá rõ ràng!
Tộc trưởng Cổ Vu tộc cười lạnh:
Mọi người đều đang nhìn, nhìn xem Thương Kiếm tông ngươi cùng Hộ Giới minh ai thắng ai thua. Nhưng ngươi không biết, hiện đã có rất nhiều thế lực đứng theo Hộ Giới minh!
Diệp Huyền lắc đầu:
Ta chỉ là đệ tử bình thường, chuyện lớn này, là do tông chủ chúng ta quan tâm! Tiền bối có nói với ta cũng vô ích!
Tộc trưởng Cổ Vu tộc cười lạnh:
Bởi vì ngươi cậy mạnh, khiến Cổ Vu tộc ta quyết định không kết minh với Thương Kiếm tông, ngươi có biết, điều này có ý nghĩa thế nào với Thương Kiếm tông ngươi không?
Diệp Huyền thấp giọng thở dài:
Tộc trưởng, thứ ta nói thẳng, liên minh hay không, sợ là ngài đã sớm quyết đinhk ta nói đúng không?
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói.

Diệp Huyền lại nói:
Từ ngoài nhìn vào, Hộ Giới minh mạnh hơn Thương Kiếm tông! Nhưng Thanh Thương giới này, lại có bao nhiêu người tin tưởng Hộ Giới minh? Vì đạt mục đích, hộ gới minh không tiếc hủy diệt Thương Lan châu cùng Thanh châu, ngươi có biết, hai châu này có tổng cộng bao nhiêu sinh mệnh? Nhưng mà, vố số sinh mệnh này, với Hộ Giới minh lại không đáng một đồng! Kết minh với bọn hắn, nhất định không có kết cục tốt!
Nữ tử lãnh đạm nói:
Cổ Vu tộc ta có thể tọa sơn quan hổ đấu!
Diệp Huyền cười nói:
Hộ Giới minh sẽ rất thích thấy chuyện như vậy, bởi một khi thu thập xong mấy khối xương cứng, lúc đó, chỉ còn lại các ngươi, không phải muốn bóp thế nào thì bóp sao? Khi đố, Cổ Vu tộc ngươi có muốn liên minh, các ngươi sẽ tuyệt vọng phát hiện, đã không còn ai có thể liên minh!
Nói tới đây, hắn quay người nhìn lại:
Trung Thổ Thần Châu hiện tại, đã có nhiều nơi bắt đầu mất linh khí, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu, chuyện này là do Hộ Giới minh giở trò quỷ. Nếu Hộ Giới minh thực sự muốn hủy Trung Thổ Thần Châu, Cổ Vu tộc ngươi sẽ thế nào?
Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền tới:
Chuyện này không nhọc các hạ quan tâm!
Người xuất hiện, là một mỹ phụ, rõ ràng cũng là người Cổ Vu tộc.

Mỹ phụ nhìn qua Diệp Huyền:
Cổ Vu tộc ta trước nay không tranh quyền thế, chúng ta ở đây, cũng không ảnh hưởng tới lợi ích Hộ Giới minh, bọn hắn sẽ không có ý đồ với chúng ta!
Diệp Huyền cười nói:
Nếu các hạ cảm thấy không tranh quyền thế là chuyện tốt, ta cũng không thể làm gì khác. Có điều, nói nhiều một câu, thế đạo hiện nay, nếu không có thực lực cường đại, hoặc không có đồng minh đủ mạnh, không tranh quyền thế thực chất chính là ngồi chờ chết. Cổ Vu tộc, thứ ta nói thẳng, các ngươi còn không mạnh tới mức không ai dám chọc!
Mỹ phụ cười lạnh:
Kết minh với Thương Kiếm tông ngươi thì có thể có kết quả tốt? Nếu Thương Kiếm tông ngươi chiến bại, khi đó, không phải Cổ Vu tộc ta cũng chôn cùng?
Diệp Huyền gật đầu:
Ngươi nói không sai, nếu Thương Kiếm tông chiến bại, minh hữu của chúng ta cũng phải xong đời! Có điều, làm đại sự tự nhiên phải có nguy hiểm! Nhưng nếu, chúng ta chiến thắng thì sao?
Mỹ phụ còn muốn nói thêm, Diệp Huyền lại lắc đầu:
Những chuyện này, là chuyện giữa các ngươi cùng tông chủ chúng ta! Diệp Huyền ta, chỉ là đệ tử bình thường, ta tới Cổ Vu tộc, đồng thời truyền đại lại mục đích tông ta cho các ngươi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành! Ta phải đi! Hẹn gặp lại!
Nói xong, hắn trực tiếp bước ra, sau đó ngự kiếm bay đi, chốc lát đã biến mất.

Trong thụ ốc, mỹ đang muốn nói thêm, đúng lúc này, hai người cùng nhìn ra ngoài, bên ngoài, một đạo kiếm quang kéo tới, người tới, chính là Diệp Huyền.

Quay lại?

Hai người nhíu mày.

Diệp Huyền đáp xuống thụ ốc, vừa đi vào trong liền thi lễ:
Vừa rồi là tại hạ thất lễ, mong hai vị chớ trách! Ừm, ta thấy, chúng ta có thể tiếp tục tâm sự, tâm sự!
Hai người: “…”



Phóng tác: xonevictory
Chương 464: Bảo Vật! Đạo tắc!
Sở dĩ hắn quay lại, bởi vì đạo tắc!

Đại thần trên tầng hai nói, nơi này có khí tức đạo tắc!

Thế nên, hắn không thể không trở lại.

Trong thụ ốc, hai nữ cứ thế nhìn Diệp Huyền, nhìn tới mức khiến hắn có chút mất tự nhiên.

Mỹ phụ kia đột nhiên nói:
Không phải là ngươi muốn đi sao?
Diệp Huyền cười ngượng:

Không đi, không đi, ta mới tới Cổ Vu tộc, đã bị nơi này hấp dẫn. Nếu hai vị không ngại, ta muốn ở lại mấy ngày, ta…

Chúng ta rất ngại!

Mỹ phụ đột nhiên cắt lời Diệp Huyền:
Tiểu tử ngươi, miệng lưỡi trơn tru, cười đùa tí tửng, tuyệt không phải người an phận. Như lời ngươi nói, chuyện Thương Kiếm tông cùng Cổ Vu tộc có kết minh hay không, đó là chuyện của cao tầng chúng ta, còn ngươi, tới từ nơi nào, thì giờ về nơi ấy đi!
Diệp Huyền vội nói:
Không không, ta thân là đệ tử Thương Kiếm tông, chuyện Thương Kiếm tông cũng là chuyện của ta, hai vị tiền bối, trước đó có chút hiểu lầm, có điều cũng không sao, chờ các ngươi hiểu rõ ra, các ngươi sẽ thấy, kỳ thực ta là người rất tốt!
Nghe vậy, mỹ phụ đột nhiên co rút khóe miệng:
Da mặt ngươi dày vậy?
Diệp Huyền: “…”

Lúc này, tộc trưởng Cổ Vu tộc đột nhiên nói:
Nếu ngươi thích ở lại, vậy cứ ở lại đi!
Mỹ phụ đang muốn nói, Diệp Huyền đã thi lễ:
Đa tạ tộc trưởng!
Tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn qua Diệp Huyền:
Xuống đi! Nhớ kỹ, chớ có sinh tự, nếu không, tự gánh hậu quả!
Nói xong, hắn rời khỏi thụ ốc.

