Chương 2403. Cha có đáng tin không nhỉ?
Chương 2403. Cha có đáng tin không nhỉ?
Chương 2403: Cha có đáng tin không nhỉ?
Hách Liên Kiếm gật đầu: “Đúng vậy! Diệp huynh, người này không hề đơn giản đâu. Biệt hiệu của hắn ta là người mạnh thứ hai trong lớp trẻ tại Đạo Chủng chi địa. Thực lực của hắn ta chỉ đứng sau thần nữ thôi, mà hắn ta là người đầu tiên theo đuổi thần nữ.
Điều quan trọng nhất là Đồ gia sau lưng hắn. Đồ gia thế lực có sức ảnh hưởng lớn nhất tại Đạo Chủng chi địa, bọn họ vẫn luôn muốn Đồ Minh và thần nữ nên đôi, thế nên lần này Đồ Minh trở về không có ý đồ tốt đâu!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Hách Liên Kiếm trầm giọng nói: “Diệp huynh, nước ở Đạo Chủng chi địa rất sâu, ngươi phải cẩn thận!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đa tạ đã cho ta biết!”
Hách Liên Kiếm lắc đầu: “Là ta phải cảm ơn ngươi mới đúng! Có người bảo ta đi theo Chu Kiến Thâm tới Ngũ Duy vũ trụ, thực ra là muốn mượn đao giết người. Nếu không nhờ ngươi hạ thủ lưu tình thì hiện giờ ta đã chết rồi! Không những chết mà còn chết bất đắc kì tử cơ.”
Nói đoạn, hắn ta bèn cung kính hành lễ với Diệp Huyền: “Cảm ơn Diệp huynh hôm đó đã không giết!”
Sau khi quen biết Diệp Huyền thì hắn ta mới biết thực lực của đối phương kinh khủng đến mức độ nào!
Cũng chính bởi nguyên nhân đó hắn ta mới cảm kích Diệp Huyền, bởi lẽ Diệp Huyền không những không giết hắn ta mà còn nhắc nhở hắn ta!
Diệp Huyền mỉm cười: “Hách Liên huynh biết ai muốn ngươi chết rồi à?”
Hách Liên Kiếm gật đầu: “Ta biết! Nhưng mà…”
Nói đến đây, hắn ta bèn lắc đầu cười khổ: “Ta có thể làm được gì chứ? Người ta cũng không có ép ta đi.”
Diệp Huyền vỗ vai hắn ta: “Không sao đâu, có cơ hội sẽ báo được thù!”
Hách Liên Kiếm gật đầu: “Ta hiểu!”
Lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh. Trong tay nữ tử này là một bộ đồ tân lang. Nàng nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, đến lúc thành thân rồi!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Thành thân thôi!”
Nói đoạn, hắn bèn phất tay phải, bộ đồ tân lang bèn xuất hiện trong tay hắn.
Thành thân!
Bên trong Đạo Chủng chi điện, các cường giả Đạo Chủng chi địa đều có mặt. Lúc này, vẻ mặt bọn họ đều hơi kì lạ!
Thành thân!
Thần nữ và Diệp Huyền nói thành thân là thành thân luôn!
Hai người mới gặp mặt nhau thôi mà!
Lúc Diệp Huyền bước vào đại điện, Lý Bán Chi đã đợi ở đó. Lúc này, Lý Bán Chi đang mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, có điều nàng không mang khăn đội đầu. Cũng chính bởi vậy mà dung nhan tuyệt thế của nàng được bày ra trước mặt mọi người.
Không thể không nói, người đẹp như Lý Bán Chi đúng là hiếm có khó tìm.
Lý Bán Chi nhìn Diệp Huyền, nàng khẽ mỉm cười: “Bắt đầu đi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy thì bắt đầu!”
Nói đoạn, hắn bèn bước tới bên cạnh Lý Bán Chi. Diệp Huyền kéo lấy tay nàng, vẻ mặt Lý Bán Chi có hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, song nàng cũng không rút tay lại.
Diệp Huyền dắt tay Lý Bán Chi đi về phía không xa.
Được hời mà không chiếm đúng là ngờ nghệch!
Tam bái xong, Diệp Huyền và Lý Bán Chi tới động phòng luôn, chỉ để lại các cường giả Đạo Chủng chi địa hỗn loan ở lại trong điện.
Nơi động phòng có hơi khiến Diệp Huyền bất ngờ, bởi lẽ nó là một căn phòng dưới lòng đất, rất sâu dưới lòng đất.
Diệp Huyền nhìn khắp xung quanh, bốn bề phong bế, chỉ có một chiếc giường và bàn gỗ đơn giản.
Lý Bán Chi mỉm cười: “Đây là nơi mà ngày thường ta tu luyện, hơi thô sơ, ngươi không để bụng chứ?”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Không để bụng!”
Nói đoạn, hắn bèn ngồi xuống một bên giường và nhìn Lý Bán Chi: “Bán Chi cô nương, chẳng phải thành thân giả sao?”
Lý Bán Chi khẽ mỉm cười: “Là thành thân giả, có điều phải làm giả cho thật thật, ngươi nói xem?”
Diệp Huyền gật đầu: “Cũng phải!”
Nói đoạn, hắn bèn chuyển sang ngồi ghế: “Bán Chi cô nương ngủ trên giường đi!”
Lý Bán Chi ngồi xuống giường, nàng nhìn Diệp Huyền và mỉm cười: “Ngươi cũng qua đây đi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không thích hợp lắm đâu ha?”
Lý Bán Chi chớp mắt, trông nàng có hơi tinh nghịch: “Sao nào, ngươi sợ ta ăn ngươi à?”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn bước đến bên giường, ngồi song song với Lý Bán Chi.
Lúc này, Lý Bán Chi đột nhiên kéo lấy tay hắn. Diệp Huyền liếc mắt nhìn nàng nhưng không có phản kháng.
Lý Bán Chi khẽ nói: “Ta đã điều tra về Diệp công tử. Nói thật thì ta cũng hơi bội phục Diệp công tử đấy, nhất là cách làm người của Diệp công tử. Diệp công tử trọng tình nghĩa mà không quá xem trọng Đạo Kinh…”
Nói đến đây, nàng lắc đầu cười: “Chỉ riêng điểm này thôi là trên thế gian này ít nam tử nào có thể so sánh với Diệp công tử rồi!”
Diệp Huyền nhìn Lý Bán Chi, hắn mỉm cười: “Bán Chi cô nương ái mộ ta hả?”
Lý Bán Chi chớp mắt: “Cũng không đến mức thế, có điều thực sự thì ta cũng có chút hảo cảm với ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bán Chi cô nương, hiện giờ chúng ta là bạn đúng chứ?”
Lý Bán Chi gật đầu: “Đúng vậy!”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: “Nếu đã là bạn thì ta muốn mượn chút đồ của ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười, hỏi: “Thứ gì?”
Mặc dù đang cười nhưng trong Giới Ngục tháp, Trấn Hồn Kiếm của hắn đang rục rịch.
Lý Bán Chi đột nhiên nhếch miệng cười: “Mượn máu của Diệp công tử!”
Dứt lời, một luồng sức mạnh thần bí bèn bao trùm lấy Diệp Huyền. Chỉ trong chốc lát, cả người hắn đã bị vô số sợi dây thừng màu đỏ cuốn chặt lấy.
Diệp Huyền nhìn Lý Bán Chi với vẻ mặt bình tĩnh: “Bán Chi cô nương định làm gì thế? Định chơi trò gì đặc biệt à?”
Lý Bán Chi mỉm cười: “Thực không dám giấu, ta muốn thôn tính huyết dịch của Diệp công tử!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ.
Ngay sau đó, Trấn Hồn Kiếm bên trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên bình tĩnh lại.
Diệp Huyền nhìn Lý Bán Chi, nữ nhân này định cậy nhờ vào huyết mạch của hắn à?
Hay nói một cách khác thì là cậy cha?
Có điều, Diệp Huyền vẫn thấy hơi lo lắng, cha của hắn có đáng tin không nhỉ. Nếu không đáng tin thì sao cậy nhờ được…