Chương 2447. Ngọc nát đá tan
Chương 2447. Ngọc nát đá tan
Chương 2447: Ngọc nát đá tan
Bên trong Thái Hành Sơn có hơn một vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh!
Diệp Huyền không hề do dự mà quét sạch đống Tạo Hóa Thần Tinh. Có điều lúc hắn vừa mới lấy Tạo Hóa Thần Tinh thì một tiếng gầm vang lên bên ngoài Thái Hành Sơn. Ngay sau đó, hàng chục luồng khí tức lớn mạnh xông vào Thái Hành Sơn.
Nhưng lúc này, bên trong Thái Hành Sơn lại trống rỗng, Diệp Huyền đã biến mất từ lâu!
Sắc mặt một lão giả bên trong Thái Hành Sơn thâm trầm đến đáng sợ!
Tạo Hóa Thần Tinh đã không còn!
Bị người khác trộm mất rồi!
Lão giả không nhịn được lên tiếng mắng: “Dám trộm cơ đấy! Đúng là không biết xấu hổ! A a a a!”
Sau khi rời khỏi Thái Hành Sơn, Diệp Huyền không trở về mà tiếp tục tới cực phẩm khoáng mạch tiếp theo của Đạo Đình…
Rất nhanh sau đó, hắn bèn vét sạch mỗi một cực phẩm khoáng mạch của Đạo Đình!
…
Thần Cung.
Đây là nơi ở của bạch bào thần tướng, cũng là nơi quan trọng nhất của Nam Uyên.
Lúc này bên trong đại điện gần như tập hợp tất cả cường giả Ngự Đạo cảnh của Nam Uyên.
Bên trong điện, sắc mặt những cường giả Ngự Đạo cảnh này khó coi vô cùng.
Diệp Huyền đã trộm Tạo Hóa Thần Tinh!
Mà bọn họ lại chẳng thể làm gì với cái tên Diệp Huyền chuyên đi trộm Tạo Hóa Thần Tinh này!
Bởi lẽ bọn họ không hề tìm thấy hắn, hơn nữa cũng biết dù có tìm được thì vài Thần Quân liên thủ cũng không thể làm gì được hắn!
Tính đến nay, hắn đã trộm được năm mươi cực phẩm khoáng mạch!
Để ngăn chặn Diệp Huyền tiếp tục trộm, bọn họ đã thu hết số Tạo Hóa Thần Tinh ở một vài cực phẩm khoáng mạch còn lại đi.
Mặc dù kịp thời ngăn chặn tổn thất, song lần này Đạo Đình thực sự vẫn thiệt hại nặng nề!
Hai mươi vạn viên đấy!
Một vị Thần Quân bổng lộc trong vòng một tháng cũng chỉ được ba ngàn viên Tạo Hóa Thần Tinh mà thôi!
Mà Diệp Huyền đã trộm mất hơn hai mươi vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh!
Bên trong điện, mọi người phẫn nộ vô cùng, sắc mặt ai cũng thâm trầm đến đáng sợ.
Đúng lúc ấy, một lão giả đột nhiên xuất hiện bên trong điện, hắn ta nhìn mọi người: “Giải tán!”
Nghe vậy, mọi người bên trong điện bèn sững sờ.
Vậy thôi đã giải tán rồi ư?
Bạch bào thần tướng đâu?
Bên trong điện, rất nhiều người đang bàn luận, còn lão giả kia thì đã quay người biến mất.
Mọi người đều ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Cứ để Diệp Huyền lấy Tạo Hóa Thần Tinh như vậy sao?
Diệp Huyền không quay lại Bỉ Khâu Sơn mà tới thẳng Yểu Vương Điện.
Bên trong điện, Si Yểu Yểu mỉm cười nhìn hắn: “Chúc mừng ngươi phát tài!”
Diệp Huyền búng ngón tay, một cái nạp giới bèn xuất hiện trước mặt Si Yểu Yểu.
Si Yểu Yểu liếc nhìn, bên trong nạp giới có mười vạn Tạo Hóa Thần Tinh.
Nàng nhìn Diệp Huyền: “Làm gì vậy?”
Diệp Huyền nói: “Phí bảo kê!”
Si Yểu Yểu chớp mắt: “Phí bảo kê?”
Diệp Huyền gật đầu.
Si Yểu Yểu nhìn hắn, một lát sau nàng đột nhiên bật cười.
Đương nhiên nàng hiểu ý của hắn rồi!
Tại sao Diệp Huyền có thể ngỗ ngược ở nơi này như vậy?
Không một ai ở Đạo Đình khống chế được hắn sao?
Không!
Có người có thể khống chế được hắn!
Không nói những người khác, chỉ bạch bào thôi chắc chắn có thể trấn áp Diệp Huyền rồi.
Thế nhưng bạch bào không hề ra tay!
Bởi vì sao?
Bởi vì hắn ta ra tay thì Si Yểu Yểu chắc chắn sẽ ra tay!
Si Yểu Yểu nhìn Diệp Huyền, trong lòng nàng phức tạp.
Diệp Huyền lấy mười vạn viên Tạo Hóa Thần Tinh ra, đây là điều mà nàng không thể ngờ tới. Cái tên này rất tham lam, thế nhưng hắn cũng rất lí trí.
Tham lam không đáng sợ, tham mà không biết suy nghĩ mới đáng sợ!
Si Yểu Yểu bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn nói: “Tới bây giờ Đạo Đình vẫn chưa có động tĩnh gì, ngươi thấy thế nào?”
Diệp Huyền nói: “Bạch bào đang đợi!”
Si Yểu Yểu nhìn hắn: “Đợi gì?”
Diệp Huyền nói: “Hắn ta mà ra tay thì chắc chắn sẽ không cho ta và ngươi bất cứ cơ hội nào.”
Si Yểu Yểu nhìn hắn, mỉm cười: “Hình như ngươi rất bình tĩnh! Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Ta và bạch bào đánh nhau thì có ngang tài ngang sức không?”
Si Yểu Yểu lắc đầu: “Ngươi không có phần thắng đâu!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Ngươi thì sao?”
Si Yểu Yểu mỉm cười: “Ta bốn hắn ta sáu!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Si Yểu Yểu đứng dậy, nàng đi tới trước cửa đại điện: “Như lời ngươi nói thì đến giờ bạch bào vẫn chưa có động tĩnh gì cả. Điều này rất không bình thường, cũng không giống phong cách của hắn ta.”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Nếu như ta là bạch bào thì Yểu Yểu cô nương biết ta sẽ làm thế nào không?”
Si Yểu Yểu quay người nhìn hắn, Diệp Huyền cũng nhìn nàng: “Nếu như ta là bạch bào thì ta sẽ tập hợp tất cả binh lực tới đây để quyết chiến với Yểu Yểu cô nương một trận, phân thắng thua luôn!”
Si Yểu Yểu trầm mặc.
Diệp Huyền bước tới trước mặt nàng và nhìn đối phương: “Yêu Yêu cô nương, ngươi cho rằng hắn ta sẽ không làm như vậy sao?”
Si Yểu Yểu nói: “Nếu hắn ta làm như vậy thì chẳng khác gì ngọc nát đá tan!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngọc nát đá tan? Không, ta cho rằng nếu như hắn ta làm vậy thì các ngươi chắc chắn sẽ bại!”
Si Yểu Yểu nhìn hắn: “Tại sao?”
Diệp Huyền nói: “Khí thế! Danh tiếng của bạch bào khiến cường giả Đạo Chủng chi địa nghe thôi đã sợ. Nếu như hắn ta đưa theo Bạch Bào Quân tới thì tin ta đi, La Hầu mà không ra tay thì Yểu Yểu cô nương chắc chắn không phải đối thủ của bạch bào.”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn ra phía ngoài điện, khẽ nói: “Yểu Yểu cô nương, Đạo Đình rất đoàn kết, còn đoàn kết hơn cả Đạo Chủng chi địa! Chỉ điểm này thôi là các ngươi đã không phải là đối thủ của bọn họ rồi! Còn hiện giờ bọn họ vẫn chưa toàn quân xuất kích. Để ta đoán xem, bọn họ không kiêng dè các ngươi mà là kiêng dè vị Thượng Chủ kia của Đạo Chủng chi địa các ngươi, đúng chứ?”