Trong thụ ốc, mỹ phụ trầm giọng nói:
Người này có chút cổ quái!
Tộc trưởng Cổ Vu tộc lãnh đạm:
Ta biết!
Mỹ phụ có chút không hiểu:
Vậy sao tộc trưởng để hắn ở lại?
Tộc trưởng Cổ Vu tộc nói khẽ:
Cổ Vu tộc ta lâu ngày không tiếp xúc ngoại giới, rất ít hiểu về thế giới bên ngoài. Để hắn ở lại, có thể để người trong tộc thấy thiên tài bên ngoài thế nào, để bọn hắn hiểu, cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Mỹ phụ khẽ gật:
Cũng đúng, kỳ thực không chỉ thế hệ trẻ của chúng ta, mà một số lão gia hỏa, cũng nên ra xem một chút, nhìn thế giới bên ngoài. Nếu không, bọn hắn lại cho rằng Cổ Vu tộc ta vô địch Thanh Thương giới!
Tộc trưởng Cổ Vu tộc rời khỏi thụ ốc, nhìn Diệp Huyền đang đi dạo loanh quanh bên dưới:
Người này miệng lưỡi trơn tru, ngươi cẩn thận trông chừng, chớ có thể hắn làm loạn!
Mỹ phụ gật đầu:
Ta sẽ chú tâm trông chừng hắn!
Bên dưới, Diệp Huyền đi dạo nữa này, cuối cùng ngồi bên đường, hiện hắn đang trao đổi với đại thần tên tầng hai.
Đại thần, có cảm ứng được không?
Diệp Huyền hỏi.
Không!
Trả lời rất trực tiếp.

Diệp Huyền sạm mặt lại:
Không phải ngươi nói, ngươi cảm ứng được khí tức đạo tắc sao?
Đại thần tầng hai lạnh lùng:
Giờ thì không!
Diệp Huyền càng sạm mặt lại:
Ngươi đùa ta hả!
Lầu hai đột nhiên rung động kịch liệt, như đang phát cuồng.

Diệp Huyền im lặng ôm đầu!

Mẹ nó tính nết thối tha, động chút là tức giận, động chút là nổi điên!

Vấn đề là, còn không thể đắc tội nó!

Quá oan uổng!

Diệp Huyền thực sự muốn lôi nó ra đánh một trận, đáng tiếc là trực giác nói hắn biết, tạm thời hắn còn đánh không lại!

Chừng một khắc đồng hồ sau, đại thần tầng hai mơi yên tĩnh lại.

Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:
Lần trước ngươi cảm ứng được, giờ lại không cảm ứng được, vậy có phải khí tức đạo tắc bị thứ gì đó che giấu không?
Không trả lời.

Diệp Huyền trầm gịng:
Nếu tìm được đạo tắc, ngươi có thể đi ra!
Tầng hai đột nhiên cả giận:
Không ra thì không ra!
Diệp Huyền: “…”

Không thể không nói, Diệp Huyền kém chút bị tên này ép nổi điên!

Không phải chỉ nói một câu thôi sao? Cần tức giận tới mức như vậy? Mẹ nó, mấy tuổi rồi?

Sau một hồi, Diệp Huyền nghĩ một chút, lại nói:
Ừm, đại thần, đừng nóng giận. Chúng ta cần hợp tác, chỉ có hợp tác, mới có thể cùng có lợi!
Một hồi sau, đại thần tầng hai mới nói:
Khí tức biến mất, nhưng đạo tắc nhất định ở đây, ngươi tìm!
Diệp Huyền khẽ gật:
Đạo tắc tầng hai là đạo tắc gì?
Đại thần tầng hai lạnh lùng:
Không biết!
Diệp Huyền sạm mặt lại, cái tên này còn tức giận sao?

Lúc này, đại thần tầng hai lại nói:
Thực sự không biết!
Diệp Huyền ngây người, nói:
Ngươi ở tầng hai, sao lại không biết được?
Đại thần tầng hai hỏi lại:
Ngươi là tháp chủ, ngươi cũng không biết, vì sao ta nhất định phải biết?
Diệp Huyền: “…”

Hắn cũng không tiếp tục dây dưa, trước cần phải đế nó yên tĩnh một chút, tên này, không dễ nói chuyện.

Hắn cũng phát hiện, tên này rất hẹp hòi, không thể chọc nó, nếu không nó sẽ phát cuồng!

Diệp Huyền tiếp tục đi tới, trên đường hắn thấy rất nhiều đệ tử Cổ Vu tộc, không thể không nói, trừ việc nữ tử Cổ Vu tộc hơi khác nữ tử bên ngoài, thì nữ tử ở đây sáng sủa nhiệt tình hơn nhiều!

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, người bầy bán là một tiểu nữ hài, chừng mười hai tuổi, mặc một bộ thanh y rực rỡ, trên đầu thắt vài bím tóc. Nàng bán mấy ống trúc lớn chừng cánh tay.

Diệp Huyền có chút hiếu kỳ chỉ ống trúc:
Tiểu muội muội, trong này có gì?
Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền:
Hạt sương, hạt sương sớm!
Hạt sương?

Diệp Huyền ngây người, hỏi:
Có tác dụng gì?
Tiểu nữ hài nói khẽ:
Đương nhiên là uống a!
Diệp Huyền lại hỏi:
Vậy bán thế nào?
Tiểu nữ hài dựng một ngón tay:
Một trăm cực phẩm linh thạch một ống!
Diệp Huyền hơi co rút khóe miệng:
Sau ngươi không đi cướp đi! Một hại sương, mà bán một trăm linh thạch!
Tiểu nữ hài ôm gối, không nói.

Diệp Huyền cầm ống trúc, sau đó mở ra, một mùi thơm đập vào mặt!

Diệp Huyền thầm giật mình, hắn uống một ngụm, nước vào cổ họng, ngọt mát lành… một hòi sau, hắn liề có chút ngưng trọng.

Bởi hắn phát hiện, nước bào vào cơ thể, liền bắt đầu thanh tẩy chất bất trong cơ thể hắn, đương nhiên, trình độ kém xa Hỗn Độn chi khí!

Thế nhưng, đã đủ để hắn khiếp sợ!

Bảo vật có thể tẩy tinh phạt tùy, ở bên ngoài đều có giá trên trời!

Một trăm linh thạch, thực sự quá rẻ!

Phóng tác: xonevictory
Chương 465: Muốn Tu Luyện! Diệp Huyền nghĩ một chút: Tiểu muội muội, thứ này có nhiều không?
Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền:
Ngươi muốn làm gì?
Đề phòng kẻ tham lam!

Diệp Huyền cười nói:
Muội có bao nhiêu, ta mua hết cho ngươi! Bởi thứ này, rất tốt!
Tiểu nữ hài khẽ lắc đầu:
Rất khó thu thập, chỉ mấy ống này đã mất tới mười ngày!
Diệp Huyền ngồi xổm xuống:
Ta muốn hết!
Nói xong, hắn lấy ta một ngàn cực phẩm linh thạch cho tiểu nữ hài, tiểu nữ hài ngây người, sau đó lắc đầu:
Chỉ cần bốn trăm, bốn trăm…
Diệp Huyền cười nói:
Giá trị thứ này, xa xa không chỉ một trăm linh thạch, nói cho cùng, vẫn là ta kiếm lợi!
Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền, nói khẽ:
Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?
Diệp Huyền hởi ngẩn người, sau đó cười nói:
Có việc gì?
Tiểu nữ hài đột nhiên đứng dậy, sau đó kéo Diệp Huyền chạy, rất nhanh, nàng đã kéo Diệp Huyền tới một tòa thụ ốc, bên trong có một lão giả, sắc mặt lão giả tái nhợt, khí tức như có như không, rõ ràng, là bệnh nguy kịch.

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền hơi trầm ngâm, sau đó đi tới bên giường, vừa tới đã lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối, đây là mụi thịt bắt đầu hư thối.

Thấy thế, Diệp Huyền càng thêm nhíu mày.

