Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 42 - Chương 539: Bành Trướng

. Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lóe lên một vệt lo lắng: Ngươi mang trọng bảo, mà thựclực lại mỏng manh, mà bản thể ta cách đây quá xa, hoặc thậm chí, đã không còn trong vũ trụ này…
Nói tới đây, nàng khẽ lắc đầu:
Mà tháp này của ngươi cũng là vật phi phàm, nếu tồn tại trong đó đi ra, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Diệp Huyền cười khổ:
Tình cảnh của ta vẫn rất tệ a!
Nữ tử váy trắng đứng dậy, lòng bàn tay mở ra, một đạo kiếm qunag đột nhiên bay ra ngoài, bay thẳng tới tinh không, nháy mắt đã biến mất.
Đó là?
Diệp Huyền có chút không hiểu.

Nữ tử váy trắng nói khẽ:
Liên hệ hai vị cố nhân, bản thể và phân thân của ta. Nếu bọn họ nhìn thấy đạo kiếm quang này, sẽ tới trợ giúp ngươi vấn đề của tháp. Mà bản thể cùng một đạo phân thân cuối cùng của ta, ta đã không cảm ứng được…
Nói xong, nàng nghiêm mặt nói:
Ngươi phải nhớ ký, nỗ lực mạnh lên, tháp này là đại cơ duyên, nhưng cũng là đại nhân quả, nếu thực lực không đủ, sẽ không thể hưởng thụ cơ duyên nó đem tới, hiểu chứ?
Diệp Huyền gật nhẹ:
Ta hiểu.
Nói tới đây, hắn do dự một chút:
Ngươi muốn rời đi sao?
Nữ tử váy trắng mỉm cười:
Xem như thế đi!
Nói xong, nàng đột nhiên điểm tới mi tâm Diệp Huyền, nháy mắt, chuôi kiếm bên phải trên đỉnh Giới Ngục tháp đột nhiên rung lên kịch liệt, một khắc sau, một đạo kiếm quang từ đỉnh tháp chiếu nghiêng xuống.

Một thanh âm hùng hậu từ trong tháp vang lên:
Nữ nhân đáng chết! Ngươi cho rằng ngươi có thể bảo hộ hắn cả đời sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể sao? Ngươi…
Thanh âm dần yếu lại, dần tới biến mất không thấy gì nữa.

Ngoài Giới Ngục tháp, thân thể nữ tử váy trắng dần hóa hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền ngây cả người, vội nói:
Ngươi… ngươi lại muốn hóa kiếm khí trấn áp tháp này?
Nữ tử váy trắng gật đầu.

Diệp Huyền nói khẽ:
Vì sao phải đối tốt với ta như vậy?
Nữ tử váy trắng cười cười, không nói, thân thể nàng cứ thế hóa hư ảo.

Ngay khi nàng chuẩn bị hoàn toàn biến mất, nàng mới vuốt nhẹ gương mặt Diệp Huyền:
Sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt, hiểu chưa?
Nói xong, nàng hoàn toàn biến mất trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền đứng yên tại chỗ hồi lâu…

Trong Giới Ngục tháp, kiếm quang kia rót vào trong Giới Ngục tháp, Giới Ngục tháp lập tức yên tĩnh trở lại.

Lần nữa khôi phục!

Qua hồi lâu, Diệp Huyền quay người rời đi.

Hắn về tới Thương Kiếm tông, mà giờ khắc này, Thương Kiếm tông đã hóa thành một mảnh bừa bộn, trừ đó ra, Ngự Pháp cảnh của Thương Kiếm tông cũng tổn thất tới chín phần. Còn Hộ Giới minh, toàn quân bị diệt, không một kẻ nào thoát!

Nơi xa, An Lan Tú cùng An Tại Thiên đi tới, An Tại Thiên đánh giá nhìn Diệp Huyền, mỉm cười không nói.

An Lan Tú đi tới trước mặt Diệp Huyền, nói khẽ:

Ta phải đi!

Trở lại An gia?

Diệp Huyền hỏi.

An Lan Tú lắc đầu:
Rời Thanh Thương giới!
Diệp Huyền sửng sốt:
Rời Thanh Thương giới?
An Tại Thiên ở bên cười nói:
Trên Thanh Thương giới là Tinh vực, ở đó có một học viện, nó là Đạo Nhất học viện, chính là học viện tốt nhất Vị Ương Tinh vực chúng ta, tiểu An được giấy mời nhập học, đối với nàng mà nói, đây là một cơ hội.
Đạo Nhất học viện!

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:
Ta cũng có thể đi sao?
An Tại Thiên cười nói:
Với thiên phú của tiểu hữu, tự nhiên cũng có thể đi.
Diệp Huyền cười nói:
Tốt, nếu có cơ hội, ta cũng muốn tới xem.
An Tại Thiên mỉm cười, không nói.

Đối với chuyện giữa Diệp Huyền cùng An Lan Tú, hắn đương nhiên không can thiệp, bởi Diệp Huyền đủ ưu tú.

Mà sau lưng Diệp Huyền, khẳng định cũng có một phương đại thế lực!

An Lan Tú nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:
Hẹn gặp lại!
Nói xong, nàng quay người muốn rời đi.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Chậm đã.
An Lan Tú quay người, Diệp Huyền vội lấy một thanh trường thương đưa nàng, thanh thương này, chính là Phần Tẫn!

Thiên giai thượng phẩm!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Ngẫu nhiên thu được, cho ngươi!
An Lan Tú nhìn qua Phần Tẫn, nàng không từ chối, thu vào trong tay nhẹ chuyển mấy vòng, sau đó nhìn Diệp Huyền:
Thương tốt!
Diệp Huyền cười nói:
Thích là được!
An Lan Tú khẽ gật:
Thích lắm!
Nói xong, nàng nhìn qua Diệp Huyền:
Huyền môn cũng đề cử Diệp Linh tới Đạo Nhất học viện!
Nói xong, nàng quay người rời đi.

An Tại Thiên nhìn qua Diệp Huyền, do dự mộ chút, nói:
Nếu tiểu hữu muốn tái tạo thân thể cho Việt Kỳ Kiếm tiên, tốt nhất là tới Đạo Nhất học viện một chuyến, nơi đó, hẳn là có thể tái tạo thân thể cho Việt Kỳ Kiếm tiên.
Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Đa tạ đã cáo tri!
An Tại Thiên mỉm cười:
Cáo từ!
Nói xong, hắn quay người biến mất.

Đi!

Đạo Nhất học viện!

Diệp Huyền thầm nhớ kỹ cái tên này.

Diệp Huyền quay người sang bên, Cố Tiểu Nhàn lẳng lặng ngồi đó, hai mắt vô thần, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Huyền đi tới trước mặt nàng, nói khẽ:
Cố sư thúc.
Cố Tiểu Nhàn nhìn Diệp Huyền:
Hiện tại, ngươi chính là tông chủ Thương Kiếm tông.
Nói xong, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền đột nhiên nói:
Cố sư thúc, ngươi muốn rời Thương Kiếm tông sao?
Cố Tiểu Nhàn dừng bước, nói khẽ:
Đây là nhà ta… ta muốn trông coi bọn hắn!
Nói xong, nàng bước tiếp.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó đi tới trước mặt Thương Huyền, Thương Huyền khẽ lắc đầu, nói khẽ:
Đã không còn, không còn nữa!
Diệp Huyền yên lặng.

Mặc dù Thương Kiếm tông thắng lợi, nhưng người Thương Kiếm tông lại tổn thất quá nhiều.

Trần Bắc Hàn, Kiếm Huyền, còn có Liên Bút Hiền, Chiến Thiết…

Diệp Huyền đứng tại chỗ hồi lâu, đột nhiên nhìn qua bốn phía:
Truyền lệnh, tập hợp đệ tử Thương Kiếm tông.
Diệp Huyền vừa dứt lời, đệ tử Thương Kiếm tông liền nhanh chóng tụ lại, hiện, Thương Kiếm tông chỉ còn không tới một trăm người!

Không tới một trăm người!

Đây chính là những người cuối cùng của Thương Kiếm tông!

Diệp Huyền nhìn qua đám người, nói khẽ:
Việc này kết thúc rồi sao?
Tất cả cùng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn trời:
Việc này còn chưa kết thúc! Phàm là thế lực hôm nay tới phạm Thương Kiếm tông ta, bọn hắn đều đáng chết, đi!
Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền mang người tới Bắc Hàn tông.

Diệp Huyền cùng gần trăm đệ tử Thương Kiếm tông vừa tới Bắc Hàn tông, đám người Bắc Hàn tông đều biến sắc!

Rõ ràng, bọn hắn đã biết chuyện ở Thương Kiếm tông.

Ngoài Bắc Hàn tông, một lão phụ đi tới trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:
Diệp Huyền, Bắc Hàn tông ta…
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, một khắc sau, đầu lão phụ kia đã trực tiếp bay ra ngoài.

Diệp Huyền không chút biểu tình:
Giết!
Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp vọt tới, mà sau hắn, gần trăm đệ tử Thương Kiếm tông cũng xông lên theo.

Báo thù!

Đối với Diệp Huyền mà nói, những thế lực giúp Hộ Giới minh đánh Thương Kiếm tông, hắn sẽ không bỏ qua cho bất cứ thế lực nào!

Mà Bắc Hàn tông này, chính là cái thứ nhất!

Rất nhanh, từng tiếng kêu thảm vang lên không ngớt, vô số cường giả Bắc Hàn tông bắt đầu chạy trốn, nhưng, không có bất luận kẻ nào nhanh hơn kiếm của Diệp Huyền!

Thanh Thương giới hiện tại, ngươi có thể ngăn Diệp Huyền, tuyệt không có mấy!

Chừng nửa canh giờ sau, đám người Diệp Huyền mới dừng lại, mà toàn bộ cường giả Bắc Hàn tông, đều đã bị diệt sạch!

Không, còn mấy người!

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 539: Bành Trướng Trước đại điện Bắc Hàn tông, Diệp Huyền cầm trường kiếm chỉ xéo trên đất, trước mặt không xa, có hơn mười tiểu nữ hài, đám tiểu nữ hài này tuổi rất nhỏ, chừng như Diệp Linh.
Đám tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy e ngại, mấy người trong đó càng run tới lẩy bẩy.

Diệp Huyền trầm mặc, đúng lúc này, một tiểu nữ hài đột nhiên run giọng:
Ngươi, ngươi là ca ca Diệp Linh sao?
Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài kia, tiểu nữ hài liền rụt lại, rung giọng nói:
Ngươi, sẽ giết chúng ta sao?
Diệp Huyền quay đầu nhìn đệ tử Thương Kiếm tông ở bên:
Nếu chúng ta thua, bọn hắn sẽ bỏ qua cho thế hệ trẻ Thương Kiếm tông ta sao?
Đệ tử kia lắc đầu.

Diệp Huyền nói khẽ:
Thế nhưng, chúng ta muốn bỏ qua cho các nàng!
Đám người cùng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:
Nhớ kỹ, chúng ta là người, không phải súc sinh.
Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ qua đám tiểu nữ hài:
Có thể các ngươi sẽ oán hận, nhưng không sao, nếu ngày sau muốn bào thù, Thương Kiếm tông ta hoan nghênh các ngươi.
Nói xong, hắn dẫn theo đệ tử Thương Kiếm tông rời đi.

Cứ như vậy, Diệp Huyền cùng đệ tử Thương Kiếm tông tới Hộ Giới sơn.

Đương nhiên, tài vụ Bắc Hàn tông đều đã bị vét sạch.

Hộ Giới minh hiện tại, đã không còn một ai.

Hộ Giới điện, Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, trầm mặc một hồi, nói khẽ:
Dọn tất cả đi!
Nửa canh giờ sau, đám người Diệp Huyền rời Hộ Giới minh, mà hết thảy bảo vật Hộ Giới minh, cũng bị bọn hắn mang đi.

Diệp Huyền cũng chưa về Thương Kiếm tông, mà tiếp tục tới thế lực tiếp theo…

Càn quét!

Rất nhanh, phàm là thế lực hộ trợ Hộ Giới minh, từng cái từng cái một biến mất…

Điên cuồng trả thù!

Diệp Huyền dẫn đệ tử Thương Kiếm tông điên cuồng trả thù.

Ngự Pháp cảnh chân chính của các thế lực này, cơ bản đã bị nữ tử thần bí giết. Bởi vậy, không có bất cứ thế lực nào có thể ngăn bước chân đám người Diệp Huyền.

Rất nhanh, Diệp Huyền đã cùng đệ tử Thương Kiếm tông tới một thế lực cuối cùng.

Thương Lan học viện!

Trên không trung Thương Lan học viện, một lão giả ngăn trước mặt Diệp Huyền.

Người này, chính là sư tôn của Kỷ Vẫn.

Lão giả nhìn đám người Diệp Huyền, thần sắc phức tạp:
Có thể nể mặt Tiểu Vẫn, bỏ qua cho Thương Lan học viện?
Diệp Huyền lắc đầu:
Thật có lỗi, lần này ta đại biểu Thương Kiếm tông!
Thanh âm vừa dứt, tay phải khẽ ép:
Giết!
Đệ tự Thương Kiếm tông nghe lệnh lao xuống.

Lão giả trước mặt Diệp Huyền biến sắc, đang muốn động thủ, một thanh kiếm đã áp sát mi tâm lão!

Lão giả nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:
Nếu muốn chết, cứ việc động.
Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền, không nói.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền cùng đệ tử Thương Kiếm tông rời Thương Lan học viện.

Trên không, lão giả nhìn thi thể đầy đất, ánh mắt hiện vẻ bi ai. Thương Lan học viện muốn nhằm vào Diệp Huyền, lão đã cực lực phản đối, nhưng Khâu Nguyên lại cho rằng Diệp Huyền chắc chắn phải vong…

Một quyến định sai lầm, truyền thừa ngàn năm liền đứt đoạn.

Thương Kiếm tông.

Diệp Huyền dẫn đệ tử về Thương Kiếm tông, Thương Kiếm tông hiện tại, sơn phong sụp đổ, bừa bộn khắp nơi.

Nhìn Thương Kiếm tông trước mắt, thần sắc đám người Diệp Huyền đều ảm đạm xuống.

Rất nhiều người, đã không còn nữa.

Lúc này, Diệp Huyền nói khẽ:
Kiểm tra lại nhân số, thu xếp cẩn thận cho người đã chết.
Một đệ tử Thương Kiếm tông bước lên thi lễ:
Tuân!
Nói xong, hắn dẫn một nhóm người rời đi.

Diệp Huyền vội đi tới Vân Kiếm phong, nơi này, hiện chỉ còn là một mảnh phế tích.

Diệp Huyền ngồi trên phế tích, cứ vậy ngồi, một lần ngồi là qua một đêm.

Rất nhiều người đã không còn!

Trần Bắc Hàn, Kiếm Huyền, Liên Bút Hiền, Chiến Thiết… còn có Việt Kỳ…

Việt Kỳ!

Nghĩ tới đây, hắn vội vào Giới Ngục tháp.

Trong tháp, Diệp Huyền đi tới trước mặt linh hồn Việt Kỳ, giờ phút này, linh hồn Việt Kỳ đang được một đạo kiếm quang bảo bọc.

Tái tạo thân thể!

Vấn đề của Việt Kỳ không đơn thuần là tái tạo thân thể, mà còn cần chữa trị linh hồn. Mặc dù đây là một chuyện cực phiền phức, nhưng có hy vọng là được!

Đạo Nhất học viện!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền liền rời Giới Ngục tháp.

Hắn nhất định phải nhanh chóng xử lý xong chuyện ở Thanh Thương giới, sau đó tới Đạo Nhất học viện!

Muốn trùng kiến Thương Kiếm tông, thứ quan trọng nhất là tiền, mà Diệp Huyền hắn hiện tại, không thiếu nhất cũng là tiền, có thể nói, hiện hắn chính là kẻ giàu nhất Thanh Thương giới.

Phải biết, hắn vừa diệt cả một loạt các thế lực, những thế lực này đều không tầm thường, tài lực tích lũy của bọn họ, hiện đều trong tay hắn!

Đủ các loại bảo vật, linh thạch… nhiều tới mức đếm không hết…

Diệp Huyền lần nữa tìm mấy dãy núi, rất nhanh, từng tòa đại điện lần nữa sừng sững trên đỉnh đại sơn.

Mà Diệp Huyền, lại về tới Thanh châu.

Trở về Thanh châu, hiệu lệnh đầu tiên là tập trung đệ tử Thương Lan học viện.

Trước Thương Lan điện, Diệp Huyền ngồi lặng nhìn đám người thi lễ, hiện tại, trước mặt hắn có chừng hai mươi người.

Tất cả, đều từng là học viên Thương Lan học viện!

Đúng lúc này, một thanh âm rung động từ xa truyền tới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, cách không xa, chừng trăm tên kỵ binh đang cùng nhau vọt tới.

Thương Lan đạo binh!

Tốc độ Thương Lan đạo binh rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới trước Thương Lan điện, trăm người cùng xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt Diệp Huyền:
Bái kiến Viện trưởng!
Thanh âm không chút che giấu sự hưng phấn cùng xúc động.

Diệp Huyền nói khẽ:
Đứng lên đi!
Thanh âm vừa dứt, trăm người cùng đứng lên, sau đó an tĩnh đứng qua một bên.

Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp từ xa chợt lóe lên, rất nhanh, một nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Khương Cửu.

Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, đột nhiên duỗi ngọc chỉ khẽ khiêu cái cằm Diệp Huyền:
Còn nhớ ta chứ?
Diệp Huyền đứng dậy, ôm Khương Cửu, nói khẽ:
Tiểu Cửu…
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Khương Cửu khẽ run lên, nàng lập tức vòng tay ôm chặt eo Diệp Huyền:
Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại…
Diệp Huyền cười nói:
Sao có thể!
Nói xong, hắn nhìn ra sau lưng Khương Cửu, sau lưng Khương Cửu có mười người, mà mười người này, là mười người mà hắn chọn lúc trước.

Mà hiện tại, tất cả đều đã đạt tới Ngự Pháp cảnh!

Ngự Pháp cảnh!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi chút khiếp sợ.

Khương Cửu đột nhiên cười nói:
Có chút khiếp sợ?
Diệp Huyền gật đầu.

Khương Cửu quay đầu nhìn mười người, thần sắc băng lãnh:
Còn không bái kiến Viện trưởng?
Mười người nhìn Diệp Huyền, không ai động.

Nhìn thấy cảnh này, Khương Cửu nhíu mày, mà Diệp Huyền cười nói:
Bọn hắn cảm thấy bành trướng.
Thanh âm vừa dứt, hắn đã biến mất không thấy, một khắc sau…

Phanh phanh phanh phanh…

Dưới ánh mắt đám người, mười người kia trực tiếp bay trăm trượng, giãy dụa nửa ngày mới chậm rãi bò lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức thất kinh, đặc biệt là mười người kia. Hiện bọn hắn đều đạt tới Ngự Pháp cảnh, có thể nói là cường giả đứng đầu Thanh châu. Thế nhưng lại không nghĩ tới, vậy mà không có cả sức hoàn thủ trước mặt Diệp Huyền!

Khương Cửu cũng thầm khiếp sợ, nàng biết Diệp Huyền rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh như thế!

Như nghĩ tới điều gì, nàng quay đầu nhìn mười người:
Còn không bái kiến Viện trưởng?
Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 540: Tạp Niệm Mười người chậm rãi đứng lên, đang muốn hành lễ, một cỗ kiếm ý cường đại đột nhiên giáng xuống, nháy mắt, mười người trực tiếp quỳ xuống.
Diệp Huyền chậm rãi đi tới trước mặt mười người:
Thế nào, nếu thực lực ta không đủ mạnh, các ngươi sẽ không nhận ta nữa?
Mười người đổ mồ hôi đầm đìa, không nói.

Diệp Huyền không chút biểu tình, chân phải giẫm nhẹ.

Oanh!

Mười người trực tiếp nằm rạp trên đất, xương cốt xoạt xoạt rung động.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Làm thế nào mà các ngươi có thành tựu hôm nay?
Một người trong đó run giọng:
Là Viện trưởng ban tặng!
Diệp Huyền không chút biểu tình:
Sau đó thì sao?
Người kia vội nói:
Chúng ta biết sai, mong Viện trưởng thứ tội…
Diệp Huyền lắc đầu, nhìn Khương Cửu:
Bọn hắn có thực lực, nhưng nhân phẩm khiến ta rất không hài lòng. Cho nên, ta quyết định thu lại hết thảy của bọn hắn, về phần tu vi, coi như là cho tặng.
Nói xong, hắn quay người nhìn mười người:
Các ngươi tự do.
Nghe vậy, mười người cùng biến sắc, vội cầu khẩn, nhưng Diệp Huyền đã quay người rời đi.

Cách không xa, Khương Cửu nhìn mười người, thần sắc phức tạp:
Các ngươi cảm thấy bản thân đạt tới Ngự Pháp cảnh, đã đứng trên đỉnh Thanh châu. Các ngươi cảm thấy hắn cần ỷ lại vào các ngươi, các ngươi nghĩ hắn cần các ngươi, cho nên không tôn kính hắn. Đáng tiếc, các ngươi không nghĩ tới, hắn càng cường đại hơn các ngươi, cường đại tới mức các ngươi không thể theo kịp.
Nói tới đây, nàng có chút dừng lại, lại nói:
Từ hôm nay, các ngươi tự do, sau này sẽ không có bất cứ ai cung cấp tài nguyên tu luyện cho các ngươi, cũng sẽ không có người bồi dưỡng các ngươi.
Nói xong, nàng quay người rời đi.

Sau lưng, sắc mặt mười người lập tức tái nhợt.

Không có tài nguyên tu luyện… đối với bọn hắn chính là chuyện trí mạng, bởi bọn hắn có thể trưởng thành tới hiện tại, cũng bởi chỉ cần lấy tài nguyên và tu luyện. Mà hiện tại, bọn hắn không còn đãi ngộ này.

Nơi xa, đệ tử Thương Lan học viện cùng Thương Lan đạo binh nhìn qua mười người này, sau đó quay người rời đi.

Đối với bọn hắn mà nói, Diệp Huyền là tồn tại chí cao vô thượng, bọn hắn tôn kính Diệp Huyền, không đơn thuần là vì Diệp Huyền mạnh, mà vì Diệp Huyền là người cho bọn hắn hết thảy.

Thương Lan điện, Diệp Huyền lẳng lặng đứng, Khương Cửu cũng yên tĩnh đứng sau, nói khẽ:
Vì sao tức giận như vậy?
Diệp Huyền lắc đầu:
Không phải tức giận, mà là bọn hắn đã bành trướng, người như thế, ta không cần. Nếu giữ lại, ngày sau nếu không có ta, các ngươi không ép được bọn hắn.
Không có ta?

Khương Cửu nhíu mày:
Ngươi muốn rời Thanh châu?
Diệp Huyền lắc đầu:

Không phải Thanh châu, mà là Thanh Thương giới.

Rời Thanh Thương giới?

Khương Cửu càng nhíu mày sâu:
Muốn rời khỏi Thanh Thương giới?
Diệp Huyền gật đầu:
Lần này tới đây, là để đưa các ngươi tới Trung Thổ Thần Châu, ở đó, các ngươi sẽ phát triển tốt hơn!
Khương Cửu trầm giọng:
Thanh châu này…
Diệp Huyền nói khẽ:
Đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc, để lại mấy người tiếp tục chiêu sinh.
Khương Cửu nghĩ một chút, gật đầu:
Cũng được!
Diệp Huyền mỉm cười, sau đó cùng Khương Cửu tới Anh Linh điện, trong điện, Diệp Huyền tới trước linh bài Kỷ Vẫn, một hồi sau, nói khẽ:
Kỷ lão, rất nhanh thôi, Thương Lan học viện sẽ trở thành đệ nhất học viện Thanh Thương giới…
Đúng lúc này, hắn hơi cau mày lại, sau đó lấy ra một viên truyền âm thạch, rất nhanh, một thanh âm từ trong đó truyền ra:
Cổ Vu tộc có chuyện.
Cổ Vu tộc có chuyện!

Diệp Huyền nhíu mày, yên lặng một hồi, hắn quay đầu nhìn Khương Cửu”
Ta phải trở lại Trung Thổ Thần Châu trước, ngươi dẫn đệ tử cùng đạo binh tới Trung Thổ Thần Châu.
Khương Cửu gật nhẹ, nói khẽ:
Cẩn thận!
Diệp Huyền gật đầu:
Ngươi cũng vậy!
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.

Ngay khi Diệp Huyền rời đi không lâu, một nữ tử đã tới trước cửa Thương Lan học viện, người này, chính là Quốc chủ Ninh quốc Thác Bạt Ngạn.

Biết Diệp Huyền đã rời đi, Thác Bạt Ngạn trầm mặc một hồi, sau đó mới quay người rời đi.



Diệp Huyền trở lạ Trung Thổ Thần Châu, lập tức chạy tới Cổ Vu tộc, vừa tới Cổ Vu tộc, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

Toàn bộ Cổ Vu tộc, không một ai sống sót!

Diệp Huyền vội tìm khắp nơi, tìm một vòng lớn, nhưng cũng không thấy Vị Ương Thiên.

Lúc này, Thương Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, nhìn qua thi thể đầy đấy, trầm giọng nói:
Cổ Vu tộc bị người diệt tộc.
Diệp Huyền âm lãnh:
Là ai làm?
Thương Huyền lắc đầu:
Vô thanh vô tức… có thể làm được chuyện này, ngoại trừ Hộ Giới minh trước kia, cũng chỉ có Huyền môn, Hộ Giới minh thì rõ là không thể rồi, như vậy chỉ còn Huyền môn, nhưng bọn hắn không có lý do diệt Cổ Vu tộc.
Diệp Huyền trầm giọng:
Không phải bọn hắn, vậy còn có thể là ai?
Thương Huyền đưa mắt nhìn qua:
Chẳng lẽ, Thanh Thương giới này còn thế lực thần bí nào đó?
Nói tới đây, chính hắn lại lắc đầu:
Không có khả năng, nếu có thế lực như vậy, tuyệt không giấu được Thương Kiếm tông ta cùng Hộ Giới minh, mà nếu không phải thế lực Thanh Thương giới, vậy chỉ có thể là thế lực ngoài Thanh Thương giới!
Ngoài Thanh Thương giới!

Diệp Huyền nghĩ tới điều gì đó, vội lấy ra một viên Truyền Âm thạch, sau đó bắt đầu liên hệ Vị Ương Thiên, một hồi sau, một thanh âm trầm thấp từ trong truyền ra:
Ai!
Không phải thanh âm Vị Ương Thiên!

Diệp Huyền sầm mặt lại:
Ngươi là ai, tiểu nữ hài kia đâu!
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói:
Cút!
Thanh âm vừa dứt, đã triệt để im lặng.

Sắc mặt Diệp Huyền trở nên âm trầm tới đáng sợ, một hồi sau, hắn lại cảm thấy, Vị Ương Thiên sẽ không có vấn đề gì.

Bởi, nha đầu này vẫn luôn rất thần bí, tuyệt không phải người bình thường, chuyện lần này rất có thể là liên quan tới nàng.

Một hồi sau, Diệp Huyền nói khẽ:
Thương Huyền sư thúc, truyền lệnh giúp ta tìm một người, nàng gọi là Vị Ương Thiên…
Thương Huyền gật đầu:
Được!
Nói xong, hắn quay người rời đi.



Nơi nào đó sâu trong tinh không, chín đầu Cự Long gần ngàn trượng kéo một cỗ Long xa, mỗi đầu Cự Long, đều tản ra một cỗ Long uy hủy thiên diệt địa.

Trên Long xa, có một tiểu nữ hài đang ngồi xếp bằng, nếu Diệp Huyền nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng chấn động, bởi tiểu nữ hài này, chính là Vị Ương Thiên.

Mà bốn phía, còn có ba mươi người đang ngồi, ba mươi người này, đều mặc bạch sắc trường bào, trong tay cầm hắc trượng, khí tức thâm bất khả trắc.

Không biết qua bao lâu, Vị Ương Thiên đột nhiên mở mắt, ánh mắt hiện một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh lại trở nên thanh minh. Một hồi sau, nàng như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn sang bên.

Lúc này, một lão giả cách không xa cung kính thi lễ:
Thiên chủ, có chuyện gì sao?
Vị Ương Thiên thu lại tầm mắt, nói khẽ:
Trong luân hồi, xuất hiện một tia tạp niệm mà thôi…
Lão giả lần nữa thi lễ, nói:
Có cần thuộc hạ giúp ngài chém đi?
Vị Ương Thiên lạnh nhìn nhìn lão giả:
Cút!
Lão giả vội biến sắc, cung kính lui qua một bên.

Cứ như vậy, đám người đi sâu vào trong tinh không, dần dần, hoàn toàn biến mất trong tinh không mờ mịt…



Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 541: Tìm Mượn Đồ! Thanh Thương giới.
Toàn bộ Thanh Thương giới hiện tại, có thể nói là Thương Kiếm tông một nhà độc đại, bởi trừ Huyền môn, đã không có bất luận thế lực nào có thể chống lại Thương Kiếm tông. Mà Huyền môn vốn là thế lực ẩn thế, bởi vậy, cả Thanh Thương giới hiện giờ, Thương Kiếm tông chính là mạnh nhất.

Mà Khương Cửu, cũng đã mang đạo binh cùng đệ tử Thương Lan học viện tới Trung Thổ Thần Châu, tổng bộ Thương Lan học viện hiện tại, định tại Vân Không thành.

Vân Không thành này từng là của Hộ Giới minh, nhưng hiện tại, là của Diệp Huyền hắn.

Không chỉ như thế, Diệp Huyền còn gọi đám người Lăng Hàn, Bán Trang tới Vân Không thành.

Trong đại điện, Diệp Huyền nhìn đám Lăng Hàn, mỉm cười:
Đã lâu không gặp.
Đám Lăng Hàn nhìn Diệp Huyền, thần sắc vui vẻ, danh tiếng Diệp Huyền hiện tại ở Thanh Thương giới, đã như mặt trời giữa ban trưa.

Chân chính giữa ban trưa!

Cả Thanh Thương giới này, không một ai có thể so với Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nói:
Gọi các ngươi tới đây, ngoại trừ muốn ôn truyện cũ, còn muốn từ biệt, ta chuẩn bị rời Thanh Thương giới.
Rời Thanh Thương giới!

Đám người sửng sốt.

Lục Bán Trang nhíu mày:
Tới Tinh vực?
Diệp Huyền gật đầu:

Ta còn rất nhiều chuyện cần làm, cho nên, nhiều nhất mấy ngày, ta sẽ rời Thanh Thương giới.

Đi đâu?

Lăng Hàn đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền cười nói:
Đạo Nhất học viện, học viện này chính là học viện tốt nhất Tinh vực chúng ta, các ngươi cũng phải tu luyện cho tốt, ngày sau tới Đạo Nhất học viện tìm ta, rõ chứ?
Lăng Hàn cười khổ:
Sợ là chúng ta không có năng lực đó!
Diệp Huyền lắc đầu:
Thiên phú các ngươi đều không kém, thứ còn thiết là tài nguyên tu luyện, mà Thương Lan học viện ta, không cần lo lắng về tài nguyên, có thể an tâm tu luyện, ta tin tưởng, không bao lâu nữa, các ngươi đều sẽ đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính!
Lời hắn cũng không phải nói chơi, bởi thiên phú những người này đều rất tốt, đặc biệt là Lăng Hàn cùng Lục Bán Trang, hai người này đều đã đạt tới Ngự Pháp cảnh đỉnh phong, cách Ngự Pháp cảnh chân chính chỉ có nửa bước.

Trừ đó ra, Mạc Vân Khởi, Bạch Trạch cùng Kỷ An Chi cũng thế, thiên phú ba người này cũng không kém, chỉ cần đủ tài nguyên tu luyện, hoàn toàn có thể đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính trong thời gian ngắn.

Mấy ngày sau đó, Diệp Huyền lần lượt bàn giao lại các việc, sau đó về tới Thương Kiếm tông.

Trong Thương Kiếm điện mới trùng tu, chỉ có ba người, Diệp Huyền, Thương Huyền, Cố Tiểu Nhàn.

Thương Huyền nhìn Diệp Huyền, trầm giọng nói:
Ngươi không ở lại mấy năm, sau đó lại đi Đạo Nhất học viện?
Diệp Huyền lắc đầu:
Không có nhiều thời gian như vậy.
Hắn chưa từng quên lời nữ tử thần bí nói, hắn nhất định phải nỗ lực mạnh lên, bởi Giới Ngục tháp hiện tại, tuy vẫn bình tĩnh, nhưng tất cả chỉ là tạm thời.

Hắn, vĩnh viễn không thể dựa vào nữ tử thần bí!

Trừ đó ra, hắn còn muốn tái tạo thân thể cho Việt Kỳ, việc này cũng không thể trì hoãn được.

Nghe Diệp Huyền nói, Thương Huyền hơi chút do dự, sau đó thấp giọng thở dài:
Hiện ngươi chính là tông chủ Thương Kiếm tông ta…
Diệp Huyền nói:
Ta muốn đem vị trí này nhường lại cho hai vị sư thúc!
Thương Huyền vội lắc đầu:
Không được, ngươi là tông chủ khâm định, trừ ngươi ra, không ai có thể gánh vác trách nhiệm này.
Cố Tiểu Nhàn khẽ gật đầu:
Ngươi hiện là tông chủ Thương Kiếm tông, dù ngươi tới Đạo Nhất học viện, cũng vẫn là tông chủ Thương Kiếm tông.
Diệp Huyền còn muốn nói thêm, Cố Tiểu Nhàn nhìn hắn nói:
Đây là trách nhiệm của ngươi, hiểu chưa?
Diệp Huyền cười khổ, sau đó gật đầu:
Được rồi!
Cố Tiểu Nhàn khẽ gật:
Khi nào thì đi?
Diệp Huyền cười nói:
Chuyện của ta đã gần như xong xuôi, cho nên, ngày mai sẽ đi.
Cố Tiểu Nhàn nhìn qua Diệp Huyền:
Nhớ đưa nàng trở về!
Diệp Huyền nghiêm mặt:
Nhất định!
Ban đêm, Diệp Huyền rời Thương Kiếm tông, hắn cũng không rời đi, mà về tới Thanh châu.

Hắn còn muốn gặp một người.

Ninh quốc, tẩm cung Thác Bạt Ngạn.

Thác Bạt Ngạn đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu, trước mặt nàng không xa, xuất hiện một nam tử, chính là Diệp Huyền.

Thác Bạt Ngạn thu lại ánh mắt, tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Thác Bạt Ngạn:
Ta muốn rời Thanh Thương giới.
Tay Thác Bạt Ngạn khẽ run lên, nàng không ngẩng đầu, tiếp tục xem tấu chương.

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó quay người rời đi, tốc độ rất nhanh, vô thanh vô tức đã biến mất khỏi đại điện.

Thác Bạt Ngạn bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt rỗng tuếch, lập tức ngẩn cả người.

Rất nhanh, nàng đứng dậy chạy ra ngoài điện, ngoài điện cũng rỗng tuếch, không có bất cứ ai.

Thác Bạt Ngạn ngẩn ra hồi lâu, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai:
Đang tìm ta sao?
Là thanh âm của Diệp Huyền.

Thác Bạt Ngạn tựa vào ngực Diệp Huyền, nói khẽ:
Ngươi muốn rời đi sao?
Diệp Huyền gật đầu:
Rời Thanh Thương giới.
Thác Bạt Ngạn nói:
Còn trở lại không?
Diệp Huyền nói:

Sẽ!

Lúc nào?

Không biết!

Thác Bạt Ngạn trầm mặc.

Diệp Huyền nói khẽ:
Muốn rời đi cùng ta không?
Thác Bạt Ngạn lắc đầu:
Chỉ cần ngươi trở về là được!
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu:
Được!
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền muốn rời đi, mà Thác Bạt Ngạn đột nhiên nói khẽ:
Đêm nay ở lại đi!
Diệp Huyền ngây người, sau đó nhếch miệng cười một tiết:
Được!
Một đêm xuân phong ngâm động…

Sớm ngày thứ hai, Diệp Huyền rời Ninh quốc.

Lần này, hắn cũng không trở lại Trung Thổ Thần Châu, mà tìm Túy Tiên lâu, ngồi một chiếc Tinh Vân hạm cỡ nhỏ bay ra ngoài tinh không.

Trên Tinh Vân hạm, Diệp Huyền quay đầu nhìn xuống, Thanh Thương giới càng ngày càng nhỏ…

Cứ thế rời đi!

Diệp Huyền thầm than, hắn không nhgĩ tới, hắn sẽ rời Thanh châu, rời Thanh Thương giới.

Bao giờ trở về?

Diệp Huyền lắc đầu, hắn cũng không biết bao giờ trở về, có điều có thể xác định, hắn nhất định sẽ trở về.

Qua hồi lâu, Tinh Vân hạm tiến vào trong tinh không, đây là lần đầu Diệp Huyền hắn vào trong tinh không, nhìn tinh không vô tận, Diệp Huyền lần nữa cảm thấy bản thân nhỏ bé.

Nhỏ bé!

Nhân loại đứng trước vũ trụ, lại là nhỏ bé bực nào.

Đúng lúc này, nơi xa trong tinh không đột nhiên xuất hiện một chiếc Tinh Vân hạm, tốc độ Tinh Vân hạm này cực nhanh, chớp mắt đã tới trước Tinh Vân hạm của Diệp Huyền.

Một nam tử trung niên từ trong Tinh Vân hạm này bay ra, nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền:
Ngươi tới từ Thanh Thương giới?
Diệp Huyền gật đầu:
Đúng vậy, các hạ là?
Nam tử trung niên lạnh lùng nói:
Diệp Huyền kia ở Thanh Thương giới các ngươi?
Diệp Huyền ngây người, sau đó hỏi:
Các ngươi tìm Diệp Huyền?
Nam tử trung niên nhíu mày:
Ngươi biết Diệp Huyền?
Diệp Huyền gật nhẹ:
Từng nghe qua, không biết các hạ tìm hắn làm gì?
Nam tử trung niên lãnh đạm nói:
Nghe nói một đồ vật trên Tinh Tế Huyền Thưởng bảng đang trong tay hắn, muốn tới tìm mượn dùng một chút!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyền liền trầm xuống.

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 542: Nên Thỏa Mãn Tinh Tế Huyền Thưởng bảng!
Sắc mặt Diệp Huyền âm u như nước, hắn biệt chuyện Giới Ngục tháp đã truyền ra ngoài.

Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói:
Ta nhắc tới Diệp Huyền, sắc mặt ngươi liền biến hóa, sao, ngươi rất quen thuộc với hắn? Hay là, ngươi chính là Diệp Huyền?
Nghe vậy, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên:
Ngươi thấy ta giống Diệp Huyền sao?
Nam tử trung niên đánh giá nhìn Diệp Huyền:
Nghe nói Diệp Huyền kia là một Kiếm tu, hơn nữa còn là một vị Kiếm tiên. Mà ngươi, ta cảm nhận được hơi thở kiếm ý trong cơ thể ngươi, ngươi cũng là Kiếm tu, đúng không?
Diệp Huyền cười nói:
Không sai!
Nam tử trung niên híp mắt lại:
Nói như vậy, ngươi chính là Diệp Huyền?
Diệp Huyền gật đầu:
Không sai!
Thấy Diệp Huyền thừa nhận, nam tử trung niên khẽ nhếch miệng cười:
Xem ra, vận khí ta rất không tệ.
Diệp Huyền cười nói:
Vậy giờ ngươi định làm gì?
Nam tử trung niên nhếch miệng cười lớn:
Ngươi đoán xem?
Diệp Huyền nghĩ một chút, nói:
Đoạt bảo, sau đó giết người diệt khẩu!
Nam tử trung niên ngây cả người, sau đó cười to:
Đoán đúng rồi!
Thanh âm vừa dứt, hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Bên tai Diệp Huyền đột nhiên vang lên một tiếng “Xùy”, ngay sau đó liền cảm nhận được một cỗ uy áp cường đại bao phủ!

Phá Không cảnh!

Nếu là trước kia, khẳng định hắn sẽ rất cật lực khi đối mặt Phá Không cảnh, thế nhưng sau khi thôn phệ linh hồn chi lực của tên chủ thượng Hộ Giới minh, Phá Không cảnh với hắn, đã không thể tạo thành áp lực.

Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm, kiếm quang thoáng qua, kiếm thu.

Xùy!

Tiếng máu tuôn lập tức vang lên.

Không gian lập tức yên tĩnh.

Diệp Huyền đã xuất hiện sau lưng nam tử trung niên, mà hiện tại, yết hầu nam tử trung niên đã đổ máu ào ào!

Nam tử trung niên đờ đẫn nhìn về trước, lẩm bẩm:
Ngươi lại mạnh như thế….
Sau lưng, Diệp Huyền nói:
Trách ta sao!
Nam tử trung niên: “…”

Diệp Huyền lấy ra Xiển U giới, nam tử trung niên lập tức bị hấp thu.

Diệp Huyền phát hiện, Xiển U giới này có tác dụng hấp thu linh hồn, tinh thần lực, cùng với năng lượng trong cơ thể.

Không thể không nói, thứ này thực sự tổn hại thiên hòa, đương nhiên, hắn sẽ không vì tu luyện mà cố ý thôn phệ người khác.

Mà đối với kẻ muốn giết hắn, vậy với Diệp Huyền hắn mà nói, dù tàn nhất thế nào cũng không hề quá đáng!

Một hồi sau, Diệp Huyền trở lại Tinh Vân hạm, tiếp tục lên đường.

Trên Tinh Vân hạm, hắn bắt đầu kiểm tra lại tài sản của bản thân.

Hiện Tử Nguyên tinh có chừng trăm vạn, mà cực phẩm linh thạch thì đều đã bị hắn đổi thành Tử Nguyên tinh, còn bảo vật, công pháp các thứ, phần lớn hắn để lại cho Thương Lan học viện cùng Thương Kiếm tông, Thiên kiếm thì hiện có bốn thanh.

Thiên giai bảo vật các thử tổng cộng mười ba kiện.

Đồ dưới Thiên giai, hắn đều để lại Thương Lan học viện cùng Thương Kiếm tông, hiện đồ của hắn không nhiều, nhưng đều là đồ tốt nhất.

Hơn nữa, đây còn là do hắn lưu lại phần lớn cho Thương Lan học viện cùng Thương Kiếm tông, nếu không thì còn càng nhiều hơn nữa!

Mấy vạn mai Tử Nguyên tinh là có thể mua được một thanh Thiên giai linh khí, bởi vậy, hiện hắn có tới trăm vạn Tử Nguyên tinh, có thể nói là vô cùng giàu có.

Mà tu vi, hiện hắn đã đạt tới Ngự Pháp cảnh đỉnh phong, Kiếm tiên, trừ đó đó, nhưng cường giả mà hắn thôn phệ còn chưa được hấp thu hết, có thể nói, một khi hấp thu xong, thực lực của hắn sẽ còn tăng thêm một đoạn!

Không thể không nói, tính ở Thanh Thương giới, hắn đã là cường giả đứng đầu nhất!

Thế nhưng Diệp Huyền hắn hiểu rõ, địch nhân của hắn, không ở Thanh Thương giới, mà là cái tháp trong cơ thể hắn, nhưng người ngấp nghé cái tháp này, còn có đám bị giam cầm trong tháp…

Với những kẻ này, hắn còn kém rất nhiều.

Còn cần nỗ lực!

Đạo Nhất học viện!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về trước, nhìn vào trong tinh không mờ mịt, không có phần cuối.

Rời Thanh Thương giới, phiến tinh không này là một thế giới mới.

Đúng lúc này, một lão giả xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, lão giả hơi thi lễ:
Diệp công tử, từ đây tới Đạo Nhất học viện còn chừng mười sáu ngày, trong thời gian này có thể sẽ gặp phải tinh không loạn thạch, cho nên mong công tử cẩn thânh.
Diệp Huyền gật đầu:
Ta sẽ cần thận.
Lão giả hơi thi lễ, quay người lui xuống.

Diệp Huyền trở lại phòng, tiếp đó tiến vào trong Giới Ngục tháp.

Vừa vào trong tháp, Tiểu Linh Nhi lập tức bay tới, nàng nhoẻn miệng cười một tiếng, sau đó vươn tay nhỏ.

Diệp Huyền cười cười, sau đó lấy hai trái linh quả cho nàng, nhìn thấy linh quả, ánh mắt Tiểu Linh Nhi lập tức sáng lên, vọt tới ôm gọn.

Diệp Huyền để Tiểu Linh Nhi qua một bên, sau đó đi tới tầng thứ hai, đại thần vẫn ở đó, cũng không rời đi.

Đại thần tầng hai nhìn qua Diệp Huyền, không nói.

Diệp Huyền đi tới trước mặt đại thần:
Người trước đó lên tiếng, là người ở tầng thứ tư sao?
Hắn chưa từng quên, lúc nữ tử thần bí xuất hiện, một thanh âm trong tháp không ngừng phản kháng lại. Hơn nữa, người kia còn tuyên bố muốn làm chết hắn.

Đại thần tầng hai lắc đầu:
Bên trên, đến cùng là tầng mấy, ta cũng không biết.
Càng trên hơn nữa!

Diệp Huyền trầm giọng:
Hiện ta là tháp chủ, ta có thể làm chết hắn không?
Đại thần tầng hai lãnh đạm nói:
Ban ngày ban mặt, mơ mộng cái gì?
Diệp Huyền: “…”

Đại thần lại nói:
Trừ phi tháp này hoàn toàn khôi phục, mà ngươi cũng hoàn toàn chưởng khống nó, khi đó, sinh tử trong tháp, đều trong một ý niệm của ngươi.
Diệp Huyền lắc đầu thở dài, có chút bất đắc dĩ.

Không biết khi nào tháp này mới khôi phục, mà khi nào hắn có thể chân chính chưởng khống nó, cũng còn là một ẩn số.

Điều hắn biết, chính là những tên kia muốn hại chết hắn!

Mà những người bên ngoài có ý với Giới Ngục tháp, cũng muốn tới chơi chết hắn!

Như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, đại thần tầng hai lạnh lùng:
Ngươi cũng biết, giữa thiên địa này có rất nhiều người muốn đoạt tháp của ngươi? Mà ngươi cũng tự hỏi bản thân xem, đạt được tháp này, có phải ngươi cũng đã cải biến vận mệnh của mình!
Diệp Huyền nghĩ một chút, cũng đúng, nếu không có tháp này, sợ là vận mệnh của hắn cùng Diệp Linh đều sẽ rất thảm.

Mặc dù một đường đi tới nay, đều là hắn hết sức nỗ lực, nhưng không thể phủ nhận, không có cơ duyên này, hắn rất khó bước tới bước hôm nay.

Đại thần lại nói:
Tháp này đã bị nàng trấn áp, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngày sau ngàn vạn chớ tùy ý thôi động nó, nếu không, phong ấn mà phá, thần hồn ngươi nhất định sẽ trọng thương. Trừ đó ra, nhưng tên kia mà ra, bọn hắn tất sẽ giết ngươi đoạt tháp.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta đang mang một ngọn núi lửa trên người a!
Đại thần tầng hai lãnh đạm nói:
Nên thỏa mãn đi!
Nói xong, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Diệp Huyền do dự một chút, nói:
Chừng nào thương thế của ngươi có thể khỏi?
Đại thần tầng hai không trả lời.

Diệp Huyền im lặng, cũng không hỏi lại, rời Giới Ngục tháp.

Trong phòng.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm hờ.

Củng cố cảnh giới!

Hắn mới đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính không bao lâu, cảnh giới này còn chưa triệt để ổn định, nếu không hắn hoàn toàn có thể thôn phệ kiếm để đột phá tiếp.

Ngay khi Diệp Huyền rời Thanh Thương giới không lâu, mười mấy người đột nhiên xuất hiện trước Thương Kiếm tông, kẻ cầm đầu là một nam tử trung niên.

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 543: Bọn Hắn Có Làm Loạn Không, Ta Không Nói Chắc! Thương Huyền liếc mắt nhìn đám người, trầm giọng: Các ngươi là?
Nam tử trung niên lãnh đạm:
Diệp Huyền kia có ở Thương Kiếm tông?
Thương Huyền nhíu mày:
Các ngươi tìm hắn?
Nam tử trung niên gật đầu.

Thương Huyền trầm giọng:
Hắn đã không còn ở Thương Kiếm tông.
Nam tử trung niên lập tức nhíu mày:
Vậy hắn ở đâu?
Thương Huyền đưa mắt nhìn lại, trầm giọng nói:
Chư vị tìm hắn để?
Nam tử trung niên cười nói:
Tìm hắn hỏi chút việc.
Thương Huyền khẽ gật đầu:
Hắn đã rời Thanh Thương giới, còn về phần đi đâu, ta cũng không biết.
Rời Thanh Thương giới!

Nghe vậy, nam tử trung niên càng thêm nhíu mày.

Một hồi sau, hắn cùng đám người quay người rời đi.

Nhìn nam tử trung niên rời đi, Thương Huyền khẽ lộ vẻ lo âu, bởi đám người này, không phải nhóm đầu tiên tới tìm Diệp Huyền, đã là nhóm thứ chín.

Đều tới tìm Diệp Huyền!

Mà những người tới, đều là cường giả Phá Không cảnh!

Một hồi sau, Thương Huyền thấp giọng thở dài, quay người rời đi.

Một nơi khác, nam tử trung niên dẫn theo đám người rời đi, cũng không trực tiếp rời Thanh Thương giới.

Nam tử trung niên đưa mắt nhìn qua đám thuộc hạ, rất nhanh, mười mấy người này liền quay người rời đi.

Chừng một hồi lâu sau, mười mấy người lần nữa trở lại.

Một lão giả tới trước mặt nam tử trung niên, trầm giọng nói:
Đã điều tra rõ, xác thực Diệp Huyền đã rời Thanh Thương giới!
Rời Thanh Thương giới!

Nam tử trung niên trầm mặc một hồi, nói:
Nhất định phải tìm được người này, không để thứ kia rơi vào trong tay kẻ khác. Truyền lệnh, tất cả tạm ngừng hoạt động hiện tại, toàn lực truy tìm người này.
Lão giả khẽ gật đầu:
Rõ!
Rất nhanh, mười mấy người đã rời Thanh Thương giới.

Mà khi mười mấy người rời đi không lâu, một hắc y nhân lại tới Thương Kiếm tông.

Trong Thương Kiếm điện, Thương Huyền nhìn hắc y nhân trước mắt:
Các hạ cũng tới tìm Diệp Huyền?
Hắc y nhân trầm giọng:
Hắn không còn ở Thương Kiếm tông?
Thương Huyền gật đầu:
Đã rời đi!
Hắc y nhân trầm mặc.

Thương Huyền nhìn qua hắc y nhân:
Các hạ là?
Hắc y nhân nói khẽ:
Ta tới đón hắn!
Thương Huyền hơi kinh ngạc:
Đón hắn?
Hắc y nhân gật đầu:
Đón hắn trở lại Độc Cô gia.
Thương Huyền có chút không hiểu:
Độc Cô gia? Hình như hắn họ Diệp!
Hắc y nhân lắc đầu:
Trên người hắn có huyết mạch Độc Cô gia ta, lần này, ta muốn tới đón hắn trở lại Độc Cô gia.
Thương Huyền còn muốn hỏi thêm gì đó, hắc y nhân lại đã quay người rời đi.

Ngoài Thương Kiếm tông, hắn y nhân thấp giọng thở dài:
Đi cũng tốt…
Nói xong, hắn lại nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày:
Gia tộc biết hắn mang trọng bảo… nhưng lại không biết sau lưng hắn còn một vị chí cường giả, hơn nữa, tiểu thư còn đang bị khốn trong Vô Gian luyện ngục, ngày sau sợ là có chuyện lớn!
Hắc y nhân trầm mặc hồi lâu, lại nói:
Không được, nhất định phải đi tìm hắn, chỉ có hắn mới cứu được tiểu thư…
Nói xong, hắn liền biến mất.

Năm ngày sau, Tinh Vân hạm của Diệp Huyền ngừng lại.

Bên ngoài, một thanh âm vang lên:
Diệp công tử, chúng ta đã tới Đạo Nhất thành.
Một hồi sau, cửa mở, Diệp Huyền đi ra.

Thấy Diệp Huyền ra, lão giả lập tức sửng sốt.

Diệp Huyền hiện tại vẫn bộ dáng đó, nhưng trên người lại tản ra một khí tức như có như không. Khí tức này, lão cũng không thể nói rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được.

Diệp Huyền hỏi:
Tới rồi?
Lão giả lấy lại tinh thần, vội nói:
Còn chưa tới, có điều chúng ta đã tới Đạo Nhất thành, thành này là thuộc thành của Đạo Nhất học viện, cách Đạo Nhất học viện không xa, hơn nữa, người thường cũng không thể tùy ý tới Đạo Nhất học viện, chỉ có người thông qua sát hạch, mới được tới Đạo Nhất học viện!
Diệp Huyền lại hỏi:
Muốn tới Đạo Nhất học viện này, còn cần đạt những điều kiện gì?
Lão giả cười nói:
Cụ thể thì ta không biết, nhưng với thực lực của Diệp công tử, tuyệt đối có thể tiến vào Đạo Nhất học viện!
Diệp Huyền mỉm cười:
Cái này lại không nhất định!
Lão giả cười nói:
Diệp công tử khiêm tốn.
Diệp Huyền cười cười, sau đó cùng lão giả rời phòng, đứng trên Tinh Vân hạm, Diệp Huyền đưa mắt nhìn xa, cuối tầm mắt, có một tòa đại thành vững vàng đứng trong tinh không, thành rất lớn, tựa như một đầu cự thú khổng lồ, khiến người ta cảm thấy áp bách vô hình.

Lúc trước, hắn từng thấy Vạn Thú thành cùng Vân Không thành, hai tòa thành này có thể nói là lớn nhất nhì Thanh Thương giới, lúc ấy thực sự đã khiến hắn khiếp sợ không thôi. Nhưng so với Đạo Nhất thành hiện tại, không đúng, căn bản không thể so sánh!

Tòa thành trước mặt này, đã không phải dùng sức người có thể xây được.

Bên cạnh, lão giả đột nhiên nói:
Diệp công tử, ngươi có biết lịch sử tòa Đạo Nhất thành này không?
Diệp Huyền lắc đầu.

Lão giả cười nói:

Đạo Nhất thành này không đơn giản, nói tới Đạo Nhất thành, không thể không nhắc tới một nhân vật, Mục Đạo Nhất!

Mục Đạo Nhất?

Diệp Huyền hỏi:
Hắn là ai?
Lão giả mỉm cười:
Mục Đạo Nhất này là một truyền kỳ của Vị Ương Tinh vực. Thiên phú của ngươi này vô cùng kinh khủng, mười hai tuổi đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, đồng thời còn chứng đạo Võ thần, cơ hồ là Võ thần trẻ nhất lịch sử Vị Ương Tinh vực.
Nghe vậy, Diệp Huyền liền hơi ngưng trọng.

Mười hai tuổi đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính!

Hơn nữa còn là một vị Võ thần!

Loại người này, quả thực quá yêu nghiệt!

Lão giả lại nói:
Trừ đó ra, hắn còn là người thành lập Đạo Nhất học viện, hiện tại, đây chính là học viện tốt nhất Vị Ương Tinh vực, cũng là một thế lực siêu nhiên của Tinh vực này. Đương nhiên, sở dĩ nó siêu nhiên, ngoại từ vì thực lực đủ mạnh, còn vì nó không tham dự bất luận tranh đấu nào hết.
Nói tới đây, lão nhìn Diệp Huyền:
Đạo Nhất học viện này tụ tập vô số thiên tài đứng đầu Vị Ương Tinh vực, không nói đâu xa, năm vị trí đầu Yêu Nghiệt bảng của Thanh Thương giới chúng ta, cùng một số yêu nghiệt không lên bảng khác, phần lớn đều tới gia nhập Đạo Nhất học viện này, bởi vật, Đạo Nhất học viện còn có một cái tên khác, nơi tập trung Yêu nghiệt.
Nơi tập trung Yêu nghiệt!

Diệp Huyền khẽ gật dầu, cười nói:
Xem ra, người trong Đạo Nhất học viện, đều không phải người bình thường a!
Lão giả gật đầu, như nghĩ tới điều gì, lại nghiêm mặt nói:
Diệp công tử, trước khi ta tới, Nhất lâu chủ có nói ta chuyển lời cho công tử, người có thể tiến vào Đạo Nhất học viện, chỉ có hai loạn, một là bản thân đủ ưu tú, hai là trừ bản thân đủ ưu tú, sau lưng còn có siêu cấp thế lực, tựa như Hộ Giới minh cùng Huyền môn.
Hộ Giới minh?

Diệp Huyền nhíu mày:
Hộ Giới minh cũng có người ở Đạo Nhất học viện?
Lão giả nghiêm mặt nói:
Có, theo tin tức chúng ta đạt được, Hộ Giới minh có hai vị yêu nghiệt học tập ở Đạo Nhất học viện này. Cho nên, nếu công tử tới Đạo Nhất học viện, nhất định phải cẩn thận, cũng chớ có làm loạn, trong học viện tuy có cạnh tranh, nhưng nghiêm cấm tự ý chém giết!
Diệp Huyền cười nói:
Yên tâm, ta sẽ không làm loạn, còn bọn hắn có làm loạn hay không, ta cũng không nói chắc.
Lão giả cười khổ, hắn từng nghe qua về Diệp Huyền, cũng tương đối hiểu tính cách Diệp Huyền. Lão biết, nếu Diệp Huyền này tiến vào Đạo Nhất học viện, sợ là Đạo Nhất học viện sẽ không còn bình tĩnh.

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 544: Theo Ta! Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên hỏi: Mục Đạo Nhất này vẫn còn chứ?
Lão giả cười khổ:
Ta cũng không biết, có điều, cường giả như vậy, hẳn là muốn chết cũng khó.
Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó nhìn Đạo Nhất thành:
Chúng ta đi!
Bên cạnh, lão giả vội nói:
Ta sẽ không vào cùng công tử! Tinh Vân hạm muốn vào thành, sẽ phải nộp một khoản phí cực lớn, cho nên mong công tử thứ lỗi.
Diệp Huyền cười nói:
Không sao, ngươi trở về đi, đi đường cần thận!
Lão giả nói:
Diệp công tử, đi đường cẩn thận!
Chỉ một chốc, Diệp Huyền đã tới trước cửa Đạo Nhất thành, đại môn Đạo Nhất thành cao mấy chục trượng, người đứng trước cửa thành mà nhỏ bé như kiến.

Diệp Huyền bước vào Đạo Nhất thành, lập tức nhìn thấy nội thành xa hoa, người đông như kiến, mà tất cả đều là tu sĩ.

Có điều vẫn còn tốt, còn chưa tới mức Ngự Pháp cảnh đi đầy đất, mà Phá Không cảnh thì cũng không thấy đâu!Rõ ràng, dù là trong Vị Ương Tinh vực, cường giả Phá Không cảnh cũng tương đối ít.

Diệp Huyền tới nội thành, trong thành có một đài cao, trên đài có một cây trụ cao chừng mười trượng.

Khảo Hạch trụ!

Diệp Huyền hỏi thăm một chút, liền biết cái đài này là nơi khảo thí người muốn gia nhập của Đạo Nhất học viện.

Bất luận là ai đều có thể tới đây kiểm tra, chỉ cần hợp cách, là có thể có cơ hội tiến vào Đạo Nhất học viện!

Trên đài, đã có rất nhiều người xếp hàng kiểm tra, Diệp Huyền phát hiện, phương thức kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần đánh một kích toàn lực lên trụ là được. Mà trụ này chia làm bốn đoạn, phân biệt đại biểu cho bốn đăng cấp, Thiên đoạn, Địa đoạn, Huyền đoạn, Nhân đoạn.

Chỉ cần khiến Nhân đoạn sáng lên, coi như hợp cách.

Mà Diệp Huyền phát hiện, từ khi hắn tới đây đã có hơn ba mươi người lên kiểm tra, nhưng không có bất cứ ai khiến Nhân đoạn sáng lên được. Trong số này, thấp nhất cũng đã đạt tới Ngự Pháp cảnh.

Thấy cảnh này, thần sắc Diệp Huyền hơi ngưng lại.

Ngự Pháp cảnh cũng không hợp cách, có thể thấy được, khảo hạch của Đạo Nhất học viện nghiêm ngặt tới mức nào, phải nói là hà khắc!

Hai mươi tuổi đạt tới Ngự Pháp cảnh, nếu đặt ở Thanh Thương giới, đã phải coi là thiên tài đứng đầu, mà ở đây, lại chỉ có thể tính là người thường.

Rất nhanh, người tới kiểm tra đã dần ít đi.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó liền lên đài, trước mặt hắn còn có ba người, rất nhanh, hai người trước cũng đã thất bại.

Diệp Huyền đi tới trước trụ, nghĩ một chút, đánh lên một quyền.

Khảo Hạch trụ không chút nhích động.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền thầm kinh ngạc, độ khó còn khó hơn tưởng tượng của hắn a!

Một quyền vừa rồi của hắn, đã tương đương với Ngự Pháp cảnh đỉnh phong, nhưng lại không thể khiến Khảo Hạch trụ mảy may thay đỏi.

Diệp Huyền nghĩ một chút, đang muốn xuất kiếm, một thanh âm đột nhiên vang lên:
Này, không biết tự lượng sức mình hả?
Diệp Huyền quay người, trước mặt hắn là một nữ tử, nữ tử này chừng mười tám mười chín tuổi, mặc bộ liên y, bộ dáng đáng yêu, có điều môi hơi mỏng, hơi có vẻ cay nghiệt.

Thấy Diệp Huyền quay người nhìn lại, nữ tử lạnh lùng nhìn tới:
Chỉ là Ngự Pháp cảnh, lại còn muốn tới khảo hạch, loại người như ngươi, đúng là chỉ mang được tâm lý may mắn tới khảo thí.
Diệp Huyền cười nói:
Ngươi tới trước!
Nói xong, hắn đứng qua một bên,

Nữ tử cũng không tiến lên, tiếp tục nói
Làm người, phải biết tự lượng sức mình, nếu không biết tự lượng sức mình, như vậy chính là dốt nát, hiểu chứ?
Diệp Huyền lãnh đạm:
Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Nghe vậy, ánh mắt nữ tử mặc liên y lập tức lạnh xuống:
Ngươi lặp lại lần nữa?
Diệp Huyền nói:
Ta nói ngươi đánh rắm nhiều vậy làm gì?
Nữ tử đôt nhiên bước tới một bước, một cỗ uy áp cường đại bao lấy Diệp Huyền.

Khí tức Ngự Pháp cảnh chân chính!

Diệp Huyền đứng tại chỗ không động, không chút ảnh hưởng bởi khí tức của nữ tử kia.

Nhìn thấy cảnh này, nữ tử lập tức nhíu mày, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
Hóa ra còn chưa xuất toàn lực!
Diệp Huyền lắc đầu:
Ngươi khảo thí trước đi!
Giờ hắn không có hứng thú dây dưa mới một tiểu nha đầu.

Nữ tử đột nhiên tới trước mặt Diệp Huyền, nhìn thẳng:
Xuất thủ đi!
Nghe vậy, Diệp Huyền sửng sốt:
Xuất thủ?
Nữ tử cười lạnh:
Không phải ngươi rất lợi hại sao? Xuất thủ đi?
Diệp Huyền có chút im lặng, mẹ nó lại gặp tiểu nha đầu cực phẩm?

Nữ tử đột nhiên gầm thét:
Mau xuất thủ!
Diệp Huyền nghĩ một chút, đột nhiên biến mất tại chỗ, thoáng qua…

Bành!

Một tiếng bạo tạc vang lên, nữ tử trực tiếp bay ra ngoài, trọn vẹn hơn trăm trượng.

Nhìn thấy cảnh này, đám người bốn phía đồng thời đưa mắt nhìn lại, chính xác mà nói là nhìn Diệp Huyền.

Ngoài trăm trượng, nữ tử nhìn lại tay phải, tay phải nàng đã nứt ra, máu tươi tuôn trào.

Chớp mắt yên lặng, nữ tử ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền:
Là ánh mắt ta kém cỏi. Xem ra, ngươi còn rất có năng lực!
Diệp Huyền lắc đầu, không để ý tới đối phương, quay người tới trước Khảo Hạch trụ. Nhìn cây trụ trước mặt, Diệp Huyền mỉm cười, tay phải mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay, sau đó lập tức đâm tới.

Kiếm đâm vào trụ, chớp mắt yên lặng, trong ánh mắt vô số người, Nhân đoạn trên Khảo Hạch trụ sáng lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người liền hít một ngụm khí lạnh, Nhân đoạn sáng, như vậy cũng có nghĩa là hợp cách!

Nhưng đúng lúc này, Địa đoạn trên Nhân đoạn cũng sáng lên…

Nhìn thấy cảnh này, đám người trợn tròn hai mắt, đầy vẻ khó thể tin được.

Nhưng cũng đúng lúc này, Thiên đoạn trên đỉnh cao nhất cũng sáng lên…

Giờ khắc này, không gia yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Nữ tử kia khó tin nhìn Diệp Huyền, đột nhiên cả giận:
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Nói xong, nàng liền vọt thẳng tới Diệp Huyền.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi nhíu mày lại.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ từ xa truyền tới:
Càn rỡ!
Thanh âm này vừa hiện, một cỗ uy áp đã bao phủ nữ tử kia, nháy mắt, nữ tử kia đã bị ép ngưng tại chỗ.

Một lão giả xuất hiện trên đài, lão giả đưa tay vuốt vuốt râu dê, râu rất dài.

