Chương 2369. Vĩnh viễn không được tin kẻ địch
Chương 2369. Vĩnh viễn không được tin kẻ địch
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Vết thương của ta sẽ bình phục, thế nhưng vũ trụ này sẽ lập tức sụp đổ. Còn về chuyện vô địch nhân gian… sau khi tam kiếm rời khỏi thế gian này, ta thực sự đã vô địch… Ừm, không được, nói vậy hơi kiêu căng rồi! Phải khiêm tốn một chút!”
Mọi người: “…”
Diệp Tri Mệnh nhìn nàng: “Ngươi mà không từ bỏ Ngũ Duy vũ trụ thì ngươi sẽ chết!”
Mộ Niệm Niệm mỉm cười, lại nhìn về phía Diệp Huyền: “Ta làm một chuyện cuối cùng cho ngươi!”
Nói đoạn, nàng kéo lấy tay Diệp Huyền rồi xuất hiện trên Chiến Đạo.
Diệp Huyền run rẩy nói: “Niệm tỷ, ngươi định làm gì thế?”
Mộ Niệm Niệm nhếch miệng cười: “Tới Đạo Đình!”
Diệp Huyền: “…”
Ở phía xa xa, Bạch Đế Tử run rẩy nói: “Ngông cuồng! Nữ nhân kia, ngươi chỉ có ba phần thực lực, ngươi dám, ngươi…”
Trên Chiến Đạo, Mộ Niệm Niệm chẳng thèm quay đầu mà lớn giọng nói: “Ba phần thì có làm sao? Có ba phần sức mạnh thì Mộ Niệm Niệm ta vẫn vô địch thế gian!”
Người vô địch trên thế gian!
Câu nói này vang vọng khắp đất trời!
Không một ai cho rằng Mộ Niệm Niệm đang nói đùa!
Ba phần thực lực đã có thể giết được Thần Quân!
Thực lực này là thứ không thể miêu tả bằng từ ngữ.
Nếu Mộ Niệm Niệm bằng lòng từ bỏ Ngũ Duy vũ trụ thì trạng thái đỉnh cao của nàng sẽ phải kinh khủng đến mức nào?
Không thể tưởng tượng nổi!
Dẫu có là Bạch Đế Tử - Tinh Quân của Đạo Đình cũng không thể tưởng tượng được!
Đúng lúc đó, Diệp Huyền trên Chiến Đạo bỗng nhiên dừng lại.
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn, hắn lại mỉm cười, run rẩy nói: “Niệm tỷ, chúng ta bỏ qua Đạo Đình đi!”
Mộ Niệm Niệm khẽ cười: “Ta sẽ không chết đâu!”
Diệp Huyền lắc đầu, hắn nắm chặt lấy tay nàng: “Ngươi biết đấy, ta đã từng tu Phật… Phật gia từ bi, ta… chúng ta bỏ qua cho Đạo Đình đi!”
Mộ Niệm Niệm dịu dàng nói: “Ngươi sợ ta chết?”
Diệp Huyền gật đầu.
Mộ Niệm Niệm mỉm cười: “Trừ Thanh Nhi nhà ngươi ra thì không ai có thể giết được ta đâu!”
Diệp Huyền nhìn nàng, tỏ thái độ kiên quyết: “Không tới Đạo Đình!”
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Thực sự không sao đâu!”
Diệp Huyền lắc đầu, hắn run rẩy nói: “Niệm tỷ, ta cũng không lừa gạt người khác, ngươi đừng có lừa ta!”
Mộ Niệm Niệm trầm mặc.
Diệp Huyền nhìn nàng, đang định nói gì đó thì Mộ Niệm Niệm lại bảo: “Đạo Đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Diệp Huyền nói: “Ta biết, thế nhưng hôm nay chúng ta đừng tới Đạo Đình!”
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn một hồi, sau đó mỉm cười: “Ta bảo đảm với ngươi ta chắc chắn sẽ không chết! Từ trước đến này Niệm tỷ chưa từng bảo đảm với ai điều gì, lần này ta bảo đảm với ngươi đó!”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nàng lại mỉm cười: “Chúng ta bắt buộc phải đến Đạo Đình, không chỉ là vì ngươi mà cũng coi như một tâm nguyện của ta nữa! Ta vẫn luôn muốn đánh một trận chân chính, nhưng tiếc là Thanh Nhi nhà ngươi quá mạnh, đánh với nàng ta thì ta sợ mình sẽ bị đánh chết. Thế nên chỉ có thể đến Đạo Đình thôi! Hơn nữa… nếu không thể sống sót trở về thì ta đưa theo ngươi làm gì? Chẳng lẽ đưa ngươi theo để cùng chết hả? Đồ ngốc!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Thật hả?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Ta bảo đảm với ngươi, chúng ta chắc chắn sẽ sống sót trở về!”