Bên cạnh, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đầu ý khẩn cầu.

Diệp Huyền thấp giọng thở dài, lấy ra một viên Tử Nguyên đan cho lão giả, nguyên đan nhập thế, một cỗ linh khí tinh thuần bắt đầu đi khắp cơ thể lão giả, chỉ một chốc, sắc mặt lão đã khá hơn.

Nhìn thấy cảnh này, tiểu nữ hài mừng rỡ như điên, sau đó vội quay người dập đầu với Diệp Huyền.

Diệp Huyền kéo tiểu nữ hài, vuốt cái đầu nhỏ của nàng:
Cha mẹ muội đâu?
Tiểu nữ hài hơi cúi đầu:
Dẫn đệ đệ ra ngoài.
Diệp Huyền hỏi:
Chưa từng trở về?
Tiểu nữ hài lắc đầu:
Chưa từng!
Nghe vậy, Diệp Huyền cau mày.

Lúc này, lão giả trên giường đột nhiên nói:
Thiếu niên!
Diệp Huyền nhìn lão giả, lão nói khẽ:
Là Tử Nguyên đan, đúng không?
Diệp Huyền hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới lão giả này lại biết!

Lão giả nhì Diệp Huyền:
Một khỏa Tử Nguyên đan, trân quý hơn cái mạng già này của ta nhiều! Sao ngươi có thể nỡ cho ngươi sắp chết như ta sử dụng?
Diệp Huyền chỉ tiểu nữ hài, cười nói:
Nhìn thấy nàng, tựa như thấy muội muội ta!
Tiểu nữ hài nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

Lão giả nói khẽ:
Lòng trắc ẩn…
Diệp Huyền cười nói:
Ta còn có việc, đi trước!
Nói xong, hắn muốn rời đi. Đúng lúc này, lão giả đột nhiên nói:
Thiếu niên, chờ một chút!
Diệp Huyền quay lại nhìn lão giả, lão giả nhìn về phía tiểu nữ hài:
Nha đầu này, lúc nàng ba tuổi, phụ mẫu nàng đã mang theo đệ đệ của nàng rời đi, nàng là một kẻ đáng thương, còn lão đầu tử ta, đã không sống được bao lâu.
Nói xong, lão nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:
Hẳn là Cổ Vu tộc sẽ chiếu cố nàng, đúng không?
Lão giả lắc đầu:
Ta không muốn nàng gặp bất hạnh, thiếu niên, nếu ngươi đã nguyện cho lão giả ta một khỏa Tử Nguyên đan, chứng tỏ ngươi tâm tính thiện lượng, là người có đại ái, nếu nàng theo ngươi, nhất định sẽ không phải chịu ủy khuất.
Nói xong, lão cứ thế nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền im lặng một hồi, sau đó nhìn tiểu nữ hài, tiểu nữ hài hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt mép váy, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền lại hiểu, bởi hắn từng biết muội muội hắn nghĩ gì, mà tao ngộ của muội muội hắn cùng tiểu nữ hài trước mắt này, lại không khác nhau quá nhiều.

Diệp Huyền tới bên cạnh nàng, cười nói:
Muội muốn theo ta không?
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nước mắt rơi xuống, nhưng lại lắc đầu:
Ta, ta muốn chăm sóc gia gia!
Một bên, lão giả đột nhiên nói:
Đi với hắn đi!
Tiểu nữ hài nhìn lão giả, lão giả chậm rãi khép mắt lại:
Nha đầu, đây có thể là cơ hội thay đổi vận mệnh duy nhất của ngươi. Còn gia gia, gia gia đã không quan trọng, chỉ cần sau này ngươi trở về nhìn gia gia một chút, như vậy là đủ rồi.
Tiểu nữ hài còn muốn nói thêm, lão giả lại lắc đầu:
Nếu ngươi không nghe lời, gia gia sẽ lập tức chết trước mặt ngươi!
Nước mắt tiểu nữ hài không ngừng rơi xuống, nàng cứ thế nhìn lão giả.

Lão giả lại vẫy tay với Diệp Huyền, Diệp Huyền tới bên giường, lão liền cầm một quyển trục đen kịt dưới thân đưa tới:
Tổ tiên lưu lại, nhà ta đời đời nối tiếp, nhưng nó có tác dụng gì, mấy đời nhà ta không nghiên cứu ra được, ngươi cầm đi!
Diệp Huyền nhìn qua quyển trục, hơi do dự, sau đó lại thu hồi, tiếp đó tới trước mặt tiểu nữ hài:
Chúng ta đi!
Tiểu nữ hài đột nhiên cầm một ngàn linh thạch mà Diệp Huyền đưa lúc trước để bên giường lão giả, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Huyền, nàng muốn kéo tay Diệp Huyền, nhưng lại có chút lưỡng lự.

Diệp Huyền chủ động nắm tay nàng, ra khỏi thụ ốc, hắn mới cười hỏi:
Muội tên là gì?
Tiểu nữ hài:
Vị Ương Thiên!
Diệp Huyền hơi kinh ngạc:
Ai đặt cho muội?
Tiểu nữ hài nói khẽ:
Không biết.
Nói tới đây, nàng có chút dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:
Không dễ nghe sao?
Diệp Huyền cười nói:
Rất êm tai!
Lúc này, tiểu nữ hài do dự một chút, muốn nói lại thôi.

Diệp Huyền cười hỏi:
Sao vậy?
Tiểu nữu hài chỉ chỉ bụng Diệp Huyền:
Cái tháp kia, nguy hiểm!
Diệp Huyền ngây người!

Triệt để ngây người!

Bởi hắn thực sự không nghĩ tới, tiểu nữ hài này lại biết trong có thể hắn có một tòa tháp!

Cho tới bây giờ, trong số tất cả cường giả Thanh Thương giới mà hắn gặp, tính cả nam tử trung niên thu được Không Gian đạo tắc ở đáy Thâm Uyên kia, cũng không thể phát hiện trong có thể hắn có một tòa tháp!

Tiểu nữ hài này lại phát hiện?

Diệp Huyền ngồi xổm xuống, nắm chặt tay tiểu nữ hài, nghiêm mặt nói:
Sao muội biết trong cơ thể ta có tháp?
Vị Ương Thiên nói khẽ:
Nhìn thấy!
Nhìn thấy!

Diệp Huyền cười khổ:
Nhưng sao thấy được?
Vị Ương Thiên nói:
Thấy thì là thấy thôi!
Diệp Huyền cười nói:
Vậy muội còn có thể thấy những gì?
Vị Ương Thiên lưỡng lự nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nói:
Không sao, cứ nói đi!
Vị Ương Thiên nhìn qua bụng Diệp Huyền, nói khẽ:
Trong tháp có kẻ nguy hiểm.
Diệp Huyền nói khẽ:
Muội còn có thể thấy người trong tháp?
Vị Ương Thiên gật đầu.

Diệp Huyền trầm mặc.

Vấn đề này, có chút phức tạp.

Vốn hắn cho rằng, tiểu nha đầu này cũng chỉ là một tiểu nha đầu bình thường, hiện tại, xem ra không đơn giản như vậy!

Tuyệt không phải tiểu nha đầu bình thường!

Lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:
Ca ca, ta, ta nói sai sao?
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Không nói sai.
Nói xong, hắn vuốt nhẹ đầu nàng:
Sau này muốn làm gì?
Vị Ương Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy kiên định:
Tu luyện!
Phóng tác: xonevictory
Chương 466: Không Nhìn Thấu! Tu luyện!
Diệp Huyền cười nói:
Vì sao tu luyện?
Vị Ương Thiên nắm chặt tay, ánh mắt có chút đỏ lên.

