Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 383 - Chương 2073. Không Phải Thực Sự Rời Đi Rồi Chứ

Chương 2073. Không phải thực sự rời đi rồi chứ Chương 2073. Không phải thực sự rời đi rồi chứ

Chương 2073: Không phải thực sự rời đi rồi chứ

Giọng nói của đại tỷ đột nhiên vang lên: “Với năng lực hiện giờ của ngươi, cộng thêm Không Gian Đạo Tắc và ta nữa thì ngươi có thể khiến không gian trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây tan vỡ trong chốc lát. Đương nhiên, khi thi triển sức mạnh lớn như vậy thì sẽ khiến cơ thể ngươi chịu phản phệ một chút, bởi lẽ sức mạnh hiện giờ của ngươi vẫn chưa đủ để hoàn toàn chịu đựng được sức mạnh lớn như vậy. Nếu năng lực của ngươi đạt đến Độn Nhất cảnh thì ngươi chỉ cần nhẩm niệm một chút thôi là đủ để gây ảnh hưởng cho cả không gian của Ngũ Duy rồi.”

Ảnh hưởng đến cả không gian của Ngũ Duy!

Sắc mặt Diệp Huyền hơi thay đổi!

Điều này quá nghịch thiên rồi!

Đại tỷ lại nói: “Loại năng lực thứ hai của ta là năng lực đặc biệt của riêng ta, đó chính là ám diệt.”

Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Ám diệt?”

Đại tỷ nói: “Đúng vậy, nhẩm niệm một cái là vạn vật diệt vong.”

Diệp Huyền nói: “Ám diệt là gì?”

Đại tỷ khẽ nói: “Là đêm tối! Thế giới này chia ra thành âm và dương, và cũng có thể chia ra thành ngày và đêm. Ta có thể biến ngày thành đêm, đồng thời có thể thao túng sức mạnh vật chất của đêm.”

Dứt lời, thế giới trước mặt hắn đột nhiên tối đen lại!

Đen kịt như ngày tận thế vậy, không thể nhìn thấy một thứ gì hết!

Đại tỷ nói: “Ám vật chất tồn tại bên trong không gian tối, đây là một loại sức mạnh có tính sát thương cực kì lớn. Hiện giờ ngươi có thể thông qua ta để cảm nhận loại sức mạnh này!”

Diệp Huyền gật đầu, chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Dần dần, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh kì lạ xung quanh mình!

Ám sức mạnh!

Luồng sức mạnh này ở ngay trong không gian. À không, phải nói là luồng sức mạnh này có mặt ở khắp mọi nơi, thế nhưng lại rất ít người có thể cảm nhận và thao túng nó!

Giọng nói của đại tỷ lại vang lên: “Để ta dạy ngươi cách điều khiển loại sức mạnh này!”

Diệp Huyền gật đầu: “Được!”

Khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Huyền bắt đầu học sức mạnh bóng tối với đại tỷ.



Hôm ấy, ở một tinh không nào đó, một bạch bào lão giã bỗng nhiên xuất hiện.

Bạch bào lão giả này vừa mới xuất hiện thì một nữ tử cũng xuất hiện trước mặt hắn ta.

Thiên Đạo!

Thiên Đạo nhìn đối phương, nàng mỉm cười: “Người của Ma Đạo gia tộc hả?”

Bạch bào lão giả nhìn nàng: “Ngươi chỉ là một Thiên Đạo nho nhỏ, tại sao ta lại cảm thấy ngươi rất nguy hiểm nhỉ?”

Thiên Đạo mỉm cười: “Vậy sao? Đó là ảo giác của ngươi mà thôi!”

Bạch bào lão giả nhìn chằm chằm vào nàng. Cuối cùng, hắn ta vẫn không dám ra tay.

Người trước mắt này sâu không lường được!

Hắn ta không dám manh động!

Thiên Đạo đột nhiên nói: “Có chuyện gì à?”

