Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 440 - Chương 2130. Thăm Dò

Chương 2130. Thăm dò Chương 2130. Thăm dò

Chương 2130: Thăm dò

Thần Đình!

Rất rõ ràng, ý của Đế tộc đã rất rõ ràng rồi, đó chính là nhắm vào Thần Đình!

Ở phía dưới, giáo tông thả Đế Ngôn ra, đoạn mỉm cười: “Tiền bối nói đùa rồi! Nếu Đế Lâm Uyên đã không ở trong tộc thì hôm khác chúng ta lại đến thăm!”

Nói đoạn, hắn ta và Khương Vũ bèn rời đi.

Rất nhanh sau đó, những cường giả Độn Nhất cảnh trên bầu trời của Đế tộc cũng biến mất.

Trông thấy cảnh tượng ấy, cường giả Đế tộc bèn thở phào một hơi.

Đế Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như mấy người giáo tông thực sự muốn liều mạng thì Đế tộc chắc chắn sẽ là bên chịu thiệt. Đương nhiên, mấy người giáo tông cũng đừng hòng tránh khỏi tổn thất!

Lúc này, Đế Lâm Thiên đột nhiên liếc mắt nhìn khắp bốn phía, hắn ta chau mày.

Đế Minh bước đến bên cạnh Đế Lâm Thiên, trầm giọng nói: “Tiên tổ có phát hiện gì không?”

Đế Lâm Thiên trầm giọng nói: “Trong không gian này không lâu trước đó đã có một vị cường giả cực mạnh!”

Đế Minh liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt là vẻ lạnh lùng: “Chắc là người muốn hãm hại Đế tộc chúng ta rồi!”

Đế Lâm Thiên khẽ nói: “Đừng sinh lòng thù hận như thế, người đó không phải người mà chúng ta có thể đối kháng đâu!”

Nghe vậy, Đế Minh không khỏi sững sờ: “Mạnh vậy sao?”

Đế Lâm Thiên nhìn khắp xung quanh: “Đối phương hãy còn ở đây, thế nhưng ta không thể phát hiện ra đối phương. Hơn nữa, ta có thể cảm nhận được đối phương đang quan sát chúng ta.”

Ánh mắt Đế Minh tràn ngập vẻ khó tin.

Ở phía dưới, tại một nơi nào đó, một nữ tử đang ăn cá nướng đột nhiên ngẩng đầu. Nàng liếc nhìn Đế Lâm Thiên, đoạn mỉm cười: “Đúng là tiên tổ có khác, cũng có chút bản lĩnh đấy!”

Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy đi đến trước một sạp hàng, liếc đến sạp hàng đang bán cá, sau đó nhân lúc đối phương không chú ý mà tiện tay múc luôn một con…

Trên bầu trời của Đế tộc.

Đế Lâm Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, hắn ta từ từ chau chặt mày lại.

Hắn ta có thể cảm nhận được khí tức nguy hiểm ở xung quanh, thế nhưng lại không phát hiện ra đối phương.

Chuyện gì thế này?

Đế Lâm Thiên lại càng nhíu chặt mày hơn nữa.

Rất nhanh sau đó, hắn ta phát hiện khí tức nguy hiểm này đã biến mất.

Không thấy nó đâu nữa!

Hắn ta nhắm hai mắt lại: “Chưa từng nghĩ đến bây giờ thế đạo lại có cường giả mạnh như vậy!”

Đế Minh trầm giọng nói: “Tiên tổ, giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Đế Lâm Thiên nói: “Đế tộc ta dạo này có đắc tội ai không?”

Đế Minh trầm mặc trong chốc lát rồi đáp: “Nếu nói đến đắc tội thì chắc là bởi Diệp Huyền và nữ tử áo trắng kia!”

Đế Lâm Thiên nhìn hắn ta: “Nữ tử váy trắng?”

Đế Minh gật đầu: “Tương truyền Đạo Kinh đang nằm trong tay nữ tử váy trắng và Diệp Huyền, còn tộc trưởng thì đã đi tìm nữ tử váy trắng, song tới giờ vẫn bặt vô âm tín.”

Đế Lân Thiên bấm ngón tay, một lát sau lại lắc đầu: “Hắn ta đã chết rồi!”

Chết rồi!