Diệp Huyền nói khẽ:
Đừng khóc, muội muốn tu luyện, vậy ta giúp muội. Có điều, muội phải đáp ứng ta, bất kể sau này có năng lực lớn tới mức nào, cũng không được làm loạn, hiểu chưa?
Trực giác nói cho hắn biết, thành tựu của tiểu nha đầu này, tuyệt sẽ không thấp. Loại người này, nếu từ nhỏ đã mất hy vọng về thế giới, như vậy, ngày sau khi nàng có được thực lực cường đại, với thế giới này, sẽ là một loại tai nạn!

Vị Ương Thiên nắm chặt tay Diệp Huyền:
Ta, ta sẽ không tổn thương ca.
Diệp Huyền cười nói:
Được rồi, theo ta tìm chỗ nghỉ đã!
Nói xong, hắn kéo tay Vị Ương Thiên rời đi.

Nửa canh giời sau, Diệp Huyền tìm một gian thụ ốc không người, hắn lại chuẩn bị một chút đồ ăn, mà Vị Ương Thiên vừa thấy đồ ăn, lập tức chảy nước miếng, cứ vậy trơ mắt nhìn.

Diệp Huyền cười nói:
Mau ăn đi!
Nghe vậy, Vị Ương Thiên lập tức bắt đầu càn quét.

Nhìn Vị Ương Thiên điên cuồng càn quét, Diệp Huyền đột nhiên có chút đau lòng. Bởi tiểu nha đầu này, nhất định đã gặp rất nhiều đau khổ.

Như muội muội Diệp Huyền của hắn vậy!

Trước khi hắn mạnh lên, hai huynh muội luôn sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí có ngày phải chịu đói!

Nhiều khi, thế giới này, muốn có bao nhiêu tàn khốc, thì sẽ có gấp đôi tàn khốc đập vào mặt!

Mà một người, nếu không phấn đấu nỗ lực, như vậy, thế giới này sẽ vĩnh viễn tàn khốc.

Lúc này Vị Ương Thiên như nghĩ tới điều gì, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:
Ca, ca không ăn sao?
Diệp Huyền cười nói:
Ăn, chúng ta cùng ăn!
Nói xong, hắn cũng bắt đầu động đũa.

Thấy thế, Vị Ương Thiên lập tức mỉm cười.

Cứ như vậy, hai người nhanh chóng càn quét bàn đồ ăn.

Diệp Huyền thu dọn đồ, sau đó lấy ra quyển trục mà gia gia Vị Ương Thiên cho hắn, mở quyển trục, lập tức nhìn thấy phù văn quỷ dị.

Hoàn toàn không hiểu!

Diệp Huyền hơi nghĩ một chút, sau đó bấm tay điểm một cái, một giọt tinh huyết rơi lên quyển trục, nhưng lại không có bất cứ động tĩnh gì!
Thứ này là gì?
Diệp Huyền nhíu mày, không phải là một miếng da rách chứ?

Đúng lúc này, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:
Ca, thứ này là địa đồ!
Địa đồ!

Diệp Huyền nhìn Vị Ương Thiên:
Sao muội biết đây là địa đồ?
Vị Ương Thiên chỉ chỉ quyển trục:
Ta có thể hiểu.
Diệp Huyền trầm giọng:
Vậy sao trước đó muội không nói với gia gia muội?
Vị Ương Thiên lắc đầu:
Gia gia quá yếu! Nếu nói cho gia gia, rất có thể sẽ hại chết người! Mà ca ca thì khác, ca ca rất mạnh!
Nghe vậy, Diệp Huyền thầm cảm khái, nhẹ vuốt đầu Vị Ương Thiên:
Tiểu nha đầu có lòng!
Trước đó, trong thụ ốc, hắn đã cảm nhận được khí tức của lão giả, kỳ thực không yếu, là một vị ngự pháp cahr, đáng tiếc đã tới phần cuối sinh mệnh. Như Vị Ương Thiên nói, nếu nói chân tướng cho lão, rất có thể sẽ là hại lão.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:
Đi thế nào?
Vị Ương Thiên gật đầu:
Có thể đi theo tuyến đường này, ca ca muốn đi sao?
Diệp Huyền cười nói:
Có nguy hiểm sao?
Vị Ương Thiên lắc đầu:
Ca rất mạnh, sẽ không nguy hiểm!
Diệp Huyền cười nói:
Vậy thì đi!
Nói xong, hắn kéo tay Vị Ương Thiên rời thụ ốc.

Rất nhanh, hai người đã vào một mảnh sơn mạch mờ mịt.

Trên đường đi, Vị Ương Thiên kéo chặt tay Diệp Huyền, thỉnh thoảng lại nhìn Diệp Huyền một cái, nhưng khi Diệp Huyền nhìn lại, nàng sẽ vội thu lại ánh mắt.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Sao cứ nhìn lén ta vậy?
Vị Ương Thiên nói khẽ:
Ca ca là người tốt!
Diệp Huyền cười nói:
Người tốt cùng người xấu, nhiều khi rất khó phân biệt! Ví như, với muội, ta là người tốt! Nhưng với người khác, rất có thể ta là kẻ đại gian đại ác!
Vị Ương Thiên nhìn qua Diệp Huyền, hơi cúi đầu:
Dù sao ca cũng là người tốt!
Diệp Huyền xoa đầu nàng, không nói thêm.

Kỳ thực, với Diệp Huyền hắn mà nói, nhiều khi hắn rất đồng cảm với người ở tầng dưới chót như vậy, bởi hắn cũng từ đó mà bò lên, hắn hiểu rõ, một người không có thực lực, sẽ phải sống bất đắc dĩ thế nào!

Thậm chí là tuyệt vọng!

Cho nên, khi thấy Vị Ương Thiên, hắn liền trợ giúp mà không chút do dự, mà hắn giúp, cũng không có bất cứ mục đích gì!

Mà Diệp Huyền không biết, Vị Ương Thiên tín nhiệm hắn thế, cũng là vị nàng nhìn thấu điểm này!

Chừng một hồi sau, Diệp Huyền cùng Vị Ương Thiên tới một hạp cốc, hạp cốc rất lớn, hai mỏm núi cao vút trong mây, vào bên trong lập tức cảm nhận được bản thân nhỏ bé.

Lúc này, Vị Ương Thiên ngừng lại, nàng mở quyển trục kia, nhìn hồi lâu, lại nhìn qua bốn phía, cuối cùng chỉ vào một vách núi.
Ở đâu?
Diệp Huyền hỏi.

Vị Ương Thiên chỉ vách núi, nhìn kỹ thì có thể phát hiện một lối nhỏ, mà cái khe tự nhiên này, không có bất kỳ điểm đặc biệt.

Diệp Huyền giữ chặt Vị Ương Thiên, ngự kiếm bay tới, Vị Ương Thiên vội ôm chặt lấy Diệp Huyền, áp sát đầu vào ngực hắn, có chút sợ hãi.

Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới trong khe núi, trước mặt không xa, xuất hiện một cánh cửa đá.

Diệp Huyền kéo Vị Ương Thiên tới, đưa tay điểm một cái, một đạo kiếm qunag bắn ra.

Xùy!

Cánh cửa đá trực tiếp nứt ra, bên trong, có động thiên!

Quả nhiên là một tấm bản đồ!

Diệp Huyền kéo Vị Ương Thiên vào trong cửa đá, hai người dọc theo thềm đá đi xuống, rất nhanh hai người tới trước một đầm nước, trong đầm nước, có một cỗ quan tài!

Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có bất cứ thanh âm gì!

Cuối cùng, Diệp Huyền nhìn quan tài trên đầm nước, hắn muốn đi tới, Vị Ương Thiên đột nhiên nắm chặt tay hắn, lắc đầu, nàng chỉ xuống dưới nước:
Có thứ gì đó!
Có thứ gì đó!

