Chương 2279. Còn một quyển
Chương 2279. Còn một quyển
Chương 2279: Còn một quyển
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi có quay lại không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Có chứ. Nhưng mà trong thời gian ngắn ta không thể quay về được! Tiếp theo đây mọi chuyện ở Ngũ Duy vũ trụ ngươi phải tự giải quyết, ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”
Mộ Niệm Niệm khẽ vỗ vai hắn: “Làm một kiếm tu chỉ cần hiểu về kiếm là được, nhưng làm chủ của một vũ trụ thì ngươi không thể chỉ hiểu mỗi về kiếm. Âm Gian là kẻ địch lớn nhất hiện giờ của ngươi, nhưng không phải kẻ địch duy nhất của ngươi.”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, cứ thế, dưới ánh mắt của hắn, Mộ Niệm Niệm càng lúc càng đi xa.
Lúc này, Đạo Tam Sinh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nàng ta không quản nữa sao?’
Diệp Huyền mỉm cười: “Nàng ta đã giúp ta được một thời gian nhưng không thể giúp ta cả đời được. Con đường tiếp theo đây ta cần phải tự mình bước đi.”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Thực ra trước khi tới tìm Mộ Niệm Niệm, hắn muốn đánh một trận với cường giả Chứng Đạo cảnh kia!
Hiện giờ với thực lực của hắn, cường giả Độn Nhất cảnh bình thường không phải đối thủ của hắn, thế nên hắn rất muốn đánh một trận với cường giả Chứng Đạo cảnh để xem cực hạn của mình đang nằm ở đâu.
Hắn không ngờ là đợi đến lúc hắn tới tìm Mộ Niệm Niệm thì nam tử trung niên kia đã bị giết rồi!
Thực ra hắn rất muốn đánh với Mộ Niệm Niệm một trận, nhưng hắn biết mình không đánh lại được nàng mà chỉ có thể bị nàng đánh thôi…
Mộ Niệm Niệm quá mạnh!
Tỉ thí với nàng, nếu nàng không nhường thì còn lâu Diệp Huyền mới có cơ hội. Mà nếu nàng nhường thì tỉ thí còn ý nghĩa gì nữa.
Thế nên hắn không tỉ thí với Mộ Niệm Niệm nữa.
Đúng lúc đó, Đạo Tam Sinh đột nhiên chạy đến bên cạnh hắn: “Âm Gian rất mạnh đó!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Trước kia chẳng phải ngươi nói bọn họ chẳng mạnh chút nào sao?”
Đạo Tam Sinh đỏ mặt: “Ta nói dối đấy!”
Diệp Huyền bật cười ha ha.
Lúc này, A La đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Trong tay nàng là một người.
Người này chính là Nam Sở, có điều lúc này, Nam Sở chỉ còn là một linh hồn, hơn nữa linh hồn còn không hoàn chỉnh!
Nếu như bản thể của Nam Sở còn thì có lẽ A La không làm gì được hắn ta, thế nhưng với trạng thái hiện giờ của hắn ta thì hoàn toàn không phải đối thủ của A La.
Nam Sở nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đã mở được Đạo Kinh!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Nam Sở cười chế giễu: “Thật nực cười, chúng ta còn tưởng ngươi mới đạt ngụy Độn Nhất cảnh!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta muốn hỏi ngươi một câu hỏi!”
Nam Sở nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi muốn biết vị trí của Âm Gian!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Nam Sở mỉm cười: “Ta nói cho ngươi biết!”
Nói đoạn, hắn ta bèn mở lòng bàn ta ra, một tấm bản đồ nho nhỏ chợt xuất hiện.
Diệp Huyền liếc nhìn tấm bản đồ, âm thầm ghi nhớ.
Nam Sở đột nhiên nói: “Có biết vì sao ta lại nói cho ngươi biết không?”
Diệp Huyền nhìn Nam Sở, hắn mỉm cười: “Ngươi muốn để ta đi tìm bọn họ, sau đó lợi dụng bọn họ để hủy diệt ta!”
Nam Sở bật cười ha ha: “Diệp Huyền, ngươi rất thông minh. Có điều, ngươi đã đánh giá thấp Âm Gian rồi! Bọn họ lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng của ngươi đấy. Hôm nay mặc dù Nam Sở ta chết, thế nhưng Diệp Huyền ngươi cũng không sống nổi bao lâu nữa đâu! Không chỉ Diệp Huyền ngươi mà còn tất cả những người Ngũ Duy vũ trụ nữa! Cả Mộ Niệm Niệm nữa, nàng ta sẽ bị Âm Gian báo thù thôi, kết cục của nàng ta chắc chắn sẽ rất thảm!”
Nói đến đây, giọng nói của hắn ta tràn ngập vẻ độc đoán.
Hắn ta không xin tha vì biết Diệp Huyền sẽ không bỏ qua cho mình, hắn ta đã chuẩn bị tâm lí cho cái chết rồi.
Diệp Huyền đột nhiên xòe tay ra, trong tay hắn là một quyển trục.
Là quyển Đạo Kinh “biến số.”
Hắn mở quyển trục ra cho Nam Sở xem. Khi Nam Sở nhìn thấy nội dung bên trong, cả người hắn ta khựng lại, ngây ngốc ngay tại chỗ.
Nam Sở nhìn Diệp Huyền, hắn ta run rẩy nói: “Cái này… cái này là Đạo Kinh?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy! Ngươi xem cho kĩ!”
Nam Sở vội vàng gật đầu, hắn ta nhìn Đạo Kinh, xem mãi xem mãi, linh hồn của hắn ta bắt đầu run rẩy!
Khoảnh khắc ấy, Nam Sở cứ như một người sắp chết trên sa mạc bỗng tìm thấy một ốc đảo.
Hi vọng!
Hắn ta từng là cường giả Chứng Đạo cảnh, đương nhiên không phải Chứng Đạo cảnh thực sự. Đến Độn Nhất cảnh thực sự hắn ta còn chưa đến nữa là. Ngày xưa, hắn ta cũng muốn trở thành Độn Nhất cảnh thực sự và thành Chứng Đạo thực sự, nhưng tiếc là không có Đạo Kinh nên hắn ta không làm được!
Đây cũng là lí do tại sao sau khi biết được tin Diệp Huyền có Đạo Kinh, hắn ta lại lập tức đoạt xá trùng sinh.
Mà lúc này, cuối cùng hắn ta cũng đã trông thấy được Đạo Kinh!
Nỗi nghi ngoặc trong lòng bấy lâu nay đã được giải đáp.
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta còn một quyển Đạo Kinh nữa!”
Nói đoạn, hắn bèn lấy quyển “vận mệnh” kia ra. Diệp Huyền mở Đạo Kinh rồi cho Nam Sở xem.
Nam Sở nhìn chằm chằm Đạo Kinh “vận mệnh”, đầu hắn ta đã trống rỗng, lại là một quyển Đạo Kinh nữa!
Ôi trời ơi!
Hắn ta được xem những hai quyển Đạo Kinh!
Niềm hạnh phúc này đến quá đột ngột rồi!
Nam Sở không nghĩ nhiều mà vội vàng đọc Đạo Kinh.
Hắn ta đọc cứ như đói khát vậy, khoảnh khắc ấy cả người hắn ta đều như điên lên!