Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 64 - Chương 791: Thần Vương Tọa!

. Diệp Huyền nhíu mày, lẩm bẩm: Cổ Ma tộc?
Thần Vương khẽ gật đầu, nói thêm:
Vào năm đó, Cổ Ma tộc là chủng tộc sánh ngang Thần tộc cùng Minh Tộc, bọn họ mạnh nhất chính là thân thể, phương pháp tu luyện nhục thể của bọn họ rất mạnh.
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta phải đi Cổ Ma tộc sao?
Thần Vương gật đầu, nói:
Có lẽ Cổ Ma tộc bây giờ cũng xuống dốc, cũng không biết có bị diệt tuyệt hay không. . . Nếu như không có, ngươi có thể đi thử thời vận, có thể đạt được phương pháp luyện thể truyền thừa của bọn họ hay không, phải xem vận số của chính ngươi.
Diệp Huyền gật đầu, nói khẽ:
Luôn luôn phải thử một chút!
Thần Vương nói:
Hiện tại ngươi có khả năng rời đi. Nhớ kỹ, chớ có quên việc ngươi đáp ứng ta.
Diệp Huyền chân thành nói:
Ta nhất định sẽ dùng hết khả năng!
Nhận ủy thác của người, phải làm việc thay người!

Nếu Diệp Huyền hắn nhận được chỗ tốt của người ta, đương nhiên sẽ tận lực hoàn thành chuyện đã đáp ứng người ta!

Thần Vương nói:
Đi thôi!
Diệp Huyền ôm quyền:
Tiền bối, cáo từ!
Nói xong, hắn quay người rời đi, thế nhưng đi không bao lâu, hắn đột nhiên quay người lại đi tới trước mặt Thần Vương:
Tiền. . . Tiền bối, làm sao ra ngoài?
Thần Vương vung tay phải lên, trong nháy mắt, Diệp Huyền đã biến mất không thấy đâu nữa.

Diệp Huyền vừa biến mất, dường như Thần Vương nghĩ đến cái gì, nhíu mày lẩm bẩm:
Thần Vương tọa. . .
Sau khi Diệp Huyền đi ra, hắn mới nhớ tới đồ chơi này!

Phải biết, Thần Vương tọa phẩm giai trên cả Trấn Hồn kiếm cùng Thần Vương kiếm!

Vương tọa này có hiệu quả nghịch thiên gì?

Diệp Huyền rất chờ mong!

Nhìn thấy Diệp Huyền đi ra, Liên Loan Nhi vội vàng đi đến trước mặt hắn, hỏi:
Ngươi thông qua thí luyện rồi?
Diệp Huyền gật đầu:
Đúng thế!
Liên Loan Nhi ngây người, sau đó gương mặt trở nên phức tạp!

Thông qua rồi!

Một nhân loại thông qua thí luyện khó khăn nhất Thần tộc!

Diệp Huyền nhìn bốn phía, nói:
Xảy ra chuyện gì?
Liên Loan Nhi thu hồi suy nghĩ, lắc đầu nói:
Tiểu nữ hài của ngươi làm!
Tiểu nữ hài!

Diệp Huyền hơi giật mình, rất nhanh, hắn hiểu Liên Loan Nhi nói tới là ai!

Tiểu Linh Nhi!

Tại sao gia hỏa này chạy ra ngoài?

Lúc này, Đế Khuyển nói:
Nàng tới tìm ngươi. . . Nàng cầm thanh kiếm kia đuổi theo cái ghế suốt hai canh giờ.
Nói đến đây, nó nhìn về phía Diệp Huyền:
Nàng hiện tại đã biết mình rất biết đánh nhau, ngươi cần phải cẩn thận một chút!
Diệp Huyền: . . .

Lúc này, Ma Sư cách đó không xa lại nói:
Ta không tin ngươi thông qua được thí luyện của Thần tộc ta!
Diệp Huyền nhìn Liên Loan Nhi, hỏi:
Hắn là?
Liên Loan Nhi nói:

Hắn là truyền công trưởng lão của Thần tộc ta.

Ồ!

Diệp Huyền gật đầu, sau đó nhìn Ma Sư, nói:
Cần ta chứng minh với ngươi sao?
Ma Sư cũng nhìn Diệp Huyền, đáp:
Chứng minh cho lão phu xem!
Diệp Huyền cười nói:
Được rồi!
Nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, Thần Vương kiếm xuất hiện trong tay hắn.

Nhìn thấy Thần Vương kiếm, gương mặt tất cả cường giả Thần tộc đều thay đổi!

Ma Sư không dám tin nhìn Thần Vương kiếm, lẩm bẩm:
Không. . . Làm sao có thể. . . Tại sao Thần Hoàng lại mang truyền thừa giao cho người ngoài. . .
Diệp Huyền cười lạnh.

Nhìn thấy cảnh này, Ma Sư giật mình, hắn vội vàng nói:
Lão phu không còn ý gì khác, ta chẳng qua cảm thấy tò mò!
Diệp Huyền quay người nhìn Liên Loan Nhi, nói:
Triệu tập tất cả người Thần tộc tới đây, đặc biệt là thế hệ tuổi trẻ của Thần tộc, tất cả đều phải tới!
Liên Loan Nhi do dự một chút, sau đó gật đầu, quay người rời đi.

Diệp Huyền nhìn Thần Vương tọa kia, Thần Vương tọa không có chạy trốn, hắn đi đến trước Thần Vương tọa, nói khẽ:
Nếu như ngươi không muốn ta lấy đi, có thể rời đi!
Hắn không muốn ép buộc Thần Vương tọa, dù sao cũng là thần khí cấp bậc Đạo cảnh!

Thế nhưng, hắn biết, loại tồn tại cấp bậc này, hắn không thể cưỡng ép, bằng không đối phương cắn trả, hắn chết như thế nào cũng không biết!

Thần Vương tọa không có trả lời!

Diệp Huyền cười nói:
Ngươi không nói lời nào, ta xem như ngươi đáp ứng đi theo ta.
Nói xong, hắn trực tiếp cầm lấy Thần Vương tọa thu vào Giới Ngục tháp.

Bên trong Giới Ngục tháp, Tiểu Linh Nhi đang ôm hộp nói thầm liền quay người, lúc nhìn xuống Giới Ngục tháp, nàng biến sắc, ngay sau đó nàng trực tiếp chạy ra ngoài, thế nhưng rất nhanh lại chạy trở về!

Nhưng lần này, trong tay nàng có thêm một thanh kiếm!

Thần Vương tọa: . . .

Bên ngoài Giới Ngục tháp.

Cũng không lâu lắm, Liên Loan Nhi dẫn theo một đám người đi tới trước mặt Diệp Huyền.

Gần một vạn người, già trẻ đều có.

Tất cả người Thần tộc đều nhìn Diệp Huyền, trong mắt rất nhiều người, không che giấu thần sắc khinh thường của mình.

Nhìn thấy việc này, Đế Khuyển lắc đầu.

Một người, cao ngạo có khả năng!

Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, lỗ mũi của ngươi chỉ lên trời cũng được. Thế nhưng, không có thực lực còn kiêu ngạo, đó chính là kẻ đần độn, đặc biệt là cao ngạo trước mặt người lợi hại hơn ngươi!

Trị!

Đế Khuyển biết, Thần tộc nhất định phải sửa trị, chỉ có như vậy, có lẽ Thần tộc còn có chút hi vọng!

Diệp Huyền nhìn mọi người, sau đó nói:
Ta là nhân loại.
Nghe vậy, mọi người phía dưới đều xôn xao.

Trong đó, khinh thường trong mắt rất nhiều người Thần tộc càng không che giấu chút nào.

Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng, nói:

Thế nhưng hiện tại, ta là vương của Thần tộc các ngươi!

Dựa vào cái gì?

Lúc này, một tên nam tử Thần tộc đi ra, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, khinh thường nói:
Ngươi là một nhân loại dựa vào cái gì làm vương Thần tộc chúng ta?
Diệp Huyền nhìn nam tử kia, nói:
Ta biết, các ngươi xem thường nhân loại! Ta phải nói cho các ngươi biết, ta không muốn giết gà dọa khỉ, cũng không muốn giết người lập uy, nhưng nếu cần phải làm vậy, ta khẳng định sẽ làm, cho nên, ở trước mặt ta, các ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, bằng không thì. . .
Nam tử cười lạnh nói:
Bằng không thì như thế nào? Ngươi. . .
Đúng lúc này, nam tử im lặng, ngay sau đó, đầu hắn trực tiếp rớt xuống!

Máu tươi tuôn ra như suối!

Tất cả mọi người đều sửng sốt!

Diệp Huyền nhếch miệng cười nói:
Bằng không thì cứ như vậy!
Cách đó không xa, Liên Loan Nhi nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Ngươi dám giết người!
Đúng lúc này, một tên nam tử đột nhiên đi ra, hắn căm tức nhìn Diệp Huyền, còn muốn nói điều gì, thế nhưng trong nháy mắt, đầu hắn cũng bay ra ngoài.

Mọi người: “. . .”
Chương 791: Thần Vương Tọa! Diệp Huyền cười nói: Còn có người nào đi ra không? Yên tâm, một kiếm của ta rất nhanh, cam đoan không đau đớn chút nào.
Hiện tại, tất cả cường giả Thần tộc đều tức giận nhìn Diệp Huyền, thế nhưng giận mà không dám nói gì.

Diệp Huyền đi đến trước mặt đám người Thần tộc, lắc đầu nói:
Các ngươi rất yếu, thật quá yếu! Yếu thì cũng thôi đi, cả đám đều có tâm cao hơn trời, xem thường nhân loại. . . Ta hỏi các ngươi, các ngươi có tư cách gì xem thường nhân loại? Biết không? Hiện tại nhân loại bên ngoài, thế lực có thể diệt các ngươi, rất rất nhiều!
Nói xong, hắn chỉ vào tên nam tử Thần tộc đang tức giận nhìn hắn:
Trong mắt ngươi khinh thường ta, còn có sát ý, thế nhưng, ngươi có thể làm cái gì? Tức giận, đó là biểu hiện của người không có năng lực!
Nói đến đây, hắn nhìn đám người Thần tộc chung quanh, nói:
Ở trước mặt ta, các ngươi không có bất kỳ tư cách kiêu ngạo gì. Nếu có, mời đánh bại ta, dùng hành động thực tế nói cho ta biết, mà không giống như các ngươi hiện tại, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhìn ta.
Lúc này, một tiểu nữ hài đi ra, nữ hài tuổi không lớn lắm, mười bốn mười lăm tuổi, dung mạo rất xinh đẹp.

Phải nói nữ tử Thần tộc đều rất đẹp!

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, nói:
Nhân loại, ngươi rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn chúng ta nhiều, thế nhưng, ngươi là nhân loại, chúng ta là Thần tộc, chúng ta không cần nhân loại khoa tay múa chân với chúng ta.
Diệp Huyền đi về phía tiểu nữ hài, những cường giả Thần tộc kia biến sắc, dồn dập ngăn cản trước mặt tiểu nữ hài.

Lúc này, tiểu nữ hài đi ra, nói:
Không cần, ta không sợ hắn!
Nói xong, nàng cứ như vậy nhìn thẳng Diệp Huyền, trong mắt không có chút sợ hãi nào.

Diệp Huyền đi đến trước mặt tiểu nữ hài, cười nói:
Nếu như ta nguyện ý, hiện tại, ta có khả năng giết sạch tất cả các ngươi. . .
Nói xong, hắn bóp nhẹ gương mặt tiểu nữ hài:
Ngươi xem, ta còn có thể muốn làm gì thì làm!
Bên cạnh, những cường giả Thần tộc giận dữ, trong đó một lão giả muốn xuất thủ, nhưng mà một thanh kiếm trực tiếp xuất hiện ngay giữa trán của hắn!

Thế là, không người nào dám động!

Tiểu nữ hài nhìn thẳng Diệp Huyền, nàng cứ như thế nhìn hắn.

Diệp Huyền cười nói:
Ngươi, rõ chưa?
Tiểu nữ hài thu hồi tầm mắt, yên lặng.

Diệp Huyền ngồi xổm trước mặt tiểu nữ hài, nói:
Ta phải thừa nhận, Thần tộc đã từng rất mạnh mẽ, thế nhưng, đó là việc trong quá khứ, hơn nữa, mạnh mẽ ngày xưa không có quan hệ gì tới các ngươi! Thần tộc năm đó mạnh mẽ, là bởi vì người Thần tộc năm đó rất mạnh mẽ. Thế nhưng hiện tại, các ngươi rất yếu, thế mà các ngươi không dám thừa nhận. Thần tộc năm đó huy hoàng lại không phải là vốn liếng giúp các ngươi kiêu ngạo tới bây giờ. Các ngươi hiện tại chỉ có thể kéo dài hơi tàn tại nơi đây. Kiêu ngạo?
Nói đến đây, hắn lại nhìn đám người chung quanh, hỏi:
Các ngươi nói cho ta biết, các ngươi có gì tư cách gì kiêu ngạo? Ta ưu tú như vậy, ta kiêu ngạo sao? Ta không dám kiêu ngạo, các ngươi dựa vào cái gì để tiếp tục kiêu ngạo?
Khóe miệng Đế Khuyển co giật. . .

Gương mặt Liên Loan Nhi biến thành cổ quái.

Lúc này, tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nói:
Ngươi muốn làm vương của Thần tộc chúng ta?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Đúng thế.
Tiểu nữ hài nói:
Ngươi không phải người Thần tộc!
Diệp Huyền cười cười, sau đó nói:
Ta hỏi các ngươi, các ngươi muốn tiếp tục kéo dài hơi tàn như hiện tại, hay muốn phục hưng Thần tộc?
Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, đáp:
Phục hưng Thần tộc!
Diệp Huyền nói khẽ:
Nếu như muốn phục hưng Thần tộc, nhất định phải đi ra ngoài, đi mở mang kiến thức thế lực bên ngoài, nhìn xem vì sao bọn họ mạnh mẽ, mà các ngươi, cũng nhất định phải học tập, học tập nhân loại, học tập chủng tộc khác.
Tiểu nữ hài trầm giọng nói:
Nhân loại bên ngoài cũng cường đại giống ngươi sao?
Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài, nói:
Không, bên ngoài có rất nhiều người yếu, hơn ta. thế nhưng, cũng có rất nhiều người còn mạnh hơn ta, mạnh hơn rất rất nhiều cũng có.
Lúc này, một tên nam tử đột nhiên nói:
Đan nhi, đừng nghe hắn, hắn là nhân loại, không thể tin!
Tiểu nữ hài tên là Đan nhi nhìn tên nam tử, nói:
Vậy ngươi đánh bại hắn!
Sắc mặt tên nam tử biến thành khó coi.

Diệp Huyền kinh ngạc quan sát tiểu nữ hài, hắn phát hiện, địa vị của tiểu nữ hài trong Thần tộc không đơn giản chút nào!

Đan nhi quay đầu nhìn Diệp Huyền, hỏi:
Tại sao ngươi phải giúp Thần tộc chúng ta?
Diệp Huyền cười cười, sau đó chỉ vào Đế Khuyển đang nằm gần đó, nói:
Ba nguyên nhân, thứ nhất, nó là bằng hữu của ta, nó hi vọng ta tới Thần tộc, hi vọng ta giao hảo cùng Thần tộc. Nguyên nhân thứ hai, ta nhận được chỗ tốt của Thần tộc, ta đã đáp ứng vị tiền bối kia, sẽ trợ giúp Thần tộc; nguyên nhân thứ ba, ta cũng hi vọng Thần tộc mạnh lên, như vậy sẽ trở thành đồng minh mạnh mẽ của ta.
Đan nhi quan sát Diệp Huyền, sau đó nàng đi đến trước mặt Đế Khuyển, Đế Khuyển nhìn Đan nhi trước mặt, không nói gì.

Đan nhi nhìn Đế Khuyển, hỏi:
Ngươi là Đế Khuyển, đúng không?
Đế Khuyển hơi kinh ngạc, hỏi lại:
Ngươi biết ta?
Đan nhi gật đầu, nói:
Ngươi là hộ tộc thần thú Thần tộc ta, năm đó vì Thần tộc lực chiến đến cùng. . . Mặc dù ta không biết ngươi cuối cùng đi đâu, thế nhưng, những người Thần tộc có thể còn sống đến bây giờ, là công lao của ngươi và những thần tướng năm xưa!
Đế Khuyển yên lặng.

Đan nhi lại nhìn sang Diệp Huyền, sau đó nói:
Hắn là nhân loại, ngươi lại đi theo hắn, hiển nhiên là tín nhiệm hắn, chúng ta cũng có thể tín nhiệm hắn không?
Đế Khuyển khẽ gật đầu, nói:
Có khả năng.
Đối với Diệp Huyền, nó vô cùng tin tưởng.

Đối với địch nhân, Diệp Huyền có thể sẽ giở trò, nhưng đối với mình người, nó chưa thấy Diệp Huyền giở trò gì cả.

Đan nhi khẽ gật đầu, nói:
Ta hiểu rồi.
Nói xong, nàng quay người đi đến trước mặt Diệp Huyền, sau đó chậm rãi quỳ xuống:
Ta nguyện tin ngươi làm vương của Thần tộc.
Nơi này đột nhiên yên tĩnh lại!

Lúc này, Liên Loan Nhi cũng quỳ xuống.

Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều người quỳ xuống.

Hiện tại, Thần Vương tọa đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, khác với lúc trước chính là, lần này phía trên Thần Vương tọa lại lơ lửng hai chữ: Diệp Huyền.

Diệp Huyền vừa ngồi lên, chuyện bất ngờ xảy ra, dùng hắn làm trung tâm, tất cả linh khí trong phạm vi mười vạn dặm đột nhiên biến mất. . .

Phát hiện việc lạ này, Diệp Huyền cũng giật mình, hắn vội vàng đi xuống.

Ở chung quanh, đám người Liên Loan Nhi đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Diệp Huyền nhìn sang Đế Khuyển, hỏi:
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Đế Khuyển trầm giọng nói:
Đạo tắc!
Đạo tắc?

Diệp Huyền sửng sốt:
Đó là đạo tắc?
Đế Khuyển gật đầu:
Thần khí đạt tới Đạo cảnh, sẽ mang ý nghĩa nó đã có đạo tắc của mình. Mà đạo tắc của Thần Vương tọa chính là 'Cấm Linh' đạo tắc. Chỉ cần thôi động, có thể trong nháy mắt hấp thu tất cả linh khí trong phạm vi bao phủ của nó.
Nói đến đây, nó nhìn Diệp Huyền, nói thêm:
Ngươi ngồi lên, có thể trong nháy mắt hấp thu tất cả linh khí trong phạm vi mười vạn dặm cho bản thân sử dụng!
Biến thái!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền!

Có đồ chơi này, chẳng phải đang nói hắn không cần lo lắng không có linh khí?

Không chỉ như thế, còn mang ý nghĩa đối thủ không có linh khí để dùng. . .

Quá biến thái!

Diệp Huyền lại nghĩ tới cái gì, hắn vội hỏi:
Ta cũng có đạo tắc. . . Chương 792: Cấm Linh! Đạo tắc, trong cơ thể hắn có ba đạo đạo tắc!
Mặc dù cũng lợi hại, nhưng trừ Mộng chi đạo tắc ra, còn lại hai đạo đạo tắc. . . Kỳ thật cũng lợi hại, nhưng không có biến thái như Cấm Linh đạo tắc!

Đế Khuyển nói khẽ:
Ngươi có ba đạo đạo tắc, kỳ thật đều mạnh hơn Cấm Linh đạo tắc, nhưng mà, ngươi không có thể phát huy ra uy lực chân chính của bọn nó! Cấm Linh đạo tắc này, ngươi có khả năng thông qua Thần Vương tọa phát huy ra ít nhất nhiều hơn phân nửa uy lực. Tóm lại, đã hết sức nghịch thiên!
Diệp Huyền khẽ gật đầu, kỳ thật, nếu hắn có thể phát huy ra một nửa uy lực của Đại Địa đạo tắc và Không Gian đạo tắc, khẳng định sẽ khủng bố hơn cả Cấm Linh đạo tắc!

Dù sao, hai đạo đạo tắc này chính là đồ của Giới Ngục tháp!

Nhưng mà, Cấm Linh đạo tắc cũng phi thường biến thái!

Diệp Huyền thu hồi Thần Vương tọa, lúc này, hắn phát hiện những cường giả Thần tộc chung quanh nhìn hắn, ánh mắt đã phát sinh biến hóa!

Thần Vương kiếm!

Thần Vương tọa!

Hai món chí bảo của Thần tộc đều nằm trong tay Diệp Huyền, điều này có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa Diệp Huyền đã thông qua Thần tộc thí luyện!

Lúc này, trong mắt người Thần tộc đã không có xem thường, chỉ có phức tạp!

Diệp Huyền nhìn Đan Nhi trước mặt:
Ngươi bây giờ là cảnh giới gì?
Đan Nhi nói:

Tạo Hóa cảnh!

A?

Diệp Huyền sửng sốt.

Đan Nhi nhìn Diệp Huyền, lại lặp lại một lần:
Tạo Hóa cảnh!
Diệp Huyền nhìn Liên Loan Nhi, người sau trầm giọng nói:
Đan Nhi có thần căn, là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Thần tộc hiện tại.
Người ưu tú nhất!

Diệp Huyền đánh giá Đan Nhi, không thể không nói, tiểu nha đầu này quả thật không tệ, không kiêu ngạo không tự ti, có thể thành tài!
Sau này thế nào?
Liên Loan Nhi đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền nói khẽ:
Tiếp xúc thế giới bên ngoài!
Nói xong, hắn nhìn đám người Thần tộc trước mặt, nói:
Có thế hệ trẻ nào muốn đi ra ngoài hay không?
Đan Nhi là người đứng dậy đầu tiên.

Vào lúc này, một tên thiếu niên cũng đứng dậy, rất nhanh, càng ngày càng nhiều người Thần tộc đi ra!

Có mấy trăm người trẻ tuổi Thần tộc đứng ra!

Diệp Huyền lắc đầu, nói:

Quá nhiều! Ta chỉ cần mười người, chỉ có mười người có thể theo ta rời khỏi nơi đây!

Vì cái gì?

Đan Nhi đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền cười nói:
Thực lực Thần tộc bây giờ cũng không mạnh, cứ đi ra ngoài như vậy, rất có thể sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu cho Thần tộc=, hiểu chưa?
Đan Nhi nói khẽ:
Thần tộc chúng ta thật yếu như vậy sao?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Các ngươi phải đi ra xem một chút, mở mang kiến thức Nhân tộc và các tộc khác.
Đan Nhi nhìn Diệp Huyền, nói:
Về sau Thần tộc sẽ tái hiện rực rỡ năm đó sao?
Diệp Huyền nhìn đám người đang đứng ở đây, nói:
Việc này cần xem các ngươi! Tương lai của Thần tộc không trong tay ta, mà nằm trong tay các ngươi.
Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Loan Nhi:
Chọn ra mười người ưu tú nhất thế hệ trẻ của Thần tộc.
Liên Loan Nhi gật đầu, nói:
Có khả năng!
Nói xong, nàng quay người nhìn đám người tuổi trẻ kia, chỉ chốc lát, mười người trẻ tuổi đứng dậy, sáu nam bốn nữ. Tăng thêm Đan Nhi, tất cả mười một người!

Diệp Huyền nhìn mười một người trước mặt, nói:
Các ngươi là người ưu tú nhất Thần tộc, các ngươi sẽ gánh vác gánh nặng phục hưng Thần tộc. Mà bước đầu tiên, chính là phải học tập nhân loại!
Lúc này, một nam tử nhìn Diệp Huyền, nói:
Chúng ta không thể kém nhân loại!
Diệp Huyền đi đến trước mặt nam tử, hỏi:
Ngươi tên gì?
Nam tử nhìn thẳng Diệp Huyền, nói:
Chương Liên Nguyệt!
Diệp Huyền gật đầu:
Ta cũng là nhân loại, ngươi cảm thấy trên người của ta có chỗ nào đáng cho ngươi học tập hay không? Chương Liên Nguyệt nhìn Diệp Huyền, yên lặng.
Diệp Huyền nói:
Thực lực vi tôn, ta mạnh hơn ngươi, ta đáng để ngươi học tập, hiểu chưa? Ở bên ngoài, ta tin tưởng, có rất nhiều nhân loại mạnh hơn các ngươi, thậm chí có rất nhiều người mạnh hơn ta! Vẫn câu nói kia, ta ưu tú như vậy còn không dám kiêu ngạo, các ngươi có tư cách gì kiêu ngạo?
Mọi người: . . .

Diệp Huyền nhìn Đan Nhi, nói:
Ngươi là đại tỷ, đúng không?
Đan Nhi gật đầu:
Đúng thế!
Diệp Huyền nói:
Hiện tại cho ngươi một nhiệm vụ, mang theo bọn họ đi Thần Võ thành.
Đan Nhi hỏi:
Sau đó thì sao?
Diệp Huyền cười nói:
Sau đó sống sót!
Sống sót!

Bên ngoài không dễ sinh tồn như vậy!

Hắn bảo đám người đi tới Thần Võ thành, chính là muốn những người này cải biến, cải biến cách nhìn các chủng tộc khác.

Nếu Thần tộc muốn thay đổi, đầu tiên phải cải biến thế hệ trẻ trước đã.

Đan Nhi hơi thi lễ:
Ta sẽ dẫn bọn họ còn sống trở về!
Nói xong, nàng quay người nhìn mười người, nói:
Đi!
Cứ như vậy, Đan Nhi mang theo mười người trực tiếp rời đi.

Đi hết sức quả quyết!

Người Thần tộc còn lại đều nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:
Đến các ngươi, các ngươi cố gắng sống sót là được.
Nói xong, hắn nhìn về phía Liên Loan Nhi:
Hiện tại người mạnh nhất Thần tộc là ai?
Liên Loan Nhi nhìn sang Ma Sư.

Sắc mặt Ma Sư vô cùng khó coi.

Diệp Huyền nhìn Ma Sư, yên lặng một lát, sau đó nói:
Tiếp tục dùng đại trận ẩn nấp vị trí này, không nên để cho thế lực bên ngoài biết tới nơi đây, bằng không thì. . .
Thần tộc quá giàu có, nếu bị người bên ngoài biết, Thần tộc khẳng định sẽ diệt tộc!

Liên Loan Nhi trầm giọng nói:
Ngươi sẽ rời đi sao?
Diệp Huyền gật đầu:
Ta phải đi tới Cổ Ma tộc một chuyến, nhưng ngươi yên tâm, nếu nơi này có chuyện gì, ngươi có khả năng thông báo cho ta biết! Còn nữa, Thần tộc hiện tại cần phát triển, toàn tộc phát triển, mà không phải mỗi ngày ăn không chờ chết. Đặc biệt khi Thần tộc có được nhiều bảo vật như thế, nhưng các ngươi không có thực lực sánh ngang với chúng.
Liên Loan Nhi khẽ gật đầu:
Ta biết!
Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền, nói:
Ta muốn biết chính là, Thần tộc thật sự có thể phục hưng hay không?
Diệp Huyền nói khẽ:
Như vậy phải xem thế hệ tuổi trẻ của Thần tộc!
Liên Loan Nhi đi đến trước mặt Diệp Huyền, nàng nhìn Diệp Huyền, nói:
Việc này phải xem ngươi!
Diệp Huyền nhìn thẳng Liên Loan Nhi, Liên Loan Nhi nhìn thẳng hắn:
Thần tộc mong muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể nhìn ngươi. Thần tộc ta hiện tại đều đi theo ngươi, ngày sau sẽ cùng chung vinh nhục với ngươi, ngươi nhục, Thần tộc ta sẽ nhục, nếu ngươi đạt được quang vinh, Thần tộc ta cũng sẽ quang vinh!
Nơi này, tất cả người Thần tộc đều đang nhìn Diệp Huyền.

Đế Khuyển cũng nhìn sang Diệp Huyền.

Diệp Huyền yên lặng một lát, nói khẽ:
Chỉ cần ta sống, Thần tộc sẽ không có người nào khi dễ.
Nghe vậy, Liên Loan Nhi tươi cười, sau đó nàng và tất cả mọi người cùng quỳ xuống:
Bái kiến Thần Vương!
Giữa sân, người Thần tộc còn lại đồng loạt quỳ xuống.

Lần này, bọn họ chân chính tán thành Diệp Huyền.
Chương 793: Là Ai Đang Nói! Diệp Huyền yên lặng.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được áp lực!

Hắn hiện tại phải chịu trách nhiệm cả một bộ tộc!

Đương nhiên, đây là việc hắn phải phụ trách.

Dù sao, hắn đã lấy được nhiều chỗ tốt từ Thần tộc!

Diệp Huyền nhìn sang Liên Loan Nhi, nói:
Mười một người, về sau sẽ mang tới kinh hỉ lớn cho các ngươi!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn sang Đế Khuyển:
Đi thôi!
Đế Khuyển đi đến trước mặt Diệp Huyền:
Đi lên!
Diệp Huyền ngây người, sau đó cười nói:
Đế Khuyển huynh, trong lòng ta, ngươi là bằng hữu của ta!
Đế Khuyển nói:
Ta biết, cho nên mới cho ngươi đi lên!
Diệp Huyền cười cười, cũng không cự tuyệt, hắn nhảy lên lưng Đế Khuyển, rất nhanh, Đế Khuyển mang theo Diệp Huyền biến mất tại cuối chân trời mờ mịt!

Liên Loan Nhi nhìn về chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, Ma Sư bay tới trước mặt nàng, nói khẽ:
Vì sao hắn thông qua thí luyện. . .
Liên Loan Nhi nói khẽ:
Vẫn chưa rõ sao? Thần tộc ta cần một người dẫn đầu! Ban đầu, người dẫn đầu như thế, Giản cung chủ là người thích hợp nhất, thế nhưng ngươi phải biết, nàng tuyệt đối không có khả năng trở về!
Nói đến đây, nàng nhìn về phía chân trời, nói tiếp:
Mà hắn, hẳn là thích hợp nhất. Mặc dù thực lực của hắn bây giờ còn không phải đặc biệt mạnh, thế nhưng, với thiên phú và tiềm lực của hắn, muốn biến thành một vị đại năng tuyệt thế, hẳn chỉ cần thời gian. Mà khi đó, Thần tộc ta đi theo hắn, tự nhiên sẽ có đường ra.
Ma Sư lắc đầu, nói:
Không ngờ tới, Thần tộc ta đã lưu lạc đến tận đây. . .
Liên Loan Nhi nói:
Nếu năm đó Giản công chúa còn tại Thần tộc. . .
Nói đến đây, nàng không hề nói thêm!

Giản Tự Tại!

Mặc dù nữ nhân này năm đó tru diệt gần như toàn bộ hoàng thất và cường giả Thần tộc, thế nhưng, người đời sau không hận nàng nổi!

Bởi vì là Thần tộc đã phụ nàng trước!

Nếu Thần tộc năm đó không phụ nàng, có nàng, Thần tộc tuyệt đối có thể vượt qua nguy cơ khi đó!

Giản Tự Tại thời kỳ đỉnh phong, có thể nói cử thế vô địch năm đó!

Nếu như Thần tộc có nàng, nhất định sẽ nâng cao một bước.

Nhưng đáng tiếc là, nữ nhân này tự tay mai táng Thần tộc!

Đây là bi kịch của Thần tộc!

Bên cạnh Liên Loan Nhi, Ma Sư cười khổ,:
Giản công chúa nàng. . . Sợ rằng sẽ không trở về.
Liên Loan Nhi gật đầu, nói:
Bất kể như thế nào, bây giờ hắn chính là Thần Vương tộc ta, Thần tộc chúng ta và hắn, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục! Ta có trực giác, hắn còn ưu tú hơn cả Giản công chúa năm đó!
Ma Sư gật đầu:
Hi vọng như thế!
. . .

Sau khi Diệp Huyền cùng Đế Khuyển rời khỏi Thần tộc, bọn họ đi thẳng đến Cổ Ma tộc!

Nhược điểm lớn nhất của hắn lúc này chính là thân thể!

Trên đường đi, Đế Khuyển đột nhiên hỏi:
Tiểu tử, có phải ngươi đã gặp được Thần Vương hay không?
Diệp Huyền gật đầu.

Đế Khuyển trầm giọng nói:
Hắn nói thế nào?
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

Hắn nói thấy ta thiên tư thông minh, cốt cách kinh kỳ, là siêu cấp yêu nghiệt vạn năm khó gặp, nếu như ta không đáp ứng kế thừa Thần Vương kiếm của hắn, hắn sẽ không cho ta đi, hắn. . .

Ngừng ngừng!

Đế Khuyển đột nhiên nói:
Miệng ta tiện, miệng ta tiện được chưa?
Diệp Huyền: “. . .”

Miệng tiện!

Đế Khuyển thật sự cảm thấy không chịu nổi cái miệng của Diệp Huyền!

Lúc không biết xấu hổ, thật sự thiên hạ vô địch!

Nghe Đế Khuyển nói thế, Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, sau đó ngồi xếp bằng trên lưng Đế Khuyển, bắt đầu tu luyện.

Thần Huyết công!

Từ khi tu luyện Thần Huyết công, hắn phát hiện, hắn vô cùng mẫn cảm với máu tươi!

Ví dụ như hiện tại, hắn có thể cảm nhận được máu của Đế Khuyển!

Nếu như hắn nguyện ý, hắn thậm chí có thể điều khiển máu của Đế Khuyển!

Quỷ dị!

Mạnh mẽ!

Càng tu luyện, Diệp Huyền càng phát giác Thần Huyết công không phải mạnh mẽ bình thường!

Trừ việc này ra, hắn bây giờ còn có Thần Vương kiếm cùng Thần Vương tọa.

Thần Vương kiếm, có thể gọi Long Hồn phụ thể, càng có thể chưởng khống Thần Long chi lực, mà Thần Vương tọa, nó có thể phong tỏa thiên địa linh khí biến hoá cho bản thân sử dụng. . .

Trừ những thứ này ra, hắn còn có Trấn Hồn kiếm! Cùng với người gỗ!

Thực lực người gỗ rất cường đại!

Hắn hiện tại, ngoại vật rất nhiều, mỗi món đều có uy lực nghịch thiên!

Càng như vậy, hắn càng cảnh giác!

Bởi vì một khi hắn sẽ vô tri vô giác ỷ vào ngoại vật!

Ngoại vật càng nhiều, càng phải chú trọng tu luyện tự thân!

Hắn hiện tại đã đạt tới Thông U cảnh, tiếp theo chính là vạn pháp!

Mục tiêu của hắn hiện tại là Vạn Pháp cảnh!

Vạn pháp, cảm ứng thiên địa!

Diệp Huyền tĩnh khí ngưng thần, lẳng lặng cảm thụ tình hình bốn phía.

Đế Khuyển cũng không có quấy rầy Diệp Huyền, đồng thời còn đi chậm lại

. . .

Tại nơi bí ẩn nào đó, một lão giả ẩn độn trên hư không, hắn nhìn Diệp Huyền cùng Đế Khuyển, ánh mắt lạnh giá.

Đúng lúc này, lão giả đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên phải:

Ai!

Khặc khặc. . .

Một tiếng ho lạnh lẽo vang lên, rất nhanh, một cái bóng màu đỏ xuất hiện bên phải lão giả.

Lão giả nhíu mày, nói:
Ngươi là người phương nào!
Cái bóng cười âm hiểm, nói:
Không nghĩ tới đường đường phó môn chủ Trật Tự Môn lại ẩn nấp theo dõi người khác trong bóng tối.
Lão giả lạnh lùng nhìn cái bóng:
Đạo chích tới từ đâu!
Vừa dứt lời, hắn vung tay phải lên.

Oanh!

Không gian chung quanh cái bóng vỡ nát ngay lập tức, nhưng mà, cái bóng lại xuất hiện cách sau lưng hắn không xa.

Lão giả nhíu mày, tay phải nắm chặt.

Cái bóng cười ha ha một tiếng, nói:
Muốn giết ta? Trừ khi vị Tinh chủ kia của các ngươi tự mình giá lâm. Đương nhiên, ta cũng không giết được ngươi!
Lão giả mặt không biểu tình, nói:
Mục đích của ngươi cũng là Diệp Huyền kia!
Hồng Ảnh nói:
Nói nhảm! Nếu không phải vì món bảo vật kia, ta theo dõi một tên mao đầu tiểu tử làm gì?
Lão giả lãm đạm nói:
Hắn đang ở dưới, chỉ là Thông U cảnh không quan trọng, ngươi ra tay, hoàn toàn có khả năng thuấn sát hắn!
Cái bóng cười khẽ, nói:
Sao ngươi không động thủ đi?
Lão giả lạnh lùng nhìn cái bóng, không nói gì.

Cái bóng cười nói:
Mặc dù Tinh chủ các ngươi cực lực giấu diếm, thế nhưng, chuyện ở Vị Ương tinh vực đã truyền khắp chư thiên tinh vực. người này có thể làm Tinh chủ các ngươi tổn thất một bộ phân thân, thật không đơn giản!
Lão giả quay đầu nhìn nơi xa, trong tầm mắt hắn, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển càng chạy càng xa.

Lúc này, Hồng Ảnh lại nói:
Theo ta được biết, sau lưng Diệp Huyền có một vị cường giả bí ẩn, mà cường giả thần bí này, dường như là một vị kiếm tu, đúng không?
Lão giả lạnh lùng nói:
Dám cướp đồ của Trật Tự Môn, nghĩ đến ngươi cũng không phải người bình thường, sao không báo lai lịch bản thân?
Cái bóng cười nói:
Ngươi đoán!
Lão giả lãm đạm nói:
Nhát gan như chuột!
Nói xong, hắn quay người đuổi theo Diệp Huyền cùng Đế Khuyển.

Đúng lúc này, cái bóng đột nhiên cười to nói:
Diệp Huyền, có người đang theo dõi ngươi!
Tiếng nói vang lên như sấm, trong nháy mắt đã truyền tới cuối chân trời.

Nơi xa, lão giả kia đột nhiên dừng lại, hắn tức giận nhìn cái bóng:
Ngươi đáng chết!
Cái bóng cười ha ha một tiếng, quay người biến mất không thấy gì nữa.

Nơi xa, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển dừng lại!

Trên lưng Đế Khuyển, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, nhưng mà, hắn không thấy cái gì.
Là ai đang nói chuyện?
Đế Khuyển hỏi.

Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Không biết! Chương 794: Miểu Sát! Nói xong, hắn nhắm mắt lại, cùng lúc đó, long hồn tiến vào cơ thể, trong nháy mắt, thần thức Diệp Huyền giống như tấm lưới bao trùm thiên địa. . .
Một lát sau, Diệp Huyền đột nhiên quay người nhìn vào hư không cuối chân trời.

Trong hư không, lão giả kia biến sắc, hắn nhìn sang Diệp Huyền, lúc này, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển đã biến mất không thấy gì nữa!

Nhìn thấy cảnh này, lão giả giận dữ quát:
Đáng chết!
Diệp Huyền chạy!

Lão giả tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt!

Dường như nghĩ đến cái gì, gương mặt hắn đột nhiên biến thành ngưng trọng lên.

Diệp Huyền làm thế nào phát hiện ra mình?

Lão giả nhìn phía dưới, hắn cau mày thật sâu.

Trong nháy mắt vừa rồi, Diệp Huyền nhìn phương hướng chính là vị trí của hắn, dưới tình huống bình thường, Diệp Huyền không thể nào phát hiện ra hắn!

Hơn nữa, tại sao Diệp Huyền lại đột nhiên biến mất, giống như đã bốc hơi!

Qua một lúc lâu, lão giả lạnh lùng nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó quay người biến mất không thấy gì nữa.

Dưới mặt đất nơi nào đó, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm:
Là ai theo dõi mình?
Bên cạnh hắn, Đế Khuyển trầm giọng nói:
Có thể là vì món chí bảo của ngươi!
Diệp Huyền gật đầu, đáp:
Hẳn là thế.
Đế Khuyển nói:
Hiện tại đi lên, ngươi cần phải cẩn thận một chút!
Diệp Huyền nói khẽ:
Tâm tư muốn diệt ta vẫn chưa dứt!
Đế Khuyển nói:
Nói nhảm, ngươi có món bảo vật kia, tùy thời phải chuẩn bị đối mặt với kẻ địch không ngừng!
Diệp Huyền cười nói:
Đi thôi! Đi Cổ Ma tộc!
Rất nhanh, Đế Khuyển mang theo Diệp Huyền biến mất cách đó không xa.

Trong hư không, lão giả cũng không hề từ bỏ, hắn tiếp tục điều tra, trên đường đi, thần thức của hắn không ngừng dò xét, nhưng mà, Diệp Huyền giống như biến mất thật sự, một chút khí tức cũng không lộ ra ngoài!

Lão giả cau mày, nói:
Làm sao có thể. . .
Nói xong, hắn đi thẳng xuống mặt đất, hắn hiện tại đang ở một khu rừng rậm rạp, bốn phía lá cây kín không kẽ hở, ánh mắt u ám.

Nơi này, chính là nơi Diệp Huyền biến mất lúc nãy.

Lão giả nhìn khắp bốn phía, chung quanh vô cùng yên tĩnh, cũng không có cái gì!

Hắn đang muốn rời đi, vào lúc này, sắc mặt hắn thay đổi, tay phải hắn vỗ mạnh về phía trước.

Oanh!

Trong nháy mắt, lấy hắn làm trung tâm, cây cối trong phạm vi trăm trượng hóa thành bột mịn, cùng lúc đó, ngay cả mặt đất cũng sụp đổ!

Một chưởng này hạ xuống, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, bóng người này bay xa hơn trăm trượng, cuối cùng mới rơi xuống đất.

Bóng người này chính là Diệp Huyền!

Cùng lúc đó, thân thể Diệp Huyền vỡ nát, linh hồn đang biến mất thật nhanh.

Lão giả cười lạnh, nói:
Đúng là không tự lượng sức mình, loại như ngươi. . .
Nói đến đây, đồng tử hắn co rụt lại, gào lên:
Không. . .
Vừa dứt lời, linh hồn Diệp Huyền trước mặt hắn đột nhiên biến mất, ở chung quanh hắn, những cây cối kia vẫn còn, mặt đất cũng không có sụp đổ. . .

Khác biệt duy nhất chính là, phía sau hắn có thêm một người!

Người này chính là Diệp Huyền!

Lão giả mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mặt, lẩm bẩm:
Không. . . . . Không có khả năng. . . Tuyệt đối không có khả năng này. . .
Vừa dứt lời, yết hầu của hắn rách ra một đường, máu tươi tràn ra.

Linh hồn hắn muốn bỏ trốn, nhưng lại giống như bị phong ấn trong người!

Một kiếm này đã tuyệt sát thân thể và linh hồn hắn!

Sau lưng lão giả, Diệp Huyền thu hồi kiếm, hắn đi về nơi xa.

Nhưng rất nhanh, hắn đột nhiên dừng lại, nói:
Muốn biết một kiếm vừa rồi tên là gì không?
Lão giả dùng một hơi cuối cùng hỏi:
Cái. . . gì. . .
Diệp Huyền hơi dừng lại, sau đó nói:

Ta sẽ không nói cho ngươi biết, ha ha. . .

Phốc!

Lão giả phun ra một ngụm tinh huyết, tử vong!

Sau khi Diệp Huyền dùng Trấn Hồn kiếm hấp thu linh hồn của lão giả, hắn liền quay người rời đi.

Trên đường đi, Diệp Huyền vô cùng hưng phấn.

Vừa rồi, hắn lợi dụng Mộng chi đạo tắc thi triển huyễn cảnh mộng trong mộng!

Cũng còn tốt là hắn thi triển mộng trong mộng, bằng không thì, một tầng mộng cảnh không có khả năng chém giết đối phương.

Kỳ thật hắn biết rõ, thực lực lão giả kia còn mạnh hơn hắn rất nhiều!

Sở dĩ hắn có thể chém giết đối phương, hắn dựa vào việc xuất thủ trước tăng thêm đánh lén, hơn nữa lão giả kia cũng chủ quan!

Nếu như đối chiến chính diện, khả năng thắng của hắn không cao hơn ba thành!

Hắn khi nãy đã dùng biện pháp bùng nổ để chém giết đối phương, nếu như giết không chết đối phương, hắn nhất định phải lui lại.

Đương nhiên, việc này chỉ diễn ra khi hắn đối mặt với cường giả mạnh hơn rất nhiều!

Hiện tại, có Mộng chi đạo tắc và Không Gian đạo tắc cùng với Trấn Hồn kiếm, hắn có lòng tin miểu sát rất nhiều cường giả mạnh hơn hắn, ngay cả linh hồn bỏ chạy cũng bị miểu sát!

Rất nhiều cường giả phản ứng nhanh, có thể bỏ qua thân thể bảo đảm linh hồn, nhưng có Trấn Hồn kiếm, đối phương không có khả năng giữ được linh hồn, dù cho giữ được linh hồn, với hắn mà nói, muốn giết đối phương cũng là việc rất đơn giản!

Bởi vì kiếm kỹ và Trấn Hồn kiếm trời sinh khắc chế linh hồn thể!

Đế Khuyển đột nhiên nói:
Tiểu tử, nói thật, ta thật sự rất bội phục ngươi!
Trên lưng Đế Khuyển, Diệp Huyền cảm thấy hiếu kỳ, hỏi:
Bội phục ta cái gì?
Đế Khuyển nói:
Là kiếm tu lại không khác gì sát thủ. . . Ngươi lợi hại không phải bình thường!
Diệp Huyền cười ha ha.

Kiếm tu?

Sát thủ?

Kiếm là dùng để làm cái gì?

Đương nhiên là giết người!

Sát thủ giết người, kiếm tu cũng giết người, trên bản chất có khác nhau sao?

Ngược lại hắn cảm thấy bkhông có khác biệt!

Sau khi Diệp Huyền và Đế Khuyển rời đi không bao lâu, một cái bóng màu đỏ xuất hiện tại nơi này.

Nhìn thi thể lão giả trên mặt đất, cái bóng im lặng rất lâu, sau đó nói khẽ:
Đúng là yêu nghiệt. . .
Nói xong, hắn biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Trên đường đi.

Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Đế Khuyển huynh, ngươi khôi phục thực lực như thế nào?
Đế Khuyển nói:
Đã có thể biến thân!
Diệp Huyền nói:
Mạnh bao nhiêu?
Đế Khuyển lãm đạm nói:
Ngươi đoán!
Diệp Huyền cười nói:
Có lẽ mạnh hơn trước kia một chút!
Đế Khuyển nói:
Lão đầu ngươi vừa giết lúc nãy, ta có thể chính diện chơi chết hắn!
Diệp Huyền: . . .

Đế Khuyển ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nói:
Còn bao lâu nữa mới đến?
Diệp Huyền nói khẽ:
Nhanh rồi!
Cổ Ma tộc!

Khi hắn rời đi, Thần Vương đã nói cho hắn biết Cổ Ma tộc ở nơi nào, dĩ nhiên, không phải vị trí chính xác, chẳng qua chỉ là hướng đi đại khái.

Hơn nữa, Cổ Ma tộc còn có ai sống sót hay không cũng là ẩn số.

Nhưng mà, hắn vẫn đến thử thời vận!

Khuyết điểm lớn nhất của hắn hiện tại chính là thân thể!

Nếu như thân thể mạnh lên, thực lực tổng hợp của hắn sẽ tăng lên một đoạn dài!

Thân thể lúc này trở thành khối đá cản bước phát triển của Diệp Huyền!

Qua không bao lâu, Diệp Huyền cùng Đế dừng lại.

Vào lúc này, bọn họ đã tới một phiến đại lục, trên phiến đại lục này, linh khí mỏng manh, sắc trời u ám.

Diệp Huyền nhìn khắp bốn phía, nói:
Đây là nơi Cổ Ma tộc đã từng ở lại? Chương 795: Chuyện Xưa Cổ Ma Tộc! (Thượng) Đế Khuyển lãm đạm nói: Không biết.
Diệp Huyền nói:
Đế Khuyển huynh, dù sao ngươi cũng cùng thời đại với bọn họ, sao lại không biết?
Đế Khuyển nói:
Ta và bọn họ chưa từng quen biết nhau, nhưng mà, thân thể Cổ Ma tộc thật sự có chỗ độc đáo.
Diệp Huyền nhìn khắp bốn phía, sau đó nói:
Cổ Ma tộc đã xuống dốc.
Đế Khuyển nói:
Thần tộc ta cùng Minh Tộc đều xuống dốc đến trình độ như vậy, huống chi là bọn họ?
Diệp Huyền nói:
Đi, đi xem chung quanh một chút!
Đế Khuyển gật đầu, sau đó mang theo Diệp Huyền biến mất khỏi nơi này.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển đi tới trước một tòa cổ thành, tòa thành rất lớn, thế nhưng tràn ngập mùi vị ăn mòn khó ngửi.

Diệp Huyền cùng Đế Khuyển tiến vào trong thành, bên trong cực kỳ hoang vu, cỏ dạy cây khô xuất hiện ở khắp nơi.

Đế Khuyển nói:
Có lẽ đã không còn ai.
Diệp Huyền gật đầu, thần thức dò xét bốn phía, hắn không phát hiện khí tức sự sống nào.

Một lát sau, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển định rời đi, đúng lúc này, Diệp Huyền quay người, ngay sau đó hắn trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa.

Rất nhanh, Diệp Huyền xuất hiện trước một tòa đại điện, đại điện đã bị cỏ dại bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy một cái đỉnh.

Diệp Huyền vung tay phải lên, hai thanh phi kiếm bay ra, rất nhanh, cỏ dại chung quanh đều biến mất.

Sau khi chém hết cỏ dại, hắn phát hiện một nam tử trung niên đang ngồi xếp bằng ở nơi này.

Sống?

Diệp Huyền nhíu mày, hắn đáp xuống trước mặt nam tử trung niên.

Nam tử trung niên khoác áo choàng, hai tay đặt lên gối, trên thân không có chút khí tức nào.

Đế Khuyển trầm giọng nói:
Chết?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Không biết.
Nói xong, hắn đánh giá nam tử trung niên trước mặt, lên tiếng gọi:
Tiền bối?
Không có trả lời!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Tiền bối ngươi tốt, tại hạ Diệp Huyền, đến từ Thanh Thương giới, nghe nói thân thể Cổ Ma tộc cực kỳ mạnh mẽ, bởi vậy, mộ danh đi đây cầu đạo.
Vẫn không có đáp lại!

Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó nói:
Nếu tiền bối muốn giữ lại truyền thừa Cổ Ma tộc, không chọn ta, chính là tổn thất lớn nhất của Cổ Ma tộc.
Khóe miệng Đế Khuyển co giật, gia hỏa này bắt đầu mở ra hình thức không biết xấu hổ!

Nhưng mà, trung niên nam tử vẫn không trả lời.

Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó nói:
Quấy rầy!
Nói xong, hắn nhìn về phía Đế Khuyển:
Chúng ta đi!
Đế Khuyển ngạc nhiên hỏi:
Từ bỏ dễ như vậy?
Diệp Huyền nói:
Bằng không thì có thể thế nào?
Đế Khuyển: . . .

Diệp Huyền cười nói:
Đi thôi!
Đế Khuyển do dự một chút sau đó gật đầu, cùng Diệp Huyền rời đi.
Nhân loại!
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Huyền cùng Đế Khuyển.

Diệp Huyền quay người, ở trước mặt bọn họ, một bộ linh hồn trôi lơ lửng trên đỉnh đầu người kia, chính là linh hồn của nam tử trung niên.

Nam tử trung niên nhìn Diệp Huyền, tay phải hắn điểm một cái, Diệp Huyền cảm giác toàn bộ thân thể bị phong ấn, ngay lập tức, một tòa tiểu tháp xuất hiện giữa trán Diệp Huyền, đột nhiên hư ảnh tiểu tháp rung động mạnh mẽ, sinh ra một tia sáng sáng ngời.

Nam tử trung niên biến sắc, hắn đấm ra một quyền.

Oanh!

Tia sáng vỡ nát, Giới Ngục tháp trở lại trong cơ thể Diệp Huyền.

Diệp Huyền lùi lại mấy trượng, hắn nhìn về phía nam tử trung niên, linh hồn nam tử trung niên càng ngày càng hư ảo, suýt nữa đã biến mất không thấy gì nữa.

Giới Ngục tháp ra tay!

Vừa rồi hắn không có điều khiển Giới Ngục tháp, mà là Giới Ngục tháp tự mình ra tay!

Chẳng lẽ gia hỏa này sắp tỉnh rồi?

Hắn vẫn chưa quên, Giới Ngục tháp có Tháp Linh!

Lúc này, nam tử trung niên kia nói:
Ngươi là người phương nào.
Diệp Huyền nhìn thẳng nam tử trung niên, sắc mặt nam tử trung niên vô cùng nghiêm túc.

Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiền bối, ngươi đừng làm loạn!
Trong nháy mắt vừa rồi, hiển nhiên nam tử trung niên phát hiện Giới Ngục tháp, nhưng lại bị Giới Ngục tháp phản kích!

