Chương 2148. Không còn kịp nữa
Chương 2148. Không còn kịp nữa
Đế Minh gật đầu: “Ngươi có từng nghĩ đến việc nếu thực sự để giáo tông và Khương Vũ có được Đạo Kinh thì Đế tộc chúng ta sẽ như thế nào? Tới khi ấy, bọn họ nói một câu thôi là Đế tộc chúng ta đã phải quỳ xuống, không có đất mà phản kháng luôn ấy chứ!”
Đế Liêm trầm mặc.
Hiện giờ Thần Đình và Tiên Các chưa dám hủy diệt Đế tộc là bởi Đế tộc vẫn còn năng lực phản kháng. Nếu như Thần Đình và Tiên Các cưỡng chế ra tay thì Đế tộc sẽ bị hủy diệt ngay, song thể nào vẫn có thể cắn ngược lại đối phương một nhát!
Thế nhưng nếu như Thần Đình và Khương Vũ có được Đạo Kinh, một khi hai người này đột phá thì tới khi ấy, Đế tộc chỉ còn cách đầu hàng, hoàn toàn không có sức phản kháng!
Đế Liêm trầm giọng nói: “Nguy hiểm lắm!”
Đế Minh gật đầu: “Quá nguy hiểm!”
Nếu như Đế tộc giúp Diệp Huyền, ngộ nhỡ không cẩn thận sẽ bị Thần Đình và Tiên Các báo thù!
Mà hiện giờ, bởi Đạo Kinh nên thế lực ở Đạo Giới đang chia làm hai bên. Những thế lực này mặc dù không bằng Đế tộc nhưng bọn họ mà bắt tay nhau thì cũng không hề yếu một chút nào!
Có thể nói, hiện giờ Đế tộc hoàn toàn không thể đối đầu với Thần Đình và Tiên Các!
Đế Minh trầm mặc một hồi rồi nói: “Chúng ta có thể âm thầm giúp đỡ!”
Đế Liêm nhíu mày: “Âm thầm giúp đỡ?”
Đế Minh khẽ nói: “Tặng tiền, tặng tài nguyên tu luyện, tặng thần vật!”
Nói đoạn, hắn ta nhìn về phía Đế Liêm: “Ngươi đi chuẩn bị đi, những thần vật trong kho và một vài tài nguyên tu luyện đều lấy hết ra, sau đó đưa từng thứ một đến Ngũ Duy vũ trụ!”
Đế Liêm trầm giọng nói: “Gia tộc làm vậy có đáng không?”
Đế Minh gật đầu: “Nếu không thể kết giao với Diệp Huyền thì kết thiện duyên vậy, như vậy cũng xứng đáng mà! Nếu Diệp Huyền thất bại thì chúng ta cũng chỉ tổn thất mấy thứ đồ đó thôi, thế nên rất đáng!”
Đế Liêm do dự một lát rồi nói: “Nếu Thần Đình bọn họ phát hiện thì chúng ta…”
Đế Minh nở nụ cười lạnh lùng: “Ngươi tưởng chúng ta không tương trợ Diệp Huyền thì Thần Đình và Tiên Các sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao? Sẽ không đâu! Chúng ta và Ma Đạo gia tộc đều là miếng thịt béo bở đối với bọn họ, một khi bọn họ muốn ra tay thì sẽ ăn đứt chúng ta luôn! Bởi Đạo Kinh nên bọn họ mới bắt tay nhau, do đó hiện giơ chúng ta không thể là đối thủ của bọn họ được đâu!”
Đế Liêm khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, hắn ta lặng lẽ rời đi.
Không lâu sau, Đế Liêm đưa một vài tài sản của Đế tộc đến rồi lại rời đi!
Trước đại điện, Đế Minh chầm chậm nhắm hai mắt lại!
Hắn ta lựa chọn Diệp Huyền còn có một nguyên nhân khác, đó chính là so với Thần Đình và Tiên Các thì hắn ta mong Diệp Huyền đứng lên hơn. Như vậy thì Diệp Huyền sẽ đánh hết các thế lực của Đạo Giới, và rồi Đạo Giới sẽ lấy lại được sự cân bằng, Đế tộc cũng sẽ có cơ hội!
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân nữa, đó chính là trong khi điều tra, Diệp Huyền còn là một kiếm tu trọng tình trọng nghĩa. Loại người như vậy đáng tin hơn nhiều so với Thần Đình và Tiên Các!
Đế Minh không nhận ra rằng ở cách hắn ta không xa, có một nữ tử đang đứng quan sát!
Nữ tử này chính là Mộ Niệm Niệm!
Mộ Niệm Niệm trầm mặc trong giây lát rồi quay người rời đi. Nàng đi một cách quang minh chính đại, thế nhưng Đế Minh lại không hề phát hiện ra nàng, thật kì lạ!
Sau khi Mộ Niệm Niệm ra ngoài, khóe miệng nàng bèn nhếch lên.
Khoảnh khắc ấy, nàng bỗng nhiên nhớ đến một câu nói của nhân loại, rằng kẻ nhân nghĩa sẽ được nhiều người giúp, kẻ bất nghĩa sẽ không được ai quan tâm.
Mặc dù Diệp Huyền không tàn nhẫn, thế nhưng cũng chính bởi lòng nhân từ của hắn đã vô hình trung được rất nhiều người công nhận và giúp đỡ.
Nhiều khi chính nghĩa và nhân từ còn hữu dụng hơn tất cả.
Bởi lẽ không một ai bằng lòng kết bạn với một kẻ độc ác cả!
Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm bỗng dừng bước. Nàng đặt tay phải lên ngực, đoạn nhíu mày.
Một giọng nói vang lên bên tai nang: “Sao thế?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu rồi tiếp tục bước về phía trước.
Giọng nói kia lại vang lên: “Cơ thể của ngươi có vấn đề rồi đúng không?”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đâu có!”
Giọng nói kia trở nên thâm trầm hơn: “Ngươi còn gạt ta!”
Mộ Niệm Niệm cười hi hi: “Yên tâm đi, thực sự không có chuyện gì mà!”
Giọng nói kia phản bác: “Ngươi lừa người!”
Mộ Niệm Niệm nhún vai: “Không nói chuyện này nữa! Ta còn có việc phải xử lí, bằng không cái tên kia khó mà sống lắm!”
Giọng nói kia phẫn nộ: “Tại sao ngươi phải nhúng tay vào chuyện của hắn! Chẳng phải ngươi nhúng tay vào chuyện của hắn nên cơ thể ngươi mới có vấn đề đó sao?”
Mộ Niệm Niệm trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu: “Cơ thể của ta vốn đã có vấn đề rồi, có điều, ta cũng đã xem thường nhân quả trên người hắn. Nhân quả của tiên tri ta không ngăn chặn được, nhưng có một vài nhân quả… chút cửa ải khó khăn thôi ấy mà…”
Nói đoạn, nàng ngẩng đầu nhìn lên tinh không mà nhíu chặt mày: “Rốt cuộc là ai lại thi triển nhân quả chi thuật ác độc với hắn như vậy… Trình độ nhân quả của đối phương còn cao hơn gấp mấy lần tiên tri ấy!”
Giọng nói kia lại vang lên: “Thế thì ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của hắn nữa!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Không còn kịp nữa rồi!”
Giọng nói kia lộ vẻ sốt sắng: “Hiện giờ từ bỏ chắc còn kịp chứ?”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Đúng là không còn kịp nữa!”
Nói đoạn, nàng cúi đầu nhìn xuống bên dưới: “Ta đột nhiên thấy đồng cảm với hắn! Mặc dù được nữ tử váy trắng bảo vệ nhưng sao con đường của hắn vẫn khó đi như vậy!”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía xa xa.
Xung quanh nàng xuất hiện những sợi chỉ màu đỏ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường…