Chương 2342. Muốn ở lại đây ăn cơm à?
Chương 2342. Muốn ở lại đây ăn cơm à?
Mộ Niệm Niệm không đưa Diệp Huyền về Ngũ Duy vũ trụ mà tới nơi giao thoa giữa Âm Gian và Dương Gian.
Nàng liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Ra đi!”
Dứt lời, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộ Niệm Niệm.
Chính là Đạo Chi Giới – Mục Sênh!
Mục Sênh nhìn Mộ Niệm Niệm: “Chính ngươi đã cố tình mở ra con đường giữa Âm Gian và Dương Gian!”
Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Bảo Bỉ Ngạn Hoa ra đây!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Niệm tỷ…”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Đừng lo, ta chỉ muốn gặp bọn họ thôi!”
Mục Sênh ở bên cạnh không nói gì.
Mộ Niệm Niệm nhếch miệng: “Phải để ta nói lần thứ hai sao?”
Mục Sênh nhìn nàng, lúc này một đường hồng quang đột nhiên xuất hiện. Ngay sau đó, Mạn Châu và Sa Hoa đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Hai nữ tử nhìn thấy Mộ Niệm Niệm, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.
Mộ Niệm Niệm đi tới trước mặt hai nữ tử, nàng nhìn chằm chằm vào họ hồi lâu rồi khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó hắn và Vô Tâm bèn đi theo.
Lúc này, Mạn Châu đột nhiên nói: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền quay người nhìn Mạn Châu, Mạn Châu do dự một lát rồi nói: “Ta xin lỗi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Là lựa chọn của ta! Với cả các ngươi sống tốt nhé! Đừng phụ thế giới này!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Không lâu sau, bọn họ đã biến mất.
Sa Hoa đột nhiên nói: “Ban nãy nàng ta muốn giết chúng ta!”
Mạn Châu gật đầu: “Bởi chúng ta nên Diệp công tử mới đắc tội với cả Đạo Đình, phần ác niệm nhân quả này…”
Sa Hoa nhíu mày: “Nhưng tại sao nàng ta lại không làm vậy?”
Mạn Châu lắc đầu: “Không biết nữa!”
…
Ở tận cùng phía chân trời, Diệp Huyền đi tới bên cạnh Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ…”
Mộ Niệm Niệm khẽ nói: “Ta chỉ muốn xem thôi, do ngươi hay là do người khác gây ra nên ngươi mới dính nhân quả Đạo Đình. Hai tiểu nữ hài này đúng là đã phải chịu đối xử bất công, ngươi cứu các nàng một nửa là bởi ngươi, một nửa là bởi thiện tâm của ngươi…”
Nói đến đây, nàng lại nhìn Diệp Huyền, mỉm cười: “Chuyện này không thể trách người ta được. Nhưng vì tỷ muội bọn họ mà đắc tội với Đạo Kinh, hơn nữa tỷ muội bọn họ cũng sẽ không mang lại lợi ích gì cho ngươi, ngươi thấy có đáng không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu con người làm chuyện gì cũng phải xem có đáng hay không thì chẳng phải chẳng còn gì thú vị nữa sao?”
Mộ Niệm Niệm sững sờ, sau đó nàng khẽ xoa đầu hắn: “Đại thiện!”
Lúc này, cơ thể nàng bỗng trở nên hư ảo.
Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi: “Niệm tỷ!”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Không chết được!”
Diệp Huyền túm lấy tay nàng, hắn túm rất chặt, đoạn run rẩy nói: “Ta phải tìm Thanh Nhi, ngươi có thể giúp ta tìm Thanh Nhi không?”
Tìm Thanh Nhi!
Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền đã hiểu!
Hắn sợ Mộ Niệm Niệm chết!
Hắn có cảm giác mạnh liệt như vậy.
Mộ Niệm Niệm đã bị thương, lần này ra tay chắc chắn đã ảnh hưởng rất nhiều đến nàng. Điều quan trọng nhất là Đạo Đình sẽ không chịu ngừng nghỉ!
Tiếp theo đây, Đạo Đình có thể sẽ không chỉ phái một thần tướng đến thôi đâu!
Tới khi đó thì Mộ Niệm Niệm phải làm sao bây giờ?
Chỉ có Thanh Nhi mới có thể đối phó với Đạo Đình!
Mộ Niệm Niệm nhìn vẻ mặt hoang mang của Diệp Huyền, nàng khẽ cười rồi nói: “Thực sự không sao mà, ngươi phải tin ta, chỉ cần ta không muốn chết thì thực sự khó mà chết lắm.”
Diệp Huyền lắc đầu, hắn túm chặt lấy tay Mộ Niệm Niệm: “Ngươi lại lừa ta! Niệm tỷ, ngươi lợi hại như vậy, có thể giúp ta tìm Thanh Nhi không? Nói thật đấy, ta không muốn phấn đấu nữa! Ta phải bảo Thanh Nhi giết sạch Đạo Đình!”
Nghe vậy, Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Cái tên này!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía tinh không xa xôi, nói: “Không lâu trước đây ta còn có thể cảm nhận được nàng ta… Nhưng bây giờ thì ta không còn cảm nhận được nữa!”
Diệp Huyền có hơi thắc mắc: “Rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Nàng ta để tâm đến ngươi như vậy, ta tin rằng trừ phi có chuyện bất đắc dĩ, còn không, chắc chắn nàng ta sẽ không rời xa ngươi! Mà nàng ta lựa chọn rời đi, như lời nàng ta đã nói năm đó, thứ nhất là vì muốn ngươi có thể tự mình trưởng thành. Thứ hai, nàng ta không thể không rời đi. Ách nạn chi nhân trên người ngươi rất phức tạp, phức tạp đến mức dù có lợi hại đến đâu ta cũng phải hết cách với nó, không những thế ta còn bị nó phản phệ.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Là ta liên lụy đến ngươi!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Đây là do ta đã chọn ngươi! Giống như việc ngươi cứu hai tỷ muội kia vậy. Mặc dù ngươi đắc tội với Đạo Đình nhưng đây là lựa chọn của ngươi. Mà ta cũng chọn ngươi rồi, ngươi hiểu không?”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng: “Niệm tỷ, ngươi không sợ Đạo Đình đúng chứ?”
Mộ Niệm Niệm nhếch khóe miệng: “Trừ Thanh Nhi nhà ngươi ra thì ta chẳng sợ ai hết!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Niệm tỷ, ngươi lại đùa nữa rồi!”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, nàng cười rất vui vẻ!
Lúc này, Vô Tâm ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Thanh Nhi kia rất lợi hại hay sao?”
Diệp Huyền nhún vai: “Cũng không phải rất lợi hại, ta ngang tài ngang sức với Thanh Nhi!”
Ngang tài ngang sức!
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha: “Đúng vậy, ngang tài ngang sức!”
Nói đoạn, hai người bèn biến mất nơi cuối chân trời.
Vô Tâm đứng tại chỗ nhíu mày: “Ngang tài ngang sức… Sao ta cứ cảm giác không đáng tin lắm nhỉ? Đừng bảo là hắn lại lừa ta đấy nhé!”
…