Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 681 - Chương 2371. Vậy Thì Chết

Chương 2371. Vậy thì chết Chương 2371. Vậy thì chết

Chương 2371: Vậy thì chết

Trong tinh không, Diệp Huyền ôm chặt lấy Mộ Niệm Niệm, hắn nấc nghẹn, khóc như một đứa trẻ.

Mộ Niệm Niệm trong lòng hắn đã hoàn toàn không còn chút khí tức nào nữa.

Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn lấy tất cả tử khí ra cho Mộ Niệm Niệm hấp thụ, tuy nhiên chẳng có chút tác dụng nào. Chỗ tử khí kia vừa mới vào cơ thể nàng đã tự động tản ra!

Thấy vậy, Diệp Huyền ngồi bệt giữa tinh không. Ánh mắt hắn trống rỗng như mất hồn vậy.

Lúc này, một bạch ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở phía cách Diệp Huyền không xa.

Bạch ảnh đó chính là Linh Nhi luôn đi theo Mộ Niệm Niệm.

Diệp Huyền ngẩng phắt đầu dậy nhìn Linh Nhi: “Nàng… nàng ấy chưa chết, đúng không?”

Linh Nhi nắm chặt tay Mộ Niệm Niệm, nói: “Nàng ấy đã chết rồi.”

Diệp Huyền run rẩy nói: “Sao… sao có thể chứ… Niệm tỷ mạnh như vậy cơ mà… Nàng ấy chỉ dùng ba phần thực lực đã có thể đả thương Đạo Tổ, sao nàng ấy có thể chết chứ… Không thể nào…”

Linh Nhi liếc nhìn hắn, hai hàng lệ chảy dài trên gương mặt nàng: “Chín vạn năm! Nàng ấy dùng cơ thể của mình để trấn áp Ngũ Duy vũ trụ chín vạn năm nay! Lần Ngũ Duy Kiếp nào nàng ấy cũng chống cự được… Mặc dù nàng ấy trấn áp Ngũ Duy Kiếp nhưng chính bản thân lại bị phản phệ…”

Diệp Huyền ôm chặt lấy Mộ Niệm Niệm, cơ thể hắn không ngừng run rẩy: “Sao ngươi lại ngốc như vậy!”

Linh Nhi khẽ nói: “Như nàng ấy nói đấy, đây là lựa chọn của nàng ấy! Nàng ấy chọn cái chết! Vì ngươi, và cũng vì Ngũ Duy vũ trụ!”

Diệp Huyền nhìn Linh Nhi, Linh Nhi lau nước mắt: “Thực ra đã không thể trấn áp Ngũ Duy Kiếp nữa rồi, bởi vì nếu tiếp tục trấn áp nó thì về sau khả năng phản phệ càng lớn. Thế nên nàng ấy đã lựa chọn để Ngũ Duy Kiếp tới trước thời hạn!”

Nói đoạn, nàng lại nhìn xuống phía dưới: “Sở dĩ Ngũ Duy Kiếp không bùng phát hoàn toàn là bởi nàng ấy đang trấn áp, hay nói một cách khác, nàng ấy đã chịu đựng ít nhất là chín phần sức mạnh của Ngũ Duy Kiếp. Trước đó ngươi thấy nàng ấy yếu như vậy không phải bởi nàng ấy ra tay mà là bởi cơ thể nàng ấy vẫn đang phải chịu đựng Ngũ Duy Kiếp.”

Diệp Huyền nhìn Linh Nhi: “Trước đó nàng ấy có thể chịu đựng được, tại sao lần này lại không chịu đựng được?”

Linh Nhi nhìn hắn: “Bởi vì lần này là tai họa do con người tạo ra!”

Diệp Huyền chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Đạo Đình!

Linh Nhi lại nói: “Ngươi không cần phải tự trách, đây là lựa chọn của nàng ấy, nàng ấy đã lựa chọn cứu Ngũ Duy vũ trụ, nếu không lựa chọn Ngũ Duy vũ trụ thì Đạo Đình sẽ không thể làm gì được nàng ấy đâu, mà nàng ấy không từ bỏ Ngũ Duy vũ trụ thì vết thương của bản thân chỉ càng lúc càng nặng hơn…”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ngươi sai rồi!”

Linh Nhi nhìn hắn, Diệp Huyền khẽ nói: “Nàng ấy tới Đạo Đình là bởi ta, còn nếu không tới Đạo Đình thì nàng ấy sẽ không chết, đúng chứ?”

Linh Nhi nhìn hắn, nàng siết chặt hai tay, nước mắt tuôn ra: “Là ngươi, chính là ngươi! Nếu không bởi ngươi thì nàng ấy sẽ không chết!”

