Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 387 - Chương 2077. Ta Không Quen Lắm

Chương 2077. Ta không quen lắm Chương 2077. Ta không quen lắm

Chương 2077: Ta không quen lắm

Đột phá!

Khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Huyền bắt đầu luyện Phá Hư cảnh thông qua sự chỉ điểm của hai cường giả Âm Linh tộc!

Còn Tiểu Linh Nhi thì đi theo Quan Âm để luyện đan dược!

Khắp Ngũ Duy vũ trụ đều đang điên cuồng tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo cực phẩm!

Khi trông thấy số thiên tài địa bảo đầy ắp ấy, Tiểu Linh Nhi vui như mở hội!

Nàng luyện đan trong Giới Ngục tháp, thứ thiếu nhất chính là thiên tài địa bảo. Diệp Huyền giết người, có được bảo vật gì đều cho nàng lấy đi hết!

Có đống thiên tài địa bảo này, Tiểu Linh Nhi bắt đầu vùi đầu vào luyện chế đan dược. Các loại đan dược dần dần xuất hiện, cường giả ở Ngũ Duy vũ trụ cũng theo đó nhiều lên…

Mọi người đều được bồi dưỡng!

Hiện giờ các thế lực không còn che giấu gì nữa, tất cả đều giúp những người có thiên phú, có tiềm năng nâng cao năng lực bản thân.

Đương nhiên, không phải ai bọn họ cũng giúp. Những người đầu tiên bọn họ giúp chính là bản thân mình, và cũng chính là những người gia nhập Ngũ Duy Minh.



Bên trong tiệm cầm đồ.

Trong tiệm có hai nữ tử, là Tiểu Đạo và độc cước nữ tử.

Tiểu Đạo nhìn độc cước nữ tử: “Ngươi cũng có thể đột phá!”

Độc cước nữ tử gật đầu: “Ta biết!”

Tiểu Đạo khẽ nói: “Ta đã nói với Quan Âm rồi, tí nữa ngươi đi tìm nàng ta là được, nàng ta sẽ sắp xếp mọi thứ!”

Độc cước nữ tử đột nhiên hỏi: “Chúng ta thật sự có thể chống lại Ngũ Duy Kiếp sao?”

Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa!”

Độc cước nữ tử trầm mặc.

Tiểu Đạo mỉm cười: “Cố gắng hết sức là được!”

Độc cước nữ tử gật đầu rồi đứng dậy rời đi!

Nàng là đối tượng quan trọng được bồi dưỡng và cũng là người được Diệp Huyền chỉ định bồi dưỡng. Có thể nói, hiện giờ mọi người đang tập trung huy động bồi dưỡng nàng, A La và mấy người An Lan Tú.

Bởi vì các nàng đủ ưu tú!

Sau khi độc cước nữ tử rời đi, Tiểu Đạo bèn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng.

Thiên Đạo đã biến mất!

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn liên lạc với đối phương, thế nhưng nữ nhân này như kiểu bốc hơi vậy, không hề tìm thấy tung tích đâu!

Tiểu Đạo cứ thấy lo lo!

Hơn nữa, cảm giác lo lắng này còn càng lúc càng mãnh liệt hơn!

Một lát sau, Tiểu Đạo cũng đứng dậy rời đi.

Nàng vẫn quyết định phải đi tìm Thiên Đạo. Nữ nhân này biến mất chắc chắn là có nguyên do nào đó. Nếu không làm rõ được điều này thì lòng nàng không yên được.



Ở bên bờ sông, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất. Lúc này, quanh người hắn tỏa ra một luồng khí tức vô cùng đặc biệt.

Bên cạnh hắn là hai cường giả của Âm Linh tộc, trong khoảng thời gian này bọn họ phụ trách chỉ điểm cho hắn.

Lúc này, trong lòng hai người có hơi phức tạp. Không lâu trước đó, Âm Linh tộc và Diệp Huyền còn đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, nhưng hiện giờ hai bên lại không thể không hợp tác.

Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng nhiên mở mắt. Quanh người hắn có một luồng khí tức cuộn trào, không gian bốn bề như rung chuyển.

Hai lão giả đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt họ là vẻ chấn kinh, Diệp Huyền đột phá rồi hả?

Diệp Huyền hít một hơi thật sâu!

Hắn khẽ di chuyển tay phải, không gian trước mặt bèn trở nên hư ảo!

Phá Hư cảnh!

Hiện giờ hắn đã đạt tới Phá Hư cảnh. Có thể nói, đây là lần mà hắn đột phá nhẹ nhàng nhất!

Sở dĩ Diệp Huyền có thể đột phá nhanh như vậy chủ yếu là nhờ hắn đã từng dùng Kiếm Vực và đạt đến trạng thái của Phá Hư cảnh.

Có thể nói, trước kia mặc dù hắn không phải cường giả Phá Hư cảnh nhưng vẫn có thể dùng Kiếm Vực để tạo ra Phá Hư cảnh. Cũng bởi vì thế nên khi đột phá Phá Hư cảnh, hắn mới nhẹ nhàng như vậy!

Hai vị lão giả phía sau Diệp Huyền không biết được điều này. Lúc trông thấy hắn đột phá, trong lòng hai người ngoài ngạc nhiên ra thì lại càng cảm thấy phức tạp!

Thời gian mới được bao lâu chứ?

Chưa đến một ngày nhỉ?

Thế mà Diệp Huyền đã đột phá Phá Hư cảnh rồi!

Hắn ghê gớm vậy sao?

Diệp Huyền quay người nhìn về phía hai lão giả đang kinh ngạc mà mỉm cười: “Hai vị tiền bối, đa tạ nhé!”

Một lão giả vội vàng nói: “Đâu có, Diệp thiếu có thiên phú, dù không có hai người chúng ta thì ngươi vẫn có thể đột phá một cách dễ dàng!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Cứ gọi ta là Diệp Huyền hoặc Diệp tiểu hữu là được. Hai chữ Diệp thiếu này ta không thích cho lắm!”

Lão giả bèn gật đầu: “Được!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Hai vị tiền bối cứ đi bận việc của mình đi!”

Hai người kia bèn gật đầu, sau đó cáo lui.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Huyền bèn xuất hiện ở giữa một tinh không. Hắn chầm chậm nhắm hai mắt, thần thức bắt đầu bay đi như một tấm lưới. Rất nhanh sau đó, cả tinh không đều nằm trong thần thức của hắn!

Tiếp đó, Diệp Huyền biến mất. Khi hắn xuất hiện trở lại đã ở một nơi cách đó cả vạn dặm. Mà cách Diệp Huyền phía không xa chính là Tiểu Đạo.

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Ngươi cũng tới tìm nàng ta sao?”

Diệp Huyền gật đầu: “Lúc nàng ta rời đi có nói với ta rằng ta sẽ gặp nguy hiểm, cực kì nguy hiểm! Ta không biết nguy hiểm mà nàng ta nói là gì!”

Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn tinh không: “Chắc là nàng ta đã phát hiện ra điều gì đó!”

Diệp Huyền gật đầu: “Nữ nhân này… nói chuyện chẳng rõ ràng gì cả!”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Trực giác mách bảo ta rằng có thể có liên quan đến gia tộc của ta đấy!”

Diệp Huyền không khỏi chau mày: “Ma Đạo gia tộc ư?”

Tiểu Đạo gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment