Chương 2115. Cứ nói Đạo Kinh đang trong tay ta
Chương 2115. Cứ nói Đạo Kinh đang trong tay ta
Chương 2115: Cứ nói Đạo Kinh đang trong tay ta
Quan Âm nói: “Hiệu quả tương đối tốt, hiện giờ chúng ta đã có hai mươi tám vị cường giả Bán Bộ Độn Nhất cảnh, trong đó có A La, độc cước nữ tử ở Vô Biên Địa Hạ thành và Dị Thú Kinh vừa mới đột phá, Ác Ma Nhạn và Thần Đế cũng sắp thành cường giả Độn Nhất cảnh rồi!”
Nói đoạn, nàng ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “An Lan Tú cô nương và Trương Văn Tú có thiên phú cực tốt, có điều hiện giờ các nàng mới đang cố gắng vươn lên Bán Bộ Độn Nhất cảnh. Người của chúng ta đang giúp các nàng tạo nền tảng ổn định, đợi thời cơ chín muồi các nàng muốn đạt đến Độn Nhất cảnh cũng không phải chuyện gì khó khăn!”
Diệp Huyền gật đầu: “Những người có thiên phú cực tốt cần được tập trung bồi dưỡng. Đương nhiên, những người có thiên phú không tốt bằng nhưng chỉ cần bọn họ nỗ lực thì cũng cần được bồi dưỡng.”
Quan Âm gật đầu: “Ta hiểu!”
Thiên phú không phải tiêu chuẩn cho sự thành công. Nhiều khi sự cố gắng còn quan trọng hơn nhiều so với thiên phú!
Lúc này, Quan Âm đột nhiên nói: “Có một nhóm người tìm đến chúng ta, hi vọng chúng ta có thể cung cấp tài nguyên tu luyện! Có điều, ta vẫn phải xin sự nhất trí của ngươi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ai thế?”
Quan Âm đáp: “Mấy thượng thần Thái Nhất!”
Mấy người Thái Nhất à!
Nghe vậy, Diệp Huyền bỗng chau mày lại.
Quan Âm nhìn hắn, đợi hắn trả lời.
Diệp Huyền lắc đầu: “Bảo bọn họ rời đi!”
Quan Âm muốn nói gì đó lại thôi.
Diệp Huyền mỉm cười: “Không cùng trải qua hoạn nạn thì dựa vào đâu mà cùng nhau hưởng phúc?”
Quan Âm gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Chúng ta cần thế nhân hiểu rằng chúng ta không phải những người phung phí, mọi người muốn hưởng phúc thì cũng phải cùng nhau vượt qua hoạn nạn mới được!”
Quan Âm nhìn hắn: “Ta sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “A Mục và A Thiến thế nào rồi?”
Quan Âm trầm giọng nói: “Hai người các nàng hiện giờ đang cố gắng vươn tới Quy Nguyên Phá Giới cảnh!”
Diệp Huyền sững sờ: “Nhanh vậy sao?”
Quan Âm mỉm cười: “Nhờ công lao của Tiểu Linh Nhi đấy, đan dược mà nàng luyện chế được đúng là nghịch thiên!”
Tiểu Linh Nhi!
Diệp Huyền lắc đầu cười, tiểu gia hỏa này cũng có ích thật đấy!
Hình như hắn nhớ tới điều gì đó, lại nói: “À đúng rồi! Kiếm Tông…”
Quan Âm trầm giọng nói: “Bọn họ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của chúng ta, tất cả tài nguyên cao cấp đều được ưu tiên cung cấp cho bọn họ! Bọn họ được ưu tiên hơn tất cả mọi người!”
Diệp Huyền nhìn nàng, Quan Âm lại bảo: “Bọn họ là những người có năng lực nhất của chúng ta, nếu như cảnh giới có thể đột phá nữa thì bọn họ sẽ là thanh kiếm sắc bén của Ngũ Duy, một thanh kiếm có thể xuyên thủng kiếm của Lục Duy và Đạo Giới!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Lục Duy? Đạo Giới?”
Khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhiên nhận ra dã tâm của Quan Âm cũng không hề nhỏ!
Quan Âm liếc nhìn hắn: “Ngươi không có dự định này à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Lục Duy thì thôi! Có điều về Đạo Giới thì ta thấy vẫn đánh được!”