Lạnh lùng nhìn qua nữ tử:
Đây là nơi khảo thí của Đạo Nhất học viện ta, há lại cho phép ngươi làm bừa.
Nữ tử nhìn qua lão giả, có chút e ngại, lập tức thi lễ thật sâu:
Bái kiến Phong đạo sư!
Lão giả không để ý tới nữ tử, lại quay người nhìn Diệp Huyền cách không xa, đánh giá hỏi:
Kiếm tu?
Diệp Huyền hơi thi lễ:
Đúng vậy!
Lão giả lại nói:
Kiếm hoàng?
Diệp Huyền hơi do dự, sau đó gật đầu. Hắn thấy, hiện vẫn nên giữ lại thì hơn.

Nghe vậy, tiếng hít khí lạnh vang lên không ngớt.

Kiếm hoàng!

Kiếm hoàng trẻ như thế, dù là ở Đạo Nhất thành không tính là đỉnh cấp nhất, nhưng cũng vô cùng ưu tú!

Hơn nữa, chiến lực của Kiếm tu thường cường hãn hơn người thường!

Nghe Diệp Huyền nói, lão giả khẽ gật đầu:
Kiếm hoàng chưa tới hai mươi tuổi, hơn nữa còn đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, miễn cưỡng chấp nhận được! Ngươi theo ta!
Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 545: Ngươi Là Kiếm Tiên! Nói xong, lão muốn dẫn Diệp Huyền đi, mà lúc này, nữ tử kia đột nhiên nói: Phong đạo sư, ta cũng muốn khảo thí!
Phong đạo sư nhìn nàng:
Bắt đầu đi!
Nữ tử vội tới trước Khảo Hạch trụ, hai tay thu lại trước bụng, một cỗ khí lưu vô hình từ trong cơ thể nàng tán ra, lập tức quát nhẹ một tiếng, một chưởng vỗ lên Khảo Hạch trụ, nháy mắt, Khảo Hạch trụ khẽ rung lên.

Rất nhanh, dưới nahs mắt đám người, Nhân đoạn sáng lên, mà còn chưa kết thúc, không tới nửa hơi, Huyền đoạn, Địa đoạn cũng sáng theo, đám người nghĩ còn chưa xong, Thiên đoạn cũng sáng lên, nhưng rất nhanh lại dập tắt.

Nhìn thấy cảnh này, gương mặt hơi trắng bệch của nữ tử lập tức nở nụ cười, nàng vội đứng qua một bên, sau đó nhìn Phong đạo sư.

Phong đạo sư hơi trầm ngâm, nói:
Theo ta cùng đi!
Nghe vậy, nữ tử cười càng sán lạn.

Mà lúc này, một nam tử đột nhiên lên đài, người này tuổi chừng hai mười, mặc một bộ bố y đơn giản, chân đi thiết ngao, mỗi bước đều vang lên thanh âm vang dội.

Nam tử trực tiếp tới trước Khảo Hạch trụ, sau đó đấm ra một quyền.

Oanh!

Nháy mắt, toàn bộ Khảo Hạch trụ cùng sáng lên.

Thiên đoạn!

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức thất kinh, dồn dập nhìn nam tử mặc bố ý.

Phong đạo sư kia cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, đánh giá nhìn nam tử mặc bố ý:
Ngươi là thể tu?
Nam tử mặc bố ý gật đầu:
Vâng!
Phong đạo sư mỉm cười:
Có thể luyện thân thể tới mức độ này, khó được khó được! Ngươi theo ta!
Nói xong, lão quay người rời đi.

Ba người Diệp Huyền đi theo.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của phong đạo sư, ba người tới trước một mảnh sâm lâm. Phong đạo sư dừng bước, quay người nhìn ba người Diệp Huyền:
Đạo Nhất học viện ở cuối dãy núi này, nếu các ngươi có thể xuyên qua dãy núi, sống sót tới Đạo Nhất học viện, vậy các ngươi chính là học viên Đạo Nhất học viện. Mà có thể được phân tới lớp nào, hết thảy được quyết định bởi biểu hiện của các ngươi!
Diệp Huyền vội hỏi:
Có hạn chế gì không?
Phong đạo sư nói:
Không có bất cứ hạn chết nào hết!
Nói xong, lão nhìn ba người:
Có điều, ta khuyên các ngươi một câu, tốt nhất là ba người các ngươi hợp lại. Đương nhiên, ta cũng biết, người như các ngươi đều rất tự phụ, rất khó hợp tác với nhau, cũng sẽ không phục người khác. Nếu các ngươi không thay đổi bản thân, nhất định sẽ chịu thiệt.
Nói xong, lão quay người biến mất.

Phong đạo sư vừa đi, nam tử mặc bố y kia đi thẳng vào trong rừng, mà nữ tử cũng nhìn qua Diệp Huyền
Ta nhất định sẽ tới trước ngươi!
Nói xong, nàng cũng xông ra.

Tốc độ hai người cực nhanh, chớp mắt đã biến mất.

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó ngự kiếm bay lên, rất nhanh hắn liền biến sắc, một cỗ uy áp cường đại bao phủ hắn, hắn càng lên cao, cỗ uy áp kia càng mạnh, cuối cùng không thể không ngừng lại.

Đứng trên đất bằng, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, chuyện này không đơn giản như vậy!

Yên lặng một hồi, Diệp Huyền lại vào trong rửng rậm, trong này hết sức yên tĩnh, mà những nơi như này, càng yên tĩnh, lại càng không đơn giản!

Diệp Huyền tăng tốc bước chân, đúng lúc này, không gian trước mặt truyền tới một hồi rung động, một đầu Yêu thú khổng lồ xuất hiện, Yêu thú như trâu, toàn thân đen kịe, hình thể cao vài trượng, tứ chi như trụ, khiến người cảm thấy áp bách cực lớn!

Diệp Huyền không chút biểu tình, phóng xuất kiếm ý, vừa cảm nhận kiếm ý, đầu Yêu thú kia lập tức hơi ngẩn người, hung quang trong mắt dần biến thành ngưng trọng, sau đó đột nhiên quay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền ngẩn cả người.

Đi rồi?

Cứ thế mà đi?

Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, khỏi phải nói, nhất định là Vương Bá chi khí trên người hắn chấn nhiếp đối phương!

Không đúng, Diệp Huyền đột nhiên quay người, trước mặt không xa, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện.

Phá Không cảnh!

Diệp Huyền nhíu mày, là Đạo Nhất học viện phái tới?

Nam tử trung niên nhìn qua Diệp Huyền:
Ngươi là Diệp Huyền!
Nghe vậy, Diệp Huyền nhíu mày:
Ngươi không phải người Đạo Nhất học viện!
Nam tử trung niên chậm rãi đi thẳng tới:
Chúng ta tìm ngươi, thực sự rất vất vả!
Diệp Huyền trầm giọng:
Các ngươi là ai!?
Nam tử trung niên lãnh đạm nói:
Ngươi không cần biết, chỉ cần đem cái tháp kia giao ra! Ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền thầm rung lên:
Ngươi tới vì tháp kia?
Nam tử trung niên dừng bước lại, cười nói:
Tháp này là trọng bảo, với ngươi mà nói, nó là đại họa, cho nên hiện là ta đang giúp ngươi, hiểu không?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đưa ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?
Nam tử trung niên gật đầu:
Đương nhiên, thứ ta muốn là tháp, chứ không phải mệnh của ngươi.
Diệp Huyền nghĩ một chút:
Đây là Đạo Nhất học viện, ngươi không sợ chọc Đạo Nhất học viện?
Nam tử trung niên cười nói:
Đây chỉ là khu vực ngoại vi Đạo Nhất học viện, hơn nữa, ngươi nhìn chung quanh xem.
Diệp Huyền quay đầu nhìn bốn phía, hắn phát hiện, ngoài mười mấy trượng, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, tựa như bị cái gì đó cách trở.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền:
Còn muốn phản kháng sao?
Diệp Huyền lắc đầu:
Không phản kháng!
Nam tử trung niên cười nói:
Vậy mau giao ra!
Diệp Huyền gật nhẹ, đang muốn nói, đúng lúc này nam tử trung niên đã biến mất, lúc hắn xuất hiện, đã đứng trước mặt Diệp Huyền, cùng lúc đó, một tay đã đánh tới mi tâm Diệp Huyền.

Diệp Huyền phản ứng cực nhanh, chân phải giẫm mạnh, lui sau mấy trượng, thế nhưng, bàn tay nam tử trung niên vẫn bám sát mi tâm hắn!

Diệp Huyền thầm giật mình, không tiếp tục lui lại, một cỗ kiếm ý từ trong cơ thể trào ra.

Oanh!

Một tiếng bạo tạc trầm thấp vang lên, Diệp Huyền liên tục lui lại, trọn vẹn hơn mười trượng!

Nơi xa, nam tử trung niên nhìn qua Diệp Huyền:
Thực lực không tệ!
Thanh âm vừa dứt, tay phải hắn chậm rãi nắm lại, nháy mắt, không gian trực tiếp nứt ra, từng đạo hắc sắc năng lượng hội tụ tới tay hứn, một khắc sau, đột nhiên đánh thẳng tới Diệp Huyền.

Những nơi đi qua, không gian quanh nắm tay trực tiếp bạo tạc!

Mà cách không xa, Diệp Huyền không chút biểu tình, tâm niệm khẽ động, một thanh hư kiếm xuất hiện trước mắt.

Không Gian chi kiếm!

Tay phải xiết chặt, đâm tới trước một cái.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Nhất kiếm xuất!

Oanh!

Một bóng người trực tiếp bay ra!

Chính là nam tử trung niên kia, nam tử trung niên bay hơn ba mươi trượng, tay trái vỗ về sau, mượn không gian chi lực mà ngừng lịa.

Giờ khắc này, tay phải hắn đã biến mất.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, thần sắc ngưng trọng:
Còn may ta không khinh thường ngươi, nếu không một kiếm vừa rồi đã có thể lấy mệnh ta!
Diệp Huyền cầm kiếm đi tới:
Ngươi là ai?
Nam tử trung niên đang muốn nói, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, nhìn thấy cảnh này, nam tử trung niên liền biến sắc, đột nhiên đưa tay đánh tới một chưởng, một chưởng này trực tiếp xé rách không gian trước mắt, một cỗ lực lượng cường đại từ trong không gian tụ lại, tiếp đó lại đánh ra.

Mà lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng đến.

Oanh!

Lực lượng kia của nam tử trung niên lập tức bị đánh đoạn, cùng lúc đó, tay trái cũng trực tiếp hóa hư vô.

Nam tử trung niên đang muốn lui lại, kiếm của Diệp Huyền đã điểm tới mi tâm hắn.

Nam tử trung niên gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Ngươi là Kiếm tiên! Ngươi…
Đúng lúc này, kiếm trong tay Diệp Huyền đẩy tới.

Xùy!

Trực tiếp xuyên qua mi tâm.

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 546: Không Cho, Đánh Chết Ngươi! Diệp Huyền thu kiếm, lấy ra Xiển U giới, rất nhanh, nam tử trung niên dần mờ đi.
Nam tử trung niên gắt gao nhìn Diệp Huyền, khuôn mặt đầy vẻ điên cuồng:

Diệp Huyền, ngươi giết ta, sẽ còn có ngàn vạn người như ta tới tìm ngươi, ngươi…

Nói nhảm quá nhiều!

Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm hất nhẹ, đầu nam tử trung niên trực tiếp bay ra ngoài.

Rất nhanh, Xiển U giới đã hấp thụ xong, mà kết giới bốn phia cũng biến mất.

Diệp Huyền thu nạp giới của nam tử trung niên, trong nạp giới, có hai kiện Thiên giai linh khí, trừ đó ra, còn có ba vạn mai Tử Nguyên tinh!

Lời một chút!

Diệp Huyền thầm vui vẻ, rất nhanh lại di chuyển.

Chừng nửa canh giờ sau, một tiếng đánh nhau truyền tới, Diệp Huyền tăng nhanh cước bộ, rất nhanh hắn thấy được một người, chính là nữ tử lúc trước, hiện nàng bị ba đầu Yêu thú vây công.

Nữ tử hoàn toàn bị áp chết, trên người đầy vết thương.

Đúng lúc này, nữ tử đột nhiên nhìn Diệp Huyền, cả giận nói:
Còn không giúp đỡ?
Diệp Huyền ngây người, sau đó cười hắc hắc:
Không giúp, không giúp, ta không giúp!
Nghe Diệp Huyền nói, thần sắc nữ tử lập tức tái xanh.

Mà Diệp Huyền căn bản không để ý tới nàng, quay người đi sang bên,

Không phải hắn hẹp hòi, mà là nữ nhân như vậy, không chiều được.

Nữ nhân như vậy, hắn từng gặp không ít, đều là do bị người thân chiều chuộng sinh hư, coi bản thân là trung tâm thiên địa.

Loại người này, xưa nay sẽ không để ý tới cảm xúc người khác, hoàn toàn chỉ nghĩ cho bản thân.

Diệp Huyền rời đi không lâu, đột nhiên hắn ngừng lại, mà lúc này, một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, chính là nữ tử trước đó.

Trên người nữ tử này đầy vết thương, giờ phút này đang căm tức nhìn Diệp Huyền, tựa như muốn giết hắn.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:
Muốn gì?
Nữ tử cả giận nói:
Ngươi thấy chết không cứu!
Diệp Huyền có chút im lặng:
Đại tỷ, sao ta phải cứu ngươi? Ngươi đã quên sao? Trước đó ngươi còn muốn đánh ta!
Nữ tử lạnh lùng nói:

Ngươi là nam nhân, sao lại hẹp hòi như vậy?

Hẹp hòi?

Diệp Huyền lắc đầu cười:
Không phải là hẹp hòi, mà là ta không thích ngươi, ngươi hiểu chưa? Còn nữa, chúng ta không oán không cừu, ngươi đừng có tới chọc ta, ta muốn khiếm tốn, không muốn bị cả thế giới này đuổi giết, quá con mẹ nó phiền phức.
Nói tới đây, hắn tới trước mặt nữ tử:
Khiêm tốn, ta phải khiêm tốn, ngươi hiểu chưa?
Từ khi rời Thanh thành, cơ bản là hắn chưa từng có một ngày tháng bình an. Bởi vậy, sau này hắn phải khiêm tốn một chút!

Phiền phức, có thể ít một chút thì tốt một chút!

Nghe Diệp Huyền nói, nữ tử lạnh lùng nhìn lại, châm chọc:
Khiêm tốn? Ngươi thử không khiêm tốn ta xem nào? Ngươi…
Đúng lúc này, nữ tử lập tức lui lại hơn trăm trượng, nhưng nàng vừa dứng lại, một thanh kiếm đã điểm tới mi tâm nàng!

Nữ tử có chút ngốc trệ, đại não trống rỗng, nàng không nghĩ tới, bản thân lại không có cả sức hoàn thủ!

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Còn chọc ta, ta sẽ đánh chết ngươi!
Nói xong, hắn thu kiếm, tiếp tục đi thắng.

Nữ tử ngẩn ra hồi lâu, mới khôi phục lại tinh thần.

Sau nửa canh giời, Diệp Huyền xuyên qua rừng tậm, đi tới một mảnh hạp cốc nhỏ hẹp, hai bên là núi cao, thẳng vào trong mây.

Diệp Huyền đi một hồi, đột nhiên khẽ biến sắc, lóe lên lui lại sau, vừa tránh ra, một khối cự thạch đột nhiên đập tới vị trí hắn vừa đứng.

Bành!

Mặt đất rung lên kịch liệt.

Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, trên một mỏm núi, xuất hiện một tôn Yêu thú, Yêu thú như người, hai tay hai chân, nhưng đầu lại như trâu, toàn thân mọc lông.

Yêu thú nhìn qua Diệp Huyền, sau đó nhảy thẳng tới.

Tốc độ cực nhanh, tựa như một tòa tiểu sơn đập tới.

Lúc này, một Kiếm hạp xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, một thanh phi kiếm trừ trong Kiếm hạp chém ra.

Trên không…

Oanh!

Một tiếng bạo tạc vang lên, tôn Yêu thú kia lui lại trăm trượng, nó vừa dừng lại, đại địa dưới chân liền sụp đổ.

Mà đỉnh đầu nó, vẫn treo lơ lửng một thanh kiếm!

Tôn Yêu thú kia nhìn lại trước ngực, trước ngực nó, có một vết kiếm thật dài, làn da bị cắt ra!

Nhìn thấy cảnh này, thần sắc nó liền trở nên dữ tợn, sau đó đột nhiên giẫm mạnh, vọt thẳng tới Diệp Huyền, những nơi nó qua, không gian trực tiếp run rẩy, vô cùng dọa người!

Mà lúc này, Diệp Huyền điểm tới một chỉ.

Xùy!

Một đạo kiếm quang từ trong tay bắn ra.

Nơi xa, Yêu thú kia nắm tay thành quyền, đột nhiên nện thẳng tới trước, một quyền này, lập tức đánh tan kiếm quang của Diệp Huyền, nhưng đúng lúc này, một thanh kiếm cũng chém lên tay nó.

Bành!

Yêu thú liên tục lui lại, vừa lui đã trọn mấy chục trượng, mà nó vừa dừng lại, một thanh kiếm đã tàn nhẫn chém xuống đỉnh đầu nó.

Đồng tử Yêu thú co rụt, chân phải đạp mạnh xuống đại địa, hai tay đưa lên đỡ.

Oanh!

Đại địa dưới chân lập tức vỡ tan, ngay sau đó, Yêu thú trực tiếp bị ép xuống đất, nhưng rất nhanh nó lại vọt ra, có điều cũng không tiếp tục xuất thủ, mà lui qua một bên, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ!

Diệp Huyền không để ý tới nó, tiếp tục đi thẳng, mà lúc này, Yêu thú kia lần nữa xiết chặt nắm đấm.

Diệp Huyền đột nhiên ngừng lại, cầm kiếm chỉ tới:
Nếu còn động thủ, ta giết ngươi!
Nghe vậy, tôn Yêu thú kia lập tức trở nên dữ tợn:
Cuồng vọng!
Thanh âm vừa dứt, nó đột nhiên nâng hai tay, một cỗ lực lượng cường đại từ trong cơ thể trào ra.

Đúng lúc này, một thanh kiếm từ không gian trước mặt nó bay ra.

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Yêu thú không nghĩ tới, kiếm của Diệp Huyền lại xuất quỷ nhập thần như thế, vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị một kiếm chém lên đầu!

Bành!

Yêu thú liên tục lui mười bước, mà nó, lại mạnh mẽ chịu một đòn này của Diệp Huyền!

Yêu thú ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, tay phải nắm thành quyền, đánh xuống đất.

Oanh!

Đại địa trước mặt nó trực tiếp nứt ra, một cỗ lực lượng cường đại bao phủ lấy Diệp Huyền.

Giờ khắc này, thần sắc Diệp Huyền đã lạnh xuống, tay phải mở ra, vô số đại địa chi lực tụ lại trong tay, nháy mắt đã kết thành một thanh Đại kiếm!

Đại Địa chi kiếm!

Diệp Huyền nắm Đại Địa chi kiếm trong tay, đột nhiên chém tới.

Oanh!

Vô số Đại Địa chi lực từ trong kiếm đánh ra, uy lực một kiếm này, thực sự có thể khai thiên liệt địa!

Một kiếm chém xuống, lực lượng của Yêu thú kia trực tiếp vỡ nát, cùng lúc đó, Yêu thú kia liên tục lui lại, lui hơn trăm trượng, sau khi dừng lại, thân thể trực tiếp nứt ra, vô số máu tươi cùng nội tạng trút xuống đầy đất.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Yêu thú, hắn đang muốn thu lại thi thể Yêu thú kia, đúng lúc này, một thanh âm vang lên:
Để lại thi thể!
Diệp Huyền quay người, người tới, chính là nam tử mặc bố y kia.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Vì sao phải lưu lại?
Nam tử mặc bố y nhìn thẳng Diệp Huyền:
Ta muốn!
Diệp Huyền cười càng sán lạn:
Lý do!
Nam tử mặc bố y xiết chặt nắm tay:
Không cho, đánh chết ngươi!
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, nháy mắt, vô số Đại Địa chi lực vọt tới trước mặt nam tử mặc bố ý.

Diệp Huyền tới, kiếm tụ!

Một kiếm này, không chỉ có Đại Địa chi lực, còn có Thiện Ác kiếm ý!

Cảm nhận được uy lực kiếm tới, nam tử mặc bố ý biến sắc, chân phải lui sau nửa bước, chân đạo đại địa, tay phải đột nhiên nắm quyền đánh thẳng.

Quyền kiếm va chạm.

Oanh!

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ma Vương Giáng Lâm (Dịch)
Chương 547: Chịu Chút Khuất Nhục Cũng Không Tồi! Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, cùng lúc đó, một bóng người liên tục lui lại.
Người này, chính là nam tử mặc bố y kia!

Vừa lui lại, nam tử mặc bố y lui trọn vẹn hơn trăm trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm đã lại chém xuống!

Bành!

Nam tử mặc bố y lại lui mấy chục trượng, vừa dừng lại, khóe miệng đã trào một vệt máu tươi, cùng lúc đó, một thanh kiếm lặng yên điểm tới mi tâm hắn, mà Diệp Huyền còn cách ngoài chừng mười trượng.

Diệp Huyền nhìn nam tử mặc bố y, cười nói:
Thế nào, có phải thấy ta dễ khi dễ?
Nam tử mặc bố ý nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Ngươi che giấu thực lực!
Diệp Huyền đi tới trước mặt nam tử mặc bố y, đánh giá một chút:
Ngươi rất bình tĩnh, còn có chỗ dựa nào sao?
Nam tử mặc bố y nhìn thẳng Diệp Huyền:
Muốn giết cứ giết, hà tất nói nhảm nhiều như vậy?
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, đúng lúc này, một thanh âm từ bên truyền tới:
Dừng tay!
Thanh âm vừa dứt, Diệp Huyền quay người nhìn lại, một lão giả từ trong không gia bước ra.

Phá Không cảnh!

Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
Thả hắn!
Diệp Huyền cười nói:
Ngươi nói thả thì ta phải thả, như vậy không phải quá mất mặt sao?
Lão giả híp mắt, hàn mang lấp lóe:
Ngươi có biết, ngươi đang nói chuyện với ai không?
Diệp Huyền cười nói:
Ta không biết!
Lão giả xiết chặt nắm đấm:
Lão phu cho ngươi một cơ hội cuối, thả hắn, nếu không, cả đời này ngươi cũng đừng mong bước vào Đạo Nhất học viện!
Diệp Huyền khẽ gật:
Ta hiểu, ngươi là người trong học viện!
Lão giả lạnh lùng nói:
Thả người!
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nói:
Ta cảm thấy, chúng ta nên nói lý một chút, là hắn…
Đúng lúc này, lão giả đột nhiên cả giận:
Lão phu không muốn nghe ngươi nói nhảm, mau thả người.
Thanh âm vừa dứt, lão bước lên một bước, một cỗ uy áp cường đại bao phủ Diệp Huyền.

Mà lúc này, tay phải cầm kiếm của Diệp Huyền cũng đâm tới trước.xùy!

Mi tâm nam tử mặc bố y trực tiếp bị xuyên thủng!

Máu tươi bắn tung tóe!

Nhìn thấy cảnh này, lão giả trực tiếp ngây dại.

Mà nam tử mặc bố y cũng trợn mắt, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng rất nhanh, lại biến thành hối hận.

Hắn biết, bản thân gặp được kẻ hung ác.

Sở dĩ hối hận, là bởi vốn không cần để tới mức này. Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ tới, sau khi lão giả xuất hiện, Diệp Huyền lại còn dám giết hắn! Hắn thực sự hoàn toàn không nghĩ tới!

Sau khi nam tử mặc bố y bị Diệp Huyền giết, lão giả ở bên trực tiếp ngây người!

Sau một khắc, lão lập tức chạy tới cạnh nam tử mặc bố ý, nhìn thi thể trước mặt, lệ nóng lập tức chảy ra:
Gia gia đã nói với ngươi, ngươi có thể trực tiếp gia nhập Đạo Nhất học viện, căn bản không cần tham gia khảo thí. Hết lần này tới lần khác ngươi lại không nghe, ngươi không nghe lời…
Nói tới đây, lão quay người nhìn Diệp Huyền, thần sắc dữ tợn:
Ngươi đáng chết! Ngươi đáng chết!
Thanh âm vừa dứt, lão vọt mạnh tới Diệp Huyền.

Nơi xa, Diệp Huyền cầm kiếm vọt tới, sau đó buông tay chém.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Một kiếm chém xuống.

Oanh!

Một tiếng bạo tạc như sấm sét vang lên!

Diệp Huyền cùng lão giả tách ra, hai người cùng lui mấy chục trượng!

Lão giả ổn định lại thân thể, khó tin nhìn Diệp Huyền:
Ngươi…
Rõ ràng, lão không nghĩ tới Diệp Huyền lại mạnh như thế.

Nơi xa, Diệp Huyền lãnh đạm:
Thế nào, đạo sư Đạo Nhất học viện có thể tùy ý can thiệp khảo hạch?
Lão giả cả giận nói:
Ngươi tự tiện giết người trong học viện, ta là đạo sư, đương nhiên có quyền xử lý, ngươi…
Diệp Huyền đột nhiên cắt ngang lời lão:
Sao, giờ lại muốn nói nhảm với ta rồi? Lúc nãy lão tử muốn nói với ngươi, không phải ngươi cùng tôn tử ngươi rất trâu bò sao? Không phải không nghe sao? Hiện lão tử không muốn nói, cũng không muốn nghe!
Thanh âm vừa dứt, hắn đã vọt lên!

Thấy Diệp Huyền động thủ, lão giả lập tức sửng sốt, lập tức lại trở nên âm lãnh, sát ý dâng trào.

Lão giả mở tay phải, trong nháy mắt, không gian trước mặt trực tiếp nứt ra, vô số Ám năng tụ tới trong tay lão!
Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét phẫn nộ vang lên, ngay sau đó, một nhân ảnh xuất hiện ngay giữa Diệp Huyền cùng lão giả.

Người tới, chính là Phong đạo sư kia!

Diệp Huyền ngừng lại, thế nhưng lực lượng trong kiếm vẫn ổn định như cũ, mà lực lượng trong tay lão giả kia, cũng không hề tiêu tán.

Phong đạo sư nhìn hai người, cuối cùng nhìn lão giả kia:
Mục Xương huynh, ngươi muốn làm gì?
Lão giả tên Mục Xương lạnh lùng nói:
Ngươi hỏi ta làm gì, sao ngươi không hỏi hắn xem!
Phong đạo sư nhíu mày, quay đầu nhìn lại, vừa thấy thi thể nam tử mặc bố y cách không xa, sắc mặt liền trầm xuống, quay đầu nhìn Diệp Huyền:
Ngươi làm?
Diệp Huyền gật đầu.

Phong đạo sư gắt gao nhìn Diệp Huyền:
Vì sao ngươi làm như thế?
Diệp Huyền nói:
Trước đó ta chém một con Yêu thú, hắn muốn cướp, ta không cho, nên hắn muốn đánh chết ta, thế là, ta đánh chết hắn!
Nghe vậy, Phong đạo sư nhìn qua thi thể tôn Yêu thú.

Thấy thi thể Yêu thú này, Phong đạo sư lại quay đầu nhìn Diệp Huyền:
Ngươi giết?
Diệp Huyền gật đầu.

Phong đạo sư nhìn Diệp Huyền thật sâu, Yêu thú kia đạt tới Ngự Pháp cảnh chân chính, mà bản thân nó là Yêu thú, cùng giai thường mạnh hơn nhân loại nhiều!

Mà Yêu thú này, lại bị Diệp Huyền giết, hơn nữa, Diệp Huyền lại có thể giao thủ với Mục Xương mà không bại!

Rõ ràng, lúc trước Diệp Huyền đã không dùng toàn lực!

Lúc này, Mục Xương đột nhiên nói:
Phong Cảnh, ngươi định xử lý chuyện này thế nào?
Phong Cảnh nhìn qua Mục Xương, lãnh đạm nói:
Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?
Mục Xương lạnh lùng:
Đương nhiên là xử quyết tại chỗ!
Phong Cảnh không chút biểu tình:
Mục Xương, là tôn tử của ngươi xuất thủ trước.
Nghe vậy, Mục Xương lập tức trở nên dữ tợn:
Phong Cảnh, ngươi muốn bao che cho hắn?
Phong Cảnh lắc đầu:
Không phải bao che, ngươi cũng biết quy củ của chúng ta, tham gia khảo hạch, sinh tử sự phụ. Tôn tử ngươi muốn giết người đoạt bảo, đáng tiếc thực lực không đủ, bị người giết ngược, chuyện này không thể trách người khác!
Mục Xương gắt gao nhìn Phong Cảnh:
Tốt cho một tên Phong Cảnh, ngươi chờ đó!
Nói xong, lão lại nhìn Diệp Huyền:
Còn ngươi, không cần biết ngươi là ai, lão phu nhất định giết ngươi!
Nói xong, lão thu thi thể nam tử mặc bố y, sau đó quay người biến mất.

Tại chỗ, Phong Cảnh nhìn qua Diệp Huyền:
Ngày sau, khả năng sẽ phải gặp phiền phức không ngớt!
Diệp Huyền cười nói:
Không sao, phiền phức của ta vẫn luôn không ít!
Phong Cảnh lắc đầu:
Người trẻ tuổi, vẫn cần phải nghĩ kỹ rồi mới nên làm, mà không phải chỉ cầu thoải mái nhất thời.
Diệp Huyền khẽ gật:
Lời tiền bối, ta nhớ kỹ!
Phong Cảnh lắc đầu:
Lần đầu thấy ngươi, lão phu đã biết ngươi không phải người an phận, ngươi phải nhớ kỹ, sau khi tiến vào Đạo Nhất học viện, nếu không thay đổi bản thân, nhất định sẽ bị thua thiệt!
Diệp Huyền cười nói:
Ta không gây chuyện, nhưng người khác lại muốn chọc ta, ta cũng không thề làm gì khác!
Phong Cảnh lãnh đạm nói:
Có đôi khi, chịu một chút khuất nhục cũng không phải chuyện xấu! Theo ta!
Nói xong, lão quay người rời đi.

Diệp Huyền nhún vai, thu hồi thi thể Yêu thú, sao đó rời đi cùng Phong Cảnh.

Phóng tác: xonevictory
Chương 548: Yêu Thú Phá Không Cảnh! Dưới sự dẫn dắt của Phong Cảnh, Diệp Huyền xuyên qua một dãy núi.
Trên đường, thần sắc hắn đầy ngưng trọng.

Bởi hắn cảm nhận được một vài khí tức mạnh mẽ sâu trong núi, trong những khí tức này, một số mờ mịt không rõ, nhưng lại cực kỳ khủng bố.

Chừng nửa canh giờ sau, hai người tới một khe núi lớn, bên trong là một tòa thành thật lớn, thành bảo xây dựa vào núi, hai bên trái phải cùng đằng sau đều là núi cao, mà trên đỉnh thành, có một hư ấn thật lớn.

Diệp Huyền nói khẽ:
Đây là Đạo Nhất học viện sao?
Lão giả gật đầu:

Ngoại viện!

Ngoại viện?

Diệp Huyền nhìn Phong Cảnh:
Còn có nội viện?
Phong Cảnh gật đầu:
Đương nhiên, có điều người thường không thể tiến vào nội viện!
Diệp Huyền vội hỏi:
Như vậy là sao?
Phong Cảnh lãnh đạm:
Đạo Nhất học viện ta tuyển học viên từ ngoài, các học viên đều là thiên tài hàng đầu của các giới, có thể tiến vào ngoại viện, không đâu không phải là yêu nghiệt. Mà trong những yêu nghiệt này, mỗi năm chỉ có một hai người có thể tiến vào nội viện!
Nội viện!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn thành bảo, không biết An Lan Tú cùng Linh nhi đang ở ngoại viện hay nội viện!

Rất nhanh, hai người vào trong thành, trong thành bảo rất ít người, hoặc phải nói là không thấy được mấy người.

Diệp Huyền tò mò đánh giá nhìn bốn phía, không gian yên tĩnh, không giống như tưởng tượng của hắn.

Phong Cảnh lãnh đạm nói:
Ban ngày rất yên tĩnh, đến tối mới náo nhiệt! Giờ ngươi còn chưa được tính là học viên Đạo Nhất học viện, nếu có thể sống qua ba ngày, mới được tính!
Nói xong, lão trực tiếp biến mất.

Diệp Huyền đứng tại chỗ, có chút ngẩn người.

Sống qua ba ngày?

Thú vị!

Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nhìn qua bốn phía, không gian thực sự yên tĩnh.

Một hồi sau, hắn lại lắc đầu:
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn là được!
Nói xong, hắn trực tiếp tìm một khu vực trống để ngồi xuống.

Tinh thần trầm vào trong cơ thể, trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi đã ngủ, mà đại thần lầu hai cũng đang làm gì đó, cả ngày ngồi lỳ ở tầng thứ hai!

Diệp Huyền đi tới tầng thứ ba, tầng thứ ba rỗng tuếch.

Hỗn Độn chi khí!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyền vội thu tinh thần, vận chuyển khí tức, rất nhanh, Hỗn Độn chi khí đã du tẩu quanh người hắn.

Diệp Huyền tỉ mỉ cảm nhận thân thể, hắn phát hiện thân thể có chút khác trước, có điều, khác ở đâu thì hắn cũng không rõ lắm!

Cảm nhận Hỗn Độn chi khí trong cơ thể, Diệp Huyền biết Hỗn Độn chi khí này không đơn giản! Như nghĩ tới điều gì, bàn tay hắn mở ra, Hỗn Độn chi khí lập tức xuất hiện trong tay, Hỗn Độn chi khí vừa hiện, linh khí bốn phía liền tụ tới!

Không chỉ chung quanh, mà linh khí trong cơ thể cũng lập tức xuất hiện dị dạng!

Nhận thấy cành này, Diệp Huyền thầm kinh hãi, vội thu lại Hỗn Độn chi khí!

Hỗn Độn chi khí lại có thể dẫn động thiên địa linh khí?

Một hồi sau, Diệp Huyền nói khẽ:
Xem ra, cần tìm cơ hội nghiên cứu Hỗn Độn chi khí này mới được!
Ngoại trừ Hỗn Độn chi khí, còn có một thứ, chính là đạo tắc của tầng thứ hai!

Tới hiện tại, hắn vẫn chưa biết đạo tắc của tầng này là thứ gì, chỉ biết nó có quan hệ với Mộng!

Chẳng qua đạo tắc này có một tia linh trí, nó căn bản không để ý tới hắn! Bởi vậy, nhiều lần muốn nghiên cứu mà đều không thể nghiên cứu được, đối phương căn bản không phối hợp! Nếu không, nếu đem đạo tắc thứ hai này ngưng thành kiếm, với năng lực quỷ dị của nó, tuyệt đối khủng bố hơn Thuấn Không Nhất Kiếm cả chục lần!

Đáng tiếc, đối phương không phối hợp, mà hắn cũng không dám cưỡng ép, bởi hắn cũng không nắm chắc đối phó gia hỏa này!

Bất tri bất giác, sắc trời đã tối!

Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, hắn tới trước tường thành, à hiện tại, trên tường trái phải có hai người.

Hai người đều là nam tử, tuổi chừng hai mươi, thần sắc vô cùng ngưng trọng.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về xa, đại địa cách không xa đột nhiên rung động, như có cái gì đó khổng lồ đang chạy tới.

Là Yêu thú!

Diệp Huyền âm thầm đề phòng, hắn đương nhiên sẽ không khinh thị, đây không phải Thanh Thương giới, nơi này thực sự ngọa hổ tàng lòng, hắn nhất định phải cẩn thận!

Rất nhanh, mười mấy đầu Yêu thú chạy tới, sau đó vọt thẳng vào trong thành bảo!

Thời khắc này hắn mới phát hiện, đại môn của thành bảo lại đang mở ra!

Một đầu Yêu thú nhảy lên tường thành, sau đó vọt thẳng tới hắn.

Diệp Huyền khẽ động, Kiếm hạp sau lưng rung lên, một thanh phi kiếm chém ra.

Oanh!

Yêu thú kia trực tiếp bị chém bay!

Vừa dừng lại, nó nhìn qua Diệp Huyền, ánh mắt hiện vẻ kiêng kỵ, thế nhưng cũng không hề lui bước, mà tiếp tục vọt thẳng tới Diệp Huyền, lần này tốc độ lại càng thêm nhanh, tựa như tia chớp, mắt thường khó thể bắt kịp!

Mà Diệp Huyền, lại cảm thấy như một tòa đại sơn đang đè tới!

Không dám khinh thường, Diệp Huyền khẽ giậm chân phải, thân hình vọt lên, hai tay cầm kiếm chém tới.

Oanh!

Một tiếng kêu rên vang lên, đầu Yêu thú kia trực tiếp bị đánh bay, một cái trực tiếp bay hơn trăm trượng!

Đầu Yêu thú kia vùng vẫy trên đất một hồi, sau đó mới đứng dậy được, nó liếc mắt nhìn Diệp Huyền thật sâu, sau đó liền quay người chạy!

Diệp Huyền sửng sốt, cứ vậy chạy sao?
Ngươi là Kiếm tu?
Một thanh âm đột nhiên truyền tới.

Diệp Huyền quay người nhìn lại, một nữ tử bước tới, nữ tử mặt một bộ y sam bó sát, vòng eo tinh tế, bên hông còn đeo hai thanh đoản kiếm.

Dung mạo nữ tử này cũng tuyệt đẹp, ngũ quan hoàn mỹ, tựa như ngọc điêu mà thành, nhìn thôi cũng khiến người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Diệp Huyền gật nhẹ:
Kiếm tu!
Nữ tử tới trước mặt Diệp Huyền, đánh giá nhìn hắn, nói:
Làm quen một chút, ta là Hách Liên Tiên!
Diệp Huyền cười nói:
Diệp Huyền!
Hách Liên Tiên quay đầu nhìn ra ngoài, nơi đó có gần hai mươi đầu Yêu thú, hai mươi đầu Yêu thú này đang vây công mười mấy người.

Hách Liên Tiên đột nhiên nói:
Đám Yêu thú này rất thông minh, chúng nó sẽ không xuất thủ với người có thể tạo uy hiếp cho chúng nó!
Diệp Huyền cười nói:
Là chúng ta sao?
Hách Liên Tiên gật đầu:
Trước khi ngươi tới, nội thành này có ba mươi hai người, mà hiện tại, chỉ còn mười mấy người, sau đêm nay, sẽ còn có người biến mất!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Vì gia nhập Đạo Nhất học viện mà mất mệnh, đáng không?
Hách Liên Tiên lãnh đạm nói:
Tới Đạo Nhất học viện, không chỉ là một loại thân phận, mà còn là cơ hội lấy được tài nguyên khó được.
Diệp Huyền đang muốn nói, đúng lúc này, một tên nam tử cách đó không xa bị đánh bay, Diệp Huyền đang muốn xuất thủ tương trợ, Hách Liên Tiên đã đột nhiên ngăn lại.

Diệp Huyền có chút khó hiểu nhìn Hách Liên Tiên, người sau bình tĩnh nói:
Đây là lựa chọn của hắn, mà hắn, tùy thời đều có thể từ bỏ, nhưng hắn không làm thế, bởi hắn biết, nếu hắn làm thế, cả đời này của hắn khó mà tiến thêm nửa bước. Mà nếu ngươi xuất thủ, cũng chẳng khác nào hủy hoại tâm cảnh của hắn.
Diệp Huyền nghĩ một chút, đang muốn nói, đúng lúc này ba đầu Yêu thú đột nhiên xông vào thành, mà bọn chúng, lại vọt thẳng tới Diệp Huyền!

Mục tiêu rất rõ ràng!

Hơn nữa, ba đầu Yêu thú này đều không phải Ngự Pháp cảnh, mà là Phá Không cảnh!

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức trầm xuống!

Phóng tác: xonevictory
Chương 549: Ta Muốn Chế Kiếm!
Bình Luận (0)
Comment