Chương 2051. Muốn giết ta cũng phải có một lý do chứ
Chương 2051. Muốn giết ta cũng phải có một lý do chứ
Chương 2051: Muốn giết ta cũng phải có một lý do chứ
Thấy lão giả kia bị giết trong chớp mắt, các cường giả Thái Cổ tộc đều sững sờ.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tinh không, hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng lớn mạnh!
Bán Bộ Độn Nhất cảnh!
Thực ra, dù là Âm Linh tộc, Thánh Đường hay Thái Cổ tộc đều có không chỉ có một cường giả Bán Bộ Độn Nhất cảnh!
Diệp Huyền nhìn lên bầu trời: “Ngươi mà dám ra tay thì ta sẽ hủy diệt luôn cả Thái Cổ tộc, không chừa một ai cả luôn ấy!”
Trên bầu trời không có phản ứng gì hết.
Diệp Huyền lại nhìn về phía Thái Cổ Thanh: “Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là tộc trưởng của Thái Cổ tộc. Ngươi thấy còn có ai đáng chết nữa?”
Thái Cổ Thanh trầm mặc một hồi rồi lắc đầu: “Hết rồi.”
Diệp Huyền gật đầu: “Bảo người trong tộc các ngươi đi chuẩn bị, chuẩn bị xong thì lập tức tới Ngũ Duy vũ trụ.”
Thái Cổ Thanh gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó hắn cùng Tất Thương quay người rời đi.
Thái Cổ Thanh nhìn Diệp Huyền phía đằng xa, không biết đang nghĩ gì.
Các cường giả Thái Cổ tộc xung quanh cũng trầm mặc.
Ở phía xa xa, Tất Thương đột nhiên nói: “Tiểu hữu, Thái Cổ Thanh kia không thể phục chúng đâu.”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết.”
Tất Thương nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười lạnh lùng: “Thực ra ta hi vọng bọn họ phản kháng!”
Tất Thương có hơi không hiểu: “Tại sao vậy?”
Diệp Huyền liếc nhìn bầu trời, chỉ nói: “Như vậy thì ta có thể giết sạch bọn họ!”
Tất Thương: “…”
Diệp Huyền nhanh chóng đi về phía xa. Thực ra, hắn rất muốn hủy diệt Âm Linh tộc và Thái Cổ tộc, thế nhưng hiện giờ với thực lực của một mình hắn thì không thể làm được điều này!
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn muốn thay đổi thế giới này nên cần người!
Tất Thương nhìn Diệp Huyền, sau đó cũng đi theo.
Sau khi rời khỏi Thái Cổ tộc, Diệp Huyền bảo Tất Thương đưa hắn tới Thánh Đường!
Tổng bộ của Thánh Đường nằm ở Thánh thành, Thánh thành vô cùng phồn hoa, bên trong thành nhiều người vô cùng.
Trên đường đi, Diệp Huyền và Tất Thương thong thả đi.
Không một ai nhận ra Tất Thương. Rất rõ ràng, cái tên này không thường xuyên xuất hiện trước mặt những người thường.
Tất Thương bỗng nhiên nói: “Diệp tiểu hữu, ta có phải đưa người ở Tất thành tới Ngũ Duy vũ trụ không?”
Diệp Huyền nhìn Tất Thương, Tất Thương bèn mỉm cười: “Ta cũng có chút ý muốn riêng. Tu hành của ta có liên quan đến tín ngưỡng, người trong thành đều là tín đồ của ta. Đưa bọn họ tới Ngũ Duy một là có thể cứu bọn họ, hai là có thể giúp ta tiếp tục tu hành.”
Diệp Huyền quay đầu nhìn khắp xung quanh, nói: “Ngươi truyền lệnh giúp ta, cứ nói là nếu người ở Linh Vực muốn thì đều có thể tới Ngũ Duy vũ trụ. Nếu như ta có thể chống lại được Ngũ Duy Kiếp thì mọi người được sống. Còn nếu ta không thể chống lại Ngũ Duy Kiếp thì mọi người cùng chết! Ai không muốn thì ta cũng không cưỡng ép, thế nhưng khi tới Ngũ Duy vũ trụ, họ phải tuân thủ trật tự do Diệp Huyền ta đặt ra!”
Tất Thương gật đầu: “Được!”
Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Ta có thể tới Trích Tiên Đảo không?”
Trích Tiên Đảo!
Sắc mặt Tất Thương bèn thay đổi, vội vã lắc đầu: “Diệp Huyền tiểu hữu, thôi thì ngươi đừng tới đó chọc vào hai vị đại gia đó thì hơn! Hai người đó thực sự ngang ngược lắm!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi gật đầu: “Được!”
Nghe vậy, Tất Thương bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn ta thực sự sợ Diệp Huyền sẽ chọc phải hai người kia.
Hai người đó thực sự vô cùng điên!
Một lát sau, Tất Thương rời đi.
Trên đường, Diệp Huyền chầm chậm bước đi.
Ngũ Duy Kiếp!
Hiện giờ ở Ngũ Duy, hắn không còn kẻ địch nào nữa, ở Lục Duy cũng không có. Thế nhưng hắn bắt buộc phải đối mặt với Ngũ Duy Kiếp!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng quay đầu nhìn. Ở cách hắn không xa có một nữ tử. Nữ tử này mặc huyền y, tóc búi cao, sau lưng đeo một thanh mộc kiếm. Ở trước mặt nàng có bày một bát rượu.
Lúc này, nữ tử đột nhiên nâng bát rượu lên uống cạn. Nàng đặt bát xuống bàn, sau đó quay đầu nhìn Diệp Huyền. Ngay sau đó, nàng bỗng chỉ tay vào hắn: “Đi!”
Phía sau lưng nàng, thanh mộc kiếm đột nhiên bay ra, thanh kiếm xé gió bay thẳng tới chỗ Diệp Huyền!
Đôi đồng tử của Diệp Huyền co lại, hắn khẽ nhón chân phải, Kiếm Vực lập tức xuất hiện. Tuy nhiên, thanh mộc kiếm kia đã vào được Kiếm Vực của hắn, khiến Kiếm Vực của hắn tan vỡ!
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Hắn cầm Thiên Tru Kiếm và đâm về phía trước. Kiếm của Diệp Huyền bèn đối đầu trực tiếp với thanh mộc kiếm kia.
Keng!
Hắn lập tức lùi về phía sau cả ngàn trượng. Lần này hắn lùi tới tận ngọn núi ngoài thành. Không chỉ có vậy, nhục thân của hắn cũng có dấu hiệu nứt vỡ, nhất là tay phải của hắn, còn nhìn thấy cả xương trắng!
Diệp Huyền thấy hơi hoang mang.
Má nó, lão tử vừa mới đột phá đã bị đánh rồi?
Lúc này Diệp Huyền thực sự thấy hơi hoang mang.
Nữ tử kiếm tu cầm kiếm này là ai đây?
Hơn nữa đối phương còn chỉ cầm một thanh mộc kiếm!
Điều quan trọng là cơ thể hắn lại không thể hấp thụ kiếm ý của đối phương!
Vô địch kiếm thể của hắn lúc này lại trở nên vô dụng!
Diệp Huyền nhìn nữ tử đang đi về phía hắn. Nữ tử ấy có một gương mặt tròn, mày phượng, ánh mắt rất bình tĩnh, song lại toát lên vẻ lạnh lùng khiến người ta phải e dè.
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Nếu ta đoán không sai thì chắc các hạ ở Trích Tiên Đảo nhỉ?”
Nữ tử dừng bước. Lúc này, thanh mộc kiếm bỗng bay trở về chỗ nàng, sau đó lại chầm chậm bay xung quanh cơ thể nàng.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, đang định ra tay thì Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Các hạ tới giết ta thì cũng phải có một lí do chứ nhỉ?”