.
Thứ nhất, chính là Trật Tự Minh.
Mặc dù thực lực đã không bằng ngày xưa, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, hơn nữa, hiện tại Trật Tự Minh vẫn như cũ là lão đại trên danh nghĩa của Hỗn Độn Vũ Trụ này.
Ngoại trừ Trật Tự Minh, còn có năm đại thế lực siêu cấp, phân biệt là nhất quốc nhị tộc nhị tông.
Nhất quốc, chính là Thần Quốc, địa bàn ở Đông Hoang giới, có thể nói Thần Quốc chính là chỗ phồn hoa nhất Hỗn Độn Vũ Trụ này. Địa vực bao la, chưởng khống hơn ngàn tinh vực, không chỉ như thế, trong Thần Quốc văn minh võ đạo hưng thịnh, hơn nữa còn có rất nhiều đạo thống thần bí, như nho gia, thích gia, binh gia... Có thể nói, sau Trật Tự Minh, hiện nay, văn minh võ đạo của Thần Quốc là đại biểu cho toàn bộ Hỗn Độn Vũ Trụ!
Mà năm đó, Thần Quốc đã muốn thống nhất toàn bộ chư thiên vạn giới, nhưng mà, bị Trật Tự Minh ngăn cản.
Người xuất thủ, là một vị Tinh chủ của Trật Tự Minh vào ba ngàn năm trước, tên: Cổ Đạp Thiên!
Năm đó, người này có thể nói là ngươi yêu nghiệt nhất Trật Tự Minh sau vị Tinh chủ đời thứ nhất, mà năm đó lúc người này xuất hiện, cũng làm chư thiên vạn giới khiếp sợ.
Năm đó Thần Quốc xâm lấn, người này một thân một mình đi tới Thần Quốc, chuyến đi này, cuối cùng không còn trở về.
Nhưng mà, Thần Quốc cũng phải lui binh trở về, và chưa từng bước chân ra khỏi Đông Hoang giới, đến nỗi người đời gần như đã sắp quên đi Thần Quốc!
Về phần Cổ Đạp Thiên, có rất rất nhiều tin đồn, có người nói hắn chém giết Thần Đế Thần Quốc, sau đó rời đi Hỗn Độn Vũ Trụ, cũng có người nói sau khi hắn chém giết Thần Đế, bản thân cũng trọng thương và ngã xuống, cũng có người nói hắn bị giam lại Thần Quốc...
Rất nhiều rất nhiều!
Phía dưới Thần Quốc, chính là nhị tộc.
Nhị tộc này, chính là Đường tộc và Yêu tộc.
Yêu tộc ở Tây hoang giới, từng có ước định với nhân tộc đại diện là Tinh chủ đời thứ nhất, nhân tộc và Yêu tộc, đời đời không tương phạm.
Mà một tộc khác chính là Đường tộc, ở Nam Hoang giới. Đường tộc có chút thần bí, ghi chép về bọn hắn chỉ có một câu: Kỵ binh Đường tộc, vô địch lục địa!
Sau Đường tộc, là Võ viện và Kiếm tông của Thần Võ thành!
Đây là một địa phương rất đặc biệt!
Đặc biệt là Kiếm tông, không có bất kỳ thế lực nào dám xem thường Kiếm tông, bởi vì cho dù là bất cứ ai cũng không dám khinh thường chiến lực của kiếm tu!
Kiếm tông từ thời lập tông đến bây giờ, có trọn vẹn hơn mấy trăm vị Kiếm Thánh, trong đó càng có hơn trăm siêu phàm Kiếm Thánh!
Mà thời kì đỉnh phong nhất, đồng thời có được 38 vị siêu phàm Kiếm Thánh, 79 vị Kiếm Thánh!
Thời kỳ này, là thời kì rực rỡ nhất của Kiếm tông!
Thời kỳ này, ở vùng Hỗn Độn Vũ Trụ này, không ai dám trêu chọc Kiếm tông, mặc kệ là Trật Tự Minh hay là Đường tộc, đều phải nhường Kiếm tông ba phần!
Hơn nữa, Kiếm tông Võ viện đời đời nhân tình, cùng nhau sinh tồn ở Thần Võ thành.
Dưới tình huống này, càng không có người nào dám tới trêu chọc Thần Võ thành.
Nhưng mà, sau này quan hệ giữa Kiếm tông và Võ viện lại trở nên ác liệt...
Bên trong thư khố, Diệp Huyền khép lại quyển sách trên tay.
Yên lặng một lát, Diệp Huyền quay người biến mất không thấy gì nữa.
Cửa đại điện của Võ viện.
Vũ Vấn nhìn Kiếm tông ở phía xa, nói khẽ:
Là Đường tộc!
Hách Liên Thiên lắc đầu:
Kiếm tông tự gây nghiệt!
Vũ Vấn đột nhiên nói:
Nếu Kiếm tông vong, ngày sau Thần Võ thành này sẽ chỉ còn lại Võ viện ta.
Hách Liên Thiên nhìn về phía Vũ Vấn:
Sư tôn, ngươi sẽ không muốn...
Vũ Vấn lắc đầu:
Nếu không phải Kiếm tông lòng lang dạ thú, lần này nhất định Võ viện ta sẽ không ngồi yên không để ý đến. Như ngươi nói, là bọn hắn tự gây nghiệt.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Hách Liên Thiên:
Ngươi phải nhớ kỹ, làm Tông chủ Võ viện, rất nhiều thời điểm, có khả năng chỉ một quyết định sai lầm cũng sẽ mang đến cho Võ viện tai hoạ ngập đầu, cho nên ngày sau, bất luận là quyết định gì, đều phải ngàn vạn cẩn thận!
Hách Liên Thiên gật đầu:
Hiểu rõ.
Vũ Vấn nhìn về phía Kiếm tông:
Hắn đã đánh ra lá bài tẩy tổ sư Kiếm tông, hãy để chúng ta nhìn thêm một chút, Kiếm tông này còn có át chủ bài gì!
...
Kiếm tông.
Ngay một khắc khi kỵ binh Đường tộc xuất hiện, toàn bộ Kiếm tông như lâm đại địch, hết thảy đệ tử Kiếm tông đồng loạt xuất hiện.
Trong mắt những đệ tử Kiếm tông này, có kiêng kị, có ngưng trọng, nhưng lại không hề e ngại!
Trên không, mười hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng trên không trung, hết sức an tĩnh, tựa như xử nữ.
Lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt mười hai người này.
Người này, chính là Đại tiểu thư Đường tộc.
Ở sau lưng Đại tiểu thư này, còn có đám người Tam tiểu thư.
Đại tiểu thư nhìn xuống Mục Phong Trần ở phía dưới:
Kiếm Thánh các hạ, Đường tộc ta vẫn luôn luôn tôn kính Kiếm tông. Chỉ cần Kiếm tông giao ra món chí bảo kia, chúng ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt không nuốt lời!
Mục Phong Trần cười nói:
Từng nghe qua kỵ binh Đường tộc vô địch lục địa, lần này, Kiếm tông ta muốn mở mang kiến thức một chút.
Đại tiểu thư nhìn xuống Mục Phong Trần, khẽ gật đầu:
Được rồi.
Thanh âm của nàng vừa dứt, mười hai tên kỵ binh sau lưng đột nhiên lao xuống, động như thỏ chạy!
Phía dưới, Mục Phong Trần đột nhiên cười to:
Tới đi! Kiếm trận lên!
Thanh âm vừa dứt, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng trên vùng trời Kiếm tông, ngay sau đó, mười hai thanh kiếm đột nhiên mang theo vô số kiếm quang kích bắn về phía chân trời.
Đại tiểu thư mặt không biểu tình, không hề có ý định xuất thủ!
Mà mười hai tên kỵ binh kia cũng không tránh không né, đáp xuống, nơi bọn hắn đi qua, kiếm quang nổ tung từng khúc, trực tiếp hóa thành hư vô.
Mà bọn hắn, ngay cả đao cũng không hề rút ra!
Rất nhanh, vô số kiếm quang kia biến mất từng chút một.
Phía dưới, Mục Phong Trần đột nhiên phóng lên tận trời, đồng loạt xông lên với hắn, còn có tám tên kiếm tu cấp bậc Đạo cảnh của Kiếm tông.
Trên không, Nhạc lão đang muốn xuất thủ, Đại tiểu thư lại lắc đầu.
Cách đó không xa, Mục Phong Trần vừa vọt tới trên không, một tên kỵ binh trong đó lập tức rút đao chém ra phía trước một trảm.
Mục Phong Trần xuất kiếm.
Ầm!
Tên kỵ binh kia trong nháy mắt đã lùi nhanh hơn trăm trượng, thế nhưng Mục Phong Trần cũng liên tục lùi lại mấy chục trượng.
Mà tám tên cường giả Đạo cảnh Kiếm tông kia lại trực tiếp bị áp chế, gần như chỉ có thể bị động đỡ đòn!
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Mục Phong Trần lập tức biến đổi.
Hắn vẫn đánh giá thấp những kỵ binh Đường tộc này!
Thực lực của những kỵ binh này, tuyệt không phải cường giả Đạo cảnh bình thường có thể so sánh!
Phải biết là chiến lực của kiếm tu Đạo cảnh đã là mạnh mẽ vô cùng, thế nhưng, đối đầu với mấy kỵ binh này, vẫn còn bị áp chế!
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên!
Một tên kiếm tu Đạo cảnh bị hai tên kỵ binh trực tiếp hợp kích chém giết!
Nhìn thấy một màn này, Mục Phong Trần biến sắc:
Lui!
Thanh âm vừa dứt, hết thảy kiếm tu dồn dập lui lại.
Mà lúc này, mười hai tên kỵ binh kia xông lên, vừa xông lên, rõ ràng chỉ có mười hai người, nhưng tất cả mọi người Kiếm tông lại cảm giác được dường như có thiên quân vạn mã!
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Mục Phong Trần trở nên cực kỳ ngưng trọng, hắn không còn dám để kiếm tu Kiếm tông đối kháng với những kỵ binh này, hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Kiếm ở hậu sơn Kiếm tông:
Gọi thánh!
Chương 860: Gọi Thánh! (Hạ)
Thanh âm vừa dứt, bên trong Mộ Kiếm ở hậu sơn Kiếm tông đột nhiên vang lên mười tiếng kiếm reo, sau một khắc, mười đạo kiếm quang phóng lên tận trời, đi đến vùng trời Kiếm tông.
Vùng trời Kiếm tông, xuất hiện mười kiếm tu!
Nhưng mà mười người này, đều là linh hồn thể!
Đương nhiên, bọn hắn cũng đều là siêu phàm Kiếm Thánh!
Hồn phách của mười vị siêu phàm Kiếm Thánh này, cũng là một trong những át chủ bài của Kiếm tông!
Trên không, mười người ngẩng đầu nhìn về phía mười hai tên kỵ binh Đường tộc kia, trong mắt bọn hắn, mang theo một tia mờ mịt.
Lúc này, một kiếm tu dẫn đầu nhìn xuống Mục Phong Trần ở phía dưới, người sau khẽ thi lễ:
Hậu bối không có năng lực, quấy nhiễu chư vị tiên tổ.
Kiếm tu kia nói khẽ:
Tổ sư có từng xuất hiện chưa?
Mục Phong Trần gật đầu:
Đã từng xuất hiện.
Kiếm tu kia chậm rãi đóng hai mắt lại:
Tổ sư...
Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói khẽ:
Không ngờ tới, Kiếm tông sẽ có một ngày sẽ bị người lấn tới cửa.
Vẻ mặt Mục Phong Trần có chút khó coi.
Kiếm tu kia nói khẽ:
Giết!
Thanh âm vừa dứt, mười người phóng lên tận trời.
Trên không, Nhạc lão trầm giọng nói:
Đại tiểu thư, mười người này chính là siêu phàm Kiếm Thánh...
Đại tiểu thư lãnh đạm nói:
Một sợi hồn phách mà thôi!
Nhạc lão khẽ gật đầu, không nói gì thêm, hắn nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, mười kiếm tu trực tiếp áp chế mười hai tên kỵ binh!
Hoàn toàn áp chế!
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Nhạc lão lập tức trầm xuống.
Mà Đại tiểu thư kia lại là mặt không biểu tình:
Đều là linh hồn thể, chiến lực tuy mạnh, nhưng tiêu hao quá lớn, cứ chờ là được.
Nhạc lão khẽ gật đầu.
Quả nhiên, càng kéo dài, thân thể của mười vị siêu phàm Kiếm Thánh kia càng ngày càng hư ảo...
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Mục Phong Trần ở phía dưới lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Hắn không nghĩ tới, mười vị siêu phàm Kiếm Thánh vậy mà cũng không thể giải quyết được đám kỵ binh Đường tộc này trong khoảng thời gian ngắn!
Dần dần, thân thể của mười vị siêu phàm Kiếm Thánh trên không kia càng ngày càng trong suốt, mặc dù bọn hắn vẫn hoàn toàn áp chế mười hai tên kỵ binh kia, nhưng lại không cách nào chém giết mười hai tên kỵ binh Đường tộc!
Đúng lúc này, mười vị kiếm tu kia đột nhiên ngừng lại.
Vị siêu phàm Kiếm Thánh dẫn đầu trong đó đột nhiên nhìn xuống Kiếm tông phía dưới, nói khẽ:
Mặc kệ kết cục như thế nào, nhớ kỹ, Kiếm tông ta vĩnh viễn không thỏa hiệp!
Thanh âm vừa dứt, hắn và chín vị kiếm tu bên cạnh quay người phóng thẳng tới phía mười hai tên kỵ binhi!
Linh hồn của bọn hắn đang thiêu đốt!
Một kích cuối cùng!
Theo linh hồn của mười vị siêu phàm Kiếm Thánh này bắt đầu bùng cháy, khí tức phát ra từ trên người bọn họ tăng vọt trong nháy mắt!
Trên không, trong mười hai tên kỵ sĩ Đường tộc kia, một tên kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên nói:
Ngự!
Thanh âm vừa dứt, mười hai người cầm trường đao trong tay đột nhiên vung ra phía trước, trong nháy mắt, một lá chắn tạo thành từ ánh đao xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Lúc này, kiếm quang đến.
Ầm ầm!
Toàn bộ vùng trời Kiếm tông, từng tiếng nổ vang rền không ngừng vang vọng.
Mà đám kỵ sĩ Đường tộc kia cũng không ngừng lùi lại, vừa lui, trực tiếp thối lui đến bên ngoài Thần Võ thành!
Thế nhưng, kiếm quang do mười vị siêu phàm Kiếm Thánh kia hóa thành cũng hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này.
Nhưng mà, mười hai tên kỵ sĩ Đường tộc vẫn còn sống.
Có điều, bọn hắn cũng không dễ chịu, vẻ mặt mười hai người đều cực kỳ trắng bệch, tựa như tờ giấy.
Rõ ràng, một kích cuối cùng của mười vị siêu phàm Kiếm Thánh, cũng đã khiến bọn hắn trọng thương.
Kiếm tông.
Nhìn thấy mười vị siêu phàm Kiếm Thánh biến mất, vẻ mặt hết thảy cường giả Kiếm tông đều biến đổi.
Mục Phong Trần cầm đầu có chút mờ mịt.
Kiếm tông!
Kiếm tông bắt đầu xuống dốc từ khi nào?
Hắn không biết!
Hắn chỉ biết, từ mấy đời trước đó, Kiếm tông cũng đã bắt đầu xuống dốc.
Trong tông môn, có thể thành thánh một đời ít hơn một đời.
Trách ai?
Ai cũng không trách được!
Từ xưa đến nay, không có bất kỳ một thế lực nào, có thể vĩnh viễn duy trì đỉnh phong.
Kiếm tông xuống dốc, có nguyên nhân là người, nhưng càng nhiều hơn chính là quy luật tự nhiên, xu thế tất yếu.
Mà lúc hắn tiếp nhận Kiếm tông, hắn muốn thay đổi, để Kiếm tông đi ra ngoài, để Kiếm tông tái hiện rực rỡ năm đó. Nhưng mà, lại không ngờ tới, lại khiến cho Kiếm tông rơi vào tình cảnh như bây giờ.
Lúc này, một lão giả xuất hiện ở bên cạnh Mục Phong Trần.
Người này, chính là Việt Vô Trần, cũng chính là lão giả đã dạy cho Diệp Huyền Kiếm đạo dòng ý thức trước đó.
Bởi vì Diệp Huyền bị Kiếm tông đuổi đi, hắn cũng triệt để thoái ẩn, cũng không còn xuất hiện ở Kiếm tông nữa.
Mà bây giờ, hắn xuất hiện.
Mục Phong Trần nhìn về phía Việt Vô Trần:
Sư đệ, ta sai rồi sao?
Việt Vô Trần nói khẽ:
Ngươi quá gấp. Sư huynh, Kiếm tông cần cải biến, điểm này, ta đồng ý. Thế nhưng, sự tình ngươi muốn làm cũng không phải là cải biến, cái ngươi thay đổi là dã tâm. Kiếm tông ta đang ở dưới đáy thung lũng, làm sao có thể có dã tâm?
Mục Phong Trần yên lặng.
Việt Vô Trần lại nói:
Mà dụng ý của tổ sư năm đó, cũng không phải là không cho Kiếm tông ta phát triển, dụng ý của lão nhân gia người, là muốn bảo hộ Kiếm tông chúng ta. Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, mấy ngàn năm qua vì sao Kiếm tông chúng ta luôn ở địa vị cao cả? Bởi vì chúng ta không tranh! Bởi vậy, mấy ngàn năm qua, Kiếm tông ta một mực vượt khỏi trần gian, đối với Kiếm tông ta các thế lực lớn đều duy trì tôn kính.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Mục Phong Trần:
Sư huynh, ý tổ sư, cũng không phải là muốn chúng ta không tranh, mà là chúng ta không cần tranh cái lợi trước mắt. Thời kì đỉnh phong của Kiếm tông ta, hơn mười vị siêu phàm Kiếm Thánh, thời kỳ đó, thực lực tông chủ đương đại càng mạnh mẽ đến nghịch thiên, thế nhưng, hắn có dẫn theo Kiếm tông đi ra Thần Võ thành hay không? Không có! Vị tông chủ kia và kiếm tu đương đại, bọn hắn tranh cái gì? Là Đại Đạo!
Mục Phong Trần ngẩng đầu nhìn về phía chân trời:
Đại Đạo...
Việt Vô Trần gật đầu:
Bản thân chúng ta mạnh mẽ, bất kỳ thế lực nào trên thế gian, có ai dám lấn Kiếm tông ta? Nếu giờ phút này Kiếm tông ta vẫn có mười vị siêu phàm Kiếm Thánh, Đường tộc làm sao dám bước vào Kiếm tông ta?
Chương 861: Kiếm Tông, Vĩnh Viễn Không Thỏa Hiệp!
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Mục Phong Trần:
Lúc ngươi và Huyền Phong đánh chủ ý vào món chí bảo kia, ta đã nói với các ngươi, nếu một tên kiếm tu ký thác hết thảy hi vọng vào một món chí bảo, đó là không tự tin đối với bản thân. Sư huynh, ngươi không có ác niệm đối với Kiếm tông, thế nhưng, tư tâm của ngươi quá nặng, dã tâm quá lớn, mà Kiếm tông chúng ta, lại không có thực lực đủ lớn để chống đỡ cho dã tâm của ngươi, ngươi rõ chưa?
Việt Vô Trần nhìn rất rõ ràng, tổ sư Kiếm tông muốn hậu thế Kiếm tông nghiên tập Kiếm đạo cho thật tốt.
Sáng lập Kiếm tông, căn bản không phải muốn xưng bá chư thiên, mà là muốn cho những kiếm tu một ngôi nhà, dĩ nhiên, đồng thời cũng là muốn không ai dám lấn những kiếm tu này!
Mà Kiếm tông bây giờ, đã vi phạm ý nguyện của tổ sư Kiếm tông.
Việt Vô Trần đang muốn nói tiếp, đúng lúc này, vị Đại tiểu thư Đường gia kia đột nhiên nói:
Hai vị đã nói chuyện phiếm xong chưa?
Việt Vô Trần ngẩng đầu nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia trên không, sau một khắc, hắn đột nhiên phóng lên tận trời.
Ông!
Một tiếng kiếm reo xông thẳng lên trời!
Nghe được tiếng kiếm reo này, sắc mặt Mục Phong Trần đại biến, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin!
Mà trong nháy mắt khi Việt Vô Trần phóng lên tận trời, Đại tiểu thư Đường gia cũng phải biến sắc, lúc này, hai lão giả đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng, hai người đều là cường giả cùng một cấp bậc với Nhạc lão.
Nhưng mà, theo một đạo kiếm quang chém qua.
Xuy xuy!
Giữa sân, hai đầu người đẫm máu rơi xuống đất!
Trực tiếp miểu sát!
Sau một khắc, một thanh kiếm trực tiếp chém về phía Đại tiểu thư Đường gia!
Ánh mắt Đại tiểu thư Đường gia băng lãnh, nàng hợp chỉ điểm ra phía trước một điểm, một điểm hắc quang hiện.
Oanh!
Theo một tiếng nổ vang vang lên, điểm hắc quang này trực tiếp nổ tung, Đại tiểu thư Đường gia trong nháy mắt đã lùi nhanh hơn ngàn trượng!
Vừa lui, trực tiếp thối lui ra bên ngoài Thần Võ thành!
Mà lúc này, Việt Vô Trần đột nhiên giẫm chân phải một cái:
Chém!
Một thanh kiếm chém bay ra từ vùng trời Kiếm tông, một trảm này, phảng phất như muốn chém rách cả thiên địa!
Lúc này, mười hai tên kỵ sĩ Đường gia đột nhiên xuất hiện trước mặt Đại tiểu thư Đường gia, mười hai người đều là hai tay cầm đao, đột nhiên bổ ra phía trước một bổ!
Một đạo đao khí dài đến trăm trượng xé rách chân trời, chém tới phía thanh kiếm ở đối diện kia!
Ầm ầm!
Toàn bộ chân trời run lên kịch liệt, không gian trong phạm vi mấy ngàn trượng trực tiếp rạn nứt.
Mà đạo đao khí kia gần như là trực tiếp nổ tung trong nháy mắt!
Lúc này, trong mười hai tên kỵ sĩ Đường gia, một tên kỵ sĩ cầm đầu đột nhiên gầm thét:
Lại chém!
Mười hai người đột nhiên đứng chồng lên nhau, đồng thời vung đao chém xuống!
Xuy!
Một đạo đao khí sáng như tuyết phá không chém đi!
Cùng lúc đó, mười hai người đồng thời biến mất, từng đạo đao khí tựa như cuồng phong bạo vũ trảm lên phía trên đạo kiếm quang kia, đạo kiếm quang kinh khủng kia mạnh mẽ bị buộc ngừng trong khoảnh khắc này, một hơi thở sau, một thanh trường đao phá không chém tới, đạo kiếm quang kia trực tiếp vỡ nát!
Mà lúc này, một bóng người chợt lóe lên từ giữa sân!
Một bóng người, một mảnh kiếm quang!
Người này, chính là Việt Vô Trần!
Trước mặt Việt Vô Trần, mười hai tên kỵ sĩ Đường tộc kia đột nhiên giận dữ hét lên:
Phá!
Mười hai người đồng thời rút đao!
Xuy!
Một tiếng bén nhọn trực tiếp đánh cho không gian xung quanh rách tả tơi!
Nhưng mà, theo một mảnh kiếm quang kia đến ——
Ầm ầm!
Mười hai tên kỵ sĩ Đường tộc trực tiếp bị đẩy lui đến bên ngoài Thần Võ thành!
Trên không, Việt Vô Trần cầm trường kiếm trong tay lạnh lùng nhìn đám người trước mặt Đại tiểu thư Đường gia.
Mà tất cả mọi người Kiếm tông đang nhìn Việt Vô Trần!
Phải nói, giờ phút này, tất cả mọi người bên trong Thần Võ thành đều đang nhìn Việt Vô Trần!
Siêu phàm Kiếm Thánh!
Việt Vô Trần không phải cường giả Đạo cảnh, cũng không phải Kiếm Thánh, hắn là siêu phàm Kiếm Thánh!
Phía dưới, Mục Phong Trần nhìn Việt Vô Trần ở trên không, có chút mờ mịt:
Sư tôn... Năm đó ngươi không truyền vị cho sư đệ, là muốn để cho hắn chuyên tâm luyện Kiếm đạo à...
Bốn phía, vô số đệ tử Kiếm tông cũng đang nhìn Việt Vô Trần.
Máu nóng sôi trào!
Siêu phàm Kiếm Thánh!
Việt Vô Trần xuất hiện, đã cho bọn hắn thấy được một tia ánh sáng trong bóng đêm không thể nghi ngờ!
Võ viện.
Vũ Vấn nhìn Việt Vô Trần trên không, vẻ mặt có chút ngưng trọng:
Siêu phàm Kiếm Thánh...
Nếu ngày đó Việt Vô Trần này ra tay với Võ viện, không thể nghi ngờ, Võ viện tuyệt đối sẽ tổn thất nặng nề! Thậm chí là cải biến kết cục!
Một vị siêu phàm Kiếm Thánh, ở Hỗn Độn Vũ Trụ này đã là cường giả đỉnh tiêm cấp bậc siêu cấp a!
Âm thầm, Diệp Huyền cũng có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới lão đầu dạy hắn lúc trước vậy mà mạnh mẽ như thế!
Vùng trời Thần Võ thành, Việt Vô Trần nhìn Đại tiểu thư Đường gia ở phía xa:
Kiếm tông ta không muốn chiến, nhưng không phải là không dám chiến, Kiếm tông ta không sợ bất cứ người nào.
Đại tiểu thư Đường gia nhìn thẳng Việt Vô Trần:
Chỉ một vị siêu phàm Kiếm Thánh đã muốn ngăn cản bước chân Đường gia ta? Các hạ nghĩ nhiều rồi!
Thanh âm vừa dứt, nàng mở ra lòng bàn tay, một viên truyền âm phù phóng lên tận trời.
Oanh!
Không gian phía chân trời đột nhiên nứt ra một lỗ hổng to lớn!
Sau một khắc, một đạo khí tức cường đại truyền ra từ bên trong vết nứt không gian kia, rất nhanh, một nam tử trung niên đi ra.
