Chương 2182. Động thủ
Chương 2182. Động thủ
Chương 2182: Động thủ
Giáo tông nhìn chằm chằm Tri Võ: “Các ngươi lại ngu xuẩn như vậy à!”
Theo hắn ta, việc Cổ Tự giúp đỡ Diệp Huyền đúng là ngu xuẩn, bởi lẽ làm vậy chẳng khác nào tạo thêm cơ hội để Diệp Huyền tiến bộ.
Mà một khi Diệp Huyền đã tiến bộ thì ai còn khống chế được hắn nữa?
Sở dĩ lần này hắn ta tới Ngũ Duy là bởi hắn ta cho rằng Diệp Huyền đang hãm hại hắn ta!
Hắn ta thực sự không nghĩ ra được ai khác có thể hại mình!
Hắn ta mà đối địch với đám người Khương Vũ thì ai sẽ hưởng lợi nhiều nhất? Đương nhiên là Diệp Huyền rồi!
Thế nên hắn ta đã tới Ngũ Duy vũ trụ!
Đúng lúc đó, đám người Khương Vũ cũng xuất hiện trên bầu trời. Bọn họ nhìn chằm chằm vào giáo tông.
Khương Vũ nói: “Giáo tông, giao thư ốc ra đây, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Giáo tông lắc đầu mìm cười: “Khương huynh, ngươi cứ khăng khăng thư ốc đang nằm trong tay ta. Vậy ta muốn hỏi một câu, nếu như thư ốc trong tay ta thật thì ta quay về Thần Đình để làm chi?”
Khương Vũ nhìn Giáo tông: “Ngươi nói có người đã hãm hại ngươi? Là ai đã hãm hại ngươi, Diệp Huyền sao?”
Giáo tông trầm giọng nói: “Chính là hắn!”
Khương Vũ đột nhiên phẫn nộ: “Vớ vẩn! Trước đó ta đã cho người điều tra rồi, tên Diệp Huyền kia vẫn luôn ở Cổ Tự, sao hắn đi hãm hại ngươi cho được? Hơn nữa nếu hắn có thực lực ấy thì cần gì phải ra chiêu hãm hại? Hắn giết quách ngươi luôn có phải nhanh hơn không?”
Sắc mặt giáo tông sầm xuống: “Khương huynh, ngươi có từng nghĩ đến chuyện ta có lí do gì để đi cướp Đạo Kinh hay không? Muốn độc chiếm? Ta còn chẳng mở được thư ốc thì độc chiếm cái nỗi gì?”
Khương Vũ trầm mặc.
Hắn ta cũng cảm giác giáo tông không đến nỗi ngu xuẩn như vậy. Nếu thực sự là do hắn ta làm thì ít nhất hắn ta cũng sẽ không quay về Thần Đình!
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau mọi người: “Nhỡ đâu ngươi tìm được cách mở thư ốc rồi thì sao?”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đám người xuất hiện trước mặt bọn họ, là người của Cổ Tự và Diệp Huyền!
Giáo tông nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Có phải ngươi làm hay không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Giáo tông, ý của ngươi rằng ta là người hãm hại ngươi đúng không?”
Giáo tông nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây nữa?”
Diệp Huyền lại mỉm cười: “Giáo tông, ngươi
vô liêm sỉ nó vừa thôi! Lúc này rồi mà ngươi còn muốn giá hoạ cho ta!”
Nói đoạn, hắn nhìn về phía Khương Vũ: “Khương các chủ, theo ta thấy thì khả năng sau lưng tên này còn có người đấy!”
Còn có người!
Khương Vũ hỏi: “Ý ngươi là sao?”
Diệp Huyền nghiêm tưc nói: “Ngươi thử nghĩ mà xem, một mình hắn ta sao có thể biến mất một cách thần không biết quỷ không hay dưới mí mắt các ngươi? Nếu không phải là người hắn ta quen biết thì ai có thể giúp hắn ta biến mất trong im lặng như vậy, đúng không Khương các chủ?
Thế nên theo ta thấy chắc chắn có người đang giúp hắn ta diễn vở kịch này. Còn sở dĩ hắn ta quay về Thần Đình mục đích là để che mắt các ngươi, để các ngươi nghĩ rằng thư ốc đang nằm trong tay Diệp Huyền ta, sau đó các ngươi sẽ đi liều mạng với ta!”
Nói đoạn, Diệp Huyền lại nhìn về phía giáo tông: “Giáo tông, cao kế này đúng là ghê gớm thật đấy!”
Giáo tông nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt sắc lẹm như đao.
Khương Vũ ở bên cạnh cùng nhìn giáo tông, sắc mặt hắn ta nghiêm nghị vô cùng.
Diệp Huyền lại nói: “Khương các chủ, ta thấy chắc chắn là có người đứng sau giật dây!”
Khương Vũ nhìn chằm chằm giáo tông: “Là ai?”
Giáo tông phẫn nộ nói: “Khương Vũ, ngươi tin lời tiểu tử này nói thật ư?”
Khương Vũ nhếch miệng cười một cách trào phúng: “Chứ chẳng lẽ tin lời ngươi?”
Giáo tông tức quá hoá cười: “Khương Vũ, ngươi đúng là cái đồ ngu xuẩn!”
Khương Vũ híp mắt lại: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”
Giáo tông đang định nói gì đó thì Diệp Huyền ở bên cạnh bỗng cướp lời: “Ta đề nghị nên bắt hắn ta lại rồi từ từ thẩm vấn, chắc chắn sẽ hỏi được tung tích của thư ốc!”
Khương Vũ nhìn Diệp Huyền: “Ngươi cho rằng thư ốc không nằm trong tay hắn ta?”
Diệp Huyền gật đầu: “Như ban nãy ta nói ấy, hắn ta không có năng lực để biến mất một cách thần không biết quỷ không hay vậy đâu, chắc chắn có người đang giúp hắn ta. Mà sở dĩ hắn ta xuất hiện là để lừa chúng ta, khiến chúng ta tàn sát lẫn nhau…”
Nói đến đây, sắc mặt hắn bèn trở nên trầm trọng: “Nếu như ta đoán không nhầm thì chắc chắn người sau lưng hắn ta đã mở được thư ốc rồi, hiện giờ nhất định người đó đang tu luyện. Còn giáo tông thì đang giữ chân chúng ta, kéo dài thời gian cho người sau lưng mình!”
Nghe Diệp Huyền nói vậy, sắc mặt đám người Khương Vũ bèn thay đổi!
Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!
Khương Vũ nhìn về phía giáo tông: “Rốt cuộc ngươi làm tay sai cho kẻ nào!”
Giáo tông trầm mặc.
Hắn ta bỗng phát hiện dù mình có nói gì thì đám người này cũng không chịu tin!
Bởi lẽ hắn ta và thư ốc biến mất cùng nhau!
Về chuyện này thì hắn ta có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được!
Giáo tông nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta đột nhiên bật cười: “Diệp Huyền, ta không hận ngươi, thật đấy! Bởi vì ta với ngươi là đối thủ của nhau, ngươi hại ta kiểu gì thì cũng đúng thôi, nhưng mà…”
Nói đoạn, hắn ta lại nhìn về phía đám người Khương Vũ: “Các ngươi đúng là một lũ ngu xuẩn!”
Diệp Huyền chớp mắt: “…”
Khương Vũ đột nhiên nói: “Ra tay!”
Nói rồi, hắn ta và mấy cường giả Độn Nhất cảnh ở phía sau bèn động thủ.