Đế Minh sững sờ, một lúc sau, hắn ta lắc đầu cười khổ.

Thực ra hắn ta cũng từng nghĩ đến trường hợp này, bởi lẽ hắn ta biết tính cách của Đế Lâm Uyên. Dù đối phương có được Đạo Kinh thì sẽ phải về thông báo cho hắn ta một tiếng.

Đế Lâm Thiên nhìn Đế tộc phía bên dưới, hắn ta trầm mặc một lát rồi nói: “Đế tộc đã dính phải một chút nhân quả không tốt. Nhân quả này chính là của nữ tử váy trắng và Diệp Huyền.”

Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía Đế Minh: “Đạo Kinh xuất hiện, chứng tỏ loạn thế sắp tới, Đế tộc muốn an toàn một mình là không thể!”

Đế Minh trầm giọng nói: “Chúng ta phải làm thế nào đây?”

Đế Lâm Thiên khẽ nói: “Ngươi có thể đi điều tra nữ tử váy trắng và Diệp Huyền, xem xem bọn họ có đáng tin hay không.”

Đế Minh nhíu mày: “Theo bọn họ ư?”

Đế Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Nhiều khi chỉ có thuận theo thiên mệnh thì mới có thể sống được lâu hơn. Nếu như Đạo Kinh nằm trong tay Diệp Huyền thật thì các ngươi có thuận theo thiên mệnh không?”

Đế Minh trầm mặc.

Đế Lâm Thiên lại nói: “Đi tiếp xúc một chút đi!”

Đế Minh liếc nhìn hắn ta: “Tiên tổ, ngươi có ý nghĩ gì với Đạo Kinh không?”

Đế Lâm Thiên mỉm cười: “Nếu là trước kia thì chắc chắn ta có! Song hiện giờ… ta đã là người xưa cũ rồi, còn có ý nghĩ gì nữa chứ?”

Đế Minh trầm giọng nói: “Rốt cuôc thì tiên tổ đã chết thế nào vậy?”

Đế Lâm Thiên nhìn lên bầu trời: “Thế giới này chính là như vậy, vĩnh viễn tồn tại những kẻ mạnh mà chúng ta không biết.”

Nói đoạn, hắn ta lại nhìn Đế Minh: “Ta của ngày hôm nay cũng không quan tâm được nhiều chuyện như vậy nữa, con cháu đời sau phải tự mạnh mẽ lên thôi.”

Nói đoạn, hắn ta dần trở nên mờ ảo, không lâu sau đã biến mất hoàn toàn.

Đế Minh xòe tay ra, trong lòng bàn tay hắn ta xuất hiện một sợi phân hồn.

Là hồn của Đế Lâm Thiên!

Bởi lẽ không ra tay nên không tiêu hao sức lực, do đó Đế tộc vẫn còn một cơ hội giữ mạng!

Hình như Đế Minh nhớ tới điều gì đó, đôi đồng tử của hắn ta bèn co lại.

Khoảnh khắc ấy, hắn ta bỗng nhớ tới tất cả những chuyện đã bị mọi người bỏ qua!

Lúc nữ tử váy trắng đánh giết Ma Đạo gia tộc, chẳng lẽ Ma Đạo gia tộc không hoán tổ sao?

Chắc chắn là có hoán tổ!

Thế nhưng Ma Đạo gia tộc vẫn chết mất sáu vị cường giả Độn Nhất cảnh!

Như vậy cũng có nghĩa là tiên tổ của Ma Đạo gia tộc cũng không thể ngăn lại nữ tử váy trắng!

Nếu như vậy thì…

Đế Minh chầm chậm nhắm hai mắt lại, một lát sau hắn ta đột nhiên gọi: “A lão!”

Dứt lời, một lão giả bèn xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta.

Đế Minh khẽ nói: “Ngươi xuống hạ giới thăm dò Diệp Huyền, xem xem người này thế nào! Chuyện này liên quan đến tương lai của Đế tộc chúng ta, không được để xảy ra sai sót!”

A Lão gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.

Đế Minh liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt hắn ta là vẻ lo lắng.

Như lời Đế Lâm Thiên nói, có người đang hãm hại Đế tộc. Mà người này liệu có phải người của Diệp Huyền hay không?


Bình Luận (0)
Comment