Chương 2178. Ngươi không phải người
Chương 2178. Ngươi không phải người
Văn Chiêu Nhược hỏi: “Nữ tử váy trắng?”
Lục Duy Thiên Đạo khẽ nói: “Mộ Niệm Niệm!”
Văn Chiêu Nhược lại nhíu mày: “Ngũ Duy Thiên Đạo?”
Lục Duy Thiên Đạo gật đầu: “Ta không biết ý đồ thật sự của nàng ta là gì…”
Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: “Ngươi có vẻ kiêng dè nàng ta?”
Lục Duy Thiên Đạo nhìn về phía Văn Chiêu Nhược: “Nàng ta khiến các ngươi cảm thấy thế nào?”
Văn Chiêu Nhược đăm chiêu một hồi rồi đáp: “Không có cảm giác tồn tại!”
Không có cảm giác tồn tại!
Lục Duy Thiên Đạo lắc đầu cười: “Đây chính là chỗ đáng sợ ở nàng ta!”
Văn Chiêu Nhược trầm giọng nói: “Ta thấy hiện giờ Diệp Huyền và Đạo Giới càng có uy hiếp đối với chúng ta hơn!”
Lục Duy Thiên Đạo mỉm cười: “Ngươi sai rồi! Thứ nhất, chúng ta không cần lo lắng về Diệp Huyền. Tâm tính hắn không hề xấu, Lục Duy chúng ta không hại Ngũ Duy thì hắn cũng sẽ không đối địch với chúng ta! Còn về Đạo Giới, ta thấy bọn họ không dễ có được Đạo Kinh thế đâu. Chuyện này hiện giờ đang vô cùng phức tạp.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn về phía Văn Chiêu Nhược: “Đừng xem thường Mộ Niệm Niệm!”
Văn Chiêu Nhược gật đầu: “Được!”
Lục Duy Thiên Đạo khẽ nói: “Mong là tất cả mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi!”
Văn Chiêu Nhược liếc nhìn Lục Duy Thiên Đạo mà thầm cười khổ trong lòng. Nàng biết tính cách của đối phương, Lục Duy Thiên Đạo không mong muốn không tranh giành điều gì cả mà chỉ muốn hòa bình.
Nhưng tiếc rằng điều đó lại rất khó!
…
Đạo Giới.
Lúc này, Đạo Giới đang hỗn loạn vô cùng.
Tất cả mọi người đều đang truy lùng giáo tông, nhất là mấy người Khương Vũ, bọn họ đi tìm đối phương mà cứ như phát điên lên vậy!
Còn Thần Đình bây giờ cũng đã giải tán!
Giáo tông vứt bỏ mọi người ở Thần Đình để chạy trốn, điều này khiến các cường giả của Thần Đình tâm nguội ý lạnh. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn là hiện giờ bọn họ thấy Thần Đình quá nguy hiểm!
Ai dám đảm bảo rằng mấy người Khương Vũ sẽ không tới hủy diệt Thần Đình chứ?
Tất cả mọi người đều không ngờ là một Thần Đình lớn mạnh như thế lại tiêu tán chỉ trong một đêm.
…
Ở một tinh không nào đó, giáo tông vẫn đang điên cuồng chạy trốn. Mặc dù hắn ta không đánh lại được đám người Khương Vũ, song nếu như hắn ta cứ chạy trốn mãi thì đám người Khương Vũ cũng không làm gì được hắn ta đâu!
Dẫu sao thì hắn ta cũng là một cường giả Độn Nhất cảnh!
Trong tinh không, sắc mặt giáo tông khó coi vô cùng!
Hắn ta biết mfinh đã bị người khác hãm hại!
Thế nhưng hắn ta không biết ai là kẻ hãm hại mình!
Thực ra trong khoảng thời gian này hắn ta cũng vô cùng hoảng sợ, bởi lẽ đối phương có thể đưa hắn ta đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy, thử hỏi thực lực của đối phương phải mạnh đến mức độ nào chứ?