Bạch bào lão giả khẽ nói: “Ta tới để xác nhận một chuyện!”

Thiên Đạo nói: “Chuyện gì?”

Bạch bào lão giả nhìn nàng: “Tương truyền Ngũ Duy có một kì tài, gọi là tiên tri. Hắn ta còn có một thư ốc kì bí, đúng chứ?”

Thiên Đạo khẽ híp hai mắt, nụ cười trên gương mặt nàng bỗng biến mất. Ngay sau đó, nàng khẽ búng ngón tay.

Vụt!

Đầu của bạch bào lão giả lập tức lìa khỏi cổ!

Máu tươi tóe ra!

Hắn ta đã bị miểu sát!

Khoảnh khắc đầu của bạch bào lão giả lìa khỏi cổ, nụ cười trên gương mặt hắn ta quỷ dị vô cùng.

Vẻ mặt Thiên Đạo thì lại nghiêm nghị vô cùng.

Lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh nàng: “Sao thế?”

Thiên Đạo khẽ nói: “Có chuyện lớn rồi!”

Giọng nói đó mang theo vẻ khó hiểu: “Chuyện lớn gì?”

Thiên Đạo lắc đầu: “Năm xưa ta đã đồng ý với hắn ta sẽ giúp hắn ta che giấu thân phận thật của mình, nhưng giờ xem ra không giấu được rồi!”

Nói đoạn, nàng bèn ngẩng đầu liếc nhìn tinh không, đoạn nói: “Đến nhanh thật đấy!”

Giọng nói kia lại vang lên: “Hắn ta mà ngươi nói là tiên tri sao?”

Thiên Đạo chỉ nói: “Trừ hắn ta ra thì còn ai vào đây nữa!”

Giọng nói kia lại vang lên: “Rốt cuộc hắn ta là ai?”

Thiên Đạo khẽ nói: “Một tên đáng thương! Đương nhiên, Diệp Huyền còn đáng thương hơn, hắn là kẻ phải đội nồi mà!”

Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu: “Không được, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi, ai mà chống được chứ? Ta phải ẩn náu một khoảng thời gian thôi, nguy hiểm quá!”

Nói đoạn, nàng quay người chạy vụt đi.

Giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi không nhắc nhở hắn sao?”

Giọng nói của Thiên Đạo thấp thoáng vang lên: “Ta nhắc nhở rồi đó!”



Ở phía dưới, Diệp Huyền đang tu luyện thì bỗng mở mắt ra. Giọng nói của Thiên Đạo vang lên trong đầu hắn: “Nguy hiểm, rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm. Đừng tìm ta nhé, ta đã rời khỏi Ngũ Duy!”

Diệp Huyền nghe mà thấy kì lạ vô cùng!

Nguy hiểm?

Cực kì cực kì nguy hiểm?

Chuyện quái gì vậy?

Diệp Huyền chả hiểu gì cả.

Lúc này, đại tỷ đột nhiên nói: “Nàng ta không đùa đâu!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta biết nàng ta không đùa, thế nhưng rốt cuộc là nguy hiểm đến mức độ nào?”

Hiện giờ có thể nói kẻ địch của hắn khá ít, ở Ngũ Duy hiện tại không còn ai có thể là kẻ địch của hắn nữa rồi. Lục Duy thì có, nhưng chỉ là số ít. Có thể nói, trừ trường hợp tất cả các thế lực ở Lục Duy liên kết lại tấn công hắn, bằng không có lẽ hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì cả!

Nghe giọng điệu của Thiên Đạo như kiểu hắn sắp chết đến nơi rồi vậy!

Rốt cuộc là có nguy hiểm gì?

Diệp Huyền rất muốn hỏi cho ra nhẽ, thế nhưng hắn không liên lạc được với nàng!

Nữ nhân đó rời khỏi Ngũ Duy thật rồi ư?
Bình Luận (0)
Comment