Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 755 - Chương 2445. Biết Chừng Mực

Chương 2445. Biết chừng mực Chương 2445. Biết chừng mực

Trên bầu trời nơi nào đó, Phù Tô liếc nhìn về phía Mang Sơn, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, trầm giọng nói: “Rút lui như vậy ảnh hưởng đến sĩ khí của chúng ta quá!”

Phù Tô nhìn lão giả: “Chương lão, ngươi thấy Chân Võ Thần Quân và Bạch Đế Tinh Quân lợi hại không?”

Chương lão sững sờ, đoạn đáp: “Đương nhiên là lợi hại!”

Chân Võ Thần Quân!

Hắn ta là thống soái tất cả quân đội của Lưỡng Giới Uyên. Có thể nói, dù có là bạch bào thì cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn ta!

Còn về Bạch Đế Tinh Quân thì mặc dù hắn ta không giỏi việc đánh đấm cho lắm, song hiện giờ địa vị ở Đạo Đình của hắn ta vô cùng cao. Hắn ta nắm giữ một vài thần chức của Đạo Đình.

Hai người này một văn một võ, đều là cánh tay trái, cánh tay phải của Đạo Đình!

Lúc này, Phù Tô khẽ nói: “Bạch Đế Tinh Quân và Chân Võ Thần Quân đều rất coi trọng hắn, cho rằng hắn là kẻ địch cực lớn của Đạo Đình chúng ta! Ta đã từng điều tra về người này, người này từng tới Đạo Đình chúng ta giết chóc, dẫu có là Vãn Biệt thần tướng cũng chết trong tay hắn! Hơn nữa, trước đó hắn còn khiêu chiến Chân Võ Thần Quân, mặc dù kết quả thất bại nhưng hắn không hề chết!”

Nói đoạn, hắn ta chầm chậm nhắm hai mắt lại, trầm mặc một hồi rồi nói: “Với thực lực của người này, hắn vô địch trong số các cường giả Chứng Đạo cảnh, còn các cường giả Ngự Đạo cảnh cũng ít ai là địch thủ của hắn lắm, nhất là khi hắn bước vào trạng thái điên cuồng như trong truyền thuyết, một cường giả Ngự Đạo cảnh thông thường không phải là đối thủ của hắn đâu!

Ban nãy nếu như chúng ta ra tay thì chỉ có một kết quả, đó chính là tổn thất nặng nề. Hơn nữa, theo như ta được biết thì người này trưởng thành trong sát phạt, bởi lẽ cơ thể hắn có thể hấp thụ máu, kiếm của hắn còn có thể hấp thụ linh hồn… Nhắc đến kiếm, suýt chút nữa ta quên mất, Trấn Hồn Kiếm của hắn có thể đạt tới Ngự Đạo cảnh…”

Giọng nói của Phù Tô mang theo vẻ nghiêm trọng.

Lão giả trầm mặc rồi nói: “Nhưng mà chúng ta cứ rút lui như thế…”

Phù Tu khẽ mỉm cười: “Mặt mũi không quan trọng, quan trọng là có hi sinh vô nghĩa hay không kìa.”

Lão giả nhìn hắn ta: “Tiếp theo đây ngươi có dự tính gì? Mang Sơn cũng không thể nhường không cho bọn họ!”

Phù Tô khẽ nói: “Chương lão, hiện giờ không còn là vấn đề cực phẩm linh mạch nữa rồi! Giờ vấn đề là cái tên Diệp Huyền kia kìa! Bạch Đế Tinh Quân và Chân Võ Thần Quân lo lắng là đúng, cái tên Diệp Huyền này trong tương lai chắc chắn sẽ trở thành mối đại họa cho Đạo Đình chúng ta! Người này bắt buộc phải chết tại đây! Ta đã phái người đi hỏi thần tướng, mọi thứ đợi hắn ta quyết định!”

Chương lão khẽ gật đầu. Hình như hắn ta lại nghĩ ra điều gì đó nên bỗng nói: “Phù Tô, nếu ngươi giao thủ với người này thì có mấy phần thắng?”

Phù Tô lắc đầu: “Không có phần thắng nào cả!”