Thần thức Diệp Huyền quét xuống, nhưng thần thức vừa vào trong nước, lập tức lại biến mất vô tung vô ảnh!

Thấy thế, Diệp Huyền liền trở nên ngưng trọng.

Không đơn giản!

Do dự một chút, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Muội ở đây chờ ta, có sợ không?
Vị Ương Thiên vội gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu.

Diệp Huyền cười nói:
Đừng sợ! Dù có chuyện gì, thứ giới kia cũng sẽ tìm ta trước!
Nói xong, hắn xoa nhẹ đầu Vị Ương Thiên, sau đó lướt tới hướng quan tài.

Mà lần này, hắn sử dụng Hỗn Độn chi khí!

Giờ khắc này, khí tức toàn thân hắn biến mất, tựa như không tồn tại.

Rất nhanh, Diệp Huyền đã tới bên trên cỗ quan tài kia, bốn phía, dán đủ các phù lục tử sắc quỷ dị, những phù lục này trải khắp quan tài, trừ đó ra, bốn phía còn có rất nhiều ống đen, những đường ống này, tựa như một tấm lưới bao lấy quan tài.

Thứ gì đây?

Diệp Huyền hơi nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, trong này không phải thứ tốt đẹp gì!

Diệp Huyền hơi chút do dự, sau đó nhìn lại Vị Ương Thiên:
Muội có thể nhìn thấu thứ này không?
Vị Ương Thiên lắc đầu:
Có gì đó cản trở!
Có gì đó!

Diệp Huyền nhìn quan tài, không cần phải nói, nhất định là do bùa chú cùng đám hắc tuyến này, bởi hắn phát hiện, thần thức hắn tiếp xúc quan tài, cũng lập tức biến mất vô tung.

Mở hay không?

Phóng tác: xonevictory
Chương 467: Ta Thiên Phú Dị Bẩm Diệp Huyền hơi chút lúng túng.
Trực giác nói cho hắn biết, thứ trong quan tài này tuyệt không phải thứ gì tốt lành, mở ra, có thể sẽ gặp phiền toái lớn!

Nhưng vấn đề là, giờ rời đi, hắn không cam tâm!

Hoàn toàn không cam tâm!

Trên quan tài, Diệp Huyền do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định mở ra!

Cầu phú quý trong nguy hiểm!

Đương nhiên, chủ yếu là do hắn tự tin về bản thân, hiện tại, dù là Ngự Pháp cảnh chân chính tới đây, hắn cũng có thể đánh một trận!

Diệp Huyền bấm tay điểm, một đạo kiếm quang trực tiếp chém lên mặt ngoài quan tài.

Xùy!

Phù lục cùng hắc tuyến trên quan tài ầm ầm nổ nát, rất nhanh, tất cả đều biến mất.

Khi phù lục cùng hắc tuyến biến mất, Diệp Huyền hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đẩy nắp quan tài.

Rất nhanh, nắp quan bị đẩy ra, trong quan tài, có một nữ tử, một nữ tử mặc Đại Hồng y.

Sắc mặt nữ tử trắng bệch, nhưng vẫn có thể thấy được trang dung đẹp đẽ, dung mạo tuyệt thế.

Nữ nhân?

Diệp Huyền ngây người, sau đó cúi người xuống, đúng lúc này, nữ tử mở to hai mắt.

Diệp Huyền trực tiếp sững lại.

Thời gian không gian như ngưng kết!

Nữ tử trong quan cứ thế nhìn Diệp Huyền.

Trong mắt nàng, không chứa bất cứ tình cảm.

Một hồi lúng túng, Diệp Huyền cười ngượng:
Quấy rầy! Quấy rầy!
Nói xong, hắn muốn khép nắp quan tài lại.

Mà lúc này, nữ tử đột nhiên đưa tay chặn nắp quan tài, cùng lúc đó, một cỗ hồng mang như máu bao phủ Diệp Huyền.

Diệp Huyền biến sắc, thân hình run lên, lui tới bên cạnh Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên vội kéo chặt tay Diệp Huyền.

Diệp Huyền nhìn quan tài trên đầm nước, trong quan tài, nữ tử chậm rãi bay lên, hồng y rất dài, có chút giống áo cưới.

Trên không, nữ tử mặt hồng hy nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Diệp Huyền nắm chặt kiếm trong tay, vội nói vào trong Giới Ngục tháp:
Đại thần, ngươi có muốn ra biểu diễn một chút hai không?
Đại thần tầng hai “Ha ha” hai tiếng, sau đó không đáp lại.

Rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác!

Diệp Huyền sạm mặt lại, vị đại thần này thực sự không đáng tin cậy!

Nhưng đúng lúc này, nữ tử mặc hồng y đã bay tới trước mặt hắn cùng Vị Ương Thiên. Nàng cứ vậy nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cười ngượng:
Chúc mừng tiền bối thoái khốn, tiền bối không cần cảm ơn ta, khuyết điểm lớn nhất của ta chính là giúp người làm vui… đương nhiên, nếu tiền bối muốn cảm ơn, tùy tiện cho ta mấy kiện Thiên giai bảo vật là được.
Nữ tử mặc hồng y đột nhiên đánh tới một chưởng, Diệp Huyền biến sắc, vội kéo Vị Ương Thiên ra sau, sau đó chém ra một kiếm.

Đối mặt với nữ tử trước mắt này, hắn không dám chủ quan, một kiếm ra, trực tiếp thi triển Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Không chỉ như thế, còn gia trì Ác Niệm kiếm ý!

Kiếm chém tới.

Oanh!

Diệp Huyền trực tiếp bị chấn lui, mãi tới khi tới trước núi, hắn mới mạnh mẽ dừng lại.

Diệp Huyền ngừng lại, khóe miệng lập tức trào máu tươi, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc hồng y, nữ nhân này, thật mạnh!

Trên không, nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, lại đưa tay phất lên, chỉ một chốc, đầm nước bên dưới lập tức xuất hiện một dòng nước, tựa như một mũi tiễn rời cung, bắn thẳng tới Diệp Huyền.

Diệp Huyền lui nhanh một bước, hai tay cầm kiếm đột nhiên chém thẳng!

Oanh!

Lôi Tiêu kiếm mạnh mẽ chém nát nhánh thủy tiễn.

Mà lúc này, một đạo hồng ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Huyền không chút nghĩ ngợi, lại chém xuống một kiếm!

Bành!

Một bóng người bay ra.

Người bay ra, chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền vừa tiếp đất, Vị Ương Thiên vội chạy tới bên cạnh hắn, sau đó ôm tay hắn thật chặt, mắt đầy vẻ lo lắng.

Nơi xa, nữ tử mặc hồng y muốn xuất thủ lần nữa, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên:
Chậm đã!
Nữ tử mặc hồng y ngừng lại, nàng nhìn Diệp Huyền, như chờ Diệp Huyền nói tiếp.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Các hạ, ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi lại muốn đưa ta vào chỗ chết, làm như thế, có phải quá phận hay không?
Nữ tử mặc hồng y không chút biểu tình:
Ta nói ngươi cứu ta sao?
Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc hồng y lắc đầu:
Ta không nói ngươi cứu ta!
Thanh âm vừa hạ, ngọc thủ lại cách không điểm tới.

Nháy mắt, không gian xung quanh Diệp Huyền lập tức biến mành một mảnh huyết sắc.

Thủ đoạn này?

Diệp Huyền biến sắc, hắn không dám khinh thường, tay phải xiết chặt:
Tù!
Thanh âm vừa dứt, không gian quanh hắn cùng Vị Ương Thiên lập tức co lại, sau đó tạo thành một cái lồng giam nhỏ.

