Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 537 - Chương 2227. Hắn Muốn Ngủ Với Ngươi

Chương 2227. Hắn muốn ngủ với ngươi Chương 2227. Hắn muốn ngủ với ngươi

Chương 2227: Hắn muốn ngủ với ngươi

Sau khi Diệp Huyền rời khỏi sân nhỏ của Tiểu Thất, hắn tìm thấy An Lan Tú.

Hắn đưa nạp giới của bạch phát lão giả cho nàng: "Cho ngươi đó!"

An Lan Tú nhìn Diệp Huyền rồi nhận lấy chiếc nhẫn, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ngươi không hỏi đó là cái gì sao?"

An Lan Tú nhìn hắn mà không lên tiếng.

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: "Chúng ta đi dạo cùng nhau một chút được không?"

An Lan Tú gật đầu: "Được!"

Trên con đường rải sỏi, Diệp Huyền và An Lan Tú chầm chậm bước đi.

An Lan Tú rất ít nói, nên hầu như không nói gì cả.

Diệp Huyền đột nhiên nói: "Ta vẫn còn nhớ Thanh thành!"

An Lan Tú nhìn hắn mà không lên tiếng.

Nàng gặp Diệp Huyền ở Thanh thành, lúc đó nàng vẫn là An Quốc Sĩ.

Diệp Huyền lại nói: "Tiểu Cửu, Mặc Vân Khởi, còn có Bạch Trạch và Tiểu An, bọn họ đều trở về Thanh thành rồi."

Thật ra lúc trước hắn đã phái người đi đón đám người Tiểu Cửu nhưng lại biết được tin bọn họ đều đã trở về Thanh thành cả rồi.

Khi biết tin này, trong lòng hắn cảm thấy rất phức tạp.

Hắn biết ý của bọn họ.

Bước chân của Diệp Huyền rất nhanh, đám người Tiểu Cửu không thể theo kịp, mà bọn họ cũng lựa chọn không đi theo.

Trong nhóm người ra khỏi Thanh thành năm đó, chỉ có An Lan Tú và Liên Vạn Lý là có thể theo kịp hắn.

An Lan Tú im lặng.

Quả nhiên, càng ngày càng có ít người theo đuổi con đường võ đạo này!

Bây giờ, chỉ còn lại nàng, Liên Vạn Lý và Diệp Huyền.

Diệp Huyền đột nhiên dừng lại, hắn quay sang nhìn An Lan Tú rồi cười nói: "Trước kia có tiền bối nói với ta rằng con đường võ thuật rất cô đơn. Ta cũng cảm thấy rằng ngươi có thể đi xa trên con đường võ đạo này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bạn bè, người thân xung quanh ngươi cũng có thể đi xa.

Có khi là khi ngươi vẫn đang đi trên con đường này sẽ ngày càng có ít người xung quanh ngươi. Ngươi có biết không? Đôi khi ta rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó ta vẫn đang đi, nhưng ngươi, Liên Vạn Lý và Linh Nhi đã không còn ở đó nữa rồi.”

Cô đơn!

Con đường võ thuật là sự cô đơn!

Thực ra không chỉ có đám người Tiểu Cửu và Mặc Vân Khởi, mà cả Vị Ương Thiên và Họa Sư, Mạc Tà...

Nhiều người đã từng đi trên con đường võ đạo như thế đều đã biến mất rồi!

Đột nhiên hắn sợ hãi, sợ rằng mình sẽ trở thành bạch phát lão giả ở bản nguyên chi địa, cuối cùng chỉ còn lại một mình mình.

Sau khi ra khỏi bản nguyên chi địa, sở dĩ hắn lập tức trở về Ngũ Duy vũ trụ thật ra chỉ đơn giản là để gặp An Lan Tú, Tiểu Thất và Liên Vạn Lý.

An Lan Tú đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay Diệp Huyền, nàng nhìn hắn: "Ta sẽ đi cùng ngươi."

Diệp Huyền trở tay nắm lại tay nàng, cười nói: "Cảm ơn, cảm ơn sự đồng hành trong thầm lặng của ngươi trong suốt thời gian qua."

An Lan Tú lắc đầu: "Ngươi vẫn là Diệp Huyền mà ta biết, vậy là đủ rồi."

Thực ra nàng cũng sợ, sợ hắn sẽ trở thành người khác khi đi trên con đường võ đạo!

Nàng thích thiếu niên mà mình đã gặp ở Thanh thành!

Mà bây giờ, người trước mặt vẫn là thiếu niên đó.

Đương nhiên là thiếu niên này đã trưởng thành hơn nhiều so với trước đây.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh: "Ồ, còn nắm tay nhau nữa cơ!"

Giọng nói của Liên Vạn Lý!

An Lan Tú vô thức muốn rút tay về, nhưng lại bị Diệp Huyền kéo lại.

Diệp Huyền nhìn Liên Vạn Lý, cười nói: "Chúc mừng, Bán Bộ Độn Nhất rồi!"

Liên Vạn Lý lắc đầu: "Còn không phải vẫn không đánh được ngươi!"

Diệp Huyền chớp mắt: "Nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi có muốn nghe không?"

Liên Vạn Lý hơi tò mò: "Bí mật gì?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Kiếm đạo cảnh giới của ta lại đột phá rồi. Bây giờ ta có thể diệt Độn Nhất bằng một tay! Ta có thể đánh ít nhất mười người như ngươi!"

Khóe miệng An Lan Tú hơi nhếch lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyền mà sững sờ một lát, sau đó gầm lên: "Cái tên trời đánh nhà ngươi..."

Nói rồi, nàng nhấc Thanh Long Đao của mình lên đuổi theo Diệp Huyền.

Diệp Huyền xoay người bỏ chạy.

Nhìn thấy hai người đánh nhau ở phía xa, An Lan Tú đột nhiên cười nhiều hơn.

Một lát sau, ba người bọn họ đến một mảnh sân nhỏ, Diệp Huyền bắt đầu nấu ăn, ba người ngồi quanh bàn.

Liên Vạn Lý nhìn Diệp Huyền đang nấu ăn: "Diệp thổ phỉ, sao hôm nay ngươi lại nhớ đến nấu ăn cho chúng ta vậy?"

Diệp Huyền cười nói: "Sao thế, ngươi cảm thấy ta có âm mưu sao?"

Liên Vạn Lý cười lạnh: "Không có việc gì mà lại đột nhiên tỏ ra ân cần, không phải gian thì cũng là trộm!"

Nói rồi, nàng nhìn An Lan Tú: "Cẩn thận, trực giác của ta nói cho ta biết hắn muốn ngủ với ngươi!"

Khuôn mặt An Lan Tú không có biểu cảm gì: "Cũng có lẽ là muốn ngủ với ngươi!"

Liên Vạn Lý đang định lên tiếng, nhưng Diệp Huyền ở bên cạnh đột nhiên nở nụ cười: "Hay là chúng ta ngủ chung luôn đi! Giường của ta đủ lớn!"

Hai nữ nhân đột nhiên nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền cảm thấy có chút không hay, ngay sau đó, một thanh đao lớn và một cây trường thương đột nhiên chém về phía hắn...


Bình Luận (0)
Comment