Chương 2162. Phải tự tìm con đường sau này
Chương 2162. Phải tự tìm con đường sau này
Lục Duy.
Văn Chiêu Nhược vội vàng chạy tới gian đình nhỏ của Lục Duy Thiên Đạo, nàng nhìn đối phương: "Hắn giao thư ốc ra rồi!"
Lục Duy Thiên Đạo im lặng.
Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: "Nữ tử váy trắng không xuất hiện, Ngũ Duy Thiên Đạo cũng không có động tĩnh gì."
Lục Duy Thiên Đạo nhìn nàng: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Văn Chiêu Nhược khẽ nói: "Ta đang suy nghĩ chỉ sợ nữ tử váy trắng kia thật sự sẽ không xuất hiện."
Lục Duy Thiên Đạo khẽ cau mày: "Ngươi có suy nghĩ về Đạo Kinh kia rồi?"
Văn Chiêu Nhược gật đầu: "Đúng vậy!"
Lục Duy Thiên Đạo thấp giọng thở dài: "Sự tham lam sẽ hại chết người, Chiêu Nhược, tin ta đi, Đạo Kinh đó là củ khoai nóng bỏng tay, ai lấy thì người đó sẽ phải chết."
Văn Chiêu Nhược im lặng.
Lục Duy Thiên Đạo nói tiếp: "Giáo tông đã lấy được Đạo Kinh, hắn ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. Trước không nói đến đám người nữ tử váy trắng mà vị tiên tri đó đã không phải là một người dễ đối phó rồi, những gì hắn ta để lại thì chắc chắn cũng đã nghĩ đến một khả năng nào đó. Ngươi cứ chờ xem, theo ta đoán, thư ốc này cuối cùng cũng sẽ trở về tay Diệp Huyền cả thôi.”
Văn Chiêu Nhược khẽ nhíu mày lại: "Làm sao có thể..."
Lục Duy Thiên Đạo khẽ nói: "Sao lại không thể?"
Văn Chiêu Nhược im lặng.
Lục Duy Thiên Đạo nhìn nàng: "Sự việc rất phức tạp, Lục Duy cứ duy trì hiện trạng như hiện tại là được rồi! Chỉ cần chúng ta không có bất kỳ ý nghĩ nào khác về thư ốc thì Đạo Giới sẽ không gây chuyện với chúng ta, Cổ Tự sẽ không, và Diệp Huyền thì lại càng không. Từ bỏ một thư ốc và chúng ta sẽ nhận lại được nhiều hơn. "
Văn Chiêu Nhược khẽ gật đầu: "Ta đã hiểu rồi!"
Lục Duy Thiên Đạo lại nói: "Đạo Giới sẽ hỗn loạn!"
Nói rồi, nàng ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt có chút lo lắng.
Sự xuất hiện trở lại của Đạo Kinh trên thế giới không phải là một chuyện tốt.
…
Đạo Giới.
Giáo tông cầm theo thư ốc rồi điên cuồng chạy, chạy thẳng đến Thần Đình.
Thực ra bây giờ đầu óc hắn ta rất tỉnh táo, hắn ta biết thư ốc này bay về phía mình nhất định là mưu tính của Diệp Huyền!
Diệp Huyền muốn hắn ta trở thành mục tiêu của mọi người!
Nhưng hắn ta không có cách nào từ chối!
Phải nói là trong lòng hắn ta muốn từ chối nhưng thân thể không thể từ chối!
Có trời mới biết hắn ta đã ở Độn Nhất cực cảnh bao nhiêu năm rồi!
Đạo Kinh này chính là hy vọng đột phá của hắn ta, hắn ta thật sự không muốn bỏ cuộc, cho nên cho dù biết đây là âm mưu của Diệp Huyền thì hắn ta cũng không thể không mắc lừa!
Bởi vì hắn ta không thể từ chối âm mưu này của đối phương!
Mà bây giờ hắn ta phải quay về Thần Đình.
Phía sau hắn ta đang có mấy chục cường giả Độn Nhất cảnh!
…
Ở một nơi nào đó trong tinh không, Mộ Niệm Niệm đang nhìn giáo tông chạy một cách điên cuồng.
Nàng cũng có một con cá nướng nhỏ trong tay, đã gặm được một nửa.
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai nàng: "Hắn giao thư ốc ra rồi!"
Mộ Niệm Niệm cười nói: "Tốt lắm!"
Giọng nói cảm thấy hơi khó hiểu: "Ngươi có ý gì?"
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: "Lúc trước hắn muốn dùng thư ốc để chống lại Ngũ Duy Kiếp, điều này vốn dĩ nó đã là một ý tưởng ngu xuẩn rồi."
Giọng nói vang lên: "Ngũ Duy Kiếp rất đáng sợ sao?"
Mộ Niệm Niệm trợn trắng mắt: "Ngươi nói xem?"
Giọng nói vang lên: "Nhưng Ngũ Duy vũ trụ đã trải qua rất nhiều Ngũ Duy Kiếp mà vẫn còn rất nhiều sinh linh như vậy!"
Mộ Niệm Niệm chỉ vào chính mình: "Làm ơn đi, đó là bởi vì ta!"
Giọng nói: "..."
Mộ Niệm Niệm thấp giọng thở dài: "Ngươi nhìn xem, ta lợi hại như vậy, nhưng để ngăn cản Ngũ Duy Kiếp kia mà đến bây giờ bệnh cũ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, chứ đừng nói gì đến hắn?
Nếu hắn muốn dùng thư ốc đó để chống lại Ngũ Duy Kiếp thì ý nghĩ đó sẽ hại chết hắn! Trên thế giới có bốn loại kiếp, một là thiên kiếp, thứ hai là tâm kiếp, thứ ba là nhân kiếp, Ngũ Duy Kiếp này vừa là thiên kiếp vừa là tâm kiếp, sau tâm kiếp còn có nhân kiếp. Thật không thực tế khi hắn muốn dùng thư ốc kia để chống lại.”
Giọng nói vang lên: "Nếu không có thư ốc thì sao?"
Mộ Niệm Niệm mỉm cười nói: "Thật ra bản thân con người là tài phú lớn nhất, nhưng đáng tiếc là rất nhiều người không khai thác được tiềm năng của bản thân, bọn họ đều nghĩ đến việc dựa vào vật bên ngoài, việc này có hơi lẫn lộn đầu đuôi."
Nói rồi, nàng nhìn về phía chân trời xa xăm, khẽ nói: "Nhân loại được ông trời hậu đãi, đặc biệt là về phương diện tu hành, bọn họ có ưu thế hơn rất nhiều sinh linh, đương nhiên, nhân loại cũng vô cùng tham lam, giống như vị giáo tông này!"
Giọng nói vang lên: "Ngươi có ý gì?"
Mộ Niệm Niệm cười nói: "Người của Đạo Giới rất ngu ngốc, bọn họ cảm thấy sau khi đạt tới Độn Nhất thì sẽ không còn đường nào nữa! Phải có Đạo Kinh thì mới có thể đi tiếp. Nhưng thật không ngờ ý nghĩ này thật ngu xuẩn.
Nó giống như việc đi đến trước một ngọn núi lớn, nơi đó không còn con đường nào cả! Sau đó hắn ta không đi nữa, cảm thấy nhất định phải có đường thì hắn ta mới đi, suy nghĩ này vô cùng ngu xuẩn, bởi vì nó giống với việc tự gài bẫy chính mình! Nếu trước mặt đã không có đường thì tại sao không tự mình đi con đường riêng? Tư duy và cách nghĩ của họ bị mắc kẹt lại bởi chính họ!"
Nói rồi, nàng lắc đầu: "Diệp Huyền đã có thể giao ra thư ốc chứng tỏ hắn đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn này!"
Giọng nói vang lên: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: "Hắn phải tự mình đi con đường sau này rồi!”
Sau đó, nàng xoay người rời đi.