Những huyết sắc năng lượng kia, hoàn toàn không thể tới gần!

Nơi xa, nữ tử mặc hồng y hơi nhíu mày:
Thủ đoạn này của ngươi là gì?
Diệp Huyền kéo Vị Ương Thiên ra sau, suy nghĩ một chút, nói:
Không gian thần thông!
Nữ tử mặc hồng y đánh giá nhìn Diệp Huyền:
Ngươi đi đi!
Diệp Huyền ngây người, nói:
Không đánh nữa?
Nữ tử mặc hồng y không biểu tình:
Ngươi muốn đánh, cũng được!
Diệp Huyền vội lắc đầu:
Không không, không muốn đánh!
Nói xong, hắn kéo tay Vị Ương Thiên quay người rời đi, mà lúc này, nữ tử mặc hồng y đột nhiên nói:
Vì sao ngươi có thể tới đây?!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lấy ra tấm địa đồ kia, nữ tử nhìn qua địa đồ, một hồi sau mới hơi híp mắt lại:
Là hắn làm…
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền:
Ngươi là hậu đại của hắn sao?
Diệp Huyền vội lắc đầu:
Không phải, ta chỉ ngẫu nhiên nhận được tấm địa đồ này!
Nữ tử mặc hồng y nhìn Diệp Huyền một hồi:
Giúp ta làm một chuyện!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó hỏi:
Chuyện gì?
Nữ tử mặc hồng y nhìn thẳng Diệp Huyền:
Cho ta một đứa nhỏ!
Đứa nhỏ?

Diệp Huyền ngây người, một khắc sau đột nhiên nhảy dựng lên:
Không được không được, như vậy sao được? Không không, Diệp Huyền ta không phải loại người tùy tiện!
Nữ tử mặc hồng y đột nhiên cả giận:
Ngươi nghĩ cái gì thế? Ta nói ngươi tìm một đứa nhỏ tới cho ta!
Diệp Huyền hơi co rút khóe miệng, ngươi không nói rõ a!

Nữ tử mặc hồng y gắt gao nhìn Diệp Huyền, thần sắc bất thiện.

Diệp Huyền cười ngượng:
Tiền bối, ngươi muốn một đứa nhỏ để làm gì?
Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng:
Chuyện này không can hệ tới ngươi!
Diệp Huyền lắc đầu:
Ta không thể tìm giúp tiền bối!
Nữ tử mặc hồng y dần lạnh xuống:
Ngươi muốn chết?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Tiền bối, ngươi biết ta là ai không?
Không đợi nữ tử đáp, hắn đã nói:
Ta là Thiếu tông chủ Thương Kiếm tông, ngươi nghe qua tên Thương Kiếm tông chưa? Chưa từng nghe, vậy ngươi có nghe qua tên Thương Giới Kiếm chủ chưa?
Nữ tử mặc hồng y lãnh đạm nói:
Thế nào, muốn uy hiếp ta?
Diệp Huyền vội lắc đầu:
Không không, chỉ là muốn nói cho tiền bối biết, nếu ta có chuyện, Thương Kiếm tông chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Nữ tử mặc hồng y không chút biểu tình:
Ngươi cho rằng ta sợ Thương Kiếm tông ngươi?
Diệp Huyền nghiêm mặt:
Tiền bối, chúng ta hoàn toàn không cần phải trở mặt như thế! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi cần tìm một đứa nhỏ để làm gì?
Nữ tử mặc hồng y nhìn Diệp Huyền một hồi, nói:
Ta muốn rời khỏi giới này, hy vọng có thể tìm một truyền nhân kế thừa Cổ Vu bí thuật!
Diệp Huyền lập tức chỉ bản thân:
Ta, ta đây! Tiền bối, ta thiên phú dị bẩm, ngài có thể truyền thừa bản lãnh của ngài cho ta!
Vị Ương Thiên nhìn qua Diệp Huyền, sau đó bụm miệng cười.

Phóng tác: xonevictory
Chương 468: Trừ Ca Ca Ra Nữ tử mặc hồng y hơi co rút khóe mắt: Sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy?
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Tiền bối, ta không nói đùa đâu, ta thực sự có thể được! Nếu ngài đem truyền thừa cho ta, ta nhất định không bôi nhọ bản lãnh của tiền bối. Ta…
Nữ tử mặt hồng y khoát tay áo:
Truyền nhân của ta, chỉ có thể là nữ tử.
Nghe vậy, Diệp Huyền ngây người, ngay sau đó, lập tức trở nên đề phòng.

Vô cùng đê phòng!

Sau đó vội kéo Vị Ương Thiên ra sau!

Không khí có chút ngưng trọng.

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nhìn Vị Ương Thiên:
Ngươi có bằng lòng nhận truyền thừa của ta hay không?
Vị Ương Thiên ngây người, sau đó nhìn Diệp Huyền.

Sắc mặt Diệp Huyền âm u như nước, mục tiêu của nữ tử này, rất có thể chính là Vị Ương Thiên! Bởi nếu đối phương thực sự muốn tìm truyền nhân, vậy có thể tự ra ngoài tìm!

Diệp Huyền trầm giọng:
Vì sao tiền bối lại coi trọng nàng?
Nữ tử mặc hồng y lãnh đạm:
Liên quan tới ngươi không?
Diệp Huyền kéo tay Vị Ương Thiên rời đi.
Dừng lại!
Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng nói:
Ngươi muốn chết phải không?
Diệp Huyền quay người, cười lạnh:
Ngươi thực sự cho rằng ta sợ ngươi!
Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền bước lên một bước, nháy mắt, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, cùng lúc đó, một cỗ uy áp cường đại từ trong cơ thể hắn trào ra.

Kiếm hoàng chi uy!

Nữ tử mặc hồng y cười lạnh:
Kiếm hoàng nho nhỏ, cũng dám càn rỡ trước mặt ta!
Nói xong, nàng muốn động thủ, đúng lúc, Vị Ương Thiên đột nhiên nói:
Ta nguyện ý nhận truyền thừa!
Nữ tử mặc hồng y ngừng lại, nhìn về phía Vị Ương Thiên:
Thực sự?
Vị Ương Thiên khẽ gậy đầu:
Thế nhưng, ngươi không thể tổn thương ca ca!
Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:
Người này miệng lưỡi trơn tru, da mặt còn dày hơn tường thành, ngươi theo hắn, sớm muộn sẽ học cái xấu!
Vị Ương Thiên lắc đầu:
Ca ca là người tốt!
Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:
Không giống người tốt lắm!
Diệp Huyền: “…”

Cứ như vậy, Vị Ương Thiên theo nữ tử mặc hồng y học tập, mà Diệp Huyền cũng không rời đi, hắn có chút không yên lòng.

Nữ tử mặc hồng y thấy hắn không giống người tốt, kỳ thực, hắn cũng thấy nữ tử mặc hồng y không giống người tốt.

Có điều, nữ tử này thực sự mạnh!

Qua hai ngày, hắn phát hiện, nữ tử mặc hồng y thực sự chân tâm dạy Vị Ương Thiên, mà khả năng học tập của Vị Ương Thiên, cũng vô cùng khủng bố.

Vô cùng vô cùng khủng bố!

Bởi nàng học cái gì cũng lập tức biết!

Nữ tử mặc hồng y cũng vì thế mà khiếp sợ không thôi.

Cứ như vậy, qua chừng năm sáu ngày, nữ tử mặc hồng y đột nhiên gọi Diệp Huyền tới, thấy Diệp Huyền, Vị Ương Thiên vội kéo tay hắn, sau đó hưng phấn:
Ca ca, ngươi xem…
Nói xong, nàng đưa tay ép nhẹ về phía đầm nước, rất nhanh, đầm nước tạo thành một vòng xoáy.