Nam tử trung niên mặc một bộ trường bào màu đen bó sát người, sau lưng đeo ngang một thanh đao.
Nam tử trung niên này vừa xuất hiện, những kỵ sĩ Đường gia giữa sân đột nhiên đồng loạt hành lễ:
Gặp qua tôn thống!
Nam tử trung niên khẽ gật đầu, sau đó nhìn xuống Đại tiểu thư ở phía dưới, hắn khẽ thi lễ:
Đại tiểu thư mạnh khỏe!
Đại tiểu thư gật đầu:
Làm phiền Tiêu tôn thống.
Tiêu tôn thống mỉm cười:
Bổn phận của ta!
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Việt Vô Trần cách đó không xa, nói khẽ:
Siêu phàm Kiếm Thánh... Xin chỉ giáo!
Thanh âm vừa dứt, hắn đột nhiên rút đao, một mảnh ánh đao chấn xuất, giờ khắc này, không gian trong mấy vạn trượng khắp toàn bộ chân trời đều bị mảnh ánh đao này bao trùm!
Mà ngay một khắc khi Tiêu tôn thống xuất đao, Việt Vô Trần đột nhiên hợp chỉ nhẹ nhàng dẫn một cái, trong nháy mắt, một thanh kiếm mang theo một đạo kiếm quang phá không chém đi.
Kiếm này vừa xuất hiện, ánh đao trước mặt Việt Vô Trần trực tiếp bị xé nứt.
Kiếm tiến quân thần tốc, chém thẳng Tiêu tôn thống nơi xa!
Lúc này, Tiêu tôn thống thả người nhảy lên, sau một khắc, một thanh trường đao trực tiếp trảm lên phía trên thanh trường kiếm kia.
Ầm!
Trường kiếm bay ngược ra, thế nhưng rất nhanh, nó bị một cánh tay tiếp được!
Chính là Việt Vô Trần!
Việt Vô Trần nhìn xuống Võ viện ở phía dưới:
Nhìn cho kỹ!
Thanh âm vừa dứt, hắn khẽ điểm mũi chân, cả người đột nhiên biến mất.
Chớp mắt sau, toàn bộ vùng trời Thần Võ thành bị kiếm quang và ánh đao bao trùm!
Âm thầm, Diệp Huyền nhìn chằm chằm không trung!
Hắn biết, Việt Vô Trần đang để cho hắn nhìn!
Hai người này hiện đang cận chiến!
Tốc độ của hai người quá nhanh, nhanh đến mức vượt quá nhận biết của hắn hiện tại! Phải đến khi vận dụng Long Hồn, hắn mới có thể miễn cưỡng thấy rõ hai người.
Hắn biết, đây là một cơ hội của hắn, một cơ hội chạm đến tầng thứ cao hơn của Kiếm đạo!
Vùng trời Thần Võ thành, vì hai người giao chiến, toàn bộ không gian đã nát vụn.
Mà tất cả mọi người đang nhìn hai người, thắng bại giữa hai người này, sẽ quyết định vận mệnh của Kiếm tông!
Sau khi Kiếm tông mất đi lá bài tẩy là phân thân tổ sư, có thể nói, một vị siêu phàm Kiếm Thánh là số ít hy vọng còn sót lại của Kiếm tông.
Cứ như vậy, kéo dài ước chừng một khắc đồng hồ sau, hai người ở phía chân trời đột nhiên tách ra, thế nhưng sau một khắc, toàn bộ chân trời xuất hiện ánh đao bóng kiếm ngập trời.
Bên trong Võ viện, Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào chân trời đột nhiên chậm rãi đóng hai mắt lại.
Đúng lúc này, Đại tiểu thư Đường gia ở trên không kia đột nhiên nói:
Giết!
Thanh âm vừa dứt, mười hai người sau lưng nàng đột nhiên lao thẳng xuống phía dưới!
Phía dưới, vẻ mặt Mục Phong Trần dữ tợn:
Hết thảy đệ tử Kiếm tông nghe lệnh, chiến đến người cuối cùng.
Nói đến đây, hắn gần như đã gầm thét:
Kiếm tông ta, vĩnh viễn không thỏa hiệp!
Kiếm tông ta, vĩnh viễn không thỏa hiệp!
Kiếm tông, vô số kiếm tu phóng lên tận trời, thanh âm vang tận mây xanh!
Chương 862: Đắc Ý?!
Vĩnh viễn không thỏa hiệp!
Đây là tín ngưỡng tinh thần của Kiếm tông!
Thế nào là kiếm tu?
Kiếm tu là kẻ thà chết vinh còn hơn sống nhục!
Dù cho kẻ địch cường đại tới đâu, thân là kiếm tu, cũng phải có dũng khí rút kiếm!
Không đầu hàng, không cầu hoà, không thỏa hiệp!
Một chữ: Chiến!
Đây là Kiếm tông ngày xưa!
Lúc đó, Kiếm tông không tranh, không ra khỏi Thần Võ thành, nhưng thiên hạ này có ai dám xem thường Kiếm tông?
Mặc dù bây giờ Kiếm tông rơi vào thế yếu tuyệt đối, thế nhưng, không có bất kỳ ai sợ hãi!
Kiếm ý!
Bên trong Kiếm tông, vô số kiếm ý phóng lên tận trời, những kiếm ý này xoay quanh trên không trung thật lâu không tiêu tan, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh!
Trên không, Đại tiểu thư Đường gia nhìn xuống Kiếm tông phía dưới, mặt không biểu tình:
Vĩnh viễn không thỏa hiệp? Ta ngược lại muốn xem xem xương cốt của Kiếm tông ngươi cứng đến bao nhiêu!
Thanh âm vừa dứt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu quân thống ở trên không kia:
Chớ có lưu thủ!
Trên không.
Tiêu quân thống kia đột nhiên dừng lại, tay phải hắn cầm chặt chuôi đao, yên lặng một chớp mắt, hắn đột nhiên rút đao liên tục trảm ra phía trước, trong chớp mắt, liên trảm mười đao!
Oanh!
Mỗi một đao Tiêu quân thống chém xuống, Việt Vô Trần sẽ trực tiếp lui về phía sau trăm trượng, lúc Tiêu quân thống chém xong mười đao, Việt Vô Trần đã lui ra ngoài ngàn trượng!
Mà không gian giữa hai người, đã biến thành một màu đen kịt!
Cả vùng không gian trực tiếp bị đao của Tiêu quân thống chém vỡ!
Nhưng mà rất nhanh, không gian nơi vùng trời Kiếm tông lại khôi phục như bình thường, mà khóe miệng Việt Vô Trần lại có một vệt máu tươi chảy xuống.
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đệ tử Kiếm tông giữa sân lập tức trở nên ngưng trọng!
Thua sao?
Bên trong Võ viện, Diệp Huyền cũng ngẩng đầu nhìn về phía Việt Vô Trần trên không trung, thua sao?
Trên không, Việt Vô Trần nhìn về phía Tiêu quân thống ở đối diện, Tiêu quân thống cười nói:
Còn xin chỉ giáo!
Việt Vô Trần lãnh đạm nói:
Như ngươi mong muốn.
Thanh âm vừa dứt, hắn bước ra phía trước một bước, cùng lúc đó, tay hắn cầm trường kiếm kề sát trên mi tâm, trong chốc lát, một cỗ kiếm ý và kiếm khí cường đại từ bên trong cơ thể hắn đột nhiên hội tụ vào trong kiếm, chuẩn xác mà nói là hội tụ đến mũi kiếm!
Răng rắc!
Không gian trong vùng trời xung quanh lập tức bắt đầu nứt ra từng khúc!
Nơi xa, Tiêu quân thống híp lại hai mắt, tay trái cầm đao thật chặt!
Yên lặng một chớp mắt, Việt Vô Trần đột nhiên bước ra phía trước một bước, tay trái của hắn hợp chỉ dẫn thẳng xuống từ trên thân kiếmt:
Chém!
Tiếng như lôi minh!
Thanh âm vừa dứt, một đạo kiếm quang sáng như tuyết phá không chém đi!
Xuy!
Giữa sân có tiếng xé rách bén nhọn vang vọng.
Nơi xa, Tiêu quân thống đột nhiên rút đao, hắn xông lên phía trước, sau lưng, vô số đạo tàn ảnh bỗng nhiên ngưng hiện.
Chém!
Theo thanh âm của Tiêu quân thống vang lên, một đạo đao khí đột nhiên trảm lên phía trên đạo kiếm quang kia.
Yên lặng một chớp mắt.
Oanh!
Chân trời đột nhiên run lên kịch liệt, vô số kiếm quang và ánh đao nổ tung ra, mà cùng lúc đó, một bóng người trực tiếp bay ra ngoài!
Người này, chính là Tiêu quân thống kia!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người Đại tiểu thư Đường gia lập tức trầm xuống.
Mà lúc này, Việt Vô Trần trên không đột nhiên một lần nữa bước ra phía trước một bước:
Lại chém!
Thanh âm vừa dứt, lại có một đạo kiếm quang trảm ra!
Bên ngoài Thần Võ thành, Tiêu quân thống kia vừa mới hoành đao ngăn cản, cả người lại trực tiếp bay ra ngoài lần nữa!
Lại là hơn ngàn trượng!
Vùng trời Kiếm tông, Việt Vô Trần lại bước ra phía trước một bước, lần này, kiếm trong tay hắn trực tiếp bay ra!
Xuy!
Giờ khắc này, đạo kiếm quang này tựa như mặt trời, cường đại đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!
Cuối chân trời, Tiêu quân thống đột nhiên nhe răng cười một tiếng, sau một khắc, hắn rút đao liên trảm về phía trước, từng đạo ánh đao không ngừng bay ra, nhưng mà, từng đạo ánh đao kia vừa mới xuất hiện đã trực tiếp phá toái...
Lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên ở trên không.
Tiêu quân thống hoành đao chặn lại, nhưng mà, đạo kiếm quang kia đã xuất hiện sau lưng hắn.
Giữa sân an tĩnh lại!
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Tiêu quân thống!
Răng rắc!
Đao trong tay Tiêu quân thống đột nhiên nứt ra, đồng thời bị nứt toác ra, còn có mi tâm của hắn, nơi đó, có một vết nứt.
Bại!
Trên không, vẻ mặt đám cường giả Đường tộc lập tức trầm xuống.
Nhưng mà, Đại tiểu thư Đường gia kia vẫn như cũ mặt không biểu tình.
Tiêu quân thống nhìn Việt Vô Trần phía xa:
Không hổ là siêu phàm Kiếm Thánh!
Thanh âm vừa dứt, từ trong thân thể hắn, vô số kiếm khí đột nhiên trảm ra, trong khoảnh khắc, cả người hắn lập tức bị chém thành vô số mảnh.
Tốt!
Phía dưới, vô số đệ tử Kiếm tông đột nhiên hoan hô lên.
Thắng!
Ngay cả Mục Phong Trần, vẻ mặt hắn cũng khẽ buông lỏng.
Bất kể thế nào, cuối cùng hắn vẫn không muốn Kiếm tông vong.
Trên không, Việt Vô Trần nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia, người sau đột nhiên vỗ tay mỉm cười nói:
Không hổ danh siêu phàm Kiếm Thánh, nếu Kiếm tông lại có thêm vài vị siêu phàm Kiếm Thánh, e rằng Đường tộc ta phải thật sự cân nhắc một chút.
Việt Vô Trần nhìn Đại tiểu thư Đường gia:
Cá chết lưới rách đối với Đường tộc ngươi rất tốt sao?
Đại tiểu thư Đường gia cười nói:
Giao ra món bảo vật kia, chúng ta sẽ tự rời đi. Nếu không chịu giao ra, không phải cá chết lưới rách, mà là Kiếm tông ngươi chắc chắn phải chết!
Lúc này, Mục Phong Trần xuất hiện đối diện Đại tiểu thư Đường gia:
Món chí bảo kia cũng không ở trong tay Kiếm tông ta, lão phu có khả năng dùng linh hồn phát thệ!
Nghe vậy, Đại tiểu thư Đường gia híp lại hai mắt.
Linh hồn phát thệ!
Một vị kiếm tu dùng linh hồn phát thệ, chuyện này tuyệt không phải trò đùa.
Chẳng lẽ thật sự không ở trong tay Kiếm tông?
Trong lòng Đại tiểu thư Đường gia có chút nghi ngờ.
Mục Phong Trần lại nói:
Diệp Huyền kia trời sinh tính xảo quyệt, ngươi cảm thấy hắn đáng tin sao?
Đại tiểu thư Đường gia yên lặng.
Mục Phong Trần lại muốn nói điều gì, lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở bên phải không xa.
Tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền!
Mục Phong Trần nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
Ngươi làm hại Kiếm tông ta rơi vào tình cảnh như bây giờ, thế nào, ngươi rất đắc ý sao?
Chương 863: Thật Xin Lỗi, Ta Đau Bụng!
Diệp Huyền cười nói:
Mục tông chủ, đừng nói như thể bản thân là một người bị hại! Kiếm tông rơi vào tình cảnh bây giờ đây, chẳng phải là tự ông cháu các ngươi chuốc lấy sao?
Tay phải Mục Phong Trần nắm thật chặt kiếm trong tay.
Diệp Huyền nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia:
Đường Đại tiểu thư, nếu như ngươi đã điều tra về ta, vậy hẳn phải biết, mặc dù thực lực của Diệp Huyền ta không được mạnh lắm, nhưng ta chưa từng bán đứng bằng hữu. Mà Kiếm tông này thì sao? Ngày đó ta đã gia nhập Kiếm tông, nhưng Kiếm tông này vì món chí bảo kia, vậy mà trục xuất ta ra khỏi Kiếm tông, còn vu hãm ta trộm chí bảo của Kiếm tông...
Nói đến đây, hắn nhìn lướt qua đệ tử Kiếm tông ở bốn phía:
Kiếm tông truy nã ta, nói ta trộm chí bảo của Kiếm tông, ta đây lại hỏi, món chí bảo kia là của Kiếm tông sao?
Đại tiểu thư Đường gia nhìn Mục Phong Trần:
Mục tông chủ, ta cũng rất muốn biết, món chí bảo kia có phải của Kiếm tông hay không?
Vẻ mặt Mục Phong Trần âm trầm, đang muốn nói chuyện, Diệp Huyền ở một bên lại nói:
Vu oan ta thì cũng thôi đi! Kiếm tông vì giết ta, vậy mà không tiếc đi Võ viện ra tay với muội muội và các bằng hữu của ta. Ngày đó Kiếm tông các ngươi đi đến Võ viện làm gì hả? Là nhằm vào một tiểu cô nương! Mặt mũi của các ngươi đâu? Con mẹ nó mặt mũi các ngươi để đâu?
Diệp Huyền!
Mục Phong Trần căm tức nhìn Diệp Huyền:
Ta...
Diệp Huyền đột nhiên cả giận nói:
Ta gì mà ta? Mục lão cẩu, lòng tham của ngươi và tôn tử của ngươi đã hại chết bao nhiêu đệ tử Kiếm tông, ngươi không biết đau lòng sao? Bây giờ Kiếm tông rơi vào tình cảnh như thế này, ngươi xứng đáng với liệt tổ liệt tông của Kiếm tông sao?
Mục Phong Trần căm tức nhìn Diệp Huyền:
Diệp Huyền, ngươi bớt nói nhảm những lời này với ta, món chí bảo kia rõ ràng là ở trong tay ngươi...
Diệp Huyền cười lạnh:
Trong tay ta? Ngày đó lúc ta giao ra món chí bảo kia, Kiếm tông ngươi trực tiếp uy hiếp đám người Dạ Lan, bức bọn hắn rời khỏi Thần Võ thành...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dạ Lan sau lưng Đại tiểu thư Đường gia:
Dạ Lan tiền bối, chuyện ngày đó ngươi cũng đã tận mắt nhìn thấy, ngày đó Kiếm tông này phách lối thế nào? Ngày đó bọn hắn mở mắt nói lời bịa đặt, nói chí bảo kia là của Kiếm tông, hơn nữa, còn uy hiếp các ngươi, ngươi còn nhớ không?
Dạ Lan nhìn chằm chằm Mục Phong Trần:
Làm sao không nhớ rõ! Ngày đó Kiếm tông ngược lại thật ghê gớm a, tuyên bố nếu chúng ta không rời đi, sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Thần Võ thành!
Vẻ mặt Mục Phong Trần cực kỳ khó coi.
Diệp Huyền lại nói:
Mục tông chủ, ngươi nói món chí bảo kia ở trên người ta, ta đây lại hỏi một câu, ngày đó món bảo vật kia rơi vào trong tay các ngươi, ngươi nói một chút, ta làm sao có thể cướp đi món chí bảo kia từ trong tay nhiều cường giả như các ngươi? Chẳng lẽ, món chí bảo kia tự mọc chân, tự mình chạy đi mất?
Mục Phong Trần cả giận nói:
Nó chính là tự chạy mất!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Mục Phong Trần.
Diệp Huyền lắc đầu thở dài:
Ngươi đã vô sỉ đến trình độ này, ta còn có thể nói gì nữa? Nếu ngươi nói nó ở trong tay ta, vậy thì ở trong tay ta đi! Diệp Huyền ta, khinh thường nói nhảm với ngươi!
Ngươi!
Mục Phong Trần căm tức nhìn Diệp Huyền, tức đến gần thổ huyết!
Diệp Huyền không thèm để ý Mục Phong Trần, mà lúc này, Mục Phong Trần đột nhiên nói:
Diệp Huyền, chẳng lẽ ngươi chỉ biết khua môi múa mép thôi sao?
Diệp Huyền nhìn về phía Mục Phong Trần:
Vậy chúng ta đơn đấu?
Mục Phong Trần híp lại hai mắt:
Như ngươi mong muốn!
Nói xong, hắn đang muốn xuất thủ. Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên kinh ngạc nói:
Ngươi thật sự muốn đơn đấu với ta? Ngươi... Mặt mũi ngươi đâu? Ngươi còn có mặt mũi sao?
Mục Phong Trần nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì.
Giờ phút này, vẻ mặt hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn phát hiện, Diệp Huyền đang cố ý chọc giận hắn, sau đó khiến cho hắn phạm sai lầm!
Lúc này, Việt Vô Trần nhìn về phía Diệp Huyền, trong lòng hắn có chút phức tạp.
Lúc Diệp Huyền gia nhập Kiếm tông, hắn đã sớm nhìn trúng thiên phú và tiềm lực của Diệp Huyền, đáng tiếc, Kiếm tông lại tự tay đuổi tên thiên tài này đi xa!
Mà hắn càng không thể nghĩ tới, Kiếm tông không chỉ đuổi Diệp Huyền đi, còn muốn chém tận giết tuyệt!
Hiện tại, Kiếm tông và Diệp Huyền đã không còn khả năng cứu vãn dù chỉ một chút. Bởi vì, Kiếm tông làm sự tình quá tuyệt!
Việt Vô Trần thấp giọng thở dài:
Tiểu tử, sự tình đã đến tình trạng này, ta cũng không muốn nói nhiều. Hiện tại ngươi và lão phu là lập trường khác biệt, lão phu sẽ không hạ thủ lưu tình với ngươi, bởi vì, ta là người Kiếm tông.
Diệp Huyền gật đầu:
Ta lý giải!
Việt Vô Trần quay đầu nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia:
Nếu ngươi không tin Tông chủ Kiếm tông ta, vậy lão phu dùng linh hồn phát thệ, món chí bảo kia, không ở trong tay Kiếm tông ta.
Đường Đại tiểu thư cười nói:
Nói như vậy, là ở trong tay Diệp công tử!
Việt Vô Trần nói:
Vật này có Linh, tự mình chạy trốn, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, không phải sao? Còn nữa, lão phu tin tưởng, với trí tuệ của Đường Đại tiểu thư, hẳn là có thể thấy rõ rất nhiều chuyện.
Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:
Diệp công tử có lời gì muốn nói hay không?
Diệp Huyền lắc đầu:
Không có!
Mục Phong Trần nhìn về phía Diệp Huyền, cười lạnh:
Chẳng phải ngươi rất biết ăn nói hay sao? Nói tiếp a!
Lúc này, Đường Đại tiểu thư đột nhiên nói:
Không, món chí bảo kia không ở trong tay Diệp công tử, ở trong tay Kiếm tông ngươi.
Mục Phong Trần kinh ngạc nhìn về phía Đường Đại tiểu thư, người sau mặt không biểu tình, nàng mở ra lòng bàn tay, lại có một viên truyền âm phù phóng lên tận trời, sau một khắc, không gian nơi vùng trời Kiếm tông đột nhiên nứt ra, từ bên trong vết nứt không gian kia, mấy đạo khí tức cường đại cuốn tới.
Việt Vô Trần nhìn chằm chằm Đường Đại tiểu thư:
Nếu đã là địch, vậy nên chém tận giết tuyệt, phải không?
Khóe miệng Đại tiểu thư Đường gia hơi nhấc lên:
Kiếm tông tích súc nhiều năm, nếu tới đây, há có thể tay không mà về?
Nói xong, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Diệp công tử, giúp bọn ta một chút sức lực chứ?
Diệp Huyền yên lặng một lát, sau đó nói:
Thật xin lỗi, ta đau bụng... Đợi chút nữa lại trò chuyện!
Nói xong, hắn xoay người chạy!
Mọi người trợn mắt hốc mồm.
Diệp Huyền chạy rất nhanh...
Hắn biết rõ, sau khi Đường Đại tiểu thư này thu thập xong Kiếm tông, nhất định sẽ tới thu thập hắn ngay lập tức!
Nữ nhân này, rất tinh minh!
Chương 864: Lạc Hậu
Đại tiểu thư Đường gia cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền vậy mà lại xoay người chạy!
Rõ ràng, Diệp Huyền đã nhìn thấu ý đồ của nàng!
Giờ khắc này, bầu không khí giữa sân có chút quái dị.
Diệt Kiếm tông hay không?
Đại tiểu thư Đường gia trầm mặc.
Nếu diệt, Kiếm tông nhất định sẽ liều mạng chống cự, mà Đường gia khẳng định sẽ phải đánh đổi một vài thứ, nhưng nếu không diệt, hiện tại đã vạch mặt với Kiếm tông, đây còn là thời điểm Kiếm tông suy yếu nhất, hiện tại không diệt, một khi để Kiếm tông khôi phục nguyên khí, khi đó, muốn diệt Kiếm tông, không phải trả giá một chút là có thể được, mà là một cái giá rất lớn!
Diệt?
Không diệt?
Đại tiểu thư Đường gia đang do dự.
Tất cả mọi người Kiếm tông giữa sân đang nhìn nữ tử trước mắt này, bất kỳ một quyết định nào của nữ tử trước mắt này, đều có thể quyết định vận mệnh của Kiếm tông!
Không thể không nói, thời khắc này, trong lòng Việt Vô Trần rất bất đắc dĩ, phải nói là có chút bi thương.
Từ khi nào, Kiếm tông cần phải xem vẻ mặt người khác để sinh tồn chứ?
Thế nhưng hiện tại, Kiếm tông không cách nào kiên cường!
Nếu như trước đó không liều chết với Võ viện, có mấy tòa đại trận kia, lại thêm phân thân tiên tổ, Kiếm tông muốn tự vệ, hoàn toàn là không có bất cứ vấn đề gì. Thế nhưng hiện tại, Kiếm tông tổn thương nguyên khí nặng nề, căn bản là không thể nào liều chết với Đường gia!
Cho nên, có thể không đánh, tốt nhất là không đánh!
Mà có đánh hay không, quyền quyết định không ở trong tay Kiếm tông, mà là ở trong tay Đường tộc!
Đúng lúc này, Dạ Lan bên cạnh Đại tiểu thư Đường gia đột nhiên nói:
Đại tiểu thư, nếu hiện tại không diệt Kiếm tông, ngày sau một khi Kiếm tông trả thù... Hơn nữa, Kiếm tông tích súc nhiều năm, nếu có thể đoạt được của cải Kiếm tông... Tiểu thư hẳn phải biết, gia tộc đang khuếch trương phát triển, đang là thời điểm rất cần tiền tài, đoạt được khoản tài phú này của Kiếm tông, ít nhất là trong tương lai mấy năm nữa, chúng ta sẽ không cần hao tâm tổn trí vì chuyện tiền tài!
Đại tiểu thư Đường gia yên lặng, không nói gì.
Dạ Lan lại nói:
Hơn nữa, rõ ràng là Kiếm tông có cấu kết với Trật Tự Minh kia, lần này nếu chúng ta buông tha bọn hắn, nhất định bọn hắn sẽ đầu nhập vào Trật Tự Minh! Mà một khi ngày sau chúng ta có xung đột với Trật Tự Minh, Kiếm tông này nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta, cho nên, thuộc hạ kiến nghị, lúc này tốn hao một chút để diệt Kiếm tông, đặc biệt là lúc này Kiếm tông không có phân thân tiên tổ, đúng là thời cơ tốt nhất để chúng ta hạ thủ!
Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó lại nói:
Đại tiểu thư, chỉ cần chúng ta diệt Kiếm tông này, cho dù bảo vật kia không ở trong tay Kiếm tông, vậy chúng ta tiếp tục đi tìm Diệp Huyền là được. Nhưng nếu không diệt Kiếm tông này, một khi Kiếm tông này và Diệp Huyền còn có Võ viện lại hòa hảo với nhau, khi đó, nếu Tinh chủ kia lại dính vào, đối với chúng ta mà nói là cực kỳ bất lợi. Mà nếu diệt Kiếm tông, sẽ chỉ còn lại một mình Diệp Huyền, Võ viện tuyệt đối không có khả năng bảo đảm cho hắn, khi đó, chúng ta muốn đối phó hắn cũng sẽ đơn giản hơn nhiều. Dù cho Võ viện bảo đảm hắn, đối với chúng ta mà nói, cũng không có độ khó.
Đại tiểu thư Đường gia nhìn về phía Việt Vô Trần nơi xa:
Không biết quý tông có hứng thú gia nhập Đường tộc ta hay không!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia.
Dạ Lan cũng có chút khó có thể tin nhìn Đại tiểu thư trước mắt!
Đại tiểu thư này còn bá đạo hơn hắn tưởng tượng!
Trực tiếp thu phục Kiếm tông?
Mà vừa nghe thấy lời Đại tiểu thư Đường gia nói, vẻ mặt Việt Vô Trần lập tức trở nên âm lạnh:
Muốn Kiếm tông ta thần phục Đường gia ngươi?
Đại tiểu thư Đường gia cười nói:
Các hạ, chúng ta là hợp tác.
Việt Vô Trần cười lạnh:
Hợp tác? Bản thân ngươi tin sao?
Đại tiểu thư Đường gia cười nói:
Xem ra, quý tông không có ý định hợp tác với Đường gia ta.
Việt Vô Trần nhìn xuống hết thảy đệ tử Kiếm tông ở phía dưới:
Các ngươi có nguyện hàng không?
Đầu hàng?
Phía dưới, hết thảy đệ tử Kiếm tông giận dữ hét lên:
Thà chết trận!
Việt Vô Trần quay đầu nhìn về phía Đại tiểu thư Đường gia:
Ngươi có thấy được thái độ của Kiếm tông ta không?
Đại tiểu thư Đường gia lãnh đạm nói:
Thà chết trận? Tốt, ta thành toàn các ngươi.
Thanh âm của nàng vừa dứt, mở ra lòng bàn tay, trong lòng bàn tay, còn có một viên truyền âm phù, mà đúng lúc này, Việt Vô Trần ở trước mặt nàng không xa đột nhiên biến mất, một đạo kiếm quang chém thẳng đến Đại tiểu thư Đường gia!
Rõ ràng, Việt Vô Trần muốn tiên hạ thủ vi cường!
Nếu Đường tộc không bỏ qua, vậy đối với Kiếm tông mà nói, tự nhiên là phải thừa dịp trước khi cường giả Đường tộc chạy tới, tiên hạ thủ vi cường!
Việt Vô Trần ra tay, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Đại tiểu thư Đường gia.
Đại tiểu thư Đường gia mặt không biểu tình, không tránh không né!
Mà ngay lúc kiếm của Việt Vô Trần đi đến nửa trượng trước mặt nàng, một đạo tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Việt Vô Trần, sau một khắc, một thanh trường đao trực tiếp trảm lên trên mũi kiếm của Việt Vô Trần.
Ầm!
Việt Vô Trần trong nháy mắt đã trở về chỗ cũ!
Giữa sân, tất cả mọi người nhìn về phía đối diện, ở trước mặt Đại tiểu thư Đường gia, có một người thân mặc khôi giáp màu đen đứng đấy, người mặc khôi giáp có thân hình cao lớn, lớn hơn người bình thường khoảng chừng gấp đôi, đầu đội mũ giáp đen, không nhìn thấy diện mạo chân thực.
Mà ở bên hông hắn, có đeo ngang một thanh trường đao mang vỏ!
Việt Vô Trần nhìn người mặc khôi giáp, trong mắt là vẻ ngưng trọng.
Lúc này, Đường Đại tiểu thư đột nhiên nói:
Kiếm tông, hàng hay là không hàng?
Nói đến đây, nàng đột nhiên cười khẽ:
Hiện tại ta hỏi như vậy, Kiếm tông ngươi nhất định là sẽ không hàng, chờ một chút!
Thanh âm vừa dứt, nàng lại mở ra lòng bàn tay, viên truyền âm phù kia đột nhiên phóng lên tận trời.
Rất nhanh, từ bên trong không gian nứt ra trên vùng trời Kiếm tông kia, một đội kỵ binh vọt ra!
Kỵ binh Đường tộc!
Trọn vẹn 16 người!
Không chỉ như thế, còn có một đội cường giả thân mặc quần áo bó màu đen, cầm trong tay trường cung màu mực.
Có chừng chín người!
Nhìn thấy một màn này, tất cả cường giả Kiếm tông đều biến sắc.
Không chỉ Kiếm tông, sắc mặt đám người Vũ Vấn Võ viện cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Trọn vẹn ba mươi bảy cường giả siêu cấp!
Tăng thêm tên cường giả khôi giáp bên cạnh Đại tiểu thư Đường gia, trận thế này... Cho dù Võ viện và Kiếm tông hợp lại, cũng không nhất định là có thể chống đỡ!
Đường tộc đã mạnh như thế sao?
Trong mắt Vũ Vấn là lo lắng thật sâu.
Ngay từ đầu, Võ viện và Kiếm tông đều cảm thấy bản thân đã là thế lực đứng đầu Hỗn Độn Vũ Trụ này, thế nhưng hiện tại xem ra, Kiếm tông và Võ viện đã có chút lạc hậu!
Chương 865: Thua Được, Chết Được!
Lúc còn có phân thân tiên tổ, Kiếm tông và Võ viện còn có một chỗ dựa, dù sao, thực lực của phân thân tiên tổ cũng không phải nghịch thiên bình thường, có thể nói, tới bao nhiêu, chết bấy nhiêu!
Thế nhưng hiện tại, phân thân tiên tổ đã không còn nữa!
Mặc kệ là Võ viện hay là Kiếm tông, đều đã không còn một át chủ bài có thể nói là tối cường!
Nghĩ đến đây, Vũ Vấn thấp giọng thở dài, nếu như Kiếm tông và Võ viện không tranh chấp với nhau, hai bên hợp lại, có phân thân của hai vị tiên tổ ở bên trong Thần Võ thành này, ai dám xâm phạm Thần Võ thành?
Mà bây giờ...
Giờ khắc này, hắn cũng cảm thấy nguy hiểm!
...
Vùng trời Kiếm tông.
Theo cường giả Đường tộc xuất hiện, một luồng áp lực vô hình lập tức bao phủ toàn bộ Kiếm tông.
Đây đã là áp chế thực lực!
Trên không, Đường Đại tiểu thư nhìn Việt Vô Trần:
Hiện tại ta hỏi ngươi một lần nữa, hàng hay không hàng?
Việt Vô Trần đang muốn nói chuyện, lúc này, Mục Phong Trần cách đó không xa đột nhiên nói:
Đường Đại tiểu thư có tin rằng món chí bảo kia không ở trong tay Kiếm tông ta?
Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Mục Phong Trần:
Chuyện này đã không còn trọng yếu!
Mục Phong Trần trầm giọng nói:
Điều này rất trọng yếu! Đường Đại tiểu thư, ta có khả năng cam đoan với ngươi, nếu hôm nay chiến, Kiếm tông ta sẽ bỏ qua hết thảy, số cường giả ở đây của các ngươi sẽ chết ít nhất hơn chín thành, đến lúc đó, ngươi lấy gì để đối kháng Diệp Huyền? Hay là nói, ngươi thật sự cho rằng tên kiếm tu kia rất đơn giản? Ngày đó Tinh chủ đã tụ tập cường giả của mấy mảnh tinh vực mà tiến công Vị Ương tinh vực, nhưng kết quả lại thế nào? Hết thảy cường giả toàn diệt, ngay cả phân thân của Tinh chủ kia cũng trực tiếp bị trấn sát. Ngươi không nghĩ tới điều này sao?
Đường Đại tiểu thư lắc đầu:
Mục tông chủ, hiện tại ta mặc kệ Diệp Huyền, chỉ hỏi ngươi một câu, Kiếm tông, hàng hay là không hàng?
Nghe vậy, vẻ mặt Mục Phong Trần lập tức trầm xuống.
Hắn vốn định chuyển di ánh mắt của Đường Đại tiểu thư này, thế nhưng hiện tại xem ra, hiện tại đối phương chỉ muốn diệt Kiếm tông!
Phải nói là muốn nuốt chửng Kiếm tông!
Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Đại tiểu thư:
Ngươi... Mục tiêu của các ngươi, không chỉ là món chí bảo kia, mà còn là Kiếm tông ta.
Ngươi sai!
Một bên, Việt Vô Trần nói khẽ:
Ban đầu, mục tiêu của bọn hắn chẳng qua chỉ là món chí bảo kia! Thế nhưng, Kiếm tông ta lại ngu xuẩn mà đi liều chết với Võ viện, không chỉ liều chết, còn ném ra từng lá từng lá át chủ bài! Thế là, mục tiêu của nàng không còn đơn thuần là món chí bảo kia! Là chúng ta cho nàng cơ hội này! Hiện tại, nàng đã muốn nuốt chửng Kiếm tông ta, còn muốn món chí bảo kia. Mà giữa Kiếm tông ta và Diệp Huyền, nàng lựa chọn diệt trừ chúng ta trước, bởi vì Kiếm tông mạnh hơn Diệp Huyền. Thu thập Kiếm tông xong xuôi, Diệp Huyền cũng chỉ còn lại một mình, làm sao cũng dễ thu dọn!
Đường Đại tiểu thư cười nói:
Kiếm tông không cho các hạ làm Tông chủ, thật sự là quá ngu.
Nói xong, nàng nâng lên tay phải, đang muốn hạ xuống, mà lúc này, Mục Phong Trần đột nhiên nói:
Kiếm tông ta nguyện ý hợp tác với Đường tộc!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người giữa sân dồn dập nhìn về phía Mục Phong Trần, ngay cả Việt Vô Trần cũng nhìn về phía Mục Phong Trần, trong mắt hắn, tràn đầy vẻ khó có thể tin.
Mà tất cả cường giả Kiếm tông cũng đều dồn dập nhìn về phía Mục Phong Trần!
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình nghe lầm!
Muốn đầu hàng?
Mục Phong Trần nhìn Đại tiểu thư Đường gia:
Kiếm tông ta nguyện ý hợp tác với Đường tộc, là hợp tác!
Đại tiểu thư Đường gia giống như cười mà không phải cười:
Hợp tác như thế nào?
Mục Phong Trần đang muốn nói chuyện, cách đó không xa, Việt Vô Trần đột nhiên nói:
Sư huynh, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Vẻ mặt Mục Phong Trần băng lãnh:
Sư đệ, ngươi thật sự hi vọng Kiếm tông ta cứ như vậy biến mất khỏi cõi đời này?
Việt Vô Trần nhìn Mục Phong Trần, không nói gì.
Mục Phong Trần lại nói:
Cơ nghiệp vạn năm của Kiếm tông, không thể hủy trong tay chúng ta.
Việt Vô Trần lắc đầu:
Ngươi có biết, vừa quỳ xuống, danh dự vạn năm của Kiếm tông sẽ bị hủy hết trong tay chúng ta! Không chỉ chúng ta không ngẩng đầu lên được, mà cả bao đời tiền bối đã mang về cho Kiếm tông ta vô số vinh dự sẽ càng chết không nhắm mắt! Hơn nữa, cái quỳ này, kiếm tu Kiếm tông ta, sẽ trở thành kiếm trong tay người khác, một thanh kiếm không có tự do và tôn nghiêm, vậy còn sắc bén sao? Sẽ còn thà bị gãy chứ không chịu cong sao?
Mục Phong Trần gằn giọng nói:
Nhưng chẳng lẽ phải khiến Kiếm tông cứ như vậy biến mất khỏi thế gian? Miễn là người còn sống, hết thảy đều có khả năng! Ngược lại, ta không muốn tiện nghi Diệp Huyền kia!
Việt Vô Trần đột nhiên biến mất.
Xuy!
Một sợi kiếm quang trong nháy mắt đã xuyên thủng đầu Mục Phong Trần!
Mục Phong Trần trợn trắng hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin, hắn không thể nghĩ tới vị sư đệ này của hắn vậy mà lại đột nhiên động thủ!
Tất cả mọi người giữa sân nhìn về phía Việt Vô Trần ở trên không, Việt Vô Trần nói khẽ:
Ngươi nói không sai, người sống, hết thảy đều có khả năng! Nhưng mà, nếu phải quỳ để sống, Kiếm tông ta đây thà rằng không cần! Kiếm tu Kiếm tông ta, thua được, chết được, thế nhưng, tuyệt không quỳ cầu sống!
Nói xong, hắn nhìn xuống phía dưới:
Hết thảy đệ tử Kiếm tông nghe lệnh, cho dù Kiếm tông ta chết, cũng phải chết có cốt khí, cũng phải chết oanh oanh liệt liệt. Giết!
Giết!
Bên trong Kiếm tông, vô số kiếm tu gầm hét như lôi minh, vang tận mây xanh.
Kiếm tông trực tiếp động thủ trước!
Hàng?
Việt Vô Trần nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này!
Vì sao không thể hàng?
Như hắn nói: Tôn nghiêm, cốt khí, nếu còn muốn thêm một lý do, đó chính là ngạo khí!
Kiếm tông truyền thừa bao đời, có bao giờ cúi đầu trước kẻ thù không?
Ngày xưa không có, hiện tại càng không thể có!
Mà sở dĩ Việt Vô Trần ra tay giết Mục Phong Trần, là bởi vì Mục Phong Trần muốn dẫn theo Kiếm tông quỳ xuống.
Trước đó hắn có thể nhịn Mục Phong Trần, là bởi vì mặc dù Mục Phong Trần có tư tâm, nhưng cuối cùng vẫn là vì Kiếm tông, lòng có Kiếm tông!
Thế nhưng hiện tại, cử động của Mục Phong Trần lần này đã ngang với phản bội Kiếm tông không thể nghi ngờ!
Nếu Kiếm tông thật sự hàng, vô số tiền bối Kiếm tông ngày xưa thật đúng là chết không nhắm mắt.
Giết!
Việt Vô Trần vọt tới phía những cường giả Đường tộc đầu tiên.
Mà bên trong Kiếm tông, những kiếm tu còn lại kia cũng dồn dập phóng tới phía những cường giả Đường tộc.
Cùng lúc đó, giờ khắc này, Kiếm tông đã tế ra hết thảy kiếm trận!
Giờ khắc này, Kiếm tông đã không dám giữ lại chút nào!
Tất cả át chủ bài dồn dập đánh ra hết!
Chương 866: Võ Thánh
Một tòa nối tiếp một tòa kiếm trận không ngừng xuất hiện trên vùng trời Kiếm tông, vô số kiếm quang giăng khắp nơi trên không.
Trong lúc nhất thời, bên phía Kiếm tông lại còn chiếm một chút thượng phong!
Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì kiếm trận của Kiếm tông đủ mạnh mẽ!
Những kiếm trận này, phần lớn đều được lưu lại từ vài ngàn năm trước, có thể tuỳ tiện chém giết cường giả Đạo cảnh!
Đương nhiên, cũng có một khuyết điểm, đó chính là tiêu hao rất nhiều, mỗi một tòa kiếm trận đều tiêu hao rất lớn! Nhưng mà giờ phút này, cũng đã sắp bị diệt tông, đương nhiên Kiếm tông sẽ không đi so đo những thứ này.
Trên không, Đại tiểu thư Đường gia mặt không biểu tình, mà người mặc khôi giáp ở bên cạnh nàng cũng chưa ra tay!
Lúc này, Nhạc lão trầm giọng nói:
Đại tiểu thư, cứ tiếp tục như thế, chúng ta sẽ tổn thất nặng nề!
Đại tiểu thư Đường gia yên lặng.
Nhạc lão lại nói:
Tiếp tục cho một nhóm cường giả tới đây?
Đại tiểu thư Đường gia lạnh lùng nhìn thoáng qua Nhạc lão:
Không bằng ta gọi hết thảy cường giả Đường tộc tới đây?
Nhạc lão do dự một chút, sau đó nói:
Nhưng nếu cứ tiếp như thế, sẽ gây bất lợi cho chúng ta!
Đại tiểu thư Đường gia nhìn về phía người mặc khôi giáp ở bên cạnh:
Ngăn chặn Kiếm Thánh kia!
Người mặc khôi giáp gật đầu, sau một khắc, hắn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Việt Vô Trần.
Oanh!
Một tiếng nổ vang bỗng nhiên vang vọng!
Đại tiểu thư Đường gia lại nói:
Ra tay!
Mấy người Nhạc lão cũng nối đuôi xông ra ngoài.
Kiếm lên!
Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên từ Kiếm tông phía dưới, sau một khắc, kiếm trong tay vô số đệ tử Kiếm tông đột nhiên phóng lên tận trời!
Trên không, hơn mười tên kỵ sĩ Đường tộc đột nhiên đứng thành một hàng, tay nâng trường đao chém xuống.
Xuy xuy...
Một mảnh ánh đao tàn nhẫn trảm xuống, trong nháy mắt, từng tiếng xé rách không ngừng vang lên từ phía trên bầu trời Kiếm tông...
Nhưng mà bên trong Kiếm tông, mỗi thời mỗi khắc đều có người chết đi!
Cung tiễn thủ!
Chín tên cung tiễn thủ đều có thể nói là lệ vô hư phát, ngoại trừ cường giả Đạo cảnh có thể chính diện ngăn cản chút ít, cường giả Kiếm tông còn lại căn bản không ngăn nổi mũi tên của bọn hắn!
Nhưng mà, bên phía cường giả Đường tộc cũng có người ngã xuống, đã có năm tên kỵ sĩ Đường tộc ngã xuống!
Chiến lực của những kiếm tu Kiếm tông kia cũng không phải chỉ là để trưng cho đẹp, đặc biệt là khi tăng thêm những kiếm trận kia, ngay cả những kỵ sĩ Đường tộc này cũng khó có thể ngăn cản.
Mà nhìn lại toàn thể, Đường tộc chiếm ưu thế!
Võ viện.
Bên cạnh Vũ Vấn, Hách Liên Thiên trầm giọng nói:
Kiếm tông này, sợ là không chịu đựng nổi.
Vũ Vấn trầm giọng nói:
Nếu như Kiếm tông bị diệt...
Hách Liên Thiên nhìn về phía Vũ Vấn:
Sư tôn...
Vũ Vấn nói khẽ:
Vị Đại tiểu thư Đường gia này có dã tâm cực lớn! Nếu như món chí bảo kia không ở trong tay Kiếm tông, nàng sẽ tiếp tục đối phó ai? Tự nhiên là Diệp Huyền! Mà mặc dù Diệp Huyền không phải người Võ viện ta, nhưng lại có mối liên hệ dây mơ rễ má với Võ viện ta, khi đó, vô cùng có khả năng nàng sẽ lấy đấy là lý do để nhằm vào Võ viện ta. Mà khi đó, Võ viện ta nên làm thế nào để ngăn cản Đường tộc này?
Hách Liên Thiên trầm giọng nói:
Ý của sư tôn là nên tương trợ Kiếm tông? Nhưng nếu làm như thế, không thể nghi ngờ, chẳng khác gì là trực tiếp khai chiến với Đường tộc!
Vũ Vấn nhìn về phía Kiếm tông:
Môi hở răng lạnh! Mặc kệ chúng ta có đắc tội bọn hắn hay không, nhất định bọn hắn cũng sẽ nhằm vào Võ viện ta.
Nói đến đây, hắn chậm rãi nắm chặt tay phải:
Truyền lệnh xuống, hết thảy cường giả trong Võ viện đi trợ giúp Kiếm tông!
Thanh âm vừa dứt, thân hình hắn run lên, vọt thẳng đến Kiếm tông.
Hách Liên Thiên do dự một chút, sau đó cũng vội vàng đi theo.
Rất nhanh, cường giả Võ viện dồn dập phóng tới phía Kiếm tông!
Vũ Vấn rất rõ ràng, Đại tiểu thư Đường gia này có dã tâm quá lớn, Kiếm tông vong, vô cùng có khả năng mục tiêu kế tiếp của đối phương sẽ là Võ viện!
Mà khi đó, sẽ không có bất kỳ một thế lực nào đến giúp Võ viện!
Vùng trời Kiếm tông.
Theo cường giả Võ viện đột nhiên gia nhập, cục diện trong nháy mắt phát sinh nghịch chuyển.
Đặc biệt là khi Võ viện cũng bắt đầu khởi động đại trận nhằm vào kỵ sĩ Đường tộc!
Trên không, vẻ mặt Đại tiểu thư Đường gia trở nên cực kỳ khó coi, nàng không do dự chút nào:
Tất cả mọi người lui lại!
Rất nhanh, hết thảy cường giả Đường tộc thối lui đến bên ngoài Thần Võ thành.
Mà cường giả Kiếm tông và Võ viện cũng không đuổi theo!
Hai bên cách không đối lập!
Đại tiểu thư Đường gia nhìn chằm chằm Vũ Vấn:
Võ viện có ý tứ gì?
Vũ Vấn lãnh đạm nói:
Thần Võ thành này không phải địa bàn của Đường tộc, còn mời các hạ mang theo người của ngươi rời đi.
Khóe miệng Đại tiểu thư Đường gia hơi nhấc lên, đó là một tia cười lạnh:
Tốt cho một Võ viện!
Nói đến đây, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên có chút dữ tợn:
Ta thấy là Võ viện ngươi muốn chôn cùng với Kiếm tông!
Thanh âm vừa dứt, nàng mở ra lòng bàn tay, một viên truyền lệnh phù đột nhiên phóng lên tận trời.
Bên trong Thần Võ thành.
Việt Vô Trần xuất hiện ở bên cạnh Vũ Vấn, thần sắc của hắn có chút phức tạp:
Vũ Vấn huynh...
Vũ Vấn nói khẽ:
Sự tình trước đó, tạm thời không đề cập đến. Hiện tại quan trọng nhất chính là cùng nhau vượt qua cơn nguy nan này!
Việt Vô Trần khẽ gật đầu.
Hai người nhìn về phía nơi xa, rõ ràng, vị Đại tiểu thư Đường tộc này lại gọi viện binh!
Rất nhanh, vùng trời Kiếm tông lại xuất hiện một đội kỵ binh!
Trọn vẹn hai mươi người!
Không chỉ như thế, trong đó còn có hai đầu Cự Viên khổng lồ như hai tòa núi nhỏ!
Hai đầu Cự Viên này vừa mới xuất hiện, toàn bộ không gian phía chân trời trực tiếp kích chiến một hồi, phảng phất như động đất, vô cùng doạ người.
Lúc này, Đường Đại tiểu thư đột nhiên nhìn về phía vết nứt không gian kia, lạnh lùng nói:
Đệ đệ tốt của ta, ngươi thật sự nhỏ mọn như vậy? Không thể gửi cho ta nhiều viện binh một chút trong một lần duy nhất hay sao?
Lúc này, một tên nam tử hư ảo đột nhiên xuất hiện nơi vết nứt không gian kia.
Nam tử hư ảo nhìn xuống Đại tiểu thư Đường gia:
Đây đã là cực hạn mà gia tộc có thể gửi cho ngươi, nếu lần này vẫn thất bại, tỷ tỷ tốt của ta, ngươi sẽ phải ăn không ngồi chờ.
Nói xong, hắn quay người biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt Đường Đại tiểu thư băng lãnh, nàng không nghĩ tới Võ viện lại đột nhiên ra tay!
Lần này, nàng đã tự bức bản thân đi đến tuyệt cảnh.
Đệ tử ưu tú của Đường tộc đều có thể điều động một bộ phận kỵ sĩ Đường tộc, thế nhưng, có một yêu cầu, đó chính là nhất định phải mang đến lợi ích cho gia tộc!
Chỉ cần mang đến lợi ích cho gia tộc, chuyện gì cũng dễ nói!
Nhưng một khi cái giá vượt quá thành quả lấy được, vậy thì vấn đề sẽ lớn lắm.
Hiện tại nàng đã không còn đường lui!
Bởi vì kỵ sĩ Đường tộc đã chết rất nhiều, bồi dưỡng những kỵ sĩ này cực kỳ không dễ dàng, có thể nói, bồi dưỡng mỗi một người đều là hao phí một món tiền khổng lồ.
Đương nhiên, nếu có thể đoạt được Kiếm tông và Võ viện, đặc biệt là món chí bảo kia, cho dù hết thảy kỵ sĩ Đường tộc chết sạch cũng đáng!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng dần dần trở nên âm lạnh, nàng nhìn về phía Thần Võ thành, đang muốn nói chuyện, Vũ Vấn bên trong thành đột nhiên nói:
Để Đường tộc mở mang kiến thức một chút át chủ bài của Võ viện chúng ta!
Phía sau hắn, Hách Liên Thiên đột nhiên quay người biến mất.
Mấy hơi thở sau, bên trong Võ viện, một đạo khí tức cường đại đột nhiên phóng lên tận trời, ngay sau đó, một người đá siêu cấp xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
Người đá siêu cấp này, hình thể so với Cự Viên kia còn phải lớn hơn một vòng!
Không chỉ như thế, bên trong Võ viện, ba lão giả tóc trắng đột nhiên xuất hiện, nhưng mà ba người này đều là linh hồn thể!
Võ Thánh!
Chương 867: Có Bao Giờ Cúi Đầu?
Nhìn thấy ba người này, vẻ mặt Đường Đại tiểu thư lập tức trở nên cực kỳ khó coi!
Mà lúc này, Việt Vô Trần đột nhiên nói:
Xuất kiếm!
Thanh âm vừa dứt, bên trong Mộ Kiếm ở hậu sơn Kiếm tông, mười tám thanh kiếm đột nhiên bay ra, rất nhanh, mười tám thanh kiếm này xoay quanh trên vùng trời Kiếm tông.
Mỗi một chuôi kiếm, vậy mà đều là cấp bậc Tạo Hóa cảnh!
Trọng yếu nhất, chính là bên trong những thanh kiếm này đều ẩn chứa một ý chí Kiếm đạo mạnh mẽ!
Những thanh kiếm này đều là bội kiếm của những tiền bối Kiếm tông ngày trước, những tiền bối đã ngã xuống kia, mặc kệ bọn hắn ở phương nào, chỉ cần bọn hắn không có truyền nhân, bội kiếm của bọn hắn đều sẽ trở lại Kiếm tông.
Mà những tiền bối Kiếm tông, còn lợi dụng những thanh kiếm mạnh mẽ chế tạo thành một tòa kiếm trận!
Đây cũng có thể nói là át chủ bài cuối cùng của Kiếm tông!
Sau khi mười tám thanh kiếm xuất hiện, một cỗ kiếm thế thao thiên trực tiếp bao phủ Đường Đại tiểu thư kia!
Tên cường giả khôi giáp Đường gia kia đột nhiên ngăn cản trước mặt Đường Đại tiểu thư, không chỉ như thế, những thiết kỵ Đường gia kia cũng dồn dập ngăn cản trước mặt Đường Đại tiểu thư.
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác của hết thảy cường giả Đường tộc lúc này!
Mà Đường Đại tiểu thư kia vẫn là thần sắc bình tĩnh, nàng nhìn thoáng qua mười tám thanh kiếm kia, sau đó nhìn về phía Việt Vô Trần:
Đến bây giờ mới lấy ra, nếu ta đoán không sai, hẳn là mười tám thanh kiếm này chỉ có thể dùng một lần, đúng không?
Việt Vô Trần mặt không biểu tình:
Cho dù chỉ có thể dùng một lần, cũng có thể lưu lại mệnh của ngươi.
Như Đường Đại tiểu thư nói, kiếm trận này, chỉ có thể dùng một lần, nguyên nhân khiến mười tám thanh kiếm này mạnh mẽ, hoàn toàn là nhờ vào ý chí Kiếm đạo của cường giả Kiếm tông ẩn chứa trong kiếm!
Một khi thôi động, những ý chí Kiếm đạo này sẽ nhanh chóng biến mất, khi đó, những thanh kiếm này sẽ chỉ còn là thần khí cấp bậc Tạo Hóa cảnh!
Đường Đại tiểu thư cười lạnh:
Muốn mạng của ta, có phải ngươi đã quá tự tin hay không?
Việt Vô Trần lãnh đạm nói:
Bên trong mười tám thanh kiếm này, ẩn chứa ý chí Kiếm đạo của mười tám vị siêu phàm Kiếm Thánh, càng ẩn chứa mười tám tòa kiếm trận siêu cấp, một khi thôi động, quỷ thần cũng có thể giết, huống chi ngươi? Nếu không tin, bây giờ lão phu có thể để ngươi thử một lần!
Đường Đại tiểu thư đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, người mặc khôi giáp bên cạnh nàng đột nhiên nói:
Không thể đỡ!
Đường Đại tiểu thư nhìn về phía người mặc khôi giáp, người mặc khôi giáp lại nói:
Không thể đỡ!
Nghe vậy, vẻ mặt Đường Đại tiểu thư lập tức trầm xuống.
Cách đó không xa, Vũ Vấn đột nhiên nói:
Đường Đại tiểu thư, lão phu không dám nói nhất định sẽ thắng, thế nhưng, Võ viện ta và Kiếm tông hợp sức, cho dù ngươi có thể thắng, đó cũng là thắng thảm, những người ngươi mang tới đây, ít nhất có tám phần mười trở lên sẽ phải lưu lại nơi này, thậm chí có khả năng là toàn bộ. Mà khi đó, tất cả đều sẽ là ngọc thạch câu phần, các ngươi thứ gì cũng không chiếm được. Còn cường giả Đường tộc ngươi... Ta tin tưởng, các ngươi cũng không dám để toàn quân tới Thần Võ thành, các ngươi cũng có kẻ địch, đúng không?
Đường Đại tiểu thư yên lặng một lát, sau đó nói:
Rút lui!
Nói xong, nàng mang theo chúng Cường giả Đường tộc quay người rời đi.
Nhưng đi không bao lâu, nàng đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía Thần Võ thành:
Nếu chẳng qua chỉ là Võ viện và Kiếm tông ngươi, Đường tộc ta đương nhiên sẽ không bỏ ra đại giới lớn như vậy để nhằm vào các ngươi, nhưng nếu như, Võ viện và Kiếm tông các ngươi có món chí bảo kia...
Nói đến đây, khóe miệng nàng khẽ nhấc lên.
Vũ Vấn trầm giọng nói:
Ngươi biết rõ món chí bảo kia ở trên thân Diệp Huyền!
Đường Đại tiểu thư lắc đầu:
Không, không ở trên thân Diệp Huyền, ở trên người các ngươi!
Nghe vậy, sắc mặt hai người Vũ Vấn và Việt Vô Trần đều trở nên khó coi.
Lúc này, Đường Đại tiểu thư lại nói:
Diệp công tử, ta biết ngươi ở trong bóng tối, ta cho ngươi một câu, bất cứ lúc nào, cửa chính của Đường tộc ta đều rộng mở vì ngươi, hoan nghênh ngươi gia nhập, ha ha...
Rất nhanh, Đại tiểu thư Đường gia mang theo đám cường giả Đường tộc biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn thấy một màn này, Vũ Vấn và Việt Vô Trần đều khẽ buông lỏng trong lòng.
Bởi vì nếu như vị Đại tiểu thư Đường gia này không rời đi, vậy chỉ có một kết quả, ngọc thạch câu phần!
Mặc kệ là Võ viện hay là Kiếm tông, đều không muốn ngọc thạch câu phần.
Âm thầm.
Diệp Huyền nhìn Đại tiểu thư Đường gia rời đi, nói khẽ:
Nữ nhân này, thật giỏi âm người a!!
Lời nữ nhân này nói lúc chuẩn bị rời đi, kỳ thật chính là muốn châm ngòi!
Châm ngòi giữa hắn và Võ viện, còn có Kiếm tông hiện tại.
Không cần phải nói, khẳng định là hiện tại Kiếm tông và Võ viện đều sẽ phòng bị hắn!
Yên lặng một lát, sau đó Diệp Huyền quay người lặng yên biến mất.
Muốn âm hắn?
Không có cửa đâu!
...
Vùng trời Kiếm tông, Việt Vô Trần nhìn về phía Vũ Vấn bên cạnh, nói khẽ:
Vũ Vấn huynh, hành động của Kiếm tông ta đối với Võ viện trước đó...
Vũ Vấn lắc đầu:
Chuyện cũ chớ nhắc lại! Bây giờ Kiếm tông do ngươi làm chủ, ta hi vọng, hai nhà chúng ta có thể quên đi tất cả ân oán, hợp lại đối mặt hết thảy!
Hắn biết rõ, hiện tại Võ viện và Kiếm tông đều đã không còn át chủ bài tối cường, nếu như hai bên không hợp lại, Thần Võ thành này nhất định sẽ đổi chủ!
Việt Vô Trần gật đầu:
Vũ Vấn huynh đã buông xuống, từ hôm nay, Kiếm tông ta và Võ viện đồng sinh cộng tử!
Đồng sinh cộng tử!
Mặc kệ là Vũ Vấn hay Việt Vô Trần, đều rất rõ ràng, hiện tại Kiếm tông và Võ viện chính là môi hở răng lạnh, dù bên nào diệt vong, một phương khác đều sẽ có kết cục không quá tốt!
Mà nếu hai bên hợp lại, như vậy bất kỳ một thế lực nào muốn diệt bọn hắn, cũng cần phải bỏ ra đại giới đau đớn!
Lúc này, Việt Vô Trần đột nhiên nói khẽ:
Những lời vị Đại tiểu thư Đường gia kia nói trước khi rời đi...
Châm ngòi!
Vũ Vấn trầm giọng nói:
Nữ nhân này, hi vọng chúng ta nhằm vào Diệp Huyền, hoặc là nói, nàng không muốn Diệp Huyền đứng về phía chúng ta!
Diệp Huyền!
Vẻ mặt Việt Vô Trần có chút phức tạp!
Chương 868: Không Giống Kiếm Tu
Kỳ thật, nếu có thể quay ngược thời gian, lúc trước hắn sẽ chọn trực tiếp trấn áp ông cháu Mục Phong Trần. Thế nhưng, lúc đó hắn lại lo lắng.
Thứ nhất, nếu như hắn động thủ trấn áp ông cháu Mục Phong Trần, có khả năng trực tiếp dẫn đến Kiếm tông nội loạn, phải biết, ông cháu Mục Phong Trần quản lý Kiếm tông nhiều năm, nắm giữ quyền uy tuyệt đối! Hơn nữa, lúc ấy hắn cũng có chút tán thành cách làm của hai ông cháu Mục Phong Trần.
Diệp Huyền thân mang chí bảo, nếu lưu lại Kiếm tông, đối với Kiếm tông tuyệt không phải chuyện tốt!
Thế nhưng, hắn không nghĩ tới, sau khi hai ông cháu Mục Phong Trần đuổi Diệp Huyền đi, còn muốn chém tận giết tuyệt, đồng thời còn ngu xuẩn đi cướp đoạt món bảo vật kia!
Đây là chuyện hắn không nghĩ tới!
Mà sau khi hắn biết được, hết thảy cũng đã thành kết cục đã định!
Vũ Vấn đột nhiên nói:
Chúng ta không thể có bất kỳ quan hệ gì với Diệp Huyền này
Việt Vô Trần nhìn về phía Vũ Vấn:
Vũ Vấn huynh, như vậy chẳng phải là rất hợp ý vị Đại tiểu thư Đường gia kia sao?
Vũ Vấn lắc đầu:
Không có cách nào, Diệp Huyền này thật sự là một vòng xoáy, nếu hắn ở lại Thần Võ thành, sẽ càng mang đến nhiều phiền phức, bởi vì có hắn ở đây, chắc chắn những người kia sẽ không tiếc bất cứ giá nào để nhằm vào Võ viện ta và Kiếm tông! Nhưng nếu không có hắn ở đây, nếu bọn hắn muốn tiếp tục nhằm vào chúng ta, trước tiên sẽ phải hỏi một câu có đáng giá hay không.
Việt Vô Trần trầm giọng nói:
Muội muội và bằng hữu của hắn đang ở Võ viện, những người kia...
Nói đến đây, hắn đột nhiên giật mình trong lòng.
Tâm tính!
Hắn phát hiện, hiện tại sau khi hắn chưởng quản Kiếm tông, tâm tính đã phát sinh biến hóa!
Hắn vô cùng coi trọng Diệp Huyền, điểm này, hắn chưa bao giờ che giấu!
Thế nhưng, sau khi hắn chưởng quản Kiếm tông, hắn phát hiện, giữa Diệp Huyền và Kiếm tông, hắn sẽ lựa chọn Kiếm tông theo bản năng, thậm chí, vì Kiếm tông, mà sinh ra một vài ý nghĩ mà ngày trước hắn cho là nhục nhã!
Ví dụ như, khiến cho Diệp Huyền và bằng hữu còn có muội muội của hắn rời khỏi Thần Võ thành!
Mặc dù ý nghĩ này chỉ lóe lên rồi biến mất ngay, nhưng nó đã xuất hiện!
Việt Vô Trần nhìn về phía Mộ Kiếm của Kiếm tông, trong mắt có chút phức tạp.
Năm đó, hắn là người có thiên phú cao nhất Kiếm tông, cũng là người có thực lực mạnh nhất, thế nhưng, Tông chủ Kiếm tông đời trước, cũng chính là sư tôn của hắn lại truyền vị trí Tông chủ cho Mục Phong Trần.
Hắn một mực không thể hiểu rõ lý do là gì!
Thậm chí năm đó còn có chút oán hận!
Mà bây giờ, hắn mới hiểu được.
Sư tôn không truyền vị cho hắn, kỳ thật là muốn tốt cho hắn! Nếu hắn chưởng quản Kiếm tông, có khả năng cả đời này sẽ không thể đột phá đến siêu phàm Kiếm Thánh!
Làm Tông chủ, làm bất cứ chuyện gì, nhất định phải lo trước lo sau.
Mà loại tâm cảnh này, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến Kiếm đạo!
Lúc này, Vũ Vấn đột nhiên nói:
Ta đi nói chuyện với hắn.
Việt Vô Trần thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Vũ Vấn:
Hắn sẽ phối hợp với ngươi sao?
Vũ Vấn nói khẽ:
Sẽ! Bởi vì hắn rất quan tâm bằng hữu và muội muội, vì các nàng, hắn nhất định sẽ phối hợp! Còn có, Việt huynh, từ giờ trở đi, mặc kệ là Kiếm tông ngươi hay Võ viện ta, đều cần phải duy trì mười hai phần đề phòng, đề phòng nữ nhân kia đột nhiên tập kích!
Việt Vô Trần gật đầu:
Hiểu rõ! Ta đã hạ lệnh, để hết thảy đệ tử Kiếm tông đang ở bên ngoài đều trở về gấp!
Thật ra Kiếm tông có một vài kiếm tu đi lịch luyện ở bên ngoài, mà trong những người này, cũng không thiếu cường giả Đạo cảnh. Chỉ có điều có vài kiếm tu đã rời khỏi tông môn cực kỳ lâu, thậm chí có hơn trăm năm, hiện tại những người này còn sống hay đã chết vẫn còn là ẩn số!
Nhưng mà, chỉ cần không chết, khẳng định là những kiếm tu này sẽ trở về gấp!
Rất nhanh, Vũ Vấn dẫn theo cường giả Võ viện rời đi, Kiếm tông khôi phục lại bình tĩnh, dĩ nhiên, tâm tình của kiếm tu là không thể an tĩnh.
Kiếm tông bây giờ, đã là khắp nơi bừa bộn.
Mà lần này, Kiếm tông có thể nói là tổn thất nặng nề, không chỉ cường giả Đạo cảnh chỉ còn lại có sáu tên, nhiều năm tích súc của Kiếm tông cũng mất đi một nửa.
Có thể nói, hiện tại Kiếm tông đã không còn dám thôi động kiếm trận không kiêng nể gì!
Bởi vì mỗi một tòa kiếm trận đều tiêu hao phi thường lớn.
Lúc này, Việt Vô Trần đột nhiên nói:
Mai táng kỹ càng cho những người đã hi sinh, Ngoài ra, từ giờ phút này, tất cả mọi người không thể ra khỏi Thần Võ thành.
Nói xong, hắn nhìn về phía thi thể Mục Phong Trần cách đó không xa kia, trong mắt có chút phức tạp:
Cũng hậu táng cho hắn thật tốt.
Nói xong, hắn quay người đi đến phía Mộ Kiếm.
...
Theo cường giả Đường tộc rút đi, toàn bộ Thần Võ thành dần dần bình tĩnh trở lại, thế nhưng, cả Thần Võ thành lại trở nên có chút trống rỗng!
Kiếm tông và Võ viện đại chiến, một nhóm người rời đi, mà cường giả Đường tộc xâm phạm, càng làm cho số ít người còn ở trong Thần Võ thành cũng rời đi.
Không người nào dám ở lại bên trong Thần Võ thành!
Đều sợ bị tai bay vạ gió!
...
Bên ngoài Thần Võ thành, một chỗ bên trong dãy núi.
Đại tiểu thư Đường gia ngồi xếp bằng dưới đất, cách nàng không xa, một đám kỵ sĩ đứng đấy, mà ở bên cạnh nàng, chính là người mặc khôi giáp kia.
Hồi lâu sau, Đại tiểu thư Đường gia mở hai mắt ra, nàng đứng lên, sau đó nhìn về phía Thần Võ thành, ánh mắt băng lãnh.
Nhạc lão trầm giọng nói:
Đại tiểu thư, hiện tại nên làm thế nào?
Nên làm thế nào?
Đại tiểu thư Đường gia híp lại hai mắt:
Ngươi cảm thấy hiện tại chúng ta nên làm thế nào đây?
Nhạc lão lắc đầu:
Bây giờ Võ viện và Kiếm tông hợp lại, nếu trong tộc không phái thêm cường giả đến, cho dù chúng ta nuốt được Thần Võ thành, sợ là người của ta cũng phải chết hơn chín thành.
Đại tiểu thư Đường gia lắc đầu:
Trong tộc sẽ không phái thêm cường giả tới.
Nhạc lão nhíu mày:
Vì sao?
Đại tiểu thư Đường gia lãnh đạm nói:
Bởi vì trong tộc có người có ý kiến! Một nhóm người chúng ta ở đây, đã đủ khả năng đoạt lấy món chí bảo kia!
Nhạc lão hỏi:
Từ bỏ Thần Võ thành?
Đại tiểu thư Đường gia không nói gì.
Nhạc lão lại nói:
Đại tiểu thư, món bảo vật kia, thật sự ở trong tay Diệp Huyền kia?
Đại tiểu thư Đường gia nói khẽ:
Tám chín phần mười. Ngay từ đầu, chúng ta đã bị người này đùa nghịch! Không chỉ chúng ta, Kiếm tông kia càng bị hắn dắt mũi đùa nghịch. Người này, không chỉ có thực lực mạnh mẽ, trí thông minh này cũng không thấp a!
Nhạc lão gật đầu:
Người này thật không giống một tên kiếm tu... Mà bây giờ, hắn ẩn trong bóng tối, chúng ta căn bản không có cách nào bắt hắn! Biện pháp duy nhất, chính là ra tay với Võ viện, thế nhưng, Võ viện lại hợp sức với Kiếm tông!
Nói đến đây, sắc mặt hắn trầm xuống.
Hắn phát hiện, hiện tại bọn hắn thật đúng là không có biện pháp gì bắt được Diệp Huyền!
Đại tiểu thư Đường gia cũng yên lặng, thời khắc này, nội tâm nàng phi thường nóng nảy.
Ban đầu, nàng có khả năng diệt trừ Kiếm tông, sau đó càng dư sức đối phó Diệp Huyền, khi đó, không chỉ có thể đối phó Diệp Huyền, còn có khả năng ăn sạch cả Võ viện!
Đáng tiếc, Võ viện đột nhiên hỗ trợ Kiếm tông, phá vỡ tất cả kế hoạch của nàng, đặc biệt là Diệp Huyền kia, càng vô cùng gian xảo, vừa nhìn thấy tình huống không ổn, lập tức chạy trốn mất.
Chương 869: Nếu Có, Đó Chính Là Ta Chết!
Một lát sau, Đại tiểu thư Đường gia đột nhiên nói:
Đi liên lạc với những tinh vực lúc trước đã từng tiến công Vị Ương tinh vực.
Nhạc lão do dự một chút, sau đó nói:
Sợ là bọn hắn không có đảm lượng quay trở lại.
Đường Đại tiểu thư lãnh đạm nói:
Ta cũng không tin là bọn hắn không muốn báo thù!
Nhạc lão khẽ gật đầu:
Lão phu đi thử xem!
Nói xong, hắn quay người rời đi!
Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Dạ Lan ở bên cạnh:
Giúp ta đi liên hệ vài người...
Một lát sau, Dạ Lan cũng quay người rời đi.
Đường Đại tiểu thư nhìn về phía Thần Võ thành:
Vậy ta sẽ chơi đùa cùng với các ngươi! Diệp Huyền...
Nói đến đây, ánh mắt nàng dần dần trở nên băng lãnh.
...
Võ viện.
Bên trong Võ Điện, Diệp Huyền lẳng lặng đứng đấy, ở trước mặt hắn không xa, là Vũ Vấn và Hách Liên Thiên.
Vũ Vấn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Diệp tiểu hữu, ngươi hẳn phải biết dụng ý của lão phu khi gọi ngươi tới a?
Diệp Huyền cười nói:
Vũ Vấn tiền bối hi vọng ta rời đi?
Vũ Vấn gật đầu:
Ngươi nhất định phải đi! Võ viện ta, không chịu nổi Đường tộc và vô số thế lực nhằm vào.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Nếu ta đi, bọn hắn vì tìm ta, cũng sẽ tới nhằm vào Võ viện.
Vũ Vấn nhìn Diệp Huyền:
Ngươi hẳn là biết nên làm thế nào!
Diệp Huyền cười.
Hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào!
Hắn không thể ẩn núp!
Hắn nhất định phải không ngừng hiện thân, sau đó hấp dẫn ánh mắt của Đường tộc, tiếp theo, dẫn bọn hắn đi tới địa phương khác.
Mà chỉ cần hắn hiện thân, Đường tộc nhất định sẽ đi tìm hắn, mà sẽ không bỏ ra đại giá quá lớn để nhằm vào Võ viện và Kiếm tông.
Nói trắng ra, là hắn nhất định phải ra ngoài hấp dẫn hỏa lực!
Vũ Vấn trầm giọng nói:
Thật có lỗi, chúng ta không còn cách nào khác.
Diệp Huyền cười nói:
Chiếu cố muội muội ta và các bằng hữu của ta thật tốt, ta không hy vọng Võ viện sẽ vì cầu tự vệ mà giao bọn hắn ra, nếu làm như vậy, như vậy, hiện tại ta có khả năng dẫn theo các nàng rời đi.
Hắn còn có Giới Ngục tháp!
Tự nhiên là có khả năng dẫn theo các nàng rời đi, thế nhưng như thế, sẽ rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!
Một mình hắn có việc, tất cả mọi người sẽ chết!
Võ viện nhìn thẳng Diệp Huyền:
Ngươi yên tâm, Võ viện ta tuyệt sẽ không bán đứng bọn hắn để cầu tự vệ.
Diệp Huyền gật đầu:
Ta sẽ nhớ kỹ câu nói này của tiền bối! Nếu như tiền bối nuốt lời... Ta nhất định sẽ không tiếc bất kỳ đại giới nào để giết sạch toàn bộ Võ viện. Mà nếu như tiền bối giữ lời, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đứng về phía Võ viện, càng sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà hấp dẫn cừu hận của tất cả mọi người.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó nói:
Nói cho muội muội ta biết, ca ca của nàng tuyệt sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đến một sợi tóc của nàng, nếu có, đó là khi Diệp Huyền ta chết rồi.
Nói xong, hắn đi ra ngoài.
Nhìn Diệp Huyền rời đi, Vũ Vấn thật lâu không lên tiếng!
Bên cạnh Vũ Vấn, Hách Liên Thiên nói khẽ:
Tên này sẽ làm gì đây?
Vũ Vấn lắc đầu:
Mặc kệ hắn làm chuyện gì, đều đã không còn liên quan với chúng ta.
Mà lúc này, Tần Sơn đột nhiên vội vàng chạy đến:
Không thấy nha đầu Diệp Linh kia đâu...
Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Vấn và Hách Liên Thiên lập tức đại biến.
Đối với Võ viện hiện tại, Diệp Linh càng thêm trân quý, bởi vì tổ sư Kiếm tông đã giải khai cấm chế thể chất cho Diệp Linh, Diệp Linh hiện tại, nhiều nhất nửa năm là có thể đạt đến Đạo cảnh!
Hơn nữa, không gian trưởng thành của Diệp Linh là không có giới hạn a!
Hai người trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Bên trong Thần Võ thành, trên đường phố trống trải, một tiểu nữ hài một đường phóng tới phía ngoài Thần Võ thành:
Ca...
Tiểu nữ hài vừa chạy vừa khóc, nước mắt tựa như vỡ đê.
Rất nhanh, tiểu nữ hài vọt tới cổng lớn Thần Võ thành, nàng hô to về phía ngoài thành:
Ca!
Không có người đáp lại.
Lúc này, Vũ Vấn xuất hiện trước mặt Diệp Linh.
Diệp Linh nhìn về phía Vũ Vấn, có chút ủy khuất:
Võ gia gia, ca ca ta đâu?
Vũ Vấn nói khẽ:
Hắn rời đi.
Diệp Linh trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm mặt, khóc rống:
Ca, ca ca không cần muội nữa sao?
Giờ khắc này, nàng căn bản không hề giống với một cường giả đã đạt đến Tạo Hóa cảnh!
Giờ khắc này, nàng chỉ là một tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài vì mất đi ca ca mà khủng hoảng.
Vũ Vấn ngồi xổm trước mặt ở Diệp Linh, nói khẽ:
Nha đầu, không phải là hắn không cần ngươi nữa! Hắn là vì bảo hộ ngươi nên mới rời đi, ngươi hiểu chưa?
Diệp Linh trực tiếp lắc đầu, nước mắt tuôn trào không kiềm được:
Ta không hiểu, ta, ta chỉ muốn ở cùng ca ca, ta chỉ muốn sống vui vẻ...
Nói xong, nàng đột nhiên đứng dậy phóng ra phía bên ngoài:
Ca...
Vũ Vấn vội vàng ngăn cản Diệp Linh:
Nha đầu, ngươi cũng đã biết, ngươi là đoạn sườn mềm lớn nhất đời này của hắn?
Diệp Linh nhìn về phía Vũ Vấn, nước mắt kia, tựa như chảy không hết.
Vũ Vấn trầm giọng nói:
Ca ca ngươi, hắn rất mạnh, mạnh phi thường, thế nhưng, hắn có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là ngươi! Kiếm tông không thể đánh bại hắn, Đường tộc cũng không thể đánh bại hắn, thế nhưng, ngươi có thể đánh bại hắn, thậm chí là có thể đánh bại hắn phi thường dễ dàng, ngươi hiểu chưa?
Diệp Linh nắm chặt hai quả đấm, không nói gì.
Vũ Vấn lại nói:
Ngươi là nhược điểm lớn nhất của hắn! Nếu như ngươi bị Đường tộc bắt đi, hắn làm sao bây giờ? Mà nếu ngươi đi theo hắn, ngươi bây giờ, có thể giúp đỡ hắn sao? Nha đầu, bây giờ, ngươi cần phải tu luyện cho thật tốt, đủ mạnh, mới có thể không liên lụy đến hắn, thậm chí là bảo hộ hắn, hiểu chưa?
Diệp Linh nắm chặt hai quả đấm, nàng không nói gì, chỉ là khóc, không ngừng khóc.
Vũ Vấn nói khẽ:
Ngươi mạnh mẽ, ngươi an toàn, sẽ không ai có thể uy hiếp được ca ca của ngươi, ngươi biết không?
Diệp Linh lau đi nước mắt trên mặt, nàng nhìn thoáng qua bốn phía:
Ca, muội sẽ cố gắng! Thế nhưng, ca nhất định phải đáp ứng muội, nhất định không thể gặp chuyện xấu, nhất định phải trở về tìm muội, nhất định!
Bốn phía, vô cùng an tĩnh, không có bất kỳ lời gì đáp lại.
Vũ Vấn nói khẽ:
Hắn nghe được.
Diệp Linh mờ mịt nhìn bốn phía, run giọng nói:
Ca... Ca đi ra gặp muội một chút có được không? Chỉ một chút thôi, muội bảo đảm sẽ không quấn lấy ca, muội cam đoan sẽ trở về tu luyện thật tốt, ca đi ra gặp muội một chút được không?
Nhưng mà, vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Diệp Linh càng khóc dữ dội hơn!
Vẻ mặt Vũ Vấn có chút phức tạp.
Hắn biết, huynh muội Diệp Huyền từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất sâu, thế nhưng hắn không nghĩ tới tình cảm của hai huynh muội này vậy mà lại sâu đậm đến thế.
Diệp Linh lau đi nước mắt trên mặt, nàng giữ chặt tay Vũ Vấn:
Võ gia gia, chúng ta đi thôi!
Vũ Vấn gật đầu, sau đó lôi kéo Diệp Linh đi về bên trong Thần Võ thành.
Lúc đi tới cửa, Diệp Linh đột nhiên dừng lại, nàng đột nhiên quay người hô to:
Ca, nếu như ca chết, muội nhất định sẽ không sống tiếp!
Chương 870: Ca Ca Ta Đâu?