Chương 2391. Quyển thứ 5
Chương 2391. Quyển thứ 5
Chương 2391: Quyển thứ 5
Nam tử bật cười ha ha: “Mắng hay lắm, mắng đúng lắm, ta chính là một tên súc sinh, một tên súc sinh không hơn không kém.”
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi không thành công?”
Nam tử lắc đầu: “Không thành công!”
Diệp Huyền lại hỏi: “Tại sao?”
Nam tử đột nhiên bật cười: “Bởi vì ta không thể quên nàng ấy, ta không thể vô tình một cách triệt để. Thế nhưng ta lại từ bỏ nàng ấy bởi Thành Đạo… có trào phúng không cơ chứ?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Nam tử vẫn còn đang cười, thế nhưng cười mãi cười mãi hắn ta lại bật khóc: “Không phải ta hối hận vì chưa đạt được Thành Đạo mà hối hận vì đã hứa với nàng… Nếu như ta không hứa với nàng ấy như vậy, đừng để nàng ấy nhớ ta thì nàng ấy sẽ không đợi ta! Song ta thực sự, thực sự không ngờ rằng nàng ấy lại tưởng lời hứa của ta là thật! Nữ nhân ngốc nghếch này, lời hứa của nam nhân sao có thể tin được chứ?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Nàng ấy yêu ngươi, thế nên dù nàng ấy biết lời ngươi nói là giả thì vẫn lựa chọn tin ngươi. Có lẽ đây chính là tình yêu! Dù ta thấy ngươi nói dối không chớp mắt nhưng ta vẫn tin ngươi!”
Nam tử mỉm cười, cười rất bi thương: “Đúng vậy, nàng ấy đã lựa chọn tin tưởng ta, nhưng ta không xứng đáng để nàng ấy tin tưởng. Sau khi nàng ấy chết, ta có thể Thành Đạo! Bởi vì khi ấy thế gian này không còn gì đáng để ta nhớ nhung nữa! Ta có thể đạt được trình độ vô dục vô cầu thực sự, trong lòng chỉ có đại đạo… Tuy nhiên khi ấy ta lại phát hiện dù có đạt được Thành Đạo thì cũng có nghĩa lí gì chứ? Chẳng có nghĩa lí gì cả! Mọi thứ đều vô nghĩa!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Không thể không nói trong lòng hắn thấy hơi ngạc nhiên. Người trước mắt này có thể đạt được Thành Đạo bất cứ lúc nào!
Thế nhưng hiện giờ hắn ta lại nhốt mình ở nơi này, không thể tha thứ cho chính mình.
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Tiền bối, ngươi thấy nữ nhân mà ngươi yêu thực sự yêu ngươi sao?”
Nam tử nhìn hắn, Diệp Huyền khẽ nói: “Nàng ấy yêu ngươi như vậy, ngươi thử nghĩ mà xem nàng ấy thực sự muốn trông thấy ngươi dày vò bản thân mình như vậy sao? Theo ta thấy thì chắc chắn nàng ấy sẽ không muốn như vậy, hay nói một cách khác nếu như để nàng ấy thấy ngươi dày vò bản thân mình như vậy, liệu có đau lòng không? Ngươi không thể tha thứ cho chính mình, ta có thể hiểu được điều này, thế nhưng hiện giờ ngươi làm như vậy thì vẫn chẳng có nghĩa lí gì cả. Một là ngươi sống thật tốt, hai là ngươi chết cho dứt khoát.”
Nam tử trầm mặc.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì nam tử bỗng lên tiếng: “Ngươi nói đúng lắm, chắc chắn nàng ấy không muốn nhìn thấy ta như vậy, nếu đã vậy…”
Nói đoạn, cơ thể hắn ta bỗng nhiên biến mất bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt Diệp Huyền bèn thay đổi. Mẹ kiếp, cái tên này chọn cách chết…
Hắn nói sai gì đó rồi chăng?
Thấy cơ thể nam tử trở nên hư ảo, Diệp Huyền vội vàng nói: “Tiền bối, ngươi…”
Nam tử đột nhiên khẽ mỉm cười: “Đây là lựa chọn của ta!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tại sao tiền bối không chọn cách sống thật tốt?”
Nam tử mỉm cười: “Bởi vì sống không còn ý nghĩa gì nữa!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Ta có thể hiểu cho tiền bối!”
Nam tử bật cười ha ha: “Cảm ơn!”
Diệp Huyền khẽ hành lễ với nam tử rồi quay người rời đi.
Lúc này, nam tử đột nhiên nói: “Thiếu niên, hãy nhớ, nếu không thể làm được thì đừng hứa hẹn với người khác!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Ở phía sau, cơ thể nam tử càng lúc càng trở nên hoan ảo, sau đó hắn ta cũng biến mất hoàn toàn.
Không ai biết rằng một cường giả cực mạnh trên thế gian đã biến mất một cách im hơi lặng tiếng như vậy.
Thành Đạo!
Dù có là Đạo Đình thì cũng chẳng được mấy người!
…
Ở lối vào Địa Ngục.
Diệp Huyền thở dài một hơi.
Thực ra trong lòng hắn lúc này hơi phức tạp. Hắn muốn khuyên vị tiền bối đó nhưng không ngờ lại nói đến mức khiến người ta quyết định chết!
Mặc dù đây là lựa chọn của đối phương, song điều này có liên quan đến hắn đấy!
Có điều nếu có cơ hội làm lại từ đầu thì hắn vẫn sẽ làm vậy!
Nam tử đó tiếp tục sống như vậy thì đúng là sống không bằng chết!
Diệp Huyền khẽ vả miệng mình: “Xem ra sau này nói năng phải cẩn thận hơn rồi!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất ngay tại chỗ.
Diệp Huyền đưa Tam Sinh và Vô Tâm rời khỏi Âm Gian. Lần này rời đi hắn không những mang theo một quyển Đạo Kinh mà còn mang theo rất nhiều bảo vật của Âm Gian!
Sau khi trở về Ngũ Duy vũ trụ, hắn lập tức đưa đống bảo vật cho Quan Âm!
Hắn chỉ có một yêu cầu là bồi dưỡng mấy người A La và các kiếm tu của Kiếm Tông!
…
Trong một tiểu viện, Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh ngồi đối diện nhau.
Trước mặt hai người là quyển Đạo Kinh kia.
Quyển thứ năm: Đại đạo.
Diệp Huyền nhìn Diệp Tri Mệnh, Diệp Tri Mệnh mở cuốn Đạo Kinh ra rồi khẽ đọc: “Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Vạn vật đều có âm có dương, cân bằng âm dương là hòa hợp…”
Một lát sau, nàng nhìn Diệp Huyền: “Trọng tâm của quyển Đạo Kinh này chính là đại đạo! Biết đạo để làm, giỏi đạo để hiểu, hiểu đạo để làm chủ…”
Nói đoạn, nàng đưa quyển Đạo Kinh cho hắn: “Quyển này có thể giúp ngươi đạt đến Ngự Đạo cảnh đấy!”
Diệp Huyền không đọc mà đưa Đạo Kinh cho nàng: “Hiện giờ ta vừa mới đạt Chứng Đạo cảnh, không nên lên thẳng Ngự Đạo cảnh. Ngươi xem giúp ta Đạo Kinh võ học trong quyển này!”
Diệp Tri Mệnh gật đầu: “Được!”
Nàng lấy Đạo Kinh ra xem tỉ mỉ. Hồi lâu sau, nàng nhìn Diệp Huyền: “Đạo Kinh võ học trong quyển này tên là Đạo Quyền! Lấy đại đạo hóa đạo thành quyền, một quyền là đại đạo.”
Diệp Huyền khẽ nói: “Lợi hại không?”
Diệp Tri Mệnh khẽ gật đầu: “Mạnh hơn gấp đôi Cầu Tử!”
Nói đến đây, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Đạo Kinh có chín quyển, Đạo Kinh võ học trong năm quyển sau mạnh hơn rất nhiều. Nhưng tiếc là ngươi không có quyển thứ sáu, bằng không ngươi có thể tu luyện Đạo Kinh Luyện Thể Thuật trong truyền thuyết rồi!”