Chương 2488. Ta không đi
Chương 2488. Ta không đi
Chương 2488: Ta không đi
Diệp Huyền trong sân im lặng.
Tất nhiên là hắn hiểu những gì Si Yểu Yểu nói!
Vốn dĩ hắn cần thời gian để phát triển, nhưng bây giờ hắn không còn một chút thời gian nào nữa rồi!
Lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên kéo nhẹ tay của Diệp Huyền: "Bọn họ..."
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn nhìn tiểu nữ hài: "Đừng lo lắng, có ta ở đây thì không ai có thể làm ngươi bị thương được đâu! Không ai cả!"
Nói xong, hắn ngồi xổm xuống cười nói: "Nào, ta sẽ cõng ngươi về nhà!"
Tiểu nữ hài chớp mắt, sau đó lắc đầu nói khẽ: "Bẩn!"
Diệp Huyền mỉm cười: "Niệm Niệm không bẩn chút nào!"
Vừa nói, hắn vừa khom người xuống.
Tiểu nữ hài do dự một chút, sau đó trèo lên lưng của hắn.
Diệp Huyền cõng tiểu nữ hài trên lưng, chầm chậm đi về phía xa.
Trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: "Niệm Niệm, ngươi còn nhớ lúc trước đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiểu nữ hàilắc đầu: "Không nhớ nữa rồi!"
Diệp Huyền hỏi: "Ngươi không nhớ một chút nào sao?"
Tiểu nữ hài im lặng.
Diệp Huyền hỏi: "Nhớ chút chút thôi?"
Tiểu nữ hài gục đầu lên lưng Diệp Huyền, khẽ nói: "Hình như ta đã từng có một giấc mơ... Đó là một giấc mơ dài, rất dài, nhưng ta đã quên rất nhiều điều trong giấc mơ rồi! Nhưng mà..."
Diệp Huyền vội vàng hỏi: "Nhưng cái gì?"
Tiểu nữ hài nhìn hắn, khẽ nói: "Trong giấc mơ đó hình như có ngươi!"
Diệp Huyền dừng một chút, sau đó cười nói: "Thật sao?"
Tiểu nữ hài gật đầu: "Thật!"
Diệp Huyền cười nói: "Trong giấc mơ của ngươi thì ta là người tốt hay người xấu?"
Tiểu nữ hài suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trong giấc mơ của ta thì ngươi luôn gặp rắc rối... Ta không còn nhớ gì khác nữa!"
Diệp Huyền cõng tiểu nữ hài trên lưng, chầm chậm đi về phía xa, không biết từ lúc nào mà trên má hắn đã đầy nước mắt...
Diệp Huyền đưa tiểu nữ hài trở về Kiếm Điện nơi hắn ở, Quan Âm cũng đang ở trong đại sảnh.
Hắn đưa tiểu nữ hài đi tới trước mặt Quan Âm và nhìn nàng: "Đưa nàng ấy đi tắm rửa một chút!"
Quan Âm khẽ gật đầu: "Được!"
Vừa nói, nàng duỗi tay ra với tiểu nữ hài.
Nhưng tiểu nữ hài lập tức trốn sau lưng Diệp Huyền.
Quan Âm nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền ngồi xổm xuống, nắm lấy hai tay của tiểu nữ hài, cười nói: "Không sao, tỷ tỷ cũng là người tốt, nàng ấy sẽ không làm ngươi bị thương đâu!"
Tiểu nữ hài nhìn Quan Âm rồi hơi cúi đầu.
Diệp Huyền nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của tiểu nữ hài, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ai bắt nạt ngươi thì ngươi cứ nói cho ta biết, ta sẽ giết kẻ đó!"
Tiểu nữ hài ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, khẽ nói: "Ngươi... đừng đi..."
Diệp Huyền cười nói: "Ta không đi! Ngươi đi tắm với tỷ tỷ đi, rồi sau đó thay một bộ quần áo đẹp có được không?"
Tiểu nữ hài nhìn quần áo của mình, nàng do dự một lúc lâu rồi mới gật đầu.
Diệp Huyền nhìn Quan Âm, Quan Âm nắm lấy tay của tiểu nữ hài rồi đi về phía nội điện.
Trong đại sảnh, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên mặt đất, hai mắt chầm chậm nhắm lại.
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: "Ngươi nghĩ Đạo Đình sẽ làm gì tiếp theo?"
Diệp Huyền không lên tiếng.
Đạo Đình sẽ làm gì?
Một lúc sau, Diệp Huyền rời khỏi Kiếm Điện, hắn đến sạp cá nơi mà mình đã gặp Niệm Niệm lần đầu tiên.
Bây giờ nơi này đã không còn một ai.
Hắn đi đến trước quầy bán cá, trước quầy cá có một xác chết, chính là thi thể của người bán cá kia.
Hắn im lặng một lúc rồi xòe bàn tay ra, Trấn Hồn Kiếm xuất hiện trong tay hắn, sau đó, Trấn Hồn Kiếm khẽ run rẩy, một hư ảnh bay ra ngoài!
Đó là linh hồn của người bán cá đã đánh Niệm Niệm trước đây!
Lúc trước khi hắn dùng Trấn Hồn Kiếm để giết chết người bán cá này, mặc dù Trấn Hồn Kiếm đã hấp thu linh hồn của người bán cá, nhưng không hoàn toàn hấp thu và tiêu hóa nó, vì vậy linh hồn của hắn ta vẫn còn ở đó.
Nhìn thấy Diệp Huyền, người bán cá vội vàng quỳ lạy, nói với giọng run rẩy: "Tha mạng, tha mạng..."
Diệp Huyền nhìn người bán cá: "Niệm Niệm trộm cá là lỗi của nàng ấy, ta giết ngươi là lỗi của ta."
Trong khi nói, hăn mở lòng bàn tay ra, sau đó nhẹ nhàng ấn vào người bán cá, ngay sau đó, một luồng sức mạnh bí ẩn bao trùm lấy người bán cá, dần dần, linh hồn của người bán cá nhập vào trong cơ thể, một lúc sau, người bán cá từ từ mở mắt ra, hắn ta cảm thấy hơi mờ mịt mà nhìn lên bầu trời, có chút không thể tin được là mình đã sống lại.
Như nghĩ đến điều gì đó, người bán cá vội vàng bò dậy rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền, dập đầu “bốp bốp” như đang giã tỏi: "Cảm ơn tiên nhân không giết ta, cảm ơn tiên nhân không giết ta..."
Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, một cuộn giấy màu đen và một bình đan dược rơi xuống trước mặt người bán cá: "Đây là một quyển công pháp tu luyện, ngươi tu luyện công pháp này rồi muốn sống đến một trăm tuổi là chuyện không khó. Niệm tỷ ăn một con cá của ngươi thì ta tặng ngươi một màn tạo hóa, coi như chúng ta huề nhau.”
Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.
Phía sau hắn, người bán cá vẫn đang điên cuồng quỳ lạy, nhưng lúc này, hắn ta không hề sợ hãi mà vừa hưng phấn vừa kích động.
Sau khi Diệp Huyền rời khỏi cổng thành, hắn đột nhiên nói: "Người đâu!"
Vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện bên cạnh hắn, hư ảnh cung kính hành lễ.
Diệp Huyền khẽ nói: "Âm thầm quan sát hắn ta, nếu hắn ta ác thì giết hắn ta, nếu hắn ta tốt bụng thì giúp hắn ta!"
Hư ảnh cung kính hành lễ: "Vâng!"
Nói xong, đối phương âm thầm biến mất.
Hai mắt Diệp Huyền chầm chậm nhắm lại: "Niệm tỷ, chúng ta không nợ người khác, cho dù đó chỉ là một con cá..."
Nói xong, hắn cũng âm thầm biến mất.