Chương 2364. Súc sinh
Chương 2364. Súc sinh
Chương 2364: Súc sinh
Lúc này, Diệp Huyền bỗng xuất hiện bên cạnh Mộ Niệm Niệm. Hắn túm lấy tay nàng và cứ nắm chặt như vậy: “Tỷ, ngươi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại cứ để ta!”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu: “Bọn họ có chuẩn bị, ngươi không phải…”
Diệp Huyền đột nhiên gào lên: “Nghỉ ngơi!”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ hoe, long lanh ngấn nước.
Diệp Huyền run rẩy nói: “Tỷ, tin ta được không? Những chuyện còn lại cứ để ta, ta sẽ bảo vệ vũ trụ này, ta có thể làm được, ngươi… ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt…”
Thấy hai mắt hắn đỏ hoe, Mộ Niệm Niệm bỗng thấy ấm áp. Nàng lau nước mắt trên má Diệp Huyền, dịu dàng nói: “Tên ngốc này, ngươi không nợ vũ trụ này điều gì hết… Đột nhiên ta thấy hơi hối hận, hối hận vì đã để ngươi phải gánh trách nhiệm này! Ngươi có trách ta không?”
Diệp Huyền vội lắc đầu: “Không, giúp đỡ tỷ là lẽ đương nhiên.”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, sau đó nàng chỉ vào Chiến Đạo: “Đồ ngốc, ngươi có biết hiện giờ Đạo Đình sẽ không chịu ngừng nghỉ không!”
Diệp Huyền siết chặt tay nàng: “Ta không nắm chắc phần thắng, không nắm chắc một chút nào!”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Thế mà ngươi còn bảo ta đi nghỉ!”
Diệp Huyền ngoác miệng cười: “Ta chỉ nghĩ, nếu hôm nay chúng ta đều chết thì ta muốn chết trước ngươi!”
Mộ Niệm Niệm sững sờ, không biết từ lúc nào mà tay nàng cũng nắm chặt lấy tay hắn, nàng cố nở một nụ cười: “Tại sao?”
Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm và nhoẻn miệng cười: “Nếu ta chết trước thì ta sẽ không đau lòng nữa. Hơn nữa, chắc chắn ta sẽ chết trong vòng tay của Niệm tỷ, đúng chứ?”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn hồi lâu rồi lắc đầu: “Ngươi đúng là tàn nhẫn…”
Nói đoạn, nàng bèn khẽ lau giọt nước mặt trên mặt hắn, mỉm cười nói: “Nếu có một ngày ngươi bị bắt nạt thì chắc chắc chỉ bởi một nguyên nhân, đó chính là ta không còn nữa! Mà nếu có một ngày ngươi cũng chết rồi, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, chắc chắn là do ta cũng đã chết rồi.”
Bên bờ hồ, Diệp Huyền kéo chặt lấy tay Mộ Niệm Niệm, hắn mỉm cười: “Hai người chúng ta sẽ không ai chết cả!”
Mộ Niệm Niệm chỉ cười mà không đáp.
Lúc này, linh khí của Ngũ Duy vũ trụ đang dần sụp đổ, thiên tai không ngừng xuất hiện.
Mặt đất nứt vỡ, khói dày bốc lên, núi lửa sâu dưới biển bùng phát, lượng lớn nham thạch chảy ra, lấp kín biển lớn, sau đó lan dần tới lục địa. Trên trời, chớp giật sấm rền không ngừng đánh xuống mặt đất.
Vô số người trên vũ trụ đang gào thét một cách tuyệt vọng.
Ngũ Duy Kiếp!
Đây vừa là thiên tai, nhưng cũng là tai họa do con người tạo ra!
Bên bờ hồ, Diệp Huyền nắm chặt lấy tay Mộ Niệm Niệm. Lúc này sắc mặt của Mộ Niệm Niệm ngày càng tái nhợt. Rất rõ ràng, sự xuất hiện của Ngũ Duy Kiếp đã ảnh hưởng vô cùng lớn đến nàng.
Trên bầu trời, Bạch Đế Tử không hề ra tay, hiện giờ hắn ta không cần gì phải gấp gáp cả.
Bởi lẽ càng kéo dài thời gian thì càng có lợi cho hắn ta.
Thực lực của nữ nhân này quá nghịch thiên, hắn ta cần mượn sức của Ngũ Duy vũ trụ để làm giảm thực lực của Mộ Niệm Niệm, bằng không nếu cứ cố tấn công thì Đạo Đình chắc chắn sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng.
Cũng may là nữ nhân này có điểm yếu!
Bên bờ hồ, Diệp Huyền nhìn Mộ Niệm Niệm, hắn mỉm cười: “Tỷ, để ta lên trước, ngươi cứ nghỉ ngơi đi!”
Mộ Niệm Niệm liếc nhìn hắn rồi khẽ mỉm cười, nụ cười cũng yếu ớt vô cùng: “Được!”
Diệp Huyền quay người nhìn về phía chân trời xa xa, hắn trầm mặc một lát rồi bỗng bảo: “Nay Ngũ Duy Kiếp đã tới, vừa là thiên tai vừa là tai họa do con người tạo ra. Diệp Huyền ta nguyện bảo vệ vũ trụ này bằng sinh mạng của mình, có ai hành động cùng ta không?”
Giọng nói của hắn vang như tiếng sấm, chầm chậm truyền khắp chư thiên vạn giới.
Khoảnh khắc ấy, vô số cường giả khắp Ngũ Duy vũ trụ đều nghe được tiếng của hắn.
Vô số người ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Bên bờ hồ, Diệp Huyền cứ lặng lẽ đứng như vậy.
Hắn không biết sẽ có bao nhiêu người đến!
Bởi lẽ từ trước đến nay cùng sướng thì dễ cùng khổ thì khó, dẫu có là phu thê, lúc gặp khó khăn cũng có thể đường ai nấy đi, huống chi hiện giờ không những phải đối mặt với Ngũ Duy Kiếp mà còn phải đối mặt với Đạo Đình!
Liệu có bao nhiêu người tới đây?
Diệp Huyền thấy hơi hoang mang.
Lúc này, hai nữ tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền.
Là An Lan Tú và Liên Vạn Lý!
Hai nữ tử nhìn hắn mà không lên tiếng.
Diệp Huyền cũng không lên tiếng.
Trong chốc lát, một đường kiếm quang lóe lên từ phía chân trời. Ngay sau đó, một nữ tử đã xuất hiện trên nền trời, người tới chính là A La!
A La cầm kiếm trong tay, đứng một cách kiêu hãnh.
A La vừa tới thì lại cò một đường kiếm quang nữa lóe lên. Ngay sau đó, một nữ tử nữa xuất hiện trên nền trời.
A Tửu!
A Tửu tay phải cầm kiếm, tay trái cầm bình rượu, trên người tỏa ra mùi tượu.
Bên cạnh A Tửu còn có một nữ tử nữa, bên eo nữ tử này đeo đao, nàng chính là Tư Đồ.
Trên bầu trời, Bạch Đế Tử liếc nhìn mấy người A La, hắn ta khẽ mỉm cười: “Cũng không tồi đấy, có điều chỉ có mấy người này thôi sao?”
“Còn cả ta nữa!”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trên bầu trời. Ngay sau đó, một nữ tử cũng xuất hiện trên tầng mây.
Tam Sinh!
Trông thấy Tam Sinh, Bạch Đế Tử khẽ nói: “Đạo Thạch!”
Tam Sinh liếc nhìn Bạch Đế Tử: “Đạo Đình đúng là súc sinh!”