Nói đoạn, hình như nhớ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn về phía chủ Âm Gian phía không xa. Sắc mặt Âm Gian chi chủ đã thay đổi, hắn ta đang định lùi lại thì Mộ Niệm Niệm bỗng búng ngón tay.
Uỳnh!
Không gian nơi Âm Gian chi chủ đứng bỗng nhiên nứt vỡ, còn Âm Gian chi chủ thì bị miểu sát!
Mộ Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn Chiến Đạo, nàng mỉm cười: “Đi thôi! Tới Đạo Đình xem sao!”
Nói đoạn, nàng kéo Diệp Huyền đi về phía tận cùng của Chiến Đạo.
Trên đường đi, nàng không ngừng quan sát xung quanh, gương mặt tràn ngập ý cười, mặc dù nụ cười của nàng có hơi yếu ớt.
Rất nhanh sau đó, nàng đã đưa Diệp Huyền biến mất ở tận cùng Chiến Đạo.
Bạch Đế Tử bỗng nhiên đưa hai mươi tám Tinh Túc biến mất.
…
Không biết đã qua bao lâu, Mộ Niệm Niệm và Diệp Huyền xuất hiện trước một Thiên Môn.
Đạo Đình Thiên Môn!
Cánh cổng này cao và rộng khoảng trăm trượng, là cổng chính của Đạo Đình!
Mộ Niệm Niệm và Diệp Huyền vừa xuất hiện trước cánh cổng thì bốn thủ tướng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ, một thủ tướng đi đầu trong đó phẫn nộ nói: Kẻ nào dám xông vào Thiên Môn…”
Đúng lúc đó, Mộ Niệm Niệm bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Vụt!
Một đường kiếm quang xoẹt qua.
Bốn cái đầu nhuốm máu bay đi, máu tươi bắn tung tóe!
Bị miểu sát rồi!
Mộ Niệm Niệm quay đầu nhìn Diệp Huyền, nàng nở nụ cười tinh nghịch: “Lợi hại không?”
Diệp Huyền giơ ngón tay cái lên: “Niệm tỷ vô địch!”
Mộ Niệm Niệm bật cười ha ha, sau đó chỉ vào Thiên Môn: “Đây chính là Đạo Đình Thiên Môn, phía sau cánh cổng này là ba mươi sáu Trùng Thiên trong truyền thuyết. Ba mươi sáu Trùng Thiên này càng lên cao thì nồng độ tiên thiên linh khí càng cao. Cách Tinh Hà càng gần thì tinh hoa tinh thần càng nhiều. Có thể nói, thế gian có ít nơi có linh khí có thể so được với Đạo Đình lắm.”
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì lúc này, Bạch Đế Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộ Niệm Niệm, phía sau người hắn ta còn có bốn người.
Là bốn thần tướng canh cửa của Đạo Đình!
Bốn người này không phải cường giả Chứng Đạo cảnh mà là cường giả Ngự Đạo cảnh đỉnh phong!
Mộ Niệm Niệm khẽ mỉm cười: “Chỉ bốn người bọn họ thôi sao?”
Bạch Đế Tử nhìn nàng: “Cô nương, chúng ta không có ý mạo phạm đến Ngũ Duy vũ trụ, ngươi lại vì một nhân loại mà đối địch với Đạo Đình chúng ta, có đáng không?”
“Đáng không ư?”
Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười: “Ngươi phải hiểu một điều rằng các ngươi vẫn luôn đối địch với tỷ đệ chúng ta!”
Bạch Đế Tử nhìn nàng: “Nếu hắn chịu giao Đạo Kinh ra thì Đạo Đình chúng ta sẽ không giết hắn, từ nay trở về sau Đạo Đình và Ngũ Duy vũ trụ nước sông không phạm nước giếng!”
Mộ Niệm Niệm đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Nhớ lấy, vĩnh viễn không được tin kẻ địch!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta hiểu!”
Tin lời kẻ địch nói?
Điều này ngu ngốc biết bao!
Mộ Niệm Niệm nhìn Bạch Đế Tử và mỉm cười: “Hắn giao Đạo Kinh ra thì tạm thời có thể giữ được mạng, thế nhưng Đạo Đình các ngươi vẫn sẽ nghĩ cách để giết hắn thôi, đúng chứ?”