Còn chưa hết, ngọc thủ khẽ kéo, nước trong đầm cứ thế bay lên, chậm sau đó tạo thành hình người!

Chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền ngây người, sau đó lắc đầu cười một tiếng:
Thật lợi hại!
Được Diệp Huyền khen ngợi, Vị Ương Thiên càng thêm hưng phấn.

Lúc này, nữ tử mặc hồng y đột nhiên nói:
Nha đầu, đi tĩnh tọa lĩnh ngộ điều ta vừa dạy ngươi đi!
Vị Ương Thiên gật đầu, sau đó chạy qua một bên xếp bằng suy nghĩ.

Vị Ương Thiên rời đi, nữ tử mặc hồng y mới nhìn Diệp Huyền:
Ngươi có biết lai lịch chân chính của nàng?
Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử mặc hồng y nhíu mày thật chặt, lại nhìn qua Vị Ương Thiên:
Nàng không phải người bình thường.
Diệp Huyền gật đầu:
Ta biết!
Nữ tử áo đỏ nhìn Diệp Huyền:
Ta muốn để nàng thành tộc trưởng Cổ Vu tộc!
Diệp Huyền quả quyết lắc đầu:
Không được!
Nữ tử mặt hồng y lạnh lùng nói:
Vì sao không được?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta không muốn để nàng bị cuốn vào vòng xoáy quyền lợi kia!
Nữ tử mặc hồng y trầm mặc một hồi, nói:
Chỉ cần một câu nói của ta mà thôi!
Diệp Huyền nhìn nữ tử mặc hồng y:
Ngươi là ai?!
Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:
Cổ Vu tộc là do ta sáng lập, ngươi nói ta là ai?!
Diệp Huyền ngây người, sau đó vội thi lễ:
Bái kiến đại lão!


Không thể không nói, giờ phút này Diệp Huyền hắn có chút khiếp sợ.

Bởi hắn không nghĩ tới, người trước mắt lại là người sáng lập Cổ Vu tộc!

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Vị Ương Thiên, nói khẽ:
Tốc độ tu luyện cùng năng lực học tập của nàng, không phải người thường có được. Thế nhưng, ta không nhìn thấu nàng.
Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền:
Cũng như không nhìn thấu được ngươi!
Diệp Huyền cười nói:
Ta thì có gì mà không thấu!
Nữ tử mặc hồng y nhìn Diệp Huyền hồi lâu, không nói.

Diệp Huyền trầm giọng:
Tiền bối, ta có một chuyện muốn biết, vì sao tiền bối lại tự giam mình trong quan tài?
Nữ tử mặc hồng y không chút biểu tình:
Ta bị người khác giam cầm!
Diệp Huyền nhíu mày:
Với thực lực của tiền bối…
Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền:
Thường thường, người có thể khiến ngươi bị thương, không nhất định là địch nhân của ngươi, mà có thể là người mà ngươi tín nhiệm nhất!
Diệp Huyền yên lặng.

Không thể nghi ngờ, nữ tử trước mắt này bị người thân phản bội.

Nữ tử mặc hồng y điểm tay một cái, một mai hắc sắc nạp giới bay tới trước mặt Diệp Huyền:
Đây là tộc trưởng chi giới của Cổ Vu tộc, ngươi dẫn nàng tới Cổ Vu tộc, các nàng sẽ tự biết phải làm gì!
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, chỉ bằng một chiếc nhẫn, muốn để Cổ Vu tộc nhận nàng làm tộc trưởng, thực sự không quá khả thi!
Nữ tử mặc hồng y lãnh đạm nói:
Ngươi cùng nàng đi thử một lần là biết1
Diệp Huyền nghĩ một chút, gật đầu:
Vậy thử một chút!
Nói xong, hắn cười hắc hắc:
Tiền bối, ngươi còn gì không cần nữa không, ví như Thiên giai linh khí các kiểu, nếu có, cho ta một chút là được!
Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền:
Ngươi thực sự là Kiếm tu sao?
Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc hồng y lại nói:
Đừng có ý đồ với ta, mấy thứ rác rưởi kia, ta sao có thể có. Mà có, cũng quá trân quý, không cho ngươi!
Diệp Huyền khẽ co rút khóe miệng, không cho thì không cho, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ!

Hai ngày sau, Diệp Huyền chuẩn bị dẫn Vị Ương Thiên rời đi.

Trong sơn động, Vị Ương Thiên thi lễ với nữ tử mặc hồng y:
Sư phụ! Người không đi với chúng ta sao?
Nữ tử mặc hồng y đang muốn nói, đột nhiên lại biến sắc. Bởi nàng phát hiện, tuổi thọ bản thân nháy mắt đã mất trăm năm!

Trăm năm tuổi thọ!

Như nghĩ tới điều gì, nàng nhìn về phía Vị Ương Thiên, thần sắc ngưng trọng!

Vừa rồi, nha đầu này thi lễ với nàng!

Sau đó nàng tổn thọ trăm năm!

Nữ tử mặc hồng y nhìn Vị Ương Thiên thật sâu, nói:
Ta có việc khác cần làm, không thể đi cùng các ngươi.
Nghe vậy, Vị Ương Thiên có chút ảm đạm, mấy ngày vừa rồi, nàng đã có chút hảo cảm với vị sư phụ này.

Nữ tử mặc hồng y bấm tay điểm một cái, một đạo hồng mang bay vào mi tâm Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên ngây người một hồi, sau đó vội nhìn nữ tử:
Sư phụ, đây là?
Nữ tử mặc hồng y nói:
Ta để lại cho ngươi một kiện bảo vật! Chờ ngươi đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, có thể lấy nó ra.
Nói tới đây, nàng nhìn qua Diệp Huyền, có chút cảnh cáo.

Diệp Huyền không chút biểu tình:
Tiền bối yên tâm, ta sẽ không có ý đồ với bảo bối của nha đầu này!
Nữ tử mặc hồng y nhìn Vị Ương Thiên:
Đối với bất luận kẻ nào, cũng phải để tâm phòng bị, hiểu chưa?
Vị Ương Thiên gật đầu:
Trừ ca ca ra!
Diệp Huyền cười hắc hắc, rất cao hứng.

Phóng tác: xonevictory
Chương 469: Đi Theo Ta Cũng Được Nữ tử mặc hồng y lạnh lùng nhìn Diệp Huyền: Giao nha đầu này cho ngươi! Đối với nàng tốt một chút, ngày sau ngươi sẽ thu được chỗ tốt vô tận!
Diệp Huyền nắm chặt tay Vị Ương Thiên, nói:
Nếu không còn việc gì nữa, chúng ta đi!
Nói xong, hắn dẫn Vị Ương Thiên quay người rời đi.

Đi tới cửa, Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn nữ tử:
Tiền bối, có thể giúp ta chút chuyện nhỏ được không, chỉ là một vấn đề nhỏ!
Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta thấy vị Lục tôn chủ của Hộ Giới minh rất khó chịu! Tiền bối có thể giúp ta đánh hắn một trận hay không?
Nữ tử mặc hồng y vẫn không nói.

Diệp Huyền nhún vai, sau đó kéo Vị Ương Thiên rời đi.

Bên ngoài, Diệp Huyền ngự kiếm bay lên, Vị Ương Thiên ở sau ôm chặt lấy hắn, thời khắc này, nàng đã không còn sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.

Trong sơn động, nữ tử mặc hồng y trầm mặc hồi lâu, sau đó nói khẽ:
Nha đầu này… đến cùng là tồn tại cỡ nào?!
Nói xong, nữ tử mặc hồng y lại nhìn qua sơn động, sắc mặt dần trở nên âm lãnh:
Coi như ngươi chạy tới khôn cùng tinh vực, việc này, vẫn chưa xong đâu!
Nói xong, nàng trực tiếp biến mất không thấy.