Cả Đạo Giới này hắn ta chẳng nghĩ ra được ai có thực lực như vậy cả!
Đạo Giới có người có thể đánh thắng hắn ta, thế nhưng không ai có thể đưa hắn ta đi một cách im hơi lặng tiếng như vậy được.
Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?
Giáo tông vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này trong mấy ngày hôm nay!
Diệp Huyền?
Hắn ta nghi ngờ Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh sau đó lại gạt phăng đi ý nghĩ này.
Mặc dù Diệp Huyền rất yêu nghiệt song hắn không thể có năng lực này được.
Không phải Diệp Huyền thì là ai đây?
Đúng lúc đó, tinh không phía sau giáo tông bỗng nhiên chấn động. Sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi, sau đó nhanh chóng biến mất.
Giáo tông vừa mới biến mất không lâu thì đám người Khương Vũ đã xuất hiện, bọn họ có tổng bốn mươi cường giả Độn Nhất cảnh!
Không thể không nói, đội hình này đúng là nghịch thiên hết sức!
Thấy giáo tông lại biến mất, sắc mặt mấy người Khương Vũ không khỏi trở nên dữ tợn.
Khương Vũ đột nhiên quay đầu: “Chư vị, chúng ta không thể dừng lại, một khi dừng lại thì người này sẽ mở được thư ốc. Hắn ta sẽ giành được Đạo Kinh, nếu để hắn ta đột phá đến cảnh giới trên Độn Nhất cảnh thì chúng ta chắc chắn sẽ phải chết! Đuổi theo hắn ta cho ta! Chém chết hắn ta!”
Nói đoạn, hắn ta bèn xông đi.
Những cường giả Độn Nhất cảnh khác cũng vội vàng đi theo Khương Vũ.
…
Thần Đình.
Lúc này, mọi người ở Thần Đình đã rời đi gần hết, nơi đây vắng lặng vô cùng.
Hôm ấy, có một nữ tử tới Thần Đình.
Nữ tử này chính là Mộ Niệm Niệm.
Hai tay Mộ Niệm Niệm mỗi tay cầm một con cá đã nướng xong, nàng thong thả bước đi.
Không lâu sau, nàng đã tới được Thần Đường của Thần Đình. Nơi đây là cấm địa của Thần Đình, bởi lẽ ở đây chôn rất nhiều cường giả ngày xưa của Thần Đình.
Song hiện tại thì ai cũng có thể tới nơi này!
Bên trong Thần Đường bày rất nhiều linh bài, tổng cộng phải hơn trăm cái.
Mộ Niệm Niệm nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên linh bài cao nhất.
Tịch Thiên Kiêu!
Đây là thần chủ đời thứ nhất của Thần Đình.
Mộ Niệm Niệm cất cá nướng đi rồi khẽ búng tay một cái, linh bài kia đột nhiên rung lên. Đúng lúc đó, một luồng khí tức cực lớn bỗng nhiên trào lên xung quanh linh bài.
Uỳnh!
Luồng khí tức nhanh chóng xông về phía nàng!
Mộ Niệm Niệm giơ tay phải lên chống đỡ, luống khí tức kia lập tức bị trấn áp rồi bay ngược lại!
Lúc này, một bóng người bay lên từ linh bài!
Người này vừa xuất hiện thì Mộ Niệm Niệm lại ấn tay phải về phía trước.
Uỳnh!
Một luồng sức mạnh cực lớn bao trùm lấy linh bài, bóng người kia cũng bị trấn áp vào trong linh bài!
Bóng người này chính là Tịch Thiên Kiêu.
Tịch Thiên Kiêu nhìn Mộ Niệm Niệm: “Ngươi không phải là người!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đúng vậy!”
Tịch Thiên Kiêu trầm giọng nói: “Các hạ có ý gì?”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười, nàng nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì chí bảo Thần Chiếu Kính của Thần Đình đang nằm trong tay ngươi, đúng chứ?”