.
Bên trong tòa thành nào đó, trước cửa tiệm rèn, một tên nam tử râu ria xồm xoàm nằm trên ghế, bên hông đeo một thanh kiếm tồi tàn. Y nằm trên ghế, say khướt.
Đúng lúc này, không gian trước mặt y đột nhiên chấn động, một giọng nói truyền ra...
Một lát sau, y đột nhiên mở mắt, trong hai mắt kiếm quang lấp lánh:
Thật can đảm!
Rồi hắn đứng dậy ngự kiếm lên trời.
Lúc này, một nữ tử chạy tới:
Ngươi muốn đi nơi nào?
Chân trời một thanh âm truyền đến:
Trở về!
Nữ tử cả giận nói:
Kiếm Nam Sơn, không phải ngươi đã nói không quan tâm Kiếm tông nữa ư?
Chân trời, âm thanh kia nói:
Không liên quan tới Kiếm tông... Chờ lão tử trở về...
... .
Trước một vách núi, một người đàn ông tuổi trung niên xếp bằng ngồi dưới đất, quanh thân đã đầy cỏ dại.
Ai cũng không biết y đã ngồi tại đây bao lâu!
Đột nhiên, không gian trước mặt y khẽ run lên. . .
Một lát sau, y đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lóe lên một vệt hàn quang:
Có người còn bành trướng hơn cả Chu Á Phu ta sao?
Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.
...
Một chỗ trong tinh hà, một tên nam tử đạp không mà đi, y tóc dài xõa vai, bên hông treo một thanh đao cùng một thanh kiếm!
Lúc này, không gian trước mặt y cũng chợt run lên.
Nam tử dừng lại.
Sau một hồi, y nói khẽ:
Đồ Thiên Đạo, thú vị đấy. . .
Rồi hắn quay người rời đi.
. . .
Trật Tự thành, trong phòng, Tiểu Thất ngồi yên lặng.
Ở trước mặt nàng là một thanh kiếm.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa:
Bệ hạ, đã tra ra nơi hạ lạc chính xác của Thiên Đạo. Nhưng hình như nó đang gọi người.
Tiểu Thất khẽ gật đầu:
Được rồi.
Trên Diễn Võ trường.
Diệp Huyền vẫn đang cùng ba cự nhân kia đối luyện! Không thể không nói, đối luyện cùng ba cự nhân này khiến hắn thu hoạch được rất nhiều! Mà sau mỗi một lần đối luyện, hắn đều sẽ ngồi xuống tĩnh tâm cảm ngộ.
Ngộ!
Lúc này đây, Diệp Huyền mới thật sự hiểu được tầm quan trọng của một chữ 'Ngộ' này, đặc biệt là với một kiếm tu!
Cứ như vậy, hắn ở trên diễn võ trường tu luyện tròn nửa tháng.
Nửa tháng sau, hắn có những tiến triển rất lớn ở hầu hết các phương diện.
Đặc biệt là ở phương diện lực lượng và tốc độ, hiện tại hắn không dùng Long Hồn cùng Long Lực, tốc độ và lực lượng đã so với trước kia mạnh hơn gấp mấy lần!
Nhất là kể từ khi hắn 'Lấy tâm làm kiếm'.
Lấy tâm làm kiếm!
Mà Tiểu Thất kia cứ cách một đoạn thời gian sẽ tới đây, mỗi một lần nàng tới, cự nhân sẽ mạnh lên rất nhiều.
Một ngày, Diệp Huyền đang tu luyện thì đột nhiên dừng lại, hắn quay người nhìn thoáng qua, sau đó rời đi.
...
Bên ngoài Trật Tự thành.
Diệp Huyền đi vào một nơi trong rừng rậm, trong rừng rậm, hắn gặp được một người quen.
Đường Thanh!
Nhìn thấy Đường Thanh, Diệp Huyền có chút ngoài ý muốn:
Đường cô nương?
Đường Thanh gật đầu:
Chuyển sang nơi khác nói chuyện đi!
Nói xong, nàng mang theo Diệp Huyền rời đi. Chỉ chốc lát, Diệp Huyền và Đường Thanh đã đi sâu vào trong rừng.
Trên đường, Đường Thanh đột nhiên hỏi:
Ngươi đầu nhập Thần Quốc rồi?
Diệp Huyền cười đáp:
Không có.
Đường Thanh xoay người quan sát Diệp Huyền, Diệp Huyền khẽ cười:
Đường Thanh cô nương tới tìm ta, hẳn là có chuyện gì sao?
Đường Thanh yên lặng.
Diệp Huyền nói nhỏ:
Đường Thanh cô nương, ta phát hiện ra một chuyện, ngươi biết là chuyện gì không?
Đường Thanh lắc đầu.
Diệp Huyền nói:
Ta ban đầu là cùng phe với các ngươi để đối kháng Thần Quốc. Đáng tiếc, chúng ta chưa bao giờ thật sự đoàn kết. Đặc biệt là vị Tinh Chủ kia, nhiều lần muốn ta phải chết, ngoại trừ Nam Phái Võ Sư ra, thì không một ai đứng về phía ta cả! Ta nghĩ, Yêu Vương kia muốn ta chết, Sở chân nhân cũng muốn ta chết, ngay cả tộc trưởng của Đường Tộc các ngươi là Đường Diêm đoán chừng cũng mong muốn như vậy. Đúng không?
Đường Thanh yên lặng.
Diệp Huyền lại nói:
Đối kháng Thần Tộc? Kỳ thật, mấy người các ngươi chưa từng thay thiên hạ này nghĩ cho thương sinh, các ngươi chỉ chăm chăm vào ích lợi của bản thân mình.
Nói xong, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn về nơi xa, nói khẽ:
Năng lực ta có hạn, không làm nổi đấng cứu thế, chỉ cần ta, bằng hữu ta và Thần Võ thành bình an vô sự, vậy là đủ rồi.
Đường Thanh nhìn Diệp Huyền, không nói gì.
Diệp Huyền cười, nói tiếp:
Sau khi Thần Quốc tiếp quản địa bàn thế lực của mấy người các ngươi, cũng chưa hề ra tay giết chóc. Nhưng ta dám cam đoan, nếu là mấy người các ngươi tiến vào Thần Quốc, Thần Quốc tuyệt đối sẽ sinh linh đồ thán, ngươi tin hay không?
Nghe vậy, Đường Thanh thấp giọng thở dài. Bởi vì nàng biết những gì Diệp Huyền nói đều là sự thật!
Nếu như tất cả bọn hắn tiến vào Thần Quốc, Thần Quốc tất nhiên sẽ sinh linh đồ thán! Mà kể từ khi Thần Quốc tiến vào ba hoang giới, cũng không hề cướp bóc, đây là điều mà nàng không ngờ được.
Không chỉ như thế, Thần Quốc ở một vài nơi thi hành chính sách rất không tệ, không những thế, hiện tại có Thần Quốc trấn áp, rất nhiều nơi giao tranh ít hẳn đi.
Đương nhiên, Trật Tự Minh, Đường tộc còn có cả Yêu tộc hiển nhiên bị tổn thất nặng nề.
Những gì từng sở hữu đều mất sạch!
Diệp Huyền đột nhiên nói:
Đường cô nương, ngươi tìm đến ta làm cái gì?
Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Không có chuyện thì không thể tới tìm ngươi sao?
Diệp Huyền cười nói:
Dĩ nhiên không phải, nhìn thấy Đường Thanh cô nương, ta cũng vô cùng vui vẻ!
Đường Thanh nhìn Diệp Huyền:
Vui vẻ cái gì chứ?
Diệp Huyền nhếch miệng cười một tiếng:
Cùng mỹ nữ ở chung một chỗ, nhất định rất vui vẻ rồi!
Đường Thanh lắc đầu:
Diệp Huyền, nếu ngươi không có ý định gì đối với một nữ tử, tốt nhất đừng nên quyến rũ người ta
Diệp Huyền:
“…”
Lúc này, Đường Thanh đột nhiên nghiêm mặt nói:
Ta là nhận được tin tức ngươi đang ở cùng một chỗ với tiểu cô nương kia, nên mới tới đây tìm ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi đi theo nàng làm cái gì?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta đáp ứng làm giúp nàng một chuyện.
Đường Thanh hỏi:
Đây chính là nguyên do mà nàng vì sao lại không đến gây phiền phức cho Thần Võ thành?
Diệp Huyền gật đầu.
Đường Thanh yên lặng.
Diệp Huyền nhìn về phía Đường Thanh:
Làm sao vậy?
Đường Thanh lắc đầu:
Ngươi nhất định phải rời khỏi nàng!
Diệp Huyền có chút không hiểu:
Vì cái gì?
Đường Thanh trầm giọng đáp:
Thần Quốc sắp tới đây có thể sẽ xảy ra đại sự.
Diệp Huyền hỏi:
Chuyện đại sự gì?
Đường Thanh yên lặng.
Diệp Huyền cười nói:
Đường Thanh cô nương nếu đã không muốn nói, ta cũng không bắt buộc.
Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Cụ thể ta cũng không biết, chỉ biết là Trật Tự Minh cùng Đường tộc của ta, còn có cả Yêu tộc nữa, đang chuẩn bị tùy thời phản công!
Diệp Huyền nhíu mày:
Phản công?
Đường Thanh gật đầu.
Diệp Huyền hỏi:
Lấy cái gì phản công?
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 986: Chỉ Là Giết Thiên Đạo Mà Thôi!
Đường Thanh đáp khẽ:
Ta cũng không biết, bất quá, bọn hắn nếu dám lựa chọn phản công, vậy nhất định là có niềm tin. Cho nên, tiếp theo Thần Quốc có thể sẽ phát sinh biến cố. Bởi vậy, ngươi tốt nhất là rời khỏi nàng.
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền vội vàng gọi:
Đường Thanh cô nương.
Đường Thanh quay người nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ngươi nếu cần gì, nhớ phải tùy thời báo cho ta biết!
Đường Thanh nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Chính ngươi tự bảo trọng đi!
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền lẳng lặng đứng đó, trầm mặc rất lâu, cuối cùng hắn xoay người bỏ đi.
Sau khi quay lại Trật Tự thành, hắn phát hiện, Tiểu Thất đang ở Võ trường.
Tiểu Thất nói:
Nàng chính là cái vị Đường đại tiểu thư kia của Đường tộc?
Diệp Huyền sầm mặt lại, bị phát hiện rồi.
Tiểu Thất nói:
Ta sẽ không tổn thương nàng.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Tiểu Thất:
Tiểu Thất cô nương, ngươi đến cùng là muốn ta giúp ngươi làm cái gì?
Tiểu Thất đáp:
Ngươi sẽ biết ngay thôi.
Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:
Tiểu Thất cô nương, ngươi biết đó, con người ta nhát gan, ta chịu không nổi kinh hãi.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Ngươi có thể đổi ý!
Đổi ý?
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, hắn cũng muốn đổi ý. Nhưng hắn vẫn có nguyên tắc, nếu đã đáp ứng người khác, nhất định phải làm cho bằng được! Đương nhiên, nếu như đó là chuyện đặc biệt vi phạm với chút ít nguyên tắc của hắn, hắn sẽ không làm.
Dường như biết Diệp Huyền đang suy nghĩ gì, Tiểu Thất nói:
Yên tâm, sẽ không để ngươi đi làm những chuyện như giết người.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền thả lỏng, chỉ cần không phải là giết người, cái kia hẳn không phải chuyện gì to tát cả!
Tiểu Thất nói:
Đi theo ta đi!
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Huyền theo sau, trên đường, Tiểu Thất đột nhiên hỏi:
Tu luyện ra sao rồi?
Diệp Huyền nói:
Tăng nhanh như gió!
Không thể không nói, có ba cự nhân kia đối luyện, tu vi cùng kiếm kỹ của hắn quả thật tăng nhanh như gió! Kể cả phi kiếm! Mà chuyện lúc này hắn mong muốn nhất, chính là có thể đấu lại một trận nữa với Tiểu Thất.
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Tiểu Thất khẽ gật đầu:
Như vậy cũng tốt!
Nói xong, nàng mang theo Diệp Huyền đi tới một viện tử. Ở đây, hắn gặp lại đám người Hướng Kình.
Lần này, số người nhiều thêm bốn kẻ thần bí thân mặc hắc y, đầu đội mũ kín!
Nhìn thấy bốn người thần bí kia, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức ngưng trọng hẳn lên!
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác đầu tiên khi hắn nhìn thấy bốn người này! Thần Quốc kia rốt cuộc có đến bao nhiêu cường giả?
Tiểu Thất liếc mắt nhìn đám người, sau đó hỏi:
Trấn Quan Đao đâu?
Hướng Kình hơi hơi thi lễ:
Lập tức tới ngay.
Tiểu Thất gật đầu:
Đều đã chuẩn bị xong hết chưa?
Hướng Kình nói:
Mọi sự sẵn sàng, còn thiếu hai người.
Lúc này, một nữ tử đi đến, người đó chính là Nam Cung Uyển.
Nam Cung Uyển nhìn lướt qua Diệp Huyền, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Thất, hơi hơi thi lễ:
Bệ hạ, đều đã chuẩn bị thỏa đáng!
Tiểu Thất khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Lần này hắn cũng cùng tham gia vào hành động của chúng ta.
Đám người Hướng Kình nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.
Tiểu Thất nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiểu Thất cô nương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi tốt xấu gì cũng để ta chuẩn bị tâm lý a!
Hiện tại, hắn càng ngày càng luống cuống!
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Cũng không có gì, chỉ là giết Thiên Đạo mà thôi!
Giết Thiên Đạo!
Diệp Huyền sửng sốt:
Giết. . . giết Thiên Đạo?
Tiểu Thất gật đầu.
Diệp Huyền kinh ngạc hỏi
Không phải nói là không giết người sao?
Thần sắc Tiểu Thất vô cùng bình tĩnh:
Thiên Đạo không phải là người.
Diệp Huyền:
Ta... .
...
Giết Thiên Đạo!
Không thể không nói, giờ phút này Diệp Huyền có chút lơ mơ.
Thiên Đạo, hắn biết chứ, lúc trước thiếu chút nữa còn giết chết hắn kìa! Nhưng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nghịch thiên!
Giết Thiên Đạo, không thể nghi ngờ chính là tương đương với chuyện nghịch thiên!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiểu Thất cô nương, ta có thể hỏi một chút tại sao ngươi phải giết Thiên Đạo không?
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Nó không nên tồn tại.
Diệp Huyền có chút không hiểu:
Vì sao?
Tiểu Thất cười nói:
Ngươi có biết, vì sao ở chỗ của các ngươi chiến loạn lại cứ kéo dài không?
Diệp Huyền lắc đầu.
Tiểu Thất nói:
Bởi vì Thiên Đạo, không hề muốn sinh linh vùng vũ trụ này đoàn kết với nhau.
Diệp Huyền vẫn không hiểu:
Vì cái gì?
Nam Cung Uyển đang ở bên cạnh liền đáp lời:
Bởi nếu như mọi người đoàn kết, sẽ gây bất lợi cho sự thống trị của nó. Ngươi có phát hiện ra hay không, hiện tại những quy tắc của phiến thiên địa này đều là do nó chế định? Hơn nữa còn có một điểm nữa, đó là nó khống chế hết thảy căn nguyên thiên địa!
Hết thảy căn nguyên thiên địa!
Diệp Huyền yên lặng.
Hắn vẫn chưa quên, lúc trước hắn vì cứu Tiểu Linh Nhi mà mạnh mẽ lấy đi căn nguyên của Thiên Đạo, liền thiếu chút nữa bị Thiên Đạo đó đánh chết!
Bất quá, hắn tuyệt đối không hận Thiên Đạo.
Bởi vì cái thứ đó vốn là đồ của người ta!
Đúng lúc này, Nam Cung Uyển đột nhiên nói:
Ngươi lúc này nhất định đang cho rằng căn nguyên Thiên Đạo vốn là vật sở hữu của nó, đúng chứ?
Diệp Huyền hỏi lại:
Chẳng lẽ không đúng sao?
Nam Cung Uyển cười đáp:
Dĩ nhiên không phải! Căn Nguyên Thiên Đạo chính là đồ vật của vũ trụ hỗn độn, từ khi vũ trụ hỗn độn được sinh ra, đã có chút căn nguyên đó. Mà chút căn nguyên đó lại bị Thiên Đạo nắm giữ toàn bộ, không cho người khác hấp thu, hoặc nói cách khác, chỉ những ai được nó xem trọng mới được nó cho phép hấp thu.
Diệp Huyền yên lặng.
Nam Cung Uyển nhìn Diệp Huyền:
Ngươi có biết vì sao Thần Quốc ta lại mạnh đến thế? Bởi vì năm ấy, Vũ thần chủ giết Thiên Đạo, nắm trong tay căn nguyên Thiên Đạo. Cũng chính vì vậy, vô số người của Thần Quốc ta đều có thể hưởng thụ căn nguyên Thiên Đạo. Cho nên, chúng ta mạnh mẽ hơn các ngươi nhiều lắm. Mà phía các ngươi, vẫn đang bị Thiên Đạo khống chế, cho nên, rất nhiều người ở chỗ các ngươi đều không thể phong Đế. Vì cái gì? Bởi vì nó đang hạn chế thực lực của các ngươi, như vậy, mới có thể nô dịch các ngươi vĩnh viễn!
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói:
Nam Cung cô nương nói như vậy, ta liền phát hiện được Thiên Đạo này quả nhiên cực kì xấu xa, nếu không phải do nó hạn chế, Diệp Huyền ta hẳn đã sớm phong Đế từ lâu!
Thiên Đạo:
“…”?
Biểu tình Nam Cung Uyển trở nên cứng đờ, nàng lắc đầu:
Việc này không thể đổ lỗi lên đầu Thiên Đạo! Là tự bản thân ngươi có vấn đề.
Diệp Huyền:
“…”
Bên cạnh, Tiểu Thất đột nhiên lên tiếng:
Hiện tại ngươi đã hiểu rõ chưa?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tiểu Thất cô nương, ta không hề biết gì về Thiên Đạo, tên này tốt xấu ra sao ta còn không rõ. Ta chỉ muốn nói, ta đánh không lại nó đâu! Ngươi để ta tới giúp ngươi giết Thiên Đạo, phải chăng ngươi muốn dùng ta làm bia đỡ đạn!
Mọi người:
“…”
Tiểu Thất hơi ngẩn ra, một lát sau, nàng lắc đầu:
Sẽ không dùng ngươi làm bia đỡ đạn, cũng sẽ không để ngươi ra tay, đến lúc đó, ngươi sẽ biết.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
Tốt!
Nói đến đây, hắn dường như nghĩ đến cái gì, liền vội vàng nói:
Tiểu Thất cô nương, ta muốn khiếu nại, khiếu nại Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Ngươi muốn khiếu nại nàng cái gì?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ngày đó ta tới Thần Quốc các ngươi, nàng mang ta tham quan, đã nói trước là sẽ không ra tay với khách nhân, nhưng, nàng để tới mấy vạn binh sĩ vây đánh ta. Đã thế còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Nàng nói mà không chịu giữ lời, thật sự làm ảnh hưởng đến thể diện của Thần Quốc, ta kiến nghị, lột bỏ danh hiệu quốc sĩ của nàng!
Nam Cung Uyển mặt không biểu tình.
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Ngươi. . .
Diệp Huyền:
“…”
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 987: Không Bỏ Được
Một lát sau, Tiểu Thất nói khẽ:
Diệp thành chủ, ngươi là một người thú vị, da mặt có chút hơi dày.
Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền,:
Làm gì có đoạn hơi dày, hắn đã bước tới cảnh giới không biết xấu hổ là gì rồi.
Diệp Huyền còn muốn nói điều gì, Tiểu Thất đột nhiên nói:
Ta và ngươi đi luyện kiếm đi!
Diệp Huyền trong lòng vui vẻ:
Được đấy, đi thôi!
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tiểu Thất cũng đi ra ngoài.
Giữa sân, Hướng Kình thấp giọng thở dài:
Không biết bệ hạ để cái tên này tới làm cái gì!
Nam Cung Uyển nói khẽ:
Bệ hạ nhất định là có thâm ý! Vả lại, Diệp Huyền này cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Hướng Kình gật đầu:
Nếu vậy, chỉ cần cho hắn ta đến trước mặt Thiên Đạo đợi một thời gian, Thiên Đạo e là sẽ phải sụp đổ!
Nghe vậy, mọi người đều cười một tiếng.
...
Võ trường.
Diệp Huyền cùng Tiểu Thất lẳng lặng đứng đấy, Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Xuất kiếm đi!
Diệp Huyền gật đầu, sau một khắc, mũi chân hắn điểm nhẹ, cả người trực tiếp bay ra ngoài.
Tiểu Thất hai mắt khép hờ, một kiếm đâm ra.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền trong nháy mắt trở về chỗ cũ, mà lúc này, một thanh phi kiếm đột nhiên trảm đến trước mặt Tiểu Thất. Tiểu Thất mặt không đổi sắc, tay phải cầm kiếm nhẹ nhàng nhảy lên.
Xùy!
Chuôi phi kiếm kia trực tiếp bị thay đổi vị trí, bay về phía bên phải, thế nhưng sau một khắc, lại một thanh phi kiếm khác âm thầm không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt nàng.
Tiểu Thất hơi hơi nghiêng người, tránh thoát thanh phi kiếm này một cách hoàn mỹ. Nhưng ngay liền lúc này, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, chém xuống một kiếm.
Kiếm nhanh như điện!
Tốc độ xuất kiếm lúc này của hắn đã nhanh hơn trước rất rất nhiều!
Mà Diệp Huyền vừa chém xuống một kiếm này, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào chỗ mũi kiếm của hắn. Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Huyền đại biến.
Bởi vì hắn phát hiện, toàn bộ lực lượng trong kiếm đã bị hóa giải.
Diệp Huyền ngừng lại, hắn nhìn Tiểu Thất, nàng nói khẽ:
Khi một người xuất kiếm, đều sẽ có sơ hở. Nếu có thể nhằm vào sơ hở của hắn, hiển nhiên làm ít hưởng nhiều.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Một kiếm phá vạn pháp sao?
Tiểu Thất gật đầu:
Bất quá, để có thể chân chính làm được một kiếm phá vạn pháp, rất khó.
Diệp Huyền hỏi:
Ngươi cũng làm không được sao?
Tiểu Thất nhìn Diệp Huyền:
Ta nói là, với ngươi mà nói thì rất khó. Với ta... Không khó.
Diệp Huyền mặt đen lại, này giời ạ. . .
Tiểu Thất hướng về phía Diệp Huyền:
Khả năng ngươi không tệ, phi kiếm cũng miễn cưỡng xem như không tồi, đặc biệt là tín niệm về Kiếm đạo và Kiếm ý kia của ngươi, ta chưa từng thấy qua. Đáng tiếc, sự học của ngươi có chút hỗn tạp, thậm chí hơi chút chệch hướng, điều này khiến thực lực ngươi bị giảm đi nhiều. Kiếm đạo của ngươi, cần đơn giản hơn một chút.
Diệp Huyền liền vội hỏi:
Đơn giản hơn như thế nào?
Lòng bàn tay Tiểu Thất mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay nàng:
Đây là cái gì?
Diệp Huyền trầm giọng đáp:
Kiếm!
Tiểu Thất gật đầu:
Nó chính là kiếm! Nó chính là đơn giản!
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó nói:
Ngươi nói là, lúc ta dùng kiếm, xen lẫn quá nhiều đồ vật khác?
Trong mắt Tiểu Thất lóe lên một tia kinh ngạc:
A. . . Thì ra ngươi cũng không phải là ngu quá mức.
Diệp Huyền:
“…”
Tiểu Thất lại nói:
Vật bên ngoài của ngươi quá nhiều, mặc dù những đồ vật đó đều rất mạnh, nhưng sẽ khiến kiếm của ngươi trở nên không thuần túy. Kiếm thuân túy sẽ sắc bén hơn! Cho nên, kiếm và những vật đó của ngươi phải được tách biệt ra!
Diệp Huyền hỏi:
Có thể dung hợp không?
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, sau đó nói:
Ngươi muốn dung hợp như thế nào?
Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Đại Địa đạo tắc xuất hiện trong lòng bàn tay hắn:
Đây là Đại Địa đạo tắc, có thể dung hợp cùng với kiếm đạo của ta không?
Tiểu Thất nhìn thoáng qua Đại Địa đạo tắc, sau đó gật đầu:
Có khả năng!
Diệp Huyền vui vẻ trong lòng, liền vội hỏi:
Làm sao dung hợp?
Tiểu Thất đáp:
Có thể cho ta mượn sử dụng thử không?
Diệp Huyền gật đầu, đem Đại Địa đạo tắc đưa cho Tiểu Thất, Tiểu Thất liếc mắt đánh giá Đại Địa đạo tắc, nói khẽ:
Trong này hội tụ lực lượng Địa linh. . .
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Muốn dung hợp, đầu tiên ngươi phải nắm giữ hoàn toàn nó. Lực lượng Địa linh này, ngươi biết dùng như thế nào sao?
Diệp Huyền lắc đầu.
Nhưng chính vào lúc ấy, Đại Địa đạo tắc trong tay Tiểu Thất khẽ run lên, sau một khắc, một thanh kiếm màu vàng kim xuất hiện ở trước mặt nàng.
Là kiếm do lực lượng Địa linh ngưng tụ thành!
Mà bốn phía, mặt đất bắt đầu rung chuyển, vô số Đại Địa Chi Lực liên tục không ngừng tụ về phía thanh kiếm này.
Cơ hồ là trong khoảnh khắc, toàn bộ Đại Địa Chi Lực của Trật Tự thành đều hội tụ vào bên trong kiếm.
Tiểu Thất đưa kiếm cho Diệp Huyền, Diệp Huyền tiếp nhận kiếm, nhìn về phía Tiểu Thất, ra chiều không hiểu.
Tiểu Thất nói:
Ngươi chém ra một kiếm này, lực lượng chính là Đại Địa đạo tắc, mà lại là duy nhất.
Diệp Huyền yên lặng.
Tiểu Thất lại nói:
Ngươi phải hiểu được, đồ vật là của ngươi, kiếm là của ngươi, nếu ngươi mong muốn dung hợp, nhất định phải đi đến một loại cảnh giới, vạn vật đều có thể làm cảnh giới của kiếm, ngươi lấy kiếm là trung tâm, mặc kệ là Đại Địa đạo tắc hay là vật gì khác, cũng chỉ có thể là vật tăng thêm mà thôi.
Nói xong, nàng tiếp nhận Đại Địa Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền, lại nói:
Kiếm này trong tay ta, nó đầu tiên là kiếm, thứ hai mới là Đại Địa đạo tắc.
Diệp Huyền trầm mặc một lát, sau đó gật đầu:
Ta hiểu được.
Tiểu Thất nói tiếp:
Điều ngươi cần phải làm bây giờ là đơn giản, để cho kiếm của mình trở nên đơn giản. Nếu như bản thân ngươi đủ mạnh, chút vật tăng thêm đó sẽ khiến ngươi trở nên mạnh hơn, còn nếu như ngươi hoàn toàn ỷ lại vào chút lực lượng của những vật kia, chính ngươi sẽ trở nên càng ngày càng yếu.
Diệp Huyền hỏi:
Làm thế nào để trở nên đơn giản hơn?
Tiểu Thất nói:
Không dựa vào những thứ đồ ngổn ngang kia của ngươi, làm một tên kiếm tu thuần túy.
Diệp Huyền yên lặng.
Tiểu Thất nói:
Không bỏ được?
Diệp Huyền yên lặng.
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 988: Có Kiếm Là Đủ!
Tiểu Thất lại nói:
Lúc ngươi lưỡng lự, ở sâu trong nội tâm ngươi đã trở nên mê luyến những thứ đồ vật này. Mặc dù chút đồ vật đó cũng rất mạnh, nhưng chẳng qua chỉ là thứ tạm thời. Kiếm tu chính là kiếm tu, có kiếm liền đủ.
Có kiếm liền đủ!
Diệp Huyền nói khẽ:
Ta đã hiểu.
Nói xong, hắn thu Đại Địa đạo tắc vào.
Chỉ cần kiếm!
Tiểu Thất khẽ gật đầu, nàng đang muốn nói chuyện, lúc này, Nam Cung Uyển đi đến bên cạnh, nói khẽ:
Bệ hạ, bọn hắn đến.
Tiểu Thất nói:
Còn bỏ sót gì hay không?
Nam Cung Uyển trầm tư một lát, sau đó lắc đầu:
Không có, hết thảy mọi thứ đều đã an bài thỏa đáng!
Tiểu Thất gật đầu, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Đi thôi!
Diệp Huyền trầm giọng hỏi:
Giết Thiên Đạo sao?
Tiểu Thất gật đầu.
Diệp Huyền khẽ gật đầu:
Đi thôi!
Giết Thiên Đạo!
Hắn không biết Tiểu Thất này để cho mình đi làm cái gì, thế nhưng hắn biết, chắc chắn không phải là muốn hắn hỗ trợ đánh nhau.
Loại cấp bậc Thiên Đạo này, hắn hiện tại nhất định không thể nào đối kháng.
Ước chừng sau nửa canh giờ, một Hoàng Kim Cự Long từ bên trong Trật Tự thành chậm rãi bay lên, sau đó bay sâu vào trong tinh không.
Mê Thiên hải vực.
Bên trên một hòn đảo nhỏ, Đường Diêm lẳng lặng đứng đấy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, vẻ mặt nghiêm túc.
Bấy giờ, giữa sân, Yêu Vương và Sở chân nhân xuất hiện.
Sở chân nhân trầm giọng nói:
Tiểu cô nương kia đã mang theo người rời đi.
Đường Diêm nói:
Các nàng nắm được bao nhiêu phần thắng?
Sở chân nhân lắc đầu:
Thần Quốc này. . . Cũng là sâu không lường được!
Sâu không lường được!
Thần Quốc cường đại, vượt ngoài dự liệu của tất cả bọn hắn!
Lúc này, Sở chân nhân cười lạnh:
Bất quá, nàng muốn giết Thiên Đạo, ta cảm thấy đó chẳng qua là người si nói mộng.
Thiên Đạo!
Đường Diêm gật đầu.
Người chưa từng tiếp xúc với Thiên Đạo, sẽ vĩnh viễn không biết được Thiên Đạo kinh khủng đến cỡ nào!
Lúc này, Yêu Vương đột nhiên lên tiếng:
Diệp Huyền kia cũng đi.
Diệp Huyền!
Nghe thấy hai chữ đó, vẻ mặt Sở chân nhân lập tức trở nên lạnh lẽo, tên phản đồ này! Nhẽ ra lúc trước nên thẳng tay giết chết hắn!
Yêu Vương lắc đầu:
Không bàn đến hắn nữa! Nói một chút về Trật Tự minh đi!
Trật Tự minh!
Nghe vậy, bầu không khí giữa sân lập tức trở nên có chút cổ quái.
Tinh Chủ chết trận, hiện tại Trật Tự minh cũng đã có đầu lĩnh khác, nhưng so với họ, thực lực của hắn quá thấp!
Mà lúc này đây, chính là thời cơ tốt nhất để thôn tính hết Trật Tự minh.
Đúng lúc đó, Đường Diêm đột nhiên nói:
Việc này trước cứ tạm thời buông xuống!
Sở chân nhân cũng là khẽ gật đầu:
Trước chờ kết quả từ Thần Quốc bên kia đã.
Yêu Vương đột nhiên nói:
Nếu nàng thành công thì sao?
Sở chân nhân cười lạnh:
Có thể ư? Đây chính là Thiên Đạo!
Đường Diêm nói khẽ:
Sẽ không đơn giản như vậy, chúng ta cứ rửa mắt trông chờ đi!
Yêu Vương gật đầu:
Cứ chờ xem! Xem thử tiểu cô nương kia liệu có thể nghịch thiên hay không!
... .
Cuối chân trời xa xôi, một con Hoàng Kim Cự Long giương cánh bay lượn.
Hoàng Kim Cự Long có hình thể khổng lồ, ở chân trời, quả thực chính là che khuất mặt trời!
Bên trên Hoàng Kim Cự Long, Tiểu Thất đứng ở vị trí lão đại, ở sau lưng nàng chính là Hướng Kình cùng với Hướng Hữu, gần về phía bên phải, là Nho viện Lỗ phu tử cùng với Binh Gia Hàn U Tử, còn có Vương Cảnh Chi!
Mà cách đó không xa, ở bên trái của hai người Hướng Kình, là một nam tử trung niên ôm đao!
Trấn Quan Đao!
Đệ Nhất Thần Bảng của hai mươi năm về trước!
Ngoại trừ mấy người kia, còn có một hắc y nam tử hai mắt bịt kín, nắm một thanh trường đao trong tay.
Diêm Đao!
Cùng Trấn Quan Đao nổi danh, hơn nữa còn là đồng xuất nhất mạch.
Ngoài ra, còn có một nam tử tay cầm trường thương, ước chừng ba mươi tuổi, thân mang bạch y, đeo một cái mặt nạ sắt.
Người này 21 tuổi đã đi đến cảnh giới Thương Thần!
Đương nhiên, cho dù là thiên tài đến cỡ nào, ở trước mặt tiểu Thất cũng trở nên ảm đạm nhạt nhòa.
Ở vị trí đuôi long, một nữ tử ngồi xếp bằng, nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, dáng người mảnh mai, trong tay nắm một cây trường trượng màu đen.
Đệ nhất Thần Bảng!
Nguyên Nhất!
Đệ Nhất Thần Bảng hiện tại!
Chuyện đáng nói chính là, thời điểm Thần Chủ đời trước lựa chọn truyền nhân Thần Chủ, lúc ấy có ba người, mà Nguyên Nhất này chính là người thứ nhất!
Kết quả cuối cùng, tất cả mọi người đều biết.
Tiểu Thất trở thành Thần Quốc Thần Chủ!
Đứng giữa một đám người này, Diệp Huyền đột nhiên phát hiện mình có một chút yếu. . .
Rất nhanh, Cự Long tiến vào tinh không.
Diệp Huyền có chút nhàm chán, hắn tới bên cạnh Nguyên Nhất kia, hắn liếc mắt đánh giá Nguyên Nhất, sau đó vẫy vẫy tay:
Này!
Nguyên Nhất mở hai mắt ra nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền cười nói:
Làm quen chút đi, ta tên là Diệp Huyền.
Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền:
Có việc?
Diệp Huyền gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Nguyên Nhất, hỏi:
Nguyên Nhất cô nương, nghe nói ngươi là Đệ Nhất Thần Bảng, ta có một vấn đề muốn hỏi, ta ở Thần Quốc các ngươi, có thể xếp thứ mấy?
Nguyên Nhất nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói lời nào.
Diệp Huyền lại nói:
Ta cảm thấy, nếu như ta liều mạng, hẳn có thể chiếm lĩnh một trong ba vị trí đầu?
Nguyên Nhất vẫn là không có nói chuyện.
Diệp Huyền nhìn về phía Nguyên Nhất:
Nguyên Nhất cô nương, ta thấy ngươi thật giống một Thần pháp sư, ngươi có phải sẽ có đủ loại bí thuật thượng cổ hay không?
Nói đến đây, hắn có chút hưng phấn:
Ta từng giao thủ sơ qua với một Thần pháp sư, cái chủng loại bí thuật thượng cổ kia của bọn hắn hết sức thú vị, ngươi cũng chính là như vậy?
Nguyên Nhất yên lặng.
Diệp Huyền lại hỏi:
Ta cũng muốn học một ít loại bí thuật thượng cổ này, vẫy vẫy tay, gió mây sấm chớp liền tới ngay, nhìn rất oai phong! Ngươi. . .
Nguyên Nhất đột nhiên nói:
Im miệng!
Diệp Huyền đơ ra.
Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền:
Chúng ta rất quen sao?
Diệp Huyền ngượng ngập cười cười:
Một lần thì lạ, hai lần thì quen mà!
Nguyên Nhất trầm mặc một lát, sau đó nói:
Diệp thành chủ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Diệp Huyền nói:
Chỉ là tâm sự, không có ý gì khác a!
Nguyên Nhất nói:
Ta muốn suy nghĩ, không thể nói chuyện phiếm.
Diệp Huyền gật đầu:
Tốt, ta không quấy rầy ngươi!
Nói xong, hắn xoay người rời đi, nhưng rất nhanh sau đó, hắn đột nhiên dừng lại, rồi quay người nhìn về phía Nguyên Nhất:
Nguyên Nhất cô nương, ngươi nói ta có thể trở thành Thần pháp sư hay không?
Nguyên Nhất nhìn Diệp Huyền:
Chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện?
Diệp Huyền nheo mắt, nữ nhân này muốn đánh ta!
Một lát sau, Diệp Huyền đi tới bên cạnh Tiểu Thất. Hắn vừa muốn nói chuyện, Tiểu Thất đột nhiên nói:
Nam Cung, nói chuyện phiếm với hắn!
Diệp Huyền:
“…”
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 989: Ta Chọn Cái Thứ Hai!
Một lúc lâu sau, Cự Long tiến vào sâu trong tinh không, mà bọn hắn vẫn còn bên trong phạm vi của vũ trụ hỗn độn.
Bên cạnh Nam Cung Uyển, Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Nam Cung cô nương, chuyện ngươi trước kia muốn giết ta, ta sẽ không tính toán với ngươi.
Nam Cung Uyển nhìn Diệp Huyền, mỉm cười:
Xem ra, ta phải cảm tạ Diệp thành chủ!
Diệp Huyền nhìn sâu vào trong tinh không, nói khẽ:
Nam Cung cô nương, ta có một chuyện rất tò mò, Thần Quốc cường đại như vậy, có ai từng đi ra bên ngoài vũ trụ hỗn độn chưa?
Nam Cung Uyển yên lặng, một lát sau, nàng gật đầu:
Rồi!
Diệp Huyền hỏi:
Bên ngoài vũ trụ hỗn độn là một thế giới như thế nào?
Nam Cung Uyển đáp khẽ:
Còn có thể là thế giới như thế nào đây? Giống như thế giới chúng ta! Cũng là một thế giới nguy hiểm!
Diệp Huyền trầm giọng hỏi:
Thế giới nguy hiểm? Nguy hiểm nhiều không?
Nam Cung Uyển cười nói:
Diệp thành chủ, ngươi muốn đi ra bên ngoài nhìn một chút ư?
Diệp Huyền gật đầu:
Cũng có một chút.
Nam Cung Uyển lắc đầu:
Ngươi quá yếu, ra ngoài sẽ chết!
Diệp Huyền nhìn về phía nơi sâu xa trong tinh không, trong lòng có chút mờ mịt.
Yếu!
Kể từ lúc tiếp xúc với Thần Quốc trở về sau, hắn phát hiện, bản thân quả thật có chút quá yếu!
Thế giới này, cường giả rất rất nhiều!
Một lát sau, Diệp Huyền lại hỏi:
Thực lực của Thiên Đạo như thế nào?
Nghe vậy, vẻ mặt Nam Cung Uyển dần dần ngưng trọng lên:
Rất mạnh!
Diệp Huyền hỏi:
Rất mạnh là mạnh cỡ nào?
Nam Cung Uyển nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Chờ một chút nữa, lúc giao thủ ngươi sẽ biết!
Giết Thiên Đạo!
Diệp Huyền yên lặng.
Đúng lúc này, Hoàng Kim Cự Long đột nhiên tăng thêm tốc độ, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, hiện tại, bọn hắn đã đi sâu vào bên trong tinh không. Ước chừng sau nửa canh giờ, Hoàng Kim Cự Long đột nhiên dừng lại, ở phía trên đỉnh đầu mọi người, một đôi mắt lớn đột nhiên hiện ra.
Đôi mắt đó cứ như vậy nhìn xuống đám người Diệp Huyền, ánh nhìn hờ hững.
Diệp Huyền nhìn về phía đôi mắt kia:
Thiên Đạo?
Nam Cung Uyển không trả lời.
Phía kia, Tiểu Thất nhìn về phía Trấn Quan Đao cách đó không xa, sau đó khẽ gật đầu. Sau một khắc, Trấn Quan Đao phóng lên tận trời.
Bên trong tinh không, từ trong đôi mắt lớn kia, hai đạo sấm sét màu đen đột nhiên bắn ra.
Những nơi lôi điện đi qua, không gian trực tiếp hóa thành hư vô!
Mà lúc này, Trấn Quan Đao ở trên không đột nhiên rút đao chém tới.
Xùy!
Một đao này vung xuống, hai đạo sấm sét kia trong nháy mắt hóa thành hư vô. Mà Trấn Quan Đao cũng không dừng lại, biến thành một thanh đao chém thẳng đến đôi mắt khổng lồ nọ.
Yên lặng trong nháy mắt.
Oanh!
Toàn bộ tinh không đột nhiên rung lên kịch liệt, ngay sau đó, cặp mắt khổng lồ kia chậm rãi mờ đi, còn Trấn Quan Đao cũng đã trở lại phía trên Hoàng Kim Cự Long.
Diệp Huyền nhìn thoáng qua Trấn Quan Đao, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Thực lực người này quá cường đại!
Chỉ chốc lát, cặp mắt trên không hoàn toàn biến mất.
Lúc này, chân phải Tiểu Thất nhẹ nhàng giẫm một cái:
Tiến lên!
Cự Long bay lượn, trong khoảnh khắc đã tan biến vào sâu trong tinh không.
Ước chừng một lúc lâu sau, Cự Long ngừng lại, mà ở trước mặt mọi người cách đó không xa, nơi đó có một cánh cửa.
Trên cửa, có một chữ màu đen nho nhỏ: Đạo!
Nhìn thấy cánh cửa này, thần sắc mọi người dần dần ngưng trọng lên.
Tiểu Thất quan sát cánh cửa kia, nàng đang muốn nói chuyện, một thanh âm từ bên trong truyền ra:
Thiên tài đến từ Thần Quốc, tới đây ngồi một chút?
Rõ ràng, đây là đang nói Tiểu Thất!
Tiểu Thất còn chưa nói chuyện, Nam Cung Uyển ở bên đột nhiên nói:
Không thể!
Hướng Kình cũng là trầm giọng nói:
Bệ hạ, không thể khinh địch!
Tiểu Thất nói khẽ:
Nó giết không được ta!
Nói xong, nàng đi về phía cánh cửa.
Dường như nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên dừng lại, quay người nhìn về phía Diệp Huyền:
Ngươi cùng ta đi vào!
Diệp Huyền:
“…”
Mọi người nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt đều là không hiểu.
Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
Được!
Nói xong, hắn cùng Tiểu Thất đi vào bên trong cánh cửa kia.
Bên trong cửa, là một thiên địa khác!
Một hòn đảo nhỏ.
Diệp Huyền cùng Tiểu Thất xuất hiện bên trên một hòn đảo nhỏ, đảo nhỏ không lớn, nước bốn phía trong veo thấy đáy.
Đỉnh đầu, trời xanh mây trắng!
Mà cách đó không xa, trước mặt hai người, một nữ tử đang ngồi. Nữ tử thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy trắng, tóc nàng màu trắng, ngay cả lông mày của nàng cũng đều là màu trắng.
Giờ phút này, bạch y nữ tử đang nhìn Diệp Huyền và Tiểu Thất.
Tiểu Thất cùng Diệp Huyền đi tới.
Trước mặt nữ tử, bày một khay trà, nàng làm một tư thế mời.
Tiểu Thất ngồi xuống, Diệp Huyền cũng ngồi xuống theo.
Tầm mắt Diệp Huyền một mực dừng ở mái tóc trắng trên người nữ tử, trong lòng cảm thấy rất là kỳ lạ, nguyên lai đây chính là Thiên Đạo...
Bạch y nữ tử liếc mắt đánh giá Tiểu Thất, cười nói:
Ngươi so với vị Vũ An Ninh năm đó còn cường đại hơn, cũng càng yêu nghiệt hơn so với nàng!
Tiểu Thất nhìn bạch y nữ tử:
Ngươi có hai lựa chọn, muốn nghe một chút không?
Bạch y nữ tử cười nói:
Nghe!
Tiểu Thất gật đầu:
Một, rời khỏi vũ trụ hỗn độn, vĩnh viễn không nên quay lại; hai, ta giết chết ngươi, khiến ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này!
Diệp Huyền:
“…”
Bạch y nữ tử lắc đầu cười một tiếng:
Tiểu cô nương, ta phải thừa nhận, ngươi xác thực hết sức yêu nghiệt. Nhưng ngươi nghĩ muốn giết ta, cũng không phải là một chuyện đơn giản!
Tiểu Thất nhìn bạch y nữ tử:
Ngươi chọn cái thứ hai, phải không?
Bạch y nữ tử mỉm cười:
Ngươi cũng có hai lựa chọn, nghe một chút chứ?
Tiểu Thất gật đầu:
Nói!
Bạch y nữ tử nhìn Tiểu Thất:
Thế giới phía dưới, ngươi có thể quản, nhưng, những gì của ta, ngươi không thể động.
Tiểu Thất hỏi:
Cái thứ hai thì sao?
Bạch y nữ tử cười nói:
Ta giết chết ngươi! Diệt Thần Quốc của ngươi!
Tiểu Thất gật đầu:
Ta lựa chọn cái thứ hai!
Thanh âm vừa dứt, cục diện trong nháy mắt an tĩnh lại.
Tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!
Cái thứ hai!
Lúc Tiểu Thất nói những lời này, Diệp Huyền biết, sự tình đã không còn cách nào dàn xếp được nữa!
Nữ tử tóc trắng cũng không ngoài ý muốn, nàng cười nói:
Ta hơi tò mò một chút, ngươi giết ta, thật sự là vì những người ở phía dưới kia, hay vì chính bản thân ngươi?
Tiểu Thất nhìn nữ tử tóc trắng:
Vì chính mình, cũng vì tất cả mọi người phía sau ta.
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Nhưng liệu ngươi đã nghĩ tới hay chưa, nếu như ta chết, sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào đối với vũ trụ hỗn độn? Phải biết, có thể ta là Thiên Đạo cuối cùng của vũ trụ hỗn độn này.
Thiên Đạo?
Tiểu Thất lắc đầu:
Ngươi tự xưng!
Nữ tử tóc trắng híp mắt lại, không nói gì.
Tiểu Thất lại nói:
Thế gian căn bản không có cái thứ gọi là Thiên Đạo, ngươi, chỉ có thể coi là Linh, là tương đối cường đại Linh của mảnh vũ trụ hỗn độn này. Mà ngươi, tự khoe mình là Thiên Đạo, ngự trị chúng sinh, xem chúng sinh chẳng khác nào kiến cỏ. Người trên thế gian, muốn có được căn nguyên nguyên bản của phiến thiên địa này, thì nhất định phải thần phục ngươi, bị ngươi nô dịch! Không có ngươi, thế giới này sẽ tốt hơn!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Vậy ngươi có biết, nếu không phải ta khống chế căn nguyên đó, với nhân loại tham lam các ngươi, chút căn nguyên ấy e đã sớm tan biến không còn gì! Khi đó sẽ trở thành tiền nhân hưởng phúc, hậu nhân tai ương! Ngươi hiểu chưa?
Tiểu Thất lắc đầu:
Ngươi cũng không phải vì vũ trụ hỗn độn này, ngươi chẳng qua là vì chính ngươi.
Nữ tử tóc trắng đáp:
Ta là vì chính ta, nhưng nếu không có ta trấn áp, ngươi có biết vũ trụ này lại sẽ biến thành cái dạng gì không?
Tiểu Thất nói khẽ:
Chúng ta còn phải cảm tạ ngươi sao?
Nữ tử tóc trắng lắc đầu:
Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta không nô dịch sinh linh thiên địa, tuy ta chiếm cứ căn nguyên mảnh vũ trụ hỗn độn này, nhưng ta cũng không có hưởng thụ một mình. Mà những năm gần đây, bởi nhờ sự khống chế của ta, cường giả cấp bậc Đế Cảnh của vũ trụ hỗn độn cực kì ít, ngươi hẳn cũng hiểu, nếu cường giả cấp bậc Đế Cảnh quá nhiều thì sẽ biến thành cái dạng gì.
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Biến thành cái dạng gì?
Nữ tử tóc trắng nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Rất nhiều thời điểm, người có thực lực càng mạnh, sẽ càng tham lam. Nếu cường giả cấp bậc Đế Cảnh quá nhiều, kết quả chính là chút căn nguyên này sẽ bị họ hấp thu sạch, thậm chí còn bị họ kiểm soát.
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 990: Bốn Người
Nói đến đây, nàng nhìn thoáng qua Tiểu Thất, cười nói:
Nếu như ta chết, chút căn nguyên đó nhất định sẽ bị nàng kiểm soát, khi ấy, nàng muốn cho ai thì cho người đó. Thần Quốc vì sao càng ngày càng cường đại, chính vì bọn họ hấp thu tất cả căn nguyên của Đông Hoang giới. Mà bây giờ, căn nguyên của Đông Hoang giới, đã muốn tiêu hao hết chín phần.
Tiểu Thất nói khẽ:
Căn nguyên, vốn là của vũ trụ, không phải của riêng ai.
Nói xong, nàng đứng lên:
Ngươi đã không chọn rời đi, vậy thì xuất thủ đi!
Thanh âm vừa dứt, toàn bộ đám người Hướng Kình xuất hiện ở sau lưng Tiểu Thất.
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Đều là Đế Cảnh nhỉ!
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:
Nhưng ta có chút không rõ, ngươi gọi tên này tới làm cái gì?
Diệp Huyền:
“…”
Tiểu Thất lãm đạm nói:
Hắn rất yếu sao?
Nữ tử tóc trắng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền:
Yếu!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Ta cũng không phải yếu đến vậy đi?
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Ít nhất tạm thời rất yếu. Nhưng ngươi khiến ta hơi bất ngờ, bởi vì cái tháp kia vậy mà lại nhận ngươi làm chủ nhân!
Diệp Huyền hỏi:
Ngươi biết nó?
Nữ tử tóc trắng lắc đầu:
Không biết, chẳng qua là tiếp xúc qua một lần.
Nói xong, tay phải nàng mở ra, rất nhiều sắc đỏ Hỏa Liên đột ngột xuất hiện.
Hỏa!
Cách đó không xa, Nam Cung Uyển nhíu mày:
Thánh Hỏa Liên!
Diệp Huyền nhìn về phía Nam Cung Uyển, nàng giải thích:
Thánh Hỏa Liên, đệ nhất thần hỏa của vũ trụ hỗn độn, có thể so với Đế Cảnh Đỉnh Phong.
Đúng lúc này, từ phía sau nữ tử tóc trắng, đột nhiên xuất hiện một giọt nước trong suốt màu lam. Giọt nước lớn chừng ngón cái, lóng lánh lung linh, rất là đẹp mắt.
Thủy Phách!
Nam Cung Uyển nhìn nữ tử tóc trắng:
Nếu như ta đoán không sai, Ngũ Hành Thánh Linh đều trong tay ngươi!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Đoán đúng một nửa!
Vừa dứt lời, từ bên phải nàng đột nhiên xuất hiện một viên cầu màu vàng, viên cầu đó tỏa ra kim quang nhàn nhạt, bên trong ẩn chứa một cỗ năng lượng cực kì kinh khủng!
Mà tử phía bên trái của nữ tử tóc trắng, xuất hiện một nhánh cây cùng với một tiểu thổ nhân.
Toàn thân nhánh cây có màu xanh biếc, phía trên là hai chiếc lá xanh, tiểu thổ nhân thì chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng trông như người thật. Lúc này nó đang cười hì hì, quan sát đám người Tiểu Thất!
Ngũ Hành Thánh Linh!
Tiểu Thất nhìn nữ tử tóc trắng:
Chỉ như vậy?
Nữ tử tóc trắng cười đáp:
Còn chưa đủ à?
Vừa dứt lời, tiểu thổ nhân kia đột nhiên từ bên người nàng xông ra ngoài, mà trong nháy mắt tiểu thổ nhân lao ra đó, Hướng Kình bên cạnh Tiểu Thất đột nhiên bước về phía trước một bước, chém xuống một kiếm.
Oanh!
Một đạo kiếm khí gây ra chấn động, mọi người nhanh chóng liên tiếp lùi lại!
Mà Hướng Kình vừa xuất một kiếm đó cũng liên tục lùi lại, vừa lui, liền trực tiếp thối lui đến hơn ngàn trượng trên mặt biển!
Nhìn thấy một màn này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức ngưng trọng hẳn lên, tiểu thổ nhân đó cư nhiên biến thái như vậy?
Ở xa xa, tiểu thổ nhân nhếch miệng cười một cái, ngay sau đó, nó lại một lần nữa lào về phía Hướng Kình!
Tốc độ quá nhanh, những nơi nó đi qua, không gian trực tiếp bị nó phá vỡ một cách đầy uy lực!
Lúc này, hai mắt Hướng Kình híp lại, trong mắt có một tia ngưng trọng. Hắn không dám chủ quan, ngay lập tức bước ra phía trước một bước. Trong chớp mắt, một mảnh kiếm quang chấn động được xuất ra!
Ầm ầm!
Cơ hồ là trong nháy mắt, nước biển dưới chân Hướng Kình lập tức bốc hơi, còn Hướng Kình lại một lần nữa nhanh chóng lùi lại. . .
Áp chế!
Vừa giao thủ một lần, Hướng Kình đã bị áp chế!
Lúc này, nữ tử tóc trắng đột nhiên cười nói:
Kiếm tu này không tệ ha!
Lời vừa ngưng, nhánh cây ở bên cạnh đột nhiên bay ra ngoài, trong tích tắc, từng sợi dây leo đột nhiên xuất hiện khắp bốn phía!
Những dây leo này cứ như thể được mọc ra từ trong không gian, vô cùng kinh khủng!
Lúc ấy, Hướng Hữu đột nhiên ngăn ở trước mặt Tiểu Thất, sau một khắc, từng sợi kiếm khí liền như một tấm lưới bao trùm khắp bốn phía.
Xuy xuy xuy xùy!
Từng âm thanh keng keng của tiếng cắt chém tiếng không ngừng vang lên!
Không chỉ những dây leo kia bị cắt chém, mà bốn phía không gian cũng bị cắt nát toàn bộ, doạ người vô cùng!
Lúc này đây, nhánh cây nọ đột nhiên lướt về phía Hướng Hữu, thân hình Hướng Hữu run lên, bay lên không trung. Hắn vừa bay đến trên không, một sợi dây leo bén nhọn đột nhiên từ phía dưới vọt thẳng theo!
Trên không, ánh mắt Hướng Hữu băng lãnh, hắn dùng kiếm chém nhanh xuống phía dưới một chém.
Xùy!
Kiếm này vừa chém xuống, dây leo bén nhọn đó trực tiếp bị phân thành hai, thế nhưng sau một khắc, vô số dây leo từ bên trong không gian xung quanh Hướng Hữu chui ra, lít nha lít nhít, Hướng Hữu trong khoảnh khắc này đã bị đám dây leo bao phủ!
Mà ở bên trong đám dây leo, mơ hồ thấy được kiếm quang!
Tiểu Thất nhìn nữ tử tóc trắng trước mặt, nữ tử tóc trắng mỉm cười. Bên cạnh nàng, tiểu cầu màu vàng đột nhiên bắn về phía Trấn Quan Đao bên cạnh Tiểu Thất.
Trấn Quan Đao đột nhiên rút đao!
Oanh!
Giữa tràng cuộc bùng nổ một mảnh kim quang, mà Trấn Quan Đao cùng tiểu cầu màu vàng cơ hồ là đồng thời lùi nhanh lại!
Thế nhưng sau một khắc, một người một cầu lại tiếp tục lao vào nhau.
Từ bên cạnh nữ tử tóc trắng, viên thủy cầu đột ngột phóng về phía Diêm Đao.
Diêm Đao mặt không biểu tình, hắn bước một bước tới phía trước, một sợi kiếm quang bất chợt lóe lên!
Đao quang mau lẹ!
Ầm ầm!
Bốn phía không gian trong nháy mắt nứt ra, thế nhưng sau một khắc, bốn phía không gian trực tiếp khôi phục như bình thường!
Trong phút chốc, từng cột sóng đột nhiên xuất hiện khắp bốn phía, sau đó hướng phía Diêm Đao ập tới.
Cột sóng chằng chịt, cực kỳ doạ người!
Cách đó không xa, Diệp Huyền vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện, những người bên cạnh Tiểu Thất đều bị áp chế! Linh kia cứ như thể sẽ không bao giờ thụ thương, mà ngược lại, lực lượng vô cùng vô tận!
Kinh khủng nhất là, không gian bốn phía giống như đang giúp đỡ Linh!
Thiên địa chi Linh!
Được thiên địa chiếu cố!
Diệp Huyền nhìn về phía nữ tử tóc trắng, trong tay nữ tử tóc trắng vẫn còn đóa hỏa diễm kia.
Nữ tử tóc trắng nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh Tiểu Thất, sau đó tầm mắt nàng rơi vào trên thân Dư Thương Hành tay cầm trường thương.
Dư Thương Hành khẽ gật đầu, hắn đi ra, mà trong tay nữ tử tóc trắng, đóa hỏa diễm kia đột nhiên bay ra ngoài. Trong nháy mắt nó bay ra khỏi bàn tay nữ tử tóc trắng, nhiệt độ bốn phía lập tức tăng lên dữ dội, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong trong một ngọn núi lửa, cực kỳ doạ người!
Dư Thương Hành mặt không biểu tình, đưa tay bắn một phát!
Oanh!
Một đạo hỏa diễm trong phút chốc bộc phát, một cỗ sóng lửa trong phút chốc phủ kín bốn bề.
Bất quá, không gian bên cạnh mấy người Tiểu Thất cùng nữ tử tóc trắng lại là rất bình thường, những hỏa diễm kia cứ tiến về phía mảnh không gian này là lại tự động tản ra khắp bốn phía!
Giờ khắc này, bên người Tiểu Thất còn có bốn người.
Nho viện Lỗ phu tử, Binh Gia Hàn U Tử, cùng với Tung Hoành gia Vương Cảnh Chi cùng Nguyên Nhất nọ!
Đương nhiên, Nam Cung Uyển không tính, dù sao, nàng cũng không có chiến lực gì!
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 991: Ngươi Tranh Thủ Thời Gian Quỳ Xuống Cho Lão Tử!
Lúc này, Lỗ phu tử đột nhiên cười nói:
Không biết các hạ dùng cái gì để đối phó với ba người bọn ta.
Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Lỗ phu tử, cười đáp:
Đừng có gấp!
Vừa nói xong, ngón tay nàng nhẹ nhàng quét qua bên phải một cái, trong chốc lát, đảo nhỏ nứt ra, rất nhanh, một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên xuất hiện.
Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, từ trong lòng đất, một cự thú màu đen đột nhiên chậm rãi bước ra!
Cự thú cao tới mười trượng, hình dạng như trâu, toàn thân đen kịt, từ trên thân tỏa ra một cổ khí tức cổ xưa cực kỳ khủng bố. Nhìn thấy cự thú này, một thanh âm đột nhiên từ bên trong Diệp Huyền vang lên:
Đây là Đế Quân thú.
Thanh âm của Đế Khuyển!
Diệp Huyền liền vội hỏi:
Đế Quân thú là cái gì?
Đế Khuyển trầm giọng nói:
Thủ hộ thú của Hồn Tộc.
Thủ hộ thú của Hồn Tộc?
Diệp Huyền ngây cả người, sau đó hắn nói:
Chính là tử thù của ngươi?
Đế Khuyển nói:
Đúng!
Diệp Huyền nói:
Ngươi muốn ra đó chơi với nó sao?
Đế Khuyển cả giận đáp:
Làm cái gì a! Nó mặc dù không phải thời kì Đỉnh Phong, nhưng rõ ràng cũng không cách thời kỳ Đỉnh Phong bao nhiêu, mà ta đây? Ta hiện tại đang thời kỳ suy yếu, ra là để ăn đòn hả?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Đế Khuyển huynh, thương thế của ngươi còn chưa khỏi sao?
Đế Khuyển trầm giọng đáp lại:
Không phải chưa khỏi, mà ta hiện tại có khả năng sẽ tiến hóa huyết mạch! Hiện tại là thời kỳ mấu chốt, không thể ra tay! Chờ ta tiến hóa huyết mạch rồi, cái tên này ở trước mặt ta chỉ là cặn bã!
Diệp Huyền:
“…”
Cách đó không xa, nữ tử tóc trắng đột nhiên cười nói:
Đế Quân, cùng vị Diệp thành chủ này của chúng ta chơi đùa một chút!
Diệp Huyền lập tức giận dữ:
Cái quỷ gì! Ta không chơi với nó đâu!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Kỳ thật, ta đã để ý ngươi từ rất lâu ! Nhưng vì đối phó với Thần Quốc, ta một mực không thể phân thân được! Mà cái tên Tinh chủ kia lại thật quá ngu xuẩn. . . Không nói tới cái tên ngu xuẩn đó nữa! Nếu ngươi đã tới, vậy lần này dù thế nào cũng không thể để ngươi chạy thoát!
Thanh âm nàng vừa dứt, Đế Quân bên cạnh nàng hướng thẳng về phía Diệp Huyền vọt tới!
Vừa xông lên, một cỗ uy áp cường đại lập tức khiến cho Diệp Huyền thở không nổi!
Diệp Huyền vừa sợ vừa giận, đột nhiên, hắn phẫn nộ xuất ra Trấn Hồn kiếm chỉ về phía Đế Quân, quát:
Nghiệt súc, ngươi có biết đây là cái gì không? Ta chính là Minh Vương chuyển thế, ngươi tranh thủ thời gian quỳ xuống cho lão tử!
Tiểu Hồn:
“…”
...
Nghe Diệp Huyền nói, tất cả mọi người ngơ ngác.
Mà Đế Quân kia còn ngừng lại thật!
Nữ tử tóc trắng cau mày lại.
Đế Quân nhìn Diệp Huyền, trong mắt nó có một tia nghi hoặc:
Nhân loại, vì sao kiếm này lại ở trong tay ngươi?
Thấy nó dừng, Diệp Huyền mới thở phào một hơi! Trình hắn hiện tại không thể chống lại cái tên này được!
Hắn lạnh lùng nói:
Vì sao trong tay ta? Chả lẽ ngươi không biết sao?
Đế Quân nhăn mày lại:
Ta biết cái gì?
Diệp Huyền cả giận nói:
Đây là Hồn Tộc trấn tộc chi bảo, vì sao nó lại ở trong tay ta? Tự ngươi nghĩ đi! Ngươi nghĩ cho ta!
Nó suy nghĩ chốc lát, sau đó nói:
Ngươi trộm!
Diệp Huyền:
“...”
Đế Quân càng nghĩ càng thấy ý kiến của mình là chính xác, thế là, mắt nó dần dần trở nên lệ khí, mà đúng lúc này, Trấn Hồn kiếm đột nhiên bay tới trước mặt nó.
Tiểu Hồn nói:
Đế Quân, ngươi còn nhớ ta không?
Tiểu Hồn!
Đế Quân sửng sốt:
Ngươi, ngươi là Tiểu Hồn Quân. . .
Tiểu Hồn nói:
Đế Quân, hắn chính là truyền nhân mà chủ nhân thân định, ngươi dám đánh hắn, chủ nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Chủ nhân!
Nghe được hai chữ này, Đế Quân biến sắc.
Minh Vương!
Nó không hề quên người này, y mới là chủ nhân chân chính của nó!
Đế Quân nhìn thoáng qua Diệp Huyền:
Vì sao chủ nhân lại lựa chọn hắn?
Tiểu Hồn nói:
Đây là chủ nhân lựa chọn. Ngoài ra, hắn còn là đệ đệ của Giản Tự Tại, ngươi đánh hắn, nữ nhân kia chắc chắn sẽ không buông tha ngươi!
Giản Tự Tại!
Đế Quân nghe được ba chữ này, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ kiêng dè. Tại thời đại kia, kể cả là thần tộc hay Minh Tộc, đều là vô cùng sợ Giản Tự Tại!
Nữ nhân này mà điên lên, tộc nhân mình cũng xử hết!
Yên lặng một lát sau, Đế Quân nhìn nữ tử tóc trắng:
Ta không thể gây tổn thương cho hắn!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Có thể! Ngươi đổi người khác!
Đế Quân quay đầu nhìn Nguyên Nhất, sau một khắc, nó lao thẳng đến chỗ nàng.
Nơi xa, Nguyên Nhất bình tĩnh, sau một khắc, pháp trượng trong tay nàng đột nhiên bắt đầu động đậy. Dần dần, từng đạo đao gió đột nhiên xuất hiện ở trong sân, chúng như lưỡi đao sắc bén, đi tới đâu không gian trực tiếp bị cắt ra tới đấy!
Mà Đế Quân thì trực tiếp dùng thân thể chống lại, nó đấu đá lung tung, những cái kia đao gió đều bị nó đụng nát. Mà khi đến trước mặt Nguyên Nhất, nàng ta lại biến ra ngoài ngàn trượng. Một khắc sau, xung quanh Đế Quân đột nhiên xuất hiện vô số lôi điện, bao phủ lấy nó.
Rầm rập!
Bốn phía, không gian chấn động từng cơn.
Cũng không lâu lắm, Đế Quân bước ra, ngay sau đó, một lực lượng cường đại ụp thẳng về khía đối diện.
Nguyên Nhất khép mắt, cầm pháp trượng, nhẹ nhàng ngâm xướng, rất nhanh, từng luồng lực lượng cường đại tụ đến. Nàng đột nhiên mở hai mắt ra, cầm pháp trượng điểm phía trước một cái:
Phá!
Ầm ầm!
Một sức mạnh cường đại đột nhiên bộc phát ra, Đế Quân nhanh chóng lùi lại mấy trăm trượng!
Nó vừa dừng lại một cái, không gian trước mặt nó đột nhiên sôi trào lên, sau một khắc, Nguyên Nhất cầm pháp trượng nhẹ nhàng điểm một cái:
Khóa!
Dứt lời, từng dây xích sắt trong suốt trực tiếp khóa nó lại!
Xiềng xích không gian!
Sau khi bị giam lại, từng đạo lôi điện bao phủ lấy nó như cuồng phong bạo vũ...
Nhưng mà không bao lâu, nó gầm lên giận dữ, trực tiếp chấn vỡ những xiềng xích không gian, rồi nhảy lên, lao về phía Nguyên Nhất cách đó không xa.
Nguyên Nhất bình tĩnh, nàng mở tay trái, một tấm phù lục màu vàng hiện ra, nàng niệm chú rồi nó bắt đầu rung lên!
Đến khi Đế Quân còn cách Nguyên Nhất hơn một trượng, tấm phù lục màu vàng đột nhiên bay ra ngoài, sau một khắc, một lực lượng hủy thiên diệt địa bộc phát ra!
Oanh!
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 992: Ngươi Nghĩ Cho Ta!
Đế Quân bị ép đứng tại chỗ, cùng lúc đó, nước biển quanh đảo nhỏ đột nhiên phóng lên tận trời, bao phủ nó!
Trong làn nước, Đế Quân điên cuồng rống giận, muốn xông ra nhưng nước biển chậm rãi biến thành băng.
Một lát sau, toàn bộ nước biển đông lại, mà Đế Quân đã bị đóng băng!
Thấy thế, nữ tử tóc trắng vẫn mang nét cười nhạt.
Nguyên Nhất nhìn thoáng qua, sau đó lui về một bên.
Diệp Huyền nhìn Nguyên Nhất, nữ nhân này không phải mạnh một cách bình thường đâu!
Đúng lúc này, thanh âm Đế Khuyển đột nhiên vang lên:
Cẩn thận!
Diệp Huyền vội vàng nhìn về phía Nguyên Nhất:
Cẩn thận!
Nguyên Nhất nhìn sang, sau một khắc, Đế Quân bị đóng băng đột nhiên lao ra, một khí tức cường đại bao phủ khắp sân.
Ầm ầm!
Nguyên Nhất bị đẩy lui ra ngoài ngàn trượng!
Mà giờ khắc này, quanh người Đế Quân tản ra một khí tức quỷ dị!
Đế Khuyển đột nhiên nói:
Nó cuồng bạo rồi! Tiểu nữ oa kia gặp nguy hiểm!
Diệp Huyền nhìn Đế Quân, nó vọt thẳng đến Nguyên Nhất, tốc độ ít nhất tăng gấp đôi lúc trước!
Vẻ mặt nàng cũng dần ngưng trọng, nhẹ nhàng vung pháp trượng. Không gian trước mặt nàng trực tiếp mờ đi, rất nhanh, xung quanh xuất hiện vô số hỏa diễm thần bí, chúng bao phủ lấy Đế Quân!
Thế nhưng chúng cũng không thể tạo ra tổn thương mang tính trí mạng cho Đế Quân.
Đúng lúc này, nữ tử tóc trắng nhìn sang Diệp Huyền, cười nói:
Trấn Hồn kiếm! Ta cũng không nghĩ tới!
Diệp Huyền trầm giọng nói:
Tinh chủ là ngươi chỉ thị?
Nữ tử tóc trắng mỉm cười:
Ngươi nghĩ sao?
Diệp Huyền yên lặng. Không cần phải nói, chắc chắn là nữ nhân này chỉ thị. Bằng không thì, Tinh chủ không thể nào tự nhiên điên cuồng nhằm vào mình trong khi biết rõ đang gặp tình huống bất lợi cả!
Nữ nhân này mới thật sự là hắc thủ đứng sau!
Lúc này, nữ tử tóc trắng cười nói:
Bảo vật kia của ngươi có thể là thứ tốt! Phải biết, ta tụ tập phần lớn bảo vật của hỗn độn vũ trụ, thế nhưng không có cái nào bằng được cái tháp kia, thôi thì ngươi đưa nó cho ta?
Diệp Huyền vô cảm:
Nếu không đem ta cho ngươi?
Nữ tử tóc trắng cười ha ha một tiếng:
Qua nhiều năm như vậy, ngươi là nhân loại thứ hai dám nói lời như thế trước mặt ta đấy!
Diệp Huyền hỏi:
Người đầu tiên là ai?
Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Tiểu Thất:
Là nàng! Tuy nhiên các ngươi đều sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì hành vi ngu xuẩn của mình thôi.
Dứt lời, ba tên lão giả xuất hiện ở sau lưng nàng.
Nhìn thấy họ, Tiểu Thất nói khẽ:
Ta hiểu rồi! Những năm gần đây, ngươi vẫn đang bồi dưỡng thế lực cho mình.
Thiên đạo cười nói:
Năm đó Thần Quốc ngươi đồ sát tỷ tỷ của ta, ta đã biết, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ ra tay với ta thôi. Nếu như là ngàn năm trước, ta còn không thể nào ngăn cản các ngươi! Đáng tiếc, các ngươi thời vận không đủ, gặp phải người không thể địch được, tinh nhuệ Thần Quốc đều ngã xuống.
Tiểu Thất gật đầu:
Cuộc đời đều sẽ có bước ngoặt vậy thôi, nhưng lần này chẳng có khúc cua nào cả!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Kỳ thật, các ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn diệt Thần Quốc các ngươi, đám người các ngươi quá cường đại! Không dễ khống chế!
Ba người kia vọt thẳng tới đám người Lỗ phu tử!
Đại chiến bắt đầu!
Giờ chỉ còn Diệp Huyền, Tiểu Thất và Nam Cung Uyển.
Tiểu Thất nhìn Nam Cung Uyển, người sau hơi hơi thi lễ, rồi thối lui ra khỏi phiến thiên địa này. Nam Cung Uyển là mưu sĩ, mà không phải chiến sĩ!
Tiểu Thất nhìn xem nữ tử tóc trắng:
Ngươi đánh với ta?
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Ta chuẩn bị cho ngươi một đối thủ.
Dứt lời, một lão giả gầy khô đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng.
Lão ta chỉ có một cước, một tay, trên đầu chỉ có hai ba lọn tóc, nhìn rất đáng sợ.
Lão nhìn Tiểu Thất, thần sắc bình tĩnh.
Tiểu Thất đột nhiên cười.
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Là cảm thấy ta khinh thị ngươi sao? Không, ta rất xem trọng ngươi! Dù sao, ngươi cũng là kiếm tu yêu nghiệt nhất vũ trụ hỗn độn này từ trước tới nay!
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Ta thì sao?
Nữ tử tóc trắng nhìn sang:
Ngươi đừng có mà nháo, đợi chút nữa ta tự mình xử lý ngươi!
Diệp Huyền:
“...”
Nữ tử tóc trắng nhìn lão giả khô gầy, cười khẽ:
Xem ra, người vũ trụ hỗn độn này, đã quên ngươi mất rồi.
Khô gầy lão giả nói khẽ:
Năm đó ngươi cứu ta một mạng, bây giờ, ta thay ngươi đánh một trận này.
Nữ tử tóc trắng gật đầu:
Mặc kệ thắng thua, hai chúng ta xong.
Khô gầy lão giả gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Thất, nói khẽ:
Khó có thể tưởng tượng, ngươi mới mười mấy tuổi...
Lúc này, thanh âm Nam Cung Uyển đột nhiên vang lên:
Bệ hạ, hắn là Thủy Nguyên Đế, vị cường giả phong đế đầu tiên của vũ trụ hỗn độn, cũng là đệ nhất nhân được vinh danh sau khi thần tộc thời đại trôi qua.
Thủy Nguyên Đế!
Sau khi Thần tộc thời đại trôi qua, có một quãng thời gian văn minh võ đạo rơi vào thời kỳ yếu kém, nhưng cũng không có nghĩa là không có cường giả!
Thủy Nguyên Đế, tồn tại chói mắt nhất thời kỳ đó!
Bởi vì hắn là người đầu tiên phong đế sau thời đại thần tộc!
Thủy Nguyên Đế nhìn Tiểu Thất:
Ra tay đi!
Tiểu Thất lắc đầu.
Thủy Nguyên Đế nhíu mày:
Ta cũng không có tư cách cho ngươi ra tay?
Xác thực là không!
Sau lưng Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tuổi trung niên.
Nam tử trung niên cầm một thanh quạt xếp, nở nụ cười nhạt:
Kẻ hèn Cố Trường Võ, một tên Võ sư nho nhỏ của Thần Quốc!
Võ sư!
Cố Trường Võ, đây có thể không thuộc về Võ sư, hắn là Võ sư của toàn bộ quân đội, kể cả Thần Võ quân cùng với Ám Vệ quân thần bí!
Trọng yếu nhất chính là, hắn cũng là một trong những lão sư của Tiểu Thất!
Thủy Nguyên Đế nhìn Cố Trường Võ:
Chuyển sang nơi khác!
Lão trực tiếp biến mất.
Cố Trường Võ nhìn nữ tử tóc trắng:
Bệ hạ cần phải cẩn thận.
Nói xong, hắn cũng biến mất theo.
Giữa sân, chỉ còn lại có ba người.
Diệp Huyền cùng Tiểu Thất, còn có nữ tử tóc trắng.
Nữ tử tóc trắng vẫn cười nhạt, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Qua hai chiêu?
Diệp Huyền yên lặng.
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Không dám?
Diệp Huyền nói khẽ:
Ngươi thật sự cảm thấy ta dễ bắt nạt à?
Nữ tử tóc trắng gật đầu:
Đúng vậy!
Diệp Huyền nói khẽ:
Chuyển sang nơi khác đánh?
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Đổi chỗ nào?
Diệp Huyền nói:
Tiến vào tháp của ta đánh đi! Ta cam đoan không đánh chết ngươi!
Tiểu Thất:
“...”
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 993: Thiên Tru!
Tiến vào tháp đánh!
Nữ tử tóc trắng đột nhiên cười ha ha một tiếng:
Diệp Huyền, ngươi cũng mặt dày quá đấy!
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:
Nhưng ta bằng lòng cùng ngươi tiến vào tháp.
Tiến vào tháp!
Diệp Huyền yên lặng. Hắn không ngờ nàng ta lại thật sự đồng ý cùng hắn tiến vào tháp! Đối phương đang quá tự tin hay là tự đại? Chắc chắn là quá tự tin rồi! Bởi vì nàng ta chẳng hề giống kẻ ngu tí nào!
Thấy Diệp Huyền yên lặng, nữ tử tóc trắng cười nói:
Sợ?
Diệp Huyền lắc đầu:
Sợ cái gì! Đi thôi!
Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên nói:
Ta cũng đi!
Diệp Huyền nhìn Tiểu Thất, gật đầu:
Tất cả vào đi!
Rồi ba người đồng thời biến mất.
Giới Ngục tháp, trong tháp.
Nữ tử tóc trắng nhìn bốn phía, nói khẽ:
Cái này chính là thứ đến từ Ngũ Duy sao?
Tiểu Thất cũng đang quan sát xung quanh.
Lúc này, tầm mắt nữ tử tóc trắng đột nhiên dừng ở Tiểu Linh Nhi cách đó không xa, nó nhìn nàng ta, trong mắt là đề phòng.
Nữ tử tóc trắng nói khẽ:
Căn Nguyên Chi Linh. . .
Tiểu Linh Nhi nhìn lại:
Ngươi không phải người!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Đúng là ta không phải nhân loại!
Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói:
Các ngươi có thể địa phương khác đánh nhau không?
Nàng sợ, sợ mấy người đánh nhau bên trong này sẽ làm Linh thụ hỏng hết!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Đi địa phương khác đánh, đại ca ca ngươi sẽ không có bất kỳ phần thắng nào.
Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyền, nàng do dự một chút, sau đó nói:
Ca ca, ngươi, ngươi không đánh lại nàng!
Nàng cùng nữ tử tóc trắng kỳ thật thuộc về đồng loại, có thể cảm nhận được nàng ta kinh khủng cỡ nào!
Nữ tử tóc trắng đột nhiên cười nói:
Ta cũng không có ý định đánh với hắn!
Nàng ta mở tay, trong chốc lát, toàn bộ Giới Ngục tháp bắt đầu run rẩy!
Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền híp hai mắt lại, nữ nhân này muốn thu phục Giới Ngục tháp?
Mà đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử tóc trắng.
A Việt!
A Việt nhìn xem nữ tử tóc trắng:
Cút ra ngoài!
Nữ tử tóc trắng nhếch miệng cười một tiếng:
Không!
A Việt đột nhiên nói:
Quy vị!
Đại Địa đạo tắc, Mộng chi đạo tắc cùng với Không Gian đạo tắc đột nhiên chui vào giữa chân mày Diệp Huyền, không chỉ ba đạo tắc này, A Việt cũng chui vào nốt.
Hắn trợn hai mắt lên, lúc này, thanh âm A Việt vang lên trong đầu:
Thôi động Giới Ngục tháp!
Diệp Huyền vội vàng làm theo, rất nhanh, Giới Ngục tháp thôi động. Trên đỉnh đầu nữ tử tóc trắng, một chữ 'Tù' huyết hồng hư ảo lặng yên xuất hiện.
Nàng ta biến sắc, sau một khắc trực tiếp rời đi Giới Ngục tháp!
Nhưng mà, cái chữ 'Tù' huyết hồng kia vẫn ở trên đỉnh đầu nàng!
Diệp Huyền cũng ra Giới Ngục tháp, hắn nhìn nữ tử tóc trắng. Giờ phút này, hắn cảm giác bên trong thân thể của mình có một lực lượng thần bí! Sức mạnh này làm cho hắn cảm thấy mình có thể chưởng khống hết thảy!
Diệp Huyền mặt mày méo mó, nhưng đúng lúc này, sức mạnh ấy tan biến, mà A Việt cùng mấy đạo đạo tắc đã trở lại trong tháp!
Diệp Huyền ngây cả người, sau đó nói:
Đừng ngừng lại! Chúng ta giết chết nàng!
A Việt không có trả lời, mà là về tới lầu thứ năm.
Diệp Huyền:
“...”
Phía đối diện, nữ tử tóc trắng nhìn hắn:
Quả nhiên nó đã nhận ngươi làm chủ nhân!
Thời khắc này nàng mang vẻ ngưng trọng, bởi vì vừa trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được nguy hiểm!
Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất:
Tiểu Thất cô nương, ta cảm thấy không cần thiết phải nói thêm với nàng!
Tiểu Thất gật đầu, nàng nhìn về phía nữ tử tóc trắng, sau một khắc, nàng đột nhiên tan biến.
Xùy!
Một sợi kiếm mang chợt lóe lên.
Gần như là đồng thời, nữ tử tóc trắng lùi lại, vừa lui đã đi ngàn dặm, thế nhưng sợi kiếm mang ấy vẫn ở trước mặt nàng!
Nàng ta hợp hai tay lại, trực tiếp hợp ở cái kia sợi kiếm mang, thế nhưng sau một khắc ——
Oanh!
Nữ tử tóc trắng lại lui mấy ngàn dặm, trực tiếp đi ra khỏi tầm mắt Diệp Huyền!
Mà vào thời khắc này, không gian đột nhiên hư ảo!
Diệp Huyền nghiêm túc, do một kiếm kia tạo thành!
Đây là một không gian được mở ra, thế mà lại không chịu nổi một kiếm này của Tiểu Thất!
Rất nhanh, không gian triệt để hư ảo, tất cả mọi người xuất hiện ở trong tinh không mịt mờ!
Mà nữ tử tóc trắng kia chẳng biết lúc nào lại về tới trước mặt Tiểu Thất:
Thật là một kiếm lợi hại!
Nàng đột nhiên cách không ra một quyền với Tiểu Thất. Một đường quyền rất bình tĩnh! Nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa!
Cơ thể Tiểu Thất đột nhiên mờ đi, sau một khắc, sức mạnh mà nữ tử tóc trắng tạo ra đột nhiên bị cắt đôi, nàng ta lại bị chấn lui gần nghìn dặm!
Nữ tử tóc trắng vừa dừng lại một cái, Tiểu Thất đột nhiên rút kiếm.
Xùy!
Một sợi kiếm khí phá không mà đi! Kiếm khí như muốn xé nát phiến tinh không này, cực kỳ khủng bố!
Phía kia, nữ tử tóc trắng mở tay ra, sau đó nhẹ nhàng đè về phía trước:
Vạn vật tụ!
Ầm ầm!
Không gian trước mặt nàng đột nhiên run lên, trong chớp mắt, một lực lượng thần bí mạnh mẽ chặn lại sợi kiếm khí!
Lúc này, nữ tử tóc trắng lại nói:
Phân!
Sợi kiếm khí trực tiếp bị phân liệt ra rồi tan biến.
Nơi xa, Tiểu Thất chậm rãi đi đến.
Nữ tử váy trắng cười khẽ:
Nếu như ngươi mong muốn nghịch thiên, thì với chút thực lực ấy, sợ là chưa đủ!
Tiểu Thất đột nhiên tan biến.
Nữ tử váy trắng ngưng lại, thân thể mờ đi.
Mà lúc này, Tiểu Thất đã xuất hiện ở sau lưng nàng.
Chết rồi?
Cách đó không xa, Diệp Huyền đột nhiên sửng sốt. Không phải xong luôn rồi đó chứ?
Mà lúc này, nữ tử tóc trắng chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ở chỗ Tiểu Thất đã đứng.
Tiểu Thất quay người nhìn, người sau nói khẽ:
Vậy mà chém mất một bộ phân thân!
Phân thân!
Cách đó không xa, Diệp Huyền thần sắc cứng lại, hắn không ngờ vừa rồi lại chỉ là một phân thân! Vấn đề lớn rồi đây!
Hiện tại cái trước mặt này là phân thân hay là bản thể chứ?
Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất, nàng đi về phía nữ tử tóc trắng, đi rất chậm.
Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:
Không thể không nói, qua nhiều năm như vậy ngươi đúng là tồn tại yêu nghiệt nhất của hỗn độn vũ trụ! Dù cho đặt ngươi ở thần tộc thời đại, ngươi cũng có thể ngạo thị quần hùng!
Tiểu Thất nói khẽ:
Cái thế giới này, không cần Thiên Đạo.
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Không có ta! Cũng sẽ có Thiên Đạo khác thôi, tỉ như ngươi, nếu như ta thua, ngươi chính là Thiên Đạo tiếp theo!
Tiểu Thất lắc đầu:
Ta sẽ không làm Thiên Đạo.
Nữ tử tóc trắng nhìn xem Tiểu Thất:
Ngươi có biết nhân loại các ngươi tham lam đến mức nào không? Thế giới này đến thế giới khác bị hủy diệt, đều là vì các ngươi. Nếu không phải ta khống chế, hỗn độn vũ trụ này cũng đã sớm mất rồi!
Tiểu Thất nói khẽ:
Nhân loại muốn sinh tồn! Mà muốn sinh tồn, thì phải tu luyện, mà muốn tu luyện, lại phải hấp thu linh khí, đây là chuyện bắt buộc!
Nữ tử tóc trắng cười lạnh:
Cho nên, vùng vũ trụ này nên hi sinh ư?
Tiểu Thất lắc đầu:
Không có đúng sai, tất cả mọi người muốn sinh tồn, ngươi không chết thì là ta vong. Trừ phi, nhân loại cùng sinh linh diệt vong nơi này, bằng không thì kết cục sau cùng cũng đi theo hướng hủy diệt mà thôi.
Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất:
Có thể không có nhân loại các ngươi, vũ trụ sẽ sống càng lâu!
Tiểu Thất nói:
Ngươi không có tư cách bình luận thị phi, bởi vì ngươi cũng đang hấp thu bản nguyên vùng vũ trụ này, mà còn khống chế bản nguyên cùng với một chút đặc thù linh khí, ngươi cùng nhân loại chúng ta, cũng không có gì khác nhau!
Nữ tử tóc trắng lạnh lùng nói:
Ta không tu luyện, chẳng phải là để mặc nhân loại các ngươi xẻ thịt hay sao?
Tiểu Thất đáp:
Nhân loại không tu luyện, sẽ bị các ngươi xẻ thịt. Ta là nhân loại, ta là Thần Chủ Thần Quốc, ta chiến đấu vì con dân Thần Quốc, cũng đứng về phía nhân loại.
Nàng đột nhiên rút kiếm.
Xùy!
Một sợi kiếm khí chợt lóe lên.
Trong khoảnh khắc, thân thể nữ tử tóc trắng kia trực tiếp mờ đi.
Thế nhưng sau một khắc, thân thể đó lại ngưng tụ.
Nữ tử tóc trắng nhìn lại, đang muốn nói chuyện, Tiểu Thất lại đột nhiên xuất kiếm.
Kiếm qua trời cao, thân thể nữ tử tóc trắng trong nháy mắt bị phân thành hai, thế nhưng sau một khắc, nàng ta lại ngưng tụ!
Tiểu Thất ngừng lại.
Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:
Kỳ thật, ngươi nói không sai! Chúng ta lập trường khác biệt! Ta có thể nói cho ngươi biết, đợi chút nữa diệt ngươi xong rồi, ta sẽ lại chỉnh đốn hỗn độn vũ trụ. Khi đó, ta muốn này mảnh hỗn độn vũ trụ này không còn nhân loại. Nhân loại, thật sự quá đáng ghét.
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 994: Thiên Tru! (Hạ)
Tiểu Thất nói khẽ:
Vậy ngươi phải giết được ta trước đã!
Nữ tử tóc trắng gật đầu
Chắc chắn rồi! Ngươi đáng ghét nhất!
Nàng ta đột nhiên hợp hai tay lại, trong chốc lát, không gian trước mặt nứt vỡ, một cự thủ màu đen chui ra!
Tiểu Thất bình tĩnh, đưa tay ra một kiếm. Một kiếm nhẹ nhàng!
Nhưng chỉ một kiếm này đã chém vỡ bàn tay khổng lồ kia, cùng lúc đó, một sợi kiếm khí xuyên thủng trán nữ tử tóc trắng!
Xùy!
Kiếm khí xuyên qua, cũng không dừng lại, phá không mà đi, rồi nó tan biến phía cuối tinh không.
Mà lúc này, thân thể nữ tử tóc trắng đã ngưng tụ lại.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền sắc mặt trầm xuống, nữ nhân này không giết chết được sao?
Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:
Ta chính là Thiên Đạo nơi đây, chỉ cần vũ trụ nơi đây bất diệt, ta sẽ không phải chết! Mặc cho Kiếm đạo của ngươi thông thần, ngươi cũng không giết chết được ta, ngươi hiểu chưa?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
Ngươi học chiêu này thế nào? Ta cũng muốn học!
Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Diệp Huyền, cười nói:
Diệp Huyền, chờ ta xử lý nàng ta, sẽ đến thu dọn ngươi, cái chuyện ngày đó ngươi lấy căn nguyên chi khí ta vẫn còn nhớ đấy!
Diệp Huyền:
“...”
Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên nói:
Ngươi cho ta mượn kiếm!
Diệp Huyền ngây cả người, sau đó hắn bấm tay, Thiên Tru kiếm xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.
Nàng nắm chặt Thiên Tru, nhìn nữ tử tóc trắng:
Không biết thanh kiếm này có thể giết chết ngươi không!
Giờ khắc này, ý cười trên mặt nữ tử tóc trắng đã hoàn toàn biến mất.
âm lãnh!
Nữ tử tóc trắng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, tầm mắt như kiếm, có thể giết người!
Một bên, Tiểu Thất đột nhiên nói:
Một số thời khắc, ngoại vật vẫn phải dùng một chút.
Diệp Huyền:
“...”
...
Thiên Tru kiếm!
Lúc Tiểu Thất cầm lấy chuôi kiếm này, cuối cùng nữ tử tóc trắng kia cũng phải thay đổi sắc mặt!
Trong mảnh hỗn độn vũ trụ này, đúng là nàng thuộc về chủng tộc giết không chết! Thế nhưng, nếu như có chuôi kiếm này, mọi chuyện lại khác hoàn toàn!
Thiên Tru!
Nếu như nói Trấn Hồn kiếm chuyên nhằm vào linh hồn thể, thì Thiên Tru kiếm lại đặc biệt nhằm vào chủng linh vật Thiên Đạo!
Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên tan biến.
Xùy!
Một sợi kiếm quang chợt lóe lên!
Cách đó không xa, nữ tử tóc trắng sắc mặt biến hóa, sau một khắc đã lui ra ngoài ngàn dặm.
Không còn dám đón kiếm Tiểu Thất như trước nữa!
Tiểu Thất chậm rãi đi về phía nữ tử tóc trắng, nàng đi rất chậm, thế nhưng thân thể nàng dần dần mờ đi.
Nhanh đến mức cực hạn!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía vị trí nữ tử tóc trắng, nàng ta vẫn nhanh chóng lùi lại! Nàng ta không dám đón đỡ!
Lúc này, Tiểu Thất ngừng lại, nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đế Quân thú cách đó không xa, Nguyên Nhất còn đang cùng Đế Quân thú kịch chiến.
Tiểu Thất nhìn thoáng qua nữ tử tóc trắng, sau một khắc, nàng chém sang phải một kiếm.
Bên ngoài ngàn trượng——
Ầm!
Đế Quân thú bị một đạo kiếm quang chém bay, cú bay trọn vẹn mấy ngàn trượng! Mà vừa dừng lại một cái, cả người nó trực tiếp rạn nứt ra, máu tươi bắn tung tóe!
Đế Quân thú nhìn về phía Tiểu Thất, kiêng kị sâu sắc!
Phòng ngự của nó vô cùng khinh khủng, thế nhưng, trước mặt cô bé này, phòng ngự đó chỉ như tờ giấy! Đặc biệt là giờ phút này tiểu nữ hài còn cầm Thiên Tru kiếm!
Tiểu Thất không để ý Đế Quân thú, nàng nhìn nữ tử tóc trắng đối diện, nàng ta cũng đang nhìn chằm chằm nàng.
Tiểu Thất không nói gì, nàng đột nhiên tan biến, một sợi kiếm mang lóe lên.
Nhanh đến cực hạn!
Một kiếm này ra, nữ tử tóc trắng nheo mắt lại, bay thẳng ra sau, mà sợi kiếm quang tựa như giòi trong xương, đuổi theo sát nút!
Nhưng vào lúc này, nữ tử tóc trắng lật tay lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu đen, nàng cầm thương đâm một cái về phía trước.
Ầm ầm!
Không gian bốn phía kịch liệt run lên, trường thương vỡ nát trong nháy mắt, lực lượng cường đại khiến nàng phải lùi lại gần ngàn trượng!
Nữ tử tóc trắng nhìn chằm chằm Tiểu Thất, nàng đưa tay vừa nắm, trong chốc lát, trong tay xuất hiện một thanh trường xích màu đen.
Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử tóc trắng.
Nàng ta cầm trường xích đột nhiên đập ra.
Tiểu Thất ra kiếm!
Oanh!
Trong chớp mắt, một lực lượng cường đại từ trước mặt hai người đột nhiên bộc phát ra!
Nữ tử tóc trắng liên tục lùi lại, lui mấy ngàn trượng. Mà vừa dừng lại, trường xích trực tiếp rạn nứt! Mặc dù không có triệt để vỡ vụn, nhưng vết nứt trải rộng, có thể nói đã hoàn toàn hỏng! Sắc mặt nàng ta trầm xuống!
Chuôi trường xích này cũng không phải bảo vật Đạo cảnh bình thường, mà là bảo vật Đạo cảnh thượng cổ.
Thế nhưng vẫn ngăn không được thanh kiếm kia!
Nữ tử tóc trắng nhìn về phía Tiểu Thất, lúc này, Tiểu Thất đột nhiên tan biến, tốc độ của nàng quá nhanh!
Nữ tử tóc trắng thân thể run lên, trực tiếp biến mất!
Tiểu Thất ngừng lại, lông mày hơi hơi nhăn lên, nàng nhìn lướt qua bốn phía, lúc này, nữ tử tóc trắng đã không thấy đâu!
Đi nơi nào rồi?
Tiểu Thất chậm rãi nhắm mắt:
Thiên Cơ tông!
Sau một lúc lâu, thanh âm Nam Cung Uyển trong đầu vang lên Tiểu Thất:
Nàng cũng không rời đi!
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn quanh, nói khẽ:
Không ra phải không?
Không câu trả lời!
Tiểu Thất đột nhiên quay người ra một kiếm.
Xùy!
Cách đó không xa, nhánh cây ngũ hành đột nhiên bị một kiếm này chém vỡ!
Tiểu Thất cũng không dừng lại, trở tay lại là một kiếm, bên ngoài mấy ngàn trượng, một đám lửa trong nháy mắt nổ tung ra, sau đó hóa thành hư vô. . .
Trong khoảnh khắc, ngũ hành Thánh Linh trực tiếp bị nàng chém giết!
Mà đám người Thủy Nguyên Đế còn lại thì dồn dập lùi lại, không ham chiến nữa!
Tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Thất cầm Thiên Tru!
Tiểu Thất chậm rãi đi đến chỗ đám người Thủy Nguyên Đế:
Có biết nàng đi đâu?
Thủy Nguyên Đế trầm giọng nói:
Các hạ, nàng đã nối thành một thể cùng vũ trụ, ngươi giết nàng, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến mảnh thế giới này.
Tiểu Thất nói khẽ:
Việc này không tốn sức các hạ quan tâm! Thần Quốc ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện!
Thủy Nguyên Đế nhìn thoáng qua Tiểu Thất, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, tinh không bốn phía đột nhiên run lên, rất nhanh xung quanh xuất hiện từng màn ánh sáng quỷ dị, tựa như một cái lồng giam khóa lại tất cả mọi người!
Tiểu Thất đưa tay ra một kiếm.
Xùy!
Một sợi kiếm quang trảm lên màn sáng.
Oanh!
Màn sáng kịch liệt run lên, trực tiếp rạn nứt, thế nhưng chớp mắt sau, lại khôi phục như bình thường.
Trận pháp!
Diệp Huyền nhìn quanh, phía trên màn sáng những có phù văn quỷ dị đang lấp lánh!
Đúng lúc này, Hướng Kình đột nhiên nói:
Không hay rồi, tuổi thọ chúng ta đang giảm dần!
Tuổi thọ trôi qua!
Mọi người giật mình!
Mà đúng lúc này, đám người Thủy Nguyên Đế đột nhiên biến mất.
Mà trong trận pháp, tuổi thọ của người nào cũng đang trôi qua cực nhanh.
Tiểu Thất bước lên trước một bước, chém một kiếm.
Xùy!
Một màn sáng trực tiếp bị phân tách, thế nhưng sau một khắc, nó lại khép lại!
Nàng cau mày, rồi nhìn về phía Diệp Huyền:
Không Gian đạo tắc!
Diệp Huyền ngây cả người, sau đó tế ra Không Gian đạo tắc.
Tiểu Thất nói:
Cải biến không gian nơi này!
Diệp Huyền gật đầu, sau đó bắt đầu lợi dụng Không Gian đạo tắc cải biến không gian, thế nhưng rất nhanh, xung quanh lại xuất hiện một lực lượng thần bí, bắt đầu củng cố không gian.
Nhưng mà, nhờ vào Không Gian đạo tắc Diệp Huyền rất dễ dàng gây dựng lại không gian trong sân, mà khi cải biến, những màn sáng bắt đầu phân giải từng tầng, chỉ chốc lát chúng đã biến mất.
Nhìn thấy một màn này, đám người Hướng Kình đồng loạt nhìn sang Diệp Huyền.
Không thể không nói, Diệp Huyền khiến họ phải kinh ngạc!
Nữ tử tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền.
Nàng ta nhìn hắn:
Đạo tắc Ngũ Duy!
Có thể dễ dàng phá giải Không Gian đạo tắc của nàng như thế, cũng chỉ có Đạo tắc Ngũ Duy!
Diệp Huyền gật đầu:
Là Đạo tắc Ngũ Duy!
Ngươi thật đáng ghét! Lúc trước ta nên tự mình hiện thân giải quyết ngươi!
Diệp Huyền cười nói:
Kỳ thật, ta cũng không có ác ý gì với ngươi. Thật, lần này tới, cũng chỉ là vì hoàn thành chuyện đã đáp ứng Tiểu Thất. Thế nhưng, ta không ngờ ngươi đã tìm kiếm ta từ lâu! Ta chỉ không hiểu, cái tháp này có sức dụ hoặc lớn đến vậy sao? Ngay cả tồn tại như ngươi cũng cảm thấy hứng thú!
Nữ tử tóc trắng lãm đạm nói:
Dụ hoặc không lớn? Vậy ngươi cho ta đi!
Diệp Huyền mở tay ra, Giới Ngục tháp xuất hiện:
Nhìn thấy không? Ta có ném đi cũng không cho ngươi!
Nói xong, hắn ném thẳng Giới Ngục tháp về phía trước.
Mọi người:
“...”
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 995: Ta Muốn Giết Người Ai Có Thể Ngăn Cản?
Nữ tử tóc trắng nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt âm trầm đáng sợ!
Mà đúng lúc này, Giới Ngục tháp đột nhiên hóa thành một làn hắc quang đâm vào cơ thể Diệp Huyền.
Ầm!
Diệp Huyền bị đánh bay!
Giới Ngục tháp còn không chịu bỏ qua, tiếp tục lại đâm hắn. . .
Nơi xa, Diệp Huyền vội vàng nói:
Đại ca, chỉ đùa một chút a! Ngươi đừng như vậy...
Phanh phanh phanh. . .
Nơi xa cuối chân trời, từng tiếng nổ không ngừng vang lên!
...
Tiểu Thất nhìn về phía nữ tử tóc trắng:
Nên kết thúc rồi!
Thiên Tru kiếm đột nhiên vung lên, sau một khắc, thân thể nữ tử tóc trắng trực tiếp sợ run rẩy!
Thiên Tru kiếm!
Năm đó kiếm này dùng để tru thiên!
Tiểu Thất đang muốn ra kiếm, nhưng mà vào lúc này, tinh không nơi xa phần một khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện!
Nhìn thấy một màn này, nữ tử tóc trắng hơi nhấc khóe miệng:
Có vẻ ngươi thật sự không giết được ta rồi!
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trong tinh không mịt mùng, một bóng người đang vọt tới bên này!
Khí tức kia mạnh tới mức tất cả mọi người sau lưng Tiểu Thất cũng ngưng trọng hẳn lên.
Tiểu Thất ngẩng đầu, nói khẽ:
Xem ra, ngươi đã sớm chuẩn bị!
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Ngươi nói xem?
Tiểu Thất lắc đầu cười một tiếng:
Ngươi cho rằng dạng này có thể ngăn cản ta sao? Ngây thơ! Người ta muốn giết, ai có thể ngăn cản!
Thật ư?
Lúc này, khí tức mạnh mẽ kia đã xuất hiện trước mặt Tiểu Thất.
Xuất hiện là một người đàn ông tuổi trung niên, bên hông phiết lấy một thanh kiếm!
Kiếm Nam Sơn!
Kiếm tông Tông chủ thời kỳ đỉnh phong nhất năm đó!
Kiếm Nam Sơn!
Nhìn y, Nam Cung Uyển sầm mặt lại. Không nghĩ tới, nhân vật cỡ này lại xuất hiện ở đây. Đó có phải là nhân vật cùng thời đâu cơ chứ!
Kiếm Nam Sơn nhìn Tiểu Thất, định nói gì đó, nhưng Tiểu Thất đột nhiên bước lên trước một bước, ra một kiếm.
Xùy!
Giữa sân như có cái gì bị xé nứt!
Trong nháy mắt Tiểu Thất xuất kiếm, kiếm bên hông Kiếm Nam Sơn cũng đột nhiên ra khỏi vỏ!
Kiếm ra như điện, mau lẹ vô cùng!
Oanh!
Một mảnh kiếm quang theo Tiểu Thất cùng Kiếm Nam Sơn trước mặt bộc phát ra, trong chớp mắt, Kiếm Nam Sơn lui mấy trăm trượng!
Mà Tiểu Thất cũng lui trăm trượng hơn!
Kiếm Nam Sơn nhìn Tiểu Thất, lần đầu tiên có vẻ mặt ngưng trọng:
Kiếm Thần!
Điều làm y kinh ngạc không phải chuyện Tiểu Thất là Kiếm Thần, mà là tuổi của cô nàng!
Nhỏ thế đã đến Kiếm Thần, từ khủng bố không đủ để hình dung!
Tiểu Thất vẫn im lặng, nàng đột nhiên tan biến.
Ông!
Một tiếng kiếm reo rạch ngang chân trời.
Cách đó không xa, Kiếm Nam Sơn híp mắt lại, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, sau một khắc, hắn vung lên.
Xùy!
Một sợi kiếm quang tàn nhẫn trảm xuống.
Lúc này, giữa sân đột nhiên vang lên thanh âm Tiểu Thất:
Phá!
Sợi kiếm quang vỡ nát, và cả Kiếm Nam Sơn kiếm, cũng thế!
Nữ tử tóc trắng hơi nhăn mày.
Kiếm Nam Sơn nhìn kiếm trong tay Tiểu Thất:
Kiếm tốt!
Tiểu Thất bình tĩnh, nhẹ nhàng vung tay, Thiên Tru kiếm trực tiếp bay trở về trước mặt Diệp Huyền.
Tiểu Thất nhìn Kiếm Nam Sơn:
Không bắt nạt ngươi!
Rồi nàng nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái.
Xùy!
Dưới chân, kiếm quang lấp lánh.
Nơi xa, Kiếm Nam Sơn mở tay, một sợi kiếm quang bay ra.
Kiếm quang nhanh như điện, xé rách không gian!
Oanh!
Trước mặt hai người, hai đạo kiếm quang nổ tung.
Nhưng mà vào lúc này, Tiểu Thất đột nhiên nhảy lên, sau một khắc, một đạo kiếm quang chém xuống đỉnh đầu Kiếm Nam Sơn.
Oanh!
Trong chớp mắt, Kiếm Nam Sơn lùi lại mấy ngàn trượng!
Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên cách không chỉ vào Kiếm Nam Sơn:
Chém!
Một đạo kiếm quang đột nhiên chém xuống đỉnh đầu y!
Nơi xa, Kiếm Nam Sơn nhếch miệng cười một tiếng:
Thú vị!
Y đột nhiên giẫm chân phải một cái.
Ầm ầm!
Toàn bộ tinh không kịch liệt run lên, sau một khắc, y hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời.
Oanh!
Trên không đạo kiếm quang của Tiểu Thất trực tiếp vỡ nát!
Nhưng ngay lúc này, Tiểu Thất đột nhiên tan biến ——
Oanh!
Nơi xa, Kiếm Nam Sơn lại lui mấy ngàn trượng! Mà y còn chưa dám dừng lại, từng đạo kiếm quang rạch ngang nơi y đứng.
Oanh!
Kiếm Nam Sơn lại lùi! Bước lùi phải tới ngàn dặm!
Mà lúc này, Tiểu Thất chậm rãi nhắm mắt, rồi đột nhiên mở ra, tay phải cách không chỉ vào Kiếm Nam Sơn:
Nhất Kiếm Nhân Tung Diệt!
Xùy!
Một sợi kiếm quang nhỏ như sợi tóc bay ra từ đầu ngón tay Tiểu Thất, đi đến đâu không gian trực tiếp mờ đi đến đấy. . .
Tất cả mọi người vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ ngưng trọng. Bởi vì những không gian hư ảo đó đã biến mất!
Trực tiếp bị một kiếm này chém vỡ, cho dù là Không Gian đạo tắc của Thiên Đạo cũng không thể chữa trị!
Nhìn thấy một kiếm này, vẻ mặt Kiếm Nam Sơn lập tức trở nên ngưng trọng, y vẫn không cầm kiếm bên hông!
Bởi vì Tiểu Thất cũng không hề dùng kiếm!
Nếu như mình cầm kiếm, về mặt khí thế là thua!
Y nhắm mắt, ở trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm hư ảo, rồi y điểm một ngón tay lên chuôi kiếm.
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang vọng!
Chuôi kiếm hư ảo này trực tiếp bay ra ngoài!
Một kiếm này, như muốn đâm rách phiến tinh không, vô cùng cường đại!
Mà lúc này, sợi kiếm quang của Tiểu Thất cũng lao đến!
Oanh!
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 996: Là Ai?
Toàn bộ tinh không run lên kịch liệt, chuôi kiếm hư ảo nổ tung, mà sợi kiếm quang lại vẫn còn!
Kiếm quang tiến quân thần tốc, chém thẳng vào Kiếm Nam Sơn!
Y bình tĩnh, bước lên trước một bước, điểm lên kiếm quang.
Oanh!
Kiếm quang bị bức ngừng!
Nhưng mà vào lúc này, Tiểu Thất đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Y híp mắt, sau một khắc, không gian quanh hai người bị từng đạo kiếm quang bao trùm. Khoảng một khắc đồng hồ, những kiếm quang kia tan biến, Tiểu Thất bước ra ngoài.
Nữ tử tóc trắng lập tức trầm mặt.
Mà cường giả Thần Quốc thì thở dài một hơi!
Sau lưng Tiểu Thất, kiếm quang tán đi, Kiếm Nam Sơn xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Hai tay y bị chém, nhưng người còn sống!
Y nhìn Tiểu Thất:
Vì sao không giết ta!
Tiểu Thất dừng bước lại:
Vì sao bảo vệ Thiên Đạo?
Kiếm Nam Sơn trầm mặc một lát, sau đó nói:
Năm đó nhận của nàng một ân huệ!
Tiểu Thất gật đầu:
Ngươi đã báo ân , có thể rời đi.
Y lại hỏi:
Vì sao không giết ta?
Nàng khẽ đáp:
Kiếm tu không nhiều lắm. Kiếm tu giỏi càng không có bao nhiêu.
Kiếm Nam Sơn nhìn chằm chằm Tiểu Thất, sau đó quay người rời đi.
Tiểu Thất nhìn về phía nữ tử tóc trắng:
Ngoại trừ chính ta, không ai có thể ngăn cản ta giết ngươi!
Nàng đột nhiên tan biến.
Nữ tử tóc trắng híp mắt, thân thể nàng ta đột nhiên mờ đi, sau một khắc, từng đạo tàn ảnh xuất hiện quanh Tiểu Thất.
Ầm ầm!
Toàn bộ tinh không bắt đầu rung động kịch liệt, từng đạo lực lượng cường đại không ngừng chấn động ra xung quanh, vô cùng kinh khủng!
Thế nhưng, Tiểu Thất chém xuống một kiếm, những tàn ảnh tan biến, mà nữ tử tóc trắng kia đã lui đến mấy ngàn trượng!
Nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Thất:
Ta mà chết, căn nguyên chi khí của hỗn độn vũ trụ này cũng sẽ hoàn toàn biến mất theo, khi đó, con người cũng không còn cách nào đột phá đến Đế Cảnh!
Tiểu Thất chậm rãi đi đến:
Uy hiếp ta sao?
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Ngươi có thể cho rằng như vậy!
Tiểu Thất nói khẽ:
Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ chết có chút cốt khí, không nghĩ tới...
Nàng đột nhiên tan biến.
Xùy!
Một sợi kiếm quang xé rách mà qua.
Bên cạnh nữ tử tóc trắng, Thủy Nguyên Đế nói khẽ:
Ngươi đi trước!
Nói xong, lão đứng lên trước mặt nàng, tay phải chậm rãi nắm chặt, sau một khắc, lão tung một quyền a trước.
Ầm ầm!
Không gian trước mặt lão trực tiếp nổ tung, nhưng cũng không ngăn được sợi kiếm quang kia!
Oanh!
Thủy Nguyên Đế nhanh chóng lùi lại, vô số kiếm quang cắt chém cơ thể lão. Đến lúc dừng chân, lão chỉ còn lại có linh hồn!
Lão nhìn chằm chằm Tiểu Thất, kiêng kị sâu sắc!
Mà nữ tử tóc trắng kia cũng không chạy trốn.
Ở sau lưng nàng, còn có ba lão giả!
Nữ tử tóc trắng đột nhiên nói:
Các ngươi đi thôi!
Ba người cùng Thủy Nguyên Đế nhìn sang, nàng ta cười nói:
ân tình của các ngươi đã trả, không nợ ta cái gì.
Ba lão giả nhìn nhau, cuối cùng quay người rời đi.
Không có phần thắng!
Cường giả phiến tinh không này, cơ bản không ai có thể chống đỡ được Thần Quốc quốc chủ!
Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:
Ngươi mong muốn ta chết, không có đơn giản như vậy đâu!
Nàng mở tay, trong chốc lát, tinh không bốn phía bắt đầu rung động, vô số linh khí tụ lại phía nàng. Rất nhanh, khí tức nàng điên cuồng tăng vọt!
Mọi người biến sắc!
Chẳng lẽ Thiên Đạo này muốn tự bạo?
Nếu thật sự tự bạo, sẽ như thế nào?
Tuyệt đối toàn bộ hỗn độn vũ trụ đều phải chịu ảnh hưởng!
Tiểu Thất bình tĩnh, tay trái đã đặt ở trên thân kiếm bên hông.
Không thể!
Nhưng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến. Một tên nam tử phá không tới.
Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đám người Diệp Huyền. Bên hông y đeo một thanh trường đao cùng một thanh kiếm!
Diệp Chiến Thiên!
Đao kiếm song tuyệt!
Y xuất hiện, nữ tử tóc trắng lập tức ngừng lại.
Diệp Chiến Thiên thả lỏng hơn chút:
Thiên đạo các hạ, bản thân ngươi gánh an nguy của toàn bộ hỗn độn vũ trụ, sao có thể tự bạo?
Nữ tử tóc trắng cười nói:
Nếu không phải bị buộc đến tuyệt lộ, ta cần gì phải đi đường này?
Nghe vậy, Diệp Chiến Thiên quay người nhìn Tiểu Thất, y định nói nhưng nàng lại bước lên trước một bước, chém xuống một kiếm!
Y híp mắt lại, đột nhiên rút kiếm một trảm.
Ông!
Một tiếng kiếm reo vang vọng, một mảnh kiếm quang bộc phát ra từ giữa hai người, mà Diệp Chiến Thiên bị đẩy lui đến mấy trăm trượng!
Sau khi dừng lại, trong mắt y có vẻ mặt ngưng trọng:
Tuổi còn nhỏ, Kiếm đạo tu vi vậy mà đã đạt đến trình độ này!
Năm đó y cũng có thể được coi là kỳ tài ngút trời, nhưng giờ phút này, sau khi thấy Tiểu Thất mới phát hiện, người trước mắt mới thật sự là kỳ tài ngút trời!
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn chân trời tinh không, nói khẽ:
Thiên Đạo, ngươi kêu bao nhiêu người?
Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, không nói gì.
Tiểu Thất khẽ cười nói:
Ta chờ chút đi! Đến lúc đó giải quyết một thể! Bằng không, quá phiền toái!
Cách đó không xa, Diệp Chiến Thiên nhìn Tiểu Thất:
Khẩu khí các hạ lớn thật!
Tiểu Thất nhìn sang:
Ngươi tên Diệp Chiến Thiên, nghe nói ngươi đao kiếm song tuyệt?
Diệp Chiến Thiên mặt không biểu tình:
Vậy thì sao?
Nàng khẽ cười nói:
Ngươi cũng xứng một chữ “Tuyệt” chứ?
Y híp mắt, định nói nhưng nàng lại đột nhiên điểm tay:
Lui!
Một sợi kiếm quang chợt lóe lên.
Nơi xa, Diệp Chiến Thiên đột nhiên rút kiếm.
Oanh!
Một đạo kiếm quang nổ tung!
Tiểu Thất đã ở Diệp Chiến Thiên vị trí, mà giờ khắc này, y đã lui ra ngoài ngàn trượng, không chỉ như thế, kiếm trong tay hắn đã đứt gãy!
Y trầm mặc.
Tiểu Thất chậm rãi đi về phía y:
Nào, cho ta nhìn đao ngươi đi! Vừa vặn, Thần Quốc ta cũng có hai vị dùng đao, để bọn hắn mở mang kiến thức một chút!
Diêm Đao đứng bên đột nhiên đi ra:
Bệ hạ, để cho ta đánh với hắn một trận!
Tiểu Thất lại lắc đầu:
Ta không muốn lãng phí thời gian!
Nói xong, nàng nhìn nữ tử tóc trắng:
Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!
Thật ư?
Một thanh âm đột nhiên vang lên từ bên cạnh Tiểu Thất.
Tất cả mọi người giật mình!
Bởi vì không ai phát hiện người kia xuất hiện từ khi nào cả!
Là ai?
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Chương 997: Hoặc Đi Chết Đi