Nữ tử mặc hồng y cũng chưa rời Thanh Thương giới, mà đi tới Hộ Giới sơn.

Nữ tử vừa tới Hộ Giới sơn, một nam tử trung niên đã xuất hiện trước mặt nàng.

Người tới, chính là Lục tôn chủ!

Lục tôn chủ gắt gao nhìn nữ tử mặc hồng y, ánh mắt hiện vẻ kiêng kỵ!

Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Lục tôn chủ, lãnh đạm nói:
Ngươi là Lục tôn chủ?
Lục tôn chủ khẽ gật đầu:
Các hạ là?
Nữ tử mặc hồng y không nói, trực tiếp đưa tay đè nói. Vừa đè xuống, không gian quanh Lục tôn chủ lập tức vặn vẹo!

Thấy đối phương không nói liền xuất thủ, Lục tôn chủ lập tức trở nên âm lãnh, tay phải đột nhiên ép ngược lại.

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại từ trong tay hắn chấn động ra, không gian xung quanh lập tức uyển chuyển như gợn nước.

Mà đúng lúc này, nữ tử mặc hồng y đột nhiên biến mất!

Nơi xa, Lục tôn chủ biến sắc, vội đánh thẳng tới một quyền.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên, Lục tôn chủ nháy mắt lui mấy trăm trượng, mà sau khi dừng lại, không gian sau lưng cũng trực tiếp rạn nứt!

Chấn vỡ không gian!

Lục tôn chủ gắt gao nhìn nữ tử mặc hồng y:
Ngươi là ai, vì sao tới Hộ Giới minh ta?
Nữ tử mặc hồng y nhìn qua Lục tôn chủ:
Nhận ủy thác của người khác, tới đây đánh ngươi một trận!
Vừa nói xong, hai tay nàng lại đưa lên chắp trước ngực, sau đó, lập tức lại chém ra!

Xùy!

Không gian trước mắt nữ tử mặc hồng y trực tiếp tầng tầng rạn nứt, một cỗ lực lượng cường đại xé rách hết thảy, bức thẳng tới Lục tôn chủ!

Ánh mắt Lục tôn chủ hơi co lại, không dám khinh thường, tay phải vung lên, một cỗ khí tức cường đại từ trong tay bắn ra, cùng lúc đó, hắn bước tới một bước, đưa tay điểm thẳng, không gian trước ngón tay trực tiếp hóa thành một vòng xoáy quỷ dị!

Yên lặng!

Oanh!

Một tiếng nổ vang rung động cả mảnh trời, ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng lui sau mấy trăm trượng!

Người này, chính là Lục tôn chủ!

Mà giờ khắc này, khóe miệng Lục tôn chủ đã trào máu tươi.

Lục tôn chủ gắt gao nhìn nữ tử mặc hồng y:
Là ai nhờ ngươi!
Nữ tử mặc hồng y không chút biểu tình:
Hắn là Diệp Huyền!
Nói xong, nàng quay người trực tiếp biến mất.

Sắc mặt Lục tôn chủ trở nên khó coi tới cực điểm, một hồi sau, một tiếng rống hận vang động chân trời!

Diệp Huyền này, Lục tôn chủ hắn đã hận tới thấu xương!

Vốn đã có biện pháp đối phó nữ tử thần bí, có thể diệt trừ Diệp Huyền, thế nhưng lại có thêm một cái Thương Kiếm tông ra sức bảo vệ hắn!

Mà quan trọng nhất là, với tốc độ phát triển kinh khủng hiện tại của Diệp Huyền, không qua bao lâu nữa, Diệp Huyền thành tựu Kiếm tiên, khi đó, sẽ càng khó diệt trừ hơn!

Nghĩ tới đây, Lục tôn chủ ngày càng thêm âm trầm.

Một hồi sau, Lục tôn chủ quay người về đại điện, hai mắt khép lại:
Người của chúng ta cần bao lâu mới tới?
Trong góc tối, một thanh âm vang lên:
Nhiều nhất cần mười ngày!
Lục tôn chủ lại hỏi:
Chuyện Thanh châu còn cần bao lâu?!
Thanh âm kia lại nói:
Cũng còn cần mười ngày!
Lục tôn chủ trầm mặc một hồi, nói:
Trước lấy bản nguyên Thanh châu, sau trừ Thương Kiếm tông cùng Diệp Huyền!
Nói xong, người kia lập tức biến mất.



Diệp Huyền cùng Vị Ương Thiên về tới Cổ Vu tộc, hắn trực tiếp đưa Vị Ương Thiên tới thụ ốc của tộc trưởng Cổ Vu tộc.

Trong thụ ốc, tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn qua Diệp Huyền:
Có việc?
Diệp Huyền gật đầu, tiếp đó lấy ra nhẫn mà nữ tử mặc hồng y cho, vừa thấy nhẫn, tộc trưởng Cổ Vu tộc lập tức như bị sét đánh, thân hình cứng ngắc tại chỗ.

Một hồi sau, tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn Diệp Huyền:
Ngươi lấy nó từ đâu?
Diệp Huyền đem nhẫn cho Vị Ương Thiên, sau đó nói:
Một vị tiền bối để lại cho nha đầu này, không chỉ như thế, tiền bối kia còn đem truyền thừa truyền cho nha đầu này!
Nghe Diệp Huyền nói, tộc trưởng Cổ Vu tộc lập tức nhìn về phía Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên nắm chặt tay Diệp Huyền, nàng cũng đang nhìn tộc trưởng Cổ Vu tộc.

Một hồi sau, tộc trưởng Cổ Vu tộc đột nhiên nói:
Triệu tập toàn bộ trưởng lão.
Chỉ một chốc, đã có hơn mười người tới thụ ốc.

Trong những người này, có tới bảy tên Ngự Pháp cảnh chân chính!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm có chút kinh hãi, không thể không nói, hắn đã đánh giá thấp thực lực Cổ Vu tộc này!

Tộc trưởng Cổ Vu tộc nhìn qua Diệp Huyền:
Chúng ta có chuyện muốn thương nghị!
Diệp Huyền đang muốn nói, Vị Ương Thiên lại nắm chặt tay hắn.

Thấy thế, tộc trưởng Cổ Vu tộc trầm giọng:
Vậy thì ở lại đi!
Nói xong, nàng nhìn qua mọi người xung quanh:
Nói suy nghĩ của các ngươi đi!
Rất nhanh, đám người bắt đầu thương nghị, thỉnh thoảng lại nhìn Vị Ương Thiên, ánh mắt đầy tò mò.

Chừng một hồi sau, tộc trưởng Cổ Vu tộc đi tới trước mặt Diệp Huyền:
Chúng ta quyết định lập nàng làm thiếu tộc trưởng Cổ Vu tộc, chờ nàng trưởng thành, tới lúc đó sẽ lập tức trở thành tộc trưởng!
Diệp Huyền nhìn Vị Ương Thiên, nước mắt Vị Ương Thiên lập tức chảy xuống, nàng cứ vậy nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền vội ngồi xổm xuống:
Sao đang tốt lại khóc rồi?
Vị Ương Thiên lau nước mắt trên mặt, không nói.
Muội thấy ta không cần muội nữa đúng không?
Vị Ương Thiên gật đầu.

Diệp Huyền cười nói:

Nếu muội không muốn ở đây, vậy đi theo ta cũng được!

Không được!

Phóng tác: xonevictory
Chương 470: Lão Đầu Ngươi, Rất Xấu!
Bình Luận (0)
Comment