Chương lão sững sờ: “Sao có thể…”

Phù Tô khẽ nói: “Nếu như có ba phần thắng thì ban nãy ta đã đánh với hắn rồi! Nhưng mà đừng nói đến ba phần, ngay cả nửa phần thắng ta cũng không có! Dù Đạo Đình ta có thừa nhận hay không thì hắn vẫn là người đứng đầu trong lớp trẻ trăm năm nay.”

Chương lão trầm mặc.

Phù Tô không biết nhớ tới điều gì mà vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trọng: “Nếu như người này gia nhập Đạo Chủng chi địa thì đúng là bất lợi với Đạo Đình chúng ta!”

Lúc này, một nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Phù Tô. Nam tử khẽ hành lễ với Phù Tô rồi nói: “Thần tướng muốn gặp thống lĩnh!”

Thần tướng!

Phù Tô gật đầu: “Đi thôi!”

Nói đoạn, hắn ta và nam tử kia bèn biến mất.



Diệp Huyền không chiến mà vẫn khiến Bạch Bào thiết kị phải rút lui, chuyện này nhanh chóng lan truyền đi khắp Lưỡng Giới Uyên!

Diệp Huyền!

Cái tên này hiện giờ có thể nói là ai ai cũng biết ở Lưỡng Giới Uyên!

Đạo Chủng thành, Si Yểu Yểu ngồi trước thềm đá ngoài cửa đại điện, nàng vắt chéo hai chân, hai mắt nhắm hờ, không biết đang nghĩ điều gì.

Nàng đã biết chuyện ở Mang Sơn.

Chuyện này cũng khiến nàng hơi ngạc nhiên!

Không ngờ Phù Tô lại chọn cách rút lui.

Đương nhiên nàng càng không ngờ rằng Diệp Huyền thật sự dám một mình đối đầu với đám người Phù Tô.

Sau một hồi trầm mặc, Si Yểu Yểu mở mắt nhìn về phía bầu trời xa xa, khẽ nói: “Bạch bào, càng lúc càng thú vị rồi đây, ngươi nói xem?”



Mang Sơn.

Diệp Huyền tới bên trong Mang Sơn, nơi này có một cực phẩm linh mạch. Cực phẩm linh mạch này một năm có thể sản sinh ra hơn mười vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh.

Hơn mười vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh!

Cái này có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả Chứng Đạo cảnh và Ngự Đạo cảnh!

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh rồi quay người rời đi.

Bên trong có một ít Tạo Hóa Thần Tinh, có điều hắn không lấy.

Một chút Tạo Hóa Thần Tinh đó có lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bên ngoài Mang Sơn, hơn năm trăm người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Người dẫn đầu là một nam tử, hắn ta khẽ hành lễ với Diệp Huyền: “Phụng mệnh Si Vương, từ giờ trở đi chúng ta nghe mệnh lệnh của Diệp công tử!”

Diệp Huyền quan sát hơn năm trăm người này, đoạn nói: “Cực phẩm linh mạch của Đạo Đình gần chúng ta nhất ở đâu?”

Nam tử sững sờ, đoạn nói: “Ở Bỉ Khâu Sơn, cách nơi đây ngàn dặm về phía nam!”

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Đoạt lại một cực phẩm linh mạch thì ta sẽ được gì?’

Đạo Chủng thành, trước đại điện, Si Yểu Yểu nhìn lên bầu trời: “Ngươi muốn lợi ích gì?”

Diệp Huyền giơ bốn ngón tay ra: “Bốn phần lợi ích!”

Si Yểu Yểu ngồi dậy, nàng nhìn bầu trời: “Ba phần! Cũng không phải ta tiếc mà là ngươi đòi nhiều quá, không có lợi với ngươi đâu!”

Diệp Huyền trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Được! Có điều, ta cần ngươi giúp ta một việc.”

Si Yểu Yểu mỉm cười: “Được!”

Diệp Huyền hỏi: “Ngươi không hỏi xem là việc gì à?”

Si Yểu Yểu khẽ mỉm cười: “Ngươi là một người biết chừng mực!”

Diệp Huyền không nói thêm gì nữa mà đưa mọi người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment