Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 53 - Chương 665: Cũng Không Phải Cháu Của Ta!

. Ác niệm một chuyện, ngày trước hắn chỉ nghiên cứu ác niệm của bản thân, mà bây giờ, hắn bắt đầu nghiên cứu ác niệm của người khác, sau đó hắn phát hiện, hắn cũng có thể sử dụng ác niệm của người khác!
Ngoại trừ nghiên cứu Ác Niệm kiếm ý, hắn cũng dành thời gian tu luyện cảnh giới của bản thân.

Khí Biến cảnh!

Đến bây giờ, hắn vẫn chưa lựa chọn đột phá!

Không đến cực hạn, không đột phá!

Một lúc lâu sau, Độc Cô Huyên trở lại tửu lâu.

Trong gian phòng, Độc Cô Huyên nói:
Ở Vị Ương thành, có vô số thương hội, nhưng mà, lớn nhất là Vạn Bảo thương hội, thương hội này cứ cách năm ngày sẽ cử hành một buổi đấu giá, mà mỗi một lần đấu giá, đều sẽ xuất hiện đồ tốt. Nếu như ngươi muốn mua đồ vật gì, hoặc bán đồ vật gì, nhà thương hội này là một lựa chọn tốt.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Trong thành có thế lực chuyện môn tìm hiểu tình báo hay không?
Độc Cô Huyên gật đầu:
Một nhà tình báo, Bách Hiểu các, nghe nói, chỉ cần ra được giá, không có sự tình bọn hắn không biết.
Diệp Huyền đứng dậy:
Đi Bách Hiểu các.
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Khi chúng ta trở về, phát hiện dường như xung quanh có vài người theo đuôi chúng ta, chuyện chúng ta đang ở trong thành, hẳn là đã bại lộ.
Diệp Huyền cười nói:
Khẳng định sẽ bại lộ, dù sao chúng ta cũng không ẩn giấu bất cứ thứ gì.
Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền:
Trên người ngươi có món chí bảo kia, sẽ trở thành đối tượng tất cả mọi người nhìn chằm chằm!
Diệp Huyền nói:
Ta biết.
Độc Cô Huyên không hiểu:
Vậy mà ngươi còn quang minh chính đại tới đây!
Diệp Huyền nói khẽ:
Trốn tránh không được, ta cũng không muốn trốn tránh nữa. Hiện tại, ta đang muốn nhìn một chút, ai sẽ là người đầu tiên tới tìm ta phiền phức.
Độc Cô Huyên trầm giọng nói:
Sau đó thì sao?
Diệp Huyền cười nói:
Không có sau đó, chỉ có một chữ: Đánh. Kẻ nào tới tìm chúng ta phiền phức thì đánh chết kẻ đó!
Độc Cô Huyên: "..."

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền mang theo Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới Bách Hiểu các. Lúc đi đến Bách Hiểu các, Diệp Huyền hoài nghi hắn đã tới sai chỗ, bởi vì ở trước mặt bọn hắn, cũng chỉ có một gian nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ phi thường nhỏ, nếu không phải trên nhà gỗ có viết ba chữ: Bách Hiểu các, chắc chắn hắn sẽ cho rằng bản thân đến nhầm địa phương.

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên nói khẽ:
Thoạt nhìn càng đơn giản, có thể càng bất phàm!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đi đến trước nhà gỗ nhỏ, lúc này, cửa mở ra, Diệp Huyền đi vào, trong phòng có một nam tử đang ngồi, nam tử nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Biết quy củ sao?
Diệp Huyền lắc đầu.

Nam tử nói:
Hỏi chuyện gì?
Diệp Huyền nói:
Tìm người!
Nam tử nói:
Có chân dung không?
Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn nhẹ nhàng phất tay phải một cái, rất nhanh, chân dung của Diệp Linh xuất hiện trước mặt nam tử.

Nam tử nói:
Năm mươi vạn Tử Nguyên tinh.
Diệp Huyền bấm tay một cái, một viên nạp giới rơi xuống trước mặt nam tử.

Nam tử đang muốn thu lấy viên nạp giới kia, lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một bên:
Chậm đã!
Nghe tiếng, nam tử vội vàng đứng lên, từ một bên, một nữ tử đi ra.

Nữ tử mặc một bộ váy dài màu đen, tóc cao cao búi lại, dáng người có chút đầy đặn.

Nữ tử cười nói:
Hóa ra là Diệp công tử!
Diệp công tử!

Diệp Huyền cười nói:
Xem ra, có khá nhiều người nhờ quý các tìm hiểu ta!
Nữ tử cười nói:
Đúng vậy, có không ít người tìm hiểu công tử, hơn nữa đều là đại lão.
Diệp Huyền mỉm cười:
Lần này tới đây, chỉ là muốn quý các hỗ trợ tìm người, chỉ thế thôi!
Nữ tử đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:
Theo Bách Hiểu các ta được biết, món chí bảo đệ nhất bảng xếp hạng kia đang ở trên thân Diệp công tử!
Diệp Huyền gật đầu:
Ở trên người ta.
Nữ tử híp lại hai mắt:
Bách Hiểu các ta rất có hứng thú đối với món chí bảo này, không biết Diệp công tử có thể để cho ta nhìn một chút hay không?
Theo thanh âm của nữ tử truyền đi, sau lưng Diệp Huyền không xa đột nhiên xuất hiện một lão giả.

Vô Thượng Chi Cảnh!

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Là ngươi muốn nhìn, mà không phải quý các muốn nhìn, đúng không?
Nữ tử chậm rãi nắm chặt tay phải, đang muốn nói chuyện, nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng nữ tử, thân thể nữ tử cứng ngắc, chỗ yết hầu của nàng, có một điểm đỏ nho nhỏ.

Nữ tử mắt nhìn phía trước, trong mắt là vẻ khó có thể tin:
Ngươi...
Vừa nói một chữ, yết hầu của nàng, máu tươi bắn nhanh.

Mà lão giả cách đó không xa kia cũng biến sắc, đang muốn xuất thủ, thế nhưng, theo một sợi kiếm quang chợt lóe lên, thân thể lão giả trực tiếp cứng ngắc.

Diệp Huyền chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng lão giả, cùng lúc đó, trong tay hắn xách theo một đầu lâu đẫm máu, chính là đầu của lão giả kia.

Miểu sát Vô Thượng Chi Cảnh!

Ngày trước, hắn cần phải vận dụng Chư Thần Bộ, mới có thể chém giết Vô Thượng Chi Cảnh, thế nhưng hiện tại, hắn tiện tay là có thể làm được!

Trong phòng, tên nam tử kia kinh hãi nhìn Diệp Huyền:
Ngươi...
Diệp Huyền không để ý tới nam tử, mà là quay người nhìn về phía cách đó không xa, chẳng biết lúc nào nơi đó đã xuất hiện một lão giả tóc trắng.

Cường giả Thánh cảnh!

Lão giả tóc trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Diệp Huyền, ngươi cũng thật lớn gan...
Diệp Huyền nói:
Nếu không, giảng đạo lý trước đi? Ta thật tâm nguyện ý giảng đạo lý!
Lão giả tóc trắng lạnh lùng nói:
Còn giảng đạo lý gì? Ngươi động thủ với người Bách Hiểu các ta, cho dù ngươi có lý, vậy cũng đáng chết, ngươi...
Diệp Huyền đột nhiên lắc đầu:
Giết!
Thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, Đế Khuyển cách đó không xa trực tiếp xông ra ngoài, sắc mặt lão giả tóc trắng đại biến, vội vàng ra tay... Nửa khắc đồng hồ sau, lão giả tóc trắng nằm trên mặt đất.

Diệp Huyền quay người nhìn về phía nam tử ở trong phòng:
Nói cho Các chủ quý các, ta cũng không muốn trở mặt với quý các, muốn nói, ta nguyện ý ngồi xuống nói chuyện với quý các thật tốt. Muốn đánh, Diệp Huyền ta tùy thời phụng bồi, không chết không thôi!
Nói xong, hắn mang theo Độc Cô Huyên và Đế Khuyển quay người rời đi.
Chương 665: Cũng Không Phải Cháu Của Ta! Trên đường đi, Độc Cô Huyên nói khẽ: Không cần phải như vậy!
Diệp Huyền cười nói:
Cảm thấy ta làm lớn chuyện sao?
Độc Cô Huyên khẽ gật đầu:
Bách Hiểu các này cũng không hề đơn giản, chúng ta thực sự không nên tới gây thù hằn!
Diệp Huyền mỉm cười:
Thế giới này, cường giả vi tôn, muốn đạt được bọn hắn tôn trọng, nhất định phải có thực lực cường đại, bằng không, bọn hắn sẽ không tôn trọng chúng ta, cũng sẽ không coi trọng chúng ta, càng sẽ không kiêng kị chúng ta!
Độc Cô Huyên nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi cố ý?
Diệp Huyền lắc đầu:
Lúc trước, nữ tử kia chỉ gọi ra một tên Vô Thượng Chi Cảnh, ý vị này, ra tay với ta, đây căn bản không phải chủ ý của Bách Hiểu các, mà là chủ ý của bản thân nàng. Giết nàng, chỉ đơn thuần là nhìn nàng khó chịu.
Độc Cô Huyên nói:
Giết lão giả sau đó, là muốn chấn nhiếp Bách Hiểu các, đúng không?
Diệp Huyền gật đầu.

Độc Cô Huyên hỏi:
Ngươi không sợ chọc giận bọn hắn?
Diệp Huyền cười nói:
Ta không muốn gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức, ngược lại hiện tại ai cũng muốn tìm ta phiền phức! Thêm một Bách Hiểu các, cũng không quan trọng, xem bọn hắn lựa chọn thế nào thôi.
Nói xong, hắn đi đến phía nơi xa.

Độc Cô Huyên thấp giọng thở dài, sau đó đi theo.

...

Diệp Huyền và Độc Cô Huyên còn có Đế Khuyển vừa mới trở lại tửu lâu, một lão giả đã xuất hiện trước mặt bọn hắn, ánh mắt của lão giả rơi vào trên thân Diệp Huyền:
Diệp công tử, lão phu Mạc Châu, đường chủ Bách Hiểu các.
Diệp Huyền cười nói:
Không biết Mạc tiền bối có chuyện gì?
Mạc Châu lãnh đạm nói:
Bách Hiểu các ta và Diệp công tử không oán không cừu, vậy mà Diệp công tử lại liên sát ba người Bách Hiểu các ta, Diệp công tử không muốn cho lão phu một thuyết pháp sao?
Diệp Huyền mỉm cười:
Đầu đuôi câu chuyện, hẳn là tiền bối đã biết rõ ràng, nếu tiền bối đến nói chuyện, vậy chúng ta hãy vào trong nói chuyện thật tốt, nếu như đến báo thù, hiện tại có thể ra tay!
Mạc Châu nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Ngươi hết sức tự tin!
Diệp Huyền đi đến trước mặt Mạc Châu, nói khẽ:
Không biết Bách Hiểu các mạnh hơn Độc Cô gia và Cổ gia bao nhiêu!
Mạc Châu híp lại hai mắt:
Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?
Diệp Huyền lắc đầu:
Chẳng qua chỉ là nhắc nhở, thiện ý nhắc nhở. Muốn đối địch với Diệp Huyền ta, Bách Hiểu các cân nhắc bản thân một chút trước đi.
Nói xong, hắn mang theo Độc Cô Huyên đi vào trong tửu lâu.

Mà Đế Khuyển chỉ lạnh lùng nhìn Mạc Châu.

Trước cửa, vẻ mặt Mạc Châu có chút khó coi.

Đối địch với Diệp Huyền?

Bách Hiểu các mặc dù thế lớn, nhưng cũng chưa từng nghĩ như vậy, bởi vì Bách Hiểu các cũng không muốn nhúng chàm món chí bảo trên thân Diệp Huyền.

Món chí bảo trên thân Diệp Huyền này, người nào đạt được người đấy không may!

Đến bây giờ vẫn không có ai đến tìm Diệp Huyền phiền phức, là bởi vì không có thực lực, không dám tới tìm Diệp Huyền, mà có thực lực, đều đang quan sát, ai cũng không muốn làm bọ ngựa, để người khác đóng vai chim sẻ.

Bách Hiểu các càng không muốn!

Một lát sau, Mạc Châu đi vào tửu lâu.

Trước bàn trà, Diệp Huyền và Mạc Châu ngồi đối diện nhau, Độc Cô Huyên ngồi bên cạnh Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói:
Vẫn là câu nói kia, ta không có ý đối địch với quý các.
Mạc Châu nói:
Bách Hiểu các ta, cũng không có ý đối địch với Diệp công tử, ba người ra tay với Diệp công tử trước đó, chuyện này hoàn toàn là ý muốn cá nhân của bọn hắn, không liên quan đến Bách Hiểu các ta.
Diệp Huyền cười nói:
Nói như vậy, việc này chỉ là một hiểu lầm.
Mạc Châu nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Là hiểu lầm, nếu hiểu lầm đã giải trừ, vậy lão phu xin cáo từ.
Nói xong, hắn đang muốn ly khai, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói:
Tiền bối chậm đã.
Mạc Châu nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:
Còn muốn mời quý các giúp ta tìm người.
Mạc Châu trầm mặc một lát, sau đó nói:
Tìm nữ hài kia?
Diệp Huyền gật đầu.

Mạc Châu nói:
Chúng ta đã sắp xếp người tìm hiểu, nhiều nhất ba ngày sẽ có tin tức.
Diệp Huyền đứng dậy, ôm quyền:
Đa tạ.
Mạc Châu cười nói:
Diệp công tử khách khí. Nếu không có chuyện khác, lão phu xin cáo từ.
Diệp Huyền nói:
Tiền bối đi thong thả!
Mạc Châu khẽ gật đầu:
Cáo từ!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Diệp Huyền cầm lấy chén trà trước mặt nhẹ nhàng uống một ngụm, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía Độc Cô Huyên:
Thật bất ngờ?
Độc Cô Huyên gật đầu:
Ngươi giết người của bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn còn giúp ngươi làm việc, hơn nữa còn khách khí như thế.
Diệp Huyền cười nói:
Thực lực, thế giới này, mọi người chỉ tôn trọng người có thực lực, ta càng phách lối, Bách Hiểu các bọn hắn càng không có đảm lượng đối địch với ta, bởi vì bọn hắn không biết rốt cục đằng sau ta có gì...
Nói đến đây, hắn lắc đầu cười một tiếng:
Kỳ thật, đằng sau ta cái gì cũng không có.
Sau khi Giản Tự Tại rời đi, hiện tại hắn căn bản không có bài tẩy gì.

Bởi vì Giới Ngục tháp tuyệt đối không thể dùng, tiếp tục dùng, vậy chính là đồng quy vu tận. Còn Đế Khuyển, kỳ thật, những thế lực này chỉ cần xuất động mấy tên Thánh cảnh, là có thể kiềm chế Đế Khuyển, mà khi đó, với thực lực cá nhân của hắn, căn bản không có cách nào chống lại những thế lực lớn này.

Mà bây giờ, những thế lực này đều cho là sau lưng hắn có một thế lực khổng lồ, bởi vậy, đều không dám động thủ với hắn.

Nhưng mà Diệp Huyền biết, loại tình huống này sẽ không kéo dài bao lâu, bởi vì sẽ luôn có người không nhịn được.

Bởi vậy, hắn nhất định phải mau chóng tăng lên thực lực của bản thân trong thời gian này.

Mua kiếm!

Bây giờ hắn là Khí Biến cảnh, trên tâm cảnh, hắn không có vấn đề quá lớn, thế nhưng, vẫn cần thôn phệ kiếm!

Diệp Huyền không dừng lại, tiếp tục mang theo Độc Cô Huyên và Đế Khuyển rời đi tửu lâu, mà vừa rời đi tửu lâu, hắn lập tức nhăn lại lông mày.

Đế Khuyển đột nhiên nói:
Xung quanh có một vài người đi theo chúng ta, xử lý sao?
Diệp Huyền lắc đầu:
Cứ để bọn hắn đi theo.
Nói xong, hắn bước nhanh đi đến phía nơi xa.

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền đã đi đến Vạn Bảo thương hội, không thể không nói, Vạn Bảo thương hội này thoạt nhìn cực kỳ khí phái, cao chừng mười hai tầng , hơn nữa, mỗi một tầng đều vô cùng lớn. Ngoài ra, hắn còn phát hiện, Vạn Bảo thương hội này có rất nhiều người ra vào, rõ ràng, Vạn Bảo thương hội này làm sinh ý rất tốt.

Diệp Huyền và Độc Cô Huyên vừa đi vào Vạn Bảo thương hội, một nữ tử khuôn mặt thanh tú đã đến đón tiếp, nữ tử thanh tú nhìn thoáng qua Đế Khuyển, xin lỗi nói:
Công tử, thật có lỗi, sủng vật thú không được đi vào bản điếm!
Diệp Huyền: "..."

Trong nháy mắt, Đế Khuyển đột nhiên giận dữ, đang muốn đập trảo, Diệp Huyền vội vàng ngăn nó lại:
Bớt giận bớt giận!
Đế Khuyển căm tức nhìn nữ tử thanh tú, nữ tử thanh tú nói khẽ:
Công tử, sủng vật thú này của ngươi còn rất có tính tình a!
Diệp Huyền im lặng, muội tử này làm sao lại giỏi nói chuyện vậy a! Thấy Đế Khuyển càng nổi giận hơn, Diệp Huyền vội vàng nói:
Đế Khuyển tiền bối, nếu không ngươi vào trong tháp trước đi?
Trong tháp!

Nghe vậy, Đế Khuyển biến sắc, vội vàng lắc đầu:
Không vào!
Giới Ngục tháp!

Đối với Giới Ngục tháp, nó tự nhiên cũng biết một chút, đối với tháp này của Diệp Huyền, từ trước tới nay nó đều vô cùng kiêng kỵ, bởi vậy, từ trước tới giờ nó chưa từng tiến vào trong tháp.

Thấy Đế Khuyển không muốn vào tháp, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó quay người nhìn về phía nữ tử thanh tú, cười nói:
Vị cô nương này, nó đi vào cùng ta, cam đoan sẽ không quấy rối, thế nào?
Nữ tử thanh tú lắc đầu, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền đột nhiên bấm tay một cái, một viên nạp giới bay đến trước mặt nữ tử, nữ tử nhìn lướt qua, bên trong có 500 Tử Nguyên tinh!

Nữ tử thanh tú lập tức mặt mày hớn hở, nàng vội vàng thu hồi nạp giới:
Công tử dẫn nó đi vào, nhất định phải để nó an tĩnh, không thể chạy loạn khắp nơi.
Diệp Huyền cười nói:
Không có vấn đề!
Nữ tử thanh tú khẽ thi lễ, sau đó nói:
Nếu công tử muốn mua đồ, đi lầu hai, nếu muốn bán đồ, phải đi lầu ba.
Diệp Huyền nói:
Đa tạ.
Nữ tử thanh tú cười cười:
Không có chi!
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Chương 666: Khẩu Khí Thật Lớn Diệp Huyền nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển lãnh đạm nói: Nhân loại dốt nát!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng:
Đừng nóng giận, dù sao ngươi cũng là thủ hộ thú Thần tộc, so đo với một tiểu nữ hài, thất sự là hết sức mất mặt.
Đế Khuyển lãnh đạm nói:
Ta có so đo với nàng sao? Nếu so đo với nàng, ta đã sớm một ngụm nuốt nàng!
Diệp Huyền cười nói:
Tiền bối đại khí!
Nói xong, hắn mang theo Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi tới lầu hai, vừa tới lầu hai, một nữ tử dẫn đầu đi tới, nữ tử thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, trên mặt nàng mang theo nụ cười hòa ái:
Không biết công tử cần gì!
Diệp Huyền cười nói:
Mua vài thanh kiếm!
Nữ tử mỉm cười:
Không biết công tử muốn mua kiếm gì!
Diệp Huyền nói:
Thánh giai!
Nghe vậy, khóe mắt nữ tử hơi nhảy, sau một khắc, nàng khẽ thi lễ:
Công tử đi theo ta!
Nói xong, nàng dẫn theo Diệp Huyền và Độc Cô Huyên còn có Đế Khuyển đi tới một gian phòng lịch sự tao nhã, cùng lúc đó, có người dâng trà và linh quả.

Trong gian phòng, nữ tử mỉm cười:
Công tử chỉ cần một thanh thôi sao?
Diệp Huyền hỏi:
Quý thương hội có bao nhiêu?
Nữ tử cười nói:
Chỉ cần công tử cho một giá tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền khẽ rung động.

Nhà thương hội này có bao nhiêu niềm tin mới dám nói lời này?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Một thanh kiếm thánh giai, bao nhiêu Tử Nguyên tinh?
Nữ tử nói:
Ít nhất ngàn vạn Tử Nguyên tinh, hơn nữa là có tiền mà không mua được!
Ngàn vạn!

Diệp Huyền cười khổ, trong chớp nhoáng này hắn cảm thấy bản thân thật nghèo. Hiện tại hắn có chỉ có tổng cộng 32 triệu Tử Nguyên tinh, nói cách khác, chỉ có thể mua nhiều nhất ba thanh kiếm thánh giai!

Thôn phệ ba thanh kiếm, có lẽ sẽ không đủ, phải chuẩn bị ít nhất năm thanh!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ta muốn bán một chút gì đó.
Nghe vậy, ánh mắt nữ tử sáng lên:
Không biết công tử muốn bán chút gì!
Diệp Huyền vung lên tay phải, bốn món bảo vật thánh giai xuất hiện trước mặt nữ tử, đây là đồ hắn đạt được khi lợi dụng Giới Ngục tháp chém giết đám người Cổ Thiên.

Đương nhiên, bảo vật thánh giai của hắn cũng không phải chỉ có chừng này, có điều, còn lại đều là kiếm, hắn muốn giữ lại để bản thân sử dụng.

Nhìn bốn món bảo vật thánh giai trước mặt Diệp Huyền, nữ tử đột nhiên nói:
Dâng trà!
Rất nhanh, một nữ tử bưng ba chén linh trà đến, Diệp Huyền phát hiện, linh trà này so với trà hắn vừa uống hoàn toàn là khác biệt ngày đêm.

Nữ tử cười nói:
Quên tự giới thiệu, ta gọi Vũ Mạc, công tử gọi ta Tiểu Vũ là được.
Diệp Huyền thầm cười khổ, bản thân không xuất ra mấy món bảo vật thánh giai này, sợ là cả tên nữ nhân này cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Vũ Mạc lại nói:
Công tử, mấy món bảo vật này đều không tầm thường, nếu đấu giá, tiền lời càng cao, đêm nay chúng ta sẽ có một buổi đấu giá, nếu công tử không vội, hiện tại ta có thể đi an bài, để mấy món bảo vật này đấu giá ngay đêm nay. Dĩ nhiên, nếu công tử gấp rút, chúng ta có thể giao dịch với công tử theo giá thị trường mỗi món một ngàn vạn. Nhưng mà như thế, công tử sẽ hao tổn.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một thanh âm truyền đến từ một bên:
Hóa ra là Diệp công tử giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong rằng Diệp công tử thứ lỗi!
Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một thanh niên nam tử đi tới.

Vũ Mạc vội vàng đứng lên thi lễ:
Gặp qua Nhị công tử.
Thanh niên nam tử không để ý tới Vũ Mạc, hắn đi đến trước mặt Diệp Huyền, thế nhưng ánh mắt của hắn lại rơi vào trên thân Độc Cô Huyên, vừa nhìn thấy Độc Cô Huyên, khóe miệng của hắn hơi nhấc lên, trong mắt có một tia dâm tà. Khinh nhờn:
Không hổ là mỹ nhân đệ nhất Thiên Vực chúng ta ngày trước, quả nhiên rất xinh đẹp, nếu có thể hôn lên gương mặt này một lần, bản công tử tình nguyện sống ít đi mười năm, ha ha...
Một bên, Diệp Huyền đột nhiên nói khẽ:
Ngươi đã cố ý chọc giận ta... Tốt, ta thành toàn ngươi.
Nói xong, hắn mỉm cười:
Giết, một tên cũng không để lại.
Thanh niên nam tử nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:
Phải không? Khẩu khí thật lớn a, ta rất sợ hãi a, ta...
Thanh âm của thanh niên nam tử hơi ngừng, bởi vì chẳng biết từ lúc nào một sợi kiếm quang đã đính vào giữa chân mày của hắn.

Thanh niên nam tử ngây người.

Một bên, Vũ Mạc vội vàng nói:
Diệp công tử, vị này là cháu trai của Đại trưởng lão Vạn Bảo thương hội chúng ta, mong rằng...
Diệp Huyền lắc đầu:
Cũng không phải cháu của ta.
Nói xong, hắn hợp chỉ liên trảm hai kiếm.

Xuy xuy!

Hai cánh tay của thanh niên nam tử trực tiếp bay ra ngoài.

Mà trong nháy mắt khi Diệp Huyền ra tay, Đế Khuyển cũng đột nhiên bay ra ngoài.

Rất nhanh, trong bóng tối xung quanh truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết!

Chỉ chốc lát, Đế Khuyển lại xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Âm thầm, toàn bộ cường giả thanh niên nam tử mang tới đều bị giết, trong đó, còn có một tên cường giả Thánh cảnh.

Động tĩnh bên này cũng không nhỏ, bởi vậy, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của vô số cường giả, nhưng đều không dám đi tới.

Trong gian phòng, thanh niên nam tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Diệp Huyền, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không, ngươi...
Diệp Huyền đột nhiên một kiếm cắm vào trong miệng thanh niên nam tử, sau một khắc, trong miệng thanh niên nam tử, máu tươi bắn tung tóe.

Đầu lưỡi đã bị một kiếm này của Diệp Huyền xoắn nát bấy!

Thanh niên nam tử cuồng loạn kêu thảm, hắn vừa định chạy trốn, nhưng mà, hai đạo kiếm quang trực tiếp đóng lên trên chân hắn...

Một bên, Vũ Mạc hoàn toàn ngây người.

Diệp Huyền ngồi xuống, hắn nâng chén linh trà trên bàn nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nói:
Trà ngon.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua thanh niên nam tử cách đó không xa, thanh niên nam tử oán độc nhìn hắn, diện mạo dữ tợn tựa như ma quỷ.

Diệp Huyền cười nói:
Để ta đoán một chút, ngươi đến tìm ta, khẳng định không phải chủ ý của gia gia gì kia của ngươi, nếu là hắn, chắc chắn sẽ không phái loại bọc mủ như ngươi tới đây.
Thanh niên nam tử oán độc nhìn chằm chằm Diệp Huyền, muốn nói điều gì, nhưng mà, hắn không có đầu lưỡi, lời gì cũng không nói ra được.

Diệp Huyền lại nói:
Ngươi cố ý chọc giận ta, là muốn ta xuất thủ trước, sau đó ngươi danh chính ngôn thuận ra tay với ta, không chỉ như thế, ta ra tay ở trong đây, khẳng định sẽ phạm vào quy củ của Vạn Bảo thương hội, ngươi ra tay với ta, về công về tư đều hợp lý. Đúng không?
Biết thanh niên nam tử vô phương trả lời, Diệp Huyền lại nói:

Hiện tại, hãy để chúng ta nhìn một chút, gia gia gì kia của ngươi có thể báo thù cho ngươi hay không. Đúng, nói cho ngươi biết một chuyện, mặc kệ chuyện sau đó thế nào, ngươi chắc chắn sẽ chết, điểm này, ta có khả năng cam đoan với ngươi.

Phải không?

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên từ cửa lớn nơi xa, rất nhanh, một nữ tử đi đến.

Nữ tử mặc một bộ váy lá sen, trong tay cầm một thanh quạt xếp, sau khi nàng đi tới, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Diệp Huyền:
Khẩu khí này của Diệp công tử, rất lớn nha!
Diệp Huyền đột nhiên hợp chỉ điểm ra, một sợi kiếm quang bắn thẳng đến thanh niên nam tử, thật nhanh, nhưng mà, lúc sợi kiếm quang này cách giữa chân mày thanh niên nam tử mười mấy tấc thì ngừng lại, bởi vì nó đã bị một thanh quạt xếp ngăn trở.

Nữ tử ra tay rồi!
Chương 667: Đánh Lên Diệp Huyền quay đầu nhìn qua nữ tử, khóe miệng nữ tử hơi nhấc lên: Kiếm của Diệp công tử thật nhanh .
Diệp Huyền nói khẽ:
Cô nương cũng rất lợi hại a.
Thanh âm vừa dứt, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng đè ép xuống mặt bàn, trong nháy mắt, một sợi kiếm quang màu đen từ trên mặt bàn chém thẳng đến nữ tử.

Nữ tử híp lại hai mắt, hợp chỉ một điểm về phía mặt bàn:
Dừng!
Cái bàn khẽ run lên, sợi kiếm quang màu đen của Diệp Huyền trực tiếp bị buộc ngừng, nhưng mà, nữ tử lại biến sắc, nàng quay đầu nhìn về phía thanh niên nam tử, giờ phút này, thanh niên nam tử đã rơi đầu xuống đất.

Nữ tử híp lại hai mắt, nàng quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Diệp công tử làm việc đều làm tuyệt như thế sao?
Diệp Huyền lắc đầu:
Hắn nói năng lỗ mãng, đáng chết.
Nữ tử cười nói:
Diệp công tử, ngươi có biết hiện tại có bao nhiêu người muốn ngươi chết không?
Diệp Huyền gật đầu:
Biết, nhưng ta còn sống.
Nói xong, hắn nhìn qua nữ tử:
Ta tới Vạn Bảo thương hội là để giao dịch, không phải tới giết người, nhưng mà, đạo đãi khách của Vạn Bảo thương hội đã khiến ta rất thất vọng.
Nữ tử nhìn thẳng Diệp Huyền:
Ngươi thật sự quá phách lối, phách lối đến mức ta muốn đánh chết ngươi!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển:
Âm thầm có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh?
Đế Khuyển nói:
Ba tên!
Diệp Huyền gật đầu:
Trước hết giết một tên.
Thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, Đế Khuyển trực tiếp xông ra ngoài.

Nữ tử híp lại hai mắt, đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên vung lên tay phải, một thanh kiếm trôi nổi ở bên cạnh hắn.

Thanh kiếm trên đỉnh tháp kia!

Theo chuôi kiếm này xuất hiện, vẻ mặt nữ tử bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!

Diệp Huyền cười nói:
Chớ khẩn trương, ngươi không động, ta sẽ không động!
Nữ tử đang muốn nói chuyện, lúc này, Đế Khuyển đã đi vào lại, mà dưới chân nó, là một đầu lâu đẫm máu!

Mặc dù Đế Khuyển cũng là cấp bậc Thánh cảnh, thế nhưng, cường giả Thánh cảnh nhân loại bình thường căn bản không phải là đối thủ của nó.

Nữ tử vừa nhìn thấy đầu lâu đẫm máu này, vẻ mặt lập tức âm lãnh xuống, nàng nhìn thẳng Diệp Huyền, Diệp Huyền đứng dậy, hắn nhìn xuống nữ tử:
Đúng là có rất nhiều người muốn giết ta, ta cũng không đánh lại nhiều người như vậy, thế nhưng, người nào ra tay với ta trước, ta sẽ cắn chết hắn. Hiện tại, ta đang ở Vạn Bảo thương hội các ngươi, món chí bảo kia cũng đang ở trên người ta, ta hỏi một câu, Vạn Bảo thương hội có muốn không?
Nữ tử nhìn chằm chằm Diệp Huyền, giờ khắc này, nàng rất muốn ra tay.

Nhưng mà, nàng vẫn nhịn xuống được.

Bởi vì như Diệp Huyền nói, hiện tại có quá nhiều người đánh chủ ý vào Diệp Huyền, nhưng mà, lại không có người nào ra tay với Diệp Huyền, một là kiêng kị thế lực phía sau Diệp Huyền, hai là sợ bị người làm chim sẻ đứng sau.

Mặc dù Vạn Bảo thương hội cũng cảm thấy hứng thú đối với món chí bảo trên thân Diệp Huyền, thế nhưng, bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc ra tay với Diệp Huyền ở thời điểm này, mà Nhị công tử trước đó, kỳ thật là chính hắn tự tiện chủ trương, muốn lập công.

Khi biết chuyện này, Vạn Bảo thương hội lập tức phái nàng tới ngăn cản, mà nàng không nghĩ tới, Diệp Huyền làm việc sẽ làm tuyệt như thế, nói giết là giết, một chút chỗ trống cũng không lưu.

Mà nàng càng không nghĩ đến, thời khắc này, Diệp Huyền vậy mà khiêu khích Vạn Bảo thương hội, không đúng, phải nói là khiêu chiến.

Nếu như Vạn Bảo thương hội ra tay với Diệp Huyền, như vậy, tuyệt đối là người ngoài đoạt tiện nghi, bởi vì từ trước mắt mà xem, sau lưng Diệp Huyền này nhất định không đơn giản!

Nhưng nếu không ra tay, nàng lại không nhịn được ngụm khẩu khí này!

Nhưng vào lúc này, một lão giả đi đến, nhìn thấy lão giả này, nữ tử vội vàng đứng lên đi đến trước mặt lão giả:
Gia gia, sao ngươi lại tới đây?
Lão giả mỉm cười:
Để gia gia xử lý đi!
Nữ tử khẽ gật đầu, sau đó an tĩnh đứng ở sau lưng lão giả.

Lão giả đi đến, ngồi xuống trước mặt Diệp Huyền, hắn nhìn thoáng qua Đế Khuyển cách đó không xa, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:
Anh hùng xuất thiếu niên a! Nghe nói ngươi đến từ Bắc Vực.
Diệp Huyền thu hồi kiếm, cười nói:
Đúng!
Lão giả nói khẽ:
Bắc Vực các ngươi đã từng xuất hiện một nhân tài, gọi Mục Đạo Nhất, năm đó hắn thật sự phi thường kinh diễm, ngươi so với hắn, không kém một chút nào.
Diệp Huyền cười nói:
Không dám so sánh với Mục tiền bối.
Lão giả nhìn thoáng qua thi thể thanh niên nam tử trên mặt đất, cười nói:
Người trẻ tuổi làm việc quá tuyệt, cũng không phải chuyện gì tốt.
Diệp Huyền khẽ cười nói:
Thiên địa chứng giám, ta tới Vạn Bảo thương hội, chỉ là đơn thuần tới giao dịch đồ, cũng không có ý tứ đối địch với Vạn Bảo thương hội.
Lão giả nói:
Ngươi giết người.
Diệp Huyền cười nói:
Hắn mở miệng ngu xuẩn trước.
Lão giả nhìn thẳng Diệp Huyền:
Tội không đáng chết.
Diệp Huyền nói:
Nhục thân nhân của ta, vậy đáng chết.
Độc Cô Huyên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Lão giả nhìn Diệp Huyền nửa ngày, cuối cùng, hắn cười nói:
Vạn Bảo thương hội ta ở Thiên Vực truyền thừa gần hai vạn năm, sự tình gì cũng đã gặp được, thế nhưng, chúng ta chưa từng sợ hãi.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ý tứ của tiền bối chính là cứ đánh đi?
Lão giả cười nói:
Ngươi làm tuyệt như thế, chúng ta không đánh không được.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Vậy cứ đánh đi.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển:
Gọi người.
Gọi người!

Lão giả híp lại hai mắt, không nói gì.

Đế Khuyển lại có chút mộng bức.

Gọi người?

Gọi người nào?

Ta gọi quỷ gì a!

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên cười nói:
Chúng ta bồi tiếp Vạn Bảo thương hội chơi đùa.
Thanh âm vừa dứt, hắn đứng lên, mà cách đó không xa, Đế Khuyển nhào thẳng đến lão giả.

Một khắc khi Đế Khuyển ra tay, vẻ mặt lão giả bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn, tay phải của hắn đột nhiên đè ép ra phía trước, vừa đè ép, không gian trước mặt hắn lập tức lõm vào, nhưng mà, theo Đế Khuyển đụng đến ——

Oanh!

Không gian xung quanh run lên kịch liệt, trực tiếp rạn nứt, cùng lúc đó, toàn bộ Vạn Bảo thương hội bắt đầu tầng tầng sụp đổ, mà lão giả đã bị đụng bay ra ngoài trăm trượng.

Oai va chạm, khủng bố đến mức này!

Bên trong Vạn Bảo thương hội, vô số cường giả dồn dập chạy tứ tán.

Mà bên trong thành, một số cường giả lại chạy tới phía bên này, bởi vì động tĩnh quá lớn. Thế nhưng, sau khi cảm nhận được cỗ hung uy trên thân Đế Khuyển, sắc mặt những cường giả kia đều đại biến, dồn dập lùi lại nhanh, không dám tới quá gần.
Chương 668: Tiếp Tục Quan Sát Nơi xa, lão giả nhìn chằm chằm Đế Khuyển, trong mắt hắn, tràn đầy vẻ kiêng kị.
Đế Khuyển đang muốn động thủ, đúng lúc này, xung quanh xuất hiện năm đạo khí tức mạnh mẽ.

Năm tên cường giả Thánh cảnh!

Đế Khuyển tuyệt đối không sợ, nó đang muốn xuất thủ, Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên nói:
Chậm đã!
Nghe Diệp Huyền nói, Đế Khuyển dừng lại, nó thối lui đến bên cạnh Diệp Huyền.

Diệp Huyền đi đến trước mặt lão giả cách đó không xa, cười nói:
Tiền bối, hôm nay, cho dù ngươi giữ ta ở lại nơi này, nhưng Vạn Bảo thương hội ngươi cũng nhất định tổn thương nguyên khí nặng nề, khi đó, cho dù ngươi đạt được món chí bảo trên người ta đây, Vạn Bảo thương hội ngươi có thể giữ được sao? Còn nữa, nếu ta chết ở nơi này, thế lực phía sau ta tất nhiên sẽ điên cuồng nhằm vào Vạn Bảo thương hội ngươi.
Lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Ngươi kết luận Vạn Bảo thương hội ta sẽ không liều chết với ngươi, cho nên ngươi mới không kiêng nể gì như thế!
Diệp Huyền lắc đầu, quay người rời đi, cùng lúc đó, thanh âm của hắn vang lên ở trong sân:
Ta chỉ muốn để thế nhân biết được, Diệp Huyền ta không muốn gây chuyện, nhưng xưa nay ta đều không sợ phiền phức, ngươi dám chọc ta, ta dám giết ngươi.
Nói xong, hắn nhìn lướt qua bốn phía, nụ cười có chút dữ tợn:
Món chí bảo xếp thứ nhất trên bảng tinh tế treo giải thưởng kia ở ngay trên người Diệp Huyền ta, các ngươi kẻ nào muốn, tùy thời tới tìm ta!
Nói xong, hắn mang theo Độc Cô Huyên và Đế Khuyển đi đến phía nơi xa.

Cách đó không xa, lão giả nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tay phải hắn nắm thật chặt.

Bên cạnh lão giả, nữ tử đã giao thủ với Diệp Huyền trước đó trầm giọng nói:
Gia gia, thật sự không ra tay sao?
Lão giả chậm rãi đóng hai mắt lại:
Thực lực của yêu thú kia, so với ta tưởng tượng còn phải mạnh hơn!
Nữ tử trầm giọng nói:
Yêu thú như thế, tại sao lại thần phục hắn?
Lão giả nói khẽ:
Đây chính là nguyên nhân ta vẫn một mực kiêng kỵ! Nghe đồn ngày đó ở Cổ gia từng có Cự Long xuất hiện, nếu ta đoán không sai, hẳn là Cự Long kia cũng do Diệp Huyền này gọi tới. Sau lưng người này, thật sự không đơn giản a!
Vẻ mặt nữ tử có chút khó coi:
Nhưng hắn công nhiên giết người của Vạn Bảo thương hội ta...
Lão giả nói:
Ngươi còn không nhìn ra sao? Hiện tại hắn chính là một người điên! Địch nhân của hắn có rất rất nhiều, cũng chính vì vậy, hắn tuyệt không sợ gây thù hằn, bởi vì thêm một người hay bớt một người đối với hắn mà nói đều không có khác biệt gì. Loại người này, nếu không thể chém giết hắn trong nháy mắt, hậu hoạn vô tận a!
Nữ tử đang muốn nói chuyện, lúc này, Vũ Mạc kia vội vàng chạy tới:
Hội trưởng, vừa rồi lúc ngài đang giao thủ với yêu thú kia, Diệp Huyền kia, hắn, hắn cướp sạch bảo khố của chúng ta!
Lão giả: "..."

Giữa sân, vẻ mặt lão giả khó coi tới cực điểm.

Ở bên cạnh hắn, vẻ mặt nữ tử cũng vô cùng khó coi:
Khó trách hắn đột nhiên muốn rút lui!
Nói xong, nàng nhìn về phía lão giả:
Người này lấn Vạn Bảo thương hội ta như thế, chúng ta...
Lão giả lắc đầu:
Thôi. Lần này, là chính chúng ta ngu xuẩn.
Nữ tử có chút cả giận nói:
Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?
Lão giả lãnh đạm nói:
Yên tâm, tự nhiên sẽ có người tới trừng trị hắn, hiện tại chúng ta cần phải làm là lẳng lặng quan sát.
Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, nói tiếp:
Truyền lệnh xuống, bất kỳ ai cũng không thể đi trêu chọc tên điên này.
Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.

Tại chỗ, nữ tử trầm mặc một lát, sau đó lãnh đạm nói:
Truyền lệnh xuống, nói là bởi vì bị cắn trả, thực lực của Diệp Huyền đại giảm, hiện tại chỉ là Khí Biến cảnh!
...

Sự tình Diệp Huyền làm ra ở Vạn Bảo thương hội rất nhanh đã truyền ra ngoài, giờ khắc này, gần như tất cả mọi người đều biết Diệp Huyền đã đi tới Vị Ương thành.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên người Diệp Huyền có một món chí bảo!

Một món chí bảo xếp thứ nhất trên bảng tinh tế treo giải thưởng!

Trọng yếu nhất, chính là Diệp Huyền bị cắn trả, hiện tại chẳng qua chỉ là Khí Biến cảnh!

Trong lúc nhất thời, vô số cường giả rục rịch.

...

Vị Ương cung.

Vị Ương cung ở ngay chính giữa Vị Ương thành, nơi này là một trong những chỗ nguy hiểm nhất Vị Ương tinh vực, bởi vì ở nơi này, có Vị Ương cung chủ.

Trong chỗ sâu của Vị Ương cung có một vườn hoa, cả vườn hoa chỉ có một loại hoa: Tuyết liên hoa!

Tuyết liên hoa, toàn thân trắng như tuyết, cành lá giống như thủy tinh, rất là mỹ lệ!

Mà cả vườn hoa chỉ có mỗi tuyết liên hoa này, nhìn một lượt, một mảnh trắng xóa.

Trên con đường nhỏ giữa vườn hoa, một nữ tử chậm rãi đi lại, trên vai nàng, một con chim nhỏ lẳng lặng ngồi, chim nhỏ một thân hắc ám, hai mắt huyết hồng.

Nữ tử chậm rãi đi, lúc này, một nữ tử thân mặc khôi giáp màu trắng đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô gái, nữ tử khôi giáp một gối quỳ xuống:
Cung chủ!
Nữ tử mặt không biểu tình:
Nói!
Nữ tử khôi giáp trầm giọng nói:
Ma Kha tộc gần đây đã có động tĩnh không nhỏ, nhưng không rõ mục đích.
Nữ tử chậm rãi đi đến phía đằng trước, nữ tử khôi giáp vội vàng đứng lên đi theo.

Một lát sau, nữ tử nói:
Nghe nói Ma Kha tộc xuất hiện một vị thiên tài?
Nghe vậy, vẻ mặt nữ tử khôi giáp lập tức ngưng trọng lên:
Vâng, gọi Mạc Tà. Người này chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng đã đạt đến Thánh cảnh, hơn nữa, thân thể cường hãn, đủ để xé rách Long tộc cùng giai, ngoài ra, nghe nói người này đã tu luyện tâm pháp chí cao Ma Kha tộc, "Ma Kha Vô Lượng" tới cực hạn. Mà những chuyện chúng ta biết được đều chỉ là mặt ngoài, rốt cục người này mạnh bao nhiêu, tạm thời vẫn vô phương biết được. Nhưng mà, hẳn là rất nhanh chúng ta sẽ biết được. Bởi vì hắn đã xuất phát từ Ma Kha tộc, chạy đến Táng Thiên trường thành, khi đó, hắn sẽ giao thủ với thiên tài Vị Ương tinh vực chúng ta.
Nữ tử trầm mặc một lát, sau đó nói:
Diệp Huyền đâu?
Nữ tử khôi giáp ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng nói:
Theo tin tức chúng ta đoạt được, Độc Cô gia là bị hắn tiêu diệt, Cổ gia hẳn là không phải bị hắn diệt, nhưng có quan hệ với hắn. Mà hắn từng đi qua Bắc Vũ tông, Bắc Vũ tông không dám động hắn! Sau khi vào Vị Ương thành, hắn từng phát sinh xung đột với Bách Hiểu các, nhưng Bách Hiểu các cũng không dám động đến hắn. Mà ở Vạn Bảo thương hội, hội trưởng Vạn Bảo thương hội Vạn Đồi ra tay, thế nhưng đã bị đầu yêu thú bên cạnh hắn ngăn lại.
Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, nói tiếp:
Đầu yêu thú kia không rõ lai lịch, cảnh giới hẳn là thánh giai, thế nhưng thực lực vượt xa nhân loại Thánh cảnh cùng giai! Mà thế lực phía sau hắn, tạm thời không biết được. Có điều, có thể xác định, món chí bảo kia đúng là ở trên người hắn.
Nữ tử nói:
Thánh địa có ra tay không?
Nữ tử khôi giáp lắc đầu:
Tạm thời không có bất cứ động tĩnh gì!
Nữ tử khẽ gật đầu:
Tiếp tục quan sát.
Nữ tử khôi giáp do dự một chút, sau đó nói:
Cung chủ, nếu bảo vật này ở trong tay cung chủ, Vị Ương tinh vực ta việc gì phải sợ Ma Kha tộc? Thuộc hạ kiến nghị cung chủ tự mình ra tay...
Nữ tử đột nhiên lạnh lùng nhìn thoáng qua nữ tử khôi giáp, người sau biến sắc, vội vàng một gối quỳ xuống.
Chương 669: Quỷ Môn! Nữ tử nhìn thẳng nữ tử khôi giáp: Ngươi có biết vì sao Thánh địa không ra tay?
Nữ tử khôi giáp vội vàng nói:
Thuộc hạ không biết.
Nữ tử nói:
Thánh địa không ra tay, là bởi vì bọn hắn biết, món bảo vật kia không dễ cầm! Vật này đại biểu cho đại cơ duyên, cũng đại biểu cho đại nhân quả. Nếu bọn hắn mạnh mẽ cướp đoạt món bảo vật kia, cũng có nghĩa là bọn hắn phải nhận lấy nhân quả của món bảo vật này. Mà trước khi bọn hắn làm rõ ràng tất cả nhân quả của món bảo vật này, bọn hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với Diệp Huyền.
Nữ tử khôi giáp do dự một chút, sau đó nói:
Cung chủ, món bảo vật kia thật sự rất mạnh mẽ sao?
Nữ tử lãnh đạm nói:
Ngươi nói xem?
Nữ tử khôi giáp nói khẽ:
Nhưng Diệp Huyền cũng chỉ là Phá Không cảnh, vậy vì sao cho dù hắn lấy được vật này nhưng vẫn có thể sống rất tốt?
Nữ tử chậm rãi đóng hai mắt lại:
Đó là bởi vì hắn có người đứng sau lưng, người kia cưỡng ép thay hắn ngăn lại phần lớn nhân quả tai họa của vật này.
Nữ tử khôi giáp khẽ cúi đầu:
Thuộc hạ hiểu rõ.
Nữ tử nói khẽ:
Có tra được hạ lạc của muội muội hắn không?
Nữ tử khôi giáp trầm giọng nói:
Lúc muội muội hắn đang bị cường giả Cổ gia mang về, trên đường đã bị một người thần bí mang đi, người này hẳn là người Quỷ Môn.
Nữ tử nhíu mày, một lát sau, nàng nói khẽ:
Tiếp tục tra!
Nữ tử khôi giáp gật đầu:
Vâng!
Nữ tử nói:
Đi xuống đi.
Nữ tử khôi giáp khẽ thi lễ, lặng yên thối lui.

Sau khi nữ tử khôi giáp rời đi, nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Trong tửu lâu, bên trong gian phòng.

Diệp Huyền nhìn một đống nạp giới trước mặt, trên mặt tràn ngập nụ cười xán lạn.

Số này, là hắn lấy được từ Vạn Bảo thương hội.

Trong đó, Tử Nguyên tinh có hơn 36 triệu, tăng thêm số hắn vốn có, hiện tại hắn có không sai biệt lắm bảy ngàn vạn Tử Nguyên tinh!

Ngoài ra, còn có ba món bảo vật thánh giai, còn lại một số tạp vật.

Hắn vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, bởi vì lúc ấy quá vội vàng, hắn cũng không có lấy đi tất cả mọi thứ trong Vạn Bảo thương hội, bằng không, khẳng định không chỉ một chút này. Chẳng qua, hắn đã kiếm lời.

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền vung lên tay phải, chín chuôi Âm Linh Khí Kiếm xuất hiện trước mặt hắn.

Lúc chín chuôi Âm Linh Khí Kiếm này xuất hiện, giữa sân lập tức xuất hiện một cỗ khí tức âm lãnh, tựa như đặt mình vào hầm băng.

Thôn phệ?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.

Nếu như thôn phệ chín chuôi Âm Linh Khí Kiếm này, khẳng định có thể đạt được tăng tiến thật lớn, nhưng cứ như vậy, hắn sẽ không còn kiếm gì để dùng.

Kiếm trên đỉnh tháp không thể dùng, mà Trấn Hồn Kiếm cũng có hạn chế, hiện tại hắn có thể dùng, chính là Âm Linh Khí Kiếm này cùng với Tiên Linh kiếm!

Đúng lúc này, Trấn Hồn Kiếm chi Linh đột nhiên nói:
Vì sao tiểu chủ không dung hợp chín thanh kiếm này thành một thanh kiếm?
Nghe vậy, Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói:
Có khả năng?
Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:
Có khả năng, ta có thể giúp tiểu chủ, có điều, ta có một yêu cầu nho nhỏ, mong rằng tiểu chủ đáp ứng.
Diệp Huyền vội vàng nói:
Yêu cầu gì?
Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:
Bởi vì kiếm thể của ta đặc thù, cần hấp thụ linh hồn để tẩm bổ bản thân, nếu ngày sau tiểu chủ giết người, chớ có hủy đi linh hồn, giao cho ta có được không? Nếu như thực lực của đối phương không tệ, ta còn có thể miễn phí luyện chế âm hồn cho tiểu chủ.
Diệp Huyền ngây ra một lúc, sau đó vội vàng gật đầu:
Dĩ nhiên không có vấn đề a!
Giờ khắc này, hắn cảm giác Trấn Hồn Kiếm chi Linh này quá tốt con mẹ nó a!

Hảo kiếm a!

Nếu như kiếm trên đỉnh tháp cũng khéo hiểu lòng người như thế thì tốt biết bao!

Lúc này, Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:
Hiện tại tiểu chủ có thể bắt đầu dung hợp chúng nó, ta sẽ lợi dụng hồn lực trợ giúp tiểu chủ, vấn đề cũng không lớn!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn bắt đầu điều khiển chín thanh kiếm, rất nhanh, dưới sự thao túng của hắn, chín chuôi Âm Linh Khí Kiếm bắt đầu chậm rãi dung hợp!

Cố hết sức!

Ngay từ đầu, Diệp Huyền lập tức cảm thấy vô cùng cố hết sức, bởi vì chín chuôi Âm Linh Khí Kiếm này đều dùng lực lượng Âm Linh khí ngưng tụ thành, mà Âm Linh khí là phi thường khó điều khiển, đặc biệt là khi dung hợp chín thanh kiếm này thành một thanh.

Cũng may có Trấn Hồn Kiếm chi Linh bắt đầu hỗ trợ, một cỗ hồn lực cường đại hội tụ đến trước mặt hắn...

Có Trấn Hồn Kiếm chi Linh tương trợ, hắn lập tức cảm thấy buông lỏng rất nhiều.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút một, ước chừng một ngày sau.

Ông!

Một tiếng kiếm reo đột nhiên vang lên, thế nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên giường chậm rãi đứng lên, mà giờ khắc này, trước mặt hắn có một thanh kiếm đang lơ lửng.

Âm Linh Khí Kiếm!

Mà chuôi Âm Linh Khí Kiếm này đã khác hẳn trước đó, chuôi Âm Linh Khí Kiếm này lớn hơn chín thanh kiếm trước kia một chút, hơn nữa, khí tức phát tán ra từ trong đó mạnh hơn không chỉ mấy lần.

Trấn Hồn Kiếm chi Linh đột nhiên nói:
Tiểu chủ, hiện tại kiếm này cũng tương đương tiên phẩm, nhưng so với Chư Thần Bộ của ngươi vẫn là kém một chút, dĩ nhiên, cũng không kém bao nhiêu. Bây giờ ngươi dùng là vừa vặn phù hợp.
Diệp Huyền cười nói:
Đa tạ.
Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:
Tiểu chủ khách khí.
Diệp Huyền nói:
Đúng rồi, ngươi xưng hô thế nào?
Trấn Hồn Kiếm chi Linh nói:
Chủ nhân ngày trước gọi ta là Tiểu Hồn, tiểu chủ cũng có thể gọi ta là Tiểu Hồn. Đúng rồi tiểu chủ, tầng thứ năm trong tháp rất nguy hiểm... Tiểu chủ cần phải sớm chuẩn bị ứng đối!
Tầng thứ năm!

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

Giản Tự Tại mạnh mẽ như thế, cũng chỉ bị giam ở tầng thứ tư, có thể nghĩ, tầng thứ năm này khủng bố đến trình độ nào!

Giờ khắc này, hắn vô cùng hoài niệm nữ tử váy trắng!

Có nàng trong tháp, hắn an tâm a!

Vấn đề là bây giờ cũng không biết nữ tử váy trắng ở đâu...

Một lát sau, Diệp Huyền lắc đầu, sau khi tìm được Linh Nhi, phải mau chóng đi tìm đạo tắc!

Đám người này, đều rất sợ đạo tắc!

Đạo tắc!

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên ngồi dậy, hắn kém chút quên mất một sự kiện.

Từ sau khi có được kiếm thánh giai, hắn đã rất ít khi sử dụng Đại Địa Chi Kiếm và Không Gian Chi Kiếm!

Mà đạo tắc có thể giam giữ những tồn tại kinh khủng này, khẳng định không chỉ có một chút năng lực như thế!

Nhất định phải nghiên cứu thật tốt, khai thác thật tốt!

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Độc Cô Huyên đi đến:
Người của Bách Hiểu các đến!
Diệp Huyền vội vàng nói:
Mời!
Rất nhanh, một lão giả đi đến, người tới, chính là Mạc Châu Bách Hiểu các.

Mạc Châu đi đến trước mặt Diệp Huyền, trầm giọng nói:
Diệp công tử, chúng ta đã tra được lệnh muội bị người nào mang đi.
Diệp Huyền vội hỏi:
Ai!
Mạc Châu do dự một chút, sau đó nói:
Diệp công tử, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý. Người mang đi lệnh muội, hẳn là người Quỷ Môn, Quỷ Môn này, thích nhất là tìm người có thể chất đặc thù để luyện chế thành quỷ thể, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chuyện này...
Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt, một cỗ kiếm ý tà ác trải rộng trong phòng.

Sắc mặt Mạc Châu đại biến, liên tục lùi lại...
Chương 670: Quỷ Thể? Tà ác!
Mạc Châu kinh hãi nhìn Diệp Huyền, đây là kiếm ý gì?

Trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu hắn vậy mà tràn đầy suy nghĩ tà ác, toàn bộ thần tâm đều bị ảnh hưởng!

Mạc Châu có chút khó có thể tin nhìn Diệp Huyền, giờ khắc này hắn mới phát hiện, hóa ra hắn vẫn đánh giá thấp nghiêm trọng thiếu niên trước mắt này!

Diệp Huyền nhìn qua Mạc Châu:
Quỷ Môn ở đâu!
Nghe Diệp Huyền nói, Mạc Châu lấy lại tinh thần, hắn do dự một chút, sau đó nói:
Diệp công tử, ta biết ngươi sốt ruột muốn cứu muội muội, thế nhưng, ta cần phải nhắc nhở ngươi, Quỷ Môn này thật sự không đơn giản.
Diệp Huyền nói khẽ:
Tiền bối chỉ cần nói cho ta biết Quỷ Môn ở nơi nào là được.
Mạc Châu thấp giọng thở dài, sau đó nói:
Quỷ Môn ở phía trên một tòa quỷ sơn bên ngoài Vị Ương thành, cách ba ngàn dặm về phía bắc!
Diệp Huyền đứng dậy đang muốn rời khỏi, Mạc Châu đột nhiên nói:
Không biết Diệp công tử có thể nghe ta nói một lời!
Diệp Huyền dừng bước lại, nói:
Tiền bối cứ nói.
Mạc Châu trầm giọng nói:
Quỷ Môn cũng không đơn giản, mặc dù ở Thiên Vực bọn hắn không nổi danh bằng Độc Cô gia và Cổ gia, thế nhưng, đây chỉ là bởi vì bọn hắn ẩn giấu thực lực. Ngươi nghĩ xem, bọn hắn có thể vô thanh vô tức từ cướp người trên tay Cổ gia, ngươi cảm thấy bọn hắn đơn giản sao?
Diệp Huyền nói khẽ:
Nếu tiền bối có lời gì muốn nói, ta rửa tai lắng nghe, đồng thời ghi khắc tình này!
Mạc Châu nhìn thoáng qua Diệp Huyền, hắn chờ chính là câu nói này của Diệp Huyền, lập tức nói:
Diệp công tử, nhóm thế lực như Vị Ương cung và Thánh địa là thế lực ở bề ngoài, mà trong đó, Vị Ương cung tự nhiên là đệ nhất. Mà Quỷ Môn, chính là thế lực ngầm, trong số thế lực ngầm này, bọn hắn chỉ kém Bạch Y tông. Nói cách khác, bọn hắn cũng tương đương Thánh địa. Dĩ nhiên, không biết được thực lực chân chính.
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nói tiếp:
Hơn nữa, bọn hắn cũng biết làm ăn, dĩ nhiên, đều là chút sinh ý về người chết, cả Vị Ương cung cũng đang làm ăn với bọn hắn, cả Bách Hiểu các ta cũng vậy!
Diệp Huyền hỏi:
Sinh ý gì?
Mạc Châu trầm giọng nói:
Mua bán linh hồn, hoặc tạo nên hồn phách... Luyện chế thi thể, tạo nên quỷ thể các loại... Tóm lại, lực ảnh hưởng của bọn hắn cũng cực lớn.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn qua Độc Cô Huyên:
Ngươi ở lại!
Độc Cô Huyên muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng khẽ gật đầu.

Diệp Huyền nói khẽ:
Tiền bối, làm phiền.
Mạc Châu nhìn thoáng qua Độc Cô Huyên, sau đó nói:
Yên tâm, Bách Hiểu các ta sẽ bảo vệ nàng!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Đa tạ!
Nói xong, hắn mang theo Đế Khuyển trực tiếp biến mất ở trong phòng.

Mạc Châu nhìn phương hướng Diệp Huyền rời đi, trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Bên ngoài Vị Ương thành, Đế Khuyển đột nhiên nói:
Không sợ Bách Hiểu các gây bất lợi cho nàng?
Diệp Huyền nói khẽ:
Nếu ta sống sót, bọn hắn sẽ không dám!
Đế Khuyển nói:
Xung quanh có người theo đuôi.
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
Bách Hiểu các hẳn là muốn xem lá bài tẩy của ta, không chỉ bọn hắn, rất nhiều thế lực khác đều muốn biết lá bài tẩy của ta.
Đế Khuyển nhìn về phía Diệp Huyền:
Đại ca, rốt cục át chủ bài của ngươi là gì? Có thể cho ta thấu một cái đáy hay không?
Diệp Huyền nói:
Ngươi sợ?
Đế Khuyển cả giận nói:
Đi theo ngươi, có thể không sợ sao? Từ đầu đến giờ, ngươi nói một chút, có bao nhiêu người muốn giết ngươi?
Ngay từ đầu, nó cảm thấy đi theo Diệp Huyền cũng không có việc gì, ngược lại ba năm trôi qua là có thể rời đi. Thế nhưng bây giờ nó phát hiện, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy. Tiểu tử này rất giỏi gây chuyện! Gần như là mỗi ngày đều muốn đánh nhau! Hơn nữa, kẻ địch càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhiều, tiếp tục như vậy, sợ là bản thân nó cũng bị tên này hố chết a!

Diệp Huyền nói khẽ:
Đế Khuyển tiền bối yên tâm, ta có hậu trường!
Đế Khuyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nhưng nàng đã rời đi, ngươi còn có át chủ bài gì khác?
Diệp Huyền nói:
Tiền bối giúp ta, ta khắc trong tâm khảm.
Đế Khuyển thấp giọng thở dài:
Tiểu tử, trong khoảng thời gian này, ta phát hiện sự tình càng ngày càng không đơn giản, có rất nhiều kẻ đánh chủ ý lên ngươi! Ở trong bóng tối lúc này, có ít nhất 30 cường giả Thánh cảnh!
Nói đến đây, nó do dự một chút, sau đó nói:
Nếu không, ngươi gọi nàng trở về?
Nàng này, dĩ nhiên là nói Giản Tự Tại!

Diệp Huyền thầm mắng trong lòng, ta cũng muốn gọi a! Vấn đề là đi đâu gọi đây?

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:
Không gọi, nếu chút chuyện nhỏ này cũng phải phiền phức tỷ ta, ta đây cũng quá không có tiền đồ!
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Đế Khuyển:
Ngươi cũng sẽ bị nàng xem nhẹ!
Đế Khuyển: "..."

Chỉ chốc lát, Diệp Huyền và Đế Khuyển đi tới quỷ sơn.

Âm u, hoang vu!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền!

Cả tòa quỷ sơn cũng không phải rất lớn, thế nhưng xung quanh vô cùng âm u, bởi vì phía trên cả tòa quỷ sơn, khắp nơi đều là phần mộ, từng tòa từng tòa, lít nha lít nhít, nhìn một lượt, rất là kinh tâm.

Hơn nữa, trên bầu trời tòa quỷ sơn cũng bị một đám mây đen che khuất, điều này càng khiến cả tòa quỷ sơn càng lộ ra âm u.

Trận trận âm phong, vô cùng thấu xương!

Đế Khuyển nhìn lướt qua bốn phía:
Nơi này có chút không đơn giản.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn qua phía trên quỷ sơn:
Tại hạ Diệp Huyền, muốn đón một người từ Quỷ Môn.
Yên lặng một chớp mắt, một thanh âm vang lên từ đỉnh núi:
Cút!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển:
Lật núi!
Đế Khuyển đột nhiên đập một trảo lên trên mặt đất.

Oanh!

Toàn bộ mặt đất run lên kịch liệt, ngay sau đó, mặt đất bắt đầu nổ tung, đồng thời lan tràn đến quỷ sơn ở xa xa, ngay lúc lan tràn đến dưới chân quỷ sơn, một bóng mờ lặng yên xuất hiện, bóng mờ nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái.

Oanh!

Mặt đất run lên lần nữa, cỗ lực lượng Đế Khuyển thả ra ngoài lập tức biến mất.

Bóng mờ chắp hai tay sau lưng:
Diệp Huyền, Quỷ Môn ta cũng chưa từng trêu chọc ngươi, ngươi phát điên gì hả?
Diệp Huyền nói:

Muội muội ta hẳn là ở trong tay Quỷ Môn, đúng không?

Hả?

Bóng mờ nói:
Muội muội ngươi?
Diệp Huyền gật đầu:
Diệp Huyền ta cũng không có ý đối địch với Quỷ Môn, còn mời Quỷ Môn trả lại muội muội ta, ta vô cùng cảm kích.
Bóng mờ trầm mặc một lát, sau đó nói:
Nữ hài kia là muội muội ngươi?
Nghe vậy, Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, quả nhiên, Diệp Linh ở trong tay đối phương. Ngay lập tức, hắn khẽ gật đầu:
Đúng, còn mời Quỷ Môn trả lại muội muội ta, Diệp Huyền ta vô cùng cảm kích!
Bóng mờ lãnh đạm nói:
Ngươi tới chậm! Chúng ta đã luyện chế nàng thành quỷ thể, ngươi đi đi!
Quỷ thể!
Chương 671: Đều Chết Cho Lão Tử Diệp Huyền yên lặng.
Cách đó không xa, bóng mờ nói:
Ngươi không tin? Ta cho ngươi xem một chút!
Thanh âm vừa dứt, hắn vung lên tay phải, trước mặt hắn xuất hiện một tiểu nữ hài.

Người này, chính là Diệp Linh.

Toàn thân Diệp Linh cứng đờ, xanh cả mặt, hai mắt nhắm nghiền, không có nửa điểm khí tức sinh mệnh.

Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, trong mắt hắn, nước mắt tuôn ra tựa như vỡ đê.

Cách đó không xa, Đế Khuyển sầm mặt lại, hắn biết, đã xảy ra chuyện lớn.

Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu, hắn đột nhiên mở hai mắt ra, trong hốc mắt, hai đạo kiếm quang bắn ra nhanh như điện.

Nơi xa, bóng mờ hợp chỉ khẽ điểm.

Oanh!

Hai đạo kiếm quang kia trực tiếp vỡ tan!

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền đã vọt tới trước mặt hắn, sau một khắc, một thanh kiếm chém xuống từ đỉnh đầu hắn.

Bóng mờ biến sắc, đưa tay quét ngang, một đạo hắc quang trực tiếp chặn lại đạo kiếm quang của Diệp Huyền.

Trên không, Diệp Huyền đột nhiên gầm lên giận dữ, kiếm đè ép xuống.

Oanh!

Đạo hắc quang kia vỡ tan trong nháy mắt, bóng mờ liên tục lùi lại!

Mà Diệp Huyền không đánh tiếp, quay người thoáng cái đã ôm lấy Diệp Linh, nhưng mà, khi hắn ôm lấy Diệp Linh, "Diệp Linh" trực tiếp hư ảo đến biến mất!

Giả!

Diệp Huyền ngẩn ngơ, sau một khắc, hắn ngẩng đầu nhìn qua bóng mờ ở xa xa, gầm thét tựa như dã thú:
Trả nàng cho ta!
Thanh âm vừa dứt, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ!

Xuy!

Giữa sân, không gian những nơi Diệp Huyền đi qua từng khúc nổ tung!

Nơi xa, bóng mờ kia có chút khó có thể tin nói:
Ngươi là quái vật gì...
Giờ phút này, trong lòng hắn khiếp sợ không gì sánh nổi, phải nói là rung động!

Hắn rõ ràng là Thánh cảnh đỉnh phong, nhưng một kiếm vừa rồi của Diệp Huyền vậy mà có thể đẩy lui hắn, không chỉ như thế, Diệp Huyền lại có thể xé rách không gian dễ dàng như thế, đây là chuyện phải đạt đến Vô Thượng Chi Cảnh mới có thể làm được!

Mà Diệp Huyền hiện tại chẳng qua chỉ là Khí Biến cảnh a! Thực lực của hắn hoàn toàn không phù hợp với cảnh giới!

Không chỉ bóng mờ khiếp sợ, cả Đế Khuyển ở một bên cũng phải có chút khiếp sợ, thực lực Diệp Huyền bày ra thật sự là xa xa không hợp so với cảnh giới!

Nơi xa, lúc Diệp Huyền xuất hiện trước mặt bóng mờ kia, bóng mờ đột nhiên biến mất, mà Diệp Huyền cũng không quay đầu lại, trực tiếp đâm ra sau một kiếm, một kiếm đâm về sau, một bóng mờ trực tiếp bị một kiếm này của hắn xé rách, thế nhưng sau một khắc, xung quanh Diệp Huyền xuất hiện vô số bóng mờ!

Nơi xa, vẻ mặt Đế Khuyển cũng thay đổi, đang muốn xuất thủ, nhưng mà vào lúc này, quanh thân Diệp Huyền cách đó không xa đột nhiên xuất hiện vô số kiếm khí, sau một khắc, vô số kiếm quang giăng xung quanh hắn bắt đầu chém giết thành lưới!

Xuy xuy xuy xuy!

Cả một vùng không gian kia lập tức vang lên vô số thanh âm cắt chém!

Đế Khuyển sửng sốt.

Mà lúc này, nơi xa, một bóng mờ liên tục lùi lại, vừa lui, trực tiếp thối lui ra ngoài trăm trượng đối diện Diệp Huyền!

Thanh âm có chút khó có thể tin của bóng mờ vang lên:
Kiếm khí... Ngươi vậy mà vận dụng khí đến trình độ này... Rốt cục ngươi là yêu nghiệt gì!
Diệp Huyền không nói nhảm bất kỳ lời gì, hắn đột nhiên cầm kiếm dán ở giữa chân mày, sau một khắc, trước mặt hắn xuất hiện ba thanh kiếm khí, kiếm khí ngưng tụ, tựa như thật.

Âm thầm xung quanh, một tiếng thán phục đột nhiên vang lên:

Khí Biến cảnh... Vậy mà vận dụng khí đến trình độ này... Quả nhiên là yêu nghiệt a!

Xác thực... Có thể bồi dưỡng được thiên tài như thế, thế lực sau lưng người này nhất định không đơn giản!

Nói nhảm, nếu không làm sao Độc Cô gia và Cổ gia có thể bị diệt? Đặc biệt là Cổ gia, đây chính là đại tộc a!

Xem đi, nhìn xem Diệp Huyền này còn có át chủ bài gì! Nếu như hắn chỉ có chút át chủ bài như thế, hắn vẫn không thể sống qua ngày hôm nay!

"..."

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên bước ra phía trước một bước, bước ra một bước này, ba thanh kiếm khí trước mặt hắn đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ở trước mặt bóng mờ!

Trực tiếp xuyên toa không gian!

Bóng mờ biến sắc, hắn đột nhiên vỗ ra phía trước, một đạo hắc quang đổ nghiêng ra từ trong lòng bàn tay của hắn, nhưng mà lúc này, ba thanh kiếm kia đột nhiên biến mất, sau một khắc, ở hai bên trái phải cùng với phía sau hắn đột nhiên xuất hiện ba thanh kiếm, sau một khắc, ba thanh kiếm đột nhiên xuyên qua thân thể bóng mờ!

Bóng mờ lại lui về sau trăm trượng, hắn ngẩng đầu nhìn qua Diệp Huyền nơi xa:
Không thể không nói, ta đã coi thường ngươi! Có điều, ngươi thật sự cho rằng chút kiếm khí không quan trọng có thể giết Thánh cảnh sao? Ngươi...
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, sau một khắc, một thanh kiếm chém thẳng xuống.

Bóng mờ cười lạnh, đấm ra một quyền.

Mà ngay một khắc khi hắn đấm ra một quyền này, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi hoàn toàn!

Bởi vì chẳng biết từ lúc nào Diệp Huyền đã thay đổi kiếm!

Một thanh kiếm màu đen nhánh!

Một kiếm này trảm lên trên nắm tay bóng mờ, trong nháy mắt, thân thể bóng mờ trực tiếp cứng đờ ngay tại chỗ, cùng lúc đó, một đạo hắc quang bay ra từ trong cơ thể bóng mờ, sau đó bị hút vào bên trong kiếm của Diệp Huyền.

Diệp Huyền một phát bắt được đầu bóng mờ, sau đó đột nhiên lắc một cái.

Xuy!

Đầu bóng mờ bị hắn mạnh mẽ bẻ xuống, Diệp Huyền xách theo đầu lâu đẫm máu kia vọt thẳng đến quỷ sơn nơi xa:
Đều chết cho lão tử, đều phải chết, đều phải chết, a a a a...
Lúc Diệp Huyền xách theo đầu lâu đẫm máu kia xông lên, Đế Khuyển cũng vội vàng đi theo.

Nơi xa, trong lúc Diệp Huyền chạy, vô số kiếm ý không ngừng chấn động ra từ trong cơ thể hắn!

Kiếm ý màu đen!

Kiếm ý đen tuyền!

Một khắc khi cỗ kiếm ý này xuất hiện, một cỗ khí tức tà ác thao thiên lập tức xuất hiện ở trong sân, cỗ khí tức tà ác này vậy mà che lấp đi khí tức âm trầm trong sân.

Ác Niệm kiếm ý!

Nhất niệm ác, thương hải tang điền!

Những nơi Diệp Huyền đi qua, vô số phần mộ vỡ tan từng khúc, rất nhanh, hắn chạy đến giữa sườn núi, đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang vọng từ đỉnh núi:
Càn rỡ!
Theo thanh âm này truyền đến, một đầu cự thủ màu đen đột nhiên vồ tới từ đỉnh núi.

Diệp Huyền cũng không dừng lại, hắn dồn sức ném đầu lâu trong tay ra ngoài, cùng lúc đó, hắn thả người nhảy lên, trên bầu trời, hắn chém xuống một kiếm.

Xuy!

Kiếm đến, không gian liệt!

Chém xuống một kiếm ——

Oanh!

Một tiếng vang đinh tai nhức óc nổ vang truyền khắp chân trời!

Bàn tay khổng lồ kia ầm ầm vỡ vụn, nhưng mà Diệp Huyền cũng bị phản chấn trở về mặt đất, mặt đất nơi hắn rơi xuống trực tiếp sụp đổ!

Nhưng vào lúc này, trên đỉnh núi, một bóng người lao nhanh mà xuống, lúc đầu nhìn qua còn ở đỉnh núi, thế nhưng vừa đảo mắt, đã đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, nhưng tốc độ của Đế Khuyển nhanh hơn hắn!

Đế Khuyển trực tiếp đụng về phía bóng người này.

Oanh!

Vừa va chạm, không gian xung quanh bị đánh rách tả tơi, một bóng người liên tục lùi lại, sau khi lui trọn vẹn hơn hai trăm trượng mới dừng lại được.

Là một tên nam tử trung niên mặc áo bào đen, giữa chân mày của hắn, có một ấn ký huyết hồng!

Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Đế Khuyển trước mặt Diệp Huyền:
Tốt cho một Hung thú! Ngươi... Chương 672: Phân Hồn! Nhưng vào lúc này, Diệp Huyền sau lưng Đế Khuyển đột nhiên biến mất, nam tử trung niên híp lại hai mắt, tay phải của hắn duỗi ra bên phải, nhẹ nhàng nắm lại, một cây trường tiên màu đen lặng yên xuất hiện, sau một khắc, bóng roi đầy trời trong nháy mắt đã che phủ trước mặt hắn.
Bành!

Một tiếng vang trầm vang lên, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại.

Chính là Diệp Huyền!

Trăm trượng ngoài xa, Diệp Huyền đột nhiên giẫm chân phải một cái, cả người lập tức dừng lại, mà tay phải của hắn đang run!

Nơi xa, ánh mắt của nam tử trung niên rơi vào trên thân Diệp Huyền, hắn nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Diệp Huyền, ngươi thật sự cho rằng chúng ta sợ ngươi? Quỷ Môn ta...
Lời đến nơi đây, nam tử trung niên lập tức khẽ nheo lại hai mắt, bởi vì ở xa xa Diệp Huyền đã biến mất lần nữa!

Nhìn thấy Diệp Huyền tiếp tục ra tay, vẻ mặt nam tử trung niên lập tức dữ tợn, hắn đang muốn xuất thủ, nhưng mà một khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, còn nhanh hơn Diệp Huyền!

Đế Khuyển ra tay rồi!

Đế Khuyển trực tiếp đụng về phía nam tử trung niên, vừa va chạm, không gian nơi nó đi qua trực tiếp lõm vào, vô cùng doạ người.

Phát giác được lực lượng va chạm của Đế Khuyển, nam tử trung niên kinh hãi trong lòng, không dám khinh thường, hai tay hắn kết ấn:
Hồn ấn!
Thanh âm vừa dứt, hai tay của hắn nhẹ nhàng kéo một phát.

Trong nháy mắt, vô số hồn lực ngưng tụ thành một mặt lá chắn to lớn cản ở trước mặt hắn, mà vào thời khắc này, Đế Khuyển đột nhiên dừng lại, nam tử trung niên sửng sốt, lúc này, một thanh kiếm đột nhiên đâm lên phía trên lá chắn trước mặt hắn.

Trong ánh mắt kinh hãi của nam tử trung niên, đạo hồn ấn kia trực tiếp bị kiếm trong tay Diệp Huyền hấp thu sạch sành sanh, Diệp Huyền thừa thế đâm nhanh một cái ra phía trước, nam tử trung niên hoảng hốt trong lòng, hai tay đột nhiên hợp lại!

Vừa hợp lại, trực tiếp kẹp lấy kiếm của Diệp Huyền!

Nhưng mà, lúc hắn vừa kẹp kiếm lấy của Diệp Huyền, thân thể của hắn tựa như bị điểm huyệt trực tiếp định tại chỗ!

Bởi vì thân thể và linh hồn của hắn trực tiếp bị một kiếm này của Diệp Huyền phân ra làm hai, cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyền trực tiếp bắt đầu điên cuồng hấp thu linh hồn nam tử trung niên.

Nam tử trung niên đã biến thành linh hồn thể hoảng sợ nhìn Diệp Huyền:

Không, không, không...

Dừng tay!

Lúc này, trên đỉnh núi, lại một thanh âm vang lên, ngay sau đó, một đạo tàn ảnh từ đỉnh núi bạo tẩu tới.

Sau lưng Diệp Huyền, Đế Khuyển đột nhiên thả người nhảy lên ——

Oanh!

Trên không, một tiếng nổ vang tựa như sấm sét vang lên, Đế Khuyển lui trở về chỗ cũ, mà móng vuốt của nó đang khẽ rung động.

Trước mặt Đế Khuyển không xa, một lão giả đứng đấy, lão giả dáng người thẳng tắp, mặc một bộ áo dài thật mỏng, râu ria rất dài, dài đến ngực!

Lão giả lạnh lùng nhìn Đế Khuyển:
Ngươi là yêu tộc?
Đế Khuyển không trả lời, trong mắt nó, hiện lên một tia ngưng trọng.

Lão giả đang muốn nói chuyện, lúc này, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền, giờ phút này, Diệp Huyền vừa vặn thu hồi kiếm, mà nam tử trung niên lúc trước kia, đã bị hấp thu triệt để!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt lão giả trong nháy mắt trở nên âm lãnh:
Tốt, tốt một tên Diệp Huyền, liên sát hai tên cường giả Thánh cảnh của Quỷ Môn ta, ngươi rất tốt!
Diệp Huyền không để ý tới lão giả, sau khi thu hồi Trấn Hồn Kiếm, hắn cảm thấy toàn thân không được thoải mái, không phải suy yếu, mà là một loại không thoải mái không nói được, phảng phất như có thứ gì bị rút khô.

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói:
Tiểu chủ, ngươi đã dùng kiếm hai lần, bây giờ linh hồn ngươi rất suy yếu, nhớ kỹ không thể tiếp tục vận dụng, bằng không linh hồn sẽ bị hao tổn nghiêm trọng, thậm chí sẽ tạo thành hậu quả hồn phách thiếu sót không thể vãn hồi này!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ.
Tiểu Hồn nói:
Ta muốn tiêu hóa linh hồn hai người vừa rồi kia, tiểu chủ bảo trọng.
Nói xong, thanh âm của Tiểu Hồn hoàn toàn biến mất.

Giữa sân, Diệp Huyền hít sâu một hơi, sau đó đi về phía lão giả cách đó không xa.

Nhìn thấy Diệp Huyền đi tới, lão giả híp lại hai mắt, mà bên cạnh Diệp Huyền, Đế Khuyển đột nhiên nói:
Ngươi đánh không lại hắn!
Diệp Huyền dừng bước lại:
Ngươi tới!
Đế Khuyển trầm giọng nói:
Người này không phải Thánh cảnh bình thường, trong thời gian ngắn, ta vô phương đánh giết hắn.
Diệp Huyền nói:
Vậy giúp ta ngăn chặn một hồi.
Nói xong, Diệp Huyền quay người đi đến phía trên núi.

Lão giả đang muốn xuất thủ, Đế Khuyển lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lão giả nhìn về phía Đế Khuyển:
Các hạ, lão phu cũng tính là bằng hữu với mấy vị Yêu Vương yêu tộc, không biết các hạ...
Đế Khuyển lắc đầu:
Đừng cầm những phế vật kia ra so sánh với ta!
Nói xong, nó nâng lên móng vuốt chỉ chỉ lão giả:
Nếu là ta ở thời kì đỉnh phong, rác rưởi giống như ngươi đây, chỉ là sự tình một trảo.
Lão giả mặt không biểu tình:
Nói như vậy, các hạ đã từng rất lợi hại, mà không phải hiện tại, đúng không?
Nghe vậy, Đế Khuyển đột nhiên giận dữ:
Hiện tại cũng có thể đập chết ngươi!
Thanh âm vừa dứt, nó đột nhiên biến mất, lão giả cười lạnh một tiếng, đấm ra phía trước một quyền, một quyền này, trực tiếp đánh vào trên đầu Đế Khuyển.

Oanh!

Cánh tay phải của lão giả run lên kịch liệt, sau đó liên tục lùi lại, mà Đế Khuyển cũng lui về sau mấy chục trượng!

Mà sau một khắc, Đế Khuyển lại lần nữa xông về phía lão giả, lần này, Đế Khuyển đã thật sự nổi giận.

Nhìn thấy Đế Khuyển vọt tới, vẻ mặt lão giả cũng ngưng trọng lên, đối mặt loại hung thú như Đế Khuyển, hắn cũng không dám khinh thường, bởi vậy, hắn quyết định không quản Diệp Huyền ở một bên đã đi đến trên núi, chuyên tâm đối phó Đế Khuyển.

Rất nhanh, dưới chân núi truyền đến từng tiếng đánh nhau!

Mà Diệp Huyền đã đi tới trên núi, ở nơi xa trên núi, Diệp Huyền thấy được một tòa cung điện âm trầm, xung quanh những cung điện này, tràn ngập sương mù màu đen quỷ dị

Diệp Huyền đi đến tòa cung điện phía đằng trước kia, đúng lúc này, mấy bóng đen xuất hiện ở trước mặt hắn, những bóng đen này tựa như cái bóng, căn bản không thấy rõ bản thể, không chỉ như thế, trên thân những bóng đen này đều tản ra lực lượng linh hồn mạnh mẽ.

Mấy bóng đen này đều là Vô Thượng Chi Cảnh!

Diệp Huyền mặt không biểu tình, tiếp tục đi đến phía trước, lúc này, mấy đạo bóng mờ kia đột nhiên biến mất, sau một khắc, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp bị từng đạo hắc quang bao trùm.

Đúng lúc này, Diệp Huyền mở ra tay phải, Tiên Linh kiếm xuất hiện trong tay hắn, sau một khắc, hắn đâm nhanh ra phía trước một kiếm.

Nhất Kiếm Định Hồn!
Chương 673: Quá Mạnh! Một kiếm này đâm ra, một tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng lên từ giữa sân, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi lại, khi hắn lui về sau mấy chục trượng thì trực tiếp ngã xuống, thân thể cũng không nhúc nhích!
Linh hồn của hắn đã biến mất.

Nhất Kiếm Định Hồn, thiên sinh khắc linh hồn cùng với tu sĩ tu luyện linh hồn!

Ngày trước hắn rất ít khi dùng môn kiếm kỹ này, bởi vì rất ít người tu luyện linh hồn, nhưng giờ phút này, toàn bộ Quỷ Môn đều tu luyện linh hồn...

Sau khi một kiếm miểu sát đối phương, Diệp Huyền quay người chặt nghiêng một kiếm.

Xuy!

Cỗ hồn lực cường đại trước mặt hắn trong nháy mắt đã biến mất, cùng lúc đó, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài, trên không, bóng người kia trực tiếp bị phân tách linh hồn...

Chỉ chốc lát, tất cả mấy đạo bóng mờ xung quanh Diệp Huyền kia đều nằm trên mặt đất, mà linh hồn của bọn hắn, đều đã bị Trấn Hồn Kiếm hấp thu.

Lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên nói:
Kiếm kỹ này của tiểu chủ cực kỳ cao minh, nếu tăng thêm ta, nói không chừng sẽ có hiệu quả không tưởng!
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hôm nào thử xem!
Tiểu Hồn nói:
Được rồi, tiểu chủ, ta cảm nhận được phía trước có một khí tức thần bí quỷ dị, tiểu chủ cần cẩn thận.
Diệp Huyền gật đầu:
Được rồi.
Nói xong, hắn tiếp tục đi đến phía nơi xa, rất nhanh, hắn đi tới trước toà cung điện màu đen kia, phía trên cung điện dán đầy phù lục màu đỏ như máu tạo thành bàn tay máu xòe ra.

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên chém xuống một kiếm.

Oanh!

Toàn bộ cửa chính cung điện trực tiếp vỡ tan, cùng lúc đó, vô số kiếm khí kích bắn ra bốn phía, chỉ chốc lát, toàn bộ cung điện bắt đầu nát vụn, khắp nơi bừa bộn. Mà Diệp Huyền tiếp tục dẫn theo kiếm vọt tới phía trước, trên đường đi, vô số kiếm khí bay ra từ trong cơ thể Diệp Huyền...

Xuy xuy xuy xuy xuy!

Bốn phía, từng tiếng cắt chém không ngừng vang vọng lên, rất nhanh, Diệp Huyền vọt tới trước một cánh cửa lớn màu đen, cửa rộng gần mười trượng, phía bên trong, một màu đen kịt, vô cùng âm u.

Quỷ Môn!

Diệp Huyền biết, bên trong cánh cửa này, đấy mới là sào huyệt chân chính của Quỷ Môn.

Không một chút do dự, Diệp Huyền dẫn theo kiếm lập tức xông vào bên trong cánh cửa kia, ước chừng hai hơi thở sau, phía bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo, sau một khắc, một bóng người bay ra từ trong đó.

Bóng người này, chính là Diệp Huyền!

Diệp Huyền lui về phía sau trọn vẹn trăm trượng mới dừng lại được, mà trên mặt đất trước mặt hắn, là hai khe rãnh sâu hoắm, đó là vừa rồi hắn dùng chân mạnh mẽ kéo ra.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kia, từ bên trong cánh cửa, một thanh âm truyền ra:
Ngươi cho rằng Quỷ Môn ta là địa phương nào? Ngươi muốn vào là vào?
Thanh âm vừa dứt, một nam tử trung niên từ trong đó đi ra.

Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu vàng nhạt, trong tay phải của hắn cầm một cây đại bút to bằng cánh tay, mà ở hai bên hắn, có hai cặp mắt đỏ như máu, hai cặp mắt này đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

Nam tử trung niên liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, khóe miệng hơi nhấc lên:
Ngược lại không hề nghĩ tới, thể chất của ngươi cũng không tệ, nếu luyện thành quỷ thể...
Luyện thành quỷ thể!

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, trong mắt càng thêm vẻ nóng bỏng, còn có tham lam.

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía nam tử trung niên:
Không biết Quỷ Môn ngươi còn có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh!
Nam tử trung niên cười lạnh:
Thế nhân kiêng kị Diệp Huyền ngươi, nhưng Quỷ Môn ta không sợ.
Thanh âm vừa dứt, hắn nâng bút cách không một điểm về phía Diệp Huyền.

Trong nháy mắt, không gian trước mặt Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một điểm đen, rất nhanh, điểm đen cấp tốc mở rộng, trong chớp mắt đã thôn phệ Diệp Huyền.

Thế nhưng sau một khắc, điểm đen kia đột nhiên biến mất.

Nhìn thấy một màn này, nam tử trung niên híp lại hai mắt:
Ngươi có thể chữa trị không gian, làm sao có thể, ngươi...
Tiếng nói đến nơi này, một đạo kiếm quang đột nhiên chém đến trước mặt hắn.

Nam tử trung niên nâng bút nhẹ nhàng điểm một cái ra phía trước, vừa điểm ra, trực tiếp điểm lên trên đạo kiếm quang kia.

Oanh!

Kiếm quang vỡ, Diệp Huyền liên tục lùi lại.

Nam tử trung niên đưa tay trái kết một ấn quyết, tay phải nâng bút vạch một cái về phía Diệp Huyền:
Hoành diệt!
Một đạo ánh mực chợt lóe lên từ giữa sân.

Diệp Huyền giơ kiếm chặn lại.

Ầm!

Diệp Huyền lại lui nhanh lần nữa, vừa lui, triệt để kéo dài khoảng cách với nam tử trung niên.

Nam tử trung niên nhìn thoáng qua tay Diệp Huyền đang phát run:
Không nghĩ tới, ngươi không chỉ có Kiếm đạo cường hãn như thế, cả thân thể cũng khủng bố như vậy.
Thanh âm vừa dứt, hắn nâng bút dựng lên, sau đó lại quét ngang:
Điểm!
Thanh âm vừa dứt, không gian xung quanh Diệp Huyền trực tiếp bắt đầu phân giải, mà giờ khắc này, Diệp Huyền cảm thấy thân thể của hắn phảng phất như bị ngàn vạn con ngựa đang lôi kéo.

Diệp Huyền kinh hãi trong lòng, hắn vội vàng tế ra Không Gian đạo tắc, sau một khắc, không gian xung quanh hắn trong nháy mắt đã khôi phục, mà sắc mặt hắn lại tái nhợt vô cùng.

Nam tử trung niên híp lại hai mắt:
Ngươi vận dụng ngoại vật chữa trị không gian! Ngươi...
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất, lần này, trong tay trái của hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm mang vỏ, khi hắn đi đến trước mặt nam tử trung niên, đột nhiên rút kiếm trảm ra.

Ông!

Một tiếng kiếm reo đánh cho chân trời rách tả tơi!

Không gian xung quanh nam tử trung niên lúc này trực tiếp bị tiếng kiếm reo này đánh rách tả tơi!

Phía dưới kiếm, nam tử trung niên vừa phát giác được uy lực của một kiếm này, vẻ mặt bỗng nhiên đại biến, ngay lập tức hoành bút chặn lại.

Ầm!

Đại địa dưới chân nam tử trung niên nổ tung trong nháy mắt, nhưng mà, hắn mạnh mẽ đỡ được một kiếm này của Diệp Huyền!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên giơ kiếm trảm ra lần nữa.

Ầm!

Một kiếm chém xuống, nam tử trung niên trực tiếp lùi xa mấy chục trượng, mà hắn vừa dừng lại, một thanh kiếm lặng yên chém bay ra từ không gian trước mặt hắn.

Nam tử trung niên híp lại hai mắt, tay trái hợp chỉ kẹp lại, trực tiếp kẹp lấy chuôi kiếm này!

Nhưng mà đúng vào lúc này, một thanh phi kiếm màu đen đột nhiên xuyên qua từ trước ngực hắn!

Âm Linh Khí Kiếm!

Ngay thời khắc này, Diệp Huyền mới tế ra Âm Linh Khí Kiếm! Bởi vì hắn biết, nếu như ngay từ đầu hắn đã tế ra Âm Linh Khí Kiếm, đối phương chắc chắn sẽ ngăn cản được!

Người trước mắt này, quá mạnh!

Muốn phóng thích Âm Linh Khí Kiếm này, nhất định phải nắm bắt thời cơ thật tốt, bởi vì hắn chỉ có một cơ hội!

Lúc Âm Linh Khí Kiếm xuyên qua ngực nam tử trung niên, Diệp Huyền cũng không hề dừng lại, vô số chuôi khí kiếm lặng yên ngưng tụ từ xung quanh hắn, sau một khắc, toàn bộ những kiếm khí này đều chém đến trước mặt nam tử trung niên.

Nhưng mà, nam tử trung niên lại hư không tiêu thất.

Diệp Huyền bỗng nhiên quay đầu, trăm trượng về phía bên phải, nam tử trung niên đang đứng ở nơi đó, mà giờ khắc này, hai lão giả đang đứng ở hai bên hắn.

Đều là Thánh cảnh!
Chương 674: Để Ta Tới, Để Cho Ta Tới! Nam tử trung niên cúi đầu nhìn thoáng qua trước ngực hắn, trước ngực hắn đang hư thối với tốc độ cao!
Yên lặng một chớp mắt, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Kiếm cấp bậc Tiên khí! Rốt cục ngươi còn có bao nhiêu bảo vật!
Giờ phút này, hắn thật sự có chút biệt khuất.

Thực lực của Diệp Huyền xác thực hết sức yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức khiến cho hắn cũng phải kinh hãi, thế nhưng, cảnh giới của Diệp Huyền và hắn chênh lệch rất nhiều! Có thể nói, Diệp Huyền căn bản không có khả năng chiến thắng hắn!

Nhưng vấn đề là Diệp Huyền có quá nhiều bảo vật!

Lúc trước Diệp Huyền lấy ra một chuôi kiếm màu đen, hắn đã vô cùng kiêng kỵ, mà bây giờ, lại lấy ra một thanh kiếm, hơn nữa, chuôi kiếm này còn là Tiên khí!

Hơn nữa, hắn còn biết, chắc chắn Diệp Huyền vẫn còn bảo vật cấp bậc này!

Diệp Huyền dẫn theo kiếm đi đến phía nam tử trung niên:
Để ta nhìn một chút, Quỷ Môn ngươi còn có bao nhiêu cường giả Thánh cảnh!
Thanh âm vừa dứt, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một món khôi giáp màu vàng, theo món khôi giáp màu vàng này xuất hiện, cả bộ Chư Thần Bộ đồng loạt xuất hiện.

Giờ khắc này, khí tức của hắn lại tăng vọt lần nữa!

Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nam tử trung niên ở xa xa lập tức trở nên cực kỳ khó coi:
Lại là Tiên khí! Lại là Tiên khí!
Lúc này, vẻ mặt hai lão giả đứng bên cạnh nam tử trung niên kia cũng có chút khó coi, mặc dù bọn hắn đều là cường giả Thánh cảnh, nhưng cũng không dám khinh thường trang bị cấp bậc Tiên khí a! Hơn nữa, Diệp Huyền vừa mới động thủ đã lấy ra nhiều bảo vật như vậy!

Bên cạnh nam tử trung niên, một lão giả trầm giọng nói:
Dư Thiên hộ pháp, thông báo Môn chủ đi!
Nam tử trung niên tên là Dư Thiên trầm giọng nói:
Môn chủ không ở Thiên Vực!
Lão giả trầm giọng nói:
Ngươi nhìn phía dưới đi!
Dư Thiên quay đầu nhìn về phía dưới núi, dưới núi, lão giả kia đã bị Đế Khuyển áp chế gắt gao, có thể nói, bại trận chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian!

Vẻ mặt lão giả có chút khó coi:
Tần tôn giả chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất nửa canh giờ, lúc đó, chờ đầu yêu thú kia rảnh tay, tăng thêm Diệp Huyền này, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn, nhất định phải thông báo Môn chủ!
Dư Thiên nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Nếu ba người chúng ta hợp lại, có thể chém giết hắn trong khoảng thời gian ngắn hay không?
Lão giả lắc đầu, có chút bất đắc dĩ:
Hắn mang một thân thần trang cấp bậc Tiên khí, chúng ta căn bản không có khả năng chém giết hắn trong thời gian ngắn, huống chi, thân thể Dư hộ pháp ngươi còn đang hư thối, thực lực đại giảm... Còn nữa, không biết người này còn có át chủ bài gì không, cứ tiếp tục như thế, cực kỳ bất lợi đối với chúng ta. Hoặc là gọi Môn chủ, hoặc là khởi động thủ hộ trận.
Dư Thiên trầm mặc một lát, sau đó nói:
Khởi động thủ hộ trận!
Lão giả nhíu mày:
Tại sao không gọi Môn chủ?
Dư Thiên lắc đầu:
Môn chủ không ở Thiên Vực, hắn đi đến Táng Thiên trường thành, mà bên kia, có Vị Ương cung chủ trấn thủ, truyền âm từ bên này căn bản không cách nào truyền đi, hơn nữa, nếu đơn phương truyền âm về phía bên kia, bị Vị Ương cung chủ biết được, phiền phức càng lớn hơn. Còn nữa, Môn chủ cũng không muốn Vị Ương cung chủ biết được hắn đã đi đến Táng Thiên trường thành.
Lão giả trầm giọng nói:
Vậy thì khởi động thủ hộ trận!
Dư Thiên gật đầu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa kia:
Khởi trận!
Thanh âm vừa dứt, cả tòa quỷ sơn đột nhiên run lên kịch liệt.

Rất nhanh, từng đạo hắc quang bay ra từ bốn phía tòa quỷ sơn, giữa những hắc quang này, là vô số ác hồn.

Nơi xa, Diệp Huyền dừng bước, chân mày hơi nhíu lại.
Là Vạn Quỷ trận!
Bốn phía, có tiếng kinh ngạc vang lên:

Quỷ Môn này vậy mà lại khởi động Vạn Quỷ đại trận!

Có thể không khởi động sao? Diệp Huyền này một thân thần trang, Thánh cảnh căn bản không thể làm gì hắn, nếu tiếp tục liều mạng với hắn, những cường giả Thánh cảnh Quỷ tông này sợ là phải liều sạch sẽ.

Không nghĩ tới thực lực của Diệp Huyền này vậy mà lại mạnh mẽ như thế, hơn nữa, trên người hắn thế mà có nhiều bảo vật như vậy, sau lưng người này không đơn giản a!

Tiếp tục xem đi! Xem hắn làm sao ứng đối Vạn Quỷ đại trận của Quỷ Môn này!

"..."

Âm thầm một bên khác, Mạc Châu Bách Hiểu các nhìn Diệp Huyền phía dưới, không biết đang suy nghĩ gì.

Phía dưới, cả tòa quỷ sơn bắt đầu rung động kịch liệt, vô số ác hồn bay ra từ trong những phần mộ phía trên quỷ sơn kia, cuối cùng toàn bộ đều hội tụ ở trên đỉnh quỷ sơn, giờ khắc này, toàn bộ đỉnh quỷ sơn đều tràn ngập ác hồn bay lơ lửng.

Những ác hồn này đều đang nhìn chằm chằm Diệp Huyền phía dưới, trong mắt bọn hắn, tràn đầy vẻ tham lam.

Diệp Huyền yên lặng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều ác hồn như vậy, không phải nhiều bình thường a, hơn nữa còn rất mạnh...

Đúng lúc này, một thanh âm hưng phấn đột nhiên vang lên từ trong đầu hắn:
Tiểu chủ, để ta tới, để cho ta tới!
Thanh âm của Tiểu Hồn!

Diệp Huyền sửng sốt.

Tiểu Hồn lại nói:
Tiểu chủ không biết, ta có khả năng thôn phệ hết những hồn phách này.
Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó vội vàng nói:
Vậy ngươi mau ra đây thu a!
Tiểu Hồn nói:
Không vội, bên trong lòng đất này, còn có vô số ác hồn, chờ bọn hắn phóng xuất ra hết ta lại thu cũng không muộn!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn qua Dư Thiên cách đó không xa, cười lạnh:
Đây chính là Vạn Quỷ đại trận của Quỷ Môn ngươi? Ta thấy cũng chỉ có thế mà thôi!
Nói xong, hắn đưa tay chém ra một kiếm, một ác hồn phía bên phải trực tiếp bị một kiếm này chém vỡ!

Dư Thiên nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Phải không?
Nói xong, hắn nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái, rất nhanh, mặt đất phía dưới đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, càng ngày càng nhiều ác hồn từ sâu trong lòng đất bay ra, không đến một hồi, khắp toàn bộ quỷ sơn đều tràn ngập đủ loại ác hồn.

Cùng lúc đó, dưới chân Diệp Huyền xuất hiện một vòng sáng màu đỏ như máu, vô số máu tươi bắt đầu hội tụ về phía vòng sáng này.

Diệp Huyền nhìn thoáng qua vòng sáng huyết sắc dưới chân, Tiểu Hồn đột nhiên nói:
Tiểu chủ đừng vội, số máu này đều là máu của những ác hồn này khi còn sống, bọn hắn đang lợi dụng số máu này để giam cầm tiểu chủ, tiểu chủ không cần lo lắng, đợi chút nữa ta cũng có thể thu hết số máu này. Ta có thể cảm nhận được, toàn bộ ác hồn dưới lòng đất đã sắp phóng xuất ra hết, xin tiểu chủ chờ đợi một lát.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Tốt!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới, Đế Khuyển còn đang đại chiến với lão giả kia, nhưng giờ phút này, lão giả kia đã liên tục bại lui, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Kéo!

Hiện tại hắn cần phải câu giờ một chút, câu giờ tới khi Đế Khuyển thoát thân được, bởi vì hắn không thể xác định Quỷ Môn còn có chuẩn bị gì phía sau hay không.

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua Dư Thiên:
Ta và Quỷ Môn không oán không cừu, vì sao Quỷ Môn muốn bắt muội muội ta?
Dư Thiên lạnh lùng nói:
Ai biết nàng là muội muội ngươi? Dĩ nhiên, cho dù biết, với thể chất đặc biệt của nàng, Quỷ Môn ta cũng sẽ không từ bỏ.
Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, thần sắc của hắn bình tĩnh:
Rốt cục bây giờ nàng như thế nào?
Dư Thiên đang muốn nói chuyện, lão giả bên cạnh hắn đột nhiên nói:
Hắn đang trì hoãn thời gian!
Nghe vậy, Dư Thiên giật mình trong lòng, hắn nhìn thoáng qua Đế Khuyển và lão giả ở phía dưới, thoáng cái, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền:
Diệp Huyền, hãy trả giá cho sự dốt nát của ngươi đi!
Thanh âm vừa dứt, hai tay hắn bóp một ấn quyết, trong miệng mặc niệm:
Vạn quỷ nghe lệnh, phệ!
Nói xong, hai tay của hắn khẽ ép về phía Diệp Huyền.

Trong nháy mắt, những ác hồn trên cả tòa quỷ sơn kia tựa như chó dữ chụp mồi nhào tới phía Diệp Huyền trong huyết trận nơi xa.

Giờ khắc này, thiên địa biến sắc!

Diệp Huyền mặt không biểu tình, ngay lúc những ác hồn kia tới gần hắn, Diệp Huyền đột nhiên xuất ra một thanh kiếm chỉ về phía bầu trời:
Thu cho lão tử!
Trấn Hồn Kiếm khẽ run lên, trong chốc lát...
Chương 675: Khinh Người Quá Đáng! Một khắc khi thanh âm của Diệp Huyền vừa dứt, Trấn Hồn Kiếm trong tay hắn run lên kịch liệt, ngay sau đó, nó tựa như một vòng xoáy, toàn bộ những ác hồn ở xung quanh kia trực tiếp bị nó hút vào trong đó.
Trong lúc nhất thời, vô số tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên từ trên đỉnh quỷ sơn.

Nơi xa, đám người Dư Thiên ngây ngẩn cả người.

Không chỉ mấy người bọn hắn, tất cả những người trong âm thầm kia cũng ngây ngẩn cả người.

Mà khi tất cả mọi người lấy lại tinh thần, toàn bộ ác hồn ở xung quanh đều đã bị Trấn Hồn Kiếm hấp thu!

Diệp Huyền tay cầm Trấn Hồn Kiếm, giờ khắc này, hắn cảm giác được bên trong Trấn Hồn Kiếm có vô số oán niệm cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Thanh âm có chút hưng phấn của Trấn Hồn Kiếm đột nhiên vang lên:
Đa tạ tiểu chủ! Trong số những ác hồn này có một vài tên không tệ, sau khi ta thôn phệ chúng nó, lại chọn mấy tên để luyện chế âm hồn, tiểu chủ bảo trọng!
Thanh âm vừa dứt, Trấn Hồn Kiếm trực tiếp biến mất.

Diệp Huyền: "..."

Nơi xa, Dư Thiên đột nhiên cả giận nói:
Diệp Huyền, ngươi làm cái gì!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua Dư Thiên:
Tại sao ngươi lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy?
Thanh âm vừa dứt, cả người hắn đột nhiên biến mất.

Sắc mặt Dư Thiên đại biến, vội thối lui về sau.

Mà hai lão giả ở bên cạnh hắn cũng đột nhiên xông ra ngoài.

Phanh phanh!

Theo hai tiếng nổ vang vang lên, hai tên cường giả Thánh cảnh liên tục lùi lại.

Nhìn thấy một màn này, Dư Thiên biến sắc, hắn đang muốn xuất thủ, nhưng mà phần bụng của hắn lại truyền đến một trận đau đớn, hắn cúi đầu nhìn phần bụng của bản thân, giờ phút này, phần bụng của hắn đã bị ăn mòn ra một lỗ thủng khổng lồ.

Không thể ra tay!

Dư Thiên vội vàng dừng lại, hiện tại nếu hắn ra tay, thương thế của hắn sẽ càng trở nên nặng hơn!

Vào thời khắc này, Diệp Huyền lại xuất hiện trước mặt hai lão giả kia lần nữa...

Dùng một đánh hai!

Hai tên cường giả Thánh cảnh căn bản không làm gì được Diệp Huyền, nếu như Diệp Huyền không mặc Chư Thần Bộ kia, bọn hắn còn có cơ hội, thế nhưng, sau khi Diệp Huyền mặc vào bộ thần trang kia, bọn hắn phát hiện, bọn hắn căn bản không thể tổn thương Diệp Huyền mảy may!

Diệp Huyền đây là một thân thần trang a!

Hơn nữa, khiến bọn hắn kiêng kỵ nhất, chính là Âm Linh Khí Kiếm của Diệp Huyền, bởi vì bọn hắn không biết chuôi kiếm này sẽ xuất hiện lúc nào!

Vào thời khắc này, dưới núi đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, Tần Tôn giao thủ với Đế Khuyển kia trực tiếp bay ra ngoài, sau đó tầng tầng đâm vào trên vách núi đá.

Oanh!

Vách núi đá kia trực tiếp sụp đổ!

Đế Khuyển đang muốn xuất thủ tiếp, Tần Tôn lại xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã chạy trốn tới đỉnh núi.

Dư Thiên đang muốn nói chuyện, Tần Tôn đột nhiên nói:
Rút về đi!
Nói xong, hắn trực tiếp bay vào bên trong Quỷ Môn.

Dư Thiên ngây ngẩn cả người, sau đó cũng xoay người trở vào bên trong Quỷ Môn.

Hai tên cường giả Thánh cảnh khác cũng đang muốn trốn, thế nhưng Diệp Huyền căn bản không cho bọn hắn cơ hội, hắn giữ chặt hai tên cường giả Thánh cảnh này, mà khi Đế Khuyển chạy đến...

A a!

Hai tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang vọng lên từ trên đỉnh quỷ sơn!

Hai tên cường giả Thánh cảnh trực tiếp bị hai trảo của Đế Khuyển chụp chết, mà linh hồn của bọn hắn cũng bị Trấn Hồn Kiếm của Diệp Huyền hấp thu.

Giờ khắc này, bốn phía vô cùng an tĩnh!

Âm thầm, Mạc Châu Bách Hiểu các nhìn Diệp Huyền phía dưới, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác nghĩ mà sợ!

Giờ phút này, hắn cũng xem như hiểu rõ vì sao lúc trước Diệp Huyền ở Bách Hiểu các lại lớn lối như vậy!

Đây là có lực lượng a!

Nếu lúc ấy Bách Hiểu các khai chiến với Diệp Huyền, cho dù cuối cùng chiến thắng, cũng nhất định là thắng thảm. Mà nếu Bách Hiểu các chịu tổn thất quá lớn, không thể nghi ngờ, ngày tiếp theo bọn hắn sẽ bị các thế lực khác thôn phệ hết!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Mạc Châu quay đầu nhìn qua một bên:

Truyền lệnh xuống, đón Huyên cô nương vào trong Bách Hiểu các ta, để người trong các cẩn thận bảo hộ!

Vâng!

Âm thầm, một bóng đen lặng yên thối lui.

Phía dưới, Diệp Huyền mang theo Đế Khuyển đi đến trước Quỷ Môn kia, Diệp Huyền chém xuống một kiếm.

Tư tư...

Chém xuống một kiếm, tia lửa kiếm khí văng khắp nơi!

Nhưng mà, Quỷ Môn kia lại một vết xước cũng không có!

Diệp Huyền nhăn mày lại, hắn nhìn về phía Đế Khuyển, Đế Khuyển vỗ ra phía trước một trảo.

Oanh!

Quỷ Môn run lên kịch liệt, nhưng mà, chỉ thế thôi...

Đế Khuyển nhăn mày lại:
Cánh cửa này không đơn giản!
Diệp Huyền mở ra tay phải, Tiên Linh kiếm trong tay biến thành Âm Linh Khí Kiếm, sau một khắc, hắn đâm ra một kiếm.

Oanh!

Quỷ Môn run lên lần nữa, mà Diệp Huyền lại liên tục lùi xa mấy trượng!

Diệp Huyền nhăn mày lại, trong lòng có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới, ngay cả Âm Linh Khí Kiếm cũng không thể thương tổn Quỷ Môn này nửa phần!

Phải biết, Âm Linh Khí Kiếm này chính là Tiên khí a!

Đế Khuyển nói:
Cửa này có chút đặc thù, sợ là chỉ có Trấn Hồn Kiếm kia của ngươi mới có thể phá được.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiểu Hồn, ngươi có thể phá vật này không?
Một lát sau, thanh âm của Tiểu Hồn vang lên:
Không được!
Diệp Huyền kinh ngạc nói:
Ngươi cũng không thể?
Tiểu Hồn nói:
Không phải ta không thể, mà là tiểu chủ không đủ thực lực, vô phương phát huy ra toàn bộ uy lực của ta.
Diệp Huyền: "..."

Tiểu Hồn nói:
Vật này cực kỳ không tầm thường, cho dù tiểu chủ có thể phát huy toàn bộ uy lực của ta, cũng không nhất định có thể chém vỡ nó.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Vậy ngươi có biện pháp gì để chúng ta đi vào hay không?
Tiểu Hồn trầm mặc một lát, sau đó nói:
Nếu tiểu chủ muốn đi vào, chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, để bọn hắn thả ngươi đi vào, thứ hai, vận dụng thanh kiếm trên đỉnh tháp, kiếm kia có thể phá cửa này.
Diệp Huyền lắc đầu, hai biện pháp này đều không thể làm được!

Đặc biệt là cách thứ hai, đến tận bây giờ hắn cũng không thể sử dụng kiếm kia!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nghĩ đến một biện pháp khác!

Không Gian đạo tắc!

Diệp Huyền vội vàng tế ra Không Gian đạo tắc, lợi dụng Không Gian đạo tắc, rất nhanh Diệp Huyền đã cảm nhận được kết cấu không gian xung quanh cùng với không gian bên trong cánh cửa kia.

Yên lặng một chớp mắt, Diệp Huyền đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đế Khuyển:
Đi!
Nói xong, hắn đă đặt tay lên trên vai Đế Khuyển, sau một khắc, hắn và Đế Khuyển trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi Diệp Huyền và Đế Khuyển biến mất, có mấy người đột nhiên xuất hiện ở trong sân, đám người kia đều đang nhìn vào cánh cửa.

Tên này thật sự muốn tiêu diệt Quỷ Môn sao?

Biết đâu được, ngươi cứ nghĩ đến Độc Cô gia và Cổ gia đi!

Quỷ Môn này cũng không yếu, hắn có thể tiêu diệt Quỷ Môn sao?

Rửa mắt mà trông!

"..."

Mạc Châu ở một bên nhìn chằm chằm cánh cửa phía dưới kia, nếu hôm nay Diệp Huyền thắng, không thể nghi ngờ, ngày sau sẽ ít đi rất nhiều người đến tìm Diệp Huyền gây phiền phức.

Mà nếu Diệp Huyền bại, hoặc chạy trốn, như vậy, có lẽ những người trong âm thầm kia sẽ ra tay ngay.

Đại giới rất lớn, thế nhưng, dụ hoặc cũng rất lớn!

Ngay cả Bách Hiểu các bây giờ cũng là đang quan sát!

Nếu tình thế bắt buộc, Bách Hiểu các cũng sẽ động thủ!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là biết Diệp Huyền còn nắm trong tay bao nhiêu át chủ bài.

Một đầu yêu thú, còn xa xa chưa đủ để những người này bỏ đi tưởng niệm!

Hiện tại, cần phải nhìn một chút Diệp Huyền có thể sống sót đi ra hay không.

...
Chương 676: Giết Tần Tôn
Bình Luận (0)
Comment