Quan Âm trầm giọng nói: “Hiện giờ Lục Duy đang giúp chúng ta là bởi…”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Dù là vì nguyên nhân gì thì bọn họ cũng không nợ Diệp Huyền ta, mà Diệp Huyền ta cũng không nợ bọn họ điều chi. Giống như hiện giờ Ngũ Duy không nợ gì ta, ta cũng không nợ các ngươi, hiểu chưa?”
Quan Âm nhìn hắn, nàng không đáp lời.
Diệp Huyền lại nói: “Dã tâm có thể có, nhưng làm người không được vong ơn phụ nghĩa!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Quan Âm trầm mặc một hồi rồi lắc đầu.
Nàng hi vọng dã tâm của Diệp Huyền có thể lớn hơn một chút, nhẫn tâm hơn một chút. Thế nhưng nàng lại không muốn dã tâm của hắn quá lớn, không muốn hắn quá nhẫn tâm!
Bởi lẽ nàng sợ!
Sợ Diệp Huyền sẽ nhẫn tâm đến mức không quan tâm đến cả người của mình!
Nếu như vậy thì tương lai của Âm Linh tộc chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp!
Một người không từ thủ đoạn chắc chắn sẽ có lúc phải hi sinh tất cả, bao gồm cả người thân của mình!
Mà Diệp Huyền thì khác, hắn chắc chắn sẽ không hi sinh những người bên cạnh mình chỉ vì lợi ích!
Nghĩ đến đây, Quan Âm thở dài một hơi: “Đúng là một người lương thiện!”
Nói đoạn, nàng quay người rời đi.
Ở thế giới này, không làm chuyện ác đã là cực kì lương thiện rồi.
…
Sau khi Diệp Huyền rời đi, hắn tới một tinh không, đã có một nữ tử đợi hắn từ lâu ở đây!
Người này chính là Tiểu Thất!
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền, nàng không phí lời mà trực tiếp rút kiếm ra.
Nhất kiếm nhất niệm!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền bèn lắc đầu.
Yêu nghiệt là gì? Tiểu Thất trước mắt hắn đây mới thực sự là yêu nghiệt!
Hắn mới chỉ thị phạm cho nàng kiếm niệm có một chút mà nàng đã học được rồi!
Thiên phú của nàng đúng là chẳng khác gì gian lận!
Diệp Huyền không dám lơ là mà cũng rút kiếm ra.
Hai người đều dùng kiếm niệm!
Hai thanh kiếm va vào nhau…
Keng!
Tiểu Thất lập tức lùi về phía sau cả chục trượng!
Diệp Huyền và Tiểu Thất đều sững sờ.
Diệp Huyền không ngờ uy lực thanh kiếm của mình lại mạnh hơn rất nhiều so với Tiểu Thất!
Đôi mắt của Tiểu Thất cũng tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Kiếm của ngươi sao lại mạnh như vậy?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết!”
Lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền tới: “Bởi vì kiếm đạo tín niệm của hắn mạnh hơn ngươi!”
Tiểu Thất và Diệp Huyền đồng loạt quay đầu nhìn. Ở phía không xa, có hai nữ tử đang bước tới. Hai nữ tử này chính là A Tửu và Tư Đồ.
A Tửu liếc nhìn Diệp Huyền: “Kiếm đạo tín niệm của ngươi mạnh hơn nàng ta, thế nên uy lực cũng trên cơ nàng ta.”
Tiểu Thất đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: “Kiếm đạo tín niệm của ngươi là gì?”
Diệp Huyền trầm mặc một lúc rồi nói: “Bảo vệ Ngũ Duy!”
Bảo vệ Ngũ Duy!
Nghe vậy, mọi người bèn trầm mặc.
Lúc này, A Tửu đột nhiên lên tiếng: “Nếu như ngươi thật lòng thì cả Ngũ Duy này sẽ là nền tảng cho kiếm đạo tín niệm của ngươi. Kiếm niệm của ngươi lấy vũ trụ này làm căn cơ, rất ít người có thể trên cơ ngươi về mặt kiếm niệm! Dù có là ta cũng không thể!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “A Tửu sư tỷ, kiếm đạo tín niệm của ngươi là gì thế?”
A Tửu lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ngươi!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc đó, không gian trước mặt hắn bỗng chấn động. Rất nhanh sau đó, hắn không khỏi nhíu mày, trong mắt thoáng hiện sát ý...
Một lát sau, Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Truyền lệnh xuống, cứ nói Đạo Kinh đang nằm trong tay Diệp Huyền ta!”
Nghe vậy, mọi người bèn kinh ngạc không thôi!