Nói đoạn, nàng bỗng nhiên quỳ xuống trước thi thể của Mộ Niệm Niệm, nắm chặt tay đối phương và gào khóc: “Ngươi đúng là một kẻ ngốc! Ta đã bảo ngươi tư lâu là cứ kệ chuyện của hắn đi rồi mà ngươi không nghe, hắn mang ách nạn chi nhân trên người đó!”

Ánh mắt Diệp Huyền trống rỗng như thể mất hồn vậy, trên mặt hắn là hai hàng lệ chảy dài.

Linh Nhi đột nhiên nhìn về phía hắn, nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy: “Ngươi biết tại sao nàng ấy lại tới Đạo Đình không? Bởi vì nàng ấy muốn tranh thủ thời gian cho ngươi! Mà hiện giờ nàng ấy lại dùng mạnh của mình để tranh thủ cho ngươi nửa năm… Nếu như không có ngươi, mặc dù nàng ấy vẫn bị phản phệ trọng thương nhưng sẽ không chết! Là ngươi, là ngươi đã hại chết nàng ấy!”

Diệp Huyền ôm chặt lấy Mộ Niệm Niệm, sống không bằng chết: “Xin lỗi… xin lỗi…”

Linh Nhi còn muốn nói gì đó thì lúc này, mái tóc của Diệp Huyền bắt đầu chuyển sang màu trắng. Chỉ trong chốc lát mà đầu hắn đã biến thành màu tuyết trắng.

Trông thấy cảnh tượng ấy, Linh Nhi không khỏi ngơ ngác, sau đó nàng không còn nói gì nữa.

Lúc này, Diệp Huyền bỗng ôm Mộ Niệm Niệm dậy, hắn khẽ vuốt mái tóc hơi rối của nàng, đoạn mỉm cười: “Niệm tỷ, chúng ta về nhà thôi!”

Trở về Ngũ Duy vũ trụ!

Diệp Huyền ôm thi thể của Mộ Niệm Niệm đi về phía dưới.



Hắn đưa thi thể Mộ Niệm Niệm trở về Ngũ Duy vũ trụ.

Sau khi tới Ngũ Duy vũ trụ, cơ thể Mộ Niệm Niệm dần trở nên hư ảo. Một luồng sức mạnh bên trong cơ thể nàng tràn ra, cuối cùng tan ra giữa đất trời như một cơn gió…

Đó chính là sức mạnh linh hồn của Mộ Niệm Niệm!

Diệp Huyền muốn túm nó lại, song lại không thể, dù có dùng Trấn Hồn Kiếm cũng không thể!

Nếu nói theo lời của Tiểu Hồn thì là linh hồn của nàng đã tan đi.

Sau khi linh hồn của Mộ Niệm Niệm tan vào đất trời, cơ thể của nàng càng hư ảo hơn. Cuối cùng, Mộ Niệm Niệm biến thành một con mèo trắng tinh trong lòng Diệp Huyền…

Trông thấy cảnh tượng ấy, Diệp Huyền không khỏi sững sờ.

Khoảnh khắc ấy, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Mộ Niệm Niệm lại thích ăn cá như vậy.

Diệp Huyền đưa nàng đến tinh không mà nàng thường hay nướng cá. Ở đây rất yên tĩnh, hắn đặt bản thể của Mộ Niệm Niệm bên cạnh tinh không. Vị trí này có thể nhìn được khắp Ngũ Duy vũ trụ bên dưới.

Thân táng tinh không, hồn về trời đất!

Diệp Huyền cứ nhìn Mộ Niệm Niệm như vậy, hồi lâu sau hắn mỉm cười: “Niệm tỷ, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Hắn không trở lại Ngũ Duy vũ trụ!

Linh Nhi run rẩy nói: “Ngươi muốn đi đâu!”

Diệp Huyền không trả lời nàng.

Linh Nhi đang định nói gì đó thì lúc này, một vật thể màu đen đột nhiên rơi xuống trước mặt nàng.

Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền để Giới Ngục tháp lại!

Hắn định làm gì?

Linh Nhi có hơi hoang mang.

Lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên từ bên trong Giới Ngục tháp: “Không hay rồi, hắn định làm chuyện dại dột đó! Mau ngăn hắn lại!”

Linh Nhi sững sờ, sau đó vội vàng đuổi theo Diệp Huyền. Thế nhưng rất nhanh sau đó, Diệp Huyền đã biến mất giữa tinh không.

Linh Nhi gào lên: “Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết đấy!”

Ở mãi sâu trong tinh không, một giọng nói chầm chậm vang lên: “Vậy thì chết!”


Bình Luận (0)
Comment