Chương 2102. Con đường của chính mình
Chương 2102. Con đường của chính mình
Chương 2102: Con đường của chính mình
Mộ Niệm Niệm gật đầu: "Nhưng nàng ta giết hắn ta hơi muộn, bởi vì lúc đó hắn ta đã sắp hoàn thành rồi! Mặc dù đã bị nữ tử váy trắng giết chết, nhưng nhân quả của hắn ta đã rơi vào trên người ngươi, nữ tử váy trắng muốn cắt đứt nhân quả của ngươi và hắn ta, nhưng vì một lý do nào đó mà nàng ta lại không làm như vậy.”
Nói rồi, nàng nhìn Diệp Huyền nói: "Nếu không phải có nữ tử váy trắng kia thì bây giờ ngươi đã trở thành tiên tri, chính vì như vậy nên hắn ta đã phạm vào cấm kỵ lớn, hay nói đúng hơn, hắn ta đã đánh giá thấp nữ tử váy trắng bảo vệ ngươi. Cho nên, cho dù hắn ta rất yêu nghiệt thì cũng khó thoát khỏi kết cục bị hồn bay phách lạc.
Không cần biết là như thế nào, ngươi đã nhận được tất cả lợi ích từ hắn ta thì phải chịu đựng phần nhân quả này, trừ khi ngươi tặng thư ốc ra ngoài ngay bây giờ.”
Diệp Huyền im lặng một lát, hắn nói: "Ta hiểu rồi! Còn hai nhân quả kia của ta thì sao?"
Hắn nhớ rõ những gì nữ tử tóc đuôi ngựa nói, trên người hắn có ba nhân quả!
Mộ Niệm Niệm liếc mắt nhìn hắn: "Đại ca à, ta không phải thầy bói, cũng không biết bói nhân quả, đừng hỏi ta có được không?"
Diệp Huyền: "..."
Diệp Huyền đứng bên trong hiệu cầm đồ im lặng.
Lúc này, hắn đã hiểu rõ mối quan hệ nhân quả giữa mình với tiên tri.
Diệp Thanh Tri!
Mặc dù hắn không phải là Tiên Tri, nhưng lại nhận được lợi ích của tiên tri, đương nhiên là hắn cũng nên gánh vác nhân quả của đối phương.
Thiên Đạo đột nhiên cười nói: "Muốn nâng cấp nhục thân của ngươi không?"
Diệp Huyền nhìn Thiên Đạo: "Còn có thể nâng cấp sao?"
Khóe miệng Thiên Đạo khẽ nhếch lên: "Đương nhiên! Cho dù đó là võ đạo hay kiếm đạo thì đều không có giới hạn, nhục thân cũng vậy! Tất nhiên, có thể nói nhục thân hiện tại của ngươi đã đạt tới ranh giới cao nhất của Ngũ Duy! Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Làm thế nào để nâng cấp?"
Bây giờ Ngũ Duy đang xây dựng đại trận, nói thật, hắn cũng không chắc chắn một trăm phần trăm đi làm trận nhãn!
Đó là một đại trận tập trung toàn bộ sức lực của Ngũ Duy!
Nếu ngươi không gáng vác được trọng trách thì ngươi sẽ gặp phải bi kịch!
Vì thế nếu có thể nâng cấp nhục thân của mình một lần nữa thì đó chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng tốt đối với hắn.
Mộ Niệm Niệm đánh giá nhục thân của Diệp Huyền, sau đó nói: "Bây giờ có hai cách, thứ nhất là song tu!"
Song tu!
Diệp Huyền sững sờ, sau đó biểu cảm có hơi kỳ quái, hắn liếc mắt nhìn nàng, cười ngượng ngùng: "Thiên Đạo cô nương, chúng ta... không thích hợp lắm đúng không?"
Khóe miệng Mộ Niệm Niệm hơi nhếch lên, bàn tay ngọc vung nhẹ một cái.
Ầm!
Diệp Huyền lập tức bay ra ngoài, bay một phát hơn ngàn trượng, khi hắn dừng lại, thân thể đã nứt ra như mạng nhện!
Máu bắn tung tóe!
Hắn hơi sững lại.
Nữ tử này có thực lực gì vậy?
Lúc này, Thiên Đạo xuất hiện trước mặt hắn và Tiểu U, nàng nhìn Diệp Huyền, cười nói: "Ngươi nói như vậy là muốn xem thực lực của ta, bây giờ đã nhìn thấy chưa?"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Thiên Đạo cô nương... ngươi cũng quá khủng bố rồi!”
Vốn dĩ hắn còn tưởng bây giờ mình có thể chiến đấu với Thiên Đạo một trận rồi, nhưng bây giờ xem ra nữ tử này sâu không lường được!
Thiên Đạo cười nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đó là bởi vì ta biết khuyết điểm trong nhục thân của ngươi, cho nên ta mới có thể đánh cho nhục thân của ngươi tan tác như thế này!"
Diệp Huyền nhìn nàng, ta tin thế quái nào được ngươi, ngươi là một nữ nhân cực kỳ xấu xa!
Thiên Đạo đột nhiên nói: "Đưa ngươi đến một nơi!"
Nói xong, nàng lập tức nắm lấy vai của hắn rồi biến mất tại chỗ.
Một lúc sau, Thiên Đạo dẫn Diệp Huyền và Tiểu U đến một ngọn núi tuyết, xung quanh là ngàn dặm băng tuyết, lạnh đến thấu xương.
Diệp Huyền đánh giá nhìn xung quanh, sau đó nói: "Thiên Đạo cô nương, ở đây là?"
Thiên Đạo cười nói: "Một nơi đã đóng bụi từ rất lâu."
Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ta đã từng hấp thu Băng Phách!"
Thiên Đạo gật đầu: "Ta biết!"
Nói xong, bàn tay ngọc của nàng nhẹ nhàng chỉ về phía trước, trong chốc lát, một núi băng trước mặt ba người bọn họ đột nhiên tách ra hai bên!
Thiên Đạo cười nói: "Đi thôi!"
Sau đó, nàng đưa Diệp Huyền và Tiểu U đi vào sâu bên trong núi băng!
Trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: "Thiên Đạo cô nương, ngươi đã đến Đạo Giới rồi phải không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu.
Diệp Huyền lại hỏi: "Người trong Đạo Giới thật sự mạnh như vậy sao?"
Mộ Niệm Niệm cười nói: "Mạnh hơn ở đây và Lục Duy! Bởi vì chỗ bọn họ được ống trời hậu đãi!"
Diệp Huyền trầm giọng nói: "Là vì Đạo Kinh sao?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Huyền lại hỏi: "Đạo Kinh thật sự thần kỳ như vậy sao?"
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: "Thật sự rất thần kỳ."
Diệp Huyền nhìn nàng: "Ngươi đã từng nhìn thấy?"
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Ta chưa từng thấy, cũng không muốn thấy cho lắm!"
Diệp Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: "Tại sao?"
Mộ Niệm Niệm cười nói: "Nhiều lúc con đường tự mình đi ra mới chính là con đường của mình, con đường do người khác đưa ra thì đó là con đường của người khác, không phải con đường của riêng ngươi, hiểu chưa?"
Tiểu U ở bên cạnh đột nhiên nói: "Nhưng người trong riêng đều muốn người khác cho họ một con đường!"
Khóe miệng Mộ Niệm Niệm khẽ nhếch lên: "Đó là bọn họ!"
Nói rồi, nàng nhìn Diệp Huyền: "Cách dùng Đạo Kinh để giao dịch với Lục Duy của ngươi rất thông minh, đương nhiên, điều mà ta càng đánh giá cao hơn chính là ngươi không coi trọng nó!"
Diệp Huyền im lặng.
Trên thực tế, hắn cũng có suy nghĩ giống như Mộ Niệm Niệm, nhiều lúc con đường tự mình đi ra mới chính là con đường của mình!
Đây cũng là lý do tại sao hắn lựa chọn để nữ tử váy trắng rời đi!
Đương nhiên, hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra được những người đó lại chủ động khiêu khích nữ tử váy trắng kia!
Thật đáng tiếc, hắn vẫn luôn muốn tự mình đi ra khỏi đại đạo!
Không biết tại sao những kẻ thù này lại tự dưng đi khiêu khích nữ tử váy trắng...