Nam tử trung niên đánh giá Diệp Huyền, nói:
Vật kia, thật không đơn giản.
Diệp Huyền nói:
Tiền bối, ta tới muốn học thân thể chi đạo của Cổ Ma tộc!
Nam tử trung niên im lặng một lúc, sau đó nói:
Truyền thừa của Cổ Ma tộc ta, không truyền cho người ngoài.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Hiểu rõ.
Nói xong, hắn nhìn sang Đế Khuyển:
Chúng ta đi thôi!
Đế Khuyển gật đầu, hắn muốn rời đi cùng Diệp Huyền, vào lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói:
Nhân loại!
Diệp Huyền dừng bước lại, hắn quay người nhìn nam tử trung niên, người sau nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
Trên người ngươi có Thần tộc Thần Vương kiếm, còn có Minh Tộc Trấn Hồn kiếm!
Diệp Huyền yên lặng.

Tại sao đối phương nhìn thấu bảo vật của mình?

Dường như biết suy nghĩ của Diệp Huyền, nam tử trung niên nói:
Đây là bí thuật thượng cổ của Cổ Ma tộc, tên là 'Vọng Khí thuật' . Có thể xem thấu đối thủ, cũng có thể nhìn thấu thiên địa dị tượng. . . Tóm lại, có thật nhiều diệu dụng.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, nói:
Hiểu rõ.
Nam tử trung niên nói:
Ngươi có thể thu hoạch được Trấn Hồn kiếm cùng Thần Vương kiếm, có lẽ đã gặp qua Thần Vương cùng Minh Vương.
Diệp Huyền gật đầu:
Gặp qua!
Nam tử trung niên nói:
Bọn họ còn sống?
Diệp Huyền cười khổ đáp:
Không biết!
Hắn thật không biết Minh Vương cùng Thần Vương có còn sống hay không. . .

Nhưng mà, theo hắn suy đoán, hẳn là không còn sống.

Đặc biệt là Thần Vương, nếu như đối phương còn sống, khẳng định sẽ quản lý Thần tộc.

Nam tử trung niên yên lặng một lát, nói khẽ:
Ngươi thật nghĩ học thân thể của Cổ Ma tộc ta?
Diệp Huyền gật đầu nói:
Thật tâm muốn học!
Nam tử trung niên nói:
Có một điều kiện!
Diệp Huyền nói:
Tiền bối cứ nói.
Nam tử trung niên nói khẽ:
Báo thù!
Báo thù?

Diệp Huyền sửng sốt.

Nam tử trung niên nói:
Sở dĩ năm đó Cổ Ma tộc ta bị diệt, ngoại trừ ngoại địch, còn có một tên phản đồ, chính vì người này mới khiến cho toàn tộc Cổ Ma tộc bị diệt. Nếu như ngươi mong muốn thu hoạch được Cổ Ma tộc truyền thừa, nhất định phải đáp ứng ta, ngày sau phải diệt trừ người kia vì Cổ Ma tộc.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đối phương mạnh không?
Nam tử trung niên gật đầu, nói:
Rất mạnh.
Diệp Huyền lại hỏi:
Mạnh đến trình độ nào?
Nam tử trung niên nói:
Ngươi không biết mới tốt!
Diệp Huyền: . . .

Nam tử trung niên nói:

Ngươi tự mình lựa chọn. Hơn nữa, ngươi tiếp nhận Cổ Ma tộc truyền thừa, cho dù ngươi không giết nàng, nàng cũng sẽ giết ngươi!

Vì sao?

Diệp Huyền không hiểu.

Nam tử trung niên nói khẽ:
Bởi vì nàng muốn Cổ Ma tộc chết hết!
Diệp Huyền ngây người, sau đó nói:
Nàng cũng là Cổ Ma tộc?
Nam tử trung niên gật đầu.

Diệp Huyền không hiểu, hỏi:
Tại sao lại như vậy?
Nam tử trung niên trầm mặc một lát, sau đó nói:
Nàng năm đó một mình gả cho tử địch Cổ Ma tộc ta, sau khi tộc trưởng phát hiện, đã xử tử hai đứa con của nàng. . .
Nói đến đây, sắc mặt hắn mất tự nhiên.

Diệp Huyền cũng im lặng.

Đây là Giản Tự Tại thứ hai!

Không đúng, khác với Giản Tự Tại, lần này là ác hơn, trực tiếp diệt toàn tộc của mình. . . Nhưng mà cũng phải, nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy!

Thân nhân mình, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào bị tổn thương!
Chương 796: Chuyện Xưa Cổ Ma Tộc (Hạ) Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, nói: Tiền bối, tha thứ cho ta nói thẳng, việc này là tộc trưởng các ngươi sai. . .
Nam tử trung niên gật đầu, nói:
Là không đúng, nhưng mà, nàng lại hại chết người toàn tộc. . .
Nói xong, hắn nhìn Diệp Huyền, nói:
Ngươi muốn lấy được Cổ Ma tộc truyền thừa, nhất định phải đáp ứng ta, diệt trừ nàng!
Diệp Huyền quả quyết lắc đầu, nói:
Thật có lỗi, ta không muốn Cổ Ma tộc truyền thừa.
Nam tử trung niên hỏi:
Vì sao?
Diệp Huyền nói:
Bởi vì ta cảm thấy nàng làm không sai! Nếu như là ta, ta còn là tuyệt hơn, ác hơn cả nàng!
Nói xong, hắn quay người rời đi.

Thời điểm Diệp Huyền và Đế Khuyển sắp rời đi, một tiếng cười to vang lên sau lưng hắn và Đế Khuyển.

Nghe thấy tiếng cười này, Diệp Huyền rùng mình.

Bởi vì tiếng cười này là giọng nữ. . . .

Giọng nữ!

Diệp Huyền quay người, sau lưng hắn, linh hồn nam tử trung niên lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một nữ tử.

Một nữ tử mặc váy dài màu đỏ!

Nữ tử tóc dài xõa vai, trên thân tỏa ra lệ khí.

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên mặt đất, hỏi:
Hắn chết bởi tay tiền bối?
Nữ tử váy đỏ cười lạnh, nói:
Ngươi có ý kiến?
Diệp Huyền nhíu mày, nữ tử này ăn thuốc nổ sao?

Bên cạnh Diệp Huyền, Đế Khuyển nhìn nữ tử váy đỏ, hắn đã chuẩn bị sẽ ra tay.

Nữ tử váy đỏ nhìn về phía Đế Khuyển, nói:
Không ngờ rằng, đường đường thủ hộ thú Thần tộc lại đi cùng một nhân loại!
Đế Khuyển lãm đạm nói:
Liên quan gì đến ngươi!
Ánh mắt nữ tử váy đỏ trở nên lạnh lùng, ngay sau đó, nàng đột nhiên biến mất.

Thời điểm nữ tử váy đỏ biến mất, Đế Khuyển cũng biến mất theo.

Cùng lúc đó, ngón tay Diệp Huyền điểm nhẹ về phía trước, hai đạo phi kiếm đang xen chém tới!

Xuy xuy!

Ầm ầm!

Một giây sau, không gian khôi phục yên tĩnh.

Nữ tử váy đỏ đã lui về chỗ cũ, Đế Khuyển cũng lui đến bên cạnh Diệp Huyền.

Nữ tử váy đỏ nhìn Diệp Huyền, sắc mặt lạnh giá.

Diệp Huyền mặt không đổi sắc, nói:
Ân oán của Cổ Ma tộc, chúng ta không muốn xen vào, chúng ta tới nơi này, chỉ muốn thu hoạch được Cổ Ma tộc truyền thừa.
Nữ tử váy đỏ cười lạnh, nói:
Cổ Ma tộc đã chết hết.
Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó gật đầu nói:
Quấy rầy!
Nói xong, hắn mang theo Đế Khuyển quay người rời đi.

Cùng lúc đó, nam tử đang ngồi trên mặt đất đột nhiên mở hai mắt ra, hắn xông về phía trước, Diệp Huyền xoay người thật nhanh, hắn đang muốn xuất thủ, một giọng nói vang lên trong đầu hắn:
Chớ có kháng cự!
Vừa dứt lời, hắn điểm ra một chỉ, một tia sáng màu trắng chui vào trán Diệp Huyền.

Rất nhanh, vô số tin tức như thủy triều tràn vào trong đầu Diệp Huyền.

Truyền thừa!

Cổ Ma tộc truyền thừa!

Cách đó không xa, sắc mặt nữ tử váy đỏ thay đổi, nàng giống như biến thành người điên, quát:
Ngươi lại còn không chết!
Vừa dứt lời, nàng xông thẳng về phía nam tử cùng Diệp Huyền!

Diệp Huyền nói:
Đế Khuyển huynh, ngăn cản nàng!
Diệp Huyền vừa dứt lời, Đế Khuyển trực tiếp xông tới.

Nữ tử váy đỏ gào thét:
Cút đi!
Nhưng mà, Đế Khuyển không thèm đếm xỉa tới nàng!

Rất nhanh, Đế Khuyển và nữ tử váy đỏ đại chiến!

Ở bên cạnh, vô số tin tức không ngừng tiến vào trong đầu Diệp Huyền.

Toàn bộ đều là Cổ Ma tộc truyền thừa!

Cứ như vậy, qua một phút sau, nam tử trung niên ngừng lại!

Diệp Huyền nhìn nam tử trung niên, nam tử trung niên ngồi bệt trên mặt đất, hắn nhìn Diệp Huyền, nói:
Cổ Ma tộc truyền thừa, toàn bộ ở đây.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Cổ Ma tộc thật bị hủy diệt toàn bộ?
Nam tử trung niên gật đầu.

Diệp Huyền nhìn nữ tử cách đó không xa, hỏi:
Nàng làm?
Nam tử trung niên lắc đầu:
Không hoàn toàn là nàng, nàng cũng là người đáng thương.
Nói xong, hắn nói với Diệp Huyền:
Cổ Ma tộc truyền thừa, mạnh nhất chỉ là thân thể mà thôi, tu luyện thân thể, cũng không phải một chuyện đơn giản, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý!
Diệp Huyền gật đầu nói:
Ta hiểu rõ.
Nam tử trung niên quay đầu nhìn nữ tử váy đỏ, nói:
Thả nàng một con đường sống.
Diệp Huyền gật đầu nói:
Ta tận lực!
Nam tử trung niên lại nói với Diệp Huyền:
Đi thôi!
Diệp Huyền thi lễ với nam tử trung niên:
Đa tạ.
Nói xong, hắn nhìn sang Đế Khuyển, nói:
Đế Khuyển huynh, chúng ta đi!
Nơi xa, thân thể Đế Khuyển rung động, hắn lui đến bên cạnh Diệp Huyền, nữ tử váy đỏ cũng không tính bỏ qua, còn muốn ra tay, lúc này, nam tử trung niên đột nhiên nói:
Tố Hồng!
Nữ tử váy đỏ dừng lại, nàng quay người nhìn nam tử trung niên, nam tử trung niên nói khẽ:
Sai lầm lúc trước, đều bởi vì ta, ngươi không phải muốn giết ta sao? Tới đi!
Nữ tử váy đỏ trực tiếp bay tới trước mặt nam tử trung niên, nàng đột nhiên xuất chưởng vỗ vào đầu nam tử, thế nhưng lúc cách đầu nam tử trung niên vài tấc liền ngừng lại.

Nữ tử váy đỏ nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, nam tử trung niên nhìn nữ tử, cười khẽ:
Nếu như hắn không xuất hiện, thật tốt biết bao!
Nữ tử váy đỏ nhìn nam tử trung niên, quát:
Là ngươi hại chết hắn!
Nam tử trung niên cười nói:
Ta không hối hận!
Gương mặt nữ tử váy đỏ dần dần biến thành dữ tợn.

Nam tử trung niên vẫn cười không giảm, nói:
Nếu như lặp lại lần nữa, ta vẫn giết chết hắn!
Đột nhiên nữ tử váy đỏ thu tay lại, quay người rời đi.

Nam tử trung niên nói:
Chớ có đi trêu chọc hắn, trên người hắn không chỉ có Thần Vương kiếm và Trấn Hồn kiếm, còn có đồ vật thần bí. . .
Nữ tử váy đỏ dừng bước lại, nàng quay người nhìn về phía nam tử trung niên, nói:
Mặc dù năm đó ta và ngươi có đính hôn, thế nhưng ngươi biết, ta chưa bao giờ thích ngươi.
Nam tử trung niên cười khẽ, nói:
Ta biết, thế nhưng, không có hắn, ngươi sẽ gả cho ta, đúng không?
Nữ tử váy đỏ yên lặng.

Nam tử trung niên nói:
Hắn không có yêu ngươi như ta.
Nữ tử váy đỏ nhắm mắt lại, nói:
Với ta mà nói, là gánh nặng.
Nam tử trung niên cười khổ:
Đúng, ngươi không thích ta, dù cho ta thích ngươi, phần yêu thích này với ngươi cũng là gánh nặng. . .
Nữ tử váy đỏ nhìn nam tử trung niên:
Ta muốn tất cả người Cổ Ma tộc chết hết, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Nam tử trung niên nói khẽ:
Hắn không đơn giản, ngươi đi, sẽ tự chịu diệt vong!
Nữ tử váy đỏ gằn giọng nói:
Ta đồng quy vu tận với hắn. Chương 797: Yếu, Sẽ Bị Đánh! Nam tử trung niên nhìn nữ tử váy đỏ, trong mắt có chút phức tạp: Ngươi vẫn cảm thấy tộc chúng ta phụ ngươi, ngươi có nghĩ tới hay không, ngươi yêu người kia, bọn họ ban đầu đối đãi với Cổ Ma tộc ta như thế nào? Còn có hắn, hắn năm đó giết người Cổ Ma tộc ta có nương tay hay không? Còn có tộc trưởng, ngươi yêu một tử địch của chúng ta, hơn nữa còn bảo vệ hắn như vậy, ngươi có nghĩ tới cảm nhận của hắn? Hắn năm đó vì ngươi, làm việc còn ít sao? Còn nữa, ngươi có nghĩ tới huynh đệ tỉ muội của ngươi? Đệ đệ của ngươi, hắn đã chết trong tay bọn họ. . . Còn nữa, ngươi có nghĩ tới ta hay không? Ngươi và ta có đính hôn, ngươi lại dứt khoát lựa chọn hắn. . . Ngươi nghĩ tới cảm thụ của ta không? Nghĩ tới tình cảnh gia tộc ta không?
Nữ tử váy đỏ gào lên:
Ta mặc kệ những thứ này.
Nam tử trung niên lắc đầu, nói:
Ngươi quá tự yêu mình, tự yêu đến mức trừ hắn, ngươi không quan tâm đến tất cả mọi người.
Vừa dứt lời, hắn vung tay phải lên, một cỗ lực lượng vô hình trực tiếp khóa chặt nữ tử váy đỏ.

Nữ tử váy đỏ muốn tránh thoát, nhưng hắn không có thành công.

Nam tử trung niên nói khẽ:
Trên người hắn có Cổ Ma tộc truyền thừa, cũng là truyền thừa duy nhất, ta không thể để cho ngươi đi tổn thương hắn.
Vừa dứt lời, thân thể nữ tử váy đỏ vậy bắt đầu mờ đi.

Nữ tử váy đỏ gầm thét:
Thả ta ra ngoài.
Nam tử trung niên không để ý gì tới nữ tử váy đỏ, hắn xuất ra một cây trâm cày tóc, hắn cày lên đầu mình, ánh mắt hắn dần trở nên si mê.

Ở cách đó không xa, nữ tử váy đỏ đang điên cuồng gầm thét.

Nam tử trung niên cũng không để ý tới nữ tử váy đỏ, thân thể hắn dần dần hóa thành hư ảo. . .

. . . .

Ở nơi khác, Diệp Huyền cùng Đế Khuyển rời khỏi Cổ Ma tộc.

Trên đường đi, Đế Khuyển trầm giọng nói:
Nữ nhân kia thật điên cuồng.
Diệp Huyền cười nói:
Nữ nhân điên lên, hết sức biến thái.
Đế Khuyển nói khẽ:
Nàng năm đó. . . .
Nói đến đây, nó không nói tiếp.

Diệp Huyền biết, Đế Khuyển nói đến Giản Tự Tại.

Hắn phát hiện, đối với Giản Tự Tại, rất nhiều người Thần tộc không chỉ không hận nàng, ngược lại còn tôn kính nàng!

Lúc này, Đế Khuyển nói:
Ngươi đã thu hoạch được Cổ Ma tộc truyền thừa?
Diệp Huyền gật đầu, đáp:
Trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đã, ta phải sửa sang lại những truyền thừa kia!
Đế Khuyển gật đầu, qua một lúc sau, Diệp Huyền tìm tới một dãy núi, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trước đầm nước, bắt đầu chỉnh lý truyền thừa Cổ Ma tộc trong đầu!

Lần này, hắn thu được rất nhiều truyền thừa, thế nhưng, có rất ít thứ có tác dụng với hắn!

Bởi vì hắn hiện tại thiếu nhất chính là thân thể, đến mức võ kỹ gì đó, mặc dù Cổ Ma tộc cũng mạnh mẽ, thế nhưng, đều không thích hợp với hắn.

Tương đối thích hợp với hắn, chỉ có công pháp tu luyện thân thể.

Vô Địch Bá Thể!

Đây là tâm pháp chí thượng của Cổ Ma tộc.

Nếu tu luyện thành công, thân thể hình thành trạng thái Bá Thể, trong trạng thái này, thân thể tiếp cận vô địch, có thể chống lại tất cả bí thuật.

Miêu tả vô cùng mạnh mẽ, gần như ở vào trạng thái vô địch!

Thế nhưng Diệp Huyền biết, không có bất kỳ công pháp và kiếm kỹ gì là vô địch, gặp được người cường đại, vẫn sẽ chết!

Đương nhiên, Vô Địch Bá Thể của Cổ Ma tộc mạnh mẽ là việc không thể nghi ngờ.

Diệp Huyền chuyên tâm nghiên cứu Vô Địch Bá Thể, qua một lúc lâu, hắn đột nhiên đứng lên.

Đế Khuyển đang nằm gần đó nhìn Diệp Huyền, hỏi:
Ngươi làm cái gì?
Diệp Huyền hưng phấn nói:
Tu luyện Vô Địch Bá Thể này, ta lại muốn dùng đến đại địa chi lực!
Vô Địch Bá Thể tổng cộng chia làm tam trọng, chỉ có đều tu luyện tam trọng thành công mới có thể mở ra trạng thái Vô Địch Bá Thể. Muốn tu luyện đệ nhất trọng, cần phải mượn nhờ đại địa chi lực!

Đại địa chi lực!

Đế Khuyển ngây người, sau đó nói:
Ngươi biết điều khiển đại địa chi lực?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Hấp thu đại địa chi lực tăng cường bản thân. . .
Nói xong, hắn đã bắt đầu.

Rất nhanh, vô số đại địa chi lực bốn phía tụ tập đến bên cạnh hắn.

Khi đại địa chi lực càng ngày càng nhiều, thân thể Diệp Huyền dần dần phát sinh biến hóa.

Gương mặt Diệp Huyền bắt đầu ngưng trọng.

Bởi vì hắn phát hiện, sau khi hắn vận chuyển tâm pháp Vô Địch Bá Thể, thân thể của hắn bắt đầu thôn phệ đại địa chi lực!

Nói cách khác, đại địa chi lực chung quanh không phải bị hắn lợi dụng, mà là bị hắn thôn phệ!

Ở hoàn cảnh chung quanh, vô số hoa cỏ cây cối bắt đầu khô héo với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không chỉ như vậy, đầm nước trước mặt hắn đã khô cạn!

Diệp Huyền nhìn sang Đế Khuyển, Đế Khuyển im lặng một lát, sau đó nói:
Tu luyện, vốn là đoạt thiên địa tạo hóa. Sau khi người tu hành bắt đầu tu luyện, đã phải tranh với trời, tranh với vạn vật, không tranh, ngươi sẽ chết. Tu luyện, vốn là nghịch thiên mà đi!
Tại chỗ, Diệp Huyền yên lặng.

Tu luyện, vốn là nghịch thiên mà đi!

Câu nói này, hắn đã nghe qua vô số lần.

Đúng như Đế Khuyển nói, nhân loại từ khi vừa bắt đầu tu luyện, cũng đã tranh với trời!

Không tranh, phải chết!

Một lát sau, Diệp Huyền hít sâu một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn cuối chân trời, nói khẽ:
Nghịch thiên mà đi. . .
Nói xong, hắn tiếp tục hấp thu đại địa chi lực chung quanh.

Nhân từ?

Diệp Huyền hắn không phải giả vờ nhân từ.

Bởi vì hấp thu linh khí cũng là phá hư thiên địa. . .

Nếu quả thật muốn nhân từ, hắn đừng có hấp thu linh khí.

Hắn chỉ biết rằng, yếu, sẽ bị đánh!

Cho nên, hắn muốn mạnh hơn.

Bốn phía, vô số đại địa chi lực liên tục không ngừng tiến vào thân thể của hắn, sau khi thôn phệ đại địa chi lực, thân thể của hắn bắt đầu rung động dữ dội!

Bên cạnh, sắc mặt Đế Khuyển đã sinh ra một ít nghiêm trọng.

Diệp Huyền thôn phệ đại địa chi lực, làm vậy cũng có nguy hiểm, bởi vì thôn phệ khác với lợi dụng, thôn phệ, nếu thân thể Diệp Huyền không chịu được nữa, có thể sẽ nổ tung!

Đúng lúc này, Diệp Huyền ngừng lại.

Vừa dừng, một cổ lực lượng cường đại bao phủ thân thể hắn.

Đế Khuyển vội hỏi:
Như thế nào?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Không dám tiếp tục thôn phệ!
Thôn phệ!

Hắn thôn phệ đại địa chi lực càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức thân thể hắn sắp không chịu đựng nổi nữa.

Đế Khuyển gật đầu, nói:
Không thể nóng vội!
Diệp Huyền nói khẽ:
Đúng thế!
Hắn phát hiện, con đường tu luyện thật sự không thể nóng vội!

Vừa rồi hắn hơi nóng vội.

Đế Khuyển nói:
Từ từ sẽ đến!
Diệp Huyền gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:
Đi Thần Võ thành.
Đế Khuyển gật đầu:
Đúng là nên đi Thần Võ thành.
Diệp Huyền cười nói:
Cũng không biết bọn họ thế nào? Đi thôi!
Nói xong, hắn thả người nhảy lên lưng Đế, Đế Khuyển trực tiếp phóng lên cao, biến mất cuối chân trời.

Trên đường.

Đế Khuyển nói:
Thần Võ thành kia, sợ rằng là nơi yêu nghiệt tụ tập!
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Dường như Mạc Tà cũng đi Thần Võ thành!
Mạc Tà!

Đế Khuyển nói:
Tên kia cũng đi, bên kia chắc chắn sẽ náo nhiệt.
Diệp Huyền cười nói:
Đúng vậy, ta thật sự rất mong đợi.
Thần Võ thành!

An Lan Tú, Liên Vạn Lý, Mạc Tà, Linh Nhi. . . .

Rất nhiều người quen!

Diệp Huyền cười ha ha một tiếng, nói:
Đế huynh, tăng thêm tốc độ đi!
Đế Khuyển thả người nhảy lên, trực tiếp biến mất cuối chân trời.

. . .
Chương 798: Sao Có Thể! Diệp Huyền cùng Đế Khuyển biến mất không lâu, một cái bóng màu đỏ xuất hiện.
Cái bóng màu đỏ nhìn Đế Khuyển cùng Diệp Huyền đi xa, nói khẽ:
Thần Võ thành. . . Sợ rằng các ngươi không đến được Thần Võ thành.
Thần Võ thành!

Đó là vùng đất cấm kỵ, một khi Diệp Huyền tiến vào Thần Võ thành, cho dù là Tinh chủ cũng không dám tùy tiện vươn tay tiến vào Thần Võ thành.

Bởi vậy, phàm là kẻ muốn bảo vật của Diệp Huyền, tất nhiên sẽ động thủ lúc Diệp Huyền tiến vào Thần Võ thành!

Bởi vì đây là cơ hội động thủ duy nhất của bọn họ.

Cái bóng nói khẽ:
Thật sự là đau đầu!
Sau khi nhìn thấy Diệp Huyền chém giết lão giả Trật Tự Môn, kỳ thật hắn cũng có chút do dự.

Do dự có tiếp tục nhằm vào Diệp Huyền hay không!

Bởi vì Diệp Huyền quá yêu nghiệt!

Hơn nữa, thực lực Diệp Huyền hiện tại đã có chút nghịch thiên, sau lưng còn có cường giả bí ẩn. . .

Một khi làm không cẩn thận, bảo vật không đến, ngược lại sẽ dẫn họa lên người!

Nhưng cứ từ bỏ như vậy, hắn thật sự không cam tâm!

Bởi vì món chí bảo kia của Diệp Huyền. . .

Tiến vào Năm Chiều giới!

Đây là dự hoặc mà tất cả cường giả không thể bỏ qua.

Nghe đồn sau khi tiến vào Năm Chiều giới, nơi đó là một vùng thiên địa khác, có thể đột phá bình cảnh tự thân, càng có thể vĩnh sinh. . .

Phàm là những cường giả cấp bậc lão quái vật, không ai có thể cự tuyệt dụ hoặc như thế!

Bởi vì đó là hi vọng cuối cùng của bọn họ!

Một lát sau, cái bóng nói khẽ:
Dù thế nào cũng phải đánh cược! Bằng không có khác gì cá ướp muối?
Nói xong, cái bóng trực tiếp biến mất.

. . .

Một ngày sau, trong tinh không mịt mờ, trên Đế Tinh hạm, Diệp Huyền nhìn tinh không xa xa, nói khẽ:
Còn nửa ngày nửa sẽ tiến vào Thần Võ tinh vực.
Nói đến đây, dường như hắn nghĩ đến cái gì, ngay lập tức nhíu mày, nói:
Dừng lại!
Vừa dứt lời, Đế Tinh hạm dừng lại.

Đế Khuyển nhìn Diệp Huyền, hỏi:
Làm sao?
Diệp Huyền nói khẽ:
Đế huynh, tiến vào tháp!
Đế Khuyển trầm giọng nói:
Làm sao vậy?
Diệp Huyền nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nói:
Thần Võ thành không phải là nơi đơn giản, nếu chúng ta tiến vào Thần Võ thành, những người muốn giết chúng ta sẽ không tùy tiện động thủ. Cho nên, hiện tại chính là cơ hội duy nhất của bọn họ!
Đế Khuyển nhìn thoáng qua bốn phía,
Ngươi nói là, có khả năng có người đi theo chúng ta?
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Không phải có khả năng, là trăm phần trăm có người đi theo!
Nói xong, hắn nhìn chung quanh, tinh không bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, không có bất kỳ người nào.

Thế nhưng hắn biết, trong bóng tối khẳng định có người.

Đế Khuyển gật đầu, sau đó tiến vào Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền thu hồi Đế Tinh hạm, hắn càng biến mất ngay lập tức.

Diệp Huyền cũng không trực tiếp đi Thần Võ thành, hắn không ngừng đi lung tung trong tinh không mờ mịt.

Sau nửa canh giờ, Diệp Huyền tiến vào một tinh cầu yên tĩnh.

Trên không, Diệp Huyền nhìn khắp bốn phía, viên tinh cầu này đã khô kiệt linh khí, là tinh cầu chết.

Diệp Huyền mỉm cười, trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ngay lập tức.

Sau khi Diệp Huyền biến mất không lâu, một cái bóng màu đỏ xuất hiện tại nơi này, cái bóng nhìn thoáng qua nơi xa, nói khẽ:
Phát hiện sao?
Nói đến đây, hắn đột nhiên quay người nhìn chung quanh:
Còn có người!
Còn có người khác.

Cái bóng nhìn địa phương Diệp Huyền biến mất, cười khẽ:
Tên giảo hoạt!
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Một lát sau, Diệp Huyền tiến vào dãy núi mờ mịt, hắn cũng không có lợi dụng Long Hồn tăng cường thần trí của mình, bởi vì dùng Long Hồn, hắn phát hiện đối phương, đối phương cũng có thể phát hiện hắn.

Nếu chỉ có một người, hắn sẽ không quan tâm, vạn nhất có rất nhiều người, hắn đang ép tất cả mọi người động thủ với hắn!

Qua một lúc sau, tốc độ Diệp Huyền tăng lên dữ dội, lúc này, hắn trực tiếp lợi dụng Không Gian đạo tắc tăng tốc độ lên cực hạn. Ngay sau đó, hắn lợi dụng Hỗn Độn chi khí ẩn giấu tung tích của mình.

Trong dãy núi, trên một gốc cây, Diệp Huyền yên lặng ngồi đó.

Cứ như vậy, kéo dài nửa canh giờ, một người áo đen đột nhiên xuất hiện trên không trung trên đầu hắn.

Diệp Huyền tĩnh khí ngưng thần, không nhúc nhích.

Một lát sau, người áo đen kia đột nhiên biến mất.

Người áo đen biến mất không bao lâu, một lão giả đột nhiên xuất hiện, lão giả im lặng một lúc lâu mới rời đi.

Diệp Huyền vẫn không có động.

Cũng không lâu lắm, một nữ tử xuất hiện phía trước cách Diệp Huyền không xa.

Nữ tử mặc một bộ áo đen, dáng người rất tốt, tóc dài, mặc áo choàng, bởi vì nàng đưa lưng về phía Diệp Huyền, bởi vậy, Diệp Huyền không nhìn thấy mặt nàng.

Nữ tử đột nhiên tiến về phía gốc cây, nàng cứ như vậy dựa vào, không có ý rời đi.

Âm thầm, Diệp Huyền sầm mặt lại.

Cứ như vậy, mãi đến khi đến ban đêm, nữ tử cũng không có ý rời đi.

Chân trời, một ánh trăng sáng, đại địa hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này, Diệp Huyền âm thầm đi ra.

Nữ tử cười khẽ, nói:
Cuối cùng cũng chịu đi ra rồi sao?
Nói xong, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền cũng nhìn nữ tử, nữ tử mang theo một tấm sa che mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt nàng.

Diệp Huyền lãm đạm nói:
Ngươi phát hiện ta!
Nữ tử cười không nói.

Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Không đúng, ngươi biết ta ở nơi này, nhưng ngươi không biết vị trí cụ thể của ta.
Nữ tử cười nói:
Diệp công tử có biện pháp ẩn nấp rất mạnh, đáng tiếc, cảnh giới Diệp công tử hơi thấp một chút, bằng không, sợ rằng chúng ta không thể đuổi kịp cái bóng của Diệp công tử.
Diệp Huyền đi đến trước mặt nữ tử, nói:
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, các hạ tới là vì món chí bảo kia?
Nữ tử gật đầu:
Phải! Cũng không phải!
Diệp Huyền cười nói:
Ta cũng có chút hứng thú.
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nói:
Không biết Diệp công tử có hứng thú gia nhập chúng ta hay không?
Diệp Huyền hỏi:
Gia nhập các ngươi?
Nữ tử gật đầu, nói:
Chỉ cần Diệp công tử đáp ứng, chúng ta sẽ bảo đảm Diệp công tử không lo.
Diệp Huyền cười nói:
Các ngươi là thế lực nào?
Nữ tử lắc đầu:
Thật có lỗi, tạm thời không thể nói.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Muốn ta gia nhập các ngươi, có lẽ không phải chuyện đơn giản như vậy?
Nữ tử mỉm cười, nói:

Có một điều kiện nho nhỏ, chính là Diệp công tử giao ra một hồn một phách, dĩ nhiên, chúng ta có khả năng cam đoan, tuyệt đối sẽ không tổn thương Diệp công tử, không chỉ như thế, còn xuất lực bồi dưỡng Diệp công tử!

Ha ha. . .

Diệp Huyền cười ha hả.

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Đúng lúc này, sắc mặt nữ tử thay đổi, nàng đột nhiên đánh ra một chưởng về phía trước.

Ầm ầm!

Không gian trước mặt nàng vỡ nát, cùng lúc đó, nàng điên cuồng lui về phía sau, ngay thời điểm nàng lui lại, một thanh kiếm dán vào mũi nàng chém xuống.

Nếu nàng chậm hơn một chút, mũi nàng đã biến thành hai nửa!

Nữ tử không ngừng lùi lại, sau khi rút lui hơn trăm trượng, nàng mới dừng bước, gương mặt thay đổi liên tục, bởi vì hai đạo kiếm quang chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng nàng, giống như hai thanh kiếm ở chỗ đó chờ nàng tới!

Biến cố bất ngờ dọa nữ tử che mặt giật mình, nhưng phản ứng của nàng cực nhanh, thân thể xoay tròn, tay ngọc hợp lại.

Lòng bàn tay khép lại, hai đạo kiếm quang vỡ tan ngay lập tức, trong lòng bàn tay của nàng là hai thanh kiếm!

Cùng lúc đó, nữ tử xông về phía trước, không gian nơi nàng đi qua nổ tung thành nhiều mảnh!

Ầm ầm!

Nơi xa, một tiếng nổ vang lên, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!

Bóng người này chính là Diệp Huyền!

Trên không, thân thể Diệp Huyền nổ tung thành từng khúc. . . . .

Nữ tử che mặt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền bay ra ngoài, nói:
Ngươi, còn non. . .
Nói được này, sắc mặt nàng thay đổi, gào lên:
Không!
Vừa dứt lời, yết hầu nàng đã nứt ra.

Lúc này, hoàn cảnh chung quanh khôi phục yên tĩnh, ngay cả không gian bị nàng làm vỡ nát cũng khôi phục như thường.

Ngay cả Diệp Huyền thân thể vỡ nát cũng đứng trước mặt nàng.

Nữ tử che mặt dùng ánh mắt không dám tin nhìn Diệp Huyền:
Ngươi. . . Ngươi làm sao có thể. . . Chương 799: Cũng Không Phải Nữ Nhân Của Ta! Diệp Huyền không nói gì, hắn lấy ra Tử Nguyên tinh, bắt đầu thôn phệ.
Mộng cảnh!

Vừa rồi, hắn thi triển tam trọng mộng cảnh, nhưng mà, tam trọng mộng cảnh tiêu hao quá lớn!

Lớn đến mức hắn suýt không chịu nổi!

Trước mặt Diệp Huyền, nữ tử che mặt nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
Ngươi vừa rồi đã làm gì ta?
Nàng vốn muốn bỏ qua thân thể, lúc này mới phát hiện, linh hồn của nàng không thể động đậy.
Làm cái gì?
Diệp Huyền nhìn nữ tử, cười nói:
Ngươi đoán!
Nữ tử che mặt dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nói:
Ngươi không sống được lâu đâu, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Diệp Huyền vung kiếm lên, đầu lâu nữ tử che mặt bay lên cao.

Máu tươi tuôn ra như suối!

Lúc này, Đế Khuyển đột nhiên nói:
Tiểu tử, ngươi không biết thương hương tiếc ngọc hay sao?
Diệp Huyền lãm đạm nói:
Cũng không phải nữ nhân của ta, ta tiếc cọng lông!
Nói xong, hắn thu hồi nạp giới của nữ tử che mặt, sau đó quay người biến mất cách đó không xa.

Đế Khuyển: . . .

Trong một sơn động nào đó, Diệp Huyền ngồi xếp bằng dưới đất, điên cuồng hấp thu Tử Nguyên tinh.

Trước đó thi triển tam trọng mộng cảnh, hắn tiêu hao quá lớn!

Với thực lực của hắn bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể thi triển tứ trọng mộng cảnh!

Tứ trọng mộng cảnh, đây đã là cực hạn của hắn hiện tại!

Hắn lúc này không cần dùng tới Thần Vương kiếm cùng Thần Vương tọa cũng có thể chém giết cường giả Tạo Hóa cảnh.

Tạo Hóa cảnh đã không còn uy hiếp với hắn!

Đương nhiên, hắn cũng không dám khinh thường, phải biết, trong Tạo Hóa cảnh cũng phân chia mạnh yếu.

Qua một lúc lâu, thân thể Diệp Huyền gần khôi phục hoàn toàn, hắn lấy nạp giới của nữ tử che mặt ra, nhưng thần thức quét qua, hắn trực tiếp ngây người.

Trong nạp giới, ngoại trừ một viên lệnh bài màu đen ra, còn lại không có cái gì!

Yên lặng đi tới Thần Võ thành.

Thần Võ thành!

Lần này, Diệp Huyền lựa chọn lặng lẽ tiến vào Thần Võ thành.

Hắn cũng không sợ đám người đang ẩn nấp trong bóng tối, nhưng hắn hiện tại cũng không muốn dây dưa với bọn họ, bởi vì những người này đều không phải chính chủ!

Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng gặp lại muội muội Diệp Linh và đám bằng hữu!

Một ngày ề sau, Diệp Huyền đã tiến vào Thần Võ tinh vực!

Thần Võ tinh vực, tinh vực này cũng không lớn, phải nói nó rất nhỏ, chỉ có một tòa Thần Võ thành.

Nhưng Thần Võ thành nho nhỏ này lại làm cho rất nhiều thế lực kiêng kỵ.

Rất nhanh, Diệp Huyền nhìn thấy một tòa cổ thành lơ lửng trong tinh không, tòa thành rất lớn, liếc mắt không nhìn thấy đầu cuối, trên vùng trời Thần Võ thành có hai pho tượng khổng lồ.

Một là nữ tử cầm trường thương trong tay, còn có một nam tử cầm bội kiếm.

Thấy nam tử này, Diệp Huyền sửng sốt, tại sao quen mắt như thế?

Đúng lúc này, nơi này bất ngờ xảy ra chuyện, không gian trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, ngay sau đó, một bàn cờ lớn lao ra, sau một khắc, chung quanh hắn xuất hiện bốn quân cờ, hai đen hai trắng!

Diệp Huyền sầm mặt lại, những người này vẫn phát hiện mình!

Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên bước ra khỏi không gian, lão giả đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trước mặt lão giả, cùng lúc đó, còn có hai đạo kiếm quang!

Diệp Huyền cầm Trấn Hồn kiếm!

Ra tay lần này, hắn sẽ không lưu thủ!

Lão giả giật mình, bởi vì hắn không nghĩ tới Diệp Huyền lại trực tiếp ra tay, bởi vì hắn giật mình, cho nên Diệp Huyền chiếm trước tiên cơ, nhưng mà, lão giả phản ứng cũng không chậm, tay phải hắn hóa thành chưởng ép xuống.

Oanh!

Một cỗ lực lượng cường đại bao phủ thân thể hắn, cỗ lực lượng này mạnh mẽ ép bức hai đạo kiếm quang của Diệp Huyền, không chỉ như thế, bản thân Diệp Huyền cũng bị chấn động đẩy lùi!

Nhìn thấy Diệp Huyền bị đẩy lui, lão giả cười lạnh, đúng lúc này, đồng tử hắn co rút lại nhỏ như đầu kim, ngay sau đó, đầu hắn trực tiếp bay lên cao.

Sau lưng lão giả, Diệp Huyền nắm Trấn Hồn kiếm chém xuống một kiếm.

Xùy!

Không gian bị Trấn Hồn kiếm xé rách, ngay sau đó hắn mượn nhờ Không Gian pháp tắc trực tiếp thoát ra khỏi trận pháp kia, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã đứng cách đó ngàn trượng, tiếp theo, hắn xông thẳng vào Thần Võ thành!

Thế nhưng rất nhanh, một thanh trường thương từ phía chân trời phá không bay tới.

Diệp Huyền dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn trường thương, trường thương nhanh như một tia chớp, chói mắt đến cực điểm.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang chém lên trường thương.

Oanh!

Trường thương bị kiếm quang ép ngừng lại, mà lúc này, một tên nam tử trung niên xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền.

Nam tử trung niên cầm thương lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nói:
Cũng bị xem nhẹ. . .
Hắn còn chưa dứt lời, Diệp Huyền ở phía dưới đột nhiên phóng lên tận trời, nam tử trung niên híp mắt lại, cầm thương đâm xuống.

Oanh!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Huyền trở về chỗ cũ.

Diệp Huyền cúi đầu nhìn cánh tay của mình, hiện tại, tay cầm kiếm của hắn nứt ra, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử cầm thương trên cao, như hắn sở liệu, người này cao hơn hắn mấy cảnh giới, hắn không đánh lén đúng là khó giết đối phương.

Trên không, nam tử nhìn Diệp Huyền, trong mắt mang theo vẻ phòng bị.

Không dám khinh thường!

Từ việc Diệp Huyền miểu sát lão giả lúc nãy, hắn đã xem Diệp Huyền như đối thủ cùng giai!

Bởi vì thực lực hắn và lão giả kia không kém nhau bao nhiêu!

Nam tử nhìn xuống Diệp Huyền, nói:
Lưu món bảo vật kia lại, người đi!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Thật chứ?
Nam tử cầm thương híp mắt quát:
Đừng làm ra vẻ!
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Không làm ra vẻ! Ta đưa nó cho ngươi, ngươi thật sự thả ta đi chứ?
Nam tử cầm thương tức giận, hắn cứ như thế nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Trực giác nói cho hắn biết, Diệp Huyền không có khả năng dễ dàng giao món chí bảo kia ra như vậy.

Diệp Huyền nhìn nam tử cầm thương, nói:
Ngươi không muốn?
Nam tử cầm thương nhìn thẳng Diệp Huyền, nói:
Ngươi tốt nhất đừng làm ra vẻ!
Diệp Huyền gật đầu, nói:
Hi vọng ngươi nói lời giữ lời!
Vừa dứt lời, giữa trán hắn xuất hiện hư ảnh tiểu tháp, rất nhanh, hư ảnh tiểu tháp rời khỏi trán Diệp Huyền.

Nhìn thấy tiểu tháp hư ảo, ánh mắt nam tử cầm thương lập tức nóng lên.

Mà lúc này, Diệp Huyền nói:
Giao nó cho ngươi! Cáo từ!
Nói xong, hắn xoay người chạy!

Hắn thật bỏ được!

Trong Giới Ngục tháp, Đế Khuyển đã bối rối.

Bởi vì Diệp Huyền thật sự bỏ qua Giới Ngục tháp chạy trốn!

Đây là chuyện gì?

Trên không trung, nam tử cầm thương cũng khiếp sợ, thật bỏ chạy?

Không có suy nghĩ nhiều, nam tử cầm thương lập tức lao về phía Giới Ngục tháp.

Đúng lúc này, mấy đạo khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện, kế tiếp là một loạt tiếng nổ vang lên, tên nam tử cầm thương bị chấn động đẩy lùi ra xa vài trăm trượng.

Chung quanh Giới Ngục tháp, chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão giả, còn có hai tên người áo đen, cùng với một cái bóng màu đỏ!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt nam tử cầm thương biến thành hung ác, ngay sau đó, hắn trực tiếp xông tới!

Đại chiến!

Rất nhanh, mấy tên cường giả vây quanh Giới Ngục tháp bắt đầu tranh đoạt dữ dội.

Trong bóng tối, Diệp Huyền yên lặng đứng nhìn.

Hắn không lo lắng về Giới Ngục tháp, bởi vì hắn phát hiện, Giới Ngục tháp hiện tại thật ra vô cùng khinh khủng!

Lúc trước tại Cổ Ma tộc, Giới Ngục tháp đã lộ ra một tay, tuyệt đối không phải cường giả Tạo Hóa cảnh có thể đối kháng.

Hơn nữa, nếu như Giới Ngục tháp thật muốn rời đi, đối với hắn mà nói, đây là một chuyện tốt.

Bởi vì hắn hiện tại, cũng không dựa vào Giới Ngục tháp, ngược lại, bởi vì Giới Ngục nên hắn luôn phải lo lắng và phòng bị, sợ gia hỏa ở tầng thứ sáu chạy ra. . .

Hắn tình nguyện đối mặt với kẻ địch bên ngoài, cũng không muốn đối mặt với những tên trong Giới Ngục tháp!
Chương 800: Quấy Rầy! Thu hồi suy nghĩ, Diệp Huyền nhìn chiến trường cách đó không xa, trong tinh không, mấy tên cường giả đang đại chiến điên cuồng, không thể không nói, những người này đều cực mạnh!
Nếu âm thầm đánh lén, đánh đòn phủ đầu, hắn cũng có nắm bắt miểu sát đối phương, nhưng nếu như giao thủ chính diện, hắn không có phần thắng quá lớn!

Không có biện pháp, cảnh giới đối phương cao hơn hắn rất nhiều!

Đúng lúc này, nam tử cầm thương lúc trước lao ra ngoài, hắn bay xa ngàn trượng, cùng lúc đó, cánh tay trái của hắn đã biến mất!

Sắc mặt nam tử cầm thương cực kỳ khó coi, hắn nhìn đám người kia, do dự mãi, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.

Hắn hiện tại đã mất đi tư cách tranh đoạt chí bảo!

Nam tử cầm thương nhanh chóng biến mất cuối chân trời, qua một lúc sau, hắn đột nhiên dừng lại, vừa dừng lại, một đạo kiếm quang trực tiếp xuyên qua trán hắn!

Nam tử cầm thương mở to mắt, hắn nhìn chằm chằm phía trước:
Ngươi. . .
Phía sau nam tử cầm thương, Diệp Huyền thu hồi kiếm, sau đó hắn thu lấy trường thương và nạp giới của đối phương, tiếp theo, hắn lập tức biến mất khỏi nơi này.

Diệp Huyền lại quay về nơi diễn ra đại chiến, Giới Ngục tháp vẫn còn ở đó.

Giới Ngục tháp không có mất đi!

Thấy mấy người đại chiến, Diệp Huyền tươi cười, hắn tiếp tục quan sát.

Qua một lát, lại có một người lui ra khỏi chiến trường, sau khi người này rời khỏi chiến trường, Diệp Huyền cũng biến mất theo.

Hắn không có động đậy, bởi vì lập tức động thủ với đối phương, bằng không những người đang đại chiến sẽ đối phó hắn đầu tiên, bởi vậy, hắn chờ người kia đi xa mới có thể động thủ!

Một kiếm mất mạng!

Trấn Hồn kiếm tăng thêm Mộng chi đạo tắc cùng Không Gian đạo tắc, linh hồn đối phương cũng không có cơ hội bỏ trốn!

Lại quay về, chiến trường chỉ còn lại ba người tranh đoạt Giới Ngục tháp.

Một lão giả, một cái bóng màu đỏ, còn có nữ tử mặc áo bào đen.

Làm cho Diệp Huyền kinh ngạc chính là, nữ tử là một tên kiếm tu, còn là kiếm tu cực mạnh.

Trong ba người, thực lực lão giả hơi yếu!

Đúng lúc này, nữ kiếm tu và cái bóng màu đỏ liên thủ với nhau, sắc mặt lão giả thay đổi, hắn muốn bỏ trốn, nhưng nữ tử kiếm càng nhanh, trực tiếp dùng kiếm ngăn cản hắn, chỉ chốc lát, bên cạnh Giới Ngục tháp chỉ còn lại cái bóng màu đỏ và nữ kiếm tu!

Hai người không lập tức động thủ, mà là cứ giằng co như vậy.

Đúng lúc này, cái bóng màu đỏ nói:
Ra đi!
Ra đi!

Trong bóng tối, Diệp Huyền nhíu mày, đối phương phát hiện ra hắn?

Nơi xa, cái bóng màu đỏ quay người nhìn sang vị trí Diệp Huyền, phát hiện việc này, Diệp Huyền biết, đối phương thật phát hiện ra hắn.

Diệp Huyền cũng không ẩn giấu, đi ra ngoài, hắn nhếch miệng cười một tiếng, nói:
Hai vị tốt!
Nữ kiếm tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền cũng đánh giá nữ kiếm tu, không thể không nói, nữ kiếm tu có dung mạo vô cùng xinh đẹp, chẳng qua ánh mắt quá lạnh, tuyệt đối không ôn nhu!

Cái bóng khẽ cười nói:
Ngươi muốn ngồi thu ngư ông lợi sao?
Diệp Huyền lắc đầu, nói:
Ta đã lấy tháp này ra! Chỉ cần hai vị có thực lực, tùy tiện có thể lấy đi!
Cái bóng cười nói:
Hai chúng ta đánh nhau chết sống, sau đó ngươi lại tới thu thập chúng ta?
Diệp Huyền thấp giọng thở dài, nói:
Xem ra các ngươi chuẩn bị liên thủ xử lý ta trước!
Nữ tử kiếm tu lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, kiếm trong tay nàng đang run, giống như sắp ra khỏi vỏ!

Cái bóng đột nhiên nói:
Diệp Huyền, chúng ta biết ngươi không đơn giản, chúng ta chỉ muốn lấy bảo vật này, cũng không muốn chém tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi từ bỏ bảo vật này, chúng ta tuyệt đối sẽ không tìm ngươi gây phiền phức.
Diệp Huyền cười nói:
Tốt, ta sẽ đi!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Lúc này, nữ kiếm tu đột nhiên ngăn cản trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền quay người nhìn cái bóng màu đỏ, nói:
Các ngươi còn muốn thế nào? Có cho người ta sống không?
Hồng ảnh trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ngươi quá gian trá, ta thật không yên lòng về ngươi, cho nên, vẫn diệt trừ ngươi đi!
Vừa dứt lời, hắn đã xông về phía Diệp Huyền.

Sau lưng Diệp Huyền, nữ kiếm tu đột nhiên rút kiếm, tốc độ nàng cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, ngay sau đó, một kiếm đâm vào lưng Diệp Huyền.

Khi nàng xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, Diệp Huyền đột nhiên quay người, Diệp Huyền không tránh không né, mặc cho nữ tử đâm kiếm vào bụng hắn.

Nữ tử sửng sốt.

Sau một khắc, yết hầu nữ tử đột nhiên nứt ra, Diệp Huyền đã xuất hiện ngay sau lưng nàng.

Nữ tử mở to mắt, nàng không dám tin vào mắt mình.

Diệp Huyền quay người nhìn sang cái bóng màu đỏ, lúc này, cái bóng màu đỏ đã dừng lại.

Diệp Huyền cười nói:
Tại sao dừng lại?
Cái bóng im lặng một lát, sau đó nói:
Ta không biết ngươi mạnh như vậy, quấy rầy.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Diệp Huyền: “. . .”

Cái bóng đi cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối tinh không.

Diệp Huyền không có đuổi theo, bởi vì hắn đuổi không kịp!

Cường giả cấp bậc này, nếu như đối phương không chiến đấu với hắn, hắn không có biện pháp gì với đối phương.

Diệp Huyền từ bỏ cường giả kia, hắn nhìn nữ kiếm tu, không thể không nói, nữ tử này chết quá biệt khuất.

Thôn phệ!

Hắn hiện tại dùng Trấn Hồn kiếm làm đan điền, phàm là kiếm cấp bậc thấp hơn Trấn Hồn kiếm đều bị thôn phệ!

Kiếm của nữ kiếm tu này, rõ ràng không có cấp bậc cao hơn Trấn Hồn kiếm!

Diệp Huyền thu hồi nạp giới của nữ tử, sau đó nhìn Giới Ngục tháp ở cách đó không xa, lúc này, Giới Ngục tháp chủ động hóa thành một tia sáng bay vào trong cơ thể hắn.

Diệp Huyền im lặng.

Giới Ngục tháp không muốn rời khỏi hắn!

Nó đã ỷ lại vào hắn!

Diệp Huyền lắc đầu, biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi Diệp Huyền đi không lâu, cái bóng lúc trước lại xuất hiện.

Nhìn Diệp Huyền rời đi, cái bóng yên lặng.

Qua rất lâu, cái bóng nói khẽ:
Thần Võ thành. . .
. . .

Thần Võ thành!

Diệp Huyền đi tới trước cửa thành Thần Võ thành, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên không trung, hắn nhìn thấy hai pho tượng.

Một nam một nữ!

Nữ tử cầm trường thương trong tay, còn có mái tóc đuôi ngựa thật dài, nam tử mặc bộ áo xanh, bên hông đeo một thanh kiếm.

Kiếm nhìn rất quen mắt!

Diệp Huyền cảm thấy mình đã gặp qua kiếm này ở nơi nào rồi, đúng lúc này, một cỗ uy áp cường đại đột nhiên từ phía sau bao phủ lấy hắn.

Diệp Huyền giật mình, hắn vội vàng xoay người lại, trước mặt hắn không xa, một đầu Cự Long màu đen từ trên cao lao xuống.

Trên thân Cự Long, một tên nam tử mặc cẩm y đang ngồi.

Đầu Cự Long màu đen kia cứ lao xuống như vậy, không có ý dừng lại, Diệp Huyền cũng không hề có ý rời đi.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nam tử trung niên đấm ra một quyền.

Ầm ầm!

Đầu Cự Long khổng lồ kia bị ép dừng trên không trung.

Cự Long lập tức nổi giận, nó gào thét với nam tử trung niên, đồng thời muốn lao xuống lần nữa, mà lúc này, nam tử cẩm y trên người Cự Long đột nhiên vỗ nhẹ Cự Long, Cự Long lập tức dừng lại, nhưng nó vãn tức giận nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên.

Nam tử cẩm y bay ra khỏi Cự Long, hắn đi đến trước mặt nam tử trung niên, cười nói:
Không biết vì sao các hạ ra tay với ta!
Nam tử trung niên nhìn nam tử cẩm y, nói:
Đây là Thần Võ thành. Chương 801: Kiếm Tông!
Bình